Ormling Lang Tu Hoi Tam Futa
Ngày thứ 3.Orm ngồi trên giường, tay vuốt nhẹ những đường vân gỗ, khẽ mỉm cười khi nhìn Ling đang chăm chú nghe mình kể chuyện." Cái giường này do em chọn đấy."" Hồi đó em cứ khăng khăng phải mua loại giường rộng, em bảo là hai vợ chồng ngủ giường rộng cho có không gian thoải mái."" Nhưng đến khi ngủ, em lại toàn ôm chị cứng ngắt chứ có lăn lóc gì đâu"Ling bật cười, mắt long lanh như đứa trẻ vừa nghe một câu chuyện thú vị." Vậy hả? Em ghê gớm quá nhỉ?"Orm gật gù, tiếp tục kể, tận hưởng khoảnh khắc này, khi Ling vẫn chăm chú lắng nghe từng lời, như thể đang ghép lại những mảnh ký ức bị mất. Nhưng rồi, Ling bỗng chốc nhíu mày, ngón tay vô thức vẽ những đường tròn trên chăn:" Vậy còn hồi... chị làm em khóc, rồi chị bỏ em đi đâu mấy hôm á...?"" Hồi đó là chuyện gì vậy?"Orm khựng lại vài giây...Hồi đó...chính là khoảng thời gian Orm phản bội Ling. Khi những phù phiếm nhất thời làm mờ mắt. Hai đứa cãi nhau rồi Orm để lại em một mình với khoảng trống lạnh lẽo trong nhà....Nhưng Ling bây giờ không nhớ." Ờm..." Orm khẽ chớp mắt, ép mình nở một nụ cười nhẹ. " Hồi đó... chỉ là hai đứa giận nhau chút thôi. Không có gì to tát cả."Ling nghiêng đầu nhìn Orm, đôi mắt trong veo, hồn nhiên như một trang giấy trắng. " Vậy à? Nhưng tại sao em lại khóc nhỉ?"" Rồi chị có xin lỗi em không?"Orm khẽ cười, nhưng trong lòng quặn đau, nụ cười này sao mà giả tạo quá." Có chứ... chị xin lỗi em nhiều lắm..."Lời nói thốt ra, nhưng Orm chỉ cảm thấy trống rỗng.Xin lỗi? Nhưng đâu phải lúc đó Orm thật sự xin lỗi? Hồi đó Orm còn cố chấp, còn bao biện, còn giấu giếm. Để rồi đến khi mất em thật sự, mới biết mình sai bao nhiêu.Bây giờ, em quên mất tất cả. Nhưng Orm thì không và Orm chưa bao giờ tha thứ cho chính mình.Ling gật đầu nhẹ, đôi mắt mơ hồ như thể vẫn đang cố gắng móc nối những ký ức rời rạc. " Vậy thì chắc là không có gì thật..."Orm không trả lời, chỉ siết nhẹ tay Ling.Dù cho em không nhớ, dù em có tha thứ hay không...thì Orm vẫn sẽ mang theo tội lỗi đó suốt đời.___________Ngày thứ 4.Orm ngồi tựa lưng vào tường, vòng tay vững chãi bao bọc lấy Ling. Em nhỏ nhắn, ngoan ngoãn rúc vào lòng Orm, đầu tựa lên ngực chị, hơi ấm hòa quyện trong từng nhịp thở.Trên màn hình điện thoại, những đoạn video cũ đang phát. Ling xem hết video này đến video khác: xem video sinh nhật, xem video Chasin lúc còn nằm trong nôi, xem video Charsiu chạy nhảy....v.v" Charsiu, cục cưng của mẹ, lại đây nào"Trong video, một bé gái chập chững chạy về phía máy quay, đôi mắt tròn xoe, mái tóc buộc chỏm lắc lư theo từng bước đi. Charsiu lúc ấy vẫn còn bé xíu, giọng bập bẹ gọi mẹ, rồi cười khanh khách khi được Orm bế lên quay một vòng.Ling bật cười, mắt ánh lên sự thích thú." Dễ thương quá" Ling khẽ reo lên.Orm cũng bật cười theo, tay vẫn nhịp nhịp vỗ nhẹ vào mông Ling như đang dỗ dành một đứa trẻ. Đây vốn là thói quen của Orm mỗi khi ôm em trong lòng, như một cách vô thức trấn an rằng Ling vẫn ở đây, vẫn trong vòng tay mình." Hồi nhỏ con nhõng nhẽo y hệt em." Orm thủ thỉ. " Lúc ngủ cứ phải ôm mẹ mới chịu yên"Ling cười khúc khích, nhưng rồi, không biết có phải do ký ức chợt lướt qua hay không, em bỗng dưng ngẩn người, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào màn hình điện thoại.Một thoáng im lặng.Ling chậm rãi đưa điện thoại lại cho Orm, giọng nói nhẹ bẫng như một cơn gió:" Chị này, có lần nào... em bỏ về nhà mẹ lâu lắm phải không?"Orm thoáng giật mình." Sao em hỏi vậy...?"Ling khẽ nghiêng đầu, nét mặt lộ vẻ trầm tư." Em không biết... Chỉ là cảm giác vậy thôi." Em chớp mắt, hàng lông mi dài khẽ rung. " Em có bỏ con đi lâu vậy không? Sao lại có chuyện như vậy?"Nụ cười trên môi Orm tắt hẳn, khoảnh khắc ấy, trái tim Orm như bị ai siết chặt.Không ngờ Ling lại hỏi câu này. Không ngờ giữa những ký ức chắp vá, em vẫn có thể cảm nhận được khoảng trống mà chính mình từng để lại.Orm hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Orm không thể để Ling biết sự thật.Vì sự thật quá đau lòng. Nếu Ling biết mình đã từng bỏ đi, để lại Orm một mình với con, để Orm nếm trải sự cô đơn, ân hận và dằn vặt, thì liệu em có cảm thấy có lỗi hay không?Orm không muốn Ling phải nghĩ ngợi nhiều. Vậy nên, Orm mỉm cười, cố gắng dùng một giọng điệu tự nhiên nhất có thể:" Không có đâu..." Orm dịu dàng đặt cằm lên mái tóc Ling, thì thầm." Chắc là em xem phim rồi tưởng tượng ra thôi. Em lúc nào cũng thương con mà, làm sao mà em nỡ bỏ con đi lâu được..."Ling im lặng.Cảm giác trong lòng em vẫn lửng lơ như sương mù buổi sớm, không rõ ràng, không nắm bắt được. Em không nhớ nổi, nhưng trái tim lại có chút hụt hẫng.Ling không nhận ra, nhưng ánh mắt Orm đã dần trùng xuống. Nỗi buồn xâm chiếm từng đường nét trên khuôn mặt, nhưng Orm vẫn cố mỉm cười, vẫn ôm em thật chặt như muốn giữ em mãi mãi trong vòng tay này.Bởi vì Orm biết, đôi khi có những chuyện không nhớ gì lại tốt hơn.___________Ngày thứ 5.Mặt trời buông ánh nắng nhẹ nhàng lên ban công nhỏ. Những cơn gió mát lành lướt qua, làm dãy quần áo treo trên dây đung đưa theo nhịp. Ling đang phơi đồ, bàn tay thoăn thoắt gài từng chiếc kẹp, áo quần xếp gọn gàng theo thứ tự.Gió thổi mạnh, một chiếc quần lót của Orm bất ngờ bị hất xuống sàn. Ling cúi người nhặt lên, định phơi lại, nhưng...bàn tay em chững lại, trong một thoáng, đầu óc trống rỗng.Có thứ gì đó...từng âm thanh vang lên mơ hồ trong đầu em.Giọng nói lớn-căng thẳng-giận dữ. Tiếng cãi vã-tiếng đồ vật rơi vỡ.Cảm giác đau nhói nơi lồng ngực, lông mày em khẽ nhíu lại, hình ảnh hiện lên rồi vụt tắt như một đoạn phim hỏng. Em đã từng cãi nhau với Orm sao...? Mà vì chuyện gì?*********Orm đi siêu thị nãy giờ cũng đã về đến nhà. Orm mở cửa đi vào trong, tay xách theo túi rau củ, thịt bò tươi còn vương mùi tanh nhẹ. Tay kia cầm hai hộp sữa chuối cho hai con.Bước vào phòng khách, Orm cất giọng hỏi:" Charsin, mẹ đâu rồi con?"Charsin đang nghịch mô hình xe hơi trên ghế, ngước lên trả lời bằng giọng vô tư:" Dạ mẹ đang phơi bồ."Orm phì cười, xoa đầu con trai." Cho con sữa chuối nè, còn hộp kia thì chừa cho chị hai"" Dạ ~~~"Vừa định đặt đồ xuống bếp, Orm lại tò mò đi ra ban công xem thử. Nhưng khi đến nơi, nụ cười trên môi dần tắt. Ling đứng đó, nhưng không còn phơi đồ nữa. Mà em đang cầm chiếc quần lót của Orm trên tay. Đôi mắt mông lung, xa xăm, như thể bị mắc kẹt trong một dòng suy nghĩ nào đó.Orm gọi khẽ: "Ling"Ling giật mình quay đầu, đôi mắt bối rối nhìn chị." Dạ..." giọng nói nhẹ bẫng.Orm quan sát kỹ hơn.Orm biết ánh mắt đó. Đó là ánh mắt khi Ling nhớ ra một điều gì đó nhưng chưa đủ rõ ràng để em ghép lại thành ký ức hoàn chỉnh." Em vào nhà nấu ăn đi, để chị phơi nốt cho" Orm bước tới, nhẹ nhàng lấy chiếc quần lót trong tay em, treo lại lên sào.Ling nhìn Orm chằm chằm, như muốn hỏi điều gì, nhưng cuối cùng chỉ mím môi rồi quay người bước vào nhà.___________Ngày 6.Buổi tối, trong phòng khách.Charsiu và Charsin đang chơi đồ chơi với nhau, tiếng cười trẻ thơ vang lên lanh lảnh khắp nhà.Ling ngồi bên cạnh, dịu dàng nhìn hai con. Một lúc sau, em chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi:" Charsiu, con học bài ngày mai chưa?"Bé con vẫn đang cầm búp bê, trả lời nhanh:" Dạ rồi ạ"Ling gật đầu, mỉm cười.Nhưng chỉ một lát sau, khi thấy Charsiu lo chơi mãi không chịu dọn dẹp, em lại vô thức cất tiếng:" Charsiu, sao con chơi hoài vậy, con học bài ngày mai chưa"Charsiu ngẩng đầu lên, nhíu mày." Dạ...con học rồi mà mẹ..." giọng bé có chút bực bội, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại.Ling không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay đi kiểm tra cửa này kia.Gần giờ đi ngủ.Charsiu xếp đồ chơi xong, ngáp dài một cái, bé con đi tới cửa phòng ngủ thì lại nghe giọng mẹ vang lên lần nữa:" Charsiu, học bài chưa con?"Lần này, bé bực mình thật sự, buột miệng đáp:" Con nói con học rồi mà !"" Sao mẹ hỏi hoài vậy ! Mẹ phiền quá à !"Không gian chợt chùng xuống.Ling ngẩn người, có chút tủi thân, trước đây Charsiu không bao giờ nói chuyện với Ling như vậy.Orm đang đứng gần đó, nghe thấy liền bước ra, ánh mắt sắc bén." Charsiu !!!"" Con nói chuyện với mẹ bằng thái độ và giọng điệu đó hả?"Charsiu giật mình, biết mình lỡ lời, nhưng vẫn còn ấm ức." Con nói con học rồi...Mà mẹ cứ hỏi hoài..."Orm nghiêm giọng:" Mẹ quên thì mẹ hỏi lại"" Mới lớn có chút, bắt đầu ăn nói hỗn hào rồi"" Con bước ra đây cho ba !"Charsiu rụt cổ, nhưng vẫn phải bước tới.Orm lấy cây roi mây vẫn treo trên cửa, rồi nhịp nhịp." Dạ Charsiu"Bé con khoanh tay đứng im:" Dạ ba..."Orm nghiêm mặt nói: " Con biết mình sai ở đâu chưa?"Charsiu: " Dạ con biết rồi...."Orm: " Sai ở đâu?"Charsiu: " Dạ con hỗn với mẹ..."Orm: " Sau này con còn dám hỗn với mẹ không?"Charsiu mếu máo đáp:" Dạ con hong dám..."Orm không quá nặng tay, nhưng quất lên mông bé con vang lên rõ ràng một tiếng *chát*" Một roi này là ba đánh nhắc nhở, biết đau thì biết nhớ!"" Không có lần thứ hai nghe chưa?" Charsiu thút thít, nước mắt ngấn đầy mi mắt." Dạ ba...huhu"Orm lấy roi chỉ Charsiu quay sang hướng Ling đang ngồi:" Con xin lỗi mẹ mau lên !"Charsiu nghe theo, quay sang mẹ:" Dạ...con xin lỗi mẹ"Orm nhịp nhịp roi." Còn gì nữa?"Charsiu nước mắt nước mũi tèm lem, thút thít nói." Dạ...con xin lỗi mẹ...Charsiu hong dám vậy nữa...huhu"Charsin đứng xem, thấy chị hai bị đánh thì tội nghiệp lắm, lật đật đi tới, tay bé xíu vỗ vỗ vào mông chị như đang an ủi." Chị hai ngoan, đừng khóc, em Charsin thương nha"********Ling nhìn cảnh tượng này, vừa xót con, vừa cảm thấy trong lòng có gì đó rất lạ.Cảm giác này quen lắm.Ký ức mơ hồ hiện ra, cũng là cảnh này, cũng là buổi tối, cũng là tiếng roi quất lên da thịt.Nhưng lần đó, Orm không đánh con vì dạy dỗ như bây giờ.Lần đó...Orm giận dữ, gào thét, cơn thịnh nộ tràn qua như một cơn bão lớn, những lời la mắng đó không giống với những gì chị đang nói bây giờ.Tim Ling đập mạnh, có chuyện gì đó đã từng xảy ra, có một sự thật nào đó, nhưng em vẫn chưa chạm đến được. Ling hơi bàng hoàng, nhưng chỉ im lặng giấu điều đó trong lòng.********Khi mọi chuyện qua đi, Orm buông roi, cúi xuống lau nước mắt cho Charsiu." Không được có lần sau, con nhớ chưa?"" Mẹ con hỏi gì thì con phải dạ thưa đàng hoàng."Charsiu nức nở gật đầu. Orm thở dài, kéo con vào lòng dỗ dành.Ling không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước tới, nắm tay hai con, dắt vào phòng ngủ.___________Con người thường nhớ ký ức buồn rõ hơn do cách não bộ xử lý cảm xúc. Trải nghiệm tiêu cực kích hoạt hạch hạnh nhân, giải phóng cortisol, giúp não "đánh dấu" những ký ức quan trọng để tránh lặp lại tổn thương.Với Ling, dù mất trí nhớ ngắn hạn, nhưng ký ức đau buồn vẫn in sâu trong tiềm thức. Hạnh phúc có thể phai mờ, nhưng tổn thương giống như vết sẹo, bị che phủ chứ không mất đi. Khi gặp kích thích phù hợp, những ký ức này có xu hướng trỗi dậy trước tiên, dù chưa rõ ràng, nhưng vẫn mang đến cảm giác quen thuộc, bất an và day dứt.___________Ngày thứ 7.Tiếng cười lanh lảnh vang lên trong căn phòng, hòa cùng những tiếng giãy giụa trên tấm nệm mềm mại. Orm ghì chặt Ling, tay không ngừng chọc lét vào eo em." Em chịu thua chưa? Thua chưa hả?"" Không! Không thua!" Ling cười đến chảy nước mắt, vừa đẩy tay Orm ra vừa cố trườn đi." Còn lì hả?"Orm nhếch môi cười ranh mãnh rồi bất ngờ ôm lấy Ling. Orm dùng sức, quăng Ling từ phía bên này sang hướng bên kia giường, và rồi...một cú nảy, đầu Ling đập lên đập xuống lớp nệm.Chỉ là giỡn thôi, chỉ là một khoảnh khắc vui vẻ.Nhưng rồi Orm khựng lại.Ánh mắt Ling đã đổi khác, nụ cười trên môi em vụt tắt, đôi mắt mở lớn, sững sờ.Orm cảm nhận được có điều gì đó không ổn." Ling? Em sao vậy?" Orm vội vàng cúi xuống, đưa tay chạm vào má em.Ling không trả lời ngay. Đầu ngón tay em run run chạm vào vầng trán của mình, như thể vừa bị ai đó giáng một cú đánh mạnh vào tâm trí.Rồi bất chợt, ký ức ùa về, tất cả mọi thứ.Cả một khoảng tối đen vừa bị xé toạc. Từng hình ảnh chớp nhoáng hiện lên như những thước phim quay chậm, cuộc cãi vã hôm đó, đôi mắt đỏ ngầu của Orm, bàn tay Orm đẩy mạnh, thân thể mình ngã nhào, va chạm đau đớn, máu chảy, rồi bóng tối nuốt chửng tất cả.Ling nhớ ra rồi, lồng ngực em như bị siết chặt, bàn tay vô thức siết lấy mép chăn.Orm vẫn nhìn em, chờ đợi một lời đáp lại. Nhưng khi thấy em không trả lời, chỉ lặng lẽ né tránh, Orm hốt hoảng." Ling, em sao thế? Em nhìn chị đi."Ling quay mặt sang hướng khác.Orm luống cuống nắm lấy vai em, bàn tay siết chặt, giọng run run: " Ling...em nhớ lại rồi sao?"Ling nhắm mắt, hít sâu một hơi. Khi mở mắt ra lần nữa, ánh nhìn của em đã thay đổi, đau đớn, tổn thương và xa cách." Chị đã đẩy em "Chỉ bốn chữ, nhưng như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tim Orm.Hơi thở Orm nghẹn lại. Orm run rẩy chạm vào mặt em, nhưng Ling lại khẽ nghiêng đầu tránh đi. Chỉ một động tác nhỏ thôi, nhưng lại như một cú đấm trực diện vào lòng Orm." Không phải..." Orm lắp bắp, muốn nói điều gì đó, muốn phủ nhận, muốn giải thích, nhưng đầu óc trống rỗng.Ling nhắm mắt, mím môi, hơi thở run rẩy như thể phải gom hết dũng khí mới thốt lên một lần nữa." Chị đã từng đẩy em..."Orm chết lặng. Một thoáng bối rối lóe lên trong mắt, rồi tắt ngúm, nhường chỗ cho cơn giằng xé tê tái trong lòng."Ling...chị không cố ý đẩy em...." Orm gọi tên em, như một lời cầu xin, một lời thú nhận, một mong mỏi khắc khoải được tha thứ.Nhưng Ling chỉ nhìn Orm, đôi mắt ấy, vừa trong veo, vừa sâu hút như một vực thẳm, làm Orm cảm thấy nghẹt thở. Không còn là ánh nhìn vô tư như mấy hôm trước, không còn là ánh mắt của một người không nhớ gì. Mà là ánh mắt của một người đã biết, đã thấy rõ, đã đau." Em nhớ rồi..." Ling thì thầm, lời nói như những mảnh thủy tinh cắt rát nơi cuống họng, " Chị không tin em nói...chị lớn tiếng với em...chị còn đẩy em té..."Orm siết tay lại thành nắm đấm, cắn chặt răng để ngăn không cho nước mắt trào ra, nhưng vẫn không thể." Chị biết lỗi rồi...chị sai khi chị không tin em...chị không cố ý làm em đau..."" Chị xin lỗi..."" Em..."Ling rút người lại một chút, như thể cần khoảng cách để thở. Nhưng em không buông tay Orm, trái tim em đang hỗn loạn. Đau đớn và trống rỗng. Cả hai ngồi đó, lặng yên giữa tiếng đập mạnh mẽ của hai con tim đang chới với. Và giữa khoảng cách mong manh đó, là hai linh hồn từng gắn bó, từng tổn thương, giờ đang run rẩy tìm lại nhau, giữa cơn mưa ký ức vừa trút xuống.__________Ling im lặng thật lâu. Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở khẽ giữa hai người.Tha thứ ư?Đây không phải lần đầu tiên.Từ những ngày đầu của hôn nhân, từ lúc Orm phản bội, ong bướm chạy theo cám dỗ ngoài kia, để Ling một mình với nỗi đau chồng chất. Em đã tha thứ. Vì tình yêu, vì con, vì một gia đình mà cả hai cùng vun đắp.Những ngày Orm trở nên xa cách, lạnh nhạt, cáu gắt vì áp lực cuộc sống, vì những thứ ngoài kia lấn át. Ling cũng đã nhẫn nhịn. Không phải vì em yếu đuối, mà vì em hiểu, cuộc sống vợ chồng không chỉ có những ngày êm đềm. Đã là vợ chồng, nghĩa là chọn ở cạnh nhau cả khi yêu thương lẫn khi tổn thương.Những lúc Orm nghi ngờ em, không còn tin em vô điều kiện như thuở ban đầu, Ling cũng chỉ lặng lẽ buồn, nhưng chưa từng buông tay. Em có thể giận, có thể đau, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lưng bỏ mặc gia đình nhỏ này.Hôn nhân gần 9-10 năm, đã bao lần Ling tưởng chừng như mình không chịu nổi nữa. Có những ngày mệt mỏi đến mức muốn từ bỏ, nhưng rồi lại nhìn thấy con, thấy Charsiu, Charsin ríu rít gọi mẹ, níu tay ba, cả nhà quây quần bên mâm cơm. Gia đình này có lúc từng rạn nứt, từng chông chênh, nhưng vẫn đứng vững đến tận bây giờ.Bởi vì Ling đã chọn tha thứ.Tha thứ không phải vì em ngu ngốc hay cam chịu. Mà vì em biết, Orm vẫn yêu em. Dù có những khoảnh khắc Orm trở nên tệ hại, toxic, nhưng con người Orm không phải xấu xa. Orm vẫn cố gắng thay đổi từng chút một và Ling thấy được điều đó.Tha thứ không có nghĩa là quên đi, mà là chấp nhận rằng quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai vẫn còn có thể viết lại.*********Ling khẽ thở dài, vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt của người đang ngồi khóc như trẻ con trước mặt mình, người đã từng làm em tổn thương, nhưng cũng là người em đã chọn yêu thương đến tận cùng." Chị biết sai rồi...em đừng bỏ chị mà...." Orm thì thầm, giọng lạc đi, sợ rằng Ling sẽ bỏ rơi mình.Nhưng Ling chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt không còn trách móc, mà là sự trầm tĩnh và bao dung của một người đã thấu hiểu hết mọi lỗi lầm nhưng vẫn chọn ở lại." Chúng ta cùng làm lại..." Ling nói khẽ, rồi hôn nhẹ lên môi của OrmOrm ngước nhìn em, nước mắt dâng đầy trong đôi mắt.Lần này, không cần van xin, không cần cầu cứu. Vì Ling đã chọn tha thứ từ trước cả khi Orm mở lời._________"Sự tha thứ trong hôn nhân không chỉ là sự tha thứ cho đối phương, mà còn là sự tha thứ cho chính bản thân mình khi ta học cách buông bỏ tổn thương."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me