TruyenFull.Me

Ormling Duyen No Futa Full Ngot

Trời vừa sụp tối.

Mùi cơm canh thoảng ra từ bếp sau. Trên cái bàn gỗ tròn, ba má Ling đã ngồi sẵn, chị hai Lan cũng vừa rửa tay xong, kéo ghế vô. Bữa cơm tối như thường lệ, đạm bạc nhưng đầm ấm: có nồi canh cải ngọt nấu tép, dĩa cá rô kho tiêu, thêm dĩa rau luộc chấm mắm nêm sả ớt cay nồng. Cơm gạo mới, dẻo thơm, bới trong nồi đất nghi ngút khói.

Ling bưng tô canh lên, vừa đặt xuống bàn vừa nói nhỏ nhẹ:

" Ăn cơm thôi~~"

" À..."

" Ba má, con tính mướn người làm phụ cái vựa. Chứ mình con làm không xuể nữa rồi."

Ông Hai-ba của Ling cười khẽ, lùa chén cơm vô miệng rồi mới ngẩng đầu lên:

" Ờ, ba nói hoài mà con không chịu nghe. Giờ đuối rồi mới chịu thưa hả?"

Bà Hai cười hiền, nhìn Ling, mắt đầy thương yêu.

Ling cúi đầu, cười bẽn lẽn:

" Dạ, tại hồi đó thì hà tiện, nghĩ ráng làm được, chớ giờ đuối thiệt..."

" Vô gạo, xúc cám, vô bọc... cái gì cũng một tay con làm..." *hihi*

Chị hai Lan hỏi:

" Ủa, mà em tính mướn ai vậy?"

Ling ngước lên, ánh mắt hơi sáng, giọng nhỏ xíu:

" Dạ, em mướn chị Orm á, chị Orm con của bác Ba, cái nhà mà nuôi heo nhiều nhiều á"

Bà Hai gật gù:

" À, má biết. Má thấy nó cũng siêng với hiền nữa"

Trong đầu Ling liền nghĩ tới mặt của Orm, vui vẻ đáp:

" Dạ, hiền thiệt, bữa nay con mới gặp."

Bà Hai và chị Lan nhìn thấy Ling kì kì, lạ lạ, hai mẹ con nhìn nhau cười, hiểu ý. Còn ông Hai vẫn ăn cơm không nói gì.

__________

Ánh nắng ban mai vừa nhú khỏi rặng bần ven sông. Con đường phèn dẫn vô vựa lúa nhà Ling còn lấm tấm sương. Orm, tay bỏ túi, vừa đi vừa nghêu ngao hát:

" Anh thương tóc em bay bay trong chiều chiều gợi bao nỗi nhớ..."

Giọng Orm không hay, nhưng mộc mạc, ngân nga cái kiểu của dân quê yêu đời. Qua khỏi hàng bạch đàn thẳng băng, tới chỗ quẹo vô vựa, Orm dợm chân rẽ. Ling đang lúi húi lùa mấy bọc cám vô góc, ngước mặt lên bắt gặp dáng Orm, lòng bất giác thấy vui, miệng cười khẽ.

Orm bước tới gần, lễ phép:

" Tui tới rồi cô út."

Ling gật đầu, tay chỉ cái ghế đẩu:

" Ờ, chị ngồi nghỉ chút đi, rồi mình nói công chuyện làm nghen."

Orm ngồi ngay ngắn, hai tay đan lại, ngó Ling chờ nghe dặn.

Ling nói giọng nhỏ nhỏ, như sợ mấy bao cám nghe được:

" Làm cũng hổng có gì, hàng ngày thì chị đông gạo, xúc cám đồ vô bọc, rồi sắp cho ngay hàng thẳng lối. Thỉnh thoảng ghe cập bến thì có khiêng nặng hơn chút à"

" Dạ dạ, tui biết rồi" Orm gật gù, miệng cười thiệt thà.

Cả hai im lặng, chỉ có tiếng lá bạch đàn xào xạc ngoài hàng rào. Mắt Ling vô tình chạm mắt Orm, rồi cô vội lảng đi, vờ chỉ mấy bao lúa:

" Ờm...giờ thì bắt đầu từ chỗ đó. Chị chiết mấy bao lớn ra thành bọc nhỏ nghen."

" Dạ"

Orm bắt tay vô làm ngay. Tay khỏe, lưng thẳng, mắt nhìn việc, miệng vẫn thỉnh thoảng cười mỉm. Ling đội nón lá, tay cầm cây chổi quét quét chỗ đất vốn đã sạch, nhưng mắt thì cứ thỉnh thoảng liếc về phía Orm đang lom khom làm.

Một hồi, Ling lại gần, nói nhỏ:

" Nghỉ mệt chút đi chị, đừng có ráng quá."

Orm ngồi thẳng dậy, mồ hôi rịn trán:

" Tui làm một hơi cho xong luôn cô út ơi. Lát nghỉ cũng được mà."

Nụ cười đó, nụ cười rạng rỡ dưới nắng mai, làm tim Ling đập nhanh hơn một nhịp. Cô ngó lảng, đi lấy ca trà đá, đưa cho Orm.

" Chị uống miếng nước đi, nắng lên rồi đó."

Orm cầm lấy, tay phớt nhẹ qua tay Ling, gật đầu:

" Cảm ơn cô út nhiều nghen."

Orm ngồi xuống bậc thềm, uống ực ực. Ling lấy nón lá, ngồi kế bên quạt nhẹ cho Orm, vừa quạt vừa liếc coi Orm có mệt không.

" Nghỉ thêm chút nữa đi, làm riết xỉu đó."

Orm nghe mà mắc cười.

" Trời ơi, sức tui mà cô sợ xĩu"

" Để tui làm một lèo tới trưa rồi nghỉ luôn" 

Ling cười khẽ, tim lại rộn thêm một nhịp. Cô không nói gì, chỉ nhìn theo dáng Orm với áo bà ba bạc màu, lưng áo ướt đẫm mồ hôi mà tay vẫn đều đặn xúc từng bọc lúa.

Còn trong lòng Orm thì nghĩ thầm.

["Ủa? mướn mình mà sợ mình làm nhiều hả ta?"]

__________

Trời trưa đứng bóng. Gió từ sông thổi lồng lộng qua mấy hàng bạch đằng xào xạc. Orm chùi trán, phủi bụi gạo trên ống quần, đi lại phía bàn sổ sách. Ling đang ngồi lom khom ghi chép, vừa thấy Orm tới đã ngước mặt cười.

" Cô út, tui làm xong rồi nghen."

" Tui về nhà ăn cơm cái rồi tui chạy qua liền."

Ling nghe tới đó bật cười, bàn tay nhỏ nhắn níu nhẹ lấy tay Orm còn dính cám.

" Trời đất ơi!"

" Đói bụng thì chị nói em một tiếng, em bới cơm cho. Đi về nhà chi cho cực vậy"

Orm gãi đầu gãi cổ, mắc cỡ cười:

" Nhưng mà nãy cô đâu có nói là bao cơm đâu..."

Ling thở dài:

" Trời ơi, sao mà hiền dữ vậy nè..."

" Thôi"

" Chị vô đây ngồi đợi em tí, để em đi bới cơm"

" Dạ"

Nói xong, Ling chỉ cái li quăng dựa vách.

" Chỗ này em hay nằm nghỉ lưng á, mát dữ lắm."

Orm lật đật ngồi xuống, thòng hai chân xuống đất. Orm ngó theo dáng Ling mặc áo bà ba tím, tóc buộc gọn, đội nón lá lướt đi trong nắng trưa. Cái dáng nhỏ nhắn đó, sao mà dễ thương lạ kỳ.

Orm ngó lại bàn tay mình, cái tay thô ráp, xù xì vừa nãy được cô út nắm lấy, Orm cười khẽ, rồi ngó xa xăm về phía hàng bạch đằng ngoài kia.

.........

Một hồi, Ling quay ra. Hai tay bưng cái tô to tổ bố. Cơm trắng đầy vun, bên trên là rau muống luộc xanh um, hai khứa cá lóc kho sậm màu, chan đẫm nước cá sền sệt. Hai trái ớt đỏ nằm chễm chệ. Mùi thơm dậy lên quyện với gió trưa làm bụng Orm cồn cào.

Ling đưa hai tay tới trước mặt Orm:

" Cơm tới rồi đây~~"

Orm lúng túng nhìn tô cơm rồi nhìn Ling:

" Sao...sao cô bới nhiều dữ vậy?"

" Nhiều vậy ăn mới no chớ. Làm nhiều mà ăn ít sao chịu nổi" Ling vừa nói vừa cười, ánh mắt long lanh.

Orm chần chừ, lắc đầu:

" Thôi...cô sớt ra bớt đi, chứ cô làm vầy tui ngại quá..."

Ling không để cho Orm nói thêm, nắm lấy bàn tay của Orm, xòe ra rồi đặt tô cơm vô, giọng vừa nghiêm vừa đùa:

" Chị mà cứ khách sáo hoài là em giận thiệt á nghen!"

Orm giờ mới dám cầm tô lên, miệng cười tội nghiệp:

" Ờm...Cảm ơn cô nhiều nghe..."

Ling ngồi xuống bên cạnh, ngó Orm chằm chằm. Orm mắc cỡ, tay cầm muỗng mà ấp úng:

" Ờ...cô út ăn với tui đi cho vui"

Ling phì cười:

" Em hong có đói, chị cứ tự nhiên ăn như ở nhà đi"

Orm nghĩ trong bụng: 'cô út này kỳ ghê, người ta ăn mà cứ dòm miệng sao ăn được', nhưng bụng đói quá, thôi kệ, Orm múc muỗng đầu tiên.

Cơm mềm, cá kho mặn mà, thơm mùi tiêu, vị quê hương chan đầy trong từng muỗng. Orm ăn ngon lành, mồ hôi lấm tấm nhưng nét mặt rạng rỡ.

" Cá ngon hông chị?"  Ling hỏi nhỏ, ánh mắt dõi theo từng muỗng cơm.

Orm còn đầy cơm trong miệng, không nói được, chỉ gật đầu lia lịa, má phồng ra như trái bưởi.

*um um*

Ling bật cười:

" Cá này em kho á"

Nuốt xong, Orm nhìn Ling, mắt chân thành:

" Cô út nấu ăn ngon thiệt. Ngon như má tui kho vậy đó."

Ling dịu dàng rót ly nước mát, đưa tận tay Orm. Orm uống một hơi, Ling cười, rồi bất giác buột miệng:

" Em nấu ngon quá, dậy để em nấu cho chị ăn cả đời nghe"

Orm nghe xong mà sặc ngang họng, ho sặc sụa, suýt phun hết nước.

*khụ khụ*

Ling tá hỏa:

" Trời ơi, chị có sao hông?"

Ling luống cuống vuốt ngực cho Orm, tay run run. Orm vừa ho vừa đỏ mặt, lắc đầu lia lịa. Orm nắm tay cô lại, như muốn nói 'đừng vuốt nữa, tui ngại lắm'.

Hết ho, Orm im re, cúi mặt vét sạch tô cơm, rồi uống cạn ly nước như để trốn ánh mắt của Ling.

" Cái tô để đâu...tui đem đi dẹp cho."

Ling cũng mắc cỡ, ấp úng nói.

" Ờ... để em cất cho...chị ngồi nghỉ đi..."

Nói rồi, Ling một tay bưng cái tô đứng dậy với hai má hơi hồng hồng, tay còn lại đội nón lá rồi quay mặt đi nhanh vô nhà.

..........

Trời xế chiều.

Orm lúc này đang loay hoay gom mấy bao cám vô xó, Ling cũng lúi húi sắp lại sổ sách, hai người làm mỗi người một góc, từ trưa tới giờ không ai nói với ai câu nào.

Đang loay hoay chụm bao gạo vô kệ, Orm nghe tiếng dép lẹp xẹp đi tới. Quay lại thấy em Mén bưng cái giỏ cói bước vô, mặc cái áo bà ba màu mận chín, tóc thắt bím, da bánh mật, mặt tròn tròn như trái cam sành đầu mùa. Orm đang buồn ngủ cũng tỉnh bơ, mặt tươi rói như bông điên điển gặp nắng.

" Ủa, em Mén mới đi chợ về hả?" giọng Orm ngọt như mía lùi, còn chêm thêm cái cười toe toét nữa mới ghê.

Em Mén cũng cười tủm tỉm:

" Dạ em đi chợ, sẵn chiến ghé mua gạo luôn"

" Đúng là con gái rượu của bác Tư mà, giỏi quá trời"

Ling nghe tới đó mà cầm cây viết ghi sổ cũng muốn chọt thủng giấy. Mắt không ngó lên, nhưng tai dỏng y như mèo nghe tiếng mở tủ cá khô.

Orm hí hửng hỏi tiếp:

" Em mua nhiêu gạo? Để chị xúc cho"

" Dạ, chị lấy cho em ba ký lô"

" Ừa, đợi chị xíu nghen!"

Nói rồi Orm chạy ào vô góc vựa, xúc gạo ra cái lon nhôm, dằn cho vừa kí, rồi bỏ vô bọc, xách ra đưa tận tay Mén.

" Đây, ba kí lô gạo của em"

Em Mén đưa tiền, Orm đưa cho Ling. Ling đưa tiền thối, không nói không rằng, mặt cúi gằm vô cuốn sổ, tay đưa tiền mà không thèm ngó.

Orm xong việc, lại hỏi tiếp:

" Em có gấp hông về nhà nấu cơm hông?"

" Dạ cũng hông gấp, tại này em mua để dành cho mấy bữa sau."

Orm nghe vậy mừng rơn:

" Vậy em ra ngõ đứng đợi chị chút nghen. Chị dọn cái vựa xong rồi hai đứa mình về chung cho dui"

" Dạ" Mén cười cười, dợm bước đi ra đầu ngõ.

Còn Orm, hả hê như bắt được cá lóc bự, vừa hát vừa dọn vựa. 

Giọng Orm vang vang:

" Anh thương tóc em bay bay trong chiều chiều, gợi bao nỗi nhớ~~~"

Bao gạo, bao cám gì Orm dọn một hơi gọn hơ, chẳng cần nghỉ. Xong đâu đó, Orm phủi tay, đi tới bàn Ling, cúi mình cười thiệt hiền:

" Tui dọn xong rồi. Tui về nghen cô út."

Ling làm thinh.

Orm tưởng Ling không nghe, nên lại cúi sát hơn chút nữa, nói thiệt nhỏ:

" Cô út? Tui về nghen..."

Ling lúc này ngước lên, mắt lườm lườm:

" Đi đâu thì đi đi!" giọng Ling lạnh như nước đá. 

Orm đứng khựng, ngớ người, gãi gãi cổ, mà Orm nghĩ hoài cũng nghĩ hổng ra là mình làm cái gì sai, mình cũng đâu có đổ tháo cái gì ớ đâu?

Nhưng ngoài kia, em Mén đang đứng tần ngần chờ Orm. Orm kệ, lật đật xách cái nón lá, chạy vụt ra ngõ.

Mà ngay khoảnh khắc cái bóng Orm khuất ra khỏi vựa, Ling mới ngẩng đầu lên. Mặt hầm hầm, môi trề trề. Cái vành nón che hổng nổi cái tức trong lòng.

" Kêu tui thì kêu 'cô út' này 'cô út' nọ! Còn kêu người ta thì 'em Mén' ngọt sớt he!!"

Ling còn làm bộ nhái giọng Orm:

" Nhủa nhem Nhén nhới nhi nhợ nhề nhả?" (miệng  của Ling trề ra tới mép li quăng)

Tức cái mình, Ling đập mạnh cuốn sổ xuống bàn, rồi đứng dậy đóng cửa vựa một cái rầm, mạnh tới nỗi con chó nằm bên máng nước cũng giật mình sủa gâu gâu.

Ling thở hắt ra một cái:

" Chí với chả Mén!!"

___________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me