Oneshot Oe Nammin Joonmin Ngan Hanh Va Jimin Cua Toi
Em vẫn luôn bên cạnh tôi…
Tôi đã chẳng nhận ra cho đến khi…
Ngày em đột nhiên biến mất.Lúc tôi nhận ra mình cô đơn nhất, chính là lúc tìm quanh không còn thấy Jimin nữa. Cái cậu nhóc vẫn lẽo đẽo theo tôi từ năm bốn hay năm tuổi gì đó. Lúc đấy nhà cậu ta chuyển đến cạnh nhà tôi, cái căn nhà cũ có cửa sổ màu xanh dương xỉn màu đối diện cái cửa sổ phòng tôi.Jimin nhỏ hơn tôi một tuổi, năm ấy thằng nhóc cùng mẹ nó mang bánh gạo qua nhà tôi, tay nó còn ôm con chó bông nhỏ màu vàng mỡ gà, chân đi dép có quai với hai cái tai chuột hai bên. Hồi đó nó dễ thương lắm, má hồng hồng. Tất nhiên là sau này cũng vậy.Jimin đã lớn lên cùng tôi, lớn lên đầy tuổi thơ với Kim Namjoon này. Điều đánh dấu sự hiện hữu những kỷ niệm giữa cả hai là cây ngân hạnh nay đã ngang tầm chạm cửa sổ phòng hai đứa.Jimin đã trồng nó, cây ngân hạnh nằm ngay giữa hàng rào hai nhà. Thực tế thì nó chếch qua nhà Jimin một chút, mà càng lớn thì nó lại vẹo qua nhà tôi một tí.Hồi ấy. Hồi mà Jimin bắt đầu đi học, đi cùng tôi. Cái lúc mà trời vừa sáng, tôi còn đang ngậm một mồm đầy bọt kem đánh răng thì Jimin đã ôm con chó Chimy màu mỡ gà của nó đứng từ cửa sổ phòng nó, hú hét tên tôi.“Nam Chun ahhhhhhh, em sẽ đi học với anh đó!”Tôi đâu có chịu thua.“Aiiiii mà thèmmmmmmm!”“Mẹ anh hôm qua bảo rồiiiiiiiii….”
Jimin hét cho cố vô, và tất nhiên là tôi nghe thấy tiếng ho từ bên phòng nó, lúc đó tôi còn đang cố gắng kéo cái quần lên đến tận rốn và ngáp phát cuối cùng. Chẳng hơi sức nào đấu khẩu nữa.Jimin học lớp dưới, học ít hơn bọn tôi rất nhiều, về cũng sớm hơn nữa. Nhưng khi về, tôi ra đến gần cổng cũng là lúc Jimin nắm một nắm lá ngân hạnh nó nhặt đâu đấy nhảy xổ ra.“Anh Nam Chunnnnnn.”“Sao chưa về?”“Mẹ Jimin không đón!”“…”“Jimin sẽ về cùng Nam Chun!”Tôi lững thững bước đi trước, Jimin bẽn lẽn chạy theo sau. Chân nó ngắn lắm, bước mãi không theo kịp nên cứ đi được ba bước thì lại chạy. Tôi chả ưa gì nhóc này mấy nhưng với tư cách một đấng “nam nhi” lúc đấy, tôi không thể bỏ rơi đàn em của mình lại phía sau được.Tôi đứng lại chờ, Jimin chạy đến kịp, mặt đỏ hết cả lên, miệng thì há ra hớp lấy hớp để không khí. Khổ thân.“Đưa cặp đây anh cầm cho!”Jimin nhìn tôi, tôi nhìn Jimin. Hai đứa nhìn nhau. Rồi Jimin bật cười khanh khách.“Anh Nam Chun xem này, em chạy kịp anh rồi!”Jimin khiến tôi thấy sự đời năm ấy bớt nhạt nhẽo cô đơn hơn. Cả tôi và nhóc con ấy đeo bám nhau cả mấy năm cấp một, rồi cấp hai, rồi có may ra thì cấp ba luôn.Kể cũng ngộ, hồi ấy tới giờ tôi không thấy Jimin có bạn bè nào cả, một đứa cũng không luôn. Nó cứ lẽo đẽo theo tôi, rồi cũng cố thi vào chung trường cấp ba của tôi nốt.Haizz, rồi thì chuyện tôi có cô bạn gái chung lớp hồi học năm hai. Năm ấy tôi mới để ý rằng Jimin không còn như trước nữa, nhóc ấy vẫn thi thoảng đợi tôi về, hai đứa đạp xe song song nhưng nó không buồn nói chuyện với tôi như hồi trước nữa.“Cây ngân hạnh đổ lá vàng rồi đó!”Tôi thở dài bắt chuyện, mắt liếc qua dòm nét mặt Jimin như canh chừng sự quan tâm từ nhóc ấy. Nhưng Jimin cũng thở dài, giọng nói nhỏ đến mức tôi suýt phải hỏi lại.“Nó buồn nên mới đổ lá vàng!”Tất nhiên là tôi hiểu rằng cây ngân hạnh chỉ tuân theo quy luật tự nhiên thôi, rằng thì mùa thu nó sẽ đổ lá vàng. Nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy, tôi tin rằng lời Jimin nói là sự thật, cây ngân hạnh và Jimin có chung một nỗi buồn.Khung cửa sổ phòng Jimin không còn để sơn màu xanh dương nữa, ba cậu nhóc sơn lại nó màu gỗ trầm. Rồi từ ngày đó cánh cửa cũng đóng miết, kèm kỳ nghỉ đông dai dẳng lạnh. Tôi ít được gặp Jimin hơn hẳn.“Anh chia tay rồi…”“Sao lại chia tay?”“Bỗng nhiên anh muốn thế!”“Không vì gì cả sao?”“Không”“😓”“Mình đi dạo chút nhé?[Message]Jimin mở tung cửa sổ, kéo rèm cửa nhìn qua phòng tôi. Lúc đó không hiểu sao tôi lại giật mình, mắt nhìn qua Jimin thật chăm chú nhất. Gương mặt nhóc ấy hơi hơi gầy, giấu hẳn vào trong chiếc khăn choàng sọc nâu đỏ. Hẳn là lâu rồi chúng tôi không nhìn nhau như thế.“Ngân hạnh chuẩn bị đâm chồi rồi Namjoon hyung!”“Phải, đâm chồi rồi!”Tôi tự nghĩ rằng quả nhiên ngân hạnh và Jimin có chung một suy nghĩ rồi. Tôi bật cười rồi lại nhìn qua Jimin.“Mình dạo một vòng nhé?”Jimin cười rồi gật đầu. Hôm ấy tôi quá lười để đạp xe, nên cái phần chuyên chở tôi nhường hẳn cho Jimin. Cậu nhóc chẳng từ chối, cứ lặng lẽ đạp.Cái sự tận hưởng ngày lạnh này tuyệt nhất khi cả hai dừng xe trước cửa hàng tiện lợi nhỏ cạnh trường cấp hai cũ, chúng tôi ghé vào mua mì rồi hì hục ăn nhân lúc nó còn tỏa khói.Jimin không nói chuyện nhiều như hồi nhỏ nữa, gương mặt thoáng chút rầu rầu. Duy chỉ đôi mắt, đôi mắt Jimin lúc ấy như chứa đựng cả ngân hà, khiến tôi tin rằng hằng đêm cậu nhóc ngước mắt lên trời là để thu về từng tinh tú nơi ấy đưa vào hai con mắt đẹp mê hồn của mình.“Tại sao em lại tránh mặt anh?”Tôi nhẹ giọng hỏi lúc cả hai quyết định dừng lại dưới hàng ngân hạnh già nua. Chiếc ghế gỗ im lìm nằm đó lạnh lẽo, như thở dài cũng để lắng nghe câu chuyện.“Em đâu có!”“Em đã không bắt chuyện anh như hồi trước!”“Em đã vậy sao?”Jimin cười chua xót, cậu nhóc ngoảnh mặt về phía tôi, gương mặt buồn rầu.“Có chuyện gì sao không nói anh nghe?”Tôi lại hỏi, lúc ấy tôi thấy tim mình nghẹn lại, cũng không hiểu vì gì nhưng cảm xúc mãnh liệt lắm.“Hyung?”“Hưmm?”“Chúng ta cạnh nhau đã bao lâu rồi nhỉ?”“Chắc cũng mười bốn năm… Cỡ ấy!”“Hyung, anh xem em là gì?”“Ờ thì…”Bỗng tôi thấy đầu óc quay cuồng, lưỡi cứng lại. Tôi chưa từng nghĩ đến câu hỏi này. Nào đâu nghĩ đến thì nào đâu biết trả lời.“Là bạn? Hay là em trai? Hay…?”Jimin hỏi tôi, cậu nhóc ngước đôi mắt u buồn mong chờ từ tôi một câu trả lời. Đôi mắt ấy khiến tôi không thể nói thêm gì.“Anh cũng không biết nữa, chắc em là em…. trai!”Jimin cười, nụ cười lạ nhất mà trước nay tôi chưa từng thấy. Tôi cảm giác lo sợ hơn bao giờ hết, rằng cậu nhóc bé nhỏ trước mặt tôi đang mang một tâm sự nào đó mà chẳng thể nói ra được.Đêm ấy, Jimin đưa cho tôi một chiếc lọ nhỏ, bảo tôi rằng nếu như một ngày tìm không thấy nhóc ấy nữa thì mở ra xem, tôi phì cười trêu lại: ‘Em cứ như phim ý!’. Jimin cũng chỉ cười.Tôi đăng ký thi vào một trường đại học ở ngay quê nhà, tôi lười đi đâu đó xa quá, vả lại, lúc ấy Jimin vẫn chưa học xong, đi xa quá nhiều khi nhớ tìm không thấy sợ không chịu nổi.Tôi cũng tự cười mình, cười cái sự vô lý rằng thiếu Jimin thì tôi không chịu nổi. Mà quả thật là sau này vắng Jimin, tôi gần phát điên thật.Lúc tôi bảo Jimin nên tìm cho mình một cô bạn gái, cậu nhóc chẳng nói chuyện như vài giây trước câu của tôi nữa. Chỉ thở dài rồi quay qua nhìn tôi một lượt.“Em có thương một người…”“Ô, Jimin của chúng ta vậy mà im ắng ghê hen?”“Người ta đâu có thương em!”Cậu nhóc thở dài, hai tay trụ ra phía sau, ngước mặt lên trời.Tôi nghe mùi cỏ về chiều buông mùi nồng nàn lắm, cả mùi của gió mang theo hương hoa lạ. Jimin vẫn ngồi cạnh tôi, nhóc ấy chẳng nói gì cả, thi thoảng chỉ thở dài.“Em sẽ thi đại học chứ?”Tôi hỏi nhỏ, nhưng Jimin chỉ cười, nụ cười mang chút do dự. Jimin không gật đầu, nhưng đánh mắt qua nhìn tôi rồi hỏi lại.“Nếu một ngày không thấy em nữa, anh có cảm thấy buồn không?”“Tất nhiên là có chứ, chú mày theo anh bao lâu nay mà, ha ha ha!”Tôi cười rõ to, còn Jimin chỉ nhếch miệng lên một chút. Tôi thấy cậu nhóc này lạ lắm, lạ hơn Jimin mà tôi biết mọi khi.Rồi một ngày tôi tỉnh giấc, cánh cửa sổ nhà Jimin đã không còn mở từ lúc đó. Nhà Jimin đã chuyển đi vào tối đó, chuyển đi lặng lẽ mà tôi chẳng nào hay.Mọi thứ cứ như là mơ vậy, một giấc mơ mà tôi cố dụi mắt đến chừng nào cũng không thể tỉnh nổi. Tôi tìm kiếm Jimin trong mơ hồ về mọi thứ. Tôi nhận ra Jimin chưa từng để lại cho tôi biết những điều gì về bạn bè hay mối quan hệ nào của nhóc ấy để tôi dễ tìm ra cả. Điều duy nhất khiến tôi có hy vọng là chiếc lọ nhỏ mà Jimin đưa. Mẩu giấy gấp gọn nằm trong lọ với nét mực đã nhòa, chữ Jimin ngay ngắn nằm đều trên giấy. Cậu nhóc viết cho tôi về những điều mà trước giờ tôi chưa từng biết đến. Những điều mà đến cả cơn mơ tôi cũng chưa thể tin rằng mình sẽ thấy.Jimin nói rằng cậu nhóc thương thầm một người đã gắn bó cả tuổi thơ với nhóc ấy, cùng vui, cùng cười. Cậu nhóc kể rằng trái tim đã rung động thế nào, nỗi nhớ đã da diết đến thế nào. Và sự ghen tuông đã cắn xé tâm can đau đến nhường nào.Tôi thấy tim mình thắt lại, gương mặt với ánh mắt u sầu của Jimin lại hiện ra trước mắt, cả nụ cười buồn mà trước giờ tôi vẫn không cố hiểu. Người mà tôi luôn xem là ‘bạn chí cốt, tâm giao’ lại đem lòng thương tôi. Tôi sốc đến nỗi nhàu nát cả mẩu giấy, chiếc lọ nhỏ rơi xuống sàn nhà vỡ nát cùng với vài thứ khác trên bàn khi tôi quơ đổ tất cả. Đầu óc không thể nào quên đi những gì vừa đọc được.Tôi sợ hãi. Sợ hãi mất đi Jimin, vừa sợ hãi điều mà Jimin nói. Chẳng phải tôi chưa từng thấy vài cặp đồng giới nào đó trong trường, cũng chẳng phải tôi ghét bỏ gì điều đó. Nhưng đối với thứ tình cảm mà bấy lâu nay có giữa tôi và Jimin, mọi thứ lại khiến tôi sợ vỡ tan, sợ gây đau thương cho cả hai, cho nhiều người.Năm năm sau đó kể từ ngày Jimin rời khỏi, tôi đã không cố tìm kiếm nữa, nhưng vẫn nghe ngóng tin tức của cậu nhóc. Cây ngân hạnh đã chạm đến cửa sổ, mùa thu lại thay lá vàng. Tôi tự hỏi Jimin có còn chung nỗi buồn với ngân hạnh, đổ lá và khóc mệt nhoài. Tôi thở dài ủ rũ.Căn nhà của Jimin đã trở nên hoang tàn bởi những mảnh mòn mỏi của thời gian. Tôi chỉ biết đứng nhìn từ cửa sổ, ngóng đợi cánh cửa đối diện bật mở, nụ cười trong trẻo ấy cất lên. Chỉ nghĩ đến nhiêu đó thôi, nỗi nhớ đã đủ khiến tôi phát điên lên. Dù chẳng hiểu rõ tình cảm bản thân mình, nhưng điều tôi chắc chắn nhất chính là ‘tôi cần Jimin’.Tôi xin một công việc khác tại Seoul, với hy vọng cuộc sống bận rộn nơi phố thị sẽ khiến tôi cân bằng lại. Quên đi Jimin và những gì dày vò tôi trước đó.Nhưng không may.Tôi gặp lại Jimin.Dưới bóng cây ngân hạnh.Lúc mà ngân hạnh đang đâm chồi.Tôi gặp Jimin lúc đang cố trở về nhà sau ngày dài làm việc, bến xe buýt đông nghẹt người giờ tan tầm bỗng nhiên trở nên yên ắng ngay khi chiếc xe buýt vừa rời bến. Chỉ còn tôi, cơn mưa phùn nhè nhẹ, và Jimin. Như một định mệnh đã sắp đặt, tôi và Jimin đều quay đầu nhìn sang người bên cạnh. Chẳng còn bị khuất che bởi một ai xa lạ, chẳng còn bị chia cách bởi hai khung cửa sổ. Khoảng cách giữa tôi và Jimin lúc đó chỉ còn là vài bước chân, một ánh mắt nữa thôi. Tôi thấy nước mắt cậu nhóc trước mặt mình ầng ậng nơi khóe mắt, gương mặt ấy vẫn vẹn nguyên những nét đẹp mà tôi đã từng thấy. Đôi mắt đựng cả ngân hà vẫn còn đó, chỉ chực chờ đổ nước mắt.“Jimin à!”Tôi gọi tên Jimin, cậu nhóc bắt đầu khóc nức nở, chân chôn một chỗ, người run lên. “Anh có đang mơ không?”Tôi nhích từng bước nhỏ để đến gần hơn cậu nhóc trước mặt tôi, nỗi nhớ bùng nổ khiến tôi nghẹn ngào hỏi. Nhưng Jimin lùi dần về phía sau, điều đó khiến tôi khựng lại.“Jimin à!”“Namjoon hyung, em xin lỗi nhưng…”Jimin nói đến đó, nước mắt cậu nhóc đã bắt đầu dàn dụa. Tôi nhào đến và ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ ấy, tất cả nằm gọn trong vòng tay như thể là một.“Namjoon hyung, em..”“Đừng, em đừng nói gì cả!”Tôi cản lời Jimin lại, tôi sợ cậu nhóc sẽ lại xin lỗi, tôi sợ mình sẽ không biết phải nói gì cho những chuyện đã xảy ra. Điều tôi muốn ngay lúc này chỉ là ôm trọn người trước mặt và đang trong vòng tay mình lâu thật lâu, ôm chặt và lâu đến mức không cần một lí do nào cả.“Anh đã tìm em lâu lắm em biết không?”“Em..”“Anh đã tưởng mình sẽ không còn được thấy em nữa!”“Em xin lỗi…”Jimin đẩy ra khỏi tôi, đến lúc này tôi mới nhìn cậu nhóc một cách đủ đầy hơn. Vẫn gương mặt như vậy, đôi má ửng hồng cùng hình hài bé bé ấy không thay đổi gì cả.“Sau mọi chuyện, em không biết phải đối diện như thế nào!”Jimin cúi đầu, tay vò chân áo len đến độ tôi tưởng chừng chiếc áo sẽ phải đan lại. Tôi chợt bật cười, tiếng còi xe buýt lại đến lần nữa, tôi sợ lạc mất Jimin nên đưa tay nắm lấy bàn tay đang bị ống tay áo dài kia che mất hơn phân nửa.“Nào, sao em cứ đi lạc mãi vậy, giờ thì đứng cạnh anh không lại lạc mất bây giờ!”'Jimin à, em đã luôn bên cạnh tôi, tôi đã chẳng nhận ra cho đến ngày em đột nhiên biến mất. Tôi, tôi không muốn lại lạc mất em lần nào trong đời nữa!’
#OE
Tôi đã chẳng nhận ra cho đến khi…
Ngày em đột nhiên biến mất.Lúc tôi nhận ra mình cô đơn nhất, chính là lúc tìm quanh không còn thấy Jimin nữa. Cái cậu nhóc vẫn lẽo đẽo theo tôi từ năm bốn hay năm tuổi gì đó. Lúc đấy nhà cậu ta chuyển đến cạnh nhà tôi, cái căn nhà cũ có cửa sổ màu xanh dương xỉn màu đối diện cái cửa sổ phòng tôi.Jimin nhỏ hơn tôi một tuổi, năm ấy thằng nhóc cùng mẹ nó mang bánh gạo qua nhà tôi, tay nó còn ôm con chó bông nhỏ màu vàng mỡ gà, chân đi dép có quai với hai cái tai chuột hai bên. Hồi đó nó dễ thương lắm, má hồng hồng. Tất nhiên là sau này cũng vậy.Jimin đã lớn lên cùng tôi, lớn lên đầy tuổi thơ với Kim Namjoon này. Điều đánh dấu sự hiện hữu những kỷ niệm giữa cả hai là cây ngân hạnh nay đã ngang tầm chạm cửa sổ phòng hai đứa.Jimin đã trồng nó, cây ngân hạnh nằm ngay giữa hàng rào hai nhà. Thực tế thì nó chếch qua nhà Jimin một chút, mà càng lớn thì nó lại vẹo qua nhà tôi một tí.Hồi ấy. Hồi mà Jimin bắt đầu đi học, đi cùng tôi. Cái lúc mà trời vừa sáng, tôi còn đang ngậm một mồm đầy bọt kem đánh răng thì Jimin đã ôm con chó Chimy màu mỡ gà của nó đứng từ cửa sổ phòng nó, hú hét tên tôi.“Nam Chun ahhhhhhh, em sẽ đi học với anh đó!”Tôi đâu có chịu thua.“Aiiiii mà thèmmmmmmm!”“Mẹ anh hôm qua bảo rồiiiiiiiii….”
Jimin hét cho cố vô, và tất nhiên là tôi nghe thấy tiếng ho từ bên phòng nó, lúc đó tôi còn đang cố gắng kéo cái quần lên đến tận rốn và ngáp phát cuối cùng. Chẳng hơi sức nào đấu khẩu nữa.Jimin học lớp dưới, học ít hơn bọn tôi rất nhiều, về cũng sớm hơn nữa. Nhưng khi về, tôi ra đến gần cổng cũng là lúc Jimin nắm một nắm lá ngân hạnh nó nhặt đâu đấy nhảy xổ ra.“Anh Nam Chunnnnnn.”“Sao chưa về?”“Mẹ Jimin không đón!”“…”“Jimin sẽ về cùng Nam Chun!”Tôi lững thững bước đi trước, Jimin bẽn lẽn chạy theo sau. Chân nó ngắn lắm, bước mãi không theo kịp nên cứ đi được ba bước thì lại chạy. Tôi chả ưa gì nhóc này mấy nhưng với tư cách một đấng “nam nhi” lúc đấy, tôi không thể bỏ rơi đàn em của mình lại phía sau được.Tôi đứng lại chờ, Jimin chạy đến kịp, mặt đỏ hết cả lên, miệng thì há ra hớp lấy hớp để không khí. Khổ thân.“Đưa cặp đây anh cầm cho!”Jimin nhìn tôi, tôi nhìn Jimin. Hai đứa nhìn nhau. Rồi Jimin bật cười khanh khách.“Anh Nam Chun xem này, em chạy kịp anh rồi!”Jimin khiến tôi thấy sự đời năm ấy bớt nhạt nhẽo cô đơn hơn. Cả tôi và nhóc con ấy đeo bám nhau cả mấy năm cấp một, rồi cấp hai, rồi có may ra thì cấp ba luôn.Kể cũng ngộ, hồi ấy tới giờ tôi không thấy Jimin có bạn bè nào cả, một đứa cũng không luôn. Nó cứ lẽo đẽo theo tôi, rồi cũng cố thi vào chung trường cấp ba của tôi nốt.Haizz, rồi thì chuyện tôi có cô bạn gái chung lớp hồi học năm hai. Năm ấy tôi mới để ý rằng Jimin không còn như trước nữa, nhóc ấy vẫn thi thoảng đợi tôi về, hai đứa đạp xe song song nhưng nó không buồn nói chuyện với tôi như hồi trước nữa.“Cây ngân hạnh đổ lá vàng rồi đó!”Tôi thở dài bắt chuyện, mắt liếc qua dòm nét mặt Jimin như canh chừng sự quan tâm từ nhóc ấy. Nhưng Jimin cũng thở dài, giọng nói nhỏ đến mức tôi suýt phải hỏi lại.“Nó buồn nên mới đổ lá vàng!”Tất nhiên là tôi hiểu rằng cây ngân hạnh chỉ tuân theo quy luật tự nhiên thôi, rằng thì mùa thu nó sẽ đổ lá vàng. Nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy, tôi tin rằng lời Jimin nói là sự thật, cây ngân hạnh và Jimin có chung một nỗi buồn.Khung cửa sổ phòng Jimin không còn để sơn màu xanh dương nữa, ba cậu nhóc sơn lại nó màu gỗ trầm. Rồi từ ngày đó cánh cửa cũng đóng miết, kèm kỳ nghỉ đông dai dẳng lạnh. Tôi ít được gặp Jimin hơn hẳn.“Anh chia tay rồi…”“Sao lại chia tay?”“Bỗng nhiên anh muốn thế!”“Không vì gì cả sao?”“Không”“😓”“Mình đi dạo chút nhé?[Message]Jimin mở tung cửa sổ, kéo rèm cửa nhìn qua phòng tôi. Lúc đó không hiểu sao tôi lại giật mình, mắt nhìn qua Jimin thật chăm chú nhất. Gương mặt nhóc ấy hơi hơi gầy, giấu hẳn vào trong chiếc khăn choàng sọc nâu đỏ. Hẳn là lâu rồi chúng tôi không nhìn nhau như thế.“Ngân hạnh chuẩn bị đâm chồi rồi Namjoon hyung!”“Phải, đâm chồi rồi!”Tôi tự nghĩ rằng quả nhiên ngân hạnh và Jimin có chung một suy nghĩ rồi. Tôi bật cười rồi lại nhìn qua Jimin.“Mình dạo một vòng nhé?”Jimin cười rồi gật đầu. Hôm ấy tôi quá lười để đạp xe, nên cái phần chuyên chở tôi nhường hẳn cho Jimin. Cậu nhóc chẳng từ chối, cứ lặng lẽ đạp.Cái sự tận hưởng ngày lạnh này tuyệt nhất khi cả hai dừng xe trước cửa hàng tiện lợi nhỏ cạnh trường cấp hai cũ, chúng tôi ghé vào mua mì rồi hì hục ăn nhân lúc nó còn tỏa khói.Jimin không nói chuyện nhiều như hồi nhỏ nữa, gương mặt thoáng chút rầu rầu. Duy chỉ đôi mắt, đôi mắt Jimin lúc ấy như chứa đựng cả ngân hà, khiến tôi tin rằng hằng đêm cậu nhóc ngước mắt lên trời là để thu về từng tinh tú nơi ấy đưa vào hai con mắt đẹp mê hồn của mình.“Tại sao em lại tránh mặt anh?”Tôi nhẹ giọng hỏi lúc cả hai quyết định dừng lại dưới hàng ngân hạnh già nua. Chiếc ghế gỗ im lìm nằm đó lạnh lẽo, như thở dài cũng để lắng nghe câu chuyện.“Em đâu có!”“Em đã không bắt chuyện anh như hồi trước!”“Em đã vậy sao?”Jimin cười chua xót, cậu nhóc ngoảnh mặt về phía tôi, gương mặt buồn rầu.“Có chuyện gì sao không nói anh nghe?”Tôi lại hỏi, lúc ấy tôi thấy tim mình nghẹn lại, cũng không hiểu vì gì nhưng cảm xúc mãnh liệt lắm.“Hyung?”“Hưmm?”“Chúng ta cạnh nhau đã bao lâu rồi nhỉ?”“Chắc cũng mười bốn năm… Cỡ ấy!”“Hyung, anh xem em là gì?”“Ờ thì…”Bỗng tôi thấy đầu óc quay cuồng, lưỡi cứng lại. Tôi chưa từng nghĩ đến câu hỏi này. Nào đâu nghĩ đến thì nào đâu biết trả lời.“Là bạn? Hay là em trai? Hay…?”Jimin hỏi tôi, cậu nhóc ngước đôi mắt u buồn mong chờ từ tôi một câu trả lời. Đôi mắt ấy khiến tôi không thể nói thêm gì.“Anh cũng không biết nữa, chắc em là em…. trai!”Jimin cười, nụ cười lạ nhất mà trước nay tôi chưa từng thấy. Tôi cảm giác lo sợ hơn bao giờ hết, rằng cậu nhóc bé nhỏ trước mặt tôi đang mang một tâm sự nào đó mà chẳng thể nói ra được.Đêm ấy, Jimin đưa cho tôi một chiếc lọ nhỏ, bảo tôi rằng nếu như một ngày tìm không thấy nhóc ấy nữa thì mở ra xem, tôi phì cười trêu lại: ‘Em cứ như phim ý!’. Jimin cũng chỉ cười.Tôi đăng ký thi vào một trường đại học ở ngay quê nhà, tôi lười đi đâu đó xa quá, vả lại, lúc ấy Jimin vẫn chưa học xong, đi xa quá nhiều khi nhớ tìm không thấy sợ không chịu nổi.Tôi cũng tự cười mình, cười cái sự vô lý rằng thiếu Jimin thì tôi không chịu nổi. Mà quả thật là sau này vắng Jimin, tôi gần phát điên thật.Lúc tôi bảo Jimin nên tìm cho mình một cô bạn gái, cậu nhóc chẳng nói chuyện như vài giây trước câu của tôi nữa. Chỉ thở dài rồi quay qua nhìn tôi một lượt.“Em có thương một người…”“Ô, Jimin của chúng ta vậy mà im ắng ghê hen?”“Người ta đâu có thương em!”Cậu nhóc thở dài, hai tay trụ ra phía sau, ngước mặt lên trời.Tôi nghe mùi cỏ về chiều buông mùi nồng nàn lắm, cả mùi của gió mang theo hương hoa lạ. Jimin vẫn ngồi cạnh tôi, nhóc ấy chẳng nói gì cả, thi thoảng chỉ thở dài.“Em sẽ thi đại học chứ?”Tôi hỏi nhỏ, nhưng Jimin chỉ cười, nụ cười mang chút do dự. Jimin không gật đầu, nhưng đánh mắt qua nhìn tôi rồi hỏi lại.“Nếu một ngày không thấy em nữa, anh có cảm thấy buồn không?”“Tất nhiên là có chứ, chú mày theo anh bao lâu nay mà, ha ha ha!”Tôi cười rõ to, còn Jimin chỉ nhếch miệng lên một chút. Tôi thấy cậu nhóc này lạ lắm, lạ hơn Jimin mà tôi biết mọi khi.Rồi một ngày tôi tỉnh giấc, cánh cửa sổ nhà Jimin đã không còn mở từ lúc đó. Nhà Jimin đã chuyển đi vào tối đó, chuyển đi lặng lẽ mà tôi chẳng nào hay.Mọi thứ cứ như là mơ vậy, một giấc mơ mà tôi cố dụi mắt đến chừng nào cũng không thể tỉnh nổi. Tôi tìm kiếm Jimin trong mơ hồ về mọi thứ. Tôi nhận ra Jimin chưa từng để lại cho tôi biết những điều gì về bạn bè hay mối quan hệ nào của nhóc ấy để tôi dễ tìm ra cả. Điều duy nhất khiến tôi có hy vọng là chiếc lọ nhỏ mà Jimin đưa. Mẩu giấy gấp gọn nằm trong lọ với nét mực đã nhòa, chữ Jimin ngay ngắn nằm đều trên giấy. Cậu nhóc viết cho tôi về những điều mà trước giờ tôi chưa từng biết đến. Những điều mà đến cả cơn mơ tôi cũng chưa thể tin rằng mình sẽ thấy.Jimin nói rằng cậu nhóc thương thầm một người đã gắn bó cả tuổi thơ với nhóc ấy, cùng vui, cùng cười. Cậu nhóc kể rằng trái tim đã rung động thế nào, nỗi nhớ đã da diết đến thế nào. Và sự ghen tuông đã cắn xé tâm can đau đến nhường nào.Tôi thấy tim mình thắt lại, gương mặt với ánh mắt u sầu của Jimin lại hiện ra trước mắt, cả nụ cười buồn mà trước giờ tôi vẫn không cố hiểu. Người mà tôi luôn xem là ‘bạn chí cốt, tâm giao’ lại đem lòng thương tôi. Tôi sốc đến nỗi nhàu nát cả mẩu giấy, chiếc lọ nhỏ rơi xuống sàn nhà vỡ nát cùng với vài thứ khác trên bàn khi tôi quơ đổ tất cả. Đầu óc không thể nào quên đi những gì vừa đọc được.Tôi sợ hãi. Sợ hãi mất đi Jimin, vừa sợ hãi điều mà Jimin nói. Chẳng phải tôi chưa từng thấy vài cặp đồng giới nào đó trong trường, cũng chẳng phải tôi ghét bỏ gì điều đó. Nhưng đối với thứ tình cảm mà bấy lâu nay có giữa tôi và Jimin, mọi thứ lại khiến tôi sợ vỡ tan, sợ gây đau thương cho cả hai, cho nhiều người.Năm năm sau đó kể từ ngày Jimin rời khỏi, tôi đã không cố tìm kiếm nữa, nhưng vẫn nghe ngóng tin tức của cậu nhóc. Cây ngân hạnh đã chạm đến cửa sổ, mùa thu lại thay lá vàng. Tôi tự hỏi Jimin có còn chung nỗi buồn với ngân hạnh, đổ lá và khóc mệt nhoài. Tôi thở dài ủ rũ.Căn nhà của Jimin đã trở nên hoang tàn bởi những mảnh mòn mỏi của thời gian. Tôi chỉ biết đứng nhìn từ cửa sổ, ngóng đợi cánh cửa đối diện bật mở, nụ cười trong trẻo ấy cất lên. Chỉ nghĩ đến nhiêu đó thôi, nỗi nhớ đã đủ khiến tôi phát điên lên. Dù chẳng hiểu rõ tình cảm bản thân mình, nhưng điều tôi chắc chắn nhất chính là ‘tôi cần Jimin’.Tôi xin một công việc khác tại Seoul, với hy vọng cuộc sống bận rộn nơi phố thị sẽ khiến tôi cân bằng lại. Quên đi Jimin và những gì dày vò tôi trước đó.Nhưng không may.Tôi gặp lại Jimin.Dưới bóng cây ngân hạnh.Lúc mà ngân hạnh đang đâm chồi.Tôi gặp Jimin lúc đang cố trở về nhà sau ngày dài làm việc, bến xe buýt đông nghẹt người giờ tan tầm bỗng nhiên trở nên yên ắng ngay khi chiếc xe buýt vừa rời bến. Chỉ còn tôi, cơn mưa phùn nhè nhẹ, và Jimin. Như một định mệnh đã sắp đặt, tôi và Jimin đều quay đầu nhìn sang người bên cạnh. Chẳng còn bị khuất che bởi một ai xa lạ, chẳng còn bị chia cách bởi hai khung cửa sổ. Khoảng cách giữa tôi và Jimin lúc đó chỉ còn là vài bước chân, một ánh mắt nữa thôi. Tôi thấy nước mắt cậu nhóc trước mặt mình ầng ậng nơi khóe mắt, gương mặt ấy vẫn vẹn nguyên những nét đẹp mà tôi đã từng thấy. Đôi mắt đựng cả ngân hà vẫn còn đó, chỉ chực chờ đổ nước mắt.“Jimin à!”Tôi gọi tên Jimin, cậu nhóc bắt đầu khóc nức nở, chân chôn một chỗ, người run lên. “Anh có đang mơ không?”Tôi nhích từng bước nhỏ để đến gần hơn cậu nhóc trước mặt tôi, nỗi nhớ bùng nổ khiến tôi nghẹn ngào hỏi. Nhưng Jimin lùi dần về phía sau, điều đó khiến tôi khựng lại.“Jimin à!”“Namjoon hyung, em xin lỗi nhưng…”Jimin nói đến đó, nước mắt cậu nhóc đã bắt đầu dàn dụa. Tôi nhào đến và ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ ấy, tất cả nằm gọn trong vòng tay như thể là một.“Namjoon hyung, em..”“Đừng, em đừng nói gì cả!”Tôi cản lời Jimin lại, tôi sợ cậu nhóc sẽ lại xin lỗi, tôi sợ mình sẽ không biết phải nói gì cho những chuyện đã xảy ra. Điều tôi muốn ngay lúc này chỉ là ôm trọn người trước mặt và đang trong vòng tay mình lâu thật lâu, ôm chặt và lâu đến mức không cần một lí do nào cả.“Anh đã tìm em lâu lắm em biết không?”“Em..”“Anh đã tưởng mình sẽ không còn được thấy em nữa!”“Em xin lỗi…”Jimin đẩy ra khỏi tôi, đến lúc này tôi mới nhìn cậu nhóc một cách đủ đầy hơn. Vẫn gương mặt như vậy, đôi má ửng hồng cùng hình hài bé bé ấy không thay đổi gì cả.“Sau mọi chuyện, em không biết phải đối diện như thế nào!”Jimin cúi đầu, tay vò chân áo len đến độ tôi tưởng chừng chiếc áo sẽ phải đan lại. Tôi chợt bật cười, tiếng còi xe buýt lại đến lần nữa, tôi sợ lạc mất Jimin nên đưa tay nắm lấy bàn tay đang bị ống tay áo dài kia che mất hơn phân nửa.“Nào, sao em cứ đi lạc mãi vậy, giờ thì đứng cạnh anh không lại lạc mất bây giờ!”'Jimin à, em đã luôn bên cạnh tôi, tôi đã chẳng nhận ra cho đến ngày em đột nhiên biến mất. Tôi, tôi không muốn lại lạc mất em lần nào trong đời nữa!’
#OE
#T_Jh
2:45 2017/12/30
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me