Onghwang Trans Our Screenplay Lais
♫Một ngày trong cuộc đời của Hwang Minhyun bao gồm cà phê đen và một lát bánh mì nướng đơn giản cùng mứt việt quất. Cậu ngồi bên quầy bếp trông đã khá cũ, nhìn chằm chằm vào làn hơi nóng bay lên từ tách cà phê cho đến khi chúng trôi vào thinh không. Căn hộ nhỏ của cậu khá ổn và sạch sẽ, mặc dù không mấy được ánh sáng chiếu vào. Cảm giác bình yên như nhạt nhòa dần, và Minhyun cuối cùng cũng nâng tách cà phê đến miệng, ngạc nhiên một cách đầy mỉa mai bởi vị đắng của nó.Mèo của cậu, Momofuku (hay gọi tắt là Momo), là người bạn duy nhất của cậu, không hẳn là cậu phiền bởi điều đó. Minhyun tìm thấy nó ở con hẻm phía sau nhà, bộ lông xám của nó dính đầy bùn đất cùng nước mưa, và đôi mắt to xanh lục của nó nhìn thẳng vào Minhyun. Cậu mang nó về nhà hôm ấy, vệ sinh cho nó trong căn hộ của mình, và đặt tên mèo là "Momofuku" theo tên của chuỗi cửa hàng đồ ăn mà cậu thích. Kể từ khi Minhyun tự cô lập bản thân, anh mất hết mọi liên lạc và không có cơ hội để có tương tác xã hội với con người thật sự. Nhưng cậu rất tận hưởng sự hiện diện của Momo. Momo là một người bạn tốt, luôn lắng nghe cậu than phiền về cuộc đời đau khổ của mình trong khi đang ăn hộp cá ngừ của nó. Momo không thể đánh giá Minhyun, hay ít nhất thì nó không hề lên tiếng về việc đó, và nó để cho Minhyun nựng mình đến khi nào mà cậu thích.Bởi vì thành công vang dội trong quá khứ của mình, Minhyun có đủ tiền để cậu chống đỡ được trong một khoảng thời gian dài. Cậu từng thử nộp đơn cho một công việc bán thời gian; nhưng lần nào cũng thế, cậu sẽ gọi điện cho bên tuyển dụng và não cậu cứng đờ khi ai đó thực sự nhận máy.Cậu đã duy trì lối sinh hoạt này nhiều năm. Minhyun thức dậy, chờ chiếc Keurig đáng tin cậy của mình làm ra tách cà phê đen uống liền, vét sạch phần còn lại trong hũ mứt, ngồi biếng nhác và nựng mèo, nhìn chằm chằm vào bức tường đang bao bọc lấy cậu. Cậu nhìn lia qua một cách vô hồn những bằng khen còn treo xung quanh mà cậu chưa đủ mạnh mẽ để tháo chúng xuống, và sẽ mở tivi để xem bất cứ thứ gì đang chiếu. (Thứ cậu thích xem lúc này là các tập chiếu lại của Inuyasha. Tại sao cơ chứ? Bản thân cậu còn không trả lời nổi lý do.) Bên cạnh việc xem tivi, Minhyun không làm gì mấy, ngoại trừ vài buổi tập yoga trong nhà và quét dọn. Minhyun còn không buồn kiểm tra điện thoại; nó cũ rích và hoàn toàn lỗi thời (cậu chưa hề thay chiếc nào khác trong suốt 5 năm qua), và cậu không hề có lý do nào để dùng nó nếu cậu không nhận bất cứ tin nhắn mới nào. Cậu quay gót về giường, cảm giác có chút không thỏa mãn, và trừng mắt nhìn lên trần nhà cho đến khi cậu chìm vào giấc ngủ không mộng mị. Đó là một cuộc sống bình thường mà anh dần trở nên quen thuộc. Sau khi ăn sáng, Minhyun thả mình xuống chiếc ghế bành ở phòng khách, vươn tay để lấy điều khiển mở tivi. Cậu quyết định sẽ xem nốt tập phim cậu đã dừng xem hôm qua. Momo trèo lên làm ổ trong lòng cậu và họ tiếp tục xem phim cùng nhau."Loài người là loài tham vọng và kiêu ngạo hơn bất cứ sinh vật nào khác!" Inuyasha nói qua màn hình. Minhyun nheo mắt, và mở to âm lượng vì cậu không nghe thấy nó nói gì, và Momo nhảy dựng lên bởi âm thanh lớn đột ngột. Minhyun nhẩm xin lỗi với nó, thứ đang nghệch mặt ra và cuộn mình thành quả bóng."Hơn nữa, khi con người có ai đó mà họ muốn bảo vệ, sức mạnh của họ sẽ tăng phi thường. Ta đã có mọi thứ để có thể tiêu diệt ngươi!" Inuyasha tuyên bố trước tên phản diện ác độc. Minhyun xem tập phim một cách gần như hài hước khi hai nhân vật lao đầu vào một cuộc chiến điển hình, nhưng câu nói của Inuyasha vẫn vang vọng trong tâm trí cậu.Xét theo một mức độ nào đó thì điều đó chính xác. Cậu nhớ lại về chính kinh nghiệm bản thân ngày ấy; loài người thực sự rất tham vọng. Kể cả cậu. Minhyun vô cùng tán thưởng nhà sản xuất Inuyasha khi đã lồng ghép đạo lý vô cùng thông thái này vào phim hoạt hình cho trẻ em."Mày nghĩ sao Momo?", cậu hỏi con mèo xám đang ngóc đầu lên. Momo đơn giản nhìn cậu như thể đang nói rằng "Anh thấy tui giống đang quan tâm lắm hả?" và Minhyun bật cười khẽ, hướng sự tập trung lại về màn hình.Ding-dong!Tiếng chuông cửa vang lên, và sau một hồi tạm dừng nó lại vang lên. Momo bật dậy và liếm má Minhyun, dụi cậu nhìn về phía của. Minhyun chớp mắt. Cậu vừa mới lấy thư hôm qua, và cậu cũng không hề đợi bất kì đơn hàng nào. Hàng xóm của cậu chưa bao giờ có ý định tiếp xúc với cậu kể từ khi cậu đặt cái biển "KHÔNG LÀM PHIỀN" vô cùng lớn trước cửa chính, và cánh nhà báo vẫn chưa đào ra được địa chỉ nhà riêng của cậu.Là ai cơ chứ?"Chắc là tên kì quặc nào đó thôi Momo," cậu xoa đầu con mèo, "Mặc kệ nó đi.""Hwang Minhyun, tôi biết cậu đang ở trong đó!", giọng nói từ bên ngoài la lên.Minhyun ngẩn người, hoang mang liệu bản thân cậu có nghe nhầm không. Momo lại liếc nhìn cậu. Cậu quyết định sẽ bỏ qua tiếng gõ của và mặc định rằng đó lại là tên bán hành đa cấp nào đấy, cho đến khi cậu nghe có người hét lên bên ngoài."Minhyun!"Mất vài giây để Minhyun có thể nhận ra giọng ai đang chào cậu, nhưng ngay khi cậu nhìn thấy mái tóc bạc lộ qua khung cửa sổ, cậu liền có thể xác định người đó là ai. Thầm nguyền rủa bản thân, cậu mở cửa để đón người quen cũ."Yoon Jisung?"Jisung nhìn khác hẳn so với trí nhớ cậu. Mái tóc bạc là thứ duy nhất còn giữ nguyên, Jisung của hiện tại có vô số lỗ khuyên, lên mặt là cặp kính mát được thiết kế riêng và khoác bộ cánh hàng hiệu. Người đó tháo kính mát xuống, để lộ cặp mắt nâu đang cong lại thành đôi mắt cười đặc trưng, và anh ta cười toe toét."Chà, cậu chào bạn học cũ kiểu đó hả," Jisung đáp lời đầy khéo léo, bước vào cửa trước khi Minhyun kịp phản đối. "Cũng phải lâu lắm rồi mới thấy mặt cậu đấy! Này, cậu lại cao lên nữa hả?""Đó là chuyện hiển nhiên khi chúng ta chưa từng gặp nhau kể từ hồi cấp 3", Minhyun cười và trao cho người lớn hơn một cái ôm, "Không phải anh vẫn ở nước ngoài hả? Anh lại ở đâu nữa vậy?""Canada," Jisung trả lời, bỏ qua câu hỏi riêng của Minhyun trong khi anh cởi áo khoác, "Lạnh ư? Lạnh chứ. Sirô lá phong hả? Đương nhiên là có rồi.""Dù sao đi nữa thì, anh cũng không biết cậu bắt đầu viết nhạc đấy! Nó tuyệt vời lắm đấy!""À, ừ," Minhyun đáp, cố tìm cách để trả lời, "Ờ thì, em đã từng. Việc đó khá hay.""Hay?" Jisung lặp lại, "Tất cả cậu có thể nói chỉ là 'hay'?""Ý em là, bộ còn cách nào khác để nói về chuyện đó à?""Chắc là đỉnh của chóp? Siêu quần? Như một giấc mơ?" Jisung cố, thậm chí còn vẫy tay cổ vũ, "Thôi nào! Anh đi uống cà phê và nghe thấy bài 'Deeper' của cậu, nó trên cả tuyệt vời!""Ừm, bài đó là một trong những bài hồi đó em làm," Minhyun nhớ lại, giai điệu vang lên nhạt nhòa trong đầu cậu. Khóe miệng cậu nhếch nhẹ khi thoáng nhớ lại. "Em không ngờ họ còn phát bài đó đấy.""Nó rất xuất sắc!""Em mừng khi anh nghĩ vậy," Minhyun đáp.Jisung đánh mắt nhìn lướt qua căn hộ của Minhyun. Không hề bất ngờ khi Minhyun vẫn ngăn nắp như vậy; tấm thảm nâu được hút dọn sạch sẽ, không có bất kì hạt bụi nào trong phòng, và Jisung thề anh thậm chí có thể nhặt đồ ăn từ sàn lên ăn một cách bình thường. Minhyun treo tất cả những thành tựu của cậu lên bức tường màu kem, và một vài chiếc cúp được trưng trong tủ kính nơi góc phòng. Trong khi Jisung vẫn đang quan sát thì Minhyun dẫn anh bước vào căn bếp nhỏ.Momo đang nằm trên mép quầy bếp, nhưng sau đó nó nhảy bật xuống và bám theo Jisung, dụi đầu vào chân anh, ngửi mùi anh và dễ dàng trở nên thân thiện với anh."Chào anh bạn nhỏ," Jisung âu yếm chào, bế nó lên và đặt nó trên quầy bếp. Momo gừ lên thỏa mãn khi Jisung gãi bụng nó."Mèo của cậu chắc chắn rất thích anh đó Minhyun."Minhyun cười lớn. Momo lại rên rừ rừ về phía Jisung."Chắc vì lâu rồi Momo mới gặp người khác ngoài em."Căn bếp của Minhyun nhìn khá khiêm tốn. Nó có một chiếc đảo bếp lát đá cẩm thạch với vài cái ghế xung quanh để ngồi, và mọi thứ (lại) đều sạch không tì vết. Mắt Jisung nhìn lướt qua phần báo được Minhyun dùng nam châm nhỏ gắn lên tủ lạnh, tất cả để phô trương thành tựu một thời của cậu. Minhyun đảo quanh bếp, đổ nước từ cái ấm nước quen thuộc."Trà chứ?" Minhyun mời, tay đưa anh chiếc cốc vẫn còn đang bốc khói, "Xin lỗi, bây giờ em chỉ còn trà bạc hà."Jisung thân thiện nhận ly trà. Chẳng mất bao lâu để họ tìm lại cảm giác quen thuộc và cười đùa về những kỉ niệm những năm cấp ba."Cậu còn nhớ hồi Donghan với Taehyun cố làm cho lịch thi cuối kì bị hoãn không?" Jisung hỏi, cố kiềm lại để bản thân không cười đến rớt nước mắt."Sao mà em quên được chứ?" Minhyun cười khúc khích, "Tụi nó đưa cho cô Boa bánh quy rồi cầu xin cô hết ba ngày để cô đưa cho tờ đáp án. Nhớ lại thôi mà muốn cười khùng."Sau một hồi tràng cười xoắn hết ruột gan, Jisung nhớ ra lý do ban đầu sao anh lại đến đây. Anh gạt đi nước mắt, và ngồi thẳng dậy, hắng giọng khẽ."Thế thì," Jisung cố mở lời, "Dạo này chú mày đang có kế hoạch gì không?"Minhyun mất cả phút trước khi cậu mở miệng lại."À, chỉ là, anh biết mà, thuận theo tự nhiên thôi," Minhyun trả lời."Chỉ có vậy thôi ư? Không có gì hào hứng, không tin tức mới hay bài hát bí mật nào để chia sẻ à?" Jisung cố nhấn mạnh, "Không có bản ballad bí mật top quốc gia hả? Không viết bất cứ thứ gì cho tổng thống Đại Hàn Dân Quốc à?" Jisung nói thầm một cách khoa trương, nhếch nhếch mày.Khá bất ngờ là, anh không hề nhận được bất kì phản ứng nào từ đối phương, và Jisung gọi cậu lần nữa."Minhyun?"Anh vẫn không nghe được bất cứ câu trả lời nào. Chẳng lẽ Minhyun cố tình làm ngơ anh? Anh lại gọi tên Minhyun, nhưng lần này với âm lượng lớn hơn. Minhyun cựa mình và quay lại."Xin lỗi nhưng mà, anh có thể lặp lại bên phía tai phải của em được không?" Minhyun nói nhỏ trong miệng, có phần xấu hổ, "Tai trái em nghe không tốt lắm."Sự tĩnh lặng gượng gạo lấp đầy căn phòng."Anh ấy hoàn toàn bốc hơi vào năm năm trước," giọng Daehwi vang lên trong đầu Jisung. Anh cuối cùng cũng hiểu tại sao Minhyun lại ngừng hết mọi hoạt động vài năm trước. Anh biết Minhyun; mỗi khi có chuyện xảy ra, cậu sẽ giữ nó cho bản thân và trốn đi mất. Mọi thứ giờ đã trở nên hợp lý. Anh ngần ngừ trước khi hỏi Minhyun, người đang tò mò về điều Jisung vừa hỏi.Minhyun không chỉ trốn khỏi mọi người, mà còn khỏi sự thật phũ phàng mà cậu từ chối chấp nhận. Cậu đã hoàn toàn chìm đắm trong sự lo sợ và Jisung sau cùng cũng hiểu được nguồn cơn của sự ngừng hoạt động vô thời hạn, lối sống khép mình và sự sợ hãi đang xoay vần trong tâm trí Minhyun suốt năm năm qua.
Minhyun wasn't hiding from just the people, but also his own truth that he refuses to admit. He was overcome by fear and worry and Jisung finally understood the indefinite hiatus, the hermit lifestyle, and the fear that has manifested in Minhyun's mind over the last five years."Minhyun, anh xin lỗi nếu có hơi đường đột, nhưng có phải cậu bị mất khả năng nghe không?
"Minhyun, forgive me for being blunt, but are you losing your hearing?"Minhyun mất một phút để đáp lại, đẩy qua cho Jisung một gói bánh quy trong cửa hàng tiện lợi. Cậu nhìn xuống, né tránh ánh nhìn của anh, và Momo lại meo lên."Phải.""Cậu bị thế này bao lâu rồi?" Jisung cẩn thận hỏi."Cũng được vài năm rồi," Minhyun giải thích, xoay người trên ghế, "em không để ý nữa.""Nó... bắt đầu từ khi nào?"Jisung khá lo bởi sự chuyển đề tài; Minhyun là dạng người luôn muốn biết rõ mọi việc. Minhyun xoay người chuyển tư thế một chút và bắt đầu nghịch tay mình."Em đã không chấp nhận sự thật đó trong một thời gian dài. Ban đầu em chỉ nghĩ, nếu em mặc kệ nó thì nó sẽ biến mất như một cơn ác mộng hay gì đó. Nhưng nó dần trở nên tệ hơn." Minhyun nhìn vô hồn trong khi Jisung xoay mình một cách gần như khó chịu."Anh rất tiếc khi nghe điều đấy."
"I'm sorry to hear that.""Chỉ là, đó là việc em không thể quyết định được. Tin em đi, nếu em giải quyết được nó thì giờ em đã có thể nghe lại hoàn hảo rồi. Mà sao anh lại quay về đây, Jisung?""Ờ thì, anh được mời quay một bộ phim mới, và anh muốn mời cậu làm nhà soạn nhạc cho anh.""Xin lỗi, nhưng mà anh nói lại được không?""Anh muốn cậu trở thành nhà soạn nhạc cho bộ phim mới của anh," Jisung lặp lại. Anh huých nhẹ Minhyun."Cậu nghĩ sao? Anh em mình có thể lại hợp tác vớ nhau như hồi cấp ba đấy!"Minhyun thở dài. Cậu biết chắc câu hỏi này sớm muộn cũng sẽ xuất hiện, và cậu phải cố tìm một lý do để từ chối. Cậu cầm tách trà giờ đã rỗng của Jisung, rửa nó ở bồn, cố kéo dài để tìm một lý do."Jisung," Minhyun mở lời, cẩn thận từ chối lời mời, "cũng mấy năm rồi em chưa viết bất cứ bài nào hết. Chắc hẳn anh sẽ tìm được người nào đó tốt hơn để giúp mà. Em tin vậy nếu anh thử tìm hỏi những người xung quanh khác."Cậu chỉ tay vào bộ đồ ngủ sọc của mình."Giờ em chỉ là một cái bóng của quá khứ thôi. Em thậm chí còn không nghe được bằng tai trái của mình nữa mà.""Thế này không tốt cho sức khoẻ cậu một chút nào, Minhyun. Cậu không thể làm ổ trong căn hộ này suốt quãng đời còn lại được."Jisung ngừng lại, môi anh như cứng lại bởi những lời nói anh vừa bắn ra trước khi có vẻ như làm ngơ đi điều Minhyun vừa nói, hoặc có lẽ anh thực sự không muốn nghe điều đó."Đương nhiên em có thể rồi," Minhyun đáp lại, "không ai ngăn cản được em hết.""Anh! Có anh cản cậu!" Jisung cãi lại, "Sống để làm gì khi cậu chỉ rụt mình trong nhà với mỗi một mình con mèo chứ? Không biết cậu thế nào chứ với anh đó rất cô đơn đấy.""Em phải nói cho anh biết là Momo là một người bạn rất tốt, cảm ơn anh nhiều," Minhyun chống trả, "và bên cạnh đó thì, có rất nhiều nhà soạn nhạc khác phù hợp với công việc này. Em thậm chí còn có thể giới thiệu vài người cho anh. Chắc là họ vẫn xài số như năm năm trước nhỉ?""Nhưng anh muốn cậu vào đội của anh," Jisung cương quyết, bác bỏ lời viện cớ yếu ớt của Minhyun, "cậu là người duy nhất có thể giúp anh với bộ phim này; anh linh cảm được điều đó. Anh chỉ cần một bài khác thôi, Minhyun.""Viết một bài cũng tốn nhiều thời gian chứ, anh biết mà.""Minhyun, anh đang nghiêm túc đấy," Jisung nói, giờ hơi nghiêng người trên trước, "Tin anh lần này đi. Cậu có tài năng thiên bẩm với âm nhạc. Mấy ngón tay nhỏ múp míp của cậu đã được thần Apollo hôn lên rồi, chính vị thần âm nhạc trong thần thoại Hi Lạp đấy!""Đã," Minhyun nhấn mạnh, chỉ về phía tai mình, "và nói cho công bằng thì em cũng không tin thần thoại Hi Lạp cho lắm. Thực sự thì việc viết nhạc rất khó khăn khi anh thậm chí còn không nghe được bản thân viết gì.""Em chỉ là chưa đủ cố gắng thôi, Minhyun! Lạy Chúa, em là nhà soạn nhạc đấy! Bộ em chưa từng nghe câu danh ngôn đó của Beethoven, 'Tôi không thể tưởng tượng nổi việc mình phải vĩnh viễn rời khỏi thế giới này..."...trước khi tôi có thể sáng tác ra tất cả những thứ tôi muốn sáng tác', " Minhyun tiếp lời, "Ừ, em biết.""Vậy anh không thấy bất kì vấn đề gì với việc này cả.""Và, nếu em chịu cân nhắc việc này, anh sẽ trả tiền thuê nhà của em trong hai năm," anh ngừng lại, chờ đợi phản ứng của Minhyun, "Em nghĩ sao?" Minhyun ngừng lại trước lời dụ dỗ bất ngờ này."Chính xác thì anh đào đâu ra số tiền đó?""Cậu sẽ phải bất ngờ trước mức thu nhập của một đạo diễn phim đấy. Hơn nữa thì, nếu bộ phim truyền hình này thành công thì, anh thậm chí sẽ chia cho cậu mọt phần lợi nhuận luôn. Ý cậu sao?"Thoả thuận này thật sự rất hấp dẫn. Minhyun rùng mình trước ý nghĩ bà chủ nhà lại đến, gõ mạnh cửa nhà cậu đòi tiền thuê, và lập tức xuôi theo."...Vậy thì cũng được."Họ bắt tay thoả thuận (nói chính xác thì, Jisung bắt tay Minhyun, người đã thấy hối hận khi bản thân nói đồng ý)."Tuyệt!" Jisung reo lên, vươn lên đập tay (mà Minhyun bất đắc dĩ phải làm theo), "Đây! Anh sẽ nhắn cậu địa chỉ studio. Mai 9 giờ sáng nhớ đến gặp anh đấy!"Họ trao đổi số điện thoại, và Jisung hớn hở đi về. Minhyun đóng sập cửa lại, và Momo meo lên đáp lại. Minhyun trượt mình xuống sàn, từ chối di chuyển khi con mèo bước qua cậu để đến chỗ chén nước. Điện thoại cậu rung lên lần đầu sau 5 năm, và Minhyun mở khoá để xem tin nhân chưa đọc. Chớp mắt vài cái, cậu nhìn tên danh bạ.☎ YJS: chào người anh em :DMinhyun rên lên bực dọc, và Momo đơn giản làm ngơ anh.Rốt cuộc thì cậu mới kéo bản thân vào cái gì vậy?
Minhyun wasn't hiding from just the people, but also his own truth that he refuses to admit. He was overcome by fear and worry and Jisung finally understood the indefinite hiatus, the hermit lifestyle, and the fear that has manifested in Minhyun's mind over the last five years."Minhyun, anh xin lỗi nếu có hơi đường đột, nhưng có phải cậu bị mất khả năng nghe không?
"Minhyun, forgive me for being blunt, but are you losing your hearing?"Minhyun mất một phút để đáp lại, đẩy qua cho Jisung một gói bánh quy trong cửa hàng tiện lợi. Cậu nhìn xuống, né tránh ánh nhìn của anh, và Momo lại meo lên."Phải.""Cậu bị thế này bao lâu rồi?" Jisung cẩn thận hỏi."Cũng được vài năm rồi," Minhyun giải thích, xoay người trên ghế, "em không để ý nữa.""Nó... bắt đầu từ khi nào?"Jisung khá lo bởi sự chuyển đề tài; Minhyun là dạng người luôn muốn biết rõ mọi việc. Minhyun xoay người chuyển tư thế một chút và bắt đầu nghịch tay mình."Em đã không chấp nhận sự thật đó trong một thời gian dài. Ban đầu em chỉ nghĩ, nếu em mặc kệ nó thì nó sẽ biến mất như một cơn ác mộng hay gì đó. Nhưng nó dần trở nên tệ hơn." Minhyun nhìn vô hồn trong khi Jisung xoay mình một cách gần như khó chịu."Anh rất tiếc khi nghe điều đấy."
"I'm sorry to hear that.""Chỉ là, đó là việc em không thể quyết định được. Tin em đi, nếu em giải quyết được nó thì giờ em đã có thể nghe lại hoàn hảo rồi. Mà sao anh lại quay về đây, Jisung?""Ờ thì, anh được mời quay một bộ phim mới, và anh muốn mời cậu làm nhà soạn nhạc cho anh.""Xin lỗi, nhưng mà anh nói lại được không?""Anh muốn cậu trở thành nhà soạn nhạc cho bộ phim mới của anh," Jisung lặp lại. Anh huých nhẹ Minhyun."Cậu nghĩ sao? Anh em mình có thể lại hợp tác vớ nhau như hồi cấp ba đấy!"Minhyun thở dài. Cậu biết chắc câu hỏi này sớm muộn cũng sẽ xuất hiện, và cậu phải cố tìm một lý do để từ chối. Cậu cầm tách trà giờ đã rỗng của Jisung, rửa nó ở bồn, cố kéo dài để tìm một lý do."Jisung," Minhyun mở lời, cẩn thận từ chối lời mời, "cũng mấy năm rồi em chưa viết bất cứ bài nào hết. Chắc hẳn anh sẽ tìm được người nào đó tốt hơn để giúp mà. Em tin vậy nếu anh thử tìm hỏi những người xung quanh khác."Cậu chỉ tay vào bộ đồ ngủ sọc của mình."Giờ em chỉ là một cái bóng của quá khứ thôi. Em thậm chí còn không nghe được bằng tai trái của mình nữa mà.""Thế này không tốt cho sức khoẻ cậu một chút nào, Minhyun. Cậu không thể làm ổ trong căn hộ này suốt quãng đời còn lại được."Jisung ngừng lại, môi anh như cứng lại bởi những lời nói anh vừa bắn ra trước khi có vẻ như làm ngơ đi điều Minhyun vừa nói, hoặc có lẽ anh thực sự không muốn nghe điều đó."Đương nhiên em có thể rồi," Minhyun đáp lại, "không ai ngăn cản được em hết.""Anh! Có anh cản cậu!" Jisung cãi lại, "Sống để làm gì khi cậu chỉ rụt mình trong nhà với mỗi một mình con mèo chứ? Không biết cậu thế nào chứ với anh đó rất cô đơn đấy.""Em phải nói cho anh biết là Momo là một người bạn rất tốt, cảm ơn anh nhiều," Minhyun chống trả, "và bên cạnh đó thì, có rất nhiều nhà soạn nhạc khác phù hợp với công việc này. Em thậm chí còn có thể giới thiệu vài người cho anh. Chắc là họ vẫn xài số như năm năm trước nhỉ?""Nhưng anh muốn cậu vào đội của anh," Jisung cương quyết, bác bỏ lời viện cớ yếu ớt của Minhyun, "cậu là người duy nhất có thể giúp anh với bộ phim này; anh linh cảm được điều đó. Anh chỉ cần một bài khác thôi, Minhyun.""Viết một bài cũng tốn nhiều thời gian chứ, anh biết mà.""Minhyun, anh đang nghiêm túc đấy," Jisung nói, giờ hơi nghiêng người trên trước, "Tin anh lần này đi. Cậu có tài năng thiên bẩm với âm nhạc. Mấy ngón tay nhỏ múp míp của cậu đã được thần Apollo hôn lên rồi, chính vị thần âm nhạc trong thần thoại Hi Lạp đấy!""Đã," Minhyun nhấn mạnh, chỉ về phía tai mình, "và nói cho công bằng thì em cũng không tin thần thoại Hi Lạp cho lắm. Thực sự thì việc viết nhạc rất khó khăn khi anh thậm chí còn không nghe được bản thân viết gì.""Em chỉ là chưa đủ cố gắng thôi, Minhyun! Lạy Chúa, em là nhà soạn nhạc đấy! Bộ em chưa từng nghe câu danh ngôn đó của Beethoven, 'Tôi không thể tưởng tượng nổi việc mình phải vĩnh viễn rời khỏi thế giới này..."...trước khi tôi có thể sáng tác ra tất cả những thứ tôi muốn sáng tác', " Minhyun tiếp lời, "Ừ, em biết.""Vậy anh không thấy bất kì vấn đề gì với việc này cả.""Và, nếu em chịu cân nhắc việc này, anh sẽ trả tiền thuê nhà của em trong hai năm," anh ngừng lại, chờ đợi phản ứng của Minhyun, "Em nghĩ sao?" Minhyun ngừng lại trước lời dụ dỗ bất ngờ này."Chính xác thì anh đào đâu ra số tiền đó?""Cậu sẽ phải bất ngờ trước mức thu nhập của một đạo diễn phim đấy. Hơn nữa thì, nếu bộ phim truyền hình này thành công thì, anh thậm chí sẽ chia cho cậu mọt phần lợi nhuận luôn. Ý cậu sao?"Thoả thuận này thật sự rất hấp dẫn. Minhyun rùng mình trước ý nghĩ bà chủ nhà lại đến, gõ mạnh cửa nhà cậu đòi tiền thuê, và lập tức xuôi theo."...Vậy thì cũng được."Họ bắt tay thoả thuận (nói chính xác thì, Jisung bắt tay Minhyun, người đã thấy hối hận khi bản thân nói đồng ý)."Tuyệt!" Jisung reo lên, vươn lên đập tay (mà Minhyun bất đắc dĩ phải làm theo), "Đây! Anh sẽ nhắn cậu địa chỉ studio. Mai 9 giờ sáng nhớ đến gặp anh đấy!"Họ trao đổi số điện thoại, và Jisung hớn hở đi về. Minhyun đóng sập cửa lại, và Momo meo lên đáp lại. Minhyun trượt mình xuống sàn, từ chối di chuyển khi con mèo bước qua cậu để đến chỗ chén nước. Điện thoại cậu rung lên lần đầu sau 5 năm, và Minhyun mở khoá để xem tin nhân chưa đọc. Chớp mắt vài cái, cậu nhìn tên danh bạ.☎ YJS: chào người anh em :DMinhyun rên lên bực dọc, và Momo đơn giản làm ngơ anh.Rốt cuộc thì cậu mới kéo bản thân vào cái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me