Oneshot Yoonmin Khong The Song Thieu Em
Hắn mệt mỏi, lảo đảo bước ra khỏi phòng tắm cùng làn hơi nước mờ mờ. Hắn đã tốn rất nhiều công sức cho chuyến hàng lần này. Cái nghề của hắn, kẻ gian sảo không ít, hơn nữa gần đây an ninh còn bị thắt chặt. Nếu hắn không có bản lĩnh chắc chắn đã phải từ bỏ chuyến hàng lớn này, chấp nhận thua lỗ còn hơn sa vào nguy hiểm như vừa rồi.Hắn nằm vật lên giường, điều duy nhất bây giờ Min Yoongi muốn làm, à không đúng, chỉ là cần làm thôi, hắn cần ngủ, hắn mệt. Không phải vì hắn lăn lộn mấy ngày nay đến cả một cái chợp mắt ngắn ngủi cũng không có, mà vì hắn nhớ cậu, Park Jimin.Vệt máu chảy dài từ thái dương tới tận hõm cổ, môi cậu sưng bầm, máu khô đen lại thành mảng, cậu nói gì đấy, rất nhỏ, hắn nghe không rõ, Min Yoongi tiến lại gần, tim hắn chưa bao giờ cảm nhận thấy sự chèn ép nặng nề, đau nhức đến thế cho tới khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt, nhăn nhúm lại vì đau đớn của người con trai kia, hắn muốn nghe rõ cậu nói gì . Nhưng càng tiến tới, thân ảnh của cậu lại càng xa vời; cậu bé ấy nở một nụ cười, vẫn tươi sáng như mọi lần nhưng không hiểu vì sao lại khiến tim hắn trống rỗng quá, hắn muốn gọi tên cậu, muốn hỏi rõ rốt cuộc người hắn nâng niu, muốn dùng cả tính mạng mình để che chở vì sao lại trở nên như vậy, nhưng hắn không thể. Min Yoongi gần như phát hoảng, tim hắn như muốn vỡ vụn ra hàng ngàn mảnh khi nhìn thấy người kia hòa dần vào một màn tăm tối, điều cuối cùng hắn có thể thấy là ánh mắt của cậu, ghim vào tim hắn. Đau buốt.Giật mình tỉnh dậy, căn phòng chỉ còn ánh nắng nhàn nhạt hắt vào qua cửa kính ban công, cảm giác trống trải nơi lồng ngực vẫn còn, đây không phải lần đầu hắn mơ thấy cậu, lần nào cũng chỉ là những giấc mơ đau thương. Mồ hôi toát ra đầm đìa ướt cả chiếc áo phông trên người. Hắn ngủ có lẽ đã quá nửa ngày, thành phố bây giờ đã được phủ lên mình những ánh nắng cuối cùng. Min Yoongi tựa lưng vào thành giường, thuần thục châm một điếu thuốc đặt lên miệng, khói trắng bay lên mờ mờ. Hắn vẫn nhớ ngày cậu đi, tất cả là do hắn.Bao nhiêu năm lăn lộn, điều duy nhất khiến Min Yoongi có thể tồn tại tới thời điểm này là vì hắn không có điểm yếu. Được nuôi lớn ở một trại trẻ mồ côi ngoại thành phía Tây, không cha mẹ, cũng chẳng có đến một mảnh tin tức về người thân. Cuộc đời hắn cứ như thể bị vùi trong cát như vậy, cho tới năm tròn 10 tuổi, hắn được một người phụ nữ nhận nuôi; trong kí ức của hắn, bà rất đẹp, trên người thoang thoảng mùi nước hoa hồng đắt tiền. Min Yoongi vẫn còn nhớ như in buổi tối hôm ấy, sau khi trải qua một quãng đường dài, chiếc xe sang trọng dừng lại trước cổng một tòa nhà lớn, cậu bé 10 tuổi ngây thơ lúc ấy, ngoài trại mồ côi ngoại thành nhỏ bé còn có phần tồi tàn ra, cậu chưa từng trông thấy toà nhà nào lớn đến vậy. Người phụ nữ xinh đẹp bước xuống xe, đưa cậu đến trước cánh cửa chính bằng gỗ được phủ lên một lớp sơn màu nâu đỏ. Bà gỡ cặp kính xuống từ khuân mặt được trang điểm kĩ, khẽ đưa mắt nhìn cậu bé đang rụt rè hai tay nắm chặt vạt áo, bà gõ lên cửa 3 cái, cánh cửa từ từ được mở ra kéo theo một hành lang dài hun hút chỉ le lói ánh điện mờ mờ phản chiếu trên nền đá hoa cương bóng loáng. Người phụ nữ cúi xuống nhìn Min Yoongi, khẽ cất lên một tông giọng êm dịu, dễ nghe, tuy nhiên âm điệu lại mang đầy vẻ uy quyền.- Cứ đi thẳng, sẽ có người dẫn con tới nơi cần đến.Nói xong liền khẽ cười, đặt tay lên đôi vai có phần gầy ốm do ăn uống thiếu dinh dưỡng của cậu.- Ta tin con là đứa bé xán lạn nhất ta từng gặp. Nhất định không được vì bất kì ai mà buông bỏ sự sống của mình, nhớ lời ta, phải sống xót, đây là cơ hội duy nhất của con.Câu nói ấy có lẽ chính là động lực và phương châm sống của hắn trong suốt những năm tháng sau này, dùng cái chết của kẻ khác để đổi lấy mạng sống của mình. Thế giới này chẳng có điều gì là không thay đổi cả, nhưng những thay đổi của hắn, có lẽ chính hắn còn chẳng thể ngờ tới. Nếu để hắn của năm 10 tuổi nhìn thấy bộ dạng của hắn bây giờ chắc chắn sẽ khóc lóc mà không chịu lớn lên.Cho đến năm 20 tuổi, Min Yoongi rời khỏi nơi huấn luyện, trở thành tay chân của Im Jung - kẻ có uy nhất trong giới xã hội đen lúc bấy giờ. Sau một thời gian làm việc cho y, Min Yoongi nhanh chóng có được lòng tin lớn từ Im Jung, được y coi như cánh tay phải của mình. Trong suốt nhiều năm theo Im Jung, Min Yoongi học được rất nhiều thứ từ y, nếu để nói y được Min Yoongi coi như người thân duy nhất của mình cũng không hề sai. Nhưng có lẽ tới một lúc nào đấy con người ta lại cần sự yên bình nhiều hơn là tiền tài danh vọng chăng? Mặc dù Im Jung vẫn luôn là ông lớn của thế giới ngầm, vị trí lại không ngừng được củng cố vậy mà vào thời điểm ấy, y lại quyết định giao toàn bộ địa bàn và tất cả công việc làm ăn của mình cho Min Yoongi để trở về cuộc sống bình thường, hưởng an nhàn. Trước khi đi Im Jung có nói với hắn:- Yoon, đến một lúc nào đấy, cậu nhất định phải nhận ra chữ "đủ". Nhất là khi tìm được người cậu yêu, cậu sẽ chỉ muốn người ta có cuộc sống yên bình. Đừng quá tham lam trong thế giới này. Đều không tốt đẹp gì.Min Yoongi lúc ấy không nghĩ nhiều vì hắn vốn dĩ còn rất trẻ, cũng không có người thân, còn việc lập gia đình như Im Jung, hắn lại chưa từng nghĩ tới. Nhưng cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Cho tới ngày, hắn gặp cậu, người con trai thuần khiết nhất trong đời hắn hoặc ít nhất là hắn đã quên mất một Min Yoongi từng lương thiện như thế. Kể từ khi Park Jimin xuất hiện trong cuộc đời hắn, nụ cười của cậu, ánh mắt của cậu khiến lần đầu tiên hắn muốn buông bỏ tất cả, hắn muốn bảo vệ cho cậu cả một đời an nhiên; lần đầu tiên hắn ước hắn chưa từng là hắn. Có thể nói hắn vì Park Jimin mà đánh mất cả lí trí cũng được.
Điểm yếu của hắn cuối cùng cũng xuất hiện, chính là Park Jimin. Ban đầu, hắn còn luôn tạo cho mình những lí do để giữ cậu bên cạnh. Nhưng những người như Min Yoongi, một khi đã có điểm yếu sẽ rất dễ bị kẻ khác lợi dụng. Hắn nhận ra điều này khi thấy Park Jimin luôn vướng vào những nguy hiểm từ khi để cậu bên cạnh hắn, vì vậy, nếu hắn tiếp tục cố chấp chẳng khác nào đẩy cậu vào chỗ chết. Im Jung nói đúng, hắn chỉ mong có thể bảo vệ được cuộc sống yên bình của cậu, giữ cậu bên cạnh là điều không thể. Min Yoongi sau đó dựng lên một vở kịch hoàn hảo, cuối cùng, hắn cũng có thể bảo vệ được người hắn yêu, bảo vệ được cuộc sống an yên sau này của cậu bằng cách duy nhất là không có hắn bên cạnh.Tiếng chuông điện thoại kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ, đêm nay hắn phải đi, chuyến hàng lần này gặp phải không ít khó khăn. Hắn cần dồn hết sức vào đêm nay. Min Yoongi rít một hơi thuốc, lúc này hắn cần tỉnh táo.Đối tác hẹn ở cảng phía Nam lúc 1 rưỡi sáng, bây giờ đã gần sát giờ, Min Yoongi và đàn em cũng đã bố trí ổn thỏa, mất không ít công sức. Ngồi trong khoang hạng nhất của một chiếc tàu, ánh điện chiếu lên chiếc cốc thủy tinh trên tay hắn, dung dịch cồn màu vàng bên trong sóng sánh, trở nên lấp lánh lạ thường. Cửa căn phòng chợt mở, một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp bước vào, ngồi xuống đối diện ghế của hắn, tự nhiên rót một li rượu .- Min Yoongi, lâu rồi không gặp.Hắn nở một nụ cười nham nhở rồi nhấp một ngụm rượu.Im Jung từng nói với hắn, trên đời này có hai loại cướp. Một là ăn nói thô lỗ, tính cách nóng vội. Loại này thì xử lí rất dễ, chỉ cần vứt cho chúng ít tiền sẽ có thể tránh được rắc rối. Còn loại thứ 2, là như tên đối diện Min Yoongi, Jung Hoseok. Khôn ngoan và thâm độc, không dễ đối phó một chút nào.Y là đứa con trai duy nhất của trùm thuốc phiện Gwangju, hổ phụ sinh hổ tử, Jung SeokJin hết sức tin tưởng đứa con này. Nếu để so sánh ở thành phố X, chỉ có y mới là đối thủ đủ sức đối đầu với Min Yoongi.Min Yoongi nhìn Jung Hoseok ngồi đối diện, cười nhạt. Hắn và y hoàn toàn không phải là kiểu bạn làm ăn, nếu nói là đối địch sẽ đúng hơn.- Jung thiếu gia, lần gặp nhau gần đây nhất của chúng ta, anh đã quên người của anh cả gan làm gì tôi sao?.Jung Hoseok ngả người ra ghế sofa, gương mặt y giãn ra.- Hôm nay tôi tới đây không có ý gì xấu, chỉ là muốn kể với anh vài chuyện. Không biết liệu anh Min đây có hứng thú?Bàn tay Min Yoongi xoay xoay chiếc cốc nhìn y.- Chuyện của Jung thiếu gia, tôi nghĩ chúng ta không thân thiết với nhau tới mức có thể ngồi uống rượu hàn huyên thế này, thực lòng xin phép.Min Yoongi cầm chai rượu lên rót vào cốc của Jung Hoseok.- Dù sao cũng đã mất công tới đây, chúng ta cùng uống một ly.Khuân miệng Jung Hoseok kéo lên một đường gian sảo.- Anh Min thật sự không hứng thú ư? Park Jimin. Cái tên này anh thật sự không có hứng thú sao?Động tác của Min Yoongi không dừng lại, hắn không phải không biết y đang muốn nhắm đến cái gì, chỉ cần hắn mất bình tĩnh một chút nhất định Park Jimin sẽ gặp nguy hiểm và chuyến hàng lần này ít nhiều cũng sẽ bị tên họ Jung cướp trắng.- Jung thiếu gia, cậu không phải không biết, người như chúng ta, kẻ muốn bên cạnh phục vụ không ít. Hứng thú lại chỉ là chuyện trên giường, chơi chán rồi sẽ không còn giá trị sử dụng nữa. Đối với tôi, Park Jimin cũng chỉ là trai bao thôi.Jung Hoseok cười lớn, vỗ tay tỏ vẻ thích thú.- Anh Min nói phải, tôi vốn dĩ nghĩ Park Jimin, cái tên này thực tình quan trọng nên đã hấp tấp đưa cậu ta về nhà. Anh xem, hóa ra lại chỉ là trai bao. Đáng lí giá trị cũng phải tương đương với chuyến hàng lần này của anh Min, vậy mà thành ra tốn công vô ích rồi.Nói xong, hắn uống hết chỗ rượu trong ly, ánh mắt của y liếc qua biểu cảm trên gương mặt Min Yoongi.- Anh Min, nếu có hứng thú với món hàng này, hẹn gặp anh lúc 1 giờ ở nhà kho cũ. Anh biết đấy, tôi có rất nhiều sở thích kì lạ.- Mong Jung thiếu gia đừng quá sức.Min Yoongi đáp lại hắn bằng gương mặt tươi cười.Sau khi xe của Jung Hoseok rời khỏi bến cảng, Min Yoongi cũng đồng thời cho người theo sát y.Đồng hồ lúc này đã điểm 12h. Từ giờ tới lúc giao hẹn chuyến hàng còn 1 tiếng rưỡi, thời gian Jung Hoseok cho phép hắn lại chỉ còn 1 tiếng. Min Yoongi bấm vào điện thoại một dãy số, đầu dây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ trung niên.
Điểm yếu của hắn cuối cùng cũng xuất hiện, chính là Park Jimin. Ban đầu, hắn còn luôn tạo cho mình những lí do để giữ cậu bên cạnh. Nhưng những người như Min Yoongi, một khi đã có điểm yếu sẽ rất dễ bị kẻ khác lợi dụng. Hắn nhận ra điều này khi thấy Park Jimin luôn vướng vào những nguy hiểm từ khi để cậu bên cạnh hắn, vì vậy, nếu hắn tiếp tục cố chấp chẳng khác nào đẩy cậu vào chỗ chết. Im Jung nói đúng, hắn chỉ mong có thể bảo vệ được cuộc sống yên bình của cậu, giữ cậu bên cạnh là điều không thể. Min Yoongi sau đó dựng lên một vở kịch hoàn hảo, cuối cùng, hắn cũng có thể bảo vệ được người hắn yêu, bảo vệ được cuộc sống an yên sau này của cậu bằng cách duy nhất là không có hắn bên cạnh.Tiếng chuông điện thoại kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ, đêm nay hắn phải đi, chuyến hàng lần này gặp phải không ít khó khăn. Hắn cần dồn hết sức vào đêm nay. Min Yoongi rít một hơi thuốc, lúc này hắn cần tỉnh táo.Đối tác hẹn ở cảng phía Nam lúc 1 rưỡi sáng, bây giờ đã gần sát giờ, Min Yoongi và đàn em cũng đã bố trí ổn thỏa, mất không ít công sức. Ngồi trong khoang hạng nhất của một chiếc tàu, ánh điện chiếu lên chiếc cốc thủy tinh trên tay hắn, dung dịch cồn màu vàng bên trong sóng sánh, trở nên lấp lánh lạ thường. Cửa căn phòng chợt mở, một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp bước vào, ngồi xuống đối diện ghế của hắn, tự nhiên rót một li rượu .- Min Yoongi, lâu rồi không gặp.Hắn nở một nụ cười nham nhở rồi nhấp một ngụm rượu.Im Jung từng nói với hắn, trên đời này có hai loại cướp. Một là ăn nói thô lỗ, tính cách nóng vội. Loại này thì xử lí rất dễ, chỉ cần vứt cho chúng ít tiền sẽ có thể tránh được rắc rối. Còn loại thứ 2, là như tên đối diện Min Yoongi, Jung Hoseok. Khôn ngoan và thâm độc, không dễ đối phó một chút nào.Y là đứa con trai duy nhất của trùm thuốc phiện Gwangju, hổ phụ sinh hổ tử, Jung SeokJin hết sức tin tưởng đứa con này. Nếu để so sánh ở thành phố X, chỉ có y mới là đối thủ đủ sức đối đầu với Min Yoongi.Min Yoongi nhìn Jung Hoseok ngồi đối diện, cười nhạt. Hắn và y hoàn toàn không phải là kiểu bạn làm ăn, nếu nói là đối địch sẽ đúng hơn.- Jung thiếu gia, lần gặp nhau gần đây nhất của chúng ta, anh đã quên người của anh cả gan làm gì tôi sao?.Jung Hoseok ngả người ra ghế sofa, gương mặt y giãn ra.- Hôm nay tôi tới đây không có ý gì xấu, chỉ là muốn kể với anh vài chuyện. Không biết liệu anh Min đây có hứng thú?Bàn tay Min Yoongi xoay xoay chiếc cốc nhìn y.- Chuyện của Jung thiếu gia, tôi nghĩ chúng ta không thân thiết với nhau tới mức có thể ngồi uống rượu hàn huyên thế này, thực lòng xin phép.Min Yoongi cầm chai rượu lên rót vào cốc của Jung Hoseok.- Dù sao cũng đã mất công tới đây, chúng ta cùng uống một ly.Khuân miệng Jung Hoseok kéo lên một đường gian sảo.- Anh Min thật sự không hứng thú ư? Park Jimin. Cái tên này anh thật sự không có hứng thú sao?Động tác của Min Yoongi không dừng lại, hắn không phải không biết y đang muốn nhắm đến cái gì, chỉ cần hắn mất bình tĩnh một chút nhất định Park Jimin sẽ gặp nguy hiểm và chuyến hàng lần này ít nhiều cũng sẽ bị tên họ Jung cướp trắng.- Jung thiếu gia, cậu không phải không biết, người như chúng ta, kẻ muốn bên cạnh phục vụ không ít. Hứng thú lại chỉ là chuyện trên giường, chơi chán rồi sẽ không còn giá trị sử dụng nữa. Đối với tôi, Park Jimin cũng chỉ là trai bao thôi.Jung Hoseok cười lớn, vỗ tay tỏ vẻ thích thú.- Anh Min nói phải, tôi vốn dĩ nghĩ Park Jimin, cái tên này thực tình quan trọng nên đã hấp tấp đưa cậu ta về nhà. Anh xem, hóa ra lại chỉ là trai bao. Đáng lí giá trị cũng phải tương đương với chuyến hàng lần này của anh Min, vậy mà thành ra tốn công vô ích rồi.Nói xong, hắn uống hết chỗ rượu trong ly, ánh mắt của y liếc qua biểu cảm trên gương mặt Min Yoongi.- Anh Min, nếu có hứng thú với món hàng này, hẹn gặp anh lúc 1 giờ ở nhà kho cũ. Anh biết đấy, tôi có rất nhiều sở thích kì lạ.- Mong Jung thiếu gia đừng quá sức.Min Yoongi đáp lại hắn bằng gương mặt tươi cười.Sau khi xe của Jung Hoseok rời khỏi bến cảng, Min Yoongi cũng đồng thời cho người theo sát y.Đồng hồ lúc này đã điểm 12h. Từ giờ tới lúc giao hẹn chuyến hàng còn 1 tiếng rưỡi, thời gian Jung Hoseok cho phép hắn lại chỉ còn 1 tiếng. Min Yoongi bấm vào điện thoại một dãy số, đầu dây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ trung niên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me