TruyenFull.Me

Ongsasun Trans Do Nghieng

Ngồi trên ghế, Ongsa vẫn còn đang tự mãn. Sáng nay, khi nhìn thấy tin nhắn, Ongsa thậm chí không kịp ăn sáng đã vội vàng đạp xe đến chỗ của Sun và chờ đợi dưới nhà.

May mắn thay, công sức không phụ lòng người, Ongsa đã đón được Sun. Không biết có phải chỉ là ảo giác của Ongsa hay không, nhưng cô cảm thấy lúc đó Sun trông rất vui mừng và có chút cảm động khi nhìn thấy mình.

Nhưng điều đó không quan trọng nữa, chỉ cần hoàn thành mong muốn của Sun là đủ. Nhìn Ongsa không xa đang tự mãn như một chú chó con, Sun chỉ muốn bật cười.

Nếu sau lưng cậu ấy có cái đuôi, có lẽ nó đã vẫy thành cánh quạt rồi. May mắn thay, Earth chính là Ongsa, Ongsa chính là Earth.

Cô xác định mình thích Ongsa, nhưng liệu Ongsa có thích mình không? Sun đột nhiên mất tự tin vào bản thân, cho đến khi Wee tức tối nhắc nhở cô.

"Không phải đâu, cậu ấy chỉ thiếu nước viết chữ 'thích Sun' lên trán thôi. Ai rảnh rỗi mà cứ chú ý đến tâm trạng của cậu, hễ có chuyện gì là xuất hiện bên cạnh cậu ngay chứ."

"Thật sao?"

"Thật mà!"

Đôi khi Wee thật sự muốn biết tại sao bạn thân của mình lại chậm chạp như vậy, không hề ăn nhập với vẻ ngoài thông minh, còn chậm chạp hơn cả Deer.

Deer: ??? Không phải chứ?

Sau khi nhận được câu trả lời, tâm trạng của Sun vô cùng tốt. Sau giờ học, nhìn thấy Ongsa đang nằm bò ra bàn, Sun quyết định trêu chọc cậu ấy một chút.

Ting~

Sun lén nhìn phản ứng của Ongsa, quả nhiên âm thanh vừa vang lên, Ongsa ngồi bật dậy, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía mình.

"Ngốc quá."

Sun ác ý gửi liền mấy tin nhắn, nhìn thấy Ongsa luống cuống bấm nút âm lượng trên điện thoại, suýt nữa thì làm rơi điện thoại xuống đất.

"Có tật giật mình mà~"

Xác định Sun không nhìn thấy nữa, Ongsa trả lời tin nhắn xong, sờ sờ ngực cho bớt sợ, bên kia hai người nhìn Ongsa như nhìn kẻ ngốc.

"Ongsa, cậu đang khiêu vũ giao tiếp với điện thoại à?"

"Cậu phắn đi!"

Ongsa không rảnh để ý đến họ, quay đầu lén nhìn Sun.

"Trời ơi! Đẹp quá đi."

"Đúng thế, lau nước miếng đi."

Charoen vỗ giấy vào miệng của Ongsa.

"Aiya!!"

Ba người cãi cọ, Sun đứng bên cạnh mỉm cười nhìn họ, không ngờ trước đây không để ý, hai người bạn của Ongsa cũng rất tốt, thỉnh thoảng mình cần giúp đỡ, hai người họ luôn xuất hiện giúp mình.

"Hôm nay..."

"Tập luyện tốt nhé, mình và Tin sẽ giúp cậu chăm sóc Sun, bây giờ cả hai chúng mình gần như trở thành người hầu của Sun rồi."

Ongsa cảm kích nhìn hai người bạn, có cơ hội nhất định sẽ mời họ một bữa tiệc lớn.

Hôm nay tập luyện, Ongsa luôn cảm thấy không khí kỳ lạ, tại sao ai cũng có biểu cảm tệ thế này, đứng bên cạnh đàn chị Cily, Ongsa lén lút hỏi.

Lúc này mới biết, trường chỉ chia cho một phòng tập thể hình lớn để dùng chung, đội nhảy cầu, đội bơi lội và đội bơi nghệ thuật. Đội bơi nghệ thuật thường chỉ dùng vào buổi chiều gần tối, không ảnh hưởng đến việc tập luyện của họ. Nhưng đội nhảy cầu và đội bơi lội yêu cầu thể lực lớn, cần sử dụng trong thời gian dài. Ban đầu đã thỏa thuận thứ hai, thứ tư cho đội nhảy cầu, thứ ba, thứ năm cho đội bơi lội, thứ sáu hai đội luân phiên.

Tuần này vốn dĩ là của đội bơi lội, nhưng vì huấn luyện viên đưa đội nam đi thi đấu, đội nhảy cầu không tuân theo quy tắc mà tự ý chiếm dụng phòng tập. Cily dẫn người đi lý luận thì bị đuổi ra.

Ban đầu định đi tìm giáo viên, nhưng đúng lúc chiều nay có hội nghị giáo viên, những giáo viên có tiếng nói đều đi họp, họ cũng không thể lôi kéo cô Bambam qua đây.

Lỡ như việc không được giải quyết mà cô ấy lại bị thương, cô Nida nhất định sẽ tức giận, điều này không thể xảy ra. Ongsa nghe xong cũng không có cách nào, cô mới đến không lâu, vừa mới nhớ tên mọi người, chỉ có thể ngoan ngoãn tránh sang một bên nghe họ nói.

"Tốt lắm!! Quyết định vậy đi!"

"Đó là..."

Ongsa rụt rè giơ tay, ánh mắt mọi người tập trung vào cô, Ongsa hồi hộp nuốt nước bọt.

"Em cảm thấy không được đáng tin cho lắm."

Đôi khi không thể không tin vào giác quan thứ sáu của mình, nằm trong phòng y tế, Ongsa đột nhiên hối hận vì không kiên trì hơn.

Ai có thể cho cô biết tại sao cô lại bị ai đó đánh cùi chỏ không, thở dài một tiếng, Ongsa cảm thấy thật là xui xẻo, người đánh nhau không có chuyện gì, còn mình lại là người bị thương nặng nhất trong trận chiến này.

"Thật phí công bản thân cao lớn... ôi"

Lông mày bị rạch một vết nhỏ, bác sĩ đã khử trùng và băng bó xong, mắt phải bị ai đó đấm vào, bác sĩ nói trong hai tuần tới mình phải làm "hải tặc một mắt".

"Tiêu rồi."

Ongsa vật lộn ngồi dậy, quả nhiên một mắt nhìn thế giới vẫn chưa quen, ngay cả người đến cửa cũng không thấy.

"Ongsa!"

"Hả?"

Ongsa quay đầu thì thấy Sun với vẻ mặt lo lắng đi về phía mình, phía sau còn có Tin và Charoen.

"Sun, các cậu làm sao... ế ế ế?"

Sun lập tức nâng mặt của Ongsa lên, kiểm tra xem có vết thương nào khác không, xác định không có mới yên tâm.

Trời biết trong giờ học khi nghe nói đội bơi lội và đội nhảy cầu đánh nhau cô ấy đã lo lắng như thế nào, trong giờ học lại không thể rời đi, cố gắng lắm mới đến lúc tan học, vừa nghe chuông tan học liền vội vàng chạy ra khỏi lớp.

Charoen nhíu mày nhìn vết thương trên mặt của Ongsa, trên cổ áo còn có vết máu đã khô.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Chỉ là..."

Ongsa kể rõ ràng sự việc, Sun nghe xong nhíu mày không vui.

"Đám người đó cần phải bị phạt nghiêm khắc."

"Được rồi, được rồi, chị Alpha mà biết chắc chắn sẽ mắng mình một trận, mà chị ấy đâu rồi?"

“Chắc là đang ở văn phòng tranh luận với mọi người rồi.”

Tin lạnh sống lưng, trời biết khi cậu đi tìm chị Alpha để nói về việc Ongsa bị thương, khuôn mặt của chị ấy đã tối sầm lại như thế nào. Nếu không có đàn chị Luna giúp ngăn cản, có lẽ bây giờ nắm đấm đã giáng vào người bên trong rồi.

Ting~

“Mình đã xin phép cho cậu rồi, về nhà thôi, mình đã nhờ cô Bambam đưa cậu về, cô ấy vừa hay cũng phải đến bệnh viện.”

“Không cần làm phiền cô Bambam đâu, Tin và Charoen ở đây, họ sẽ giúp mình.”

“Được thôi, về đến nhà nhớ nhắn cho mình một tiếng nhé.”

“Được.”

“Tin, Charoen, làm phiền hai cậu đưa mình về nhé, mình có chút không nhìn rõ đường.”

“Nhưng mà...”

Tin vừa định đồng ý thì bị Charoen dùng ánh mắt ra hiệu, nhìn thấy Sun đứng bên cạnh, Tin lập tức hiểu ý của Charoen.

“Không được rồi, Ongsa, chiều nay hai bọn mình phải đi làm việc của trường, sắp đến giờ rồi.”

“Đúng đó, làm sao đây? Sun, cậu có thể giúp tụi mình đưa Ongsa về nhà không? Tụi mình không yên tâm để cậu ấy đi một mình.”

Hai người làm lơ ánh mắt cầu cứu của Ongsa, sau khi nhận được sự đồng ý của Sun, hai người chạy biến, để lại hai người ở lại.

Ongsa thầm trách hai người trong lòng, cười ngượng ngùng với Sun.

“Vậy thì làm phiền cậu nhé.”

“Không có gì.”

Cảm nhận được tâm trạng của Sun không tốt, Ongsa cũng không dám nói nhiều, nhẹ nhàng vịn vào cánh tay của Sun để đến bãi đỗ xe.

Nhìn vào đôi mắt nhỏ hơi nheo lại của “chú mèo nhỏ”, Ongsa ngoan ngoãn lấy chìa khóa ra.

“Hay là… chúng ta bắt taxi nhé?”

“Cậu không tin mình à?”

“Xin mời cậu.”

Ngồi ở ghế sau, Ongsa cảm thấy không yên tâm lắm, nhất là khi Sun đã khởi động xe hai lần nhưng vẫn chưa thành công.

“Thì là, Sun hay là chúng ta...”

“Im đi.”

“Được rồi.”

Ongsa ngoan ngoãn im lặng, lặng lẽ quan sát biểu hiện trên gương mặt Sun. Cậu ấy sao vậy? Sao lại giận dữ như thế?

“Ôi trời!!”

Bất ngờ khởi động khiến Ongsa giật mình, vô thức ôm chặt người phía trước. Suốt cả quãng đường, Ongsa đều nơm nớp lo sợ, dù sao thì Sun cũng suýt va vào xe khác mấy lần.

An toàn về đến nhà, Ongsa thở phào một hơi. Cô nghĩ ngày mai nhất định phải bỏ xe ở nhà, dù đi bộ cũng không thể đi xe nữa.

Nhìn người ngồi trên xe vẫn còn đang giận dỗi, Ongsa cẩn thận mở miệng.

“Sun, cậu có sao không?”

“Mình không sao.”

“Thì là, nếu không vui thì có thể nói với mình.”

Sun quay đầu nhìn tên ngốc trước mặt với nửa khuôn mặt đầy vết thương mà càng tức giận hơn, bỏ mũ bảo hiểm xuống đứng trên mặt đất, mạnh mẽ kéo người cúi xuống để nhìn mình.

“Ongsa.”

“Hửm?”

Khoảng cách đột ngột rút ngắn khiến đầu óc Ongsa có chút không theo kịp, ngây ngốc nhìn Sun.

“Lần sau đừng có bị thương nữa. Chuyện này sao cậu không chạy xa ra? Nếu người ta vô tình làm mù mắt cậu thì xong đời rồi!”

“Mình biết rồi, lần này mình chỉ là vô tình tham gia náo nhiệt thôi mà.”

“Cậu không biết đâu! Cậu làm mình sợ chết đi được!”

Sun càng nói càng ấm ức, buông tay khỏi vai Ongsa, cúi đầu. Một lúc lâu mà Ongsa không có động tĩnh gì, đúng là mình có tư cách gì mà nói cậu ấy chứ. Sun càng cảm thấy chán nản.

Lại thấy Ongsa ngồi xổm xuống đất, ngẩng đầu lên, dùng một mắt dịu dàng nhìn mình, nở nụ cười ngốc nghếch quen thuộc.

“Được rồi, lần sau mình sẽ chú ý, sẽ không để cậu lo lắng nữa. Những chuyện cậu thấy nguy hiểm mình sẽ không làm nữa, được không? Tiểu thư Sun, cậu có thấy tâm trạng khá hơn chút nào không?”

Nghe giọng điệu Ongsa như đang dỗ dành mình, Sun ngượng ngùng quay đầu kéo người kia đứng dậy.

“Coi mình như trẻ con ấy, mình không quan tâm cậu đâu.”

“Ồ, vậy mình chỉ còn cách ngồi một mình đáng thương thôi.”

“Xì~”

Phải thừa nhận Ongsa dỗ Sun cũng có chút hiệu quả. Nhìn Sun không còn ủ rũ nữa, Ongsa cũng thấy vui.

Chuyển chủ đề nhìn ánh mắt đe dọa của Sun, Ongsa rất biết ý.

“Mai mình đến đón cậu đi học nhé.”

“Không cần đâu, ngày mai...”

“Hử???”

“Làm phiền cậu rồi.”

“Thế mới phải chứ.”

“Thế mình có được xin chút yêu cầu không?”

“Gì vậy?”

“Đi taxi có được không?”

“Cậu nghĩ sao?”

Lại đến biểu hiện nguy hiểm đó, Ongsa kêu khổ trong lòng.

“Mình và xe ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu.”

“Được rồi, tạm biệt.”

Tiễn Sun xong, Ongsa phấn khích quay vòng trong sân, lại vô tình bị ngã . Nhưng điều này không quan trọng, vì Sun sẽ đến đón cô đi học mỗi ngày.

“Yes! Bị thương thật tốt.”

Trên tầng, bố mẹ nhìn nhau đầy lo âu.

“Có phải nó bị ngã hỏng não rồi không?”

“Anh cũng nghĩ vậy.”



















-----------

🖐🏻👉🏻🙎🏻‍♀️

🙅🏻‍♀️,👀

✖️1️⃣⌛️💔🔎🧏🏻‍♂️

👩🏻‍🏫☝🏻🌏

🔍🧑🏻🦅

🏃🏻‍♀️‍➡️....🏃🏻‍♂️‍➡️

Ai đoán đúng đống icon trên là mô tả lời bài hát của bài nào thì mai đăng 3 chap nha =))))


*** Đã có bạn đoán trúng tên bài hát rồi nha =))) tui xách quần đi dịch đây 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me