TruyenFull.Me

Oneshots Ve Otp

*Kinh hồng diễm ảnh: Ám chỉ vẻ đẹp nhẹ nhàng lại kiều diễm, khiến người nhìn phải kinh ngạc mà cảm thán.
___________________________________________

Vào ba tháng mùa đông, các thành viên của khối cộng sản sẽ tụ tập lại một khu vực gần như biệt lập với thế giới bên ngoài bởi những trận tuyết lớn nhỏ, những toà nhà được xây ở đây là nơi họ làm việc cùng nhau.

Điều này đã trở thành phong tục của các thành viên, không có ai tò mò hay thắc mắc vì sao lại phải chọn một nơi xa xôi hẻo lánh như này để làm nơi tập trung.

Nếu phải giải thích, chính là bởi vì nó xa xôi hẻo lánh, rất ít người có gan xâm nhập, đặc biệt là kẻ thù của họ - những kẻ sống ở điều kiện thời tiết ôn hoà hơn nhiều. Mùa đông của nước Nga đủ đáng sợ, thứ đã khiến quân đội tưởng như bất bại của phát xít Đức phải thất thủ, hiển nhiên không có ai đến từ bên phía tư bản dám đối đầu.

Đây là một nơi đủ an toàn cho tất cả bọn họ, từ làm việc đến sinh hoạt chung cùng nhau như một đại gia đình, dù gia đình này có hơi rạn nứt trong một số mối quan hệ riêng.

Riêng với Vietnam, vì đất nước còn đang loạn lạc bởi chiến tranh, cậu phải thường xuyên bay qua bay lại giữa hai đất nước chứ không thể ở đây trọn vẹn ba tháng giống những người khác. Anh trai của cậu thậm chí còn không có thời gian ở đây, lần cuối cậu gặp Mặt Trận ở đây là một tháng trước, anh trai tới thăm sếp của bọn họ một chút rồi quay về tiếp tục lo chiến sự.

Một tuần nay khu vực này liên tục có những trận bão tuyết lớn, gió mạnh đến nổi thổi bay người đứng dưới đất. Điều kiện thời tiết quá khắc nghiệt, Mặt Trận và cả sếp lớn đã cấm cậu tiếp tục bay về nước, bắt phải ở lại đây đến khi thời tiết bên ngoài ổn định hơn.

Cậu không chống đối được hai người này, một người là anh trai, một người là cấp trên, chỉ đành ngậm ngùi ngoan ngoãn ở lại dù lòng cứ mãi nghĩ về tổ quốc. Lúc nào cũng lo lắng những người dân đang chết dần chết mòn vì chiến tranh, lòng không yên khi nghĩ về anh trai vì đất nước mà bỏ quên bản thân.

Có lẽ vì biết cậu không được về nên cứ mãi suy nghĩ lung tung không cần thiết, USSR giao cho cậu rất nhiều việc để cậu tập trung vào chuyện khác, toàn mấy chuyện phải chạy qua chạy lại giúp cậu có cảm giác gần như khi bay đi bay về giữa hai nước.

Cũng vì vậy mà giờ trên tay cậu đang ôm một đống giấy tờ từ chỗ Laos phải đem tới chỗ sếp lớn để duyệt lại lần cuối.

Qua kính cửa sổ trên hành lang, có thể thấy bão tuyết bên ngoài càng ngày càng lớn, phủ khắp một vùng rộng lớn một màu tuyết trắng. Khung cảnh mịt mù khiến tầm nhìn bị thu hẹp, không thể thấy được khu rừng thông ở gần nơi này.

USSR luôn cảnh báo với mọi người rằng không được phép đi vào đó nếu không có ngài, trong đó quá nguy hiểm dù là với countryhumans như bọn họ.

Nhưng không cần ngài nói cũng chẳng ai dám vào, vừa nhìn vào bìa rừng âm u đôi lúc còn ù ù tiếng gió như tiếng ai đó khóc than và tiếng lá cây cạ vào nhau xào xạc ngay lập khiến cả bọn sợ chết khiếp, không ai dám lại gần đó dù là những thành phần gan dạ nhất như đứa nhóc East Germany. Cậu cũng gan lắm, cũng tò mò và ưa mạo hiểm lắm, nhưng cậu không có nhu cầu đi vào mấy nơi mà cậu nghi là có ma nữ đang ám.

Không phải cậu sợ ma đâu, thề đấy, cậu chỉ là không thích mấy âm thanh do những thứ không phải sinh vật sống đó phát ra thôi.

... 待我长发及腰
Này... Đợi khi tóc ta dài đến eo

Trong gió tuyết ầm ầm, cậu giật mình vì nghĩ bản thân vừa nghe thấy tiếng ai đó đang hát, vội vàng nhìn quanh để tìm kiếm nguồn gốc âm thanh, nhưng cái hành lang vắng vẻ này có mỗi mình cậu. Vừa nghĩ tới ma nữ với những âm thanh không mấy hay ho đã liền được ông trời giúp toại nguyện, cho nghe thấy tiếng mà không thấy người luôn.

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc từ sống lưng lên đến đại não, sau một cơn rùng mình, chắc là vì lạnh thôi, cậu chạy vội đến phòng USSR.

Vừa đến trước cửa phòng thì cánh cửa đóng chặt vì thói quen của USSR là luôn khoá cửa dù có ở trong phòng hay không đã mở ra. Phía sau cánh cửa ấy là một kẻ từ trên xuống dưới trong kí ức cậu rõ ràng chẳng có bao phần đặc biệt hơn những người khác, nhưng lúc nhìn trực tiếp lại khiến cậu nghẹt thở.

Đẹp quá...

Cậu chỉ biết cảm thán như vậy trong lòng, chẳng có đủ sức để suy nghĩ thêm những từ vựng hoa lệ hơn để tả về nhan sắc cậu luôn nghĩ là bình thường nếu không gặp. Vẻ đẹp của kẻ kia thật sự đoạt mất hồn cậu, dù bản thân cậu luôn nhắc nhở rằng không nên chìm đắm vào bất kì thứ gì liên quan đến kẻ thù.

- Ồ, Vietnam à. Cậu đến đưa tài liệu cho ngài USSR sao?

Một câu hỏi cho có không đáng để tâm, qua giọng nói vượt xa cả tiếng sơn ca hót vang lại trở nên mê hồn đến kì lạ. Nghe một lần chỉ muốn nghe thêm lần hai, lần ba, nhiều lần nữa, cứ như nghiện vậy, mãi mãi tình nguyện trầm luân trong đó.

Cậu ngẩn ngơ vì dung nhan, mê đắm trong giọng nói, quên cả việc bản thân ít nhất nên gật đầu để trả lời câu hỏi xã giao của người ta như một phép lịch sự.

Nhưng đối phương không có vẻ gì khó chịu, đã quá quen việc người khác gặp mình sẽ đơ ra một lúc, chính xác thì dù có khó chịu thì cũng không ai có thể tìm thấy trên gương mặt diễm lệ kia chút gì ngoài vẻ đẹp, nhan sắc biết cười đó khiến mọi thứ khác bị lu mờ.

- Vietnam à?

Trước mắt cậu, nhan sắc ấy ngày càng gần khiến đầu óc cậu choáng váng vì não không thể tiếp thu và đưa ra xử lí về hình ảnh một cách chính xác. Khi bàn tay thon dài trắng nõn, không một chút tì vết nào ấy đặt lên vai, phản ứng chưa kịp hình thành trong não cậu đã vội lùi ra xa.

Không phải cậu ghét bỏ gì việc đụng chạm như vậy, nhưng bản thân cậu cảm thấy nếu để bàn tay quá đỗi hoàn hảo ấy chạm vào mình, cơ thể tầm thường của cậu sẽ vấy bẩn nó. Nó quá sạch sẽ, bị vấy bẩn như vậy không khác gì làm hỏng một tác phẩm nghệ thuật của lịch sử.

- Xin lỗi nha, China, tôi lơ đãng quá. Ừ, tôi đến đưa tài liệu cho sếp, còn ngươi vừa ở trong đó làm gì vậy?

Cậu vội vàng trả lời sau bao gian truân vượt qua vẻ đẹp ấy. Điều này là không nên chút nào, mê mẩn trước nhan sắc của China, kẻ thù của cậu, chẳng khác nào một cách nói khác của cậu đã chịu thua trước gã.

- Ngài ấy gọi tôi đến nói chút chuyện về cậu nhóc Russia thôi. Bây giờ tôi có việc rồi, tạm biệt!

Gã cong đuôi mắt, nụ cười rực rỡ từ trong cả ánh mắt lẫn trên đôi môi xoá nhoà hết mọi thứ xung quanh, chỉ để lại một mình nhan sắc vốn đã kiều diễm lại càng diễm lệ ấy.

Một suy nghĩ thoáng qua đầu cậu, có lẽ cả các vị thần sắc đẹp cũng đang ngày đêm ghen tị với vẻ đẹp của gã.

Bị nụ cười đó hút hồn quá lâu, kể cả khi gã đã rời đi một đoạn xa cậu vẫn ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng thẳng tắp như lưỡi kiếm nhưng vẫn mềm mại như lụa của gã.

- Vietnam, vào đây!

Tiếng USSR vọng ra từ trong phòng mới đủ uy lực để lôi cậu về thực tại, gương mặt vừa gặp của gã trong kí ức khiến cậu tự cảm thấy khó hiểu, vì sao bản thân đắm đuối như vậy dù mặt gã có đẹp đến thế đâu. Gãi gãi đầu khi đang tự mắng mình là kẻ ngốc, bị kẻ thù dùng một gương mặt chẳng đẹp hơn cậu là bao hút hồn như thế, vội vào trong phòng và đóng cửa lại.

Từ phía xa của hành lang, gã từ bao giờ đã quay lại nhìn cậu, ánh mắt và khoé môi trông như đang cười nhưng gã thậm chí không hoạt động cơ mặt. Từ lúc sinh ra, đôi mắt và khoé môi của gã đều toát lên ý cười mọi lúc, còn bản thân có thật sự cười không thì chỉ mình gã biết.

Nhìn cậu ngây ngốc vì gương mặt của mình rồi lại khó hiểu tại sao bản thân lại như vậy vì hình ảnh trong kí ức và cảm xúc không phù hợp, gã nhếch môi cười, đẹp đến nghẹt thở nhưng lại chứa đầy ý mỉa mai.

Có lẽ sẽ chẳng ai có thể lưu giữ vẻ đẹp bước đến từ lịch sử, trở về từ tương lai của gã.

Bên cạnh gã là cửa sổ, gió và tuyết đang đập ầm ầm ở ngoài, vừa nhìn đã thấy lạnh buốt, nhưng gã lại không ngần ngại vươn tay kéo cửa mở cho gió tuyết đem cái lạnh thấu xương tràn vào. Bàn tay hoàn hảo đến nổi khiến cậu sợ mình sẽ làm bẩn nó chưa đầy vài giây đã bị nhiệt độ bên ngoài làm tê cóng, không thể cử động linh hoạt, đầu ngón tay, các khớp và ở các xương nhô lên trên mu bàn tay đều đỏ ửng.

Dù cảm giác không tốt, nhưng nhìn bằng mắt thường lại không khác gì một tác phẩm nghệ thuật Chúa dùng cả trái tim để vẽ nên.

Cái lạnh thông qua da tay xâm chiếm hết cả cơ thể, buốt giá của nó khiến gã bình tĩnh hơn. Đóng cửa và thu lại bàn tay đã cứng ngắc vì quá lạnh, gã tiếp tục bước theo hành lang về chỗ của mình.

Tuy rất lạnh, nhưng tốt hơn là đâm móng tay vào da rồi khiến da tay bị thương.

Sau khi nói chuyện với USSR, gã còn có thể bình tĩnh trò chuyện vài câu với Vietnam như mọi khi đã là nhịn lắm rồi. Bình thường gã không có tốt tính vậy đâu.

Dần dần, bàn tay của gã cũng trở lại trạng thái lúc chưa bị chủ nhân tàn nhẫn nhấn chìm trong cái lạnh chết chóc ấy, linh hoạt và mềm mại. Nhưng nó vẫn sẽ đôi lúc khẽ run lên như đang sợ hãi mỗi khi gã đi qua một ô cửa sổ nào đó.

Về trước cửa phòng mình, gã dường như chợt nhớ ra gì đó, nhoẻn miệng cười đầy hào hứng rồi đi tiếp tới một nơi khác chứ không mở cửa vào phòng.

... 归来娶我可好
Này... Quay lại lấy ta nhé

Cậu chỉ được phép quay về phòng nghỉ ngơi sau một ngày dài chạy đôn chạy đáo, vừa bước vào chốn riêng tư ấm áp cậu đã phóng thẳng lên giường, ôm chặt chiếc gối êm ái và quấn mình trong chăn như một cái kén để ủ ấm bản thân.

Nhưng làm tổ trên giường chưa được bao lâu, cậu đã để ý thấy một bì thư có hình con dấu của gia tộc China, bất đắc dĩ thò một tay khỏi chăn để lấy. Xé bao ngoài ra, bên trong tất nhiên là một lá thư viết tay của gã, nét chữ nắn nót được viết bằng tiếng Nga trái ngược hoàn toàn với nhân cách gã.

Từ lúc quen biết China, trong lòng cậu cái câu "nét chữ, nét người" đã trở thành một câu vô nghĩa. Chữ gã đẹp bao nhiêu là cái nết của gã thối nát bấy nhiêu, chỉ e những thành phần trong đám tư bản cũng phải sợ cái bản chất hôi hám của gã.

Từng nghe USA nói qua, những cái tốt China nhận được lúc sinh ra bởi định mệnh tập trung hết vào cái vỏ của gã, không một chút gì được dành ra để bồi đắp cái ruột nên nó thối rửa từ lâu rồi.

Nhưng nếu đem đi đối chiếu với gã trong kí ức cậu, đâu có đẹp đến mức để hắn nói vậy.

Dù sao thì USA cũng rất hay nói mấy câu từ khó hiểu, cậu cũng chẳng cần quan tâm vì nó thật ra không liên quan gì đến cậu. Lắc lắc đầu cho những suy nghĩ thừa thải bay hết đi, tập trung vào nội dung ngắn ngủi trong lá thư.

À, bảo cậu nửa đêm qua chỗ gã. Mạch não tên này đúng là chẳng lúc nào bình thường, nửa đêm không ngủ kêu người khác qua chỗ mình, giống hệt những lúc mạnh miệng tuyên bố hai quần đảo của cậu là của gã vậy.

Nhìn qua cửa sổ, bão tuyết bên ngoài đang ngày càng lớn, đến tầm nửa đêm có khi sẽ có vài cái cây non trẻ, rễ chưa cắm sâu vào đất, bật gốc vì không chịu được sức gió.

Khắc nghiệt là thế nên càng khiến việc ngủ trong chăn ấm trở nên sung sướng hơn, thế mà gã lại gọi cậu tới vào giờ đó. Nhưng cái tên này dai như đỉa vậy, nếu đêm nay cậu không đi thì sáng mai gã sẽ hỏi trước mặt mọi người để họ nhìn cả hai đầy phán xét, rồi lại tiếp tục yêu cầu cậu tới, lặp lại đến khi cậu thật sự tới phòng gã thì thôi.

Mệt mỏi nhét lá thư lại vào phong bì, kéo chăn che kín cả người, cậu sẽ ngủ đến nửa đêm rồi dậy qua phòng gã.

Chăn ấm nệm êm nhanh chóng khiến mi mắt cậu nặng trĩu, tâm trí mơ hồ, trước khi mọi thứ trước mặt biến mất, bên tai cậu nghe thấy tiếng hát.

等你等的忘了笑
Đợi người, đợi đến quên cả nụ cười thật sự

Lúc cậu ngủ là hơn chín giờ tối một chút, khi cậu giật mình tỉnh dậy trong chăn là vừa đúng nửa đêm. Một khoảnh khắc nhỏ trong giấc mơ đã là ba tiếng trôi qua của thế giới thật.

Cậu thở từng hơi nặng nề, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực đem lại những nỗi đau không thể nào chịu nổi, mồ hôi chạy dọc từ thái dương xuống cằm.

Giống như một phần của một cảnh quay ngắn ngủi của một bộ phim kinh dị, chỉ chưa đến một phút, nhưng đủ để lưu lại trong trí óc những ám ảnh khủng khiếp. Ánh mắt lúc đó như đang buộc tội cậu, ghim vào tim cậu một nỗi sợ khó phai.

Tuyết trắng phủ dày khắp vách đá cheo leo, gió bão vẫn thổi từng đợt như đang cắt cơ thể thành hàng ngàn mảnh. Có lẽ tuyết quá nhiều nên mũi đá nhọn không thể chịu đựng sức nặng, những lưỡi đao gió cắt qua khiến nó quá sức, cứ thể sụp xuống một cách tự do. Đến cùng những tảng đá lớn nhỏ tách ra từ mũi nhọn bị nhấn chìm trong tuyết, không thấy gì khác ngoài một cánh đồng trắng bát ngát.

Thứ duy nhất vẫn có thể nổi bần bật giữa tuyết trắng là màu đỏ đối nghịch với nó. Phía sau khung cảnh tuyết phủ trắng xoá là rất nhiều thứ gì đó màu đỏ, bắn tung toé khắp nơi.

Nhận ra đã tới giờ đi gặp China, cậu vội tắm rửa thay đồ rồi chạy qua chỗ gã.

Bên ngoài, bão tuyết đang thổi ngày một lớn, tầm nhìn chỉ có thể mở rộng khoảng vài mét ra xung quanh. Nhưng cậu cảm thấy nó chưa là gì nếu đem so với những cơn gió vượt xa gió bão đã phá huỷ mũi đá trong giấc mơ.

Lúc mới tỉnh dậy cậu chỉ nhớ được có vậy, càng lâu về sau mọi thứ càng mờ ảo.

Khi cậu đứng trước cửa phòng China, trong đầu cậu đã chẳng còn chút gì về giấc mơ đó. Theo phép lịch sự được dạy từ bé, cậu gõ cửa trước và chờ người bên trong trả lời rồi mới mở cửa vào.

Phòng của China không khác biệt quá nhiều so với cậu, chủ yếu là một vài món đồ trang trí không giống nhau. Khác biệt lớn nhất là chủ nhân của hai căn phòng.

Suối tóc đen tuyền dài qua eo, từng lọn tóc bóng mượt như đang phản chiếu lại ánh sáng từ đèn trên trần vào mắt cậu, lấp lánh như một dòng sông thần tiên. Lẫn trong những lọn tóc dày là một vài sợi tua rua bằng vàng gắn vào tết tóc nhỏ, như dòng suối nhỏ chảy xuống từ khe nứt của vách đá.

Tóc đen nhiều đến mức che khuất hoàn toàn vòng eo, chỉ lộ ra một chút vai.

Mọi khi gã sẽ cột tóc đuôi ngựa rất gọn gàng, chỉ có tóc mái thả tự do để làm đẹp cho gương mặt, không ai nhận ra tóc gã nhiều đến mức này. Mọi người cứ mãi chú tâm và ngưỡng mộ mái tóc đen dài của Laos và Cambodia, không hề nhận ra có một người sở hữu mái tóc hoàn hảo hơn cả hai cô gái ấy.

Cậu thật sự đã ngừng thở từ khi nhìn thấy gã, nhìn thấy mái tóc gã và hình ảnh gã được phản chiếu trong gương. Vẫn không thể hiểu nổi tại sao bản thân luôn nhớ sai vẻ đẹp kinh diễm này của gã.

Lúc này gã đang ngồi trước gương, ở góc nhìn trực diện vào lưng của gã, cậu có thể thấy nửa người trên của gã bên kia gương. Gã đang trang điểm, chính xác là đang chỉnh lại son môi đỏ rực để màu không quá đậm và khiến gã già đi.

Nhưng cậu thấy dù gã có tô cả môi bằng một màu đỏ cũng không thể khiến nhan sắc gã già hay bị xấu đi chút nào, ngược lại, chính vẻ đẹp không tì vết ấy lại đang khiến son môi đỏ ấy lên một tầm cao mới.

Bộ trang phục gã đang mang là một bộ Hán phục, của nữ giới, rất mỏng dù là mặc ở thời tiết của nước gã chứ đừng nói thời tiết nước Nga. Lớp áo ngoài trắng thêu những cánh hoa đang rơi lả lướt bằng chỉ vàng, choàng khoảng ba đến bốn lớp áo mỏng có thể nhìn xuyên qua, được thêu rất nhiều hình phượng hoàng cũng bằng chỉ vàng, kể cả viền áo cũng là vàng.

Mặc dù đang ở trong nhà, nhiệt độ ấm hơn nhiều so với bên ngoài, nhưng mang trang phục kiểu đó trên nước Nga đang vào mùa đông thật sự là một lựa chọn điên rồ.

- China, sao ngươi lại mang Hán phục của nữ?

Chưa bàn đến việc toàn bộ chỉ thêu hình trên đồ đều là bằng chỉ vàng thật, giá bộ đó là một thứ cậu không bao giờ dám nghĩ tới khi đất nước đang loạn lạc, chỉ cần nhìn vào giới tính là đã thấy gã không nên mang trang phục này rồi.

- Không được sao? Nó đẹp mà.

Gã đứng lên khỏi ghế, đi vào giữa phòng và xoay một vòng với tốc độ vừa đủ để cậu có thể tận mắt quan sát gã trong bộ y phục này. Như một đoá hoa mẫu đơn đỏ rực đang khoe sắc giữa lúc mọi sinh vật khác đang chết dần chết mòn vì lạnh.

Mẫu đơn được coi là quốc sắc thiên hương, còn gã lại được ví như một đoá mẫu đơn tuyệt hảo nhất từng có trên thế gian. Nhìn gã lúc này, trong trang phục vốn không phù hợp với mình, lại bỏ xa bốn từ quốc sắc thiên hương từ lâu.

Những bông mẫu đơn đỏ là biểu tượng của giàu có và thịnh vượng. Còn gã đang khoe sắc, khoe rõ sự giàu sang vô tận của mình bằng bộ trang phục khắp nơi đều là vàng.

Hán phục của nữ tất nhiên không dành cho nam, từ cách thiết kế đã không phù hợp, nhưng khi gã mang lên, nó lại vô cùng đẹp, à không, không chỉ là đẹp. Một thứ hoàn hảo để làm nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của gã khiến mọi chúng sinh phải điên đảo, nhìn cũng không dám nhìn vì sợ bị trừng phạt khi nhìn thấy một thứ mà cả các vị thần cũng phải trân trọng.

Khi gã mang trang phục bình thường, dù đẹp đến mấy vẫn có thể nhìn ra những nét nam tính nhất định, nhưng khi vận vào y phục truyền thống của nữ trên đất nước mình, nét nam trên gương mặt gã dường như nhẹ nhàng hơn. Biến hoá khôn lường để phù hợp với mọi thứ và tôn vinh sắc đẹp của gã, hơn cả một con hồ yêu ngàn năm.

- Đẹp thật...

Cậu không thể nói gì hơn, giống như suy nghĩ lúc chiều khi nhìn thấy gã bước ra từ phòng USSR. Mỗi lần cố thở để duy trì sự sống, cậu lại cảm thấy như bản thân làm ô uế bầu không khí đang nuôi dưỡng vẻ đẹp không gì sánh bằng ấy của gã, lòng ngực đau thắt.

Có thể khi gã chết đi, sẽ không phải trầm luân dưới địa ngục tăm tối và chịu bao đau đớn cho những tội lỗi lúc sống của gã. Các vị thần sẽ đón gã lên thiên đàng tràn ngập ánh sáng và hơi ấm, bảo bọc và thanh lọc gã bằng đôi cánh trắng tinh khiết của mình, tất cả chỉ vì không nở nhìn vẻ đẹp của gã chết đi cùng thân xác phàm trần.

Vẻ đẹp của gã khiến bao kẻ căm ghét nhân cách của gã như cậu cảm thấy tội lỗi mỗi khi mở miệng ra chửi hay chê bai một cái gì đó liên quan đến vẻ bề ngoài của gã, theo cách tự nhiên nhất dù cho không thể nhớ rõ gương mặt gã.

- Đi theo tôi.

Gã nheo mắt, một lần nhoẻn miệng cười như hàng trăm lần đoạt hồn, nhìn cậu lại đang ngẩn ngơ vì dáng vẻ bản thân vô tình xoay một vòng, nhẹ nhàng lướt qua cậu và rời khỏi phòng, không quên kéo theo cậu vì biết cậu chẳng thể nghe thấy gì khi mọi giác quan đều đang tập trung vào vẻ đẹp của gã.

Nhưng giọng nói của gã hoàn hảo cũng đâu kém nhan sắc, chỉ một lần cất tiếng là đủ khiến thính giác cậu tỉnh khỏi vẻ đẹp ấy rồi một lần nữa chìm vào âm thanh như tiếng đàn trong trẻo của thiên đàng ấy.

Cậu lắc lắc đầu, cố lấy lại tỉnh táo và tập trung vào hoàn cảnh hiện tại, thực sự rất khó vì chỉ cần mắt cậu vô tình nhìn thấy một phần nhỏ bất kì trên cơ thể gã là đủ để tâm trí cậu mãi không thể dứt ra.

Xung quanh chỉ có tiếng lộp cộp do giày cậu va chạm với sàn, không có bất kì âm thanh nào phát ra từ gã dù là nhỏ nhất. Có lẽ mĩ nhân sẽ không phát ra âm thanh khi di chuyển để giữ lấy sự nhẹ nhàng của mình.

Lòng bàn chân trần trụi gã bước trên nền chỉ như lông hồng lướt qua, không tạo ra một ma sát nào quá đáng kể cũng chẳng có tiếng động nào, gã cứ như đang lướt đi chứ không phải bước từng bước như người thường.

Vì nhiệt độ lạnh lẽo của môi trường xung quanh, gót chân mịn màng trắng trẻo của gã ửng đỏ. Cậu nhìn thấy thì xót xa biết bao, không hề muốn nhìn điều đẹp đẽ ấy chịu khổ dù chỉ một chút. Nhưng trông gã lại chẳng có phản ứng gì, cứ như không cảm nhận được cái lạnh buốt giá đang quấn quanh chân mình.

Tua rua bằng vàng trên tóc không bị xê dịch gì nhiều khi gã di chuyển dù tốc độ của cả hai khá nhanh, nhẹ nhàng và uyển chuyển đến mức hoàn hảo. Bởi lẽ mọi thứ về vẻ bề ngoài của gã đều phải hoàn hảo.

旧了头上的金步摇
Cài tóc trên đầu đã sờn cũ

- China, đi chân không như vậy có sao không? Trời đang rất lạnh đó.

Chẳng hiểu sao lại đi lo lắng cho kẻ thù, nhưng nhìn tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ ấy chịu lạnh thật sự quá đau lòng. Cậu ghét China vì những gì gã làm với đất nước cậu, nhưng cậu lại không thể ghét cái vỏ đẹp đẽ quá mức cho phép của gã.

Tuy không hoàn toàn là người, nhưng cậu cũng có phần người mà, không thể nào ghét bỏ những điều xinh đẹp được, chỉ muốn giữ gìn cái đẹp ấy lâu nhất có thể.

- Không sao đâu Vietnam, chúng ta đâu phải con người đâu mà sợ lạnh chứ.

Giọng nói của gã như đang rót mật vào điều khó tin gã vừa nói, nội dung có vô lí hay ngang ngược đến mấy cũng khiến người nghe phải tình nguyện tin vào nó. Cậu hiểu rõ sức hút chết người của giọng nói đó, nhắm chặt mắt như đang ép tâm trí từ chối mọi thứ do nó phát ra.

Cái lạnh bên ngoài không khiến con người sợ hãi, nó đã giết chết con người, và đến lượt bọn họ phải sợ hãi vì đó là cách cơ thể tự vệ trước những mối nguy hiểm mà bản thân không thể chống lại. Không ai có thể chống lại sự khắc nghiệt của thiên nhiên, vậy nên ai cũng phải sợ hãi nó để tự bảo vệ mình.

Trước khi cậu kịp phản bác lời gã như trong suy nghĩ, cửa lớn của nơi họ sống đã mở tung ra bởi gã, cái lạnh cắt da cắt thịt ngay lập tức tràn vào tận xương tuỷ khiến cậu tê cóng, cả người run lẩy bẩy.

Dù đã mặc trang phục giữ ấm, nhưng nó chỉ dùng để mặc trong nhà, bước ra ngoài thời tiết này thì có cũng như không. Đáng ra gã nên nói trước là sẽ dẫn cậu ra ngoài làm gì đó, để cậu biết mà thay trang phục phù hợp. Cậu có phải con gái đâu mà thời trang phang thời tiết.

Gã nhẹ nhàng đóng cửa lại để tuyết không tiếp tục tràn vào trong, nếu không rất dễ khiến người ở bên trong phát hiện ra họ dù hầu hết đã ngủ say từ lâu.

Cậu run đến nổi không thể nói chuyện vì hàm răng không còn chịu kiểm soát, cứ liên tục va vào nhau tạo ra âm thanh lách cách. Nhìn từng những chuyển động nhẹ nhàng của gã từ lúc ở cửa cho đến khi kéo cậu đi ra xa toà nhà, không hề có một chút run rẩy nào vì lạnh, nhiệt độ trên da tay vẫn ấm áp dù gã ăn mặc phong phanh hơn cậu nhiều, ánh mắt như muốn hỏi gã làm cách nào mà không bị lạnh.

Kéo cậu ra giữa một vùng tuyết trắng xoá, nhìn về phía sau không thấy toà nhà họ vừa ở, hướng tới phía trước cũng không thể thấy cánh rừng âm u đối diện. Như đang lạc vào thế giới khác, chỉ có tuyết và tuyết, trên nền đất trải hai hàng dài hình dấu chân cậu, nhưng không thể tìm thấy dấu chân của gã.

Có khi gã đang thật sự lướt trên không khí chứ không bước đi trên tuyết.

Gió lớn thổi suối tóc dài của gã tung bay loạn xạ, rối tung cùng với những sợi tua rua cài trên tóc, tạo nên một vẻ đẹp hỗn loạn hoàn toàn mới trên dáng vẻ của gã.

Hồng y thêu đầy vàng phấp phới trong gió tuyết, gã là thứ duy nhất rực rỡ với màu đỏ chói mắt giữa cánh đồng tuyết, xoá bỏ mọi sự tồn tại xung quanh.

Muôn hoa sẽ nở khi xuân về, đón lấy gió đông rồi tàn phai. Còn gã lại đang nở bung và toả hương thơm ngát ở nơi những cành hoa héo bị vùi dập, hút lấy sức sống mà vạn hoa đánh mất thuở đầu đông để bản thân mãi mãi trường tồn.

- ... 每一天的煎熬,不想别人知道。默默为你 为你祈祷。相信你是我的骄傲。[A... Mỗi ngày đều là những nỗi dằn vặt mới nhưng ta lại không muốn bất kì ai biết. Chỉ lặng lẽ vì người mà nguyện cầu. Lòng ta luôn tin rằng người là niềm kiêu hãnh của ta.]

Gã chỉ nói tới đó, nhưng tiếng nói lại như hoà vào gió lớn rồi bị cuốn mất, không để cậu nghe được, rồi gã bắt đầu xoay. Những hình tròn đỏ cứ hiện ra rồi biến mất trên tuyết, mờ mờ ảo ảo như không thật sự tồn tại.

Cậu đang chật vật chống chọi với cái lạnh và cố gắng đứng vững giữa gió bão, còn gã thì nhẹ nhàng chơi đùa với tuyết, để nhan sắc tuyệt diễm của mình thấm đẫm những đoá hoa li ti của tự nhiên.

Có lẽ gã cảm thấy những hình tròn cứ hiện rồi mất là quá tầm thường, bản thân không thể toả sắc chỉ bằng cách đơn giản như vậy.

Thế nên gã bắt đầu múa, từ bàn chân đỏ ửng không một phút nào chìm trong tuyết cứ nhón rồi hạ, đến bàn tay uyển chuyển vẽ lên những đoá hoa vô hình trong bão tuyết, thân hình uốn cong rồi thẳng như một tấm lụa mềm.

Trong mắt cậu, đó là hình ảnh đẹp đẽ nhất cậu từng thấy trong đời, vượt xa cả khi gã nở nụ cười với nhan sắc kiều diễm của mình. Là kinh hồng giữa tuyết trắng, thướt tha mà diễm lệ, lộng lẫy hơn bất kì điều gì đã, đang và sẽ tồn tại trên thế gian. Là thứ cả đời chẳng ai dám mơ được chứng kiến để thưởng thức.

Đệm trên điệu múa kinh tài tuyệt diễm của gã không chỉ là tuyết và gió, còn là âm thanh không gì hoàn hảo hơn từ gã, vượt qua cả tự nhiên đang cất tiếng hát, tiếng hát của gã hoà trong gió nhưng rõ ràng vào tới tai cậu, là bài ca của thiên đường xa xôi.

不怕辜负青春年少
Chẳng sợ hao phí thanh xuân và tuổi trẻ

Từng lời ca cất lên là từng đoá hoa mới được vẽ trên không trung và cả cánh đồng tuyết. Đến lúc này, chân gã đã bắt đầu tạo ra những dấu vết đầu tiên trên mặt đất, những dấu vết đó đẹp đẽ giống như gã vậy, đến nổi tuyết trắng không nỡ lòng phủ lấp nó.

只想随你天涯海角
Hằng mong cùng người chạm tới chốn cuối cùng trên dương gian

Điệu nhảy càng ngày càng mãnh liệt, cảm xúc trong đó dần rõ ràng hơn sau khoảng thời gian dài bị nhan sắc làm lu mờ. Tuy lúc này vẫn chưa rõ ràng, nhưng chút lát nữa thôi cậu sẽ thấy rõ được những gì đang bị che giấu.

梦里听你一声长啸
Cả trong giấc mơ người vẫn đang gọi ta

Những điều xấu xa nhất luôn được giấu dưới lớp vỏ bọc bắt mắt nhất. Lớp vỏ càng đẹp càng khiến người ta không dám lại gần vì sợ làm hư một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao, như vậy sẽ không phát hiện ra những gì thối nát ẩn sâu bên trong.

忍不住想跟着你逃
Muốn cùng người cao chạy xa bay

Rồi đến một ngày, sự hôi thối bên trong lên đến đỉnh điểm, ăn mòn lớp vỏ đã bảo vệ nó suốt một thời gian dài không chút lưu tình, vốn những thứ xấu xa không hề có tình. Phơi bày ra trước ánh mắt ngưỡng mộ của bao người dáng vẻ thật sự, đổi lại là những câu từ phán xét đầy ghê tởm từ tận đáy lòng người quan sát.

哪怕容颜就此苍老
Mặc cho sắc hương mờ phai

Gã xoay nhiều vòng tại một vị trí, đôi chân trần trên tuyết vẽ nên đoá hoa cuối cùng, giống như khoảnh khắc nở rộ đẹp đẽ đã sắp kết thúc nên muốn để lại một điều gì đó thật sâu đậm, cho thế nhân mãi mãi không quên được khoảng khắc lộng lẫy nhất của bản thân.

哪怕岁月不再逍遥
Bất kể năm tháng trôi dần đã cắp đi tiêu dao

Nhìn từ trên cao, tuyết trắng bên dưới đã được đôi chân gã xăm lên một tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị bằng điệu múa của mình, hoa văn trông lộn xộn lại có cấu trúc của riêng nó, là những đoá mẫu đơn bung nở chen chúc với nhau trên cánh đồng tuyết.

赖在你的身边就好
Chỉ cần bên cạnh người

Nhìn từ hướng của cậu, đôi tay hồng lên ở các khớp vì lạnh của gã đang tỉ mỉ khắc hoạ lên không trung một thứ gì đó được lưu giữ bên trong trái tim vốn chẳng có gì ngoài những mưu toan thâm độc. Một dáng vẻ mà bản chất thối nát kia cả đời không muốn bỏ quên.

一生只听你的心跳
Cả đời dài đằng đẳng chỉ muốn nghe nhịp tim người kề sát bên tai

Trầm luân đến mê muội như bao kẻ đã vì nhan sắc của gã mà đắm say, cả đời chỉ có một người đặc biệt hơn tất thảy. Yêu bằng chính sự thối nát trong lòng khiến bản thân gã luôn sợ sẽ đánh mất. Càng sợ lại càng cố giữ chặt, đến mức những người xung quanh phải cố tách gã ra khỏi đối phương để giữ tâm can gã an toàn.

Điệu múa của gã kết thúc, hai tác phẩm của gã cũng hoàn thiện những nét cuối cùng, để rồi tất cả dần bị vùi lấp bởi thiên nhiên vô tình. Vườn hoa gã vẽ lên tuyết, thứ không nuôi dưỡng sự sống, bóng hình gã khắc lên không trung không tồn tại điều gì, bị tuyết che lấp và bị gió cuốn bay.

Chỉ còn lại mái tóc xoã tung và tà áo mỏng manh nhưng khiến bao kẻ tham lam sáng mắt của gã phấp phới trong gió lạnh. Ngược với những gì người đời truyền tai nhau, tình cảm nào rồi cũng sẽ sớm bỏ gã mà, chỉ còn lại dung nhan mãi không tàn phai ở lại bên gã.

Hay chính xác hơn, không tình cảm nào có thể chấp nhận và ở lại bên một thứ hôi thối như gã.

Con đường gã đi, chỉ có bản chất tệ hại và lớp vỏ đoạt hồn người sánh bước.

Nếu lúc nãy cả thiên nhiên vì kinh động trước điệu múa của gã, không còn tâm trí làm mọi thứ theo đúng quy luật được đặt ra. Mặc cho gió vẫn thổi, tuyết trắng rợp trời, tác phẩm từ dấu chân gã khi đang múa trên tuyết không hề biến mất.

Thế mà lúc này đây, không còn bị hút hồn bởi những gì còn sót lại của điệu nhảy, vạn sự xung quanh đã quay về quỹ đạo vốn có. Gió thổi tuyết bay khắp nơi, thổi tuyết từ những vùng khác tới, hất tung tuyết bên dưới lên rồi lại thả xuống. Rất nhanh đã lấp đầy những rãnh nhỏ trên tuyết do đầu ngón chân gã vẽ ra.

Nhưng bản thân người sở hữu cái đẹp và tạo ra tác phẩm từ cái đẹp của mình lại chẳng quan tâm, gã thậm chí còn không thèm liếc nhìn thứ mình tốn công tốn sức tạo ra biến mất.

Mái tóc dài không hề khô dẫu điều kiện thời tiết giá lạnh, bị gió thổi cho rối tung với những sợi tua rua bằng vàng cũng không chỉnh lại. Chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước như thể phía đó có gì khiến gã bỏ quên mọi thứ.

Cậu run run xoa xoa hai bắp tay của mình, hơi thở ấm nóng hoá thành làn khói dày khi ra khỏi mũi miệng. Khả năng thích ứng của countryhumans cao hơn rất nhiều so với con người, dù vẫn bị cóng đến run rẩy nhưng không còn thấy lạnh như bị đóng băng giống lúc mới bước ra ngoài.

- China, chúng ta về được chưa? Rốt cuộc ngươi ra ngoài này làm gì vậy?

Cậu chạy đến gần gã nhưng không chạm vào gã để đánh thức gã khỏi một điều gì đó, tâm trí vừa lạnh vừa buồn ngủ vẫn phải cố gồng lên chịu đựng.

- Vietnam, ngươi nghĩ phía sau cánh rừng đấy có gì?

Gã chỉ tay vào hư không, chỉ về một phía bị che mù bởi tuyết và không thể nhìn thấy bất kì thứ gì ở sau. Nếu dựa trên trí nhớ của cậu về địa hình của nơi này, nơi gã chỉ hẳn là khu rừng mà cả bọn chỉ được phép vào nếu đi chung với USSR và có súng trên tay.

- Thì chắc cũng là tuyết và tuyết thôi. Còn có thể là gì nữa chứ? Chúng ta về thôi, China, ở ngoài này thêm nữa là tôi chết cóng đấy.

Cậu bâng quơ trả lời, không suy nghĩ gì nhiều. Lãnh thổ do sếp lớn bọn họ trị vì lớn như vậy, sau một cánh rừng nhỏ tất nhiên cũng chỉ là một cánh đồng tuyết tương tự nơi họ đang đứng thôi.

- Lỡ đâu không phải thì sao? Ngươi chưa đi xem, sao mà biết được? Chúng ta đi!

Gã nói như thể đó là một trò đùa với nụ cười đẹp đến kinh thiên động địa của mình, đủ để doạ cậu sợ chết khiếp, chưa kịp để cậu phản ứng đã kéo cậu về hướng khu rừng. Đó là lần đầu cậu biết, càng có một nụ cười càng đẹp càng dễ để giết người mà tay chẳng cần nhuốm máu.

- China! Ngươi điên hả!? Ăn mặc như vậy, trên người không có vũ khí còn dám chạy vào rừng giữa đêm khuya bão tuyết! China!

Cậu bất lực hét lên với mong muốn lôi kéo chút suy nghĩ như người thường của gã, mặc cho tuyết bị thổi vào miệng khiến môi răng lạnh cóng. Nhưng cậu phải nhận ra rằng, tư duy của gã chưa bao giờ giống người thường.

- Không sao đâu, không sao đâu!

Gã còn rất có tâm tư đi trấn an cậu, nhưng điều đó chỉ càng khiến cậu hoảng loạn hơn, nhan sắc và giọng nói tuyệt trần của gã lúc này thật sự có rất nhiều công dụng, vừa doạ cậu hồn bay phách lạc vừa dễ dàng lấy đi lòng tin của cậu mỗi khi cậu lơ là.

Lỡ như gặp con thú dữ hay sinh vật không bình thường nào đó tỉnh giấc ngủ đông sớm hơn bình thường, hai đứa như gã và cậu địch lại để sống sót hoặc chạy trốn kiểu gì?

Cũng chẳng cần gặp thú hay sinh vật lạ, chỉ cần hai người lạc trong này thì chắc chắn sẽ chết vì lạnh ở đây. Bằng một thế lực nào đó cậu dám tin gã sẽ không sao và an toàn tìm đường ra khỏi đây dù lạc, nhưng cậu thì không có khả năng đó, cậu hiện tại vừa buồn ngủ vừa lạnh, tâm trí đã chẳng còn bao nhiêu tỉnh táo.

Cậu thật sự có thể chết vì lạnh nếu ở quá lâu trong này.

Gã kéo cậu đi hết chỗ này đến chỗ khác trong khu rừng, càng đi cậu càng không thể nhớ được mình vừa đi qua những đâu khi nơi nào cũng giống nhau, đều chỉ là những cây thông mọc không có cấu trúc và tuyết trắng trải đầy.

China vẫn đang rất thích thú và tò mò khi đi ngắm nghía từng ngóc ngách bị khuất sau những cái cây gã tìm thấy, cậu vừa nhìn là biết không khác gì những chỗ họ vừa xem qua. Có lẽ vì lòng tò mò, gã bỏ quên cái lạnh đang cắn nuốt da thịt, hoặc chính vì không thấy lạnh nên gã mới năng động như vậy.

Cứ cách một lúc cậu lại đánh mạnh vào má mình như một cách để khiến bản thân duy trì tỉnh táo, đánh nhiều tới nổi hai bên má cậu đều sưng đỏ và đau. Dù rất lạnh và buồn ngủ, nhưng cậu không thể chết ở cái nơi đèo heo hút gió này được.

Rồi cậu nghĩ đến quốc gia của mình, nghĩ đến những người dân đang lầm than trong đói khát và chiến tranh khiến họ mất đi người thân, nghĩ đến người anh trai có lẽ đang thức trắng đêm vì mãi lo cho chiến sự và quốc gia.

Những điều đau đớn ấy đánh vào trái tim và nhận thức cậu, ép cậu phải tỉnh táo trong lúc này để có thể sống. Cậu phải sống để nhìn đất nước thống nhất, con dân hạnh phúc và cho những người đã dành cả đời vì tổ quốc sống một đời an yên.

Nhìn lại những nơi cả hai vừa đi qua, trên tuyết vẫn chỉ có dấu chân của một mình cậu đang dần biến mất, không có dấu vết nào của China.

Rồi bỗng bước chân của gã chậm lại, đi thêm một đoạn ngắn thì dừng hẳn, gã khẽ thì thầm bên gió, vì ở sát bên nên cậu có thể nghe được một chút.

- A... Vietnam, chúng ta tới bìa rừng rồi này...

Gương mặt gã mơ hồ, thẫn thờ nhìn về phía bìa rừng, nơi ngoài tuyết ra cũng chỉ có gió giống như nơi gã đứng nhảy múa hồi nãy, như thể ở đó có gì đó đặc biệt hơn bìa rừng sau lưng họ.

Gã lững thững đi về phía trước, từng bước một đầy chậm rãi và thong thả, nhưng đâu đó trong dáng vẻ của gã vẫn có đôi chút nặng nề như có ai đó đang đè chặt gã xuống tuyết, không cho gã bước tiếp.

Chính cái thứ đang đè nặng vai gã cũng đang đẩy cậu tới phía trước, thôi thúc cậu làm một điều gì đó cậu chưa rõ. Nhưng cậu cứ chạy theo gã trước đã, điều gì đó chưa rõ tính sau, dù sao cũng không thể đứng một mình giữa chốn rừng thiêng nước độc này được.

Bước ra khỏi cánh rừng heo hút đáng sợ kia, hiện ra trước mặt cậu vẫn là tuyết và gió, nhưng nó không còn là một đồng bằng như nơi gã vừa nhảy múa, mà là một mũi đá nhọn sừng sững giữa không gian bao la. Ở đây dù bão tuyết có mịt mù cũng không thể che đi sự rộng lớn của bầu trời.

Nhưng trong mắt gã không có bầu trời, cũng chẳng có thế gian rộng lớn, trong đôi mắt màu vàng sáng như thứ kim loại quý hiếm nhất ấy chỉ có mũi đá nhọn và vùng tuyết nhỏ bé phủ lên nơi hiểm trở này.

Gã tiếp tục bước, từng bước nhỏ thôi nhưng rất nhanh đã đến tận cùng mũi đá, hai chân đã đứng ở sát rìa. Ở nơi đó là những cơn gió đao to búa lớn đang liên tục đập phá phần bên dưới, tuyết ở đó cũng dày và nặng hơn những chỗ khác một cách quái lạ.

- China! Quay lại đây! Quá lắm rồi, dừng trò đùa ngu ngốc này lại ngay!

Cậu sợ hãi hét lên, trong mắt là lo lắng tột độ mặc cho đối phương là kẻ thù, chạy cái vèo tới muốn kéo gã vào những vị trí an toàn hơn. Vào mắt gã, cậu luôn là một đoá liên hoa nở rộ giữa bùn lầy, không đẹp nhất nhưng lại trong sạch nhất.

- Ahahahah! Vietnam ơi Vietnam, ngươi thật sạch sẽ biết bao... Còn ta lại quá bẩn thỉu đi... Ahahahah!

Gã cười lớn, tiếng cười lại như nghẹn ngào vang vọng trong tuyết chứ không bị tuyết hấp thụ, chứa biết bao oan nghiệt không thể nói thành lời. Trong lòng chứa hàng vạn ganh ghét đang khiến gã phát điên, chỉ muốn nhấn chìm cậu vào bùn hôi, bóp nát cánh hoa và phá huỷ cả đài hoa để cậu không thể tiếp tục khoe sắc.

Sự trong sáng của đoá hoa đang nở bên trong cậu, vẻ sạch đẹp mà cậu nuôi dưỡng cho mình từ lúc sinh thành như đang phủ nhận những sự rực rỡ của gã, khiến mọi kẻ chỉ chú tâm vào cậu, dành lấy mọi thứ của gã đem trao cho cậu.

- ... 每一天的煎熬,不想别人知道。默默为你 为你祈祷。相信你是我的骄傲。[A... Mỗi ngày đều là những nỗi dằn vặt mới nhưng ta lại không muốn bất kì ai biết. Chỉ lặng lẽ vì người mà nguyện cầu. Lòng ta luôn tin rằng người là niềm kiêu hãnh của ta.]

Gã lặp lại điều mình đã nói trước khi bắt đầu múa, chứa biết bao thê lương lại tràn trề cái mùi thối nát toả ra từ chính bản chất của gã. Nếu không phải bị cậu giữ chặt tay, có lẽ gã đã nhón chân lên và xoay thật nhiều vòng giữa gió bão như lúc nãy, một lần nữa nở rộ giữa ranh giới mong manh của sống chết.

Mũi đá nhỏ bé này có lẽ sẽ chẳng chịu nổi sức nặng của tuyết và bọn họ trước cơn bão đang quét qua, sớm muộn gì cũng sẽ sụp xuống. Điều đó sẽ diễn ra nhanh hơn nếu gã cứ xoay vòng trên nó.

Nhưng nếu gã quan tâm đến cái chết hay an nguy của bản thân, ngay từ đầu đã chẳng ăn mặc phong phanh như vậy chạy ra ngoài này, nhảy múa rồi đi lung tung khắp nơi. China điên lâu rồi.

不怕辜负青春年少
Chẳng sợ hao phí thanh xuân và tuổi trẻ

Tiếng hát lại vang lên, lần này rõ ràng hơn vì cậu đang ở rất gần gã, tiếng hát của gã như đang than trách một ai đó, lại như đang cầu xin ai đó.

只想随你天涯海角
Hằng mong cùng người chạm tới chốn cuối cùng trên dương gian

Càng nhìn gã điên loạn như vậy, đầu óc cậu lại càng đau, như thể sắp hiểu ra lí do gã thế này nhưng cuối cùng lại bị mây mù che kín lần nữa.

梦里听你一声长啸
Cả trong giấc mơ người vẫn đang gọi ta

Nỗi nhớ mong gã cất sâu trong lòng, chôn chặt ở nơi chính bản thân cũng không tìm ra để nhường chỗ cho những thứ khác vốn thuộc về gã.

忍不住想跟着你逃
Muốn cùng người cao chạy xa bay

Rồi trong một khoảnh khắc, cánh tay vốn phải cố níu giữ sức nặng từ gã của cậu nhẹ bẫng, không còn cảm giác bị gã kéo về phía trước.

哪怕岁月不再逍遥
Bất kể năm tháng trôi dần đã cắp đi tiêu dao

Gã chủ động buông tay ra, trên môi vẫn là nụ cười tuyệt diễm đảo lộn cả hồng hoang, đôi mắt đó như đang muốn kéo cậu xuống đáy vực cùng gã. Nhưng đôi tay gã trước khi cách xa đã đẩy cậu vào trong, muốn giữ cậu sống. Cậu cũng theo bản năng nhanh chóng lùi về sau.

赖在你的身边就好
Chỉ cần bên cạnh người

Mũi đá cuối cùng đã vỡ nát trước tác động khổng lồ của bão tuyết, lượng lớn đất đá rơi xuống cùng tuyết đánh vào vẻ đẹp tuyệt trần nhưng lại không thể phá huỷ nó. Vẫn nở nụ cười trên gương mặt, những vết thương như khiến làn da của gã trắng hơn cả tuyết. Ngay sát cái chết tan xương nát thịt, gã lại đẹp đến không tưởng, vượt xa bất kì lúc nào từng có trước đây, kể cả là khi gã múa.

一生只听你的心跳
Cả đời dài đằng đẳng chỉ muốn nghe nhịp tim người kề sát bên tai

Trong tiếng hát cuối cùng trước khi bị đất đá nhấn chìm, cậu rõ ràng nghe thấy gã gọi tên ai đó với tất cả những dịu dàng ít ỏi ở sâu trong trái tim mục rỗng của mình.

Mọi thứ về giấc mơ hiện lên trước mắt, máu tươi nhuộm đỏ cả tuyết, thứ duy nhất nổi bần bật trong khi những thứ như đất đá đã bị tuyết dày phủ lấp. Giống như gã là đoá hoa rực rỡ nhất và tràn đầy sức sống nhất giữa cánh đồng tuyết hoang vu, mang y phục đỏ rực toả hương cho đất trời mê đắm, sẵn sàng vì gã mà yêu thương.

- China!

Chứng kiến thân xác gã bị phá huỷ bởi đất đá rồi bị vùi lấp mãi mãi dưới tuyết, tiếng hét hoảng loạn của cậu vang vọng trong đầu, nhưng không giống tiếng cười của gã, tất cả âm thanh đều nhanh chóng biến mất trong cơn bão.

Cậu vội nhìn quanh để tìm một con đường nào đó có thể đi xuống bên dưới, cậu cần phải làm gì đó, không thể nhìn gã tan xương nát thịt đơn giản như vậy. Gã còn cả một quốc gia khổng lồ, gã không thể chết như vậy. Nhưng cậu chợt khựng lại, vì vách đá cheo leo không có lấy một nơi nào để đi xuống, vì cậu nhận ra mình không nên cứu kẻ thù, kẻ đã và đang liên tục tranh giành lãnh thổ với cậu.

Cứ để gã chết đi, đất nước gã mất đi người cai trị tối cao sẽ sớm rơi vào cảnh loạn lạc, không còn tâm sức giành giật máu thịt của cậu. Cứ để gã chết đi, một nhân quốc khác lên thay có lẽ sẽ khiến đất nước ấy tốt đẹp hơn, không còn suốt ngày đi tuyên bố quê nhà của cậu là của chúng.

Phải, cứ để gã chết đi...

Cậu loạng choạng đứng dậy, thầm hạ quyết tâm sẽ mặc kệ gã và quay về, dù sao bị như vậy thì cũng chẳng còn gì ngoài một đống thịt nát và máu đã thấm hết vào tuyết. Vạn vật yêu thương nhan sắc của gã đến vậy, thế thì cứ để nhan sắc đó của gã về với vạn vật đi.

Nhưng bên tai vẫn vang vọng tiếng gã gọi cậu, không khác gì tiếng gã đang oán trách cậu quá tàn nhẫn.

Vietnam... Vietnam...

Cậu bịt chặt hai tai đang ù ù vì gió lớn, lắc đầu chối bỏ những tiếng gọi như lời buộc tội vô căn cứ từ hồn ma đầy oán hận của gã. Cậu đã cố giữ gã lại rồi, tất cả là vì gã buông tay ra, là vì chính gã muốn chết thôi.

Rồi dần dần, từ tiếng gọi đầy hận thù như muốn kéo cậu đi chung với gã, trở nên dịu dàng và ấm áp, còn có chút gấp gáp đầy lo lắng. Không còn là chất giọng ngọt lịm của gã mà biến thành trầm lạnh như bão tuyết, giọng của USSR.

- Vietnam!

- Sếp?

Cậu hoang mang mở hai tay ra, cố lắng nghe thật kĩ nơi giọng nói ấy phát ra.

Từ phía xa xa, lấp ló trong rừng thông rậm rạp âm u, cậu nhìn thấy dáng vẻ khiến cậu yên lòng, những âm thanh hận thù cứ thế theo gió bay mất.

- Sếp!

Cậu nức nở, đôi mắt ướt đẫm, chạy về phía người kia đang vội vàng tìm kiếm mình ở gần bìa rừng. Trong lòng nghĩ bản thân sẽ lao vào lòng ngài, để hơi ấm từ ngài xoá đi nỗi hoảng loạn đang bủa vây tâm trí, quên hết đi những gì đã chứng kiến tối nay.

Ngài nghe thấy tiếng cậu dù gió lớn ầm ầm khiến lá cây ma sát với tạo ra những âm thanh không hề nhỏ, vội chạy lại phía cậu để kiểm tra tình trạng cậu hiện tại. Nhưng chưa kịp bước đủ mười bước đã bị cậu đang khóc nấc lên nhào tới ôm mình, cả người cậu tê cóng đầy tuyết còn nước mắt nóng hổi cứ mãi tuôn ra trong lòng ngài.

Ngài ôm cậu bằng vòng tay mình, muốn giúp cậu nhanh chóng bình tĩnh lại để còn quay về, nhiệt độ lúc này đã thấp lắm rồi, nếu cậu tiếp tục ở ngoài lâu thêm thật sự sẽ ảnh hưởng lớn đến sức khoẻ lâu dài. Chẳng hiểu sao nửa đêm nửa hôm cậu lại chạy ra nơi nguy hiểm trùng trùng này một mình.

Sau khi nín khóc, cậu vừa mệt vừa lạnh, cả người run cầm cập, phải dựa vào ngài mới có thể không té, không té chứ không phải đứng vững. Gắng gượng đến khi vào trong nhà thì ngất lịm.

Ngài lo sợ cậu gặp chuyện, vội vã gọi Cuba đến giúp cậu. Phần còn lại ngài không can thiệp quá nhiều, định ngày mai sẽ gọi WHO đến kiểm tra cho cậu thêm một lượt nữa.

Thở hắt ra đầy nhẹ nhõm, quay về phòng để làm tiếp việc đang dang dở. Cũng may là nửa đêm ngài có việc cần cậu giúp nên đã tự đi qua phòng cậu, không thấy cậu đâu thì vội vã đi tìm, ra đến bên ngoài lại thấy dấu chân cậu thấp thoáng trên tuyết, vì cậu đứng khá lâu ở đó nên phần trũng khá sâu, chưa bị lấp hết. Dấu chân rất gần bìa rừng nên ngài đoán cậu đã vào trong đó, vội vã lấy súng trường và chạy vào tìm cậu. Để rồi thấy cậu ăn mặc không đủ ấm chạy lại phía mình với gương mặt đẫm nước mắt.

Bão tuyết sau nhiều ngày hoành hành trên diện rộng cuối cũng tan đi khi nắng lên, nhiệt độ thấp nên tuyết dày vẫn chưa tan hết nhưng bầu trời đã trong trẻo hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ mịt mù như đêm qua.

Cậu tỉnh dậy thì thấy WHO vừa rút kim tiêm ra khỏi tay cậu, có lẽ là tiêm thuốc hay gì đó để cậu không sốt hoặc giúp cậu hồi phục tốt hơn.

- Mừng là cậu đã tỉnh.

WHO nói một câu cho có, tổ chức này trước giờ vốn không thích nói nhiều những điều thừa thải, rút mũi kim khỏi ống và bẻ gãy, vứt vào sọt rác.

Cậu muốn hỏi về China nhưng nhớ ra bản thân không nói chút gì về gã cho ngài, cũng nhớ ra gã đã bị vùi dưới tuyết và đá từ sớm, có lẽ đã chẳng còn gì nữa, quyết định giữ im lặng.

Trước khi WHO rời khỏi phòng, cậu được thông báo là có thể hoạt động bình thường, chỉ cần đừng để cơ thể bị lạnh quá nếu không muốn từ giờ về sau không thể tham gia cuộc sống ở nơi này vào mùa đông nữa.

Vậy nên cậu ngồi dậy, thay đồ thật ấm và ra ngoài đi dạo, để xương cốt vận động sau khi bị đóng băng cả đêm qua bên ngoài, vừa đi vừa ngắm cảnh ngày mới qua những ô cửa sổ vẫn không mở.

Tuyết trắng và nắng vàng, sự kết hợp ấm áp và dịu dàng, hoàn hảo cho một ngày mới. Tốt hơn nhiều so với gió và tuyết, lạnh lẽo và cực đoan, đau đớn lắm.

Ở xa xa trên hành lang, cậu thấy hai bóng dáng, một lớn một nhỏ cười đùa với nhau trong rất hạnh phúc, đang bước về phía cậu.

Mái tóc đen dài cột cao, đôi mắt như nắng hạ chiếu rọi cả hành lang, dung nhan mãi không tàn phai là thứ mà bao kẻ đố kị nhưng không dám mơ cướp lấy, nụ cười rạng rỡ được cả thiên đàng chúc phúc và che chở.

Không còn là bộ Hán phục đỏ rực thêu chỉ vàng, trên tóc cũng không có tua rua nào bằng vàng chả lấy một lần rung rinh.

China với trang phục thường ngày của mình, bế trên tay Russia đã mười tuổi nhưng lúc nào cũng muốn được gã bế, cười đùa vui vẻ như chưa từng có đêm qua.

Tại sao? Tại sao gã có thể ở đây? Tại sao gã chưa biến mất?

Rõ ràng cậu đã thấy gã buông tay cậu, ngã xuống từ vách đá cheo leo, thịt nát xương tan, bị vùi dập vĩnh viễn dưới lớp tuyết lạnh, đáng ra đã phải chết tươi ngay giây phút đó.

Không ai biết về điều đó ngoài cậu, cùng lắm thì sáng nay mọi người mới có thể phát hiện gã mất tích và vội đi tìm, và chỉ tìm thấy một đống tuyết nhuốm đầy máu gã. Không còn cách gì cứu vãn, gã phải ngậm ngùi nằm mãi trong tuyết.

Nhưng tại sao điều trước mắt cậu đang thấy lại hoàn toàn phủ nhận sự thật rành rành đó? Cậu vẫn đang mơ sao, mơ gã hồi sinh và quay lại đây? Hay tất cả những gì đêm qua chỉ là mơ?

Không, đêm qua chắc chắn là thật, cái lạnh vẫn còn ăn rất sâu trong xương cốt cậu lúc này kia mà, USSR cũng đã tìm thấy cậu tàn tạ bên ngoài bìa rừng đó.

- Ồ, Vietnam, cậu đã khoẻ lại rồi sao?

China đang đi tới chỗ cậu, hiển nhiên sẽ thấy cậu đang chôn chân tại chỗ vì sốc nếu ngừng chú tâm vào Russia và nhìn thẳng về trước. Nụ cười trên môi gã tươi hơn một chút, quá đỗi xinh đẹp khiến đứa bé ngây thơ trên tay đỏ mặt, bế Russia chạy lại chỗ cậu.

Cậu ngập ngừng, chỉ biết à, ừ để trả lời, không thể thốt ra lời nào tử tế khi nhìn gã vẫn là đoá hoa nở rộ đầy màu sắc nhất giữa mùa đông lạnh giá. Khi nắng lên thì đón nắng khiến bao người loá mắt, chiếm hết dương quang của mặt trời.

Gã không thắc mắc tại sao cậu cứ nhìn mình chằm chằm với ánh mắt sốc chết như vậy, vốn dĩ bất kì ai gặp gã đều nhìn gã như vậy vì quá sốc, nhan sắc của gã chênh lệch quá nhiều so với kí ức của họ.

Nhẹ nhàng đặt Russia bé bỏng vào tay cậu, rất cẩn thận giữ cho nhóc ngồi vững trên tay cậu rồi mới thả ra.

- Nhớ phải ngoan, nghe lời anh Vietnam đó. Nếu không anh không đón về đâu.

Gã hôn lên trán nhóc, cẩn thận dặn dò, luyến tiếc giao đứa bé mình dốc lòng yêu thương và chăm sóc vào tay cậu theo lời của USSR, ánh mắt rõ ràng là không cam lòng. Tự thề với lòng rằng sẽ sớm giành lại đứa trẻ của mình.

Khoảnh khắc đó, cậu như rõ ràng mọi thứ, lí do nửa đêm gã kéo cậu vào cánh đồng tuyết trong bộ trang phục không phù hợp, dáng vẻ được gã vẽ trong bão tuyết, cái tên gã dùng chút dịu dàng mình có để gọi trước lúc bị đập nát.
___________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me