Oneshort Otp
Hiếu tựa lưng vào ghế, tay nghịch nghịch lon nước ngọt chưa khui. Ánh mắt không rời khỏi dáng người đang lúi húi chỉnh micro bên sân khấu. Một lát sau, khi Hùng quay lại, ánh mắt Hiếu như sáng lên, vẫy vẫy tay gọi:"Phone ơi, nghỉ xíu đi, để đó em làm cho."Quang Hùng chớp mắt, cười cười, giọng dịu dàng:
"Anh tự làm được mà, lo làm bài của em đi kìa."Nhưng Hiếu đã nhổm dậy, giật lấy micro trong tay anh, gắt nhẹ nhưng giọng toàn là cưng chiều:
"Không. Để Phone động tay động chân là em xót lắm. Ngồi đó nghỉ đi cho em."Bị đẩy về ghế ngồi, Quang Hùng bật cười khẽ, vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào trong lòng. Nhìn Hiếu tỉ mẩn chỉnh dây dợ thay mình, anh thầm nghĩ:
Thằng nhỏ này, đúng là càng ngày càng biết cách làm người ta mềm lòng...Phòng chờ hôm đó hơi lạnh. Phone khụt khịt mũi, quấn mình trong chiếc áo khoác rộng thùng thình. Vừa kết thúc phần tổng duyệt, anh đã bắt đầu cảm thấy mệt, cổ họng cũng rát hơn bình thường.Hiếu bước vào, vừa nhìn thấy Phone co ro một góc đã cau mày. Cậu đi nhanh lại, cúi xuống, nhẹ giọng:"Phone mệt hả? Sao không nói em?"Quang Hùng lắc đầu, giọng khàn hẳn:
"Không sao đâu, mai diễn xong nghỉ cũng được mà."Hiếu thở dài, quỳ một gối xuống trước mặt anh, kéo cái áo khoác lại kín hơn, tay sờ lên trán Hùng. Động tác dịu dàng như chạm vào món bảo bối dễ vỡ.
Nóng thật. Chắc chắn là sốt rồi."Phone là đồ bướng." Hiếu lầm bầm, rồi vội vã lấy trong túi ra viên hạ sốt nhỏ.
"Uống cái này đi, lát em đưa Phone về. Hôm nay không tập nữa, cấm cãi."Phone nhìn Hiếu, mắt hơi ươn ướt vì sốt, bỗng thấy tim mình mềm nhũn. Người ta nhỏ hơn mình vài tuổi, vậy mà lúc chăm sóc lại chín chắn đến thế.Anh cười yếu ớt, ngoan ngoãn nhận thuốc, trêu chọc:"Em chiều anh vậy rồi sau này anh hư thì sao?"Hiếu chống tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt vừa cưng chiều vừa kiên định:"Hư cũng được. Phone hư thế nào em cũng nuôi hết."Nói xong, cậu cúi xuống áp trán mình vào trán Phone một cách cực kỳ tự nhiên, như muốn san sẻ cả cơn sốt lẫn nỗi lo trong lòng.---Mấy ngày sau, Phone hồi phục gần như hoàn toàn. Anh trở lại tập luyện, giọng hát cũng trong trẻo hơn, nụ cười ấm áp lại nở trên môi.Hiếu vẫn bám sát như hình với bóng. Chỉ cần Phone ho nhẹ một tiếng, Hiếu đã nhăn mặt như trời sập đến nơi.Tối đó, sau khi tập xong, Hiếu đột nhiên níu tay áo Phone, ánh mắt long lanh:"Phone nè.""Hửm?""Em chăm Phone mấy ngày trời... chưa được thưởng gì hết."Quang Hùng nhướng mày, cười khẽ:
"Muốn thưởng gì?"Hiếu chẳng cần suy nghĩ, rướn người tới, mở rộng vòng tay, giọng ngọt như đường:"Cho em ôm cái!"Phone cười bật thành tiếng, tim khẽ run lên trước sự đòi hỏi quá đỗi đáng yêu. Anh bước tới, cúi người ôm lấy Hiếu. Vòng tay ấm áp, chặt chẽ, như muốn giữ trọn cả thế giới trong lòng.Hiếu dụi đầu vào vai anh, thì thầm:"Phone không được bệnh nữa nha... Em lo lắm."Phone siết nhẹ cậu trong tay, thì thầm đáp lại:"Ừ. Anh còn phải khỏe để nuôi thằng nhỏ như em mà."Trong góc phòng, ánh đèn hắt xuống, phủ lên hai bóng người đang ôm nhau, yên bình như cả thế giới chỉ còn lại hai người.Vẫn trong vòng tay ấy, Hiếu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch."Phone ơi.""Sao nữa?" - Quang Hùng bật cười, vuốt nhẹ tóc Hiếu.Hiếu chớp mắt, giọng nghiêm túc lạ thường:"Cho em ký hợp đồng ôm Phone trọn đời nha?"Quang Hùng ngớ ra, rồi bật cười khanh khách. Anh khẽ cốc nhẹ trán Hiếu, dịu dàng hỏi lại:"Hợp đồng đó điều khoản thế nào?"Hiếu chớp chớp mắt, giơ tay đếm từng ngón:"Điều một: Mỗi ngày ít nhất một lần ôm Phone."
"Điều hai: Khi Phone buồn, em phải ôm lâu hơn bình thường."
"Điều ba: Dù Phone có hư, em cũng phải ôm luôn, không được giận."Phone nhìn cậu nhóc lớn tướng đang làm nũng trong lòng mình, chỉ cảm thấy tim như bị nắm chặt bởi sự ngọt ngào.
Không nỡ từ chối. Không muốn từ chối.Anh cúi xuống, áp môi mình lên trán Hiếu một cái nhẹ nhàng, như thay cho chữ ký ngầm, giọng khàn khàn:"Anh ký rồi đó. Cả đời... cho em ôm."Hiếu cười ngốc, ôm siết lấy anh như sợ mất.Trong khoảnh khắc đó, mọi mệt mỏi, lo âu... đều tan biến.Chỉ còn lại Hiếu, Phone, và lời hứa dịu dàng nhất thế gian.
"Anh tự làm được mà, lo làm bài của em đi kìa."Nhưng Hiếu đã nhổm dậy, giật lấy micro trong tay anh, gắt nhẹ nhưng giọng toàn là cưng chiều:
"Không. Để Phone động tay động chân là em xót lắm. Ngồi đó nghỉ đi cho em."Bị đẩy về ghế ngồi, Quang Hùng bật cười khẽ, vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào trong lòng. Nhìn Hiếu tỉ mẩn chỉnh dây dợ thay mình, anh thầm nghĩ:
Thằng nhỏ này, đúng là càng ngày càng biết cách làm người ta mềm lòng...Phòng chờ hôm đó hơi lạnh. Phone khụt khịt mũi, quấn mình trong chiếc áo khoác rộng thùng thình. Vừa kết thúc phần tổng duyệt, anh đã bắt đầu cảm thấy mệt, cổ họng cũng rát hơn bình thường.Hiếu bước vào, vừa nhìn thấy Phone co ro một góc đã cau mày. Cậu đi nhanh lại, cúi xuống, nhẹ giọng:"Phone mệt hả? Sao không nói em?"Quang Hùng lắc đầu, giọng khàn hẳn:
"Không sao đâu, mai diễn xong nghỉ cũng được mà."Hiếu thở dài, quỳ một gối xuống trước mặt anh, kéo cái áo khoác lại kín hơn, tay sờ lên trán Hùng. Động tác dịu dàng như chạm vào món bảo bối dễ vỡ.
Nóng thật. Chắc chắn là sốt rồi."Phone là đồ bướng." Hiếu lầm bầm, rồi vội vã lấy trong túi ra viên hạ sốt nhỏ.
"Uống cái này đi, lát em đưa Phone về. Hôm nay không tập nữa, cấm cãi."Phone nhìn Hiếu, mắt hơi ươn ướt vì sốt, bỗng thấy tim mình mềm nhũn. Người ta nhỏ hơn mình vài tuổi, vậy mà lúc chăm sóc lại chín chắn đến thế.Anh cười yếu ớt, ngoan ngoãn nhận thuốc, trêu chọc:"Em chiều anh vậy rồi sau này anh hư thì sao?"Hiếu chống tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt vừa cưng chiều vừa kiên định:"Hư cũng được. Phone hư thế nào em cũng nuôi hết."Nói xong, cậu cúi xuống áp trán mình vào trán Phone một cách cực kỳ tự nhiên, như muốn san sẻ cả cơn sốt lẫn nỗi lo trong lòng.---Mấy ngày sau, Phone hồi phục gần như hoàn toàn. Anh trở lại tập luyện, giọng hát cũng trong trẻo hơn, nụ cười ấm áp lại nở trên môi.Hiếu vẫn bám sát như hình với bóng. Chỉ cần Phone ho nhẹ một tiếng, Hiếu đã nhăn mặt như trời sập đến nơi.Tối đó, sau khi tập xong, Hiếu đột nhiên níu tay áo Phone, ánh mắt long lanh:"Phone nè.""Hửm?""Em chăm Phone mấy ngày trời... chưa được thưởng gì hết."Quang Hùng nhướng mày, cười khẽ:
"Muốn thưởng gì?"Hiếu chẳng cần suy nghĩ, rướn người tới, mở rộng vòng tay, giọng ngọt như đường:"Cho em ôm cái!"Phone cười bật thành tiếng, tim khẽ run lên trước sự đòi hỏi quá đỗi đáng yêu. Anh bước tới, cúi người ôm lấy Hiếu. Vòng tay ấm áp, chặt chẽ, như muốn giữ trọn cả thế giới trong lòng.Hiếu dụi đầu vào vai anh, thì thầm:"Phone không được bệnh nữa nha... Em lo lắm."Phone siết nhẹ cậu trong tay, thì thầm đáp lại:"Ừ. Anh còn phải khỏe để nuôi thằng nhỏ như em mà."Trong góc phòng, ánh đèn hắt xuống, phủ lên hai bóng người đang ôm nhau, yên bình như cả thế giới chỉ còn lại hai người.Vẫn trong vòng tay ấy, Hiếu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch."Phone ơi.""Sao nữa?" - Quang Hùng bật cười, vuốt nhẹ tóc Hiếu.Hiếu chớp mắt, giọng nghiêm túc lạ thường:"Cho em ký hợp đồng ôm Phone trọn đời nha?"Quang Hùng ngớ ra, rồi bật cười khanh khách. Anh khẽ cốc nhẹ trán Hiếu, dịu dàng hỏi lại:"Hợp đồng đó điều khoản thế nào?"Hiếu chớp chớp mắt, giơ tay đếm từng ngón:"Điều một: Mỗi ngày ít nhất một lần ôm Phone."
"Điều hai: Khi Phone buồn, em phải ôm lâu hơn bình thường."
"Điều ba: Dù Phone có hư, em cũng phải ôm luôn, không được giận."Phone nhìn cậu nhóc lớn tướng đang làm nũng trong lòng mình, chỉ cảm thấy tim như bị nắm chặt bởi sự ngọt ngào.
Không nỡ từ chối. Không muốn từ chối.Anh cúi xuống, áp môi mình lên trán Hiếu một cái nhẹ nhàng, như thay cho chữ ký ngầm, giọng khàn khàn:"Anh ký rồi đó. Cả đời... cho em ôm."Hiếu cười ngốc, ôm siết lấy anh như sợ mất.Trong khoảnh khắc đó, mọi mệt mỏi, lo âu... đều tan biến.Chỉ còn lại Hiếu, Phone, và lời hứa dịu dàng nhất thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me