TruyenFull.Me

[ ONESHOT HUẤN VĂN ] MƯA TÓC EM

TIỂU THIÊN THIÊN Ở ĐIỆN DIÊM LA VƯƠNG

hoahoadangiu

Ngũ điện: Diêm La Vương[ | ]

[Diêm La Vương; 閻羅王], họ [; 包], vốn ngự ở điện thứ nhất nhưng vì thương người chết oan hay trả hồn về sống lại kêu oan, nên bị giáng xuống quản đại địa ngục Khiếu Hoán (tội phạm ở đây lâm vào cảnh buồn chán, đau khổ không gì bằng) và 16 chu tâm tiểu ngục. Những ai đến điện này đều được dẫn đến đài Vọng Hương để nghe và thấy tất cả những điều, những tai ương mà họ đã gây ra trên trần gian, sau đó được đưa vào địa ngục rồi vào chu tâm tiểu ngục, mổ moi tim, ném cho chó ăn. Hết kỳ hạn lại được đưa xuống điện thứ sáu.
---------
Trong Thập Điện Diêm Vương dưới địa phủ, bất kể là quỷ, ma hay người được lưu lại để làm việc đều cầu mong thiên đình phân họ đến Ngũ điện của Diêm La Vương. Vì đây là điện mà có Diêm Vương dễ hầu hạ nhất, tốt tính nhất và hiền lành nhất. Chỉ là không một ai ngờ, sau này mấy trăm năm sau lại có một sử ma được phái đến, tinh nghịch hoạt bát đến nháo loạn Diêm La Điện, sử ma như vậy lại dành được toàn bộ tình yêu thương và sự sủng ái của Diêm La Vương.

Nghe đâu đó tiếng khóc than từ trên trần gian vang vọng xuống tận địa phủ, về một thiếu niên cho hết đi tất thảy của bản thân, chưa từng suy nghĩ cái gì cho riêng mình, có thể tức cảnh sinh tình mà cầm vật khóc người đã mất, và vì cứu người bị lật thuyền ở sông lớn mà chết, đổi mạng sống của mình cho người khác như một lẽ dĩ nhiên, cứ như vậy chết ở độ tuổi đẹp nhất đời người. Tuổi mười lăm phong quang vô hạn, tựa như hoa anh thảo nở rộ vào tháng mười một khi sắp sang xuân, nhưng chưa kịp xòe hết cánh đem mình tỏa hương thơm ngát, đã bị thế gian lãng quên, núi sông than thầm tiễn biệt. Diêm La Vương đọc lại toàn bộ kiếp trước của y, cũng không tránh khỏi đau lòng, đầu mày khẽ nhíu lại. Để rồi một tình yêu thương chẳng có tên gọi, và người tạo ra nó cũng không biết sự hiện diện của nó, bất ngờ âm thầm tao nhã mà lớn lên. Ở phía sau cứ như vậy ôm ấp, lặng lẽ bảo hộ một thiếu niên mới kịp trải qua mười lăm năm gian truân trên nhân gian.
Một tuần nay thiếu niên trốn Diêm La Vương đem oan hồn đưa lên nhân gian cho họ gặp người thân, vốn dĩ chỉ được một ngày vậy mà kéo dài đến tận một tuần. Thiếu niên suy nghĩ cũng biết sợ sai lầm mình gây ra, nhưng nếu y không về gặp hắn nhất định tội chồng thêm tội, nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi về. Chỉ thấy bên ngoài chính điện có một cái bóng không sợ trời không sợ đất, cả gan dám đu cây bám vào cửa sổ phòng ngũ điện hạ rồi trèo lên gường một cách rón rén như con mèo nhỏ, nhưng ai ngờ thiếu niên lại bị Điện Hạ uy vũ bắt quả tang. Một bàn tay lớn chụp cổ tay non mềm kéo xuống, bất giác nhân nhi rơi vào một cỗ máy ấm áp khiến cả người tê dại, bản thân không tự chủ được mà muốn ỷ lại. Bên tai vang lên âm thanh có trách cứ tức giận của đại nam nhân
- To gan lớn mật Tiểu Thiên Thiên ! Cô chiều ngươi quá nên ngươi liền sinh hư có phải không, một tuần cũng cả gan dám không về nhà !? Ngày mai liền đem ngươi cho vào chảo dầu nấu thành cao, cô xem ngươi còn không biết điều !?
Hắn đem đứa nhỏ đánh một cái lên mông, rồi ấn y cùng nằm xuống gường hỏi tội. Hắn ôm đứa bé mà bảo hộ trong lòng, đem linh lực ấm áp ôn hòa truyền đi khắp cơ thể nhỏ bé. Mấy ngày nay y trốn dưới mi mắt của hắn lên trần gian cũng được một tuần rồi, cơ thể y bắt đầu trong suốt do không có khí thịnh quen thuộc hắn truyền cho. Hắn ôm hôn một hồi, đứa nhỏ da thịt dần trở lại, mềm mại như người bình thường nhìn rất đáng yêu. Hắn hận không thể đem cái má bánh bao cắn lấy một ngụm, miết nhẹ lên gương xinh đẹp một tuần không gặp, nỗi nhớ với lo lắng bỗng tan ra, gánh nặng trong lòng cũng nhẹ đi nửa phần. Thiên Thiên thấy điện hạ yêu thương nó, nó liền xoa nhẹ tay lên lồng ngực nam nhân, thều thào bên gối xin tha
- Điện hạ, ta biết sai rồi....Cầu Người tha ta một lần phạm sai lầm này đi....
Thiên Thiên nằm trong lòng Diêm La Vương đầy mị hoặc, âm thanh mềm mỏng khi có khi không, cả cơ thể y quả là tuyệt tác trời sinh, mỗi một động tác đều như gợi tình. Y như có như không di ngón tay sượt nhẹ trên ngực hắn, hôn lên đôi môi đại nam nhân như làm nũng, rồi dụi dụi vào người hắn một cách lả lơ như mời gọi hắn làm mấy việc chăn gối của các cặp tình nhân vậy. Hắn bắt lấy cái tay tiểu sử ma đang mò mẫm trước khuôn ngực, mắng một câu cả giận
- Không được xin xỏ lung tung, ngủ một giấc rồi xem cô trị ngươi như nào !
Tiểu sử ma thấy ánh mắt hắn kiên định liền biết hắn quen với việc có thể cưỡng lại được khống nhan của y rồi, thì liền biết điều mà buồn thiu, y nằm xuống quay sang rúc vào hõm cổ hắn, giống như một tiểu mao tử ngốc nghếch đi tìm cái ổ ấm áp để nằm, rất ngoan ngoan khiến người ta muốn vuốt ve thương yêu. Diêm La Vương vốn dĩ là một người rất hiền lành, so với những người còn lại trong Thập Điện Diêm Vương thì như Phật Tổ tọa tại địa ngục vậy. Hạ nhân với mấy đại quỷ đao to búa lớn còn nhẹ nhàng được chứ huống gì là tiểu sử ma nằm cạnh này. Hư thì mai dạy dỗ lại thành một đứa bé ngoan là được, còn hôm nay hắn chỉ muốn dịu dàng ôm vật nhỏ một tuần xa cách không ngừng nhớ nhung này thôi. Hắn vuốt ve người trong lòng, kéo sát y vô lồng ngực mình mà sưởi ấm, bàn tay lớn thô rát vỗ nhẹ trên lưng Thiên Thiên như khống hài tử. Hắn nhẹ giọng hỏi
- Mấy ngày nay đi chơi có vui không ? Có biết nếu ngươi không về thì Cô ở nhà nhớ người đến chết mất ?
Tiểu sử ma nghe vậy liền cười khúc khích trong lòng nam nhân, không phải điện hạ đã chết rồi sao mà còn nói " Nhớ đến chết mất ", Người đúng là lừa trẻ con mà. Đứa nhỏ kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện, pháo hoa rực rỡ như nào khi được bắn lên trời cao vạn trượng, con người mưu sinh cực khổ ra sao trên trần gian, và hoàng hôn loang lổ trên sông kéo ra dải màu đẹp nức lòng người đến nhường nào. Hắn nghe theo mà cũng vui lây, dùng ánh mắt vò nát ánh dương, nhu hòa phong xuân âu yếm nhìn tiểu nhân nhi, y nói gì thì hắn cũng gật đầu nghe theo mà " Ừ " thật nhẹ, rồi hôn lên trán nhỏ một cách tha thiết sủng nịnh, giống như quyến luyến bảo bối thất lạc lâu ngày, khó khăn vất vả mãi mới tìm được trở về. Hẳn là nếu sử ma nhà hắn có một cái đuôi thì hẳn sẽ giống một con cún nhỏ vẫy vẫy đuôi không ngừng với chủ tử nhà nó. Nói chuyện một hồi thì đứa nhỏ liền mệt, y chôn sâu vào lòng đại nam nhân mà ngủ một giấc thật say.

Sáng mai dậy, hắn liền đi công chuyện đến tận chiều mới được nghỉ ngơi, hắn ôm đứa nhỏ đang bám trên người mình vừa khống y ngủ vừa phê một ít chữ lên các công văn. Đứa nhỏ mới tỉnh ngủ liền ôm ôm lại đại nam nhân, cựa quậy một hồi liền lấy đầu gối kẹp thắt lưng hắn, hai tay cánh tay mềm mại đưa ra phía sau Diêm La Vương mè nheo làm nũng, rồi y hôn lên đôi môi nhiều thịt dày dặn của Ngũ Điện Hạ. Hắn xoa nhẹ vật nhỏ trong lòng, dây dưa một hồi môi với môi tiểu nhân nhi liền tách ra vỗ lên thân đứa nhỏ
- Đi chọn một dụng cụ để chịu phạt lại đây, để Cô dạy dỗ ngươi một trận.
Đứa nhỏ mới đó liền có chút thất vọng, ôm cổ hắn nhu thuận kêu hắn
- Điện hạ, ta sợ đau, đừng phạt Tiểu Thiên Thiên mà ~
Hắn gỡ tay đứa nhỏ ra rồi bế y đặt xuống đất, tiếp tục viết văn thư giọng vẫn ôn hòa nói
- Mau đi lấy dụng cụ thụ phạt lại đây cho Cô, Cô tự lấy thì lúc đó có khóc đến khàn cổ, Cô cũng không tha cho ngươi đâu.
Đứa nhỏ đi một vòng rõ lớn rồi liền vòng về, y là có đi vô phòng dụng cụ của mấy tiểu quỷ rồi liền thấy cái nào cũng đáng sợ, kết quả là tay không trở về. Hắn thấy đứa nhỏ về tay không liền dừng bút cao giọng hỏi
- Rốt cuộc vẫn là người muốn chống đối Cô, không chịu đi lấy dụng cụ để chịu phạt đúng không ?
Đứa nhỏ bất giác quỳ phía dưới chân hắn, tiến lên phía trước vài nhích rồi liền hai tay khoanh lên phía trên đầu gối hắn rất ngoan ngoãn. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt đại tựa hoa dụi nhẹ vô chân hắn như con mèo nhỏ, làm đại nam nhân cũng không cưỡng lại được, buông bút xuống đưa tay xoa nhẹ gương mặt đứa nhỏ, rồi cúi người đóng một dấu hôn lên đó. Hắn nhẹ nhàng nói
- Ngươi làm sai thì phải bị phạt, đừng hòng mè nheo với làm nũng Cô, Cô không có dung ngươi lần này đâu.
Đứa nhỏ có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói :
- Điện Hạ, mấy dụng cụ để trách phạt kia đáng sợ lắm, đảm bảo sẽ đánh chết Tiểu Thiên Thiên của Người mất.
Hắn liền bật cười cái con mèo nhỏ, ngươi là hồn ma rồi, đánh chết sao nổi, chỉ có đánh đến đau khóc không ngừng thôi. Hắn khom lưng bế ngang hông y rồi đặt lên đùi, bắt đầu cởi đi hai lớp quần của đứa nhỏ, vừa cởi vừa nói
- Tiểu Thiên Thiên quả là trẻ nhỏ, vậy Cô sẽ dạy ngươi theo cách của trẻ nhỏ.
Đứa nhỏ không hiểu hắn nói gì, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của hắn thì chột dạ, lòng liền cảm thấy có gì không đúng lắm. Một lúc sau quần cởi sạch, y được đặt nằm úp sấp trên đùi nam nhân thì y mới hiểu rõ dạy theo cách trẻ nhỏ là gì. Hắn sờ lên hai phiến mông non mịn trắng trẻo trên đùi, cảm nhận độ đàn hồi trơn nhẵn ở phía dưới rồi hỏi
- Cô lúc trước thường dạy ngươi như nào ?
Tiểu Thiên Thiên khuôn mặt ửng hồng, ngoan ngoan nằm trên đùi nam nhân, liền hóa thành bé con học ngoan thưa vâng bảo dạ
- Điện Hạ nói hài tử không ngoan.......phải đánh một trận thật đau mới biết phải trái....
Hắn xoa xoa lên cặp đào tròn nho nhỏ rồi hỏi tiếp
- Đánh vào đâu nào ?
Tiểu Thiên Thiên gương mặt đỏ ửng, chôn vùi cả khuôn mặt vô đùi đại nam nhân đang muốn đánh phạt nó, ấp úng trả lời, hô hắn lí nhí cầu xin
- Đánh thật đau.....thật đau vào mông....Điện Hạ tha ta đi mà....
Hắn xoa nhẹ đầu y như dỗ dành, rồi nói ra lỗi của nó
- Ngươi còn nhớ lần trước ngươi thả oan hồn về nhân gian hồi Cô còn nhận việc ở Nhất Điện không ?
Đứa nhỏ gật đầu nho nhỏ, tất nhiên là y nhớ chứ, lần đó y hại Điện Hạ của y bị đuổi khỏi Nhất Điện giáng xuống Ngũ Điện còn gì, y ngoan ngoãn thanh âm đáng yêu đáp
- Có ạ....
Hắn vỗ " Bốp " một cái lên mông đứa nhỏ thử trước sức chịu đựng. Thấy y không có vẫn đề gì thì gia tăng lực vỗ thêm hai cái nữa lên hai cánh mông trái phải, làm đứa nhỏ mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ. Hắn nói tiếp
- Nhưng ngươi lại không chịu nhớ kĩ chuyện lần đó, còn có gan nghĩ sẽ thả người lần hai ?
Bốp....Bốp....Bốp....Bốp.....Điện Hạ...
Bốp....Bốp....Bốp....Bốp......Ta sai rồi.......
- Lần đó Cô bao che cho ngươi, ngươi mới không bị Thiên đạo đánh cho hồn phi phách tán, lần này còn muốn phạm lại ?
Bốp....Bốp....Bốp....Bốp.....Tiểu Thiên Thiên.....
Bốp....Bốp....Bốp....Bốp....Ư.....không dám Điện Hạ......
Cánh tay của hắn đều đặn đánh xuống mông đứa nhỏ, từng phiến mông một in lên đó từng vết bàn tay của đại nam nhân, lúc đầu là phiến hồng dần dần là đỏ ửng. Từng đợt đau rát phía sau truyền ra, nhiệt độ ma sát từ từng cái đánh tay khiến cho y phải nhăn nhó. Tiểu bảo bảo của hắn, chỉ mình hắn mới có thể đánh phạt, ngoài hắn ra không một ai có thể đụng vào. Lần đó y trốn hắn, lén lút thả hồn tội nhân về trần gian, thiên đạo tra sổ sách thì biết chuyện, đứa nhỏ bị đưa đi lúc nào không hay, hắn lúc đó liền phát điên suýt nữa cả thiên đạo cũng muốn lật đổ. Kết quả đổi lại, đứa nhỏ được trả về, còn hắn cũng chỉ bị giáng xuống Ngũ Điện làm công việc nhàn hạ của một kẻ lười biếng. Hắn vỗ phiến mông đứa nhỏ đều đều, lực tay cũng tăng dần theo thời gian đánh cho đứa nhỏ phát khóc, nước mắt cũng không kìm được mà rơi ra, hắn đã rất sợ lại mất đứa nhỏ này thêm lần nữa. Thiên đạo ngược ngạo từng cướp y đi một lần nên hắn nhất quyết sẽ không để việc đó tái diễn thêm lần nào nữa. Nếu mất y hắn sẽ sống rất đau khổ, căn bản như đem hắn đẩy vào hố băng sâu thẳm hàn chết hắn thêm lần nữa. Tiểu Thiên Thiên khuôn mặt phía dưới bắt đầu đỏ ửng, phiến mi bắt đầu sưng lên, nước mắt bắt đầu trào ra khỏi gương mặt diễm lệ trời sinh
- Cô nói ngươi lần một, ngươi liền không nghe lời ? Là muốn Cô phải phạt ngươi thật nặng trước mặt Cửu Điện còn lại mới chịu đúng không ?
Bốp...Bốp...Bốp....Bốp....hức......
Bốp...Bốp...Bốp....Bốp.....Không ạ....hức hức.....
Hắn đánh tiếp, hỏi tiểu mao tử đang mếu máo khóc đến nức nở trên đùi hắn
- Một tuần liền không về nhà, hồn người cũng chỉ được lên được trần gian ba ngày, ngươi rốt cuộc muốn đưa hồn tội nhân kia kéo dài đến bao lâu mới hả dạ ? Thiên quy cũng dám phạm vào !?
Bốp...Bốp......Bốp.....Bốp.....Điện Hạ....hức hức....
Bốp....Bốp.....Bốp.....Bốp.....hức....tội nhân kia có mẹ già....chưa trọn đạo hiếu....hức hức.....
Bốp...Bốp......Bốp.....Bốp.....Tiểu Thiên Thiên....chỉ là muốn giúp một chút.....a.hức..hức...
Đứa nhỏ khóc nấc lên, y đáng yêu giúp người cơ mà, y biết y làm sai nhưng bị Điện Hạ đánh thì đau lắm. Từng cái vỗ đem y đánh đau đến choáng váng, da thịt non mềm không ngừng bị lực tay vô tình sát phạt, đem từng mảng da thịt một đánh cho sưng tấy nhô cao. Y nước mắt giàn giụa ở phía trước, phía sau cái mông đã bị đánh cho sưng đỏ, cái đau rát lan tỏa đến dây thần kinh trên đầu, nhưng căn bản đại nam nhân vẫn chưa muốn buông tha cho y. Đánh được một lúc thì Diêm La Vương hạ mi nhìn xuống thiếu niên trân bảo đang run đến lẩy bẩy trên đầu gối của hắn, cái mông nhỏ đã bị đánh đến sưng lớn nhô cao đỏ chót một màu. Hắn tự biết lực tay đánh xuống có bao nhiêu phần nặng, hắn thở dài trong lòng, đem tấm lưng gầy bé phía dưới mà đưa tay xoa nhẹ dỗ dành. Y là tâm can bảo bối hắn muốn ôm ấp bảo hộ một đời một kiếp, bản tính lương thiện lại hay muốn cứu người, suy cho cùng lỗi lớn nhất của y là muốn làm một thánh nhân, bản thân không màn nguy hiểm có thể tan biến, mà đưa oan hồn lên tận trần gian một tuần, để oan hồn tận hiếu mà thôi. Hắn muốn đem đứa nhỏ giấu sau lưng, đem đối đãi dịu dàng sủng ái nhất trên trần đời trao hết cho y, nếu có thể thì nhốt y mãi một nơi để không một ai có thể đụng chạm, làm viên ngọc này trầy xước hay tổn thương dù chỉ là một ít. Hắn xoa nhẹ lên gáy cổ con mèo đang khóc đến sướt mướt kia, dịu giọng nhẹ nhàng nói
- Đếm cho Cô từ một đến mười, Cô đánh ngươi thêm mười bàn tay, đếm không đủ thì Cô đánh lại từ đầu cho nhớ nhé.
Tiểu Thiên Thiên được Điện Hạ xoa dịu ở gáy cổ, tâm tình liền dịu lại, căn bản Điện Hạ vẫn là xót xa y đến không nỡ đánh phạt nghiêm khắc. Vật nhỏ nằm trên đùi đại nam nhân, hai bàn tay nắm nhẹ lấy y phục Diêm La Vương, khóc thút thít đáp nhỏ với hắn
- Dạ.....Điện Hạ.....hức hức....
Hắn bắt đầu vỗ lên hai cánh mông sưng đỏ đã không còn miếng da thịt nào trắng nõn như ban đầu, lực đạo giảm đi đôi chút, đủ cho con mèo nhỏ chịu nốt mười hạ còn lại. Hắn biết Tiểu Thiên Thiên rất yếu ớt mà, chỉ việc y đi lại cũng hao tốn rất nhiều sức lực rồi, chịu một trận đòn thì đảm bảo y ngủ từ chiều tới sáng hôm sau luôn.
Bốp...Nhất...Bốp....Nhị....Bốp....Tam...hức..hức.....
Hắn cứ đánh chầm chậm để cho y đếm, y đếm sai thì cũng không đánh lại nữa liền bỏ qua luôn, mất tận một khắc để đánh nốt mười bàn tay còn lại. Âm thanh khóc lóc vỡ vụn nho nhỏ vang lên giữa đống y phục đã bị vò nhăn nhúm của hắn, có nước mắt còn có cả sự ấm áp nhiệt thành nhận lỗi hòa vào trong đó. Diêm La Vương dỗ dành và chờ đợi con mèo nhỏ này đếm hết số phạt trong sự nhẫn nại vốn không có trong từ điển của hắn. Bình thường hắn không hành hạ đứa nhỏ như vậy, nhưng chỉ vậy thì y mới chịu nhớ lần dạy dỗ này của hắn mà thôi. Đánh một cái y lại nấc lên một tiếng đáng thương, khóc một lúc rồi lại đếm phạt, cứ lặp đi lặp lại như vậy, trong lòng hắn lại xót xa con vật nhỏ một trận. Nhưng hắn ở bên ngoài vẫn cứng rắn trách phạt mà không lưu tình đánh từng bàn tay thật đau lên mông thịt đã sưng đỏ, đầy thương tích ở phía sau của tiểu nhân nhi
Bốp....Cửu....Bốp...Thập.....Điện Hạ ơi....đau quá....ahuhu.....
Đứa nhỏ đau đến nấc lên, mông nhỏ như dùng dầu sôi nhúng qua, y khó chịu đến rống lớn khóc lóc một trận như trời đổ mưa. Thiếu niên đau đến choáng váng, nức nở giàn giụa nước mắt khiến cơ thể không ngừng run lẩy bẩy, âm thanh vụn vỡ vạn phần đáng thương vang lên truyền thanh âm ra bên ngoài nội phòng. Hắn tâm tình dịu dàng bế y lên, ôm y vào trong vòng tay lớn của mình, vai thì coi như tấm nệm, còn y phục là khăn lau nước mắt, để con vật nhỏ nằm trong đó khóc một trận. Hắn xoa xoa nhẹ gương mặt vật nhỏ đang khóc đến đỏ cả hai hốc mắt kia, giả vờ đe dọa nghiêm giọng
- Nín ngay cho Cô, Cô thấy đánh như này ngươi vẫn chưa đủ khắc ghi lỗi lầm đâu, cần phải phạt ngươi quỳ thêm một ngày một đêm nữa thì mới thụ đủ giáo huấn không dám tái phạm lần sau !
Tiểu Thiên Thiên phát ngốc, không biết Điện Hạ của y đang gia phạt đùa giỡn, thiếu niên lấy bàn tay nho nhỏ của y, mếu máo nước mắt nước mũi cầm lấy ngón tay út của hắn nắm nhẹ, lắc lắc đầu nhỏ yếu ớt cầu xin
- Không...không....hức....Điện Hạ thương xót ta đi....ta biết sai rồi.......hức hức.......Tiểu Thiên Thiên biết sai rồi.....đừng phạt nữa mà.....hức hức.....
Hắn nâng khuôn đứa nhỏ đang khóc đến nghẹn cả cổ ở trong lòng, ngón tay đại nam nhân xoa nhẹ đi gương mặt tựa hoa đang phủ lên một tầng nước mắt, có lẽ đôi mắt vốn dĩ đã sáng tựa sao, thêm ít nước giống như làn nước thu trong vắt đẹp đẽ đến lạ thường, đôi mắt đó câu dẫn người khác đến sa đọa mất đi bản thân không biết gì, và y hẳn là yêu nghiệp vốn dĩ nên nhốt lại chỉ mình hắn sở hữu mà thôi. Y mang nét đẹp họa quốc, là báu vật mà người người muốn chiếm hữu, nếu không phải là Diêm La Vương luôn giữ gìn y bên cạnh thì nhất định y đã bị người khác đem chà đạp đến không chốn dung thân rồi. Hắn vươn nhẹ ngón tay trắng muốt mảnh khảnh của mình lên đôi mi cong cong tiểu nhân nhi. Đôi mi xinh đẹp ẩn chứa những viên minh châu nhỏ tựa như bụi mưa xuân nhân thế, khiến ngón tay ai đó thương tiếc mà lướt nhẹ một hàng xua đuổi đi nỗi u buồn vốn dĩ không nên có. Đứa nhỏ mi mắt vẫn phiến hồng, vì khóc nhiều quá mà mũi cũng ửng đỏ tựa chu sa điểm trên mày ngài, thấy hắn chạm thì liền chớp chớp mắt ngấn nước e lệ vài cái, khiến đầu ngón tay Diêm La Vương liền ngứa nhè nhẹ như lông vũ vờn đùa lướt qua. Hắn hôn lên chót mũi như dỗ dành, rồi nhìn y mang theo bao nhiêu sự cưng chiều sủng nịnh trên đó, vật nhỏ đáng yêu đang xin hắn tha cơ mà, hắn nỡ từ chối sao ? Đôi mắt dịu dàng nhìn tiểu nhân nhi ấm áp đến tan chảy cả ngày đông, âu yếm dỗ dành nói
- Không phạt nữa, không phạt nữa, Tiểu Thiên Thiên ngoan nhớ kĩ bài học lần này cho Cô là được rồi.
Tiểu Thiên Thiên nếu chưa bị phạt nhất định sẽ sợ điện hạ của y nhiều lắm, nhưng bị phạt xong nhất định sẽ đem hết ấm ức, đem hết ủy khuất mà khóc lóc ủ ê với Điện Hạ của nó. Y ôm Diêm La Vương, khoác tay ra phía sau ôm lấy cổ nam nhân, gác nửa khuôn mặt đẹp không tì vết lên một bên vai của hắn, nấc lên đáng thương với đại nam nhân
- Ự...hức...điện hạ đánh ta đau....người không thương Tiểu Thiên Thiên nữa rồi......hức hức....người muốn đem ta đánh chết rồi mang người khác về.......
Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài đến thắt lưng của tiểu nhân nhi, mái tóc tựa suối vàng cứ nhẹ nhàng lướt qua bàn tay muốn nắm chặt của hắn, từng nhánh một mềm mại uyền chuyển như tơ lụa bay trong gió phương Nam. Hắn hôn nhẹ lên vành tay của tiểu nhân nhi, rồi hôn nhẹ lên gò má, cứ sượt dần nụ hôn đầy sự ấm nồng và dục vọng chiếm hữu đó xuống cần cổ trắng nõn mềm mịn của y, đóng một dấu ấn lên đó, khẳng định thiếu niên là đồ vật đã có chủ sở hữu. Hắn thì thầm bên tai nhân nhi, hơi thở nóng như trà mạn chiều phải lên gương mặt Tiểu Thiên Thiên, giống như một đôi tình nhân đang ân ái, hắn và y gần gũi đến không còn chỗ cho thứ gì chen vào, có chút tức cười nói
- Vật nhỏ hư hỏng, " người khác " là ai hử !? Lại muốn hồ ngôn loạn ngữ ăn đòn nhức mông có phải không !?
Hắn đưa tay nhân nhi lên khuôn miệng rồi cười hiền như chùm ánh dương rơi vào ban mai, gặm nhẹ lên đó như tận hưởng một thức quà đặc biệt, rồi di chuyển nó xuống nơi trái tim ấm nồng nóng như lò than ngày đông, để cho người hắn yêu trong từng huyết mạch cảm nhận trái tim đó đang đập từng nhịp một. Nơi cất chứa rất nhiều tình yêu thương, chứa đựng bao nhiêu sự dịu dàng dành cho y. Hắn chầm chậm hạ mi mắt ngọt ngào xuống nhìn bé con trong lòng, lời nói trầm ấm như cung đàn vút lên trong màn đêm tĩnh lặng, nghiêm túc mà dịu dàng
- Tiểu Thiên Thiên, nơi này có thể đập rốt cuộc là vì ai ? Cô không cho ngươi ở trong phúc không biết hưởng, không cho người Cô yêu nghi ngờ ân sủng Cô ban cho có rõ chưa ?
Đứa nhỏ bị ánh mắt thấm đẫm sự nhu tình sủng nịnh đến cực điểm trong đó, làm cho ngại đến không dám nhìn thẳng, sự yêu thương tràn ngập trong đáy mắt của đại nam nhân ánh lên tựa như hồ sao sáng vằng vặc ngày hạ, khiến cho nhân nhi như bị chuốc mem say mà đắm chìm đến không lối thoát trong đó. Y đôi mắt còn đọng lại ít nước mắt, đôi mi có chút ướt át hồng hào, ngoan ngoãn gật đầu nghe theo
- Dạ.....Điện Hạ.....
Hắn để đứa nhỏ gác đầu trên người mình, phía sau hắn lấy thuốc thoa thuốc lên địa phương đang sưng đỏ kia, rồi nhẹ nhàng mặc lại y phục chỉnh tề cho y. Cả người y thơm phức, như có như không hương thơm thoang thoảng của hoa đào bay trong gió nơi trần gian, hắn ngửi đi ngửi lại đến phát nghiện. Hắn dụi dụi trán nhỏ lẫn trán lớn, đỡ lấy đầu Tiểu Thiên Thiên trên tay rồi hôn nhẹ lên khóe môi, từng nét đẹp sắc sảo trên gương mặt đều được hắn điểm qua thật cẩn thận kĩ lưỡng. Hắn nhẹ nhàng giải thích
- Quan tâm đau lòng ngươi nên mới trách phạt dạy dỗ ngươi, nếu không đánh đau ngươi có thể nhớ lỗi lầm sao ? Sau này không được nói Cô hết thương ngươi, bằng không mông nhỏ không ngồi được, có rõ hay chưa ?
Đứa nhỏ thấy hắn đẹ dọa liền gật đầu ngoan ngoãn nhu thuận. Hắn ôm cơ thể bé bé xinh xinh vô lòng, thiếu niên mềm mại dịu ngoan trong lòng mặc kệ cho hắn bày trí, thật sự là khiến người ta yêu thích không thôi. Miết miết gương mặt nhỏ xinh, lại sờ cổ chân nho nhỏ, hắn ôm y giống như một đứa trẻ bé bỏng đáng yêu, yêu chiều nói
- Tiểu Thiên Thiên, ngươi là báu vật Thiên đạo ban cho Cô......
Hắn nhìn ra bên ngoài, hoàng hôn cũng bắt đầu buông xuống rồi, đôi mắt chỉ thấy bóng tối lan dần mang theo sự lạnh lẽo tới. Nhưng cho dù là vậy, tình nhân ấm áp đang ở trong lòng còn há sợ gì lạnh lẽo thế gian. Diêm La Vương mỉm cười đến đẹp ngây ngây lòng người, hướng đứa nhỏ có lẽ đã thiếp đi, nói một câu như thể thề định
- Cô mượn đời này, bảo hộ ngươi một đời một kiếp. Đem hết cuồng nhiệt ngu si của ngươi che chở dưới tán ô trong mưa, chống lại phong ba giống tố mà một đường nở hoa. Nếu không cản được ngươi làm việc tốt, vậy coi như Cô nợ người một đời, cùng ngươi chống lại Thiên Đạo vậy.....
Hắn vuốt ve nhẹ người nằm trong lòng, đôi mắt đã nhắm nghiền từ lâu, đôi mắt mang theo tình ý nhìn ngắm tiểu nhân nhi đã ngủ say, lại một đêm không ngủ mà thao thức ngắm nhìn thiếu niên nhập mộng say sưa đến triền miên. Chỉ là đâu đó như say như tỉnh, nhân nhi cũng hiểu tiếng lòng của Ngũ Điện Hạ mà lẩm nhẩm đến nhỏ không nghe thấy
- Điện Hạ...Tiểu Thiên Thiên...cũng bảo hộ Người......
------------
#31/12/2022# <3


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me