Oneshots Ve Otp
Oneshot này là một ngoại truyện của một bộ khác, tôi không định viết nó ra. Nhưng vì có người muốn đọc nên tôi đăng:)))) Nó dài khoảng gần 9000 chữ, nếu các bác cảm thấy quá khó hiểu thì chỉ cần đọc hết khúc H là đủ. Những phần còn lại không quan trọng, đọc hay không cũng được:>>Nếu quyết định đọc đoạn sau, hãy giữ thật chặt não vào vì nó khá khó hiểu, cho những ai chưa đọc bộ chính (theo đánh giá của tôi).
___________________________________________Ngài gặp hắn vào ngày đầu hắn đi thực tập tại công ty ngài, nhờ vào học thức tốt cùng kinh nghiệm dày dặn khi còn rất trẻ, hắn thành công được chọn. Đập vào mắt ngài đầu tiên là đôi mắt của hắn, một đôi mắt ngoan cường, ngang tàn. Trông giống như một đôi mắt của kẻ đã một mình đối chọi với hàng ngàn sóng gió từ bé.Vì tò mò, ngài đã điều tra lai lịch của hắn, thật bất ngờ khi hắn lại là con trai thứ của gia tộc German, vốn phải bị giết từ rất lâu về trước.Lúc đầu chỉ là những lần lướt qua trên hành lang, dần dần biểu hiện của hắn tốt đến mức khiến ngài không thể không để ý. Sau khi hắn trở thành nhân viên chính thức, ngài đã chọn hắn làm trợ lý của mình.Tự tay ngài dạy hắn những điều nhỏ nhất, ngay cả về việc cải thiện sức mạnh của hắn, ngài cũng tham gia vào.Ngài và hắn ngày càng thân nhau, không chỉ dừng lại ở mối quan hệ cấp trên - cấp dưới, hắn còn là học trò và là một người bạn của ngài.- Nâng tay em lên chút.Ngài bước vào sân tập thì thấy hắn đang một mình luyện tập, khi thấy động tác hắn chưa chuẩn thì ngài lên tiếng nhắc nhở.- Đúng mà?Hắn nghiêng đầu, không hiểu mình sai ở đâu.- Đây.Ngài tiến tới, nâng cánh tay phải hắn lên một chút, tạo thế thuận lợi để năng lượng của hắn bắn ra.Đòn đánh dồn dập nhanh chóng phá hủy tất cả bia ngắm, mắt hắn sáng rực lên khi thấy mình đã làm được.Hắn quay mặt sang thì vô tình chạm mắt với ngài, ngay lúc đó hắn liền quay ngoắt đi chỗ khác, hai mang tai ửng hồng. Đôi lúc hắn sẽ lén nhìn ngài, mọi lần thì ngài sẽ không nhận ra, nhưng lần này lại nhìn đúng lúc ngài đang nhìn hắn. Xấu hổ chết hắn mất.- Em tập lâu chưa?Ngài thấy hết nhưng không nói gì, vươn tay vén gọn những lọn tóc bết vào trán hắn do mồ hôi, cất tiếng hỏi để giúp hắn đỡ khó xử.- Khoảng hai tiếng rồi.Hắn ước tính một chút rồi trả lời.- Nghỉ chút đi.Ngài kéo hắn đi lại bàn được đặt dưới mái hiên.Hắn vừa ngồi xuống thì thở hắt ra, lưng ngã ra sau, thoải mái nghỉ ngơi. Gần đây công việc của ngài tăng nên hắn cũng bận hơn nhiều, khó lắm mới có một khoảng nghỉ mà hắn lại dành hầu hết thời gian ở đây, để tự hành mình thay vì để công việc hành.Hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, tò mò hỏi ngài.- Ngày mai con trai út của ngài về nước đó, ngài định đi đón không?- Hửm? Em muốn gặp nó à?Ngài nhướng mày nhìn hắn khiến hắn ngại ngùng.- Ừm... Nghe nói đó là đứa con ngài yêu thương nhất, em muốn gặp thử một lần.Hắn gãi má để tránh bản thân quá mất tự nhiên.- Nếu em muốn.Ngài thoải mái đồng ý.- Thật ạ!?Khi nhận được cái gật đầu của ngài, hắn vui đến nhảy cẩng lên. Muốn gặp người kia, một phần vì hắn tò mò là thật, một phần lại là vì hắn muốn hỏi người đó cách theo đuổi ngài. Hắn thích ngài lâu rồi, nhưng lại không dám nói hay thể hiện ra, hắn chẳng biết ngài đối với hắn là thứ tình cảm gì.Nếu có sự giúp đỡ của người con kia, việc này chắc sẽ dễ dàng hơn.Ngày mai rất nhanh đã tới, hắn háo hức chạy ra ngoài.Ở điểm hẹn, ngài và đứa con út cũng vừa tới không lâu, cả hai đứng chờ hắn tới vì lúc này cách giờ hẹn còn tận ba mươi phút.- Sao trợ lý của cha lại muốn gặp con?'Russia' thắc mắc. Ngài lắc đầu, tỏ ý không biết. Thấy vậy thì nó không hỏi nữa, đứng im chờ đợi, không phải vì nó tin ngài không biết, mà là vì nó biết ngài sẽ không thèm mở miệng ra nói chuyện. Từ lúc quen hắn, nó để ý ngài bắt đầu tích chữ như vàng hơn cả lúc trước, chủ yếu dành để nói chuyện với hắn rồi.Tiếng bước chân dồn dập, cùng tiếng thở có chút hỗn loạn vang lên, quay đầu nhìn thì thấy người muốn gặp nó đang vội vã chạy tới.Liếc mắt qua chỗ ngài thì thấy ngài đang cười mỉm nhìn hắn, ánh mắt chan chứa yêu thương mà ngay cả ngài cũng không biết.Nó cảm thấy thật sai lầm khi đồng ý tham gia vào cuộc hẹn này, để rồi phải đứng xem cái cảnh tình yêu tựa nước tràn ly như bây giờ.Khung cảnh vẫn sẽ rất ngọt ngào, đó là khi nó không nghe thấy tiếng năng lượng tích tụ rất nhỏ ở nơi cách xa chỗ nó và ngài, nhưng lại vừa tầm với chỗ hắn. Âm thanh này thuộc về loại năng lượng của gia tộc German.Nó đang định hướng mắt nhìn về nơi có âm thanh thì-[Đoàng]Tiếng năng lượng phát nổ vang vọng, ngài và nó trừng lớn mắt nhìn cả cơ thể hắn đổ rạp, từ lỗ nhỏ giữa bụng, máu loang sang những vùng khác, thấm đẫm cả chiếc áo trắng. Gương mặt hắn bàng hoàng trước cảm giác nhói đau ở bụng.Nó mau chóng lấy điện thoại, gõ những con số để gọi xe cứu thương đến đây, nhưng theo nó đoán, hắn sẽ không trụ nổi.Ngài sợ hãi chạy vội đến, ôm lấy cơ thể trong vũng máu của hắn. Bàn tay ngài run run che lại vết thương của hắn, như đang muốn chặn, không cho máu hắn tiếp tục trào ra nữa.Nhưng làm vậy cũng chẳng được ích, bụng hắn đau rát, cơ thể hắn tê liệt, vì mất máu, vì vết thương. Hắn cố vươn tay nắm lấy tay ngài, miệng đầy máu vẫn cố chấp nói với ngài.- Ngài à... E-Em lạnh quá... Bụng em đau...- Sẽ ổn thôi, xe cứu thương sắp đến rồi, em sẽ ổn thôi...Ngài cố nén những âm thanh run rẩy của mình, trấn an hắn và cũng là trấn an ngài. Sức lực của ngài cũng bị rút dần đi mỗi khi máu hắn tuôn ra.Mí mắt hắn nặng trĩu, hắn cảm thấy cơn đau đang dần lấy đi hơi thở của hắn, nhịp tim của hắn đang ngày một yếu đi khi máu cứ ứa ra. Nhưng hắn vẫn cố nắm chặt tay ngài, vẫn tin ngài, rằng hắn sẽ ổn thôi.Rất nhanh, hắn đã không chống đỡ nữa.Bàn tay hắn vô lực, tuột khỏi tay ngài, mắt hắn nhắm nghiền, trái tim yên tĩnh hoàn toàn trong lồng ngực, phổi cũng không còn co bóp, chỉ có máu là vẫn đang tiếp tục trào ra ngoài. Hắn lặng câm nằm trong lòng ngài.- Nazi? Nazi à? Em đùa thôi đúng không? Đừng ngủ nữa... Mở mắt ra đi em...Ngài tuyệt vọng gọi tên hắn, lay lay thân xác hắn với ảo tưởng rằng hắn sẽ tỉnh dậy.Nước mắt từ lúc nào đã ào ra trên gương mặt sợ hãi của ngài, tiếng nấc nghẹn không thể tiếp tục bị kiềm chế, cứ thế theo từng giọt nước mắt, thoát ra khỏi cổ họng. Trái tim ngài cứ thế bị sự lạnh giá của thân thể hắn bóp nghẹn, làn da hắn bây giờ thậm chí còn lạnh hơn cả băng đá.Nó không thể làm được gì trong hoàn cảnh này, chỉ có thể nghiến răng ghi nhớ gương mặt của kẻ đã ra tay với hắn.Sinh mạng hắn cứ thế mà kết thúc, trong vòng tay ngài. Bất kể ngài có cố chấp thế nào, WHO và các bác sĩ khác cố gắng đến đâu, cũng không thể mang một linh hồn đã chết trở về.Nazi đã chết, bởi chính những người trong cùng một gia đình của hắn, bởi những kẻ chảy chung dòng máu với hắn.Sau khi đã tận mắt nhìn chiếc hòm gỗ chứa thi thể hắn bị phủ lấp bởi đất cát, ngài đã quỳ bên mộ hắn ba ngày, dù mưa nắng thế nào cũng không rời đi. Nếu không phải nó nhắc đến chuyện trả thù với ngài, chỉ sợ ngài sẽ tiếp tục ngồi đó đến lúc chết vì kiệt quệ.Ngài điên cuồng truy giết kẻ đã ra tay với hắn, thậm chí ngài còn muốn tận diệt cả cái gia tộc đó. Nhưng vẫn là nó có cách khiến ngài dừng lại. Không phải là nó rộng lượng đến mức tha thứ cho những kẻ khiến cha nó và người cha yêu ra nông nổi này, nó chỉ muốn cho ngài một con đường khác.Một quyển sách, ghi về cấm thuật hồi sinh người chết. Nó chỉ đặt thứ đó trước mặt ngài, không nói gì thêm mà rời đi, nó tin ngài có đủ lý trí để đưa ra lựa chọn.Cái giá phải trả cho việc hồi sinh một người bằng năng lượng, là rất lớn, thậm chí là mang đến tận thế. Nhưng ngài nào quan tâm, ngài không cần mạng sống của những kẻ xa lạ, ngài chỉ cần hắn quay về.Từ đó trong biệt thự của gia đình, có một căn phòng mà chỉ ngài được phép bước vào.Khi mọi thứ đã sắp đến bước cuối cùng, ngài lại bị những countryhumans khác chen ngang. Những đứa con của ngài không thể trơ mắt nhìn ngài dại dột như thế nên đã ngăn ngài lại, mặc kệ lời cảnh báo của 'Russia', gọi người đến khống chế ngài.Nhưng khi chuẩn bị bắt ngài lại, mọi thứ bỗng nhiên bị một luồng sáng bao trùm. Trông như tận thế thật sự đã xảy ra.Đến khi ngài một lần nữa mở mắt ra thì phát hiện bản thân đã quay trở lại thời điểm rất nhiều năm về trước, vào cái lúc Nazi chuẩn bị được sinh ra.Ngài không biết bằng cách nào bản thân đã được ban cho đặc quyền trở về quá khứ, nhưng lần này ngài chắc chắn sẽ không để vụt mất hắn nữa. Ngài sẽ mang hắn về bên mình, bảo hộ hắn cả đời, sẽ không để đám người đó gây hại cho hắn nữa.Chờ đến khi Nazi chuẩn bị bị vứt bỏ bởi chính gia đình mình, ngài đã thành lập một giao kèo với German Empire - cha của Nazi. Sau đấy tiếp tục chờ thêm vài năm, ngài đến trại trẻ mồ côi hắn đang ở và nhận nuôi hắn.Một lần nữa bế hắn trong tay, cảm nhận hơi ấm của hắn thay vì sự lạnh lẽo, ngài thật sự rất muốn khóc, khóc vì hạnh phúc, Nazi của ngài lại đang ở trong vòng tay ngài.Sau khi đã mang được Nazi về với ngài, ngài lại bắt đầu lên kế hoạch để diệt trừ kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết của hắn - vợ ngài.Lúc trước, ngài và ả ly hôn trong hòa bình, đường ai nấy đi, không ai làm phiền ai. Nhưng thật không ngờ, con ả đó lại nổi lên sát tâm, muốn hãm hại hắn của ngài. Chính ả là người cung cấp thông tin, vị trí và lịch trình của hắn cho cái gia tộc đó. Vì ả, nên chúng mới có cơ hội đoạt mạng hắn.Nhưng dù ngài lật tung khắp nơi lên để tìm kiếm cũng không phát hiện ra bất kì dấu vết nào của ả, như thể ả đã bốc hơi khỏi hành tinh này.Lần sống lại này, ngài sẽ không để con ả đó cơ hội lặp lại việc năm đó nữa. Kẻ phải chết là ả, chết để trả giá cho những gì ả đã làm với hắn.Ngày 'Russia' bảy tuổi, được ả đưa ra ngoài chơi, ngài đã sắp xếp một chiếc xe đâm vào chiếc của ả. Ngài biết chắc ả sẽ bảo vệ cho nó, nên không lo về việc nó mất mạng.Ả chết, sau khi tổ chức một đám tang tượng trưng cho ả, ngài đã bí mật phanh thây ả ra. Sau những gì ả làm, ả chẳng có quyền được sống, cũng không có quyền được chết một cách tử tế.Ả chết, ngài có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho bảo bối nhỏ chưa tới mười tuổi của mình. Ngài dành nhiều thời gian ở bên cạnh hắn hơn, chơi đùa với hắn cả ngày.Vì hắn còn nhỏ, ngài không yên tâm khi đưa hắn vào trường học, nên đã để hắn học ở nhà, tự mình dạy hắn các kiến thức dành cho độ tuổi của hắn. Nazi của ngài rất thông minh, chỉ cần giảng một chút liền sẽ hiểu ngay. Ngài chỉ cần dạy hắn các kiến thức cơ bản, hắn sẽ tự giải quyết được những thứ nâng cao.Lâu lâu hắn sẽ trở nên bướng bỉnh, không chịu nghe lời nhưng ngài cũng không để tâm, chỉ cho đó là một hiện tượng bình thường của trẻ em. Thậm chí trong mắt ngài, hắn như vậy rất dễ thương.Tính cách của hắn cũng có phần khác với trước đây, có lẽ do được ngài cưng chiều nên hắn rất kiêu ngạo, không xem ai ra gì. Nhưng không sao, hắn như vậy cũng được, chỉ cần là Nazi, tệ đến đâu cũng được. Hắn có ngài chống lưng, kiêu ngạo đến đâu cũng chẳng ai dám đụng.Khi hắn đủ tuổi, ngài cho hắn nhập học vào trường cấp hai của hệ thống trường countryhumans. Ngài cũng làm giáo viên ở đó nên sẽ dễ bảo đảm cho hắn hơn.Nhưng cũng vào thời điểm này, bản thân ngài lại phát sinh vấn đề.Hắn thường có thói quen sẽ mặc áo sơ mi của ngài mỗi khi tắm xong. Mỗi lần nhìn hắn bước ra khỏi phòng tắm, với chiếc áo sơ mi mỏng ướt nước, dính chặt vào da hắn, ngài lại không kiểm soát được ham muốn của bản thân. Chỉ muốn đè hắn ra mà ăn sạch.Nhưng ngài vẫn còn đủ lý trí để biết hắn chưa đủ tuổi cho những việc này, cơ thể hắn vẫn còn đang giai đoạn dậy thì, ngài không thể làm bậy với hắn ngay lúc này.Nhưng hắn lại không biết gì, cứ tắm xong là lại đu lên người ngài, làm đủ trò khiến thân dưới ngài muốn phát điên. Phải cố nhẫn nhịn đến tận khi hắn ngủ, ngài mới dám đi vào phòng tắm để tự giải quyết.Đôi lúc ngài vẫn nhân lúc hắn ngủ lén hôn trộm hắn, chỉ dừng lại ở hôn, còn những thứ khác ngài phải cố nhịn đến lúc hắn lớn. Làm càn vào thời điểm dậy thì rất dễ gây ra ám ảnh tâm lý cho hắn.- Soviet~Hắn vòng tay qua cổ ngài, mềm giọng làm nũng.- Sao vậy?Ngài cố tỏ ra bình thường nhất có thể, dùng một tay ôm trọn eo hắn.- Ngươi chuyển qua đây sống với ta đi.Hắn dùng đôi mắt long lanh cầu xin ngài.- Tại sao?Dù nói là ngài chỉ hay lui tới nhà riêng của hắn để thăm hắn, nhưng thời gian ngài ở chỗ hắn còn nhiều hơn ở với mấy đứa con mình.- Muốn ngươi ở đây luôn, không thích ngươi cưng chiều tên nhóc kia đâu!Hắn chu môi nói. Lần trước thấy ngài cười hiền từ, xoa đầu nó khiến máu trong người hắn sôi hết cả lên, hắn chỉ muốn ngài làm vậy với mình hắn thôi. Tên nhóc đó thân với ngài ngang ngửa hắn, hắn ghét, hắn chướng mắt.- Biết ghen rồi à?Ngài để trán mình chạm vào trán hắn.- Ta không có ghen!Thấy bản thân bị vạch trần, hắn vẫn còn cố chấp biện minh.- Khi nào ngươi lớn, chúng ta sẽ nói về việc này.Câu này của ngài, đúng ra sẽ là, "Khi nào ngươi lớn, ta sẽ cưới ngươi về nhà ta, đường đường chính chính sống chung một nhà". Nhưng hắn lại hiểu theo nghĩa khác, hắn nghĩ ngài chỉ đang lảng tránh, không muốn đề cập đến vấn đề này.Vì suy nghĩ đó nên hắn hậm hực bỏ lên lầu, không thèm nói chuyện với ngài, cũng không thèm ôm ngài nữa, rất mạnh miệng tuyên bố dõng dạc hắn không cần ngài nữa. Vậy mà đến tối vẫn ôm ngài chặt cứng, một phút cũng không muốn buông, dù mỏi quá không ôm nữa cũng bắt ngài phải ôm mình.Thấy hắn vậy thì ngài chỉ biết phì cười, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn khi hắn đã ngủ say.Khi mới lên mười hai, hắn đánh một học sinh tên Poland, đánh tới nổi học sinh ấy suýt chết. Cảnh sát đã định bắt hắn nhưng vì có ngài đứng ra mua chuộc, nên hắn vẫn yên ổn. Ngài cũng nhân cơ hội đó, thông qua việc đình chỉ hắn để dạy hắn những thứ khác trong ba năm hắn nghỉ học.Gần ba năm trôi qua vẫn bình thường như trước, nhưng khi con út ngài nhập học khoảng vài tuần, ngài phát hiện ra nó có gì đó rất lạ. Đứa bé này không còn thân thiện như trước nữa, cái bản tính thánh mẫu của nó biến đi đâu mất, thay vào đó là một sự lạnh lùng và xa cách đến khác thường.Ngài đã để Nazi theo dõi nó một thời gian, nhằm mục đích cho hắn thực hành những gì ngài đã dạy hắn, cũng kiểm tra sự kì lạ của nó.Những hình ảnh hắn mang về cho ngài, hoàn toàn chứng minh đó không phải con trai ngài. Nhưng đó cũng không phải là kẻ giả mạo bằng cách ngụy trang.Ngài đã lén xét nghiệm ADN của đứa nhóc đó, kết quả cho thấy đó vẫn là con trai ngài, chỉ là tính cách khác hoàn toàn quá khứ.Ngài không để Nazi theo dõi đứa trẻ đó nữa, ngài để một người khác, thích hợp hơn và có thiên phú hơn - Weimar, anh trai song sinh của Nazi. Đứa trẻ này được ngài cho tham gia vào một tổ chức ngầm, do ngài thành lập để bảo vệ Nazi là chính.Sau đấy thì Nazi cũng đã nhập học trở lại, chung lớp với con trai ngài, và Germany - em trai của Nazi, người thừa kế của gia tộc German, sự ra đời của đứa bé này là nguyên nhân gián tiếp khiến gia tộc German vứt bỏ Nazi và Weimar.Vào cái ngày diễn ra cuộc kiểm tra năng lực của các người thừa kế, Nazi đã nói chuyện với Germany, cuộc nói chuyện này cũng là lý do ngài kéo hắn tới trường. Germany đã cầu xin Nazi hãy về nhà, thăm mẹ của bọn họ.Nazi tất nhiên không đồng ý, hắn chắc chắn sẽ không muốn về lại nơi đã vứt bỏ mình, thăm kẻ đã trơ mắt nhìn hắn bị đem ra khỏi nhà. Nhưng ngài thì khác, ngài muốn lần quay về này sẽ là cây kéo, cắt đứt sợi dây liên kết hắn với cái gia tộc chết tiệt đó.Vì vậy ngài đã đưa hắn tới đó.Ngài để hắn tự mình nói chuyện với mẹ hắn, còn mình thì ngồi chờ ở ngoài, sau đấy thì phải nói chuyện với German Empire.Đúng như ngài muốn, Nazi tuyệt tình cắt đứt mọi thứ với cha mẹ ruột của mình. Không giống lần trước, lần này ngài là người giám hộ cho hắn, cho hắn sự bảo vệ tuyệt đối, gia tộc này không ai dám có âm mưu sát hại hắn như trước nữa.Sau này Weimar đem về cho ngài bí mật của đứa con trai ngài, đó không phải 'Russia', mà là một Russia đến từ thế giới khác. Ngài có nghi ngờ với anh, nhưng sau những gì anh thể hiện, ngài biết anh không gây hại gì nên cũng không thèm truy cứu. Chỉ là đau lòng cho đứa con trai út của mình, kiếp trước nó đã giúp ngài rất nhiều, đặc biệt là việc trả thù cho cái chết của Nazi, còn cho ngài cách thức hồi sinh Nazi.Ngài muốn mang đứa con út của mình trở về, nhưng ngài không biết cách làm, ngài đã từng nghĩ đến cấm thuật hồi sinh kia. Nhưng ngài không tìm thấy quyển sách mà 'Russia' đã đưa cho ngài. Vậy nên ngài đành ngậm ngùi chấp nhận sự thật, 'Russia' đã không còn ở đây nữa.Những ngày tháng yên bình cứ tiếp tục trôi qua như thế, cho đến ngày cái lỗ hổng không gian xuất hiện và bao trùm thế giới này. Cũng vào lúc này ngài phát hiện ra, con ả mà ngài đã giết nhiều năm trước, chưa từng chết.Một con ả bất tử, muốn thôn tính thế giới của ngài. Ả lợi dụng ngài, dùng thân phận vợ ngài để che giấu bản thân, sau thì lợi dụng việc ngài ngụy tạo ả chết để lẫn trốn trong bóng tối.Trong lúc chiến đấu, ngài đã bị ả bắt được, ả dùng tay che mắt ngài, thì thầm lời gì đó vòa tai ngài. Mọi thứ trước mắt ngài, tiềm thức ngài bị bóng đêm bao trùm, cơ thể ngài như bị gắn vào các sợi dây làm từ năng lực ả.Con ả đó đã làm gì đó với ngài, nhưng ngài không biết, không nhớ ả đã làm gì. Chỉ biết khi mở mắt ra, cả thân thể ngài đau khủng khiếp, cảm giác như toàn bộ mạng sống của ngài bị rút cạn, năng lượng trong cơ thể cũng bị tiêu hao nhiều đến mức không còn chút gì sót lại trong tinh thần thể.Ngài nằm trong vòng tay của Nazi, đôi mắt hắn đỏ hoe, có một vài giọt nước lành lạnh nhỏ lên má ngài, Nazi của ngài đang khóc, vì ngài. Gần giống như kiếp trước nhưng có một số thứ ngược lại.Người từ thế giới khác, ngài đoán bọn họ chung một thế giới với Russia, đã cứu nơi này và theo lời kể của Nazi là cứu cả ngài.Ngài sau đó nghỉ ngơi trong phòng bệnh của WHO, lúc Nazi ra ngoài, không còn ai trong phòng thì cái người tên 'China' đó bước vào. Đứng trước mặt ngài, 'gã' dùng phiến quạt bằng vàng che nửa mặt của mình, cất tiếng hỏi ngài.- Ngươi là người trọng sinh, đúng không?- Sao ngươi biết?Ngài nhíu mày hỏi lại.- Ta là người đã khiến Russia xuyên không tới đây, cũng vì vậy nên gây ảnh hưởng đến thời gian, khiến một người của thế giới này trọng sinh về quá khứ. Theo cảm nhận, người đó là ngươi.'Gã' chỉ phiến quạt đã gấp gọn về phía ngài, nheo mắt cười.- Vậy ra là ngươi...Là 'gã' vô tình cho ngài một cơ hội nữa, thêm một lần nữa được bảo vệ và kề cạnh hắn.Ngài cúi mặt, dù lẩm bẩm trong miệng nhưng 'gã' vẫn nghe khá rõ. 'Gã' khá thắc mắc ngài nói vậy là có ý gì, nhưng 'gã' quá lười để mở miệng ra hỏi, nên im luôn, dù sao cũng không phải chuyện của 'gã'.- Vậy con ta, nó đâu?Ngài lại hỏi. Dù ngài rất biết ơn 'gã' vì đã cho ngài cơ hội thứ hai để bảo vệ, ở bên Nazi thêm lần nữa, nhưng việc nào ra việc đó, 'gã' lấy mất con trai ngài, việc này cần được giải thích rõ ràng.- Không biết~ Ta chỉ biết 'Russia' vẫn còn sống thôi. Có lẽ khi đứa nhóc của ta rời đi, nó sẽ trở lại.Gã cười tươi đáp lại, sau đó rời khỏi phòng.Đúng như lời 'gã' nói, một thời gian sau, 'Russia' đã quay trở lại....Hôm nay Nazi không ở nhà ăn với ngài, hắn nói là có hẹn ra ngoài ăn với Weimar, nhưng khi ngài gọi điện hỏi y thì y lại nói người hẹn là Germany. Đến đây là ngài biết hắn giận ngài cái gì đó rồi. Nhưng ngài nhớ là mình không làm gì cả.Không có Nazi ăn cùng, bữa cơm thật sự rất nhạt nhẽo, ngài quyết định lái xe về nhà ăn cùng mấy đứa con. Cũng nhờ quyết định này mà ngài mới biết, đám con của ngài có sở thích yêu con của kẻ thù.Kể ra thì Ukraine yêu Canada, Belarus yêu Taiwan, Kazakhstan yêu Mongolia, Estonia yêu Finland, ngài đoán sau này sẽ có thêm 'Russia' yêu China nữa.Ngài biết thừa mình có phản đối thế nào thì cũng không cản được tụi nó, nên ngài không thèm tham gia vào chuyện yêu đương của đám nhóc nhà mình nữa. Thứ ngài nên quan tâm là rước Nazi về thế nào đây.Trong lúc nghỉ ngơi ở phòng khách, lâu lâu ngài lại nhận được một ánh mắt dò xét của 'Russia', có lẽ nó muốn hỏi bao giờ ngài mới chịu thành thật với Nazi. Tiếp sau đó là một ánh mắt hối thúc như đang đòi nợ, nó còn dùng khẩu hình miệng, bảo ngài mau cưới hắn đi.Kiên nhẫn ngài vẫn còn đó, nhưng hình như là con trai út của ngài hết kiên nhẫn rồi.Đêm nay ngài ngủ ở nhà mình vì Nazi đã nói là muốn có không gian riêng với Weimar và Germany....- Aaaaaa!Nazi mệt mỏi hét lên, úp mặt xuống gối, bịt chặt hai tai tỏ ý không muốn nghe.Chuyện là gần đây hắn đã sắp không chờ nổi ngày USSR tỏ tình hắn, còn ngài thì vẫn chưa có động tĩnh gì. Germany hẹn hắn đi ăn chủ yếu cũng là để điều tra về tình hình giữa hắn và ngài. Đến tận lúc ăn xong, hai người vẫn nhất quyết bám theo hắn để hỏi cho rõ.Nhưng rõ thế quái nào được, ngài còn chưa hắn câu trả lời rõ ràng, hắn cho bọn họ câu trả lời kiểu gì đây.- Anh nói đi chứ! Bên nhau lâu vậy rồi mà!Germany vẫn chưa chịu từ bỏ.- Mày đã hỏi câu này lần thứ một trăm rồi đấy! Có thôi đi chưa!?Hắn cay cú, ném mạnh gối về phía cậu. Nhưng cậu né được dễ dàng, người hứng đạn lại là Weimar đang nhàn nhã uống trà.- Sao lại ném vào anh!?Y tức giận hỏi.- Tại thằng nhóc này né!Nazi chỉ thẳng mặt cậu nói.- Là tại anh ném mà!Germany không hề để mình bị ăn hiếp.- Anh ném mày, vì mày né nên mới trúng Weimar đây!Nazi tiếp tục đưa ra lý lẽ nghe vô cùng hợp lý.- Ai biểu anh ném!?Germany cãi, lý lẽ nghe cũng rất hợp lý.Hai người này cãi mãi cũng không biết mệt, không ai chịu nhường ai khiến đầu óc Weimar nhức oang oang....Ngài bế Nazi đang say khướt về phòng, cả thân thể hắn nóng rực vì rượu. Hôm nay là ngày cưới của hai người, hắn vì vui quá nên uống khá nhiều, ngài uống cũng nhiều nhưng nhiêu đó chẳng là gì so với tửu lượng của ngài. Còn Nazi, vì ít khi uống rượu nên khá dễ say.- Ưmmm... Soviet~Hắn mơ mơ màng màng gọi tên ngài.- Sao vậy?Ngài đặt hắn lên giường, kề sát mặt mình với mặt hắn.Đôi mắt mơ hồ do men rượu của hắn mở ra, gương mặt ngài hiện ra ngay trước mắt, khiến gương mặt vốn đã đỏ do say nay lại càng đỏ hơn.- Nazi, ngươi biết bây giờ chúng ta sẽ làm gì không?Ngài thì thầm vào tai hắn, những âm thanh trầm ấm khiến người hắn hơi run lên.- Kh-Không biết...Hắn ấp úng trả lời.- Thật chứ?Ngài hôn lên cổ hắn.- Th-Thật mà...Hành động kì lạ của ngài khiến hắn xấu hổ.- Để ta dạy ngươi.Nói xong thì ngài hôn lên môi hắn, lưỡi ngài không hề bị cản trở, nhanh chóng xâm nhập vào miệng hắn, khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng. Tay ngài cởi hết toàn bộ quần áo của hắn, làn da đột ngột tiếp xúc với khí lạnh khiến hắn giật thót, ánh mắt hoang mang nhìn thẳng vào ngài.Đừng nhìn bề ngoài trông hắn hư hỏng vậy thôi, nhắc về phương diện này thì một tí kiến thức hắn cũng không có. Một con nai tơ đúng nghĩa. Mà nai tơ thì thường dễ săn hơn những con có sẵn kinh nghiệm.- So-Soviet... Umm... Ngươi làm gì vậy?Hắn nhìn những ngón tay ngài lướt trên da mình, ngại ngùng hỏi.- Làm chuyện một cặp vợ chồng sẽ làm.- Ah!Ngài liếm lên điểm hồng trước ngực hắn, cảm giác ẩm ướt lướt qua đầu ti khiến hắn bật thốt một âm thanh xấu hổ. Âm thanh vừa phát ra hắn đã lập tức bịt chặt miệng, lòng không thể tin được bản thân vừa phát ra thứ tiếng đó.Nhìn ngài chơi vui vẻ với ngực mình, hắn ngại đến mức cả mặt lẫn tai đều đỏ rực, nơi đầu ngực bị chơi qua trở nên mẩn cảm lạ thường. Mỗi lần ngài liếm hay ngắt nhéo nó, hắn đều rất muốn rên rỉ thật lớn. Nhưng hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để không lại phát ra thứ âm thanh đó.- Sao vậy? Để ta nghe giọng ngươi đi, Nazi.Ngài gọi tên hắn, tiếng gọi ám mùi dục vọng khác hẳn với những lần trước. Nghe ngài nói vậy hắn càng ngậm chặt miệng hơn, ngài kéo tay hắn ra thì hắn cắn môi, làm mọi cách để ngài không nghe thấy tiếng của mình.Linh cảm mách bảo hắn, chỉ cần để ngài nghe thấy tiếng, hắn chắc chắn sẽ tiêu đời.Ngài thấy hắn căn môi thì xót, đành cúi người hôn hắn để hắn không cắn môi nữa.Hắn đắm chìm trong nụ hôn của ngài, sau lần vừa rồi thì hắn cũng đã học được cách hôn rồi, vòng tay qua cổ ngài để khiến nụ hôn càng thêm sâu.Tay ngài lướt trên lưng hắn, lướt dần xuống phần dưới, ngài tách hai cánh mông của hắn ra, đặt ngón tay trước miệng huyệt nhưng chưa cho vào ngay. Ngài ngậm dương vật của hắn vào miệng khiến hắn thét lớn lên.Cảm giác ấm nóng bao bọc lấy phân thân, sự thoải mái hắn lần đầu tiên cảm nhận được, đánh úp chút tỉnh táo ít ỏi của hắn. Run rẩy chịu đựng cái cảm giác sung sướng mà ngài mang đến, không hề để ý đến ngón tay nơi huyệt khẩu của mình.Ngài thấy hắn đã đắm chìm trong khoái cảm, ngón tay ngài cứ thế mà đâm vào, hắn cong người lên khiến dương vật đâm sâu hơn vào miệng ngài. Hậu huyệt lần đầu bị xâm nhập, ngay lập tức co bóp để đẩy dị vật ra ngoài.- Hức!... Ah... Đi ra... Hah... Ah~Hắn rên lớn, bắn hết vào miệng ngài.- B-Bẩn lắm, đừng nuốt!Hắn vừa nói xong thì thứ hắn vừa xuất ra đã trôi hết xuống cổ họng ngài. Ngón tay bên trong cũng bắt đầu khuấy đảo khiến hắn lại một lần nữa bị nhấn chìm.- Ah... Hah... Ch-Chậm... Ngón tay ngươi-- Ah... Nhanh quá rồi... Hức... Umm...Ngài lại tiếp tục hôn hắn, bên dưới cũng bắt đầu gia tăng số lượng ngón tay. Cho đến khi ba ngón tay di chuyển dễ dàng, ngài bắt đầu lần mò điểm bí ẩn trong người hắn.Hắn giờ chẳng biết ngài đang làm gì nữa, đầu hắn trắng xóa vì sự căng đầy bên dưới, môi lưỡi mỏi nhừ vì bị hôn quá lâu, nước bọt tràn khỏi miệng chảy hết xuống cổ.- Ummmm---!Hắn bất ngờ trợn tròn mắt, tiếng rên rỉ bị kìm lại bởi nụ hôn của hai người vẫn nghe rất rõ, ngón tay ngài chạm vào một điểm ở sâu bên trong khiến cả cơ thể hắn phản ứng dữ dội.Thêm một lúc nữa thì ngài cũng rút hết các ngón tay ở bên trong ra. Hắn cứ nghĩ là xong rồi, thoải mái thở hắt một hơi, dù bên trong vẫn đang trào dâng một cảm giác trống rỗng lạ thường, nhưng hắn không quan tâm lắm.Ngay sau đó hành động của ngài khiến hắn không thể tiếp tục nhẹ nhõm được nữa. Khóa quần của ngài bị kéo xuống, để lộ ra cự vật to lớn, đầy gân guốc trong rất đáng sợ.- Nazi...Ngài âu yếm gọi tên hắn.- Ng-Ngươi muốn làm gì với nó?...Hắn sợ hãi hỏi, giọng vẫn còn run run vì đợt khoái cảm lúc nãy chưa dứt.Ngài không trả lời hắn, chỉ nở một nụ cười bỉ ổi. Ngay sau đó, không hề báo trước, ngài đâm thẳng vào bên trong khiến hắn hét toáng lên.Cái thứ gậy thịt nóng rực đó chạm vào vách thịt khiến hắn run rẩy, kích thước quá cỡ của nó nhồi đầy hậu huyệt bé nhỏ của hắn.Vách thịt mềm mại, ấm nóng bọc lấy phân thân ngài khiến ngài sướng rân, chỉ muốn ngay tức khắc giã mạnh vào đó, cảm nhận nhiều khoái cảm hơn. Nhưng ngài lại không động vội, để yên cho hắn tự thích nghi với sự có mặt của mình ở bên trong trước.Khi thấy hắn đã quên, ngài bắt đầu đưa đẩy hông khiến cự vật đi chuyển nhẹ nhàng. Hắn cứ liên tục rên rỉ theo từng động chạm của ngài.- Ah... Hah... Ch-Chậm chút... Ngah... Ah...Ngài nâng cằm hắn lên, hôn xuống đôi môi đã bị hôn đến căng mọng từ nãy giờ của hắn, khoá mọi tiếng rên vô nghĩa của hắn.Dần dần động tác của ngài không còn nhẹ nhàng như lúc đầu nữa, nó trở nên thô bạo và điên cuồng. Ngài đâm mạnh vào bên trong với tộc độ hắn không thể bắt kịp, liên tục chà xát điểm yếu hại, nhấn chìm hắn trong khoái lạc mới lạ.Tâm trí hắn, giọng nói hắn, cơ thể hắn không chịu sự khống chế của hắn nữa, chúng cứ ngày một mất kiểm soát theo từng động tác của ngài. Tâm trí hắn trở nên mờ đục, giọng hắn mất kiểm soát mà rên rỉ, cơ thể vô thức liên tục đưa đẩy theo nhịp độ của ngài.- Aaaaa-! Nhanh quá... Ah~ Hah... Chậm lại... Aaa...Hắn cứ rên rỉ, cố cầu xin ngài nhưng không biết những âm thanh hắn phát ra lúc này, không có tác dụng cầu xin mà là đang cổ vũ ngài tiếp tục. Ngài mạnh bạo đâm sâu hơn, như muốn đâm đến tận cùng bên trong hắn.- Kh-Không! Aaaaaa-! Sâu quá... So-Soviet... Nhẹ lại... Ah~Cái cảm giác bị xỏ xuyên, khiến hắn sợ hãi có thể bị ngài đâm đến chết, miệng rên càng lớn hơn, xen lẫn những tiếng van xin đứt quãng.- Nazi, ta là gì của ngươi?Ngài hỏi, nhưng hắn chẳng còn tâm trí để ý đến câu hỏi của ngài nữa, hắn chỉ biết hậu huyệt của hắn đang bị ngài chà đạp đến thảm thương.Ngài thấy hắn không trả lời thì thúc mạnh hơn, hắn cảm thấy nếu ngài cứ tiếp tục dùng cái cường độ đó để đưa đẩy, hắn sẽ bị ngài chơi chết thật mất. Vì an ổn của bản thân, hắn cố dùng chất giọng vẩn đục vì khoái cảm trả lời ngài.- Aaaa... Chồng ta... Ng-Ngươi là... Ah... Là chồng ta... Aaa... Chậm chút đi mà... Ah~- Ngoan lắm.Ngài nghe hắn nói thì càng hưng phấn hơn, tốc độ đâm rút ngày càng nhanh. Nước mắt hắn chảy dài trên gò má vì sung sướng tột độ cơ thể hắn đang trải qua.Rồi ngài cũng bắt đầu chạy nước rút, đâm những phát cuối cùng vào nơi sâu nhất, phóng thích toàn bộ dụng dịch nóng như nhung nham vào trong hắn.- Aaaaaa~Tinh dịch tưới tắm khắp hậu huyệt, khiến cả người hắn co giật liên hồi. Bên trong chứa không hết những gì ngài cho vào, rỉ ra một ít thông qua nơi giao hợp của hai người.- Nazi, đừng ngủ. Đêm nay còn dài lắm!Ngài ôm lấy cơ thể hắn, cùng hắn âu yếm cả đêm dài, đắm chìm bên hắn trong trụy lạc bỏ quên cả thời gian.Đêm tân hôn lãng mạn cứ thế trôi qua.Nazi cuối cùng cũng đã về với ngài, cả thể xác lẫn linh hồn đều thuộc về ngài. Từ nay, sẽ không ai có thể chia cắt bọn họ....Hôm nay Nazi lén chồng đi chơi. Gần đây hai người thường xuyên đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài, không dành thời gian ở trong thành phố. Dù hắn rất thích được đi đây đi đó cùng ngài, nhưng chung quy lại hắn vẫn thích thành phố này nhất. Đây là nơi đã chứng kiến câu chuyện của họ, gặp nhau lần đâu tại đây, kết hôn ở đây, có hầu hết kỉ niệm ở đây.Ở lại một nơi quá lâu sẽ cảm thấy nơi đó quen thuộc đến nhàm chán, phải đi thật xa rồi trở về thì mới có thể nhận ra nơi đó quan trọng đến nhường nào.Hắn vốn định rủ USSR đi chung, nhưng bọn họ vừa đi chơi về thì ngài phải bù đầu bù cổ vào công việc. Hắn không muốn làm phiền ngài cũng như ảnh hưởng đến hiệu suất công việc, nên hắn quyết định đi một mình.Hắn một mình bước đi trên đường, ngắm nhìn những toà nhà và các cấu trúc được xây dựng lại sau trận chiến đó, hắn vẫn có thể nhận ra sự quen thuộc của những năm trước dù bề ngoài có sự thay đổi lớn.Đột nhiên hắn cảm nhận được các tiếng bước chân của ai đó chạy tới chỗ hắn từ phía sau lưng, nhanh chóng né đi, tránh kẻ đó đụng vào hắn, để mặc kẻ đó trao nụ hôn thắm thiết với đất mẹ. - "Quả nhiên nên nghe lời Soviet."Hắn nghĩ, quay lưng chạy đi. Ngài đã từng nói với hắn, đừng tự ý ra khỏi nhà nếu không có ngài, có rất nhiều gã thợ săn đang rình rập hắn ngoài kia. Ai biết được kẻ này sẽ gây ra mối nguy hại nào cho hắn chứ.- Ui da...Hắn khựng người lại khi nghe tiếng trẻ con vang lên ở vị trí hắn vừa đứng. Quay đầu nhìn lại thì thấy một đứa nhóc, tầm khoảng mười tuổi đang ngồi xoá trán. Không có kẻ nguy hiểm nào cả, đứa nhóc này chính là kẻ lao vào hắn lúc nãy. Quan trọng hơn, đứa trẻ này trông rất giống USSR....Chồng hắn có con rơi con rớt ở bên ngoài với con đàn bà nào thế hả!?- Ngươi là ai?Hắn cố giữ bản thân bình tĩnh nhất có thể, cất tiếng hỏi đứa nhóc trước mặt. Hắn thề, hắn mà biết con ả nào đã cùng ngài tạo ra thằng nhóc này, hắn sẽ tứ mã phanh thây ả rồi đem ngâm trong thùng acid đậm đặc.- Em là Thevius!Cậu nhỏ cười tươi, lễ phép giới thiệu bản thân.- Tại sao lại lao vào ta?Hắn nheo mắt nhìn cậu. Đừng nghĩ hắn thích thú gì với đứa nhóc này, hắn chỉ đang cố bắt chuyện để moi thông tin về mẹ nó thôi.- Em nhầm anh với một người quen.Cậu nhóc ngây thơ trả lời.- Hửm? Người quen nào vậy? Nhìn từ sau bọn ta giống nhau lắm sao?Hắn cười cười đáp lại, vươn tay tỏ ý muốn kéo cậu nhóc đứng dậy.- Giống lắm ạ.Cậu nắm lấy tay hắn, nhờ vào lực kéo của hắn đứng lên khỏi mặt đường.Sau đó hắn cứ thế mà dắt tay nó đi loanh quanh, tạo thời gian moi thông tin từ nó.- Cha mẹ ngươi đâu? Sao để ngươi đi một mình vậy?Hắn tỏ ra tốt bụng hỏi thăm cậu.- Em chỉ nhớ cha thôi, em không biết về mẹ.Cậu nhóc vẫn rất thành thật trả lời, gương mặt hớn hở như thể không biết bản thân không có chút gì về người mang nặng đẻ đau mình.- Vậy cha ngươi là ai? Cha không kể ngươi nghe về mẹ à?Hắn lại hỏi tiếp để xác nhận suy đoán của bản thân.- Cha em không nói gì cả... Cha tên là USSR!Nghe tới đây, hắn siết chặt bàn tay nhỏ của cậu khiến cậu đau điếng, gân xanh nổi đầy tràn khi biết ngài dám trăng hoa, tới mức có sản phẩm ở ngoài....- Nazi, ngươi đừng quậy nữa.Ngài nhíu mày nhìn hắn đang ngồi vắt chân trên bàn làm việc của mình.Hắn hôm nay thật kỳ lạ, mang trên mình một bộ đồ đen gần giống với quân phục, làm loạn đủ thứ trong lúc ngài làm việc. Mọi khi hắn cũng quậy, nhưng sẽ không bao giờ quậy hay làm phiền đến công việc của ngài, hắn cũng không thích mặc những bộ quần áo kiểu này.- Ta không làm gì đâu, ngươi cứ làm việc đi.Nói xong hắn cầm đại một tờ giấy trên bàn lên xem.- "Nhưng ngươi..."Bộ đồ hắn đang mặc bó khá sát vào người, phô hết đường cong trên cơ thể hắn. Ngài chạm vào cơ thể hắn hàng đêm, ngài biết rõ mọi thứ trên cơ thể hắn. Và ngài chắn chắn, Nazi của ngài không trông thế này.- Hử? Hợp đồng kinh doanh? Sao ngươi lại làm mấy cái này?Hắn bất ngờ hỏi.- Công việc của ta.Ngài giải đáp.- "Tên UN sao lại cho ngươi làm mấy thứ này?"Hắn khó chịu nghĩ, đang định hỏi ngài câu hỏi trong đâu thì mắt hắn va vào khung tranh trên bàn. Trong đó có hình ngài và hắn chụp chung với nhau lúc đám cưới.Hắn trong đó cười rất tươi, một nụ cười đẹp nhất vào ngày hạnh phúc nhất.Nhưng trong trí nhớ của hắn, hắn và ngài, lại chưa từng chụp qua kiểu ảnh này. Đúng hơn, hắn chưa từng chụp chung với ngài.Hắn vuốt nhẹ lên gương mặt của hắn trong ảnh, không cần nhìn quá kĩ cũng sẽ nhận ra hắn và hắn trong ảnh có rất nhiều điểm không giống nhau.Và cả ngài, cũng không phải là USSR của hắn.Nghĩ đến đây, đầu hắn lướt qua một bóng hình, ngay lập tức, hắn nhảy khỏi bàn và chạy đi nhanh như chớp, khiến ngài không kịp phản ứng.Hắn chẳng đi đâu xa, chỉ ở ngay trên sân thượng nhìn ra cổng vào. Nở một nụ cười gằn, kiên nhẫn chờ đợi kẻ đó xuất hiện....Dù Nazi có hỏi ngang hỏi dọc kiểu gì cũng không thể khiến cậu nhóc khai ra một chút thông tin về mẹ mình. Có lúc hắn đã suýt tin cậu thật sự không biết gì về mẹ mình. Nhưng linh cảm mách bảo hắn, cậu đang cố che giấu người đó.Hắn không muốn từ bỏ, định bụng là sẽ đem nó về nhà, ở ngay trước mặt ngài hỏi cho rõ tội trạng của ngài. Hắn không thể hiểu nổi, ngài yêu hắn nhiều như vậy, sao có thể làm ra chuyện này. Đứa trẻ này đã có từ trước lúc hắn và ngài kết hôn, nhưng suốt bao nhiêu năm nuôi nấng hắn, ngài chưa từng có cái kiểu hành vi đấy. Là hắn đã nhìn lầm ngài rồi sao?- Đây là nhà của anh ạ?Thevius cất tiếng hỏi.Nghĩ đủ thứ thì hắn cũng đã đưa cậu về đến nhà. Đứng trước ngôi nhà chất chứa bao nhiêu kí ức của ngài và hắn, nhìn lại đứa bé bên cạnh, tưởng tượng đến gương mặt ngài lúc thấy cậu, hắn thật sự không dám mở cửa.[Đoàng]Một âm thanh gần giống tiếng nổ khi năng lượng của hắn bắn ra vang lên, cậu nhóc đẩy mạnh hắn ra, còn mình thì ngã về phía sau.Một thứ gì đó sượt qua má cậu, để lại một vệt dài và mỏng trên làn da non nớt của một đứa trẻ, đâm thẳng vào mặt đất.Hắn vội ngước nhìn lên trên để xem kẻ nào dám gan to bằng trời, lộng hành ở sân nhà hắn. Hỡi ơi, thị lực gần đây của hắn kém đi phải không, sao hắn lại thấy một hắn khác đang đứng trên sân thượng, nhìn thẳng vào hắn với thứ gì đó màu đen có thiết kế kì lạ, đang bốc khói trên tay.Người đó leo khỏi lan can, nhảy thẳng xuống đất từ sân thượng, đáp đất một cách dễ dàng. Ánh mắt tàn độc, chứa đầy tức giận của kẻ đó lướt qua gã, nhìn trực diện vào cậu nhóc đã trốn sau chân hắn từ bao giờ.- Anh ơi... Đó là quỷ đấy...Cậu nhóc bấu víu vào chân hắn, sợ hãi nói ra một câu kì lạ.- Vậy để ta cho ngươi thấy, thế nào là quỷ!Kẻ đó nghe xong thì cười một cách chết chóc, sát ý cao ngút tràn ra xung quanh khiến hắn khó chịu, nâng cái thứ màu đen trên tay, hướng thẳng về phía đầu cậu nhóc.Hắn không hiểu sao lại muốn bảo vệ cậu nhóc này, vươn một tay che cho nó, một tay còn lại tạo ra đạn năng lượng phá hủy cái thứ kia của 'hắn'.
[Đoàng]Cái âm thanh ấy lại phát ra lần nữa, thứ gì đó bắn ra từ bên trong cái màu đen ấy, bay với tốc độ mắt thường không theo kịp về phía hắn và cậu nhóc.Khi cả hai thứ sắp va vào nhau thì bị một bức tường băng màu máu, chặn hết lại.- Cái gì đây hả!?Ngài bước ra từ trong nhà, nửa tức giận nửa khó hiểu nói.Kẻ kia thấy ngài bước ra, cũng hạ cái thứ màu đen trên tay xuống, làm nó biến mất. Đôi con người chứa đầy sự chết chóc lướt qua hết một lượt từ ngài đến hắn, dừng lại ở chỗ cậu nhóc đang run như cầy sấy bên chân hắn.Một áp lực vô hình nào đó từ kẻ này, tàn dư của thứ sát khí đáng sợ kia, đè ép lên thanh quản hắn, không một lời nào có thể thoát khỏi miệng ngay lúc này.Kẻ đó nhướng mày, ngay lập tức đứa trẻ bên chân hắn đã lon ton chạy về phía đó. Thevius cười hì hì, nắm lấy góc áo của 'hắn' lấy lòng.- Mama thân yêu, con chỉ đùa một chút thôi mà. Tha cho con đi nha!Không nói thì thôi, vừa nói ra đã khiến hàm hắn há to đến nổi muốn rớt ra ngoài. Đứa nhóc này là con của USSR với một kẻ tương tự hắn, đã vậy người này còn đẹp hơn hắn. Ngài đây là đang coi hắn là người thay thế chắc.- Cái quái!?Hắn không nhịn được mà bật thốt. Sau đó hắn nhìn về phía ngài, nhưng kì lạ, ngài cũng đang nhìn hai người đó với ánh mắt hoang mang không khác gì hắn. Chẳng phải đây là con của ngài sao, ánh mắt ấy là sao vậy?- Ngươi đã nói gì với bọn họ rồi?'Hắn' mặt vô biểu tình, nhìn chằm chằm vào nó.- Con nói con là con của cha...Cậu nuốt nước bọt.Ngay sau đó cái thứ màu đen ấy lại xuất hiện, đặt ngay bên thái dương cậu. 'Hắn' thì không quan tâm đến việc cậu run sợ thế nào, chỉ kéo tay hắn vào nhà cùng với ngài.- Muốn biết ta và đứa nhóc kia là ai đúng chứ?'Hắn' nhếch mày nhìn hai người, nói ra một câu khẳng định dưới dạng câu hỏi.Môi hắn run run muốn nói ra gì đó, nhưng lưỡi lại đơ cứng, chẳng thể nói ra được từ gì, ngay cả ngài cũng vì quá ngạc nhiên mà chẳng nói nên lời.Thấy hai người như vậy, 'hắn' chỉ cười khẩy rồi tiến lại ghế sofa, ngồi lên đó một cách tự nhiên như ở nhà. 'Hắn' bắt đầu nói.- Ta là 'Nazi' - ngươi ở một thế giới khác. Thằng nhóc kia là con của ta và 'USSR' ở chỗ ta. Dễ hiểu thì, ta đến từ cùng một thế giới với người đã cứu các ngươi mấy năm trước đấy.- B-Bằng cách nào?...Nazi vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc sau khi tiếp nhận mớ thông tin vừa rồi, ấp úng nói.- Chắc do tên nhóc đó. Ta không biết.'Hắn' nhún vai nói, tỏ ra không quan tâm lắm.- Vậy ngươi tính làm thế nào rời khỏi đây?Hít sâu một hơi, Nazi lại tiếp tục hỏi. Hắn đang muốn đuổi khéo một hắn khác ra khỏi đây, không phải vì hắn ghét chính mình, chỉ là hắn chịu không nổi cái hơi thở chết chóc của 'hắn' thôi.- Không biết.'Hắn' thờ ơ đáp. Ngay lúc này Thevius cũng chạy vào với cái bản mặt tái mét, chắc là bị cái thứ màu đen kia dọa sợ.- Cái thứ màu đen ấy là gì?Ngài cất tiếng.- Hửm? À đúng rồi, các ngươi không biết. Đây là súng, một loại vũ khí.'Hắn' tạo ra một loại súng bình thường nào đó, để nó lơ lửng trước mặt hai người.- Năng lực của ngươi?Ngài chạm vào thân súng, thắc mắc.- Phải.'Hắn' đáp rồi bế cậu nhóc đang bám vào chân mình, cầu xin được tha thứ lên đùi.- Lần sau còn chơi trò đấy thì chết với ta!'Hắn' thì thầm với cậu những lời đe dọa, đủ cho hai người nghe. Cậu tỏ ra sợ hãi gật đầu, nhưng 'Nazi' biết thừa, cậu sẽ lại bày ra những trò còn quá quắt hơn trong tương lai, lời 'hắn' có cái nào thật sự phát huy tác dụng đâu. Nói cậu nghe chẳng khác gì nước đổ đầu vịt, kề súng lên đầu cũng không biết sợ.Vài ngày sau đó, 'hắn' và Thevius ở lại trong nhà ngài. Sau khi biết cậu không phải con của ngài, ngài vẫn chung thủy với hắn, Nazi tỏ ra yêu thích đứa nhóc này hơn hẳn. Chỉ cần có thời gian rảnh, hắn sẽ chơi cùng cậu, hoàn toàn bơ đẹp ngài đang ngồi thù lù bên cạnh.Có lẽ vì hắn cũng muốn có một đứa con với ngài, nhưng công nghệ hiện tại không làm được, nên hắn mới thích đứa nhóc này nhiều đến thế.Thevius rất thân thiện với cả hắn và ngài, chắc vì cả hai là cha mẹ cậu ở một thế giới khác, nhưng 'Nazi' lại rất trái ngược, 'hắn' tỏ ra không mấy hòa đồng với cả ngài và hắn, chẳng thể hiện bao nhiêu cảm xúc ra ngoài. Như thể 'hắn' có sở thích cách ly bản thân với người xung quanh.Thevius nói 'hắn' chỉ không vui, mọi khi 'hắn' sẽ luôn có 'ngài' bên cạnh, bây giờ thiếu đi bóng dáng của cha cậu khiến 'hắn' không quen, dẫn đến tâm trạng không tốt. Và vốn dĩ 'Nazi' cũng không muốn quá thân thiết với người nào trừ 'USSR'.Gần như là tương tự với Nazi mỗi khi không có ngài.Hôm này Thevius muốn đi mua đồ ăn cùng Nazi, cậu liên tục dãy đành đạch lên, làm đủ mọi cách để 'hắn' và ngài đồng ý với cậu. Vì quá phiền và ồn ào nên đành phải chấp thuận cho hai người đi.Ngài có yêu cầu Weimar theo sát hai người để đảm bảo không có bất trắc, 'Nazi' thì thảnh thơi hơn, 'hắn' hoàn toàn tự tin vào khả năng đứa con được đích thân chồng 'hắn' huấn luyện từ bé.Thevius kéo hắn đi trên đường, cứ thấy cái cửa hàng nào hay ho là liền muốn kéo hắn vào, bất chấp việc cửa hàng đó chẳng liên quan chút gì đến đồ ăn hay những thứ cần mua khác.Hắn luôn phải rất cố gắng để kéo cậu thoát khỏi cám dỗ của những thứ đó, nhưng lần này thì có vẻ không khả quan như các lần trước. Dù hắn kéo thế nào cũng không khiến cậu chịu dịch chân khỏi vị trí đang đứng. Cái sức lực thần thánh này sao có thể có ở một đứa trẻ cơ chứ.- Thevius!Một giọng nói trầm và ấm phát ra khiến cậu tỉnh táo khỏi sự cám dỗ của những thứ xa hoa trước mắt, cả hai nhìn về nơi âm thanh bắt đầu.- Papa!Cậu nhận ra người phía trước, mắt sáng như sao chạy về phía người đàn ông có chín phần giống USSR kia.'Ngài' nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất, đặt cậu trên cánh tay mình, dịu dàng vuốt ve tấm lưng nhỏ.- Nazi?'Ngài' nhìn hắn và hỏi. Nghe cái tên này, hắn không cảm thấy 'ngài' đang gọi 'Nazi', hắn biết 'ngài' đang gọi tên hắn. Không thể in được là ngài có thể phân biệt được 'hắn' và hắn ngay lần đầu tiên.- Ừm. Rất vui được gặp, 'USSR'.Có lẽ đây sẽ là lần duy nhất hắn lễ phép với một người.- Đứa nhóc này làm phiền ngươi?'Ngài' hỏi thăm hắn. Chắc ngài đã thấy hết cảnh hồi nãy nên mới hỏi vậy.- Nếu được thì ngươi đi chung để quản nó đi.Hắn đề nghị.'Ngài' gật đầu rồi bế thằng bé đi cùng với hắn.Xuyên suốt quá trình mua sắm này và cả sau đó nữa, hắn thấy cách 'ngài' đối xử với con trai khác hẳn so với 'Nazi'. Nếu 'Nazi' dùng sự nghiêm khắc đến vô tình, kể cả tàn nhẫn để dạy dỗ Thevius, thì 'ngài' lại vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp với cậu.Đối với 'Nazi', cậu luôn thể hiện một bộ dạng bướng bỉnh và cá biệt, nhưng đối với 'ngài', cậu lại đúng là một đứa trẻ ngoan.Trông như có sự phân biệt đối xử, nhưng thật ra, ba người đều rất yêu thương nhau. Chỉ là cách thể hiện yêu thương khác nhau, để ý một chút sẽ thấy, 'Nazi' vẫn sẽ có lúc nhẹ nhàng với cậu, cả ngài cũng sẽ nhìn cậu, nói với những câu từ, cử chỉ nghiêm khắc. Cậu cũng sẽ ngoan với 'Nazi' và tỏ ra bướng bỉnh với 'ngài' như một đứa trẻ bình thường.Sự bướng bỉnh đó của thằng bé với 'Nazi', chắc là vì cả hai người hay tranh giành sự ưu tiên và quan tâm của 'USSR'. Mà thường thì là 'Nazi' thắng, nên thằng nhóc cay cú thôi.Một gia đình kì lạ, nhưng lại là một gia đình hạnh phúc.Hắn có chút ghen tị với 'Nazi'. Nhìn đứa nhóc ngày ngày quấn bên chân 'hắn' quậy phá bất kể 'hắn' nổi giận, hắn cũng muốn có một đứa như vậy.Hắn thật tham lam mà, rõ biết là không thể nhưng vẫn tham luyến.- Nazi?Thấy hắn cứ đờ ra sau khi tiễn gia đình kia rời đi, ngài lo lắng gọi.- Sao vậy?...Hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi dòng cảm xúc của mình, lơ mơ hỏi lại ngài.- Ngươi muốn một đứa như vậy à?Ngài nhìn thấu tâm can hắn rồi, quả nhiên là nuôi hắn từ bé có khác.- Muốn, nhưng không được...Hắn ủ rũ nói.- Ngoan, ngươi có ta là được rồi.Ngài hôn lên trán hắn, cả hai đi vào nhà.Câu chuyện gặp gỡ chính mình ở thế giới khác cùng con của họ, cứ thế kết thúc. Cuộc sống ấm yên của cặp vợ chồng cứ thế tiếp diễn, như cách nó vẫn luôn diễn ra.
___________________________________________Chuyên mục sìn hàng countryballs của OTP:))))) Hàng do bạn tôi vẽ:>>>
Russia đau đớn, Russia gục ngã vì China chỉ coi mình là em trai:>>Russia: Anh khum iu iemChina: ... Ai dạy hư đứa nhóc của ta rồi? Thằng bé còn nhỏ lắm đó!
___________________________________________Ngài gặp hắn vào ngày đầu hắn đi thực tập tại công ty ngài, nhờ vào học thức tốt cùng kinh nghiệm dày dặn khi còn rất trẻ, hắn thành công được chọn. Đập vào mắt ngài đầu tiên là đôi mắt của hắn, một đôi mắt ngoan cường, ngang tàn. Trông giống như một đôi mắt của kẻ đã một mình đối chọi với hàng ngàn sóng gió từ bé.Vì tò mò, ngài đã điều tra lai lịch của hắn, thật bất ngờ khi hắn lại là con trai thứ của gia tộc German, vốn phải bị giết từ rất lâu về trước.Lúc đầu chỉ là những lần lướt qua trên hành lang, dần dần biểu hiện của hắn tốt đến mức khiến ngài không thể không để ý. Sau khi hắn trở thành nhân viên chính thức, ngài đã chọn hắn làm trợ lý của mình.Tự tay ngài dạy hắn những điều nhỏ nhất, ngay cả về việc cải thiện sức mạnh của hắn, ngài cũng tham gia vào.Ngài và hắn ngày càng thân nhau, không chỉ dừng lại ở mối quan hệ cấp trên - cấp dưới, hắn còn là học trò và là một người bạn của ngài.- Nâng tay em lên chút.Ngài bước vào sân tập thì thấy hắn đang một mình luyện tập, khi thấy động tác hắn chưa chuẩn thì ngài lên tiếng nhắc nhở.- Đúng mà?Hắn nghiêng đầu, không hiểu mình sai ở đâu.- Đây.Ngài tiến tới, nâng cánh tay phải hắn lên một chút, tạo thế thuận lợi để năng lượng của hắn bắn ra.Đòn đánh dồn dập nhanh chóng phá hủy tất cả bia ngắm, mắt hắn sáng rực lên khi thấy mình đã làm được.Hắn quay mặt sang thì vô tình chạm mắt với ngài, ngay lúc đó hắn liền quay ngoắt đi chỗ khác, hai mang tai ửng hồng. Đôi lúc hắn sẽ lén nhìn ngài, mọi lần thì ngài sẽ không nhận ra, nhưng lần này lại nhìn đúng lúc ngài đang nhìn hắn. Xấu hổ chết hắn mất.- Em tập lâu chưa?Ngài thấy hết nhưng không nói gì, vươn tay vén gọn những lọn tóc bết vào trán hắn do mồ hôi, cất tiếng hỏi để giúp hắn đỡ khó xử.- Khoảng hai tiếng rồi.Hắn ước tính một chút rồi trả lời.- Nghỉ chút đi.Ngài kéo hắn đi lại bàn được đặt dưới mái hiên.Hắn vừa ngồi xuống thì thở hắt ra, lưng ngã ra sau, thoải mái nghỉ ngơi. Gần đây công việc của ngài tăng nên hắn cũng bận hơn nhiều, khó lắm mới có một khoảng nghỉ mà hắn lại dành hầu hết thời gian ở đây, để tự hành mình thay vì để công việc hành.Hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, tò mò hỏi ngài.- Ngày mai con trai út của ngài về nước đó, ngài định đi đón không?- Hửm? Em muốn gặp nó à?Ngài nhướng mày nhìn hắn khiến hắn ngại ngùng.- Ừm... Nghe nói đó là đứa con ngài yêu thương nhất, em muốn gặp thử một lần.Hắn gãi má để tránh bản thân quá mất tự nhiên.- Nếu em muốn.Ngài thoải mái đồng ý.- Thật ạ!?Khi nhận được cái gật đầu của ngài, hắn vui đến nhảy cẩng lên. Muốn gặp người kia, một phần vì hắn tò mò là thật, một phần lại là vì hắn muốn hỏi người đó cách theo đuổi ngài. Hắn thích ngài lâu rồi, nhưng lại không dám nói hay thể hiện ra, hắn chẳng biết ngài đối với hắn là thứ tình cảm gì.Nếu có sự giúp đỡ của người con kia, việc này chắc sẽ dễ dàng hơn.Ngày mai rất nhanh đã tới, hắn háo hức chạy ra ngoài.Ở điểm hẹn, ngài và đứa con út cũng vừa tới không lâu, cả hai đứng chờ hắn tới vì lúc này cách giờ hẹn còn tận ba mươi phút.- Sao trợ lý của cha lại muốn gặp con?'Russia' thắc mắc. Ngài lắc đầu, tỏ ý không biết. Thấy vậy thì nó không hỏi nữa, đứng im chờ đợi, không phải vì nó tin ngài không biết, mà là vì nó biết ngài sẽ không thèm mở miệng ra nói chuyện. Từ lúc quen hắn, nó để ý ngài bắt đầu tích chữ như vàng hơn cả lúc trước, chủ yếu dành để nói chuyện với hắn rồi.Tiếng bước chân dồn dập, cùng tiếng thở có chút hỗn loạn vang lên, quay đầu nhìn thì thấy người muốn gặp nó đang vội vã chạy tới.Liếc mắt qua chỗ ngài thì thấy ngài đang cười mỉm nhìn hắn, ánh mắt chan chứa yêu thương mà ngay cả ngài cũng không biết.Nó cảm thấy thật sai lầm khi đồng ý tham gia vào cuộc hẹn này, để rồi phải đứng xem cái cảnh tình yêu tựa nước tràn ly như bây giờ.Khung cảnh vẫn sẽ rất ngọt ngào, đó là khi nó không nghe thấy tiếng năng lượng tích tụ rất nhỏ ở nơi cách xa chỗ nó và ngài, nhưng lại vừa tầm với chỗ hắn. Âm thanh này thuộc về loại năng lượng của gia tộc German.Nó đang định hướng mắt nhìn về nơi có âm thanh thì-[Đoàng]Tiếng năng lượng phát nổ vang vọng, ngài và nó trừng lớn mắt nhìn cả cơ thể hắn đổ rạp, từ lỗ nhỏ giữa bụng, máu loang sang những vùng khác, thấm đẫm cả chiếc áo trắng. Gương mặt hắn bàng hoàng trước cảm giác nhói đau ở bụng.Nó mau chóng lấy điện thoại, gõ những con số để gọi xe cứu thương đến đây, nhưng theo nó đoán, hắn sẽ không trụ nổi.Ngài sợ hãi chạy vội đến, ôm lấy cơ thể trong vũng máu của hắn. Bàn tay ngài run run che lại vết thương của hắn, như đang muốn chặn, không cho máu hắn tiếp tục trào ra nữa.Nhưng làm vậy cũng chẳng được ích, bụng hắn đau rát, cơ thể hắn tê liệt, vì mất máu, vì vết thương. Hắn cố vươn tay nắm lấy tay ngài, miệng đầy máu vẫn cố chấp nói với ngài.- Ngài à... E-Em lạnh quá... Bụng em đau...- Sẽ ổn thôi, xe cứu thương sắp đến rồi, em sẽ ổn thôi...Ngài cố nén những âm thanh run rẩy của mình, trấn an hắn và cũng là trấn an ngài. Sức lực của ngài cũng bị rút dần đi mỗi khi máu hắn tuôn ra.Mí mắt hắn nặng trĩu, hắn cảm thấy cơn đau đang dần lấy đi hơi thở của hắn, nhịp tim của hắn đang ngày một yếu đi khi máu cứ ứa ra. Nhưng hắn vẫn cố nắm chặt tay ngài, vẫn tin ngài, rằng hắn sẽ ổn thôi.Rất nhanh, hắn đã không chống đỡ nữa.Bàn tay hắn vô lực, tuột khỏi tay ngài, mắt hắn nhắm nghiền, trái tim yên tĩnh hoàn toàn trong lồng ngực, phổi cũng không còn co bóp, chỉ có máu là vẫn đang tiếp tục trào ra ngoài. Hắn lặng câm nằm trong lòng ngài.- Nazi? Nazi à? Em đùa thôi đúng không? Đừng ngủ nữa... Mở mắt ra đi em...Ngài tuyệt vọng gọi tên hắn, lay lay thân xác hắn với ảo tưởng rằng hắn sẽ tỉnh dậy.Nước mắt từ lúc nào đã ào ra trên gương mặt sợ hãi của ngài, tiếng nấc nghẹn không thể tiếp tục bị kiềm chế, cứ thế theo từng giọt nước mắt, thoát ra khỏi cổ họng. Trái tim ngài cứ thế bị sự lạnh giá của thân thể hắn bóp nghẹn, làn da hắn bây giờ thậm chí còn lạnh hơn cả băng đá.Nó không thể làm được gì trong hoàn cảnh này, chỉ có thể nghiến răng ghi nhớ gương mặt của kẻ đã ra tay với hắn.Sinh mạng hắn cứ thế mà kết thúc, trong vòng tay ngài. Bất kể ngài có cố chấp thế nào, WHO và các bác sĩ khác cố gắng đến đâu, cũng không thể mang một linh hồn đã chết trở về.Nazi đã chết, bởi chính những người trong cùng một gia đình của hắn, bởi những kẻ chảy chung dòng máu với hắn.Sau khi đã tận mắt nhìn chiếc hòm gỗ chứa thi thể hắn bị phủ lấp bởi đất cát, ngài đã quỳ bên mộ hắn ba ngày, dù mưa nắng thế nào cũng không rời đi. Nếu không phải nó nhắc đến chuyện trả thù với ngài, chỉ sợ ngài sẽ tiếp tục ngồi đó đến lúc chết vì kiệt quệ.Ngài điên cuồng truy giết kẻ đã ra tay với hắn, thậm chí ngài còn muốn tận diệt cả cái gia tộc đó. Nhưng vẫn là nó có cách khiến ngài dừng lại. Không phải là nó rộng lượng đến mức tha thứ cho những kẻ khiến cha nó và người cha yêu ra nông nổi này, nó chỉ muốn cho ngài một con đường khác.Một quyển sách, ghi về cấm thuật hồi sinh người chết. Nó chỉ đặt thứ đó trước mặt ngài, không nói gì thêm mà rời đi, nó tin ngài có đủ lý trí để đưa ra lựa chọn.Cái giá phải trả cho việc hồi sinh một người bằng năng lượng, là rất lớn, thậm chí là mang đến tận thế. Nhưng ngài nào quan tâm, ngài không cần mạng sống của những kẻ xa lạ, ngài chỉ cần hắn quay về.Từ đó trong biệt thự của gia đình, có một căn phòng mà chỉ ngài được phép bước vào.Khi mọi thứ đã sắp đến bước cuối cùng, ngài lại bị những countryhumans khác chen ngang. Những đứa con của ngài không thể trơ mắt nhìn ngài dại dột như thế nên đã ngăn ngài lại, mặc kệ lời cảnh báo của 'Russia', gọi người đến khống chế ngài.Nhưng khi chuẩn bị bắt ngài lại, mọi thứ bỗng nhiên bị một luồng sáng bao trùm. Trông như tận thế thật sự đã xảy ra.Đến khi ngài một lần nữa mở mắt ra thì phát hiện bản thân đã quay trở lại thời điểm rất nhiều năm về trước, vào cái lúc Nazi chuẩn bị được sinh ra.Ngài không biết bằng cách nào bản thân đã được ban cho đặc quyền trở về quá khứ, nhưng lần này ngài chắc chắn sẽ không để vụt mất hắn nữa. Ngài sẽ mang hắn về bên mình, bảo hộ hắn cả đời, sẽ không để đám người đó gây hại cho hắn nữa.Chờ đến khi Nazi chuẩn bị bị vứt bỏ bởi chính gia đình mình, ngài đã thành lập một giao kèo với German Empire - cha của Nazi. Sau đấy tiếp tục chờ thêm vài năm, ngài đến trại trẻ mồ côi hắn đang ở và nhận nuôi hắn.Một lần nữa bế hắn trong tay, cảm nhận hơi ấm của hắn thay vì sự lạnh lẽo, ngài thật sự rất muốn khóc, khóc vì hạnh phúc, Nazi của ngài lại đang ở trong vòng tay ngài.Sau khi đã mang được Nazi về với ngài, ngài lại bắt đầu lên kế hoạch để diệt trừ kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết của hắn - vợ ngài.Lúc trước, ngài và ả ly hôn trong hòa bình, đường ai nấy đi, không ai làm phiền ai. Nhưng thật không ngờ, con ả đó lại nổi lên sát tâm, muốn hãm hại hắn của ngài. Chính ả là người cung cấp thông tin, vị trí và lịch trình của hắn cho cái gia tộc đó. Vì ả, nên chúng mới có cơ hội đoạt mạng hắn.Nhưng dù ngài lật tung khắp nơi lên để tìm kiếm cũng không phát hiện ra bất kì dấu vết nào của ả, như thể ả đã bốc hơi khỏi hành tinh này.Lần sống lại này, ngài sẽ không để con ả đó cơ hội lặp lại việc năm đó nữa. Kẻ phải chết là ả, chết để trả giá cho những gì ả đã làm với hắn.Ngày 'Russia' bảy tuổi, được ả đưa ra ngoài chơi, ngài đã sắp xếp một chiếc xe đâm vào chiếc của ả. Ngài biết chắc ả sẽ bảo vệ cho nó, nên không lo về việc nó mất mạng.Ả chết, sau khi tổ chức một đám tang tượng trưng cho ả, ngài đã bí mật phanh thây ả ra. Sau những gì ả làm, ả chẳng có quyền được sống, cũng không có quyền được chết một cách tử tế.Ả chết, ngài có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho bảo bối nhỏ chưa tới mười tuổi của mình. Ngài dành nhiều thời gian ở bên cạnh hắn hơn, chơi đùa với hắn cả ngày.Vì hắn còn nhỏ, ngài không yên tâm khi đưa hắn vào trường học, nên đã để hắn học ở nhà, tự mình dạy hắn các kiến thức dành cho độ tuổi của hắn. Nazi của ngài rất thông minh, chỉ cần giảng một chút liền sẽ hiểu ngay. Ngài chỉ cần dạy hắn các kiến thức cơ bản, hắn sẽ tự giải quyết được những thứ nâng cao.Lâu lâu hắn sẽ trở nên bướng bỉnh, không chịu nghe lời nhưng ngài cũng không để tâm, chỉ cho đó là một hiện tượng bình thường của trẻ em. Thậm chí trong mắt ngài, hắn như vậy rất dễ thương.Tính cách của hắn cũng có phần khác với trước đây, có lẽ do được ngài cưng chiều nên hắn rất kiêu ngạo, không xem ai ra gì. Nhưng không sao, hắn như vậy cũng được, chỉ cần là Nazi, tệ đến đâu cũng được. Hắn có ngài chống lưng, kiêu ngạo đến đâu cũng chẳng ai dám đụng.Khi hắn đủ tuổi, ngài cho hắn nhập học vào trường cấp hai của hệ thống trường countryhumans. Ngài cũng làm giáo viên ở đó nên sẽ dễ bảo đảm cho hắn hơn.Nhưng cũng vào thời điểm này, bản thân ngài lại phát sinh vấn đề.Hắn thường có thói quen sẽ mặc áo sơ mi của ngài mỗi khi tắm xong. Mỗi lần nhìn hắn bước ra khỏi phòng tắm, với chiếc áo sơ mi mỏng ướt nước, dính chặt vào da hắn, ngài lại không kiểm soát được ham muốn của bản thân. Chỉ muốn đè hắn ra mà ăn sạch.Nhưng ngài vẫn còn đủ lý trí để biết hắn chưa đủ tuổi cho những việc này, cơ thể hắn vẫn còn đang giai đoạn dậy thì, ngài không thể làm bậy với hắn ngay lúc này.Nhưng hắn lại không biết gì, cứ tắm xong là lại đu lên người ngài, làm đủ trò khiến thân dưới ngài muốn phát điên. Phải cố nhẫn nhịn đến tận khi hắn ngủ, ngài mới dám đi vào phòng tắm để tự giải quyết.Đôi lúc ngài vẫn nhân lúc hắn ngủ lén hôn trộm hắn, chỉ dừng lại ở hôn, còn những thứ khác ngài phải cố nhịn đến lúc hắn lớn. Làm càn vào thời điểm dậy thì rất dễ gây ra ám ảnh tâm lý cho hắn.- Soviet~Hắn vòng tay qua cổ ngài, mềm giọng làm nũng.- Sao vậy?Ngài cố tỏ ra bình thường nhất có thể, dùng một tay ôm trọn eo hắn.- Ngươi chuyển qua đây sống với ta đi.Hắn dùng đôi mắt long lanh cầu xin ngài.- Tại sao?Dù nói là ngài chỉ hay lui tới nhà riêng của hắn để thăm hắn, nhưng thời gian ngài ở chỗ hắn còn nhiều hơn ở với mấy đứa con mình.- Muốn ngươi ở đây luôn, không thích ngươi cưng chiều tên nhóc kia đâu!Hắn chu môi nói. Lần trước thấy ngài cười hiền từ, xoa đầu nó khiến máu trong người hắn sôi hết cả lên, hắn chỉ muốn ngài làm vậy với mình hắn thôi. Tên nhóc đó thân với ngài ngang ngửa hắn, hắn ghét, hắn chướng mắt.- Biết ghen rồi à?Ngài để trán mình chạm vào trán hắn.- Ta không có ghen!Thấy bản thân bị vạch trần, hắn vẫn còn cố chấp biện minh.- Khi nào ngươi lớn, chúng ta sẽ nói về việc này.Câu này của ngài, đúng ra sẽ là, "Khi nào ngươi lớn, ta sẽ cưới ngươi về nhà ta, đường đường chính chính sống chung một nhà". Nhưng hắn lại hiểu theo nghĩa khác, hắn nghĩ ngài chỉ đang lảng tránh, không muốn đề cập đến vấn đề này.Vì suy nghĩ đó nên hắn hậm hực bỏ lên lầu, không thèm nói chuyện với ngài, cũng không thèm ôm ngài nữa, rất mạnh miệng tuyên bố dõng dạc hắn không cần ngài nữa. Vậy mà đến tối vẫn ôm ngài chặt cứng, một phút cũng không muốn buông, dù mỏi quá không ôm nữa cũng bắt ngài phải ôm mình.Thấy hắn vậy thì ngài chỉ biết phì cười, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn khi hắn đã ngủ say.Khi mới lên mười hai, hắn đánh một học sinh tên Poland, đánh tới nổi học sinh ấy suýt chết. Cảnh sát đã định bắt hắn nhưng vì có ngài đứng ra mua chuộc, nên hắn vẫn yên ổn. Ngài cũng nhân cơ hội đó, thông qua việc đình chỉ hắn để dạy hắn những thứ khác trong ba năm hắn nghỉ học.Gần ba năm trôi qua vẫn bình thường như trước, nhưng khi con út ngài nhập học khoảng vài tuần, ngài phát hiện ra nó có gì đó rất lạ. Đứa bé này không còn thân thiện như trước nữa, cái bản tính thánh mẫu của nó biến đi đâu mất, thay vào đó là một sự lạnh lùng và xa cách đến khác thường.Ngài đã để Nazi theo dõi nó một thời gian, nhằm mục đích cho hắn thực hành những gì ngài đã dạy hắn, cũng kiểm tra sự kì lạ của nó.Những hình ảnh hắn mang về cho ngài, hoàn toàn chứng minh đó không phải con trai ngài. Nhưng đó cũng không phải là kẻ giả mạo bằng cách ngụy trang.Ngài đã lén xét nghiệm ADN của đứa nhóc đó, kết quả cho thấy đó vẫn là con trai ngài, chỉ là tính cách khác hoàn toàn quá khứ.Ngài không để Nazi theo dõi đứa trẻ đó nữa, ngài để một người khác, thích hợp hơn và có thiên phú hơn - Weimar, anh trai song sinh của Nazi. Đứa trẻ này được ngài cho tham gia vào một tổ chức ngầm, do ngài thành lập để bảo vệ Nazi là chính.Sau đấy thì Nazi cũng đã nhập học trở lại, chung lớp với con trai ngài, và Germany - em trai của Nazi, người thừa kế của gia tộc German, sự ra đời của đứa bé này là nguyên nhân gián tiếp khiến gia tộc German vứt bỏ Nazi và Weimar.Vào cái ngày diễn ra cuộc kiểm tra năng lực của các người thừa kế, Nazi đã nói chuyện với Germany, cuộc nói chuyện này cũng là lý do ngài kéo hắn tới trường. Germany đã cầu xin Nazi hãy về nhà, thăm mẹ của bọn họ.Nazi tất nhiên không đồng ý, hắn chắc chắn sẽ không muốn về lại nơi đã vứt bỏ mình, thăm kẻ đã trơ mắt nhìn hắn bị đem ra khỏi nhà. Nhưng ngài thì khác, ngài muốn lần quay về này sẽ là cây kéo, cắt đứt sợi dây liên kết hắn với cái gia tộc chết tiệt đó.Vì vậy ngài đã đưa hắn tới đó.Ngài để hắn tự mình nói chuyện với mẹ hắn, còn mình thì ngồi chờ ở ngoài, sau đấy thì phải nói chuyện với German Empire.Đúng như ngài muốn, Nazi tuyệt tình cắt đứt mọi thứ với cha mẹ ruột của mình. Không giống lần trước, lần này ngài là người giám hộ cho hắn, cho hắn sự bảo vệ tuyệt đối, gia tộc này không ai dám có âm mưu sát hại hắn như trước nữa.Sau này Weimar đem về cho ngài bí mật của đứa con trai ngài, đó không phải 'Russia', mà là một Russia đến từ thế giới khác. Ngài có nghi ngờ với anh, nhưng sau những gì anh thể hiện, ngài biết anh không gây hại gì nên cũng không thèm truy cứu. Chỉ là đau lòng cho đứa con trai út của mình, kiếp trước nó đã giúp ngài rất nhiều, đặc biệt là việc trả thù cho cái chết của Nazi, còn cho ngài cách thức hồi sinh Nazi.Ngài muốn mang đứa con út của mình trở về, nhưng ngài không biết cách làm, ngài đã từng nghĩ đến cấm thuật hồi sinh kia. Nhưng ngài không tìm thấy quyển sách mà 'Russia' đã đưa cho ngài. Vậy nên ngài đành ngậm ngùi chấp nhận sự thật, 'Russia' đã không còn ở đây nữa.Những ngày tháng yên bình cứ tiếp tục trôi qua như thế, cho đến ngày cái lỗ hổng không gian xuất hiện và bao trùm thế giới này. Cũng vào lúc này ngài phát hiện ra, con ả mà ngài đã giết nhiều năm trước, chưa từng chết.Một con ả bất tử, muốn thôn tính thế giới của ngài. Ả lợi dụng ngài, dùng thân phận vợ ngài để che giấu bản thân, sau thì lợi dụng việc ngài ngụy tạo ả chết để lẫn trốn trong bóng tối.Trong lúc chiến đấu, ngài đã bị ả bắt được, ả dùng tay che mắt ngài, thì thầm lời gì đó vòa tai ngài. Mọi thứ trước mắt ngài, tiềm thức ngài bị bóng đêm bao trùm, cơ thể ngài như bị gắn vào các sợi dây làm từ năng lực ả.Con ả đó đã làm gì đó với ngài, nhưng ngài không biết, không nhớ ả đã làm gì. Chỉ biết khi mở mắt ra, cả thân thể ngài đau khủng khiếp, cảm giác như toàn bộ mạng sống của ngài bị rút cạn, năng lượng trong cơ thể cũng bị tiêu hao nhiều đến mức không còn chút gì sót lại trong tinh thần thể.Ngài nằm trong vòng tay của Nazi, đôi mắt hắn đỏ hoe, có một vài giọt nước lành lạnh nhỏ lên má ngài, Nazi của ngài đang khóc, vì ngài. Gần giống như kiếp trước nhưng có một số thứ ngược lại.Người từ thế giới khác, ngài đoán bọn họ chung một thế giới với Russia, đã cứu nơi này và theo lời kể của Nazi là cứu cả ngài.Ngài sau đó nghỉ ngơi trong phòng bệnh của WHO, lúc Nazi ra ngoài, không còn ai trong phòng thì cái người tên 'China' đó bước vào. Đứng trước mặt ngài, 'gã' dùng phiến quạt bằng vàng che nửa mặt của mình, cất tiếng hỏi ngài.- Ngươi là người trọng sinh, đúng không?- Sao ngươi biết?Ngài nhíu mày hỏi lại.- Ta là người đã khiến Russia xuyên không tới đây, cũng vì vậy nên gây ảnh hưởng đến thời gian, khiến một người của thế giới này trọng sinh về quá khứ. Theo cảm nhận, người đó là ngươi.'Gã' chỉ phiến quạt đã gấp gọn về phía ngài, nheo mắt cười.- Vậy ra là ngươi...Là 'gã' vô tình cho ngài một cơ hội nữa, thêm một lần nữa được bảo vệ và kề cạnh hắn.Ngài cúi mặt, dù lẩm bẩm trong miệng nhưng 'gã' vẫn nghe khá rõ. 'Gã' khá thắc mắc ngài nói vậy là có ý gì, nhưng 'gã' quá lười để mở miệng ra hỏi, nên im luôn, dù sao cũng không phải chuyện của 'gã'.- Vậy con ta, nó đâu?Ngài lại hỏi. Dù ngài rất biết ơn 'gã' vì đã cho ngài cơ hội thứ hai để bảo vệ, ở bên Nazi thêm lần nữa, nhưng việc nào ra việc đó, 'gã' lấy mất con trai ngài, việc này cần được giải thích rõ ràng.- Không biết~ Ta chỉ biết 'Russia' vẫn còn sống thôi. Có lẽ khi đứa nhóc của ta rời đi, nó sẽ trở lại.Gã cười tươi đáp lại, sau đó rời khỏi phòng.Đúng như lời 'gã' nói, một thời gian sau, 'Russia' đã quay trở lại....Hôm nay Nazi không ở nhà ăn với ngài, hắn nói là có hẹn ra ngoài ăn với Weimar, nhưng khi ngài gọi điện hỏi y thì y lại nói người hẹn là Germany. Đến đây là ngài biết hắn giận ngài cái gì đó rồi. Nhưng ngài nhớ là mình không làm gì cả.Không có Nazi ăn cùng, bữa cơm thật sự rất nhạt nhẽo, ngài quyết định lái xe về nhà ăn cùng mấy đứa con. Cũng nhờ quyết định này mà ngài mới biết, đám con của ngài có sở thích yêu con của kẻ thù.Kể ra thì Ukraine yêu Canada, Belarus yêu Taiwan, Kazakhstan yêu Mongolia, Estonia yêu Finland, ngài đoán sau này sẽ có thêm 'Russia' yêu China nữa.Ngài biết thừa mình có phản đối thế nào thì cũng không cản được tụi nó, nên ngài không thèm tham gia vào chuyện yêu đương của đám nhóc nhà mình nữa. Thứ ngài nên quan tâm là rước Nazi về thế nào đây.Trong lúc nghỉ ngơi ở phòng khách, lâu lâu ngài lại nhận được một ánh mắt dò xét của 'Russia', có lẽ nó muốn hỏi bao giờ ngài mới chịu thành thật với Nazi. Tiếp sau đó là một ánh mắt hối thúc như đang đòi nợ, nó còn dùng khẩu hình miệng, bảo ngài mau cưới hắn đi.Kiên nhẫn ngài vẫn còn đó, nhưng hình như là con trai út của ngài hết kiên nhẫn rồi.Đêm nay ngài ngủ ở nhà mình vì Nazi đã nói là muốn có không gian riêng với Weimar và Germany....- Aaaaaa!Nazi mệt mỏi hét lên, úp mặt xuống gối, bịt chặt hai tai tỏ ý không muốn nghe.Chuyện là gần đây hắn đã sắp không chờ nổi ngày USSR tỏ tình hắn, còn ngài thì vẫn chưa có động tĩnh gì. Germany hẹn hắn đi ăn chủ yếu cũng là để điều tra về tình hình giữa hắn và ngài. Đến tận lúc ăn xong, hai người vẫn nhất quyết bám theo hắn để hỏi cho rõ.Nhưng rõ thế quái nào được, ngài còn chưa hắn câu trả lời rõ ràng, hắn cho bọn họ câu trả lời kiểu gì đây.- Anh nói đi chứ! Bên nhau lâu vậy rồi mà!Germany vẫn chưa chịu từ bỏ.- Mày đã hỏi câu này lần thứ một trăm rồi đấy! Có thôi đi chưa!?Hắn cay cú, ném mạnh gối về phía cậu. Nhưng cậu né được dễ dàng, người hứng đạn lại là Weimar đang nhàn nhã uống trà.- Sao lại ném vào anh!?Y tức giận hỏi.- Tại thằng nhóc này né!Nazi chỉ thẳng mặt cậu nói.- Là tại anh ném mà!Germany không hề để mình bị ăn hiếp.- Anh ném mày, vì mày né nên mới trúng Weimar đây!Nazi tiếp tục đưa ra lý lẽ nghe vô cùng hợp lý.- Ai biểu anh ném!?Germany cãi, lý lẽ nghe cũng rất hợp lý.Hai người này cãi mãi cũng không biết mệt, không ai chịu nhường ai khiến đầu óc Weimar nhức oang oang....Ngài bế Nazi đang say khướt về phòng, cả thân thể hắn nóng rực vì rượu. Hôm nay là ngày cưới của hai người, hắn vì vui quá nên uống khá nhiều, ngài uống cũng nhiều nhưng nhiêu đó chẳng là gì so với tửu lượng của ngài. Còn Nazi, vì ít khi uống rượu nên khá dễ say.- Ưmmm... Soviet~Hắn mơ mơ màng màng gọi tên ngài.- Sao vậy?Ngài đặt hắn lên giường, kề sát mặt mình với mặt hắn.Đôi mắt mơ hồ do men rượu của hắn mở ra, gương mặt ngài hiện ra ngay trước mắt, khiến gương mặt vốn đã đỏ do say nay lại càng đỏ hơn.- Nazi, ngươi biết bây giờ chúng ta sẽ làm gì không?Ngài thì thầm vào tai hắn, những âm thanh trầm ấm khiến người hắn hơi run lên.- Kh-Không biết...Hắn ấp úng trả lời.- Thật chứ?Ngài hôn lên cổ hắn.- Th-Thật mà...Hành động kì lạ của ngài khiến hắn xấu hổ.- Để ta dạy ngươi.Nói xong thì ngài hôn lên môi hắn, lưỡi ngài không hề bị cản trở, nhanh chóng xâm nhập vào miệng hắn, khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng. Tay ngài cởi hết toàn bộ quần áo của hắn, làn da đột ngột tiếp xúc với khí lạnh khiến hắn giật thót, ánh mắt hoang mang nhìn thẳng vào ngài.Đừng nhìn bề ngoài trông hắn hư hỏng vậy thôi, nhắc về phương diện này thì một tí kiến thức hắn cũng không có. Một con nai tơ đúng nghĩa. Mà nai tơ thì thường dễ săn hơn những con có sẵn kinh nghiệm.- So-Soviet... Umm... Ngươi làm gì vậy?Hắn nhìn những ngón tay ngài lướt trên da mình, ngại ngùng hỏi.- Làm chuyện một cặp vợ chồng sẽ làm.- Ah!Ngài liếm lên điểm hồng trước ngực hắn, cảm giác ẩm ướt lướt qua đầu ti khiến hắn bật thốt một âm thanh xấu hổ. Âm thanh vừa phát ra hắn đã lập tức bịt chặt miệng, lòng không thể tin được bản thân vừa phát ra thứ tiếng đó.Nhìn ngài chơi vui vẻ với ngực mình, hắn ngại đến mức cả mặt lẫn tai đều đỏ rực, nơi đầu ngực bị chơi qua trở nên mẩn cảm lạ thường. Mỗi lần ngài liếm hay ngắt nhéo nó, hắn đều rất muốn rên rỉ thật lớn. Nhưng hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để không lại phát ra thứ âm thanh đó.- Sao vậy? Để ta nghe giọng ngươi đi, Nazi.Ngài gọi tên hắn, tiếng gọi ám mùi dục vọng khác hẳn với những lần trước. Nghe ngài nói vậy hắn càng ngậm chặt miệng hơn, ngài kéo tay hắn ra thì hắn cắn môi, làm mọi cách để ngài không nghe thấy tiếng của mình.Linh cảm mách bảo hắn, chỉ cần để ngài nghe thấy tiếng, hắn chắc chắn sẽ tiêu đời.Ngài thấy hắn căn môi thì xót, đành cúi người hôn hắn để hắn không cắn môi nữa.Hắn đắm chìm trong nụ hôn của ngài, sau lần vừa rồi thì hắn cũng đã học được cách hôn rồi, vòng tay qua cổ ngài để khiến nụ hôn càng thêm sâu.Tay ngài lướt trên lưng hắn, lướt dần xuống phần dưới, ngài tách hai cánh mông của hắn ra, đặt ngón tay trước miệng huyệt nhưng chưa cho vào ngay. Ngài ngậm dương vật của hắn vào miệng khiến hắn thét lớn lên.Cảm giác ấm nóng bao bọc lấy phân thân, sự thoải mái hắn lần đầu tiên cảm nhận được, đánh úp chút tỉnh táo ít ỏi của hắn. Run rẩy chịu đựng cái cảm giác sung sướng mà ngài mang đến, không hề để ý đến ngón tay nơi huyệt khẩu của mình.Ngài thấy hắn đã đắm chìm trong khoái cảm, ngón tay ngài cứ thế mà đâm vào, hắn cong người lên khiến dương vật đâm sâu hơn vào miệng ngài. Hậu huyệt lần đầu bị xâm nhập, ngay lập tức co bóp để đẩy dị vật ra ngoài.- Hức!... Ah... Đi ra... Hah... Ah~Hắn rên lớn, bắn hết vào miệng ngài.- B-Bẩn lắm, đừng nuốt!Hắn vừa nói xong thì thứ hắn vừa xuất ra đã trôi hết xuống cổ họng ngài. Ngón tay bên trong cũng bắt đầu khuấy đảo khiến hắn lại một lần nữa bị nhấn chìm.- Ah... Hah... Ch-Chậm... Ngón tay ngươi-- Ah... Nhanh quá rồi... Hức... Umm...Ngài lại tiếp tục hôn hắn, bên dưới cũng bắt đầu gia tăng số lượng ngón tay. Cho đến khi ba ngón tay di chuyển dễ dàng, ngài bắt đầu lần mò điểm bí ẩn trong người hắn.Hắn giờ chẳng biết ngài đang làm gì nữa, đầu hắn trắng xóa vì sự căng đầy bên dưới, môi lưỡi mỏi nhừ vì bị hôn quá lâu, nước bọt tràn khỏi miệng chảy hết xuống cổ.- Ummmm---!Hắn bất ngờ trợn tròn mắt, tiếng rên rỉ bị kìm lại bởi nụ hôn của hai người vẫn nghe rất rõ, ngón tay ngài chạm vào một điểm ở sâu bên trong khiến cả cơ thể hắn phản ứng dữ dội.Thêm một lúc nữa thì ngài cũng rút hết các ngón tay ở bên trong ra. Hắn cứ nghĩ là xong rồi, thoải mái thở hắt một hơi, dù bên trong vẫn đang trào dâng một cảm giác trống rỗng lạ thường, nhưng hắn không quan tâm lắm.Ngay sau đó hành động của ngài khiến hắn không thể tiếp tục nhẹ nhõm được nữa. Khóa quần của ngài bị kéo xuống, để lộ ra cự vật to lớn, đầy gân guốc trong rất đáng sợ.- Nazi...Ngài âu yếm gọi tên hắn.- Ng-Ngươi muốn làm gì với nó?...Hắn sợ hãi hỏi, giọng vẫn còn run run vì đợt khoái cảm lúc nãy chưa dứt.Ngài không trả lời hắn, chỉ nở một nụ cười bỉ ổi. Ngay sau đó, không hề báo trước, ngài đâm thẳng vào bên trong khiến hắn hét toáng lên.Cái thứ gậy thịt nóng rực đó chạm vào vách thịt khiến hắn run rẩy, kích thước quá cỡ của nó nhồi đầy hậu huyệt bé nhỏ của hắn.Vách thịt mềm mại, ấm nóng bọc lấy phân thân ngài khiến ngài sướng rân, chỉ muốn ngay tức khắc giã mạnh vào đó, cảm nhận nhiều khoái cảm hơn. Nhưng ngài lại không động vội, để yên cho hắn tự thích nghi với sự có mặt của mình ở bên trong trước.Khi thấy hắn đã quên, ngài bắt đầu đưa đẩy hông khiến cự vật đi chuyển nhẹ nhàng. Hắn cứ liên tục rên rỉ theo từng động chạm của ngài.- Ah... Hah... Ch-Chậm chút... Ngah... Ah...Ngài nâng cằm hắn lên, hôn xuống đôi môi đã bị hôn đến căng mọng từ nãy giờ của hắn, khoá mọi tiếng rên vô nghĩa của hắn.Dần dần động tác của ngài không còn nhẹ nhàng như lúc đầu nữa, nó trở nên thô bạo và điên cuồng. Ngài đâm mạnh vào bên trong với tộc độ hắn không thể bắt kịp, liên tục chà xát điểm yếu hại, nhấn chìm hắn trong khoái lạc mới lạ.Tâm trí hắn, giọng nói hắn, cơ thể hắn không chịu sự khống chế của hắn nữa, chúng cứ ngày một mất kiểm soát theo từng động tác của ngài. Tâm trí hắn trở nên mờ đục, giọng hắn mất kiểm soát mà rên rỉ, cơ thể vô thức liên tục đưa đẩy theo nhịp độ của ngài.- Aaaaa-! Nhanh quá... Ah~ Hah... Chậm lại... Aaa...Hắn cứ rên rỉ, cố cầu xin ngài nhưng không biết những âm thanh hắn phát ra lúc này, không có tác dụng cầu xin mà là đang cổ vũ ngài tiếp tục. Ngài mạnh bạo đâm sâu hơn, như muốn đâm đến tận cùng bên trong hắn.- Kh-Không! Aaaaaa-! Sâu quá... So-Soviet... Nhẹ lại... Ah~Cái cảm giác bị xỏ xuyên, khiến hắn sợ hãi có thể bị ngài đâm đến chết, miệng rên càng lớn hơn, xen lẫn những tiếng van xin đứt quãng.- Nazi, ta là gì của ngươi?Ngài hỏi, nhưng hắn chẳng còn tâm trí để ý đến câu hỏi của ngài nữa, hắn chỉ biết hậu huyệt của hắn đang bị ngài chà đạp đến thảm thương.Ngài thấy hắn không trả lời thì thúc mạnh hơn, hắn cảm thấy nếu ngài cứ tiếp tục dùng cái cường độ đó để đưa đẩy, hắn sẽ bị ngài chơi chết thật mất. Vì an ổn của bản thân, hắn cố dùng chất giọng vẩn đục vì khoái cảm trả lời ngài.- Aaaa... Chồng ta... Ng-Ngươi là... Ah... Là chồng ta... Aaa... Chậm chút đi mà... Ah~- Ngoan lắm.Ngài nghe hắn nói thì càng hưng phấn hơn, tốc độ đâm rút ngày càng nhanh. Nước mắt hắn chảy dài trên gò má vì sung sướng tột độ cơ thể hắn đang trải qua.Rồi ngài cũng bắt đầu chạy nước rút, đâm những phát cuối cùng vào nơi sâu nhất, phóng thích toàn bộ dụng dịch nóng như nhung nham vào trong hắn.- Aaaaaa~Tinh dịch tưới tắm khắp hậu huyệt, khiến cả người hắn co giật liên hồi. Bên trong chứa không hết những gì ngài cho vào, rỉ ra một ít thông qua nơi giao hợp của hai người.- Nazi, đừng ngủ. Đêm nay còn dài lắm!Ngài ôm lấy cơ thể hắn, cùng hắn âu yếm cả đêm dài, đắm chìm bên hắn trong trụy lạc bỏ quên cả thời gian.Đêm tân hôn lãng mạn cứ thế trôi qua.Nazi cuối cùng cũng đã về với ngài, cả thể xác lẫn linh hồn đều thuộc về ngài. Từ nay, sẽ không ai có thể chia cắt bọn họ....Hôm nay Nazi lén chồng đi chơi. Gần đây hai người thường xuyên đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài, không dành thời gian ở trong thành phố. Dù hắn rất thích được đi đây đi đó cùng ngài, nhưng chung quy lại hắn vẫn thích thành phố này nhất. Đây là nơi đã chứng kiến câu chuyện của họ, gặp nhau lần đâu tại đây, kết hôn ở đây, có hầu hết kỉ niệm ở đây.Ở lại một nơi quá lâu sẽ cảm thấy nơi đó quen thuộc đến nhàm chán, phải đi thật xa rồi trở về thì mới có thể nhận ra nơi đó quan trọng đến nhường nào.Hắn vốn định rủ USSR đi chung, nhưng bọn họ vừa đi chơi về thì ngài phải bù đầu bù cổ vào công việc. Hắn không muốn làm phiền ngài cũng như ảnh hưởng đến hiệu suất công việc, nên hắn quyết định đi một mình.Hắn một mình bước đi trên đường, ngắm nhìn những toà nhà và các cấu trúc được xây dựng lại sau trận chiến đó, hắn vẫn có thể nhận ra sự quen thuộc của những năm trước dù bề ngoài có sự thay đổi lớn.Đột nhiên hắn cảm nhận được các tiếng bước chân của ai đó chạy tới chỗ hắn từ phía sau lưng, nhanh chóng né đi, tránh kẻ đó đụng vào hắn, để mặc kẻ đó trao nụ hôn thắm thiết với đất mẹ. - "Quả nhiên nên nghe lời Soviet."Hắn nghĩ, quay lưng chạy đi. Ngài đã từng nói với hắn, đừng tự ý ra khỏi nhà nếu không có ngài, có rất nhiều gã thợ săn đang rình rập hắn ngoài kia. Ai biết được kẻ này sẽ gây ra mối nguy hại nào cho hắn chứ.- Ui da...Hắn khựng người lại khi nghe tiếng trẻ con vang lên ở vị trí hắn vừa đứng. Quay đầu nhìn lại thì thấy một đứa nhóc, tầm khoảng mười tuổi đang ngồi xoá trán. Không có kẻ nguy hiểm nào cả, đứa nhóc này chính là kẻ lao vào hắn lúc nãy. Quan trọng hơn, đứa trẻ này trông rất giống USSR....Chồng hắn có con rơi con rớt ở bên ngoài với con đàn bà nào thế hả!?- Ngươi là ai?Hắn cố giữ bản thân bình tĩnh nhất có thể, cất tiếng hỏi đứa nhóc trước mặt. Hắn thề, hắn mà biết con ả nào đã cùng ngài tạo ra thằng nhóc này, hắn sẽ tứ mã phanh thây ả rồi đem ngâm trong thùng acid đậm đặc.- Em là Thevius!Cậu nhỏ cười tươi, lễ phép giới thiệu bản thân.- Tại sao lại lao vào ta?Hắn nheo mắt nhìn cậu. Đừng nghĩ hắn thích thú gì với đứa nhóc này, hắn chỉ đang cố bắt chuyện để moi thông tin về mẹ nó thôi.- Em nhầm anh với một người quen.Cậu nhóc ngây thơ trả lời.- Hửm? Người quen nào vậy? Nhìn từ sau bọn ta giống nhau lắm sao?Hắn cười cười đáp lại, vươn tay tỏ ý muốn kéo cậu nhóc đứng dậy.- Giống lắm ạ.Cậu nắm lấy tay hắn, nhờ vào lực kéo của hắn đứng lên khỏi mặt đường.Sau đó hắn cứ thế mà dắt tay nó đi loanh quanh, tạo thời gian moi thông tin từ nó.- Cha mẹ ngươi đâu? Sao để ngươi đi một mình vậy?Hắn tỏ ra tốt bụng hỏi thăm cậu.- Em chỉ nhớ cha thôi, em không biết về mẹ.Cậu nhóc vẫn rất thành thật trả lời, gương mặt hớn hở như thể không biết bản thân không có chút gì về người mang nặng đẻ đau mình.- Vậy cha ngươi là ai? Cha không kể ngươi nghe về mẹ à?Hắn lại hỏi tiếp để xác nhận suy đoán của bản thân.- Cha em không nói gì cả... Cha tên là USSR!Nghe tới đây, hắn siết chặt bàn tay nhỏ của cậu khiến cậu đau điếng, gân xanh nổi đầy tràn khi biết ngài dám trăng hoa, tới mức có sản phẩm ở ngoài....- Nazi, ngươi đừng quậy nữa.Ngài nhíu mày nhìn hắn đang ngồi vắt chân trên bàn làm việc của mình.Hắn hôm nay thật kỳ lạ, mang trên mình một bộ đồ đen gần giống với quân phục, làm loạn đủ thứ trong lúc ngài làm việc. Mọi khi hắn cũng quậy, nhưng sẽ không bao giờ quậy hay làm phiền đến công việc của ngài, hắn cũng không thích mặc những bộ quần áo kiểu này.- Ta không làm gì đâu, ngươi cứ làm việc đi.Nói xong hắn cầm đại một tờ giấy trên bàn lên xem.- "Nhưng ngươi..."Bộ đồ hắn đang mặc bó khá sát vào người, phô hết đường cong trên cơ thể hắn. Ngài chạm vào cơ thể hắn hàng đêm, ngài biết rõ mọi thứ trên cơ thể hắn. Và ngài chắn chắn, Nazi của ngài không trông thế này.- Hử? Hợp đồng kinh doanh? Sao ngươi lại làm mấy cái này?Hắn bất ngờ hỏi.- Công việc của ta.Ngài giải đáp.- "Tên UN sao lại cho ngươi làm mấy thứ này?"Hắn khó chịu nghĩ, đang định hỏi ngài câu hỏi trong đâu thì mắt hắn va vào khung tranh trên bàn. Trong đó có hình ngài và hắn chụp chung với nhau lúc đám cưới.Hắn trong đó cười rất tươi, một nụ cười đẹp nhất vào ngày hạnh phúc nhất.Nhưng trong trí nhớ của hắn, hắn và ngài, lại chưa từng chụp qua kiểu ảnh này. Đúng hơn, hắn chưa từng chụp chung với ngài.Hắn vuốt nhẹ lên gương mặt của hắn trong ảnh, không cần nhìn quá kĩ cũng sẽ nhận ra hắn và hắn trong ảnh có rất nhiều điểm không giống nhau.Và cả ngài, cũng không phải là USSR của hắn.Nghĩ đến đây, đầu hắn lướt qua một bóng hình, ngay lập tức, hắn nhảy khỏi bàn và chạy đi nhanh như chớp, khiến ngài không kịp phản ứng.Hắn chẳng đi đâu xa, chỉ ở ngay trên sân thượng nhìn ra cổng vào. Nở một nụ cười gằn, kiên nhẫn chờ đợi kẻ đó xuất hiện....Dù Nazi có hỏi ngang hỏi dọc kiểu gì cũng không thể khiến cậu nhóc khai ra một chút thông tin về mẹ mình. Có lúc hắn đã suýt tin cậu thật sự không biết gì về mẹ mình. Nhưng linh cảm mách bảo hắn, cậu đang cố che giấu người đó.Hắn không muốn từ bỏ, định bụng là sẽ đem nó về nhà, ở ngay trước mặt ngài hỏi cho rõ tội trạng của ngài. Hắn không thể hiểu nổi, ngài yêu hắn nhiều như vậy, sao có thể làm ra chuyện này. Đứa trẻ này đã có từ trước lúc hắn và ngài kết hôn, nhưng suốt bao nhiêu năm nuôi nấng hắn, ngài chưa từng có cái kiểu hành vi đấy. Là hắn đã nhìn lầm ngài rồi sao?- Đây là nhà của anh ạ?Thevius cất tiếng hỏi.Nghĩ đủ thứ thì hắn cũng đã đưa cậu về đến nhà. Đứng trước ngôi nhà chất chứa bao nhiêu kí ức của ngài và hắn, nhìn lại đứa bé bên cạnh, tưởng tượng đến gương mặt ngài lúc thấy cậu, hắn thật sự không dám mở cửa.[Đoàng]Một âm thanh gần giống tiếng nổ khi năng lượng của hắn bắn ra vang lên, cậu nhóc đẩy mạnh hắn ra, còn mình thì ngã về phía sau.Một thứ gì đó sượt qua má cậu, để lại một vệt dài và mỏng trên làn da non nớt của một đứa trẻ, đâm thẳng vào mặt đất.Hắn vội ngước nhìn lên trên để xem kẻ nào dám gan to bằng trời, lộng hành ở sân nhà hắn. Hỡi ơi, thị lực gần đây của hắn kém đi phải không, sao hắn lại thấy một hắn khác đang đứng trên sân thượng, nhìn thẳng vào hắn với thứ gì đó màu đen có thiết kế kì lạ, đang bốc khói trên tay.Người đó leo khỏi lan can, nhảy thẳng xuống đất từ sân thượng, đáp đất một cách dễ dàng. Ánh mắt tàn độc, chứa đầy tức giận của kẻ đó lướt qua gã, nhìn trực diện vào cậu nhóc đã trốn sau chân hắn từ bao giờ.- Anh ơi... Đó là quỷ đấy...Cậu nhóc bấu víu vào chân hắn, sợ hãi nói ra một câu kì lạ.- Vậy để ta cho ngươi thấy, thế nào là quỷ!Kẻ đó nghe xong thì cười một cách chết chóc, sát ý cao ngút tràn ra xung quanh khiến hắn khó chịu, nâng cái thứ màu đen trên tay, hướng thẳng về phía đầu cậu nhóc.Hắn không hiểu sao lại muốn bảo vệ cậu nhóc này, vươn một tay che cho nó, một tay còn lại tạo ra đạn năng lượng phá hủy cái thứ kia của 'hắn'.
[Đoàng]Cái âm thanh ấy lại phát ra lần nữa, thứ gì đó bắn ra từ bên trong cái màu đen ấy, bay với tốc độ mắt thường không theo kịp về phía hắn và cậu nhóc.Khi cả hai thứ sắp va vào nhau thì bị một bức tường băng màu máu, chặn hết lại.- Cái gì đây hả!?Ngài bước ra từ trong nhà, nửa tức giận nửa khó hiểu nói.Kẻ kia thấy ngài bước ra, cũng hạ cái thứ màu đen trên tay xuống, làm nó biến mất. Đôi con người chứa đầy sự chết chóc lướt qua hết một lượt từ ngài đến hắn, dừng lại ở chỗ cậu nhóc đang run như cầy sấy bên chân hắn.Một áp lực vô hình nào đó từ kẻ này, tàn dư của thứ sát khí đáng sợ kia, đè ép lên thanh quản hắn, không một lời nào có thể thoát khỏi miệng ngay lúc này.Kẻ đó nhướng mày, ngay lập tức đứa trẻ bên chân hắn đã lon ton chạy về phía đó. Thevius cười hì hì, nắm lấy góc áo của 'hắn' lấy lòng.- Mama thân yêu, con chỉ đùa một chút thôi mà. Tha cho con đi nha!Không nói thì thôi, vừa nói ra đã khiến hàm hắn há to đến nổi muốn rớt ra ngoài. Đứa nhóc này là con của USSR với một kẻ tương tự hắn, đã vậy người này còn đẹp hơn hắn. Ngài đây là đang coi hắn là người thay thế chắc.- Cái quái!?Hắn không nhịn được mà bật thốt. Sau đó hắn nhìn về phía ngài, nhưng kì lạ, ngài cũng đang nhìn hai người đó với ánh mắt hoang mang không khác gì hắn. Chẳng phải đây là con của ngài sao, ánh mắt ấy là sao vậy?- Ngươi đã nói gì với bọn họ rồi?'Hắn' mặt vô biểu tình, nhìn chằm chằm vào nó.- Con nói con là con của cha...Cậu nuốt nước bọt.Ngay sau đó cái thứ màu đen ấy lại xuất hiện, đặt ngay bên thái dương cậu. 'Hắn' thì không quan tâm đến việc cậu run sợ thế nào, chỉ kéo tay hắn vào nhà cùng với ngài.- Muốn biết ta và đứa nhóc kia là ai đúng chứ?'Hắn' nhếch mày nhìn hai người, nói ra một câu khẳng định dưới dạng câu hỏi.Môi hắn run run muốn nói ra gì đó, nhưng lưỡi lại đơ cứng, chẳng thể nói ra được từ gì, ngay cả ngài cũng vì quá ngạc nhiên mà chẳng nói nên lời.Thấy hai người như vậy, 'hắn' chỉ cười khẩy rồi tiến lại ghế sofa, ngồi lên đó một cách tự nhiên như ở nhà. 'Hắn' bắt đầu nói.- Ta là 'Nazi' - ngươi ở một thế giới khác. Thằng nhóc kia là con của ta và 'USSR' ở chỗ ta. Dễ hiểu thì, ta đến từ cùng một thế giới với người đã cứu các ngươi mấy năm trước đấy.- B-Bằng cách nào?...Nazi vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc sau khi tiếp nhận mớ thông tin vừa rồi, ấp úng nói.- Chắc do tên nhóc đó. Ta không biết.'Hắn' nhún vai nói, tỏ ra không quan tâm lắm.- Vậy ngươi tính làm thế nào rời khỏi đây?Hít sâu một hơi, Nazi lại tiếp tục hỏi. Hắn đang muốn đuổi khéo một hắn khác ra khỏi đây, không phải vì hắn ghét chính mình, chỉ là hắn chịu không nổi cái hơi thở chết chóc của 'hắn' thôi.- Không biết.'Hắn' thờ ơ đáp. Ngay lúc này Thevius cũng chạy vào với cái bản mặt tái mét, chắc là bị cái thứ màu đen kia dọa sợ.- Cái thứ màu đen ấy là gì?Ngài cất tiếng.- Hửm? À đúng rồi, các ngươi không biết. Đây là súng, một loại vũ khí.'Hắn' tạo ra một loại súng bình thường nào đó, để nó lơ lửng trước mặt hai người.- Năng lực của ngươi?Ngài chạm vào thân súng, thắc mắc.- Phải.'Hắn' đáp rồi bế cậu nhóc đang bám vào chân mình, cầu xin được tha thứ lên đùi.- Lần sau còn chơi trò đấy thì chết với ta!'Hắn' thì thầm với cậu những lời đe dọa, đủ cho hai người nghe. Cậu tỏ ra sợ hãi gật đầu, nhưng 'Nazi' biết thừa, cậu sẽ lại bày ra những trò còn quá quắt hơn trong tương lai, lời 'hắn' có cái nào thật sự phát huy tác dụng đâu. Nói cậu nghe chẳng khác gì nước đổ đầu vịt, kề súng lên đầu cũng không biết sợ.Vài ngày sau đó, 'hắn' và Thevius ở lại trong nhà ngài. Sau khi biết cậu không phải con của ngài, ngài vẫn chung thủy với hắn, Nazi tỏ ra yêu thích đứa nhóc này hơn hẳn. Chỉ cần có thời gian rảnh, hắn sẽ chơi cùng cậu, hoàn toàn bơ đẹp ngài đang ngồi thù lù bên cạnh.Có lẽ vì hắn cũng muốn có một đứa con với ngài, nhưng công nghệ hiện tại không làm được, nên hắn mới thích đứa nhóc này nhiều đến thế.Thevius rất thân thiện với cả hắn và ngài, chắc vì cả hai là cha mẹ cậu ở một thế giới khác, nhưng 'Nazi' lại rất trái ngược, 'hắn' tỏ ra không mấy hòa đồng với cả ngài và hắn, chẳng thể hiện bao nhiêu cảm xúc ra ngoài. Như thể 'hắn' có sở thích cách ly bản thân với người xung quanh.Thevius nói 'hắn' chỉ không vui, mọi khi 'hắn' sẽ luôn có 'ngài' bên cạnh, bây giờ thiếu đi bóng dáng của cha cậu khiến 'hắn' không quen, dẫn đến tâm trạng không tốt. Và vốn dĩ 'Nazi' cũng không muốn quá thân thiết với người nào trừ 'USSR'.Gần như là tương tự với Nazi mỗi khi không có ngài.Hôm này Thevius muốn đi mua đồ ăn cùng Nazi, cậu liên tục dãy đành đạch lên, làm đủ mọi cách để 'hắn' và ngài đồng ý với cậu. Vì quá phiền và ồn ào nên đành phải chấp thuận cho hai người đi.Ngài có yêu cầu Weimar theo sát hai người để đảm bảo không có bất trắc, 'Nazi' thì thảnh thơi hơn, 'hắn' hoàn toàn tự tin vào khả năng đứa con được đích thân chồng 'hắn' huấn luyện từ bé.Thevius kéo hắn đi trên đường, cứ thấy cái cửa hàng nào hay ho là liền muốn kéo hắn vào, bất chấp việc cửa hàng đó chẳng liên quan chút gì đến đồ ăn hay những thứ cần mua khác.Hắn luôn phải rất cố gắng để kéo cậu thoát khỏi cám dỗ của những thứ đó, nhưng lần này thì có vẻ không khả quan như các lần trước. Dù hắn kéo thế nào cũng không khiến cậu chịu dịch chân khỏi vị trí đang đứng. Cái sức lực thần thánh này sao có thể có ở một đứa trẻ cơ chứ.- Thevius!Một giọng nói trầm và ấm phát ra khiến cậu tỉnh táo khỏi sự cám dỗ của những thứ xa hoa trước mắt, cả hai nhìn về nơi âm thanh bắt đầu.- Papa!Cậu nhận ra người phía trước, mắt sáng như sao chạy về phía người đàn ông có chín phần giống USSR kia.'Ngài' nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất, đặt cậu trên cánh tay mình, dịu dàng vuốt ve tấm lưng nhỏ.- Nazi?'Ngài' nhìn hắn và hỏi. Nghe cái tên này, hắn không cảm thấy 'ngài' đang gọi 'Nazi', hắn biết 'ngài' đang gọi tên hắn. Không thể in được là ngài có thể phân biệt được 'hắn' và hắn ngay lần đầu tiên.- Ừm. Rất vui được gặp, 'USSR'.Có lẽ đây sẽ là lần duy nhất hắn lễ phép với một người.- Đứa nhóc này làm phiền ngươi?'Ngài' hỏi thăm hắn. Chắc ngài đã thấy hết cảnh hồi nãy nên mới hỏi vậy.- Nếu được thì ngươi đi chung để quản nó đi.Hắn đề nghị.'Ngài' gật đầu rồi bế thằng bé đi cùng với hắn.Xuyên suốt quá trình mua sắm này và cả sau đó nữa, hắn thấy cách 'ngài' đối xử với con trai khác hẳn so với 'Nazi'. Nếu 'Nazi' dùng sự nghiêm khắc đến vô tình, kể cả tàn nhẫn để dạy dỗ Thevius, thì 'ngài' lại vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp với cậu.Đối với 'Nazi', cậu luôn thể hiện một bộ dạng bướng bỉnh và cá biệt, nhưng đối với 'ngài', cậu lại đúng là một đứa trẻ ngoan.Trông như có sự phân biệt đối xử, nhưng thật ra, ba người đều rất yêu thương nhau. Chỉ là cách thể hiện yêu thương khác nhau, để ý một chút sẽ thấy, 'Nazi' vẫn sẽ có lúc nhẹ nhàng với cậu, cả ngài cũng sẽ nhìn cậu, nói với những câu từ, cử chỉ nghiêm khắc. Cậu cũng sẽ ngoan với 'Nazi' và tỏ ra bướng bỉnh với 'ngài' như một đứa trẻ bình thường.Sự bướng bỉnh đó của thằng bé với 'Nazi', chắc là vì cả hai người hay tranh giành sự ưu tiên và quan tâm của 'USSR'. Mà thường thì là 'Nazi' thắng, nên thằng nhóc cay cú thôi.Một gia đình kì lạ, nhưng lại là một gia đình hạnh phúc.Hắn có chút ghen tị với 'Nazi'. Nhìn đứa nhóc ngày ngày quấn bên chân 'hắn' quậy phá bất kể 'hắn' nổi giận, hắn cũng muốn có một đứa như vậy.Hắn thật tham lam mà, rõ biết là không thể nhưng vẫn tham luyến.- Nazi?Thấy hắn cứ đờ ra sau khi tiễn gia đình kia rời đi, ngài lo lắng gọi.- Sao vậy?...Hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi dòng cảm xúc của mình, lơ mơ hỏi lại ngài.- Ngươi muốn một đứa như vậy à?Ngài nhìn thấu tâm can hắn rồi, quả nhiên là nuôi hắn từ bé có khác.- Muốn, nhưng không được...Hắn ủ rũ nói.- Ngoan, ngươi có ta là được rồi.Ngài hôn lên trán hắn, cả hai đi vào nhà.Câu chuyện gặp gỡ chính mình ở thế giới khác cùng con của họ, cứ thế kết thúc. Cuộc sống ấm yên của cặp vợ chồng cứ thế tiếp diễn, như cách nó vẫn luôn diễn ra.
___________________________________________Chuyên mục sìn hàng countryballs của OTP:))))) Hàng do bạn tôi vẽ:>>>
Chỉ đơn giản là USA (con to) làm nũng với UK (con nhỏ) thôi.
Cre: SunRieHeh
Nazi: Hôm nay á hả! Ta vừa cạp đầu Italian Empire xong! Nó bù lu bù loa, cầu cú Japanese Empire.
USSR: Um❤️
.
Japanese Empire: Đả đảo! Đả đảo!
Nazi: C*c! Ta cạp luôn mày giờ!
.
Japanese Empire: Chít đi em iu!
Italian Empire: Ngươi bắt nạt ta...
Russia đau đớn, Russia gục ngã vì China chỉ coi mình là em trai:>>Russia: Anh khum iu iemChina: ... Ai dạy hư đứa nhóc của ta rồi? Thằng bé còn nhỏ lắm đó!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me