Oneshot Khai Nguyen Ma Doat Tinh
– Vương Nguyên, anh còn đau sao? – Nam nhân trẻ tuổi, gương mặt tuấn mỹ dịu dàng đưa tay vuốt ve lấy cánh mông trắng tuyết căng tròn mềm mại kia, ôn nhu hỏi.Nam nhân thân thể nhỏ gầy yếu ớt không thứ gì che đậy nằm xấp trên giường, người co rúm lại không ngừng nức nở cầu xin.– Đừng.... đừng mà...– Xem ra hôm qua em làm hơi quá đúng không? Nguyên Nguyên, tiếp tục làm thì cái huyệt nhỏ của sẽ anh không chịu nổi, nhưng còn em phải làm sao đây?– Tiểu Khải....– Anh đáng yêu quá... vậy hôm nay em tha cho anh vậy... – Hắn đột nhiên nâng cằm người kia lên, ngón tay thon dài miết nhẹ lên cánh môi hồng nhợt nhạt thiếu huyết sắc – Đổi lại cái miệng nhỏ này của anh phải giúp em.Người kia hoảng hốt trừng mắt nhìn hắn, cái đầu nhỏ không ngừng lắc, gương mặt hiện rõ vẻ kinh hoàngHắn không màng đến sự sợ hãi của cậu, động tác gọn gàng rút thắt lưng ra, kéo khóa quần xuống, từ trong quần lót lấy ra côn thịt nóng rực đã cương cứng đưa đến trước mặt cậuHắn bóp lấy cằm cậu, mỉm cười– Nguyên Nguyên, mở miệng ra nhanh lên.Cậu nhìn tính khí tím đỏ thô dài còn nổi những đường gân xanh sống động trông vô cùng đáng sợ đang đặt trước miệng mình, lại nhìn gương mặt tuấn mỹ của kẻ biến thái kia, đôi mắt trong trẻo mở to đầy hoang mang.– Ngậm vào đi. – Hắn vuốt nhẹ tóc cậu, đưa côn thịt nóng dí sát chạm vào môi cậu.Cậu rốt cuộc không thể kháng cự lại hắn, đành miễn cưỡng đè nén sự kinh tởm mà hé miệng ra, thời điểm cánh môi cậu vừa hé mở, hắn liền đem côn thịt cứng nóng đâm sâu vào cổ họng cậu, lấp đầy khoang miệng của cậu.– Ưm...ư...Côn thịt quá to khiến cậu miễn cưỡng lắm mới ngậm được một nửa, bị đâm sâu như thế khiến cậu dâng lên cảm giác tởm lởm muốn nôn. Hắn ta nắm lấy tóc cậu, bắt đầu động thắt lưng thong thả ra vào bên trong miệng cậu, đầu khấc chạm đến tận cổ họng cậu, mỗi lần đâm vào đều như muốn phá tung cái miệng nhỏ đáng thương kia.– Đừng chỉ ngậm không như thế, mau dùng lưỡi anh liếm nó đi.Còn muốn liếm? Thứ kia vốn đã ngập ứ trong miệng cậu, động đậy đầu lưỡi đã là quá khó khăn rồi. Nhưng dưới sự uy hiếp của người kia, cậu không thể không làm theo, cố gắng cử động lưỡi liếm lấy côn thịt to lớn bên trong miệng mình, dùng lực mút vào. Hy vọng làm cho hắn ra thật nhanh để cậu sớm thoát khỏi thống khổ này.Hắn rút côn thịt vẫn còn cương cứng ướt đẫm dịch vị ra khỏi miệng cậu, mỉm cười rất bình thản nói– Nguyên Nguyên, anh mau phục vụ nó đi.– ...... – Cậu tỏ ra vừa sợ hãi vừa lưỡng lự, ngước mắt nhìn hắn có ý muốn xin tha.– Đừng để em nhắc lại lần thứ hai. – Thanh âm nghe ra rất ôn hòa nhưng chứa đầy tính đe dọaCậu nuốt nỗi khuất nhục, tay nắm lấy dục vọng, đầu lưỡi mềm ướt vươn ra liếm lấy đầu khấc đã rỉ một chút bạch dịch, dùng lưỡi liếm côn thịt nóng càng lúc càng trướng to của hắn, lướt nhẹ từ đỉnh đến gốc dục vọng rồi liếm ngược trở lại, liếm đến hai tinh cầu, khẽ há miệng ra mút lấy.Trong lòng dâng lên sự kinh tởm buồn nôn cùng cực.Chính mình nhục nhã thống khổ hận không thể chết ngay lập tức.Hắn đút thứ kia trở lại miệng cậu, nắm tóc cậu, thắt lưng đong đưa kịch liệt ra vào.Lúc hắn sắp xuất ra, hắn ép chặt đầu cậu giữa hai chân hắn, côn thịt bắn ra dòng tinh dịch trắng đục vào miệng cậu.Cậu ho khù khụ, định nhả ra, lập tức bị hắn bóp chặt hàm, ép cậu phải nuốt xuống.Xong chuyện, hắn lấy khăn lau cho cậu, hết sức dịu dàng ôm lấy cậu mà hôn, mà dỗ dành– Nguyên Nguyên, xin lỗi, là em không kiềm chế được.Hắn vuốt ve cánh tay trần khẳng khiu trơn láng có phần lành lạnh của cậu, miệng kề bên tai cậu, thấp giọng nói bằng thanh âm trầm trầm quyến rũ– Dù sao anh cũng không ra ngoài, vậy đừng mặc quần áo nữa nhé, anh như thế này xinh đẹp hơn ngàn lần lúc bình thường đấy Nguyên Nguyên...Cậu không nói gì. Lẳng lặng nhìn xuống dưới sàn nơi đống quần áo bị xé rách tả tơi vứt tứ tung. Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn thô bạo xé tan tác quần áo cậu nữa.Dù cậu có lên tiếng cũng vô ích.Hắn là đệ đệ ruột của cậu.Nhưng cậu nghĩ hắn có lẽ đã sớm quên chuyện cậu chính là anh trai của hắn rồi.
....................Năm Vương Nguyên lên ba thì mẹ sinh đệ đệ, đặt tên Vương Tuấn Khải. Trong mắt cậu lúc ấy, đệ đệ chính là vật nhỏ xinh đẹp nhất thế gian, người nào cũng nói đệ đệ trưởng thành bộ dạng nhất định sẽ rất khôi ngô tuấn tú, chắc chắn là thế rồi, đệ đệ của cậu là nhất mà.Vương Nguyên yêu mến đệ đệ lắm, mà đệ đệ đối với cậu cũng đặc biệt quyến luyến, mỗi lần đệ đệ quấy khóc, cậu chỉ cần đưa ngón tay trắng tròn của mình đặt lên miệng đệ đệ, đệ đệ liền ngưng khóc mà hé cái miệng nhỏ đáng yêu mút lấy ngón tay cậu.Cậu hay gọi đệ đệ là Tiểu Khải, lúc cậu học mẫu giáo, trong lớp chỉ có mỗi cậu là có đệ đệ, cậu vì thế mà không nén nổi cảm giác tự hào, đối với đệ đệ càng yêu thích hơn, lúc nào cũng ở bên bồng bế ôm lấy không rời.Nhưng đó là đều chuyện lúc còn nhỏ.Tiểu Khải so với Vương Nguyên trưởng thành nhanh hơn rất nhiều, Tiểu Khải vào năm hai sơ trung đứng cạnh Vương Nguyên đã bắt đầu nhỉnh hơn về chiều cao, đệ đệ lớn nhanh như thế khiến kẻ làm ca ca như cậu cảm thấy có phần buồn bực.Tiểu Khải không chỉ cao hơn cậu mà ngay cả đầu óc cũng vượt trội hơn hẳn cậu, Tiểu Khải từ nhỏ đã thông minh hơn người, nhanh chóng nhảy cóc lên học chung lớp với cậu. Ngoại trừ việc cậu sinh trước Tiểu Khải trước 3 năm thì chẳng có điểm nào hơn Tiểu Khải cả.Cũng chẳng biết từ lúc nào, Tiểu Khải chẳng còn cần đến sự cưng chiều yêu thương của cậu nữa, thậm chí còn đối xử với cậu như thể cậu mới là đệ đệ, chẳng hạn như bất thình lình lại ôm lấy cậu vào lòng, thơm lên má cậu, rồi đưa dùng tiền thưởng đạt được trong các cuộc thi mua hết kẹo cùng đồ ăn vặt ra dụ dỗ cậu.– Ca, cho anh nè.– Em mua nhiều kẹo thế làm gì a?– Vì anh thích nhất mà ^^ – Tiểu Khải ôm lấy cậu, đưa đống kẹo bánh cho cậu ngọt ngào nói.Cậu không phải là trẻ con.Dù cậu thích ăn vặt thật nhưng cậu là ca ca kia mà. Chính vì thế nên cậu rất tiêu sái từ chối.Có điều sau đó vẫn là ăn hết vì đệ đệ vốn rất ghét ăn ngọt.Không phải cậu muốn ăn đâu, vì là sợ lãng phí thôi.
..............Vào năm nhất cao trung, Vương Nguyên vì bị sốt một trận nặng mà ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe, cũng gần như không cao lên được nữa, cả người gầy nhẳng, vô cùng yếu ớt, khuôn mặt lại có phần trẻ con. Khi hai người đi bên cạnh nhau, nếu không biết, ai cũng nghĩ cậu mới là đệ đệ chứ không phải Tiểu Khải.Cậu ở trong lớp so với các bạn nam đều thấp bé nhỏ con hơn rất nhiều, tính cậu lại hiền lành nên liền trở thành mục tiêu của mấy tên đầu gấu trong trường, có mấy lần bị bắt nạt nhưng cậu cũng im lặng cho qua bởi không muốn đụng chạm gì đến bọn chúng. Một lần không may lúc cậu đang thay quần áo thì Tiểu Khải đột nhiên xông vào phòng, dường như phát hiện ra trên người cậu có vết thương nên đã lập tức cởi hết quần áo cậu ra kiểm tra khắp thân thể cậu mấy lượt. Sau đó đùng đùng nổi giận tìm mấy kẻ đã bắt nạt cậu mà đánh chúng không lưu tình.Lần đó Tiểu Khải vì cậu mà suýt bị trường kỷ luật, cũng may Tiểu Khải lúc nào cũng là học sinh luôn giữ hạng nhất cộng thêm đã lập rất nhiều thành tích cho trường nên cuối cùng cũng được bỏ qua, chỉ bị phạt rời khỏi chức vị chủ tịch học sinh thôi.Dù Tiểu Khải không xem chuyện này có gì quan trọng nhưng Vương Nguyên vẫn cảm thấy bản thân thật có lỗi, thân là ca ca đã chẳng giúp gì được cho đệ đệ trái lại còn hại đệ đệ như thế.Bản thân cậu dù lớn hơn Tiểu Khải đến 3 tuổi nhưng vẫn chỉ là một thằng nhóc yếu ớt nhu nhược.Ngược lại Tiểu Khải trở nên cao vượt trội, bộ dạng càng ngày càng tuấn mỹ, ngày nào cũng có nữ sinh nhờ Vương Nguyên chuyển thư tình đến đệ đệ.– Ca! Về sau anh đừng làm việc vô nghĩa này nữa. – Tiểu Khải mỗi lần cậu đưa giúp thư tình liền không thèm liếc nhìn qua mà thẳng tay vứt hết vào sọt rác rồi cau có với cậu.– Nhưng mà... những nữ sinh đó là dùng hết tâm tư để viết a... – Vương Nguyên biết đệ đệ không thích cậu đưa giúp thư tình, nhưng cậu cũng không có cách nào từ chối những nữ sinh kia. Cậu nghĩ, bọn họ là con gái, để viết thư tình cho nam sinh cũng đã rất ngượng ngùng, nếu cậu còn từ chối không chuyển giúp thì lại thấy bọn họ rất đáng thương.Tiểu Khải vươn tay ra ôm lấy cậu vào lòng, Tiểu Khải rất hay làm như thế, cậu bởi cũng đã quen với tính cách tùy tiện cùng hành động thất thường của đệ đệ nên cũng không kháng cự, chỉ khẽ hỏi?– Sao thế?– Ca, em không thích những nữ sinh đó... em chỉ thích anh thôi...– Được rồi, được rồi. – Vương Nguyên ôn hoà đưa tay vuốt tóc Tiểu Khải, đệ đệ lại làm nũng cậu nữa rồi.– Ca, còn anh có thích em không? – Tiểu Khải đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, thoáng có chút lạ lãm khiến cậu hơi giật mình.Cậu sau đó nhoẻn miệng tươi cười– Tất nhiên là thích rồi a. – Tiểu Khải là đệ đệ duy nhất của cậu, hơn nữa lại rất ngoan ngoãn với cậu, còn đẹp trai như thế, dĩ nhiên cậu rất thích Tiểu Khải rồi.– Ca, em thực sự rất thích anh...
.....................Cao trung năm cuối, rốt cuộc có 1 nữ sinh họ Lâm tên Khả Hân đã viết thư tình cho Vương Nguyên.Bởi cậu ngoài gương mặt miễn cưỡng được xem là thanh tú thì với làn da trắng đến nhợt nhạt thiếu sắc, vóc dáng gầy nhẳng nhỏ thó đến tội nghiệp, thêm tính cách hiền lành có phần nhu nhược, hoàn toàn không phải là hình mẫu yêu thích của nữ sinh. Nhất là trong khi cậu lại có một đệ đệ nổi bật chói sáng như thế, mọi sự chú ý đều đổ dồn hết vào đệ đệ, còn cậu chỉ là cái bóng mờ nhạt đáng thương bên cạnh đệ đệ thôi.Chính vì thế khi nhận được thư tình của Lâm Khả Hân, Vương Nguyên đã vô cùng vui sướng, cậu rất trân trọng tình cảm này, hy vọng có thể cùng Khả Hân kết giao tốt đẹp.Lâm Khả Hân là bạn học cùng lớp với Vương Nguyên, gương mặt không thể tìm ra điểm nào gọi là khả ái nhưng được tính cách lại rất hiền hậu nhu mì có phần khép kín, kể ra thì cũng khá hợp với cậu. Vương Nguyên đã rất trông đợi vào mối quan hệ này.Mang tâm trạng phấn khởi ấy, Vương Nguyên liền đầu tiên tìm Tiểu Khải chia sẻ chuyện cậu đã có bạn gái, cứ tưởng đệ đệ cũng sẽ vui mừng thay cậu, chẳng ngờ Tiểu Khải vừa nghe xong liền sa sầm mặt lại, ánh mắt nhìn cậu lạnh băng, dứt khoát phun ra hai chữ– Không được!Cậu ngước đôi mắt to màu tro kinh ngạc nhìn đệ đệ– Vì lý do gì cơ?... Lâm Khả Hân thực là 1 nữ sinh rất tốt a?– Em nói không được là không! – Tiểu Khải đột ngột giữ chặt lấy hai bả vai Vương Nguyên, vừa lay mạnh vừa quát lớn như thế khiến Vương Nguyên càng thêm thất kinh.– Tiểu... Tiểu Khải...– Ca, Lâm Khả Hân đấy thì tốt, chẳng lẽ em thì không tốt? – Vương Nguyên không hiểu vì sao ánh mắt đệ đệ lại bỗng trở nên ưu thương như thế. Cậu nghĩ đệ đệ lại làm nũng liền nhẹ nhàng vươn tay vỗ vỗ đầu đệ đệ mà ôn tồn dỗ dành– Tiểu Khải dĩ nhiên là tốt nhất rồi a, làm gì có đứa trẻ nào hoàn mỹ như Tiểu Khải nhà ta được.– Ca... nói xem anh có thích em không? – Tiểu Khải đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt kỳ lạ này, khoảng cách quá gần này, đều khiến cậu bất giác ngượng ngùng, trái tim không tự chủ được mà đập lỗi mất vài nhịp.Vương Nguyên nhanh chóng gạt bỏ thứ cảm giác quái dị này, mỉm cười– Tất nhiên là anh thích em rồi. – Bởi Tiểu Khải là đệ đệ duy nhất của cậu mà.– Ca, anh không hiểu. – Tiểu Khải tỏ vẻ thất vọng.
...............Vương Nguyên rốt cuộc cũng không hẹn hò với Lâm Khả Hân, cô gái này không hiểu vì sao lại đột nhiên đến tìm cậu cúi đầu vừa nói câu xin lỗi vừa khóc.Về sau khi tốt nghiệp cao trung, cả hai cũng không còn gặp lại nhau nữa.Tốt nghiệp cao trung, Vương Nguyên bởi sức khỏe yếu ớt nên chỉ chọn học ở một trường cao đẳng gần nhà, còn Tiểu Khải thì học ở trường đại học danh tiếng trong nước. Việc học bận rộn như thế nhưng Tiểu Khải những khi có dịp liền tranh thủ về thăm cậu, còn mua cho cậu rất nhiều quà, đệ đệ dù lớn nhưng vẫn ngoan và tốt với cậu lắm nha.Mỗi lần về liền đòi ngủ chung với cậu, ôm cậu vào lòng và hỏi– Nguyên Nguyên, anh vẫn thích em đúng không?– Tất nhiên là thích Tiểu Khải rồi. – Cậu luôn mỉm cười trả lời như thế. Tiểu Khải lớn rồi nhưng vẫn cứ thích làm nũng quá a.– Em luôn thích anh... Nguyên Nguyên.... – Tiểu Khải thì thầm vào tai cậu, còn hôn lên má, lên trán cậu. Dù là cả hai đều là những thiếu niên đã trưởng thành, vừa ôm nhau ngủ, vừa hôn thân mật, cách thể hiện tình cảm huynh đệ này có phần hơi khác thường nhưng cũng không sao, Tiểu Khải vẫn là đệ đệ nhỏ của cậu, vẫn cần có ca ca như cậu ở bên cạnh chăm sóc dỗ dành đúng không?– A, Tiểu Khải, em có bạn gái chưa? – Vương Nguyên hỏi xong liền khẽ cười – Xem ra anh hỏi thừa rồi, Tiểu Khải nhà chúng ta vừa soái vừa tài giỏi như thế, nhất định đã có bạn gái thật xuất sắc rồi.Vòng tay đang ôm lấy Vương Nguyên đột nhiên cứng ngắc. Người kia hừ lạnh một tiếng.– Rồi.– Vậy lần sau em về nhớ dẫn theo cô bé đó nhé.– Vương Nguyên, anh bớt bao đồng đi.
...........Vào năm cuối đại học, Tiểu Khải cuối cùng cũng chịu dẫn bạn gái về nhà, đó là một cô bé sinh viên năm nhất tên Hạ Nhược, học cùng trường với Tiểu Khải, tuổi cũng bằng lứa với Tiểu Khải. Hạ Nhược thực sự rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn, gia thế cũng rất tốt, cả ba mẹ lẫn Vương Nguyên đều rất thích cô. Hạ Nhược khi đến nhà chơi còn biết xuống bếp phụ cậu với mẹ, thỉnh thoảng còn tự đến nhà cậu một mình, xem bản thân như người nhà, dần dần gia đình cậu cũng sớm quen với Hạ Nhược, cũng xem cô bé như con dâu tương lai.Vương Nguyên rất vui bởi Tiểu Khải có được bạn gái tốt như thế. Có điều Tiểu Khải mỗi lần cùng Hạ Nhược về nhà lại tỏ ra khá lạnh nhạt với cô.Có điều ai cũng cho là có thể hai người đang giận nhau, Vương Nguyên thỉnh thoảng cũng thay mẹ nhắc nhở Tiểu Khải đối xử với Hạ Nhược tốt hơn một chút. Tuy nhiên lần nào cũng bị Tiểu Khải cau có bảo cậu đừng xen vào. Cậu cũng hết cách.Vương Nguyên sau khi tốt nghiệp thì xin vào làm việc ở một công ty nhỏ gần nhà, dù lương thấp cộng thêm cơ hội thăng tiến gần như không có, nhưng lại phù hợp với thể trạng sức khỏe của cậu nên Vương Nguyên xem như đã hài lòng với cuộc sống hiện giờ.Vương Nguyên cũng bắt đầu làm quen với một cô gái tên Tô Bạch, là nữ đồng nghiệp cùng công ty, tính tình dù có hơi hung dữ, hay nổi giận, nhưng kể ra cũng tốt tính. Với lại cậu bản tính hiền lành, biết nhẫn nhịn nên với Tô Bạch xem như cũng hòa hợp. Cậu dự định sẽ kết hôn với Tô Bạch, cha mẹ cậu cũng muốn cậu sớm bề gia thất.Đứa con họ trông đợi kỳ vọng nhiều nhất chính là đệ đệ của cậu, không phải cậu.Tiểu Khải ở thành phố T, càng ngày càng ít khi về nhà, có khi một năm chỉ ghé thăm một lần rồi lại đi, chỉ nghe nói là đang thành lập một công ty riêng.Đệ đệ của cậu thực sự rất tài giỏi. Là niềm tự hào của cả gia đình cậu.
....................Năm Vương Nguyên lên ba thì mẹ sinh đệ đệ, đặt tên Vương Tuấn Khải. Trong mắt cậu lúc ấy, đệ đệ chính là vật nhỏ xinh đẹp nhất thế gian, người nào cũng nói đệ đệ trưởng thành bộ dạng nhất định sẽ rất khôi ngô tuấn tú, chắc chắn là thế rồi, đệ đệ của cậu là nhất mà.Vương Nguyên yêu mến đệ đệ lắm, mà đệ đệ đối với cậu cũng đặc biệt quyến luyến, mỗi lần đệ đệ quấy khóc, cậu chỉ cần đưa ngón tay trắng tròn của mình đặt lên miệng đệ đệ, đệ đệ liền ngưng khóc mà hé cái miệng nhỏ đáng yêu mút lấy ngón tay cậu.Cậu hay gọi đệ đệ là Tiểu Khải, lúc cậu học mẫu giáo, trong lớp chỉ có mỗi cậu là có đệ đệ, cậu vì thế mà không nén nổi cảm giác tự hào, đối với đệ đệ càng yêu thích hơn, lúc nào cũng ở bên bồng bế ôm lấy không rời.Nhưng đó là đều chuyện lúc còn nhỏ.Tiểu Khải so với Vương Nguyên trưởng thành nhanh hơn rất nhiều, Tiểu Khải vào năm hai sơ trung đứng cạnh Vương Nguyên đã bắt đầu nhỉnh hơn về chiều cao, đệ đệ lớn nhanh như thế khiến kẻ làm ca ca như cậu cảm thấy có phần buồn bực.Tiểu Khải không chỉ cao hơn cậu mà ngay cả đầu óc cũng vượt trội hơn hẳn cậu, Tiểu Khải từ nhỏ đã thông minh hơn người, nhanh chóng nhảy cóc lên học chung lớp với cậu. Ngoại trừ việc cậu sinh trước Tiểu Khải trước 3 năm thì chẳng có điểm nào hơn Tiểu Khải cả.Cũng chẳng biết từ lúc nào, Tiểu Khải chẳng còn cần đến sự cưng chiều yêu thương của cậu nữa, thậm chí còn đối xử với cậu như thể cậu mới là đệ đệ, chẳng hạn như bất thình lình lại ôm lấy cậu vào lòng, thơm lên má cậu, rồi đưa dùng tiền thưởng đạt được trong các cuộc thi mua hết kẹo cùng đồ ăn vặt ra dụ dỗ cậu.– Ca, cho anh nè.– Em mua nhiều kẹo thế làm gì a?– Vì anh thích nhất mà ^^ – Tiểu Khải ôm lấy cậu, đưa đống kẹo bánh cho cậu ngọt ngào nói.Cậu không phải là trẻ con.Dù cậu thích ăn vặt thật nhưng cậu là ca ca kia mà. Chính vì thế nên cậu rất tiêu sái từ chối.Có điều sau đó vẫn là ăn hết vì đệ đệ vốn rất ghét ăn ngọt.Không phải cậu muốn ăn đâu, vì là sợ lãng phí thôi.
..............Vào năm nhất cao trung, Vương Nguyên vì bị sốt một trận nặng mà ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe, cũng gần như không cao lên được nữa, cả người gầy nhẳng, vô cùng yếu ớt, khuôn mặt lại có phần trẻ con. Khi hai người đi bên cạnh nhau, nếu không biết, ai cũng nghĩ cậu mới là đệ đệ chứ không phải Tiểu Khải.Cậu ở trong lớp so với các bạn nam đều thấp bé nhỏ con hơn rất nhiều, tính cậu lại hiền lành nên liền trở thành mục tiêu của mấy tên đầu gấu trong trường, có mấy lần bị bắt nạt nhưng cậu cũng im lặng cho qua bởi không muốn đụng chạm gì đến bọn chúng. Một lần không may lúc cậu đang thay quần áo thì Tiểu Khải đột nhiên xông vào phòng, dường như phát hiện ra trên người cậu có vết thương nên đã lập tức cởi hết quần áo cậu ra kiểm tra khắp thân thể cậu mấy lượt. Sau đó đùng đùng nổi giận tìm mấy kẻ đã bắt nạt cậu mà đánh chúng không lưu tình.Lần đó Tiểu Khải vì cậu mà suýt bị trường kỷ luật, cũng may Tiểu Khải lúc nào cũng là học sinh luôn giữ hạng nhất cộng thêm đã lập rất nhiều thành tích cho trường nên cuối cùng cũng được bỏ qua, chỉ bị phạt rời khỏi chức vị chủ tịch học sinh thôi.Dù Tiểu Khải không xem chuyện này có gì quan trọng nhưng Vương Nguyên vẫn cảm thấy bản thân thật có lỗi, thân là ca ca đã chẳng giúp gì được cho đệ đệ trái lại còn hại đệ đệ như thế.Bản thân cậu dù lớn hơn Tiểu Khải đến 3 tuổi nhưng vẫn chỉ là một thằng nhóc yếu ớt nhu nhược.Ngược lại Tiểu Khải trở nên cao vượt trội, bộ dạng càng ngày càng tuấn mỹ, ngày nào cũng có nữ sinh nhờ Vương Nguyên chuyển thư tình đến đệ đệ.– Ca! Về sau anh đừng làm việc vô nghĩa này nữa. – Tiểu Khải mỗi lần cậu đưa giúp thư tình liền không thèm liếc nhìn qua mà thẳng tay vứt hết vào sọt rác rồi cau có với cậu.– Nhưng mà... những nữ sinh đó là dùng hết tâm tư để viết a... – Vương Nguyên biết đệ đệ không thích cậu đưa giúp thư tình, nhưng cậu cũng không có cách nào từ chối những nữ sinh kia. Cậu nghĩ, bọn họ là con gái, để viết thư tình cho nam sinh cũng đã rất ngượng ngùng, nếu cậu còn từ chối không chuyển giúp thì lại thấy bọn họ rất đáng thương.Tiểu Khải vươn tay ra ôm lấy cậu vào lòng, Tiểu Khải rất hay làm như thế, cậu bởi cũng đã quen với tính cách tùy tiện cùng hành động thất thường của đệ đệ nên cũng không kháng cự, chỉ khẽ hỏi?– Sao thế?– Ca, em không thích những nữ sinh đó... em chỉ thích anh thôi...– Được rồi, được rồi. – Vương Nguyên ôn hoà đưa tay vuốt tóc Tiểu Khải, đệ đệ lại làm nũng cậu nữa rồi.– Ca, còn anh có thích em không? – Tiểu Khải đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, thoáng có chút lạ lãm khiến cậu hơi giật mình.Cậu sau đó nhoẻn miệng tươi cười– Tất nhiên là thích rồi a. – Tiểu Khải là đệ đệ duy nhất của cậu, hơn nữa lại rất ngoan ngoãn với cậu, còn đẹp trai như thế, dĩ nhiên cậu rất thích Tiểu Khải rồi.– Ca, em thực sự rất thích anh...
.....................Cao trung năm cuối, rốt cuộc có 1 nữ sinh họ Lâm tên Khả Hân đã viết thư tình cho Vương Nguyên.Bởi cậu ngoài gương mặt miễn cưỡng được xem là thanh tú thì với làn da trắng đến nhợt nhạt thiếu sắc, vóc dáng gầy nhẳng nhỏ thó đến tội nghiệp, thêm tính cách hiền lành có phần nhu nhược, hoàn toàn không phải là hình mẫu yêu thích của nữ sinh. Nhất là trong khi cậu lại có một đệ đệ nổi bật chói sáng như thế, mọi sự chú ý đều đổ dồn hết vào đệ đệ, còn cậu chỉ là cái bóng mờ nhạt đáng thương bên cạnh đệ đệ thôi.Chính vì thế khi nhận được thư tình của Lâm Khả Hân, Vương Nguyên đã vô cùng vui sướng, cậu rất trân trọng tình cảm này, hy vọng có thể cùng Khả Hân kết giao tốt đẹp.Lâm Khả Hân là bạn học cùng lớp với Vương Nguyên, gương mặt không thể tìm ra điểm nào gọi là khả ái nhưng được tính cách lại rất hiền hậu nhu mì có phần khép kín, kể ra thì cũng khá hợp với cậu. Vương Nguyên đã rất trông đợi vào mối quan hệ này.Mang tâm trạng phấn khởi ấy, Vương Nguyên liền đầu tiên tìm Tiểu Khải chia sẻ chuyện cậu đã có bạn gái, cứ tưởng đệ đệ cũng sẽ vui mừng thay cậu, chẳng ngờ Tiểu Khải vừa nghe xong liền sa sầm mặt lại, ánh mắt nhìn cậu lạnh băng, dứt khoát phun ra hai chữ– Không được!Cậu ngước đôi mắt to màu tro kinh ngạc nhìn đệ đệ– Vì lý do gì cơ?... Lâm Khả Hân thực là 1 nữ sinh rất tốt a?– Em nói không được là không! – Tiểu Khải đột ngột giữ chặt lấy hai bả vai Vương Nguyên, vừa lay mạnh vừa quát lớn như thế khiến Vương Nguyên càng thêm thất kinh.– Tiểu... Tiểu Khải...– Ca, Lâm Khả Hân đấy thì tốt, chẳng lẽ em thì không tốt? – Vương Nguyên không hiểu vì sao ánh mắt đệ đệ lại bỗng trở nên ưu thương như thế. Cậu nghĩ đệ đệ lại làm nũng liền nhẹ nhàng vươn tay vỗ vỗ đầu đệ đệ mà ôn tồn dỗ dành– Tiểu Khải dĩ nhiên là tốt nhất rồi a, làm gì có đứa trẻ nào hoàn mỹ như Tiểu Khải nhà ta được.– Ca... nói xem anh có thích em không? – Tiểu Khải đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt kỳ lạ này, khoảng cách quá gần này, đều khiến cậu bất giác ngượng ngùng, trái tim không tự chủ được mà đập lỗi mất vài nhịp.Vương Nguyên nhanh chóng gạt bỏ thứ cảm giác quái dị này, mỉm cười– Tất nhiên là anh thích em rồi. – Bởi Tiểu Khải là đệ đệ duy nhất của cậu mà.– Ca, anh không hiểu. – Tiểu Khải tỏ vẻ thất vọng.
...............Vương Nguyên rốt cuộc cũng không hẹn hò với Lâm Khả Hân, cô gái này không hiểu vì sao lại đột nhiên đến tìm cậu cúi đầu vừa nói câu xin lỗi vừa khóc.Về sau khi tốt nghiệp cao trung, cả hai cũng không còn gặp lại nhau nữa.Tốt nghiệp cao trung, Vương Nguyên bởi sức khỏe yếu ớt nên chỉ chọn học ở một trường cao đẳng gần nhà, còn Tiểu Khải thì học ở trường đại học danh tiếng trong nước. Việc học bận rộn như thế nhưng Tiểu Khải những khi có dịp liền tranh thủ về thăm cậu, còn mua cho cậu rất nhiều quà, đệ đệ dù lớn nhưng vẫn ngoan và tốt với cậu lắm nha.Mỗi lần về liền đòi ngủ chung với cậu, ôm cậu vào lòng và hỏi– Nguyên Nguyên, anh vẫn thích em đúng không?– Tất nhiên là thích Tiểu Khải rồi. – Cậu luôn mỉm cười trả lời như thế. Tiểu Khải lớn rồi nhưng vẫn cứ thích làm nũng quá a.– Em luôn thích anh... Nguyên Nguyên.... – Tiểu Khải thì thầm vào tai cậu, còn hôn lên má, lên trán cậu. Dù là cả hai đều là những thiếu niên đã trưởng thành, vừa ôm nhau ngủ, vừa hôn thân mật, cách thể hiện tình cảm huynh đệ này có phần hơi khác thường nhưng cũng không sao, Tiểu Khải vẫn là đệ đệ nhỏ của cậu, vẫn cần có ca ca như cậu ở bên cạnh chăm sóc dỗ dành đúng không?– A, Tiểu Khải, em có bạn gái chưa? – Vương Nguyên hỏi xong liền khẽ cười – Xem ra anh hỏi thừa rồi, Tiểu Khải nhà chúng ta vừa soái vừa tài giỏi như thế, nhất định đã có bạn gái thật xuất sắc rồi.Vòng tay đang ôm lấy Vương Nguyên đột nhiên cứng ngắc. Người kia hừ lạnh một tiếng.– Rồi.– Vậy lần sau em về nhớ dẫn theo cô bé đó nhé.– Vương Nguyên, anh bớt bao đồng đi.
...........Vào năm cuối đại học, Tiểu Khải cuối cùng cũng chịu dẫn bạn gái về nhà, đó là một cô bé sinh viên năm nhất tên Hạ Nhược, học cùng trường với Tiểu Khải, tuổi cũng bằng lứa với Tiểu Khải. Hạ Nhược thực sự rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn, gia thế cũng rất tốt, cả ba mẹ lẫn Vương Nguyên đều rất thích cô. Hạ Nhược khi đến nhà chơi còn biết xuống bếp phụ cậu với mẹ, thỉnh thoảng còn tự đến nhà cậu một mình, xem bản thân như người nhà, dần dần gia đình cậu cũng sớm quen với Hạ Nhược, cũng xem cô bé như con dâu tương lai.Vương Nguyên rất vui bởi Tiểu Khải có được bạn gái tốt như thế. Có điều Tiểu Khải mỗi lần cùng Hạ Nhược về nhà lại tỏ ra khá lạnh nhạt với cô.Có điều ai cũng cho là có thể hai người đang giận nhau, Vương Nguyên thỉnh thoảng cũng thay mẹ nhắc nhở Tiểu Khải đối xử với Hạ Nhược tốt hơn một chút. Tuy nhiên lần nào cũng bị Tiểu Khải cau có bảo cậu đừng xen vào. Cậu cũng hết cách.Vương Nguyên sau khi tốt nghiệp thì xin vào làm việc ở một công ty nhỏ gần nhà, dù lương thấp cộng thêm cơ hội thăng tiến gần như không có, nhưng lại phù hợp với thể trạng sức khỏe của cậu nên Vương Nguyên xem như đã hài lòng với cuộc sống hiện giờ.Vương Nguyên cũng bắt đầu làm quen với một cô gái tên Tô Bạch, là nữ đồng nghiệp cùng công ty, tính tình dù có hơi hung dữ, hay nổi giận, nhưng kể ra cũng tốt tính. Với lại cậu bản tính hiền lành, biết nhẫn nhịn nên với Tô Bạch xem như cũng hòa hợp. Cậu dự định sẽ kết hôn với Tô Bạch, cha mẹ cậu cũng muốn cậu sớm bề gia thất.Đứa con họ trông đợi kỳ vọng nhiều nhất chính là đệ đệ của cậu, không phải cậu.Tiểu Khải ở thành phố T, càng ngày càng ít khi về nhà, có khi một năm chỉ ghé thăm một lần rồi lại đi, chỉ nghe nói là đang thành lập một công ty riêng.Đệ đệ của cậu thực sự rất tài giỏi. Là niềm tự hào của cả gia đình cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me