TruyenFull.Me

Ormling Lang Tu Hoi Tam Futa

TỈNH LẠI SAU 7 NGÀY HÔN MÊ.

Orm mở mắt, ánh sáng trắng xóa khiến Orm phải nheo lại. Cơ thể nặng trĩu, từng cử động nhỏ cũng khó khăn. Đầu Orm đau như búa bổ, nhưng cảm giác đau đớn đó còn chẳng bằng hình ảnh đầu tiên Orm nhìn thấy-là Ling.

Ling đang ngồi đó, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, quầng thâm hiện rõ. Khi thấy Orm tỉnh, Ling sững người vài giây, rồi vội vàng đứng dậy.

" Chị tỉnh lại rồi"  giọng Ling run nhẹ, như thể không dám tin vào sự thật trước mắt.

Orm muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc chỉ phát ra một tiếng khàn đặc. Ling vội rót nước, nhẹ nhàng kê ly nước lên môi Orm.

Orm nhìn Ling, ánh mắt chứa đựng quá nhiều điều không thể nói thành lời. Nhưng Ling vẫn vậy, vẫn quan tâm Orm, vẫn lo lắng cho Orm. Chỉ là, trong ánh mắt Ling, có một bức tường vô hình mà Orm không chạm tới được.

Ling không hỏi Orm có đau không, cũng không khóc òa như trong những bộ phim Orm từng thấy. Hành động thì quan tâm, nhưng ánh mắt và lời nói lại hời hợt, như một nhát dao vô hình đâm vào tim Orm. Nhưng Orm không trách em, vì Orm biết mình đáng bị như vậy.

_________

Từ sáng sớm, Charsiu đã tíu tít như chú chim non, chạy quanh nhà líu lo không ngớt:

" Mẹ ơi, ba còn đau không? Ba có nhớ Charsiu không? Charsiu mang bánh cho ba nha?"

Ling vừa chuẩn bị túi đồ vừa nhẹ giọng đáp:

" Ba đỡ hơn rồi. Nhưng con vào bệnh viện thì phải ngoan, không được nhảy lên giường ba, phải nhẹ nhàng, con nhớ chưa?"

Charsiu bĩu môi, gật gật đầu, ôm chặt hộp bánh quy nhỏ trong tay như một kho báu.

" Dạ, con nhớ rồi~"

________

Tại bệnh viện.

Orm đang nằm dựa vào gối, mắt lim dim, nhưng khi nghe tiếng bước chân nhỏ bé chạy lách chách vào phòng, Orm lập tức mở mắt.

" Baba ơiii"

Charsiu lao đến như một cơn gió, nhưng ngay lập tức bị Ling nhẹ nhàng giữ lại.

" Khi nãy ở nhà mẹ dặn con thế nào " giọng Ling bình thản nhưng mang theo sự kiên quyết.

Charsiu lập tức đứng yên, rồi chậm rãi trèo lên giường một cách cẩn thận. Con bé không dám nhào vào lòng ba như mọi khi, mà chỉ ngồi xếp bằng bên mép giường, đôi mắt tròn xoe nhìn Orm đầy mong chờ.

Orm cười khẽ, đưa tay xoa đầu con gái:

" Sao con ngồi xa vậy?"

Charsiu bẽn lẽn, chớp mắt rồi nhìn mẹ:

" Mẹ nói con phải nhẹ nhàng, không được đụng trúng ba, ba còn đau"

Ling lặng lẽ đứng một bên, đôi mắt nhìn vào khung cảnh trước mặt nhưng không quá gần gũi, cũng không lạnh lùng xa cách. Orm để ý thấy Ling luôn quan sát Charsiu, luôn dặn con bé ngồi đúng chỗ, không để con chạm vào vết thương của mình. Orm thoáng ngẩn ra, ánh mắt dịu dàng nhìn sang Ling. Ling không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt túi đồ xuống bàn, đôi mắt vẫn điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.

********

Ông bà nội của Charsiu bước vào ngay sau đó, mang theo một túi đầy trái cây và đồ bổ.

Bà Korn cười hiền: " Nhìn cháu tôi ngoan chưa kìa, biết lo lắng cho ba nữa"

Charsiu gật gật đầu, hớn hở khoe: "Dạ~~ Charsiu còn mang bánh cho ba nữa nè"

Con bé cẩn thận mở hộp bánh, lấy một miếng nhỏ, rồi dè dặt đặt vào tay Orm như thể sợ làm ba đau. Orm bật cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương khi nhìn đứa con gái bé nhỏ của mình.

" Ba cảm ơn công chúa nhỏ nha"

Charsiu vui vẻ cười toe toét, vỗ vỗ tay đầy phấn khích.

Ông Korn cau mày: " Thấy trong người sao rồi? Đã ăn uống được chút gì chưa?"

Orm cười nhẹ, giọng vẫn còn khàn: " Dạ con ổn, chỉ hơi nhức một chút thôi."

Bà Korn thở dài, mắt đã rưng rưng, bà dùng bàn tay nhăn nheo của mình bóp bóp chân của Orm:

" Ổn cái gì mà ổn. Nhìn con kìa, gầy rộc hẳn đi..."

Orm cười khẽ: " Ba mẹ đừng lo quá, bác sĩ nói vài tháng nữa con sẽ hồi phục mà."

Bà Korn lườm nhẹ: " Vài tháng mà con nói như vài ngày vậy"

Bà Korn, quay sang nhìn Ling, con dâu vì chăm lo cho chồng cho con cũng xuống sắc không ít.  

" Con dạo này vất vả lắm phải không? Cứ chăm nó mãi thế này chắc cũng mệt lắm"

Ling khẽ cười, lắc đầu: 

" Dạ, không sao đâu mẹ, chăm cho ba của Charsiu là trách nhiệm của con mà"

Orm nghe bỗng khựng đôi chút, Ling nói 'là ba của Charsi' thay vì là 'chồng của con'.

Ông Korn khẽ thở dài: 

" Ba biết Orm nó làm con buồn không ít...Nhưng mà, nó cũng chịu thay đổi. Mong con... đừng quá dằn vặt bản thân"

Ling im lặng, đôi mắt khẽ dao động nhưng nhanh chóng trở lại bình thản.

Bà Korn nắm chặt tay Ling, nhẹ giọng hơn: 

" Mẹ chỉ mong hai đứa hạnh phúc, đừng làm khổ nhau nữa"

Ling mím môi, cúi đầu, không nói gì.

Orm nãy giờ vẫn im lặng quan sát, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, hối hận, cảm kích, và một chút sợ hãi. Liệu Orm còn có thể giữ lấy gia đình này, giữ lấy Ling hay không?

________________________________________________________________________________

15 NGÀY SAU.

Trên chiếc giường bệnh trắng muốt, Orm tựa lưng vào gối, mỉm cười bất lực nhìn bé con Charsiu đang níu chặt lấy tay mình, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ luyến tiếc.

" Ba ơi, Charsiu không muốn về đâu mà~ Charsiu muốn ngủ lại với baba~"

Giọng bé con nũng nịu, đôi mắt to tròn long lanh nước, bàn tay nhỏ xíu siết chặt lấy chăn bệnh viện như thể nếu buông ra, Orm sẽ biến mất.

Ông bà nội đứng bên cạnh mỉm cười hiền từ, nhưng cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ.

" Charsiu ngoan nha, ba Orm đang bệnh, phải nghỉ ngơi cho khỏe để mau về nhà với con nữa chứ"

Nhưng Charsiu nhất quyết lắc đầu, bĩu môi phụng phịu:

" Không! Charsiu sẽ nằm im, không làm ồn đâu. Charsiu muốn ngủ với baba"

Orm bật cười, dịu dàng vuốt mái tóc mềm của con gái:

" Nhưng Charsiu ở đây, giường bệnh nhỏ lắm, không đủ chỗ cho hai ba con mình nằm đâu"

Bé con chớp chớp mắt, rõ ràng vẫn chưa chịu thua.

Lúc này, Ling tới gần Charsiu dỗ ngọt:

" Con về ngủ với ông bà nội đi, khi nào rảnh mẹ đón con vào thăm ba nữa nha"

Bé con giật mình, lí nhí:

" Nhưng mà... Charsiu muốn ở với ba thôi~"

Ling cúi xuống, giọng nhẹ hơn, tay xoa nhẹ lưng con:

" Con về ngủ ngoan đi, ngày mai mẹ nhờ ông bà nội mua socola vị mà con thích, chịu hong?" 

Nghe đến socola, mắt bé Charsiu sáng lên một chút, nhưng vẫn còn lưu luyến. Cuối cùng, bé con hít một hơi thật sâu, chậm rãi trèo lên giường, chu môi hôn chụt một cái lên má Orm.

" Ba ngủ ngoan nha! Ngày mai con sẽ mang socola cho ba nữa~"

Orm mỉm cười, xoa đầu con:

" Ừa, cục cưng của ba ngoan lắm" *chụt*

Cuối cùng, dưới ánh mắt kiên quyết nhưng dịu dàng của mẹ, bé Charsiu líu ríu bước đến nắm tay ông bà nội, ngoái đầu nhìn ba thêm vài lần nữa trước khi rời đi.

Giờ đây căn phòng chỉ còn lại hai người.

********

Căn phòng bệnh lặng lẽ, chỉ có tiếng muỗng chạm nhẹ vào thành bát sứ. Ling ngồi trên mép giường, cẩn thận thổi nguội từng thìa cháo rồi mới đưa đến bên môi Orm.

" Chị ăn cháo đi" giọng Ling đều đều, không lạnh nhạt, cũng chẳng dịu dàng.

Orm lặng lẽ há miệng nhận lấy, cảm nhận vị cháo ấm nóng lan xuống dạ dày, nhưng chẳng hiểu sao lòng mình lại lạnh lẽo đến lạ. Ling vẫn ở đây, vẫn chăm sóc Orm từng chút một, nhưng giữa họ như có một bức tường vô hình, không xa nhưng cũng chẳng gần.

Orm khẽ liếc nhìn Ling. Ling không vội, chỉ lặng lẽ làm những việc cần làm, tựa như một thói quen.

" Cháo có vừa miệng chị không" Ling hỏi, nhưng ánh mắt vẫn dán vào bát cháo, không nhìn Orm

" Ừa...cháo ngon lắm" Orm đáp khẽ, có chút nghèn nghẹn.

Từ bao giờ mà giữa họ lại trở nên như thế này? Không còn những cử chỉ tự nhiên, không còn ánh mắt nồng nhiệt như ngày trước. Tất cả chỉ còn lại sự im lặng kéo dài, xen lẫn chút dịu dàng đã phai màu.

Bát cháo đã hết, Ling đặt nó xuống bàn, lấy viên thuốc và ly nước đưa cho Orm

" Chị uống thuốc đi"

Orm ngoan ngoãn nhận lấy, uống cạn một hơi, nhưng khi Ling định rụt tay lại, Orm bất giác nắm lấy cổ tay em.

Ling hơi sững lại, ngước mắt nhìn Orm. Orm siết nhẹ bàn tay của em trong lòng bàn tay mình, giọng trầm thấp:

" Cảm ơn em nhiều lắm, Lingling"

Ling khựng lại một chút, rồi chậm rãi từ từ rút tay mình ra khỏi tay Orm. Không lạnh lùng, nhưng cũng không có ý định níu giữ.

" Chị nghỉ ngơi đi, cho mau khỏe, đừng suy nghĩ nhiều" Giọng Ling vẫn nhẹ nhàng như thế, như một cơn gió thoảng qua, không để lại dư âm.

Orm nhìn theo bóng lưng Ling khi em đứng dậy, dọn dẹp chén bát. Một cảm giác mất mát trào lên trong lòng. Orm đã từng có được Ling trọn vẹn, từng được yêu hết lòng, vậy mà chính tay Orm đã làm vỡ đi tất cả...

Giờ đây, Ling vẫn ở bên Orm, chăm sóc cho Orm, nhưng trái tim của Ling... liệu có còn nguyên vẹn dành cho Orm nữa không?

*********

Hơi nước lan tỏa trong phòng tắm, phủ lên gương một lớp sương mỏng. Orm ngồi trên chiếc ghế nhựa, cả cơ thể trần trụi phơi bày rõ vài vết bầm nhạt màu vẫn còn lẩn khuất trên làn da. Ánh đèn vàng dịu nhẹ phản chiếu trong đôi mắt Orm, lặng lẽ nhìn bóng dáng Ling đang cúi người, cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ nước.

" Chị ngửa đầu ra sau đi" Ling nói, không quá dịu dàng, nhưng cũng chẳng hờ hững.

Orm im lặng làm theo, cảm nhận dòng nước ấm rưới xuống mái tóc, trượt dài theo đường nét khuôn mặt. Bàn tay của Ling không vội vã, cũng không có chút ngập ngừng nào. Ngón tay Ling len vào mái tóc của Orm, nhẹ nhàng xoa dầu gội, động tác đều đặn, chẳng khác nào đang chăm sóc cho một người xa lạ. Không lạnh lùng, nhưng cũng chẳng thân mật như trước kia.

" Chị có đau không?" giọng Ling cất lên khi tay mình vô tình chạm vào vết thương trên vai Orm.

" Không, vai chị không đau, nhưng tim chị thì có"

Ling nghe nhưng không nói gì, tiếp tục gội sạch bọt xà phòng, rồi lấy khăn lau khô tóc cho Orm. Sau đó, Ling quỳ xuống, vắt chiếc khăn vào chậu nước ấm, nhẹ nhàng lau qua từng đường nét trên lưng Orm. Từ bả vai, xuống sống lưng, rồi đến cánh tay.

Bàn tay Ling lướt trên làn da Orm một cách tự nhiên, giống như đây chỉ là một việc cần làm, không hơn không kém.

Orm cảm nhận được sự gần gũi ấy, nhưng lại chẳng có chút ấm áp nào. Ling vẫn chăm sóc tận tình cho Orm, nhưng giữa họ giờ đây chỉ còn trách nhiệm. Nếu là trước kia, Ling sẽ vừa tắm cho Orm vừa lẩm bẩm than thở:

[" Chị lớn tồng ngồng rồi mà cứ như con nít, đến cả tắm cũng phải nhờ em"]

Vậy mà giờ đây, Ling không còn nói gì nữa. Chỉ lặng lẽ làm, lặng lẽ lau, lặng lẽ giúp mình rửa sạch những vết bẩn bám trên da.

Orm hạ mắt, bàn tay khẽ siết lại trên đầu gối. Ling không ghê tởm, Ling vẫn giữ sự điềm tĩnh vốn có, không lúng túng cũng chẳng tỏ ra gượng gạo. Ling vắt khăn vào chậu nước ấm, đôi tay thon dài thấm nhẹ qua bắp đùi, rồi dương vật, cẩn thận từng chút một. Từ đầu đến cuối, Ling không hề dừng lại hay ngập ngừng.

Nước chảy qua làn da, thấm vào từng kẽ tay. Chỉ có hơi thở của cả hai là mơ hồ trong không gian tĩnh lặng.

" Chị nhấc chân lên một chút" giọng Ling nhẹ như hơi nước tan vào không trung.

Orm nuốt khan, lặng lẽ làm theo. Dù chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại khiến từng dây thần kinh trong Orm căng lên. Không phải vì ngại ngùng, mà là vì cảm giác bất lực rõ rệt khi để Ling chăm sóc mình như thế này, một cảm giác thật lạ lẫm mà Orm chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân phải trải qua.

Cuối cùng, Ling đặt khăn vào chậu, giọng nói vẫn bình thản: 

" Xong rồi"

Sau đó.

Orm ngồi yên trên giường bệnh, để mặc cho Ling làm mọi thứ. Không phải Orm không thể tự mặc quần áo, mà vì cú va chạm như nghiền nát Orm, từng vết thương lớn nhỏ trải dài khắp cơ thể từ đầu tới chân, nên vẫn còn khá đau.

Ling ngồi xuống trước mặt Orm, cầm lấy chiếc quần lót, động tác bình thản như một thói quen. Ling nâng chân của Orm lên, nhẹ nhàng luồn vải qua từng bên, cẩn thận kéo lên mà không để chạm vào vết thương.

Orm mím môi, ánh mắt phức tạp.

Khoảng cách này gần đến mức Orm có thể nghe rõ hơi thở của Ling, nhìn thấy từng sợi tóc rơi lòa xòa trước trán. Trước đây, mỗi khi họ gần nhau thế này, Ling sẽ trêu đùa, sẽ cười khúc khích, sẽ nép vào lòng Orm mà làm nũng. Nhưng giờ đây...

" Cảm ơn em..."

********

Ánh sáng hắt qua cửa sổ, phản chiếu trong đôi mắt Orm một nỗi niềm sâu thẳm. Orm nhìn Ling, người con gái đang ngồi đó, cách mình chỉ một sải tay, nhưng lại xa xôi đến nhói lòng.

" Em..." Giọng Orm khàn khàn, mang theo sự dè dặt.

Ling không đáp, chỉ lấy chăn đắp ngay ngắn lên chân Orm, động tác nhẹ nhàng nhưng chẳng mang theo hơi ấm.

" Chị biết bây giờ nói xin lỗi là thừa thải, nhưng vẫn phải nói ra"

" Chị xin lỗi em...rất nhiều"

Orm thở ra một hơi dài, ánh mắt đau đáu:

" Chị sai rồi, thật sự sai rồi, không phải bây giờ mới sai, mà là ngay lần đầu tiên chị làm em buồn... chị đã sai..."

" Em có thể cho chị một cơ hội được không? Cho chị được làm lại từ đầu..."

" Được bù đắp cho hai mẹ con em..."

Ling ngừng lại một nhịp, đôi tay khẽ siết mép chăn:

" Chị ngủ đi, trời khuya rồi"

Orm mở to mắt, như thể không tin vào những gì vừa nghe thấy. Orm tưởng Ling sẽ trách móc, sẽ tức giận, sẽ lạnh lùng mà nói "muộn rồi"....nhưng không.

Ling chỉ nói một câu nhẹ bẫng, rồi xoay người rời khỏi giường bệnh.

Orm nhìn theo bóng lưng ấy, cảm giác trống rỗng bao trùm. Ling không từ chối, nhưng cũng chẳng đồng ý, không trách mắng, nhưng cũng không tha thứ.

Sự im lặng này...còn đáng sợ hơn vạn lần tiếng khóc hay lời oán giận.

Orm ước gì mình mất trí nhớ, thành kẻ khù khờ, để không phải đau lòng như bây giờ...

"Lời xin lỗi của chị giống như cơn mưa rào sau hạn hán...Nhưng tiếc là cánh đồng lòng em đã khô cằn, chẳng thể đâm chồi thêm lần nữa."

_______________________________________________________________________________

3 THÁNG SAU.

Orm vừa vịn vào thành giường, cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể sau 3 tháng nằm viện vẫn còn yếu. Đôi chân Orm lảo đảo, mất thăng bằng. Ngay khi Orm sắp ngã xuống, một đôi tay nhỏ nhắn nhưng vững vàng nhanh chóng đỡ lấy.

Ling đứng trước mặt Orm, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở hòa vào nhau. Một tay Ling vòng ra sau lưng của Orm, một tay giữ lấy cánh tay đang run nhẹ vì mất lực của chị. Hơi ấm từ lòng bàn tay Ling truyền qua làn áo mỏng, chạm vào da thịt, khiến Orm như tỉnh táo hẳn.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Orm chạm vào đôi mắt Ling. Ánh mắt ấy vẫn trong veo như ngày nào, nhưng phía sau sự bình thản kia là một khoảng cách vô hình mà Orm không thể chạm tới.

Orm hơi siết tay lại, bàn tay vô thức đặt lên eo Ling để giữ thăng bằng. Ling khẽ giật mình, nhưng  không đẩy chị ra. Chỉ là, thay vì đáp lại, Ling lập tức cúi xuống kiểm tra chân Orm, tránh đi sự đối diện trực tiếp.

" Chị đứng không vững thì đừng cố" giọng Ling nhẹ nhưng mang theo chút trách móc.

" Để em dìu chị đi"

Orm khẽ cười, một nụ cười vừa bất lực, vừa đau lòng. Orm không biết mình đau vì vết thương hay vì sự xa cách trong từng cử chỉ của em nữa.

Ling không nói gì thêm, chỉ cẩn thận luồn một tay qua hông Orm, một tay đỡ lấy vai, dìu chị từng bước một. Khoảnh khắc hai cơ thể chạm vào nhau, sự gần gũi ngày xưa bỗng ùa về trong tâm trí Orm.

********

3 tháng qua, Ling không chỉ là một người vợ, mà còn là một người chăm sóc tận tụy, một chỗ dựa âm thầm cho Orm. Từ những ngày đầu Orm còn nằm bất động trên giường bệnh, Ling đã kiên nhẫn đút từng muỗng cháo, đỡ từng ngụm nước, thức trắng đêm mỗi khi Orm sốt cao hay trở mình khó chịu.

Khi Orm bắt đầu tập đi lại, chính Ling là người kiên trì dìu từng bước, động viên mỗi khi chị nản lòng. Ling nhẫn nại thay băng vết thương, xoa bóp cho Orm khi cơ thể nhức mỏi. 

Ling chưa từng than mệt, chưa từng kêu ca, chỉ lặng lẽ làm tất cả với trách nhiệm của một người vợ. Nhưng điều đau lòng nhất chính là, dù tận tụy như thế, trái tim Ling vẫn chưa thể lành lại hoàn toàn sau những tổn thương trong quá khứ. Ling chăm Orm không phải vì tình yêu nguyên vẹn như trước, mà vì trách nhiệm, vì sự bao dung cuối cùng còn sót lại.

________

Bác sĩ nhẹ nhàng lật xem bệnh án của Orm, sau khi kiểm tra tổng quát lần cuối, ông gật gù, nhìn sang Ling rồi quay sang Orm với nụ cười hiền hòa.

" Tình trạng của cô ổn định rồi. Các vết thương lành tốt, xương cũng không còn vấn đề gì nghiêm trọng. Tôi cho phép cô xuất viện, nhưng khi về nhà phải chú ý tập luyện nhẹ nhàng, đừng nóng vội"

Orm khẽ nhướn mày, ánh mắt thoáng vẻ vui mừng:

" Nghĩa là tôi có thể đi lại bình thường luôn sao, bác sĩ?"

" Đi lại được, nhưng không có nghĩa là cô được chủ quan. Đừng vận động mạnh hay bê vác nặng. Khi di chuyển vẫn cần có người dìu để tránh té ngã"

Bác sĩ nói xong, ánh mắt khẽ lướt qua Ling, dường như ngầm nhắc nhở rằng bệnh nhân này cần được chăm sóc đặc biệt.

Ling vẫn im lặng từ nãy đến giờ, lúc này chỉ khẽ gật đầu, hỏi bằng giọng điềm đạm:

" Về chế độ ăn uống thì sao ạ? Có cần kiêng gì nhiều không bác sĩ?"

" Cần ưu tiên thực phẩm giàu dinh dưỡng để giúp cơ thể phục hồi nhanh hơn. Nhớ uống nhiều nước, ngủ nghỉ đúng giờ. Thuốc thì vẫn phải duy trì đúng theo chỉ định, không được bỏ bữa, không được quên thuốc"

Bác sĩ nhấn mạnh câu cuối cùng, ánh mắt sắc bén nhìn Orm, như thể biết trước Orm thuộc kiểu bệnh nhân ưa lơ là.

Orm cười gượng, quay sang Ling:

" Em nhớ nhắc chị uống thuốc nhé"

Ling không đáp, chỉ nhìn Orm một cái rồi quay lại nhìn bác sĩ, hỏi tiếp:

" Khi nào thì có thể tái khám ạ?"

" Một tháng sau quay lại kiểm tra tổng quát. Nếu có dấu hiệu bất thường như đau nhức kéo dài, chóng mặt hay mất sức, lập tức đến bệnh viện ngay"

Ling gật đầu ghi nhớ. Bác sĩ dặn dò thêm một số điều nữa rồi rời đi, để lại trong phòng bầu không khí vừa nhẹ nhõm, vừa có chút ngượng ngập.

Orm nhìn Ling, ánh mắt pha chút mong chờ:

" Vậy là chị được về nhà rồi. Em có thấy vui không?"

Ling nhìn Orm, miệng không cười, nhưng thật sự niềm vui thể hiện qua ánh mắt:

" Em có"

__________








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me