Ormling Lang Tu Hoi Tam Futa
Tối muộn, bệnh viện dần chìm vào im lìm. Ánh đèn hắt xuống tạo một vùng sáng mờ ấm áp nơi góc phòng. Căn phòng chỉ có một giường bệnh, một chiếc sofa cứng cáp, và giờ là thêm một chiếc ghế bố mà Orm vừa vội mua khi biết mình sẽ qua đêm ở đây.Ling ngồi quay lưng lại, nằm co người trên sofa, không nói, không nhìn, cũng chẳng động đậy gì từ lúc Orm bước vào. Sự im lặng của Ling không phải là sự im lặng dịu dàng, mà là một bức tường lạnh lẽo, đủ để Orm biết mình vẫn đang bị trừng phạt.Orm bước nhẹ lại gần, ngồi xuống bên sofa. Ling vẫn nhắm mắt, nhưng Orm biết em chưa ngủ. Gương mặt ấy dù không biểu lộ cảm xúc gì, vẫn khiến Orm thấy mình nhỏ bé, như một kẻ lạc lối đang tìm đường về nhà.Orm khẽ nhấc chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người em. Động tác chậm rãi, sợ em giật mình.Orm quay đi, về nằm lên chiếc ghế bố kê sát tường. Không gian tối om, chỉ còn tiếng máy điều hòa và tiếng gió khe khẽ ngoài cửa sổ.Orm nằm đó, một tay gác lên trán, mắt mở trân trân lên trần nhà.[" Chị biết lỗi rồi...."] Orm không nói thành tiếng, nhưng lòng gào thét.Orm nghĩ về ánh mắt tổn thương của em, Orm thấy mình đáng bị trừng phạt..._______________________________________________________________________________3 ngày nay. Orm gần như dọn luôn vào phòng bệnh. Ban ngày đi làm với cái laptop trên đùi, tối về thì trải ghế bố nằm chập chờn bên cạnh vợ con. Không ai yêu cầu Orm làm vậy. Cũng chẳng ai quan tâm. Nhưng Orm muốn, muốn làm gì đó, dù nhỏ nhoi, để bù đắp phần nào sai lầm của mình.Và 3 ngày qua Ling không nói chuyện với Orm dù là 1 tiếng "Uhm".___________Ngày thứ 4.[Buổi sáng]Trời chưa hửng hẳn, Orm đã thức. Cái lưng đau ê ẩm sau một đêm nằm co quắp trên chiếc ghế bố, cổ thì mỏi, mắt thì sưng. Orm ngồi dậy, nhìn quanh, Ling vẫn nằm quay mặt vào vào trong, Charsin cũng còn ngủ. Orm vệ sinh cá nhân rồi khoác áo rời đi thật khẽ, để không thức Ling và con.Một lát sau, Orm trở về với 3 phần hộp phở nóng hổi. Mùi nước dùng thơm lan nhẹ trong không khí. Nhưng sofa trống trơn. Charsin vẫn ngủ, còn trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nôn khẽ, yếu ớt mà quặn thắt." Ling ! Em sao vậy?" Orm vội đặt túi đồ ăn xuống, lao vào.Em đang quỳ gối trước bồn cầu, hai tay bám lấy mép bệ, cả người run lên từng cơn." Chị ở đây...từ từ, để chị đở em" Orm quỳ xuống, tay nhẹ nhàng đặt lên lưng em, vuốt đều. " Em ổn không? Có cần chị dẫn đi gặp bác sĩ không?"Nhưng Ling chỉ hất tay Orm ra, không đáp một lời.Khoảnh khắc ấy, lòng Orm lạnh buốt. Nhưng Orm không giận em, bàn tay Orm rơi xuống, lặng lẽ nắm lại rồi mở ra. Orm cúi đầu, chỉ khẽ nói." Ừa...chị xin lỗi..."Sau đó, Orm giúp em đứng dậy, cẩn thận đưa Ling ra ghế. Orm không nói nhiều, dùng dung dịch rửa tay, rồi khăn ướt lau sạch tay cho em, dùng kẹp cố định lại tóc, đặt trước mặt em hộp phở còn nóng, mở nắp, rồi đưa đũa và muỗng. " Em ăn đi, ăn miếng cho ấm bụng..."Ling không trả lời, nhưng cũng không đẩy ra. Chỉ vậy thôi, mà Orm thấy lòng mình ấm lên một chút.Tiếng Charsin cựa quậy trên giường kéo Orm trở lại với thực tại, nhóc con dụi mắt, lè nhè gọi:" Ba..."Orm bước tới, cúi xuống hôn trán con trai, thì thầm: " Chào buổi sáng, siêu anh hùng nhỏ của ba."Orm bưng khăn mặt, lấy bàn chải nhỏ, rửa mặt và súc miệng cho con, vừa làm vừa trò chuyện:" Hôm nay ba mua phở, có thịt bò luôn đó nha. Siêu nhân ăn được không?" Charsin cười toe: " Dạ được! Con thích ăn thịt mềm mềm!"Orm cắt nhỏ từng miếng thịt, trộn đều, rồi đút cho con từng thìa một. Charsin vừa ăn vừa hăng say kể chuyện siêu nhân:" Hôm qua con mơ thấy siêu nhân đỏ bay tới, rồi ba với con cùng nhau đánh yêu quái!"Orm bật cười, mắt ánh lên niềm vui hiếm hoi giữa những ngày nặng nề:" Rồi mình thắng hay thua?"" Dạ đương nhiên là thắng rồi"" Hâhaa"Từng muỗng, từng muỗng, Orm kiên nhẫn đút cho Charsin ăn đến miếng cuối cùng. Nhóc con ăn ngon lành, vừa ăn vừa cười toe, đôi mắt sáng long lanh vì được ba cưng chiều. Khi con trai no nê, ngồi tựa vào gối vỗ bụng khoe: " Con ăn hết rồi nè!" " Ừa, Charsin giỏi nhất"____________[Buổi trưa]Cái nóng len lỏi qua từng kẽ tường, phả lên làn da cảm giác hầm hập dù trong phòng vẫn chạy máy lạnh đều đều. Orm nằm dài trên chiếc ghế bố một lúc, rồi chống tay ngồi dậy, đưa mắt nhìn con trai đang nằm trên giường bệnh. Orm rón rén trèo lên giường bệnh, nằm nghiêng, mặt sát mặt con trai, thì thầm:" Con muốn ăn kem không?"Charsin chớp mắt, nhìn ba rồi nghiêng đầu suy nghĩ:" Con bị bệnh... có ăn kem được không ba?" Orm cười khẽ, giọng dịu dàng:" Bệnh này ăn kem được mà, mình ăn một chút thôi."" Vậy ăn kem vani, loại con thích nha"Nghe vậy, Charsin bỗng bật cười khúc khích, giơ cánh tay không bị thương lên nựng má ba, bàn tay bé xíu mát rượi giữa cái nóng hầm hập:" Đi lẹ đi ba, con muốn ăn lẹ lẹ!"Orm bật cười theo, lòng nhẹ như gió.Trước khi bước ra ngoài, Orm quay lại phía Ling, người vẫn ngồi im lặng nơi góc sofa bấm điện thoại. Orm chậm rãi hỏi, giọng khẽ như sợ làm phiền:" Em có muốn ăn gì không? Trái cây tô hay kem?"Ling không đáp. Không cái gật đầu, cũng chẳng lắc đầu, chỉ là một khoảng không lặng ngắt như mọi khi.Orm đứng đó vài giây, ánh mắt cụp xuống. Không buồn, cũng không oán...chỉ là một tiếng thở dài thật khẽ thoát ra từ ngực." Chị đi ra ngoài mua đồ một chút rồi về liền."Orm khẽ kéo khẩu trang lên, chỉnh lại dây đeo, rồi quay bước ra khỏi phòng. Cửa khép lại sau lưng Orm với tiếng "cạch" nhỏ như gợn sóng. Trong nắng trưa chói gắt, bóng Orm kéo dài trên hành lang bệnh viện, lặng lẽ, cô đơn, nhưng vững chãi.************Lát sau, cửa phòng bệnh khẽ mở. Orm trở về, tay xách một túi nilon trong veo bên trong là hai hộp kem và một hộp trái cây tô đầy ắp đủ màu sắc.Orm đứng khựng vài giây ngay cửa, ánh mắt nhìn quanh, Ling vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, lưng hơi dựa vào ghế, tay đặt hờ lên bụng, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ.Orm bước đến, đặt túi xuống bàn nhỏ cạnh sofa. Orm mở hộp kem đầu tiên, rồi mở nắp hộp trái cây tô, cắm muỗng sẵn vào cả hai. Làm xong, Orm nhẹ nhàng để cả hai món xuống trước mặt Ling." Chị không biết em muốn ăn cái nào..." giọng Orm rất khẽ, gần như là lời thú nhận. " Nên chị mua cả hai..."Ling vẫn im lặng, mắt không rời khỏi ô cửa kính phản chiếu nắng trưa.Orm ngồi xuống cạnh em, tay cầm hộp trái cây tô, nhẹ nhàng đặt lên tay em. Ánh mắt Orm nhìn em tha thiết, giọng trầm lại, dịu dàng mà chân thành:" Em giận chị cũng được. Ghét chị cũng được...nhưng giờ em đang mang thai mà. Em ăn đi cho có chất..."Ling vẫn không đáp, nhưng lần này, bàn tay em cử động, cầm lấy muỗng. Chầm chậm, múc một miếng trái cây, đưa lên miệng.Orm vui trong lòng. Trái tim như vừa được tưới nước mát giữa trưa hè. Orm mỉm cười, cúi xuống, hôn khẽ lên môi em một cái thật nhanh, như một thói quen cũ kỹ, như một lời cảm ơn không nói thành lời.Ling không phản ứng. Không đẩy ra, cũng không đón nhận, chỉ tiếp tục ăn trái cây, chậm rãi, từng muỗng một.Nhưng đối với Orm, vậy là quá đủ rồi.Orm quay người lại giường bệnh, ngồi xuống cạnh con trai, cầm hộp kem còn lại lên." Kem tới rồi, kem tới rồi" Charsin reo lên: " Yay! Ba ăn trước hay con ăn trước?"Orm múc một muỗng, đưa lên miệng mình trước rồi nháy mắt: " Ba phải kiểm tra xem có độc không đã" Charsin bật cười: " Aha... Không có độc, tới lượt con~"Thế là hai ba con, một người lớn một đứa nhỏ, ngồi bên nhau thay phiên đút từng muỗng kem, vừa ăn vừa cười, vừa kể chuyện siêu anh hùng.____________[Buổi chiều]Ánh nắng hắt qua cửa sổ phòng bệnh đã dịu đi, vàng mềm như mật ong. Trong không gian ấy, tiếng cười khúc khích của Charsin vang lên như chuông gió.Orm ngồi bên giường, cẩn thận cởi đồ cho con trai. Từng cái nút áo được mở ra bằng đôi tay nhẹ nhàng như sợ làm con đau. Khi áo được tháo xong, Orm cười khẽ:" Ui cha, bụng ai mà trắng như bánh bao vầy nè?"Charsin nheo mắt cười, hai má đỏ lên vì nhột. Orm tiếp tục cúi xuống, nhúng chiếc khăn mềm vào thau nước ấm, rồi vắt nhẹ.Orm bắt đầu lau từ cổ, xuống vai, rồi tay chân. Đến khi lau đến phần "chú voi con", Orm khựng lại, mắt nhìn con trai đầy nghiêm túc giả vờ:" Ủa ủa? cái gì đây ta? Ai mà lại để nguyên một 'chú voi con' quên mặc quần trong phòng bệnh vầy nè?"Charsin cười phá lên, giơ tay che mặt:" Ba ơi đừng ghẹo! Chú voi con mắc cỡ đó!"Orm cố nhịn cười, nhưng khóe môi cong vút:" Mắc cỡ hả? Vậy để ba lau nhẹ nhẹ...để không là chú voi la lên rồi chạy mất tiêu à"Vừa nói, Orm vừa giả bộ thì thầm vào "chú voi" như đang trò chuyện:" Chú voi ơi, chú ngoan nha...ba chỉ lau chứ không đánh đâu, đừng giận ba với Charsin nha"Charsin ôm bụng cười ngặt nghẽo, cái miệng liên tục ré lên:" Ba kỳ quá hà, thấy ghét quá đi"Orm nháy mắt:" Ghét mà cười dữ vậy đó hả haha"Ling đang lom khom lục tìm gì đó trong chiếc túi. Tai thì nghe tiếng con trai cười lanh lảnh, miệng thì lẩm bẩm tự hỏi: ["Không biết cái quần đùi mình để đâu rồi ta..."]Nhưng đến lúc Orm giả giọng nói chuyện với "chú voi con" rồi bị Charsin ré lên "Ba kỳ quá à!", thì tự nhiên môi Ling khẽ cong lên, không kiểm soát được, nụ cười nhỏ xíu, nhẹ tênh.Ling giả vờ ho nhẹ, đứng dậy đi vào nhà tắm. Nhưng Ling không biết, cái nụ cười tưởng chỉ mình mình thấy ấy đã lọt trọn vào mắt một thằng nhóc tinh ranh.Ngay khi cửa phòng tắm vừa đóng lại, Charsin liền quay phắt qua ba, hai mắt sáng rỡ, giọng líu lo:" Ba ba! Nãy con thấy mẹ cười đó nhaaaa"Orm đang gấp đồ nhỏ cho con cũng phải khựng lại, mắt ngẩng lên nhìn con trai như không tin vào tai mình:" Mẹ cười hả? Thiệt không đó?"Charsin gật đầu cái rụp, đôi mắt hí lại vì cười sung sướng:" Thiệt mà! Con thấy mẹ cười rõ ràng luôn á, mẹ đang lục đồ xong lén cười một mình hehe"Orm bật cười, xoa đầu con trai, thì thầm như hai người đang giữ bí mật tầm cỡ quốc gia:" Ừm...đây là bí mật của hai ba con mình"" Con đừng cho mẹ biết là mẹ cười rồi bị mình phát hiện nha"Charsin lập tức lấy tay chéo trước ngực, gật đầu nghiêm túc như một siêu điệp viên:" Yes sir!"____________[Buổi tối]Sau khi cho Charsin uống thuốc, Ling ngồi bên giường bệnh, tay cầm điện thoại, giọng dịu dàng:" Charsin, chuẩn bị nha, mẹ gọi video cho chị hai nè."Charsin mắt sáng rỡ, vội vã kéo mền lên cho ngay ngắn, tóc thì vẫn hơi rối, nhưng khuôn mặt hí hửng." Mẹ để con nói trước nha mẹ"Ling bật cười, ấn nút gọi.Chỉ vài giây sau, màn hình hiện lên gương mặt Charsiu, mái tóc buộc hai bên, hai má phúng phính, mắt tròn xoe:" Emmmm" Charsiu la lên, giọng trong veo, tay vẫy vẫy qua màn hình.Charsin hét lại: " Chị haiiii "Ling cầm điện thoại hơi chếch xuống để Charsin nhìn cho rõ. Cậu bé nghiêng nghiêng đầu, nhăn mũi:" Chị đang làm gì đó?"" Chị đang chơi búp bê, mà chị ngưng rồi nè! Chị đợi em gọi á."" Thiệt không đó?"" Thiệt mà!"" À...Hôm nay bà nội có làm bánh flan nữa, mà chị ăn hết luôn, không cho em miếng nào đâu"Charsin tròn mắt: " Cái gì kỳ vậy"Charsiu lè lưỡi chọc: " Tại em nằm viện nên chị được quyền giành"Hai đứa phá lên cười, rồi Charsiu nhanh tay quay camera, khoe mấy món đồ chơi xếp thành một hàng dài:" Đây nè, chị để dành hết cho em luôn"" Robot nè, xe cứu hỏa nè, rồi còn con khủng long mà em thích, chị không cho ai đụng vô hết á"Charsin cảm động thấy rõ, giọng nhỏ lại, mắt long lanh:
" Dạ, em cảm ơn chị hai"Charsiu gật đầu mạnh, vẻ mặt tự hào như vừa làm một điều vĩ đại:" Chị là chị hai mà! Chị phải giữ đồ cho em chớ"Charsin gật gù: " Dạ, em cũng để dành cái gối Doraemon của em cho chị nằm ké nha"Ling ngồi bên cạnh, im lặng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhìn hai chị em ríu rít. Orm đứng sau ghế, khoanh tay tựa vào tường, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. Trong giây phút ấy, mọi mệt mỏi như tan đi hết trong tiếng cười trong veo của hai đứa trẻ.Sau một hồi ríu rít như chim non, hai chị em bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, giọng nói cũng nhỏ dần vì mệt.Charsiu dụi mắt, giọng ngái ngủ:" Thôi... chị ngủ nha... em cũng phải ngủ sớm cho mau khỏe"Charsin gật đầu ngoan ngoãn:" Dạ chị hai ngủ ngon"Charsiu mỉm cười, rồi bất chợt ngoái đầu nhìn quanh màn hình, cau mày hỏi:" Ủa...mà ba đâu rồi? Sao nãy giờ con không thấy ba vậy mẹ?"Ling còn chưa kịp phản ứng thì từ góc xa phòng, Orm khẽ bật cười, chống tay đứng dậy đi lại." Ba ở đây nè con gái...ba đang canh chừng mẹ với em đó, không dám lại gần, sợ bị đuổi"Charsiu phụng phịu:" Ba kỳ quá à, không cho con thấy mặt luôn..."" Thì giờ ba lòi ra nè, thấy rõ chưa?" Orm vừa nói vừa len đầu vô màn hình từ phía sau Ling.Chỉ là một cái ló mặt vô cho đủ hình ảnh, mà Orm lại "lợi dụng" triệt để. Mặt kề sát mặt Ling, kiểu như...à thì vô tình vậy đó, Orm cố giữ vẻ vô tội, miệng nở nụ cười trìu mến với con gái:" Ngủ ngon nha công chúa của ba"" Dạaa, ba ngủ ngon! Mẹ ngủ ngon! Em ngủ ngon!" Charsiu vẫy tay, giọng nhỏ dần trước khi Ling tắt cuộc gọi.Ngay khoảnh khắc màn hình tối lại, Ling nghiêng mặt tính ngồi thẳng dậy thì nhận ra... má Orm vẫn còn kề má mình, thậm chí tay chị còn lòn qua eo Ling từ lúc nào cũng chẳng biết.__________[Đêm khuya]Đèn phòng bệnh chỉ còn hắt ra ánh sáng vàng nhạt mờ mờ từ góc trần. Charsin đã ngủ ngoan, khuôn mặt nhỏ nhắn phập phồng nhẹ theo từng nhịp hít thở.Ling ngồi dựa lưng vào thành ghế sofa, chân duỗi thẳng, đôi bàn chân hơi co lại, như thể đang căng nhức. Tay em khẽ xoa xoa mắt cá, rồi bóp nhẹ ống chân, nhưng nét mặt hiện rõ sự mỏi mệt.Orm nằm trên ghế bố, mắt nhắm lại nhưng không ngủ. Nghe tiếng động khẽ, liền mở mắt, thấy Ling đang tự bóp chân một cách vụng về. Không nói gì, Orm ngồi bật dậy, bước tới, rồi ngồi xuống bên cạnh em. Giọng Orm khẽ, trầm ấm." Để chị bóp chân cho em..."Ling định rút lại nhưng rồi cũng không từ chối. Orm đặt đôi chân lên đùi mình, dùng tay xoa bóp chậm rãi. Ngón tay Orm hơi run, chạm vào mắt cá chân Ling một cách cẩn thận, sợ làm em đau. " Mấy ngày nay...em không nói chuyện với chị...chị buồn lắm..." Giọng Orm nghèn nghẹn, đôi mắt không dám ngước lên nhìn Ling" Chị biết là chị sai rồi....chị xin lỗi em..."Ling không trả lời. Gương mặt nghiêng đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bóng mình in trên mặt sàn, như chưa từng nghe thấy lời nào." Em không biết... chứ mỗi lần em im lặng, là tim chị như bị ai bóp nghẹt vậy...đau lắm..." Orm tiếp, giọng lạc hẳn." Mà lần này....em không nói chuyện với chị tới bốn ngày...."" Thà em chửi chị....em đánh chị...chứ em cứ như vầy hoài...chị chịu không có nổi..."Bàn tay đang bóp chân dừng lại. Orm cúi gằm mặt, vai khẽ run. Rồi đột ngột, nước mắt rơi, từng giọt, từng giọt, rơi lên chân Ling." Chị xin lỗi em..." giọng Orm nhỏ lại, như một đứa trẻ hối lỗi " Đừng lạnh lùng với chị nữa...đừng giận chị nữa được không em...?""....."Không ai trả lời.___________" Có những lời xin lỗi đến muộn, nhưng tệ hơn điều đó, chính là không một lời nói nào được thốt ra... chỉ còn sự im lặng đến tàn nhẫn."
" Dạ, em cảm ơn chị hai"Charsiu gật đầu mạnh, vẻ mặt tự hào như vừa làm một điều vĩ đại:" Chị là chị hai mà! Chị phải giữ đồ cho em chớ"Charsin gật gù: " Dạ, em cũng để dành cái gối Doraemon của em cho chị nằm ké nha"Ling ngồi bên cạnh, im lặng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhìn hai chị em ríu rít. Orm đứng sau ghế, khoanh tay tựa vào tường, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. Trong giây phút ấy, mọi mệt mỏi như tan đi hết trong tiếng cười trong veo của hai đứa trẻ.Sau một hồi ríu rít như chim non, hai chị em bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, giọng nói cũng nhỏ dần vì mệt.Charsiu dụi mắt, giọng ngái ngủ:" Thôi... chị ngủ nha... em cũng phải ngủ sớm cho mau khỏe"Charsin gật đầu ngoan ngoãn:" Dạ chị hai ngủ ngon"Charsiu mỉm cười, rồi bất chợt ngoái đầu nhìn quanh màn hình, cau mày hỏi:" Ủa...mà ba đâu rồi? Sao nãy giờ con không thấy ba vậy mẹ?"Ling còn chưa kịp phản ứng thì từ góc xa phòng, Orm khẽ bật cười, chống tay đứng dậy đi lại." Ba ở đây nè con gái...ba đang canh chừng mẹ với em đó, không dám lại gần, sợ bị đuổi"Charsiu phụng phịu:" Ba kỳ quá à, không cho con thấy mặt luôn..."" Thì giờ ba lòi ra nè, thấy rõ chưa?" Orm vừa nói vừa len đầu vô màn hình từ phía sau Ling.Chỉ là một cái ló mặt vô cho đủ hình ảnh, mà Orm lại "lợi dụng" triệt để. Mặt kề sát mặt Ling, kiểu như...à thì vô tình vậy đó, Orm cố giữ vẻ vô tội, miệng nở nụ cười trìu mến với con gái:" Ngủ ngon nha công chúa của ba"" Dạaa, ba ngủ ngon! Mẹ ngủ ngon! Em ngủ ngon!" Charsiu vẫy tay, giọng nhỏ dần trước khi Ling tắt cuộc gọi.Ngay khoảnh khắc màn hình tối lại, Ling nghiêng mặt tính ngồi thẳng dậy thì nhận ra... má Orm vẫn còn kề má mình, thậm chí tay chị còn lòn qua eo Ling từ lúc nào cũng chẳng biết.__________[Đêm khuya]Đèn phòng bệnh chỉ còn hắt ra ánh sáng vàng nhạt mờ mờ từ góc trần. Charsin đã ngủ ngoan, khuôn mặt nhỏ nhắn phập phồng nhẹ theo từng nhịp hít thở.Ling ngồi dựa lưng vào thành ghế sofa, chân duỗi thẳng, đôi bàn chân hơi co lại, như thể đang căng nhức. Tay em khẽ xoa xoa mắt cá, rồi bóp nhẹ ống chân, nhưng nét mặt hiện rõ sự mỏi mệt.Orm nằm trên ghế bố, mắt nhắm lại nhưng không ngủ. Nghe tiếng động khẽ, liền mở mắt, thấy Ling đang tự bóp chân một cách vụng về. Không nói gì, Orm ngồi bật dậy, bước tới, rồi ngồi xuống bên cạnh em. Giọng Orm khẽ, trầm ấm." Để chị bóp chân cho em..."Ling định rút lại nhưng rồi cũng không từ chối. Orm đặt đôi chân lên đùi mình, dùng tay xoa bóp chậm rãi. Ngón tay Orm hơi run, chạm vào mắt cá chân Ling một cách cẩn thận, sợ làm em đau. " Mấy ngày nay...em không nói chuyện với chị...chị buồn lắm..." Giọng Orm nghèn nghẹn, đôi mắt không dám ngước lên nhìn Ling" Chị biết là chị sai rồi....chị xin lỗi em..."Ling không trả lời. Gương mặt nghiêng đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bóng mình in trên mặt sàn, như chưa từng nghe thấy lời nào." Em không biết... chứ mỗi lần em im lặng, là tim chị như bị ai bóp nghẹt vậy...đau lắm..." Orm tiếp, giọng lạc hẳn." Mà lần này....em không nói chuyện với chị tới bốn ngày...."" Thà em chửi chị....em đánh chị...chứ em cứ như vầy hoài...chị chịu không có nổi..."Bàn tay đang bóp chân dừng lại. Orm cúi gằm mặt, vai khẽ run. Rồi đột ngột, nước mắt rơi, từng giọt, từng giọt, rơi lên chân Ling." Chị xin lỗi em..." giọng Orm nhỏ lại, như một đứa trẻ hối lỗi " Đừng lạnh lùng với chị nữa...đừng giận chị nữa được không em...?""....."Không ai trả lời.___________" Có những lời xin lỗi đến muộn, nhưng tệ hơn điều đó, chính là không một lời nói nào được thốt ra... chỉ còn sự im lặng đến tàn nhẫn."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me