TruyenFull.Me

[ ONESHOT HUẤN VĂN ] MƯA TÓC EM

HOÀNG THƯỢNG UY VŨ, THÍCH KHÁCH SAI RỒI (5)

hoahoadangiu

Không biết là ai đã từng nói: "Lan mọc trong rừng sâu, dù không có người thưởng thức vẫn không ngừng tỏa hương. Nếu trong lòng có mùa xuân, nhìn đâu cũng thấy hoa tươi, trăng sáng. Nếu trong lòng có ánh dương, dù ngày nắng hay đêm đông cũng thấy ấm áp. Nếu trong lòng có một người, dù bắc nam đông tây đều thuận đường, muốn đưa người đó về nhà."

-------
Vật nhỏ cạnh cửa sổ, tay hứng từng đợt không khí lạnh tràn về, cảm thấy tay lạnh cóng đến độ không chịu nổi mới chạy vào trong nhà. Đem bản thân tìm đến Ngự Thư Phòng, dí bàn tay lạnh cóng vào trong cổ áo của Ngũ Chí Tôn. Hắn đang phê tấu chương cũng vì cái lạnh đột ngột mà khẽ nhíu mày, đem bút gác, tay ôm lấy vật nhỏ vào lòng. Lắc lắc đầu bất đắc dĩ, đem giọng mắng ra:
- Ngươi đó, lại nghịch ngợm không ngoan.
Sau đó hắn lôi đôi bàn tay nhỏ bé đang dí vào da thịt mình, nhẹ nhàng dùng linh lực của mình ủ ấp, chẳng mấy chốc đôi tay nhân nhi cũng ấm áp trở lại. Mà vật nhỏ biết hắn yêu chiều, liền tranh thủ cầu xin làm nũng.
- Bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy, Hoàng Thượng cùng ta ra ngoài chơi ném tuyết có được không?
Mà câu nói đi ra lại không nhận được sự đồng ý của Ngũ Chí Tôn. Y bị bế đặt bên cạnh, bên cạnh người cũng nhiều thêm mấy cuốn sách. Lúc y còn tỏ vẻ không hiểu, hắn đã niết mũi nhỏ, lời nói đi ra:
- Không đi đâu hết, ở trong phòng đọc sách cho Trẫm.
Nhân nhi xị mặt, còn tưởng tranh thủ lúc hắn sủng ái, chiếm được ít phúc lợi. Ai ngờ hắn vậy mà tỉnh, không những không cho y chơi tuyết mà con bắt đọc sách. Cái mặt hết oán hận lại buồn thiu như mất sổ gạo, thu hết vào trong mắt thiên tử, hắn khẽ bật cười trong lòng. Vật nhỏ này, thật dễ khiến tâm người khác tan thành hồ nước xuân mà. Hắn mấy lần suýt đi dẫn dụ, cũng may tỉnh táo, đối vật nhỏ này cứng rắn. Người cũng không quá khỏe, mà tuyết bên ngoài rơi vù vù như vũ bão, lại đòi đi nghịch tuyết. Cho dù có hắn đi kèm, cũng nhốt nhân nhi ở trong cung rồi ngồi nhìn hắn chơi.

Chỉ là thánh thượng suy xét đủ kiểu, vẫn là không quản nổi ái nhân bên người. Tranh thủ lúc hắn không để ý đã chạy lon ton ra ngoài nghịch tuyết mất rồi. Mà hiển nhiên không có ánh mắt thiên tử dám sát, nhân nhi lại lăn ra đổ bệnh.
- Không uống, đem xuống đổ hết đi.
Vật nhỏ cố thủ trong chăn, mặc cho cung nhân đi vào khuyên nhủ, nom tựa một con sâu. Lúc hắn đi vào, chính là thấy cảnh như vậy. Thiếu niên sợ uống thuốc, nhất quyết không chịu đi ra. Hắn bên trong tuy cười, nhưng bên ngoài lại tỏ ra nghiêm khắc. Không như vậy, vật nhỏ này không ngoan đâu.
- Bị ốm còn không chịu uống thuốc?
Cung nhân thấy hắn đến liền lập tức quỳ xuống hành lễ, các nàng rất hiểu chuyện mà cúi đầu cung kính bên chân thiên tử. Ngược lại có một đứa nhỏ được chiều chuộng mà sinh hư, thấy hắn đến cũng chỉ ráo đôi mắt ra nhìn, trong đáy mắt hiện lên vài tia sợ hãi. Hắn đem người đào ra khỏi chăn, bế lên trên đùi, một tay đỡ cái eo nhỏ, một tay không thương tiếc vỗ hai cái lên phiến mông phía sau.
Ba...Ba...Hức...Hoàng Thượng...
- Có chịu uống thuốc không?
Nhân nhi đôi mắt khẽ ửng hồng, bị ốm còn bị thiên gia đánh, liền ủy khuất vô cùng. Cũng chỉ tại bản thân nghịch ngợm nên bây giờ mới phải ở trên gường, nên là tuy không muốn uống thuốc, ủy khuất vẫn phải ngoan gật đầu.
- Hức...chịu...
Hoàng Thượng cũng đã đến rồi, nhân nhi muốn cứng đầu cũng không nổi. Hắn đón thuốc từ tay các nàng, nhẹ nhàng uy từng hớp một cho nhân nhi. Trượng Thanh uống được vài hớp lại nhăn nhó, khó khăn lắm mới nuốt hết được cả bát. Uống xong rồi lại quay mặt vào lồng ngực thiên tử, cái gì cũng không nói.

Hắn đem người đuổi đi hết, tay nhẹ nhàng xoa xuống phần mông mềm mại kia. Hài tử bình thường rất ngoan, nhưng hắn chỉ cần đi vắng hay không để ý một chút thôi, liền ở nhà học hư liền. Quản đi quản lại, vẫn không quản nổi cái tính ham chơi này. Là vật nhỏ sai trước, nhưng mắt thấy y đang bị ốm, lại mới bị hắn vỗ mông dạy dỗ, hắn lại chưa muốn truy cứu sự tình.
- Nghỉ ngơi một chút, đừng nháo loạn nữa. Trẫm cũng không ủy khuất sai ngươi. Ngoan ngoãn khỏi bệnh liền dẫn ngươi ra ngoài đi chơi.
Hắn đem giọng ngọt ngào dụ dỗ đi ra, nhân nhi lại sớm tưởng thật, mà không biết trước đó còn phải bị ăn đòn một trận.

Trượng Thanh mới khỏi ốm buổi sáng, chiều đã thấy Ngũ Chí Tôn ngồi trên gường đòi tính sổ rồi. Hắn đem quần nhân nhi kéo xuống, cả nội khố cũng bị rút dây ném sang bên cạnh. Cả một bờ mông tuyết trắng lộ ra, vì cái lạnh mà khẽ rùng mình.
- Tội không nghe lời, trốn Trẫm đi ra ngoài nghịch tuyết, ham chơi đổ bệnh nên đánh bao nhiêu?
Hắn đặt tay lên mông y hỏi tội, mà nhân nhi phía dưới cũng run sợ trả lời:
- Hức...bốn mươi...Hoàng Thượng...người nhẹ tay...
Mùa đông bị đánh sẽ đau lắm, cho dù là nằm trên đùi thánh nhân, y vẫn không nhịn được muốn bật khóc. Hắn đem cặp mông tròn trịa phía dưới xoa nhẹ đến lúc ấm áp, sợ bị đánh mà lúc nào cũng hư cho được.
- Điểm số!
Bình thường hắn đánh tội lung tung đã là hai mươi, nên trọng tội bị bệnh bốn mươi nhân nhi đưa ra, cũng không quá chêch lệch với số lượng chuẩn bị đánh hắn nghĩ từ trước.
Ba...Ba...Nhất...Nhị...
Ba...Ba...Tam...Tứ...Hức...Hoàng Thượng...
Ba...Ba...Ngũ...Lục...Ta đau quá...
Hai phiến mông tròn trịa liên tục được thiên gia giáo huấn, từng bàn tay mạnh mẽ một quất đánh không lưu tình lên da thịt trần trụi của nhân nhi. Rõ ràng bình thường hai mươi bàn tay đánh xuống người vẫn chưa khiến cho y khóc được, vậy mà không hiểu tại sao, hôm nay lại thực sự rất đau. Y liền bụp miệng bật khóc, nằm trên chân thiên tử nức nở không ngừng.
- Hoàng Thượng...đừng đánh nữa...ta thực sự biết sai rồi mà...
Chẳng biết mùa đông y quá nhạy cảm hay không, nhưng thực sự hôm nay y cảm thấy Ngũ Chí Tôn rất tàn nhẫn, đánh cái nào ra cái đó, hiển nhiên đem y giống như trẻ nhỏ, đánh thật đau mới nhớ lỗi lầm. Mắt thấy vật nhỏ vùi mình nằm khóc lóc cầu xin, thiên tử cũng rũ mi mắt ngừng lại việc đánh người, trong lòng sinh ra một chút thương yêu.

Qua hai mươi bàn tay mông nhỏ liền sưng tấy lên toàn bộ phiến mông. Đỉnh mông vì bị tập chung đánh, đã hiện lên một vài chấm tím tím xanh xanh rồi. Hôm nay hắn thực sự tức giận, không đánh thì thôi đi, đánh rồi lại nhớ đến việc đứa bé không ngoan này lén lút chạy ra ngoài, nghịch ngợm đến đổ bệnh. Khó dạy biết bao nhiêu, nói hết lời cũng không chịu tiếp thu. Ngũ Chí Tôn cũng vì việc đó mà tay tự bỏ thêm linh lực, đánh cho vật nhỏ một trận đau nhớ đời, không lăn lộn gào thét thì cũng phải khóc lóc xin tha. Hắn có thể đánh nhiều cánh hồng cái mông, cũng có thể đánh ít nhưng nằm sấp vài ngày, chẳng qua là hắn muốn hay không thôi. Hoàng Thượng đem phiến mông phía dưới vuốt ve, xoa nhẹ lên đó, cảm nhận nhân nhi ăn đau mà không ngừng vùi khóc.
- Là ngươi mới ốm dậy, Trẫm không nhẫn tâm trách phạt, đánh có một nửa, một nửa bỏ qua cho ngươi. Nhớ cho kĩ giáo huấn, còn dám tái phạm lần sau liền cho gọi người mang gậy gỗ tới hầu hạ.
Vật nhỏ nhận được hồng ân liền lấy gấu tay áo lau đi nước mắt, nghẹn ngào ngoan ngoãn đáp:
- Hức...Thanh Nhi nhớ kĩ giáo huấn...không dám nữa...hức...Hoàng thượng đừng đánh...
Hắn lôi thuốc mỡ từ trong hộc tủ ra, tùy ý đổ ra tay thoa đều lên hai cánh mông sưng đỏ. Không biết bao nhiêu lần ăn đòn rồi rồi, mà không đánh thì không chịu nghe lời. Vật nhỏ này cũng thật là, tính khí nghịch thiên từ lúc sinh ra mà. Cả ngay hắn thương yêu chiều chuộng như vậy, đặt trong tay mà không ngừng sủng ái, vẫn luôn bị y chọc tức đến hỏa nộ sung thiên, đánh cho vài trận đòn đau. Nếu mà là nhà khác, không biết một tháng nằm ngủ úp sấp trên gường mấy lần.

Mà vật nhỏ bị phạt như vậy vẫn còn chưa xong đâu, thiên gia ôm ấp một hồi lại bắt đầu khiển trách nho nhỏ. Phía sau cúc huyệt bị nhét một thỏi hàn dương, phi thường lạnh lẽo.
- Hức...Hoàng Thượng...ta chịu không nổi...
Mỗi lần y muốn với tay lôi ra lại bị ăn nẻ, cái mông bị bắt chổng cao trên gường lại uốn éo thêm vài lần. Y nằm bò khóc thút thít, phía sau bị Ngũ Chí Tôn tách ra, nhét vào bên trong sâu thêm một đoạn. Nội thịt vừa trướng vừa lạnh như băng, bên trên hàn dương lại còn chạm khắc tinh xảo, đâm ra rút vào, chà sát vách thịt bức người muốn điên. Cúc huyệt không ngừng run rẩy, phía sau mông vừa gào thét vừa run bần bật đến tê dại.

Trời thì đang mùa đông, nơi đó của y khó chịu vô cùng, tưởng như bị đông lạnh thành một tảng băng. Từ lúc bị Ngũ Chí Tôn nhét vào trừng phạt, y đã khóc lóc không thôi rồi.
- Mùa đông còn chạy ra ngoài nghịch tuyết cơ mà, mấy cái này có gì mà không chịu được.
Ngũ Chí Tôn không chút lưu tình, đem hàn dương ấn đến lút cán không thấy tăm hơi, đem hai phiến mông nhân nhi khép lại, ép sát vào nhau không thấy hậu huyệt. Trượng Thanh một trận choáng váng, đầu óc tê dại một hồi, phía sau mông không ngừng bị tra tấn, khóc lóc đến thảm thương. Đợi cho đến khi y khóc đến kiệt sực, người bị vắt sạch triệt để, hắn mới buông tha y. Phía sau vì vài lần ăn nẻ mà hàn dương ngày càng trôi sâu vào phía trong, lúc hắn muốn lôi ra lại phải khếch trương từ bên ngoài.

Trượng Thanh một lần nữa bị lôi ra, cái miệng nhỏ phía sau lại ăn thêm khổ, nức nở không ngừng.
- Mở rộng miệng nhỏ ra cho Trẫm, cứng đầu liền ăn đòn.
Hắn lấy ra hàn dương lại đem khối cao hương được linh lực ủ nóng nhét vào trong. Vì mới trải qua trừng phạt, lại sợ cái lạnh lẽo bên ngoài, cúc huyệt không ngừng co rúm lại. Ngũ Chí Tôn chỉ có thể bất lực đem tay đánh lên, chờ cái miệng nhỏ ăn đau rồi ngoan ngoãn mở ra, đem hai ngón tay đi sâu vào trên trong thoa đều. Nhân nhi nằm trên đùi hắn liền rên khe khẽ, đem cái mông nhếch lên, từ từ tiếp nhận ngón tay ấm áp của Ngũ Chí Tôn.
- Trẫm thấy vẫn còn chưa đủ ngoan, nhét thêm vài ngày vẫn còn thấy ít.
Mà dứt lời câu đó, vật nhỏ liền lắc đầu nguậy nguậy không đồng ý, rúc vào thắt lưng thiên tử mà dụi dụi lấy lòng. Còn nụ hoa xinh đẹp mềm mại tựa đậu hũ kia, lại học ngoan mà mút lấy ngón tay thiên tử, liếm láp lấy lòng từng da thịt một trên ngón tay.

Vật nhỏ một hai ngày được thoa kim dược trân quý rất nhanh chóng khỏi vết thương trên mông, lại nhanh chóng hoạt bát trở lại. Có thể nói, bản tính trượng nghĩa, thay trời hành đạo, loi nhoi trong y sớm đã hình thành từ bé rồi. Tại vì sao? Vì y đọc truyện kiếm hiệp "Lục Vân Tiên Tử cứu Trâm Âm" đến mê ngủ trên ghế không biết trời đất, cung nhân cũng ngại đánh thức y mà chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh thắp lò sưởi. Thì bên ngoài chợt có tiếng động, vật nhỏ mắt nhắm mắt mở còn chưa có kịp tỉnh ngủ, liền thấy có một cái bóng bên ngoài, y nhảy cẫng lên, phía cửa xông ra bên ngoài, hiên ngang, khí phách nói:
- Thích khách nửa đêm còn nơi nào tới?
Mà y đánh giá quá cao năng lực mình rồi, bản thân vật nhỏ phá không nổi cửa, bản thân bị dán lên cửa như một con gián, u thêm một cục đo đỏ trên trán rồi ngã xuống.
- Ai...ui...đau...~
Y khẽ kêu lên, cung nhân hoảng loạn chạy ra đỡ thì bên ngoài cửa đã mở ra, sắc kim từ hoàng bào lộ ra, thiên tử vậy mà xuất hiện nơi này nửa đêm.

Hứ, ai cần ban cho cung ngọc điện vàng rắn chắc làm gì chứ, u đầu y một cục đây rồi này. Ngũ Chí Tôn khe khẽ thở dài, không để cung nhân kịp hành lễ đã đuổi các nàng đi, bế bồng nhân nhi dưới đất lên trên tay. Hắn nhẹ nhàng đem ngón tay chai sạn xoa xoa đi vết ửng đỏ trên trán sủng nhân, miệng lại ôn thanh hỏi:
- Nửa đêm rồi không đi ngủ, lại nháo loạn cái gì?
Vật nhỏ vẫn còn đang buồn ngủ, liền ngửi được mùi thơm quen thuộc, liền ngoan ngoãn giống tiểu hài tử tựa vào một bên vai Ngũ Chí Tôn. Cọ cọ cái mặt mềm bên má hắn, tìm chỗ thích hợp hưởng hồng ân, mặc kệ cho ai đó bế vào trong phòng. Y âm thanh mềm mại đáng yêu vang lên:
- Ta còn tưởng thích khách nơi nào, định đi đánh nhau với hắn.
Nói xong lại mắt nhắm mắt mở ngủ rồi, mà thiên tử nghe xong lại buồn cười. Người ta là thích khách, ngươi cũng là thích khách, cho dù có hành hiệp trượng nghĩa cũng không nên đánh người của mình chứ? Nghĩ xong lại thấy vật nhỏ này, đầu óc nghĩ cũng thật đơn giản, thích khách đánh thích khách, ông trời ngó xuống mà coi, cũng phải bật cười đó. Hắn xoa nhẹ lưng nhân nhi đang ngủ trên tay, vỗ vỗ khống một chút liền bế xuống gường, người cũng cởi bỏ đi y phục bên ngoài, để lại trung y, đem vật nhỏ kéo sát vào trong lòng, ôm ôm ấp ấp yêu thương hôn lên mi tâm. Ngũ Chí Tôn lại ấm áp trải qua một đêm đông thật dài.

------
#11/12/2023# <3
Viết xong cái Oneshot này liền cảm thấy phải đặt trên truyện là "Hoàng Thượng với con báo của hắn" mới đúng :> . À mà hoàn thiện được 30 Oneshot luôn rồi, tung hoa tung hoa, Hoa Hoa giỏi quá đê. Cố gắng đạt được mục tiêu năm sau lên được 60 Oneshot (≧▽≦)(◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ”(๑˃̵ᴗ˂̵)و( /^ω^)/♪

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me