Ormling Duyen No Futa Full Ngot
Những ngày sau đó, tình cảm của đôi trẻ vẫn vậy, vẫn lo cho nhau từng cái ăn cái mặc, nhưng vẫn chưa có ai ngỏ lời, kiểu mặt trong thì đã mặt ngoài còn e.____________Bữa nay, trời không có nắng gắt, chỉ hừng hừng mây như có mưa mà không. Orm vẫn như mọi hôm, dậy sớm đi mần.Orm tới nơi, vừa cúi người lượm từng mo rơm còn sót trên sàn thì nghe *brừm... brừmmmm* tiếng xe máy từ ngoài đường vô.Ngẩng mặt lên nhìn, chiếc Dream II màu bạc mới cáu vừa thắng cái két trước sân nhà Ling. Trên xe bước xuống là một thanh niên áo sơ mi trắng tinh, đóng thùng vô quần tây xám, mang dây nịch to bảng, chân mang giày da bóng lưỡng. Tóc chải keo láng bóng, tay xách cái giỏ giấy gì đó.Orm đứng chết trân một chút. Cái dáng đó, cái kiểu đi đó, không giống người xứ này.Vừa lúc đó, từ trong nhà, Ling chạy vụt ra. Chân mang dép lào mà chạy nghe bịch bịch bịch." Anh Tâm!" Ling reo lên, giọng mừng như bắt được vàng.Anh kia quay lại, nở nụ cười rạng rỡ:" Trời đất, Ling hả? Lâu rồi mới gặp em. Nay lớn bộn rồi nghen."Ling xà tới, đứng sát bên, ngước mặt cười toe toét." Anh về hồi nào dzậy?"" Anh về hồi hôm qua."" Anh có đem gì về hông?"" Có chớ, phải có quà mới dám vô nhà." Anh Tâm cười, lấy tay vuốt tóc mái của Ling, nói " Con nhỏ này hồi xưa ốm nhom, đen thui, giờ đẹp gái quá ta."Ling cười khúc khích, đưa tay đẩy nhẹ anh Tâm một cái:" Xạo hoài! Vô nhà đi, để em lấy nước cho anh uống."Hai người sánh vai đi vô, tiếng cười tiếng nói theo từng bước chân. Đi ngang qua vựa, Ling có liếc thấy Orm, nhưng có vẻ như quên mất. Còn anh Tâm thì chẳng nhìn gì hết, cứ cười nói huyên thuyên:" Ở trển đông vui lắm, Ling biết không, quán cà phê có nhạc xập xình, mấy nhỏ bạn của anh ăn mặc như trong phim á."" Vậy hả, rồi anh học sao rồi, gần ra trường chưa?" Giọng Ling vang lên rõ mồn một.Orm cúi đầu, tay vẫn bốc lúa bỏ vô bao, nhưng mắt đâu có ở đống lúa. Orm liếc theo hai người kia, thấy Ling cười tươi như bông điên điển mùa nước nổi.Orm nghe tim mình lụp bụp, không phải vì mệt, mà là vì buồn.__________Trong nhà, hơi gà luộc thơm phức bốc lên nghi ngút. Chị Hai Lan tay thì xé thịt gà, miệng thì càm ràm:" Con Ling đâu rồi má? Nó làm cái gì lâu dữ vậy?"Má của Ling, đang đứng chặt cây chuối non, vừa chặt vừa nói:" Nó vô xắt ớt rồi chắc quên giờ luôn chớ gì. Con nhỏ nay mát trời hớn hở thấy ớn."Chị Hai liếc má, rồi chép miệng:" Tại có Tâm về chớ gì. Lúc nào Tâm về là nó vậy đó, thiệt tình."Bộ ván trước nhà được trải sẵn mấy cái mâm nhôm sáng bóng. Nồi cháo gà bốc khói, gỏi chuối xanh xanh điểm thịt gà xé phay, bên cạnh có chén nước mắm cắt ớt đỏ chói. Anh Tâm và ông Hai đang ngồi trên bộ ván đó, nói chuyện rôm rả:" Bác Hai, con nghe nói năm nay trúng mùa tôm hả bác?"" Ờ, cũng hên. Có bầy tôm sú nặng cân, bán được mua vài phân cất tủ cho má tụi nhỏ."" Dạ, vậy mừng quá."Ling từ trong bếp bưng thêm chén đũa ra, đặt xuống mâm, rồi múc cháo ra mời:" Mời ba, mời anh Tâm ăn cháo ạ!"Anh Tâm cười tươi:" Nhìn ngon quá."Ling cười duyên, đang tính ngồi xuống thì khựng lại. Cái gì đó xẹt qua đầu cô." Chết cha...Orm..."Đã quá giờ cơm trưa hơn một tiếng rồi. Mỗi ngày, giờ này là Orm với Ling ngồi ăn trên li quăng sau vựa ăn trưa.Ling hấp tấp đứng dậy đi vô bếp.Anh Tâm ngạc nhiên hỏi Ling:" Ủa? Em sao hông ngồi xuống ăn luôn mà đi đâu nữa dậy?"" Dạ... em đi bới đồ ăn cho chị Orm. Người làm công nhà em á."Ling nói xong là cắm cúi đi luôn. Trong bếp, Ling nhanh tay múc tô cháo đầy, xắt thêm vài miếng thịt gà, múc thêm gỏi chuối rồi chan tí nước mắm mặn, rắc thêm tiêu. Mồ hôi trên trán còn chưa kịp lau, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.Cô bước đi vào vựa.Orm đang ngồi trên võng, hai tay đan vô nhau, lắc lư nhè nhẹ, ánh mắt nhìn xa xăm ra sông nước. Ling đặt tô cháo lên li quăng rồi tiến lại, khều nhẹ vai Orm:" Chị, ăn trưa nè!"" Chắc chị đói dữ rồi đúng hông?"" Nãy giờ em lu bu phụ mẹ mà quên luôn."Orm quay lại, ánh mắt không vui cũng không buồn. Chỉ hờ hững. Gật đầu:" Ờ... cảm ơn."Rồi Orm ngồi dậy, bước tới ngồi xuống, ăn từng muỗng cháo một cách lặng lẽ. Không khen ngon như mọi hôm, cũng không nhìn Ling.Ling đứng đó, không hiểu gì. Tay cầm nón lá, ngồi xuống gần Orm, rồi lấy nón quạt nhè nhẹ cho mát. Mỗi ngày đều vậy, như thói quen giữa hai người.Orm nhích người ra xa:" Khỏi cần đâu... Cô út vô tiếp khách đi."Ling tròn mắt. Cô út?" Chị... chị mới kêu em gì?"Orm vẫn không nhìn, chỉ nói:" Gọi vậy đúng rồi. Cô út là con gái chủ nhà, tui là người làm, gọi dậy có gì sai?"Ling bắt đầu bực:" Mắc gì chị giận em? Em làm gì chị?"Orm vẫn ăn, không nhìn, không nói gì thêm.Ling tức, đứng bật dậy, bỏ đi vô. Bước chân dép lẹp xẹp vang lên.Orm nhìn theo bóng Ling, rồi cúi xuống, múc muỗng cháo cuối cùng.___________Chiều về, trời trong veo, nắng nhẹ như rắc mật ong lên tàu lá chuối ngoài sân. Gió sông từ phía sau nhà thổi lên, mát rượi. Bên hiên nhà, hai cái võng mắc song song giữa hai cây cột bự, lắc lư theo tiếng chim kêu váng vất đâu đó trong vườn.Ling ngồi co chân lên võng, tay nghịch mấy sợi tua lưới đã sờn. Bên kia, anh Tâm đu đưa nhẹ, chân còn đạp đất. Hai người xoay mặt đối nhau, tiếng cười đứt quãng vang ra theo từng câu chuyện vu vơ." Em nhớ hồi nhỏ, tụi mình đi học, em hay khóc hoài..." Ling cười, tay chống cằm.Anh Tâm gãi đầu:" Ờ... tại hồi đó anh hay giựt cặp của em, mỗi lần anh chọc là em lại chạy đi méc bác Hai."Rồi anh Tâm với tay vào túi áo sơ mi trắng, móc ra cái gì nhỏ nhỏ, óng ánh:" Nè, anh mua cho em cái kẹp tóc. Trên Sài Gòn, chỗ trường anh học gần chợ Nhật Tảo, thấy cái này đẹp quá trời nên anh mua cho em."Ling mắt sáng rỡ, chồm dậy:" Oh...Đẹp quá!" cô đón lấy món quà, ngắm nghía say sưa như đứa nhỏ." Để anh cài lên tóc cho em nha?"Ling cười tươi:" Ờ... anh cài dùm em đi."Anh Tâm ngồi dậy, chân chạm đất, tay vuốt nhẹ tóc mái của Ling, giọng anh nhỏ lại:" Em xõa tóc vầy nhìn đẹp gái ghê."Ling bối rối, tim đập thình thịch mà ngoài mặt vẫn giữ vẻ tỉnh bơ. Anh Tâm mở cái kẹp ra, nhè nhẹ cài lên tóc mái, chỉnh chỉnh nghiêng nghiêng cho ngay." Đẹp hông anh?" Ling cười hỏi, đôi mắt long lanh nhìn anh Tâm.Anh Tâm cười, mắt không rời Ling:" Đẹp lắm... vợ tương lai của anh mà, hong đẹp sao được?"Ling nghe tới đó thì đứng tim vài nhịp, mặt đỏ lên thấy rõ. Cô hất hất tóc rồi nói lấp liếm:" Trời đất ơi... đừng có chọc em à nghen."Anh Tâm cười:" Anh nói thiệt á. Mai mốt anh học xong, anh lên thưa ba má liền, anh cưới em luôn."Ling ngó lơ, lấy chân khiều khiều anh Tâm:" Thôi đi ông ơi... lo học cho đàng hoàng đi. Nói tào lao hoài hà..."__________Chiều xuống, anh Tâm cũng về. Hai anh em tạm biệt rồi Ling đi vào trong nhà.Cô bước chậm rãi, mắt ngó quanh vườn, rồi ghé vựa. Orm đang xếp lại mớ rổ rá, dây cột, bao lưới. Dáng người dong dỏng, tóc buộc gọn, lưng áo bà ba sẫm màu đã ướt mồ hôi. Orm không quay lại, nhưng cái bóng nhỏ phía sau lưng thì Orm biết là ai.Ling đứng im, mắt nhìn Orm từ đầu tới chân. Người này hôm qua còn hái xoài cho mình ăn, giờ lại lạnh nhạt như người dưng.Orm buộc dây xong, quay mặt, giọng bình thản:" Xong rồi, tui về nghen cô Út."Orm vừa đi được ba bước, tiếng Ling vang lên:" Chị đứng lại cho em!"Giọng cứng như chỏi vô đá. Orm đứng khựng lại, thở dài. Chưa kịp quay thì Ling đã bước lên đứng chắn trước mặt. Orm cao hơn Ling, nên chỉ cúi nhìn hờ lên đỉnh tóc, không dám nhìn vào mắt." Mắc gì chị quạo em?"" Tui có quạo gì đâu."" Rồi sao chị xưng 'tui', còn mặt thì cứ hầm hầm? Không thèm nhìn em?"Orm nín thinh...." Chị quá đáng! Biết người ta thương cái làm tới."Ling nói dứt câu, mắt ngấn nước, giọng nghèn nghẹn:" Giờ tui ưng chị đó. Chị có ưng tui hông? Chị nói một tiếng đi."Orm tròn mắt nhìn. Bầu không khí chợt ngừng lại như bị rút tim. Orm tính né sang trái đi, Ling lẹ như chớp sàn qua chặn lại. Orm lách qua bên phải, Ling cũng nhảy tới chắn đường. Hai cánh tay nhỏ xíu mà chắn như rào bờ đê mùa lũ." Cô Út cho tui về. Tui còn heo, gà vịt ở nhà. Tui hổng có rảnh như cô út đâu."Ling cắn môi, mắt đỏ hoe. Giọng cô run run:" Chị trả lời em đi. Rồi em cho chị về."Orm ngập ngừng, môi mấp máy. Ling bỗng buông hết liêm sỉ, nhón chân giữ lấy hàm Orm mà hôn. Nụ hôn bất ngờ như sét đánh. Orm tròn mắt, đơ người. Cô út nhà giàu, hiền dịu là vậy mà lúc này bạo như cá tra xổng lưới.Ling hôn rồi thả ra, vẫn nhìn Orm trân trân.Orm còn chưa kịp hoàn hồn, định bước đi, thì Ling ôm cổ hôn tiếp cái nữa, dài hơn, ướt hơn. *ưm....*" Nếu chị hổng ưng tui, sao chị khen tui đẹp? Sao chị ăn cơm tui nấu, mặc áo tui vá, quạt cho tui ngủ, bẻ ổi cho tui ăn, nắm tay tui, cõng tui qua mương, dắt tui về nhà...?"Ling uất ức, nói một tràng. Orm cứng họng, tim đập như trống chầu. Orm cúi mặt:" Tui... tui..."" Thôi khỏi nói. Em biết rồi. Chị ưng tui mà chị nhát."Ling tuyên bố cái rụp:" Từ nay chị là người thương của tui, rồi đó. Chị đi về đi."Ling quay lưng lại, tay khoanh, mặt ngẩng lên cao chót vót, miệng bặm lại nhưng hai má đỏ như bầu chín lửa.Orm đứng dán đằng sau, lúng túng sau màn tỏ tình táo bạo vừa rồi của Ling. Orm định bước đi thì cụng ngay vào lưng Ling." Ui!"" Sao chưa đi?"" Chị...chị cũng thương em."Ling tròn mắt, chưa kịp nói gì thì Orm ôm eo Ling, kéo sát vào lòng, qua lớp áo bà ba mềm mại." Chị thương em thiệt..."" Tại sáng giờ chị thấy em với anh Tâm cứ cười cười nói nói..."Ling dò xét hỏi thêm, trong lòng có chút thích thú:" Chị ghen à?"Orm gật gật đầu.Ling cười:" Em chỉ xem anh Tâm như là anh trai thôi."" Uhm...chị biết rồi..."" Chị xin lỗi em..."Orm nhìn Ling, thấy lời nói của cô gái trước mặt rất đáng tin tưởng.Ling cũng nhìn Orm chờ đợi, hai người đang rất gần nhau vậy mà sao Orm chưa chịu hun nữa? Bởi Orm khờ, cái gì cũng phải tới tay Ling mà. " Chị nhắm mắt lại đi, cho em hun miếng."Nghe vậy, Orm rụt rè nhắm mắt, hơi nghiêng đầu như trong mấy tuồng cải lương hay chiếu trên tivi. Nụ hôn lần này chạm nhẹ như gió, lâu hơn, chậm hơn, nhưng cũng run hơn. Hai người thở gấp, hơi thở quấn vào nhau, ấm nồng và đầy xúc động.Orm khẽ đưa tay xoa xoa eo Ling, qua lớp áo bà ba mỏng tang, cảm nhận được hơi ấm của người thương. Còn Ling thì như con mèo nhỏ, khép mắt, để cho mình tan chảy trong nụ hôn ấy, không cần biết gì khác.Một chiếc lá ổi rụng xuống, lách cách. Một con ve trên thân cau ré lên inh ỏi. Nhưng tất cả chìm trong sự im lặng giữa hai người đang chạm môi, như cả thế gian ngừng quay.Bỗng Ling rút người ra trước, thở hổn hển, hai tay ôm ngực:" Từ nay về sau là mấy cái dụ hun hít này, là... là... chị phải làm trước nghen chưa! Hổng có vụ để em nhào vô vậy hoài đâu á nghen!"Nói xong còn đập nhẹ vô vai Orm cái bốp, kiểu vừa hờn, vừa mắc cỡ, mà vừa thương.Orm thì vẫn còn đứng đực mặt ra, tai đỏ như lửa, môi mím lại. Orm gật đầu cái rụp, giọng nhỏ xíu xiu như con mèo bị giành ăn:" Dạ...chị biết rồi..."Nói xong, cả hai cùng phì cười. Nụ cười này không giống mấy lần trước - nó vừa ngượng ngùng, vừa hạnh phúc, vừa như vỡ oà sau bao nhiêu ngày giấu trong lòng. Họ ôm nhau thêm chút nữa mới luyến tiếc rời nhau ra." Chị...chị về nghe. Mai mình gặp...."Ling gật đầu, cười duyên.Orm nựng má Ling một cái, rồi quay lưng đi, mà bước nào cũng như nhún nhảy. Còn Ling bấu vạt áo, miệng cười tủm tỉm, mắt long lanh như nước gạo nở bông.__________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me