Ormling Lang Tu Hoi Tam Futa
Người đời nói không sai. "Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời"Orm vẫn không dứt ra được cái con An Nhiên đó. ________Ở một trung tâm thương mại nào đó.Orm mặc sơ mi trắng xắn nhẹ tay áo, quần tây tối màu tôn lên vóc dáng cao ráo, gương mặt mang vẻ bất cần nhưng đôi mắt lại tràn đầy nét cười.Orm đứng sát bên An Nhiên, tay vô thức chạm vào eo cô gái như một cử chỉ tự nhiên, khiến An Nhiên khẽ cười, ngả nhẹ người về phía Orm. Hai người thì thầm gì đó, rồi An Nhiên bất chợt nghiêng đầu, ghé sát môi nói nhỏ vào tai Orm. Orm không né tránh, ngược lại còn mỉm cười, ánh mắt nửa đùa cợt, nửa chiều chuộng.An Nhiên khoác tay Orm, kéo vào một cửa hàng thời trang. Khi An Nhiên đứng trước gương thử một chiếc váy mới, Orm đứng sau, cúi xuống chỉnh nhẹ dây váy trên vai cho cô ta. Tất cả diễn ra tự nhiên, như thể đây không phải lần đầu tiên họ thân mật như vậy.*******Xui cho Orm, lại gặp trúng ngay Charlot.Charlot không nghĩ rằng một buổi chiều đi dạo trung tâm thương mại lại khiến mình chứng kiến một cảnh tượng cay mắt đến vậy.Máu nóng dồn lên não, Charlot chẳng suy nghĩ gì thêm mà sải bước nhanh về phía Orm. Giày cao gót của Char nện từng tiếng dứt khoát xuống sàn đá hoa cương, thu hút không ít ánh nhìn.Orm vừa quay sang, chưa kịp phản ứng thì giọng Charlot đã vang lên đầy mỉa mai:" Oh, chị Orm. Hôm nay rảnh rỗi quá ha? Không ở nhà với vợ con mà lại đi chơi với gái đẹp thế này?"An Nhiên có hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác. Orm nhíu mày, giọng trầm xuống:" Charlot, chị nghĩ em hiểu lầm rồi."Charlot khoanh tay, nhếch môi cười khẩy:"Hiểu lầm? Chính mắt em nhìn thấy, đâu có mù mà không biết đây là loại tình huống gì." Char hất cằm về phía An Nhiên: " Cô ta là gì của chị? Trợ lý? Đồng nghiệp? Đối tác? Hay lại một người 'em gái mưa' nữa? "An Nhiên hơi lùi lại, tỏ vẻ không muốn dính vào rắc rối, vì nơi là một nơi đây đông người và sang trọng. Orm khẽ thở dài, nhưng trước sự chất vấn của Charlot, Orm không thể đáp lại ngay.Charlot nhìn chằm chằm vào Orm, giọng càng thêm sắc bén:" Chị có biết Ling yêu chị đến mức nào không? Chị có biết Ling đã chịu bao nhiêu áp lực từ gia đình để ở bên chị không? Và đây là cách chị đáp lại đó sao?"Orm mím môi, bàn tay nắm chặt.Charlot tiến thêm một bước, nhìn thẳng vào mắt Orm:" Nếu chị còn coi Ling là vợ, thì đừng để Ling phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào vì chị nữa. Còn nếu đã chán rồi, thì nói thẳng đi, để Ling đỡ phải mù quáng tin tưởng"Không khí chùng xuống, những người xung quanh bắt đầu liếc nhìn. Orm siết chặt nắm tay, ánh mắt tối lại. An Nhiên nhận ra tình hình không ổn, khẽ kéo tay Orm:" Thôi, chúng ta đi chỗ khác đi, em không muốn làm ầm lên."Nhưng Charlot không để họ rời đi dễ dàng. Charlot chuyển mục tiêu, không nói tới Orm nữa mà bắt đầu xỉa xói An Nhiên." Ồh, hóa ra đây là loại đàn bà không biết xấu hổ, chuyên đi ve vãn người có gia đình đấy à?"An Nhiên khẽ nhíu mày, ánh mắt hơi dao động nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Cô ta mỉm cười, giọng ngọt lịm nhưng đầy ẩn ý:" Chị đang nói gì vậy em không hiểu? Em và chị Orm chỉ là bạn, chị đừng hiểu lầm"Charlot bật cười đầy khinh bỉ, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc như dao:" Bạn? Bạn bè nào mà khoác tay, ghé sát tai nói cười tình tứ như vậy?"" Cái loại muốn chen chân vào hôn nhân, phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, thì không bao giờ có kết cục tốt đẹp đâu !!"An Nhiên tức giận, nhưng trước khí thế áp đảo của Charlot, cô ta không thể cãi lại.Charlot tiến thêm một bước, giọng nghiến chặt từng chữ:" Cô tưởng mình là ai? Đẹp hơn Ling? Giỏi hơn Ling? Hay là có thể cho Orm thứ mà Ling không có? Đáng tiếc, người đã tham lam như Orm, thì dù cô có cố gắng thế nào, cũng chỉ là một con tốt thí mà thôi"Không gian xung quanh như ngưng đọng, không ít người đi ngang đã bắt đầu dừng lại quan sát. An Nhiên bối rối, Orm trầm mặc.Charlot hít một hơi thật sâu, rồi cười lạnh:" Nếu còn chút tự trọng, thì từ nay về sau tránh xa Orm ra. Đừng để tôi thấy cô bám lấy chồng của bạn thân tôi một lần nào nữa"Dứt lời, Char chỉnh lại túi xách, hất tóc một cách kiêu hãnh rồi quay lưng bỏ đi, để lại một An Nhiên sượng trân và một Orm đầy tâm trạng._________Charlot vừa về đến nhà, chưa kịp ngồi xuống đã vội rút điện thoại gọi cho Ling. Char bấm số với tốc độ nhanh đến mức suýt đánh rơi điện thoại. Đầu dây bên kia, giọng Ling vang lên nhẹ nhàng:"Alo"Charlot nghiến răng, cố gắng kiềm chế cơn giận:"Mình vừa thấy Orm ở trung tâm thương mại với con nhỏ nào đấy"Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi chỉ có một tiếng: "Ừm"Charlot hơi khựng lại, nhíu mày khó hiểu:" Cậu nghe rõ không? Là đi với gái lạ! Cô ta với Orm, hai người đó trông như một cặp vậy! Mình còn chụp hình lại đây, cậu có muốn xem không?"Ling vẫn giữ giọng bình thản: "Không cần đâu"Sự điềm tĩnh này khiến Charlot khó chịu. Cô bật dậy khỏi ghế, giọng sốt sắng hơn:" Cậu không thấy bất ngờ à? Không tức giận? Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy được?"Ling khẽ thở ra, ngón tay gõ nhẹ lên bàn theo một nhịp chậm rãi. Ling cười nhẹ, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút gì đó hoang hoải:" Mình biết hết rồi, Charlot à"Ling biết tất cả, biết An Nhiên là ai, bao nhiêu tuổi, ở đâu, tiếp cận Orm từ khi nào, vì mục đích gì...Ling biết hết.Charlot cứng đờ, cảm giác như ai đó vừa dội một gáo nước lạnh vào người." Cậu biết rồi?" – Cô thì thào. "Từ khi nào?"Ling tựa người vào ghế, mắt nhìn xa xăm:" Lâu rồi"Charlot siết chặt điện thoại, giọng đầy khó tin:" Cậu biết mà cậu không làm gì sao? Không nói gì với Orm à?"Ling khẽ cười, một nụ cười nhàn nhạt nhưng lại đau đến lạ:" Mình không cần hỏi, mình chỉ muốn xem Orm sẽ đi bao xa"Charlot tức giận đến mức lồng ngực phập phồng:" Nhưng cậu định chờ đến bao giờ? Chờ đến khi Orm hoàn toàn thuộc về cô ta sao?"Ling lắc đầu, giọng nói nhẹ bẫng nhưng có chút gì đó mơ hồ khó nắm bắt:"Không, Charlot. Mình không chờ chị ấy rời đi...Mình đang chờ chính mình đưa ra quyết định"" Và mình đã có quyết định rồi, mình chỉ cần thời điểm thích hợp"________________________________________________________________________________Hành lang vắng lặng, ánh đèn vàng vọt hắt lên những bức tường lạnh lẽo. Orm vừa bước ra khỏi thang máy, cánh cửa nhà đối diện bất ngờ mở ra. Từ trong đó, Ira ung dung bước ra ngoài, Ira mặc chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề, tay còn đút hờ vào túi quần, dáng vẻ thản nhiên đến mức Orm phát ghét.Cửa đóng lại sau lưng Ira, để lại một không gian chỉ có hai người." Mày tới đây làm gì" Orm gằn giọng, bước thẳng đến trước mặt Ira, ánh mắt sôi sục lửa giận.Ira hất mặt, thản nhiên nhét tay vào túi quần, nhún vai như thể chuyện này chẳng có gì to tát: " Tao chỉ đến chơi với Charsiu thôi, con bé đáng yêu mà. Với lại, tao cũng có chút chuyện cần nói với Ling"Orm nghiến răng, tay siết chặt thành nắm đấm. " Mày đừng tưởng tao không biết mày đang giở trò gì. Mày lấy lòng con gái tao để tiếp cận Ling, đúng không?!"Ira bật cười, một nụ cười đầy khiêu khích: " Làm gì căng thế? Tao chỉ nói chuyện thôi. Hay là mày sợ? Mày sợ Ling rung động với tao à?"Lời khiêu khích đó như châm thêm dầu vào ngọn lửa giận dữ của Orm. Orm bước lên một bước, mắt rực lên như muốn nuốt chửng đối phương:" Ira!!! tao cảnh cáo mày. Mày còn dám động đến vợ tao, tao sẽ không để yên đâu!"Ira vẫn chẳng có chút sợ hãi nào, ngược lại còn cúi sát mặt, thì thầm với giọng điệu đầy châm chọc: "Vợ?" *hahaha*" Orm à, tỉnh lại đi. Hai người đã ly thân rồi. Nếu thật sự còn là vợ chồng? Sao cô ấy không có chút phản kháng nào khi tao xuất hiện?"*BỐP*Orm giáng một cú đấm mạnh vào bức tường ngay cạnh mặt Ira, tiếng động vang lên làm không khí càng thêm ngột ngạt. Chỉ một chút nữa thôi, nắm đấm ấy đã có thể hạ xuống gương mặt khiêu khích kia. Nhưng Orm kìm lại được, hơi thở trở nên nặng nề, lồng ngực phập phồng vì cơn giận chưa nguôi.Ira khẽ nhướng mày, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười mỉa mai:"Ồ? Tao còn tưởng mày dám đánh tao cơ đấy"Orm trừng mắt, giọng trầm đục như đang gằn từng chữ: "Biến khỏi đây, Ira !!!"" Tao không muốn thấy mày xuất hiện trước mặt Ling và con gái tao thêm một lần nào nữa"Ira cười nhạt, chỉnh lại vạt áo rồi lùi dần về phía thang máy. Trước khi cánh cửa khép lại, Ira còn ném lại một câu cuối cùng:"Mày sợ tao, hay sợ chính bản thân mày, Orm?"Cánh cửa đóng lại, bỏ lại Orm đứng chết trân giữa hành lang, cơn giận vẫn rần rật chạy trong từng thớ cơ. Orm siết chặt bàn tay, ánh mắt tối sầm lại.********Ira vẫn giữ lời hứa như những gì từng nói với Char, Ira không chen vào họ, giữ chuẩn mực với Ling, không tiếp cận Ling dù là cái chạm tay hay câu nói ẩn ý gì cả.Ira lúc nãy chỉ muốn thử khiêu khích Orm và xem thái độ của Orm mà thôi.********Orm đẩy cửa bước vào, ánh mắt tối sầm lại khi thấy Ling đang ngồi trên sofa, lặng lẽ ôm Charsiu vào lòng. Căn nhà vẫn vậy, vẫn là không gian mà họ từng chia sẻ, nhưng giờ đây, giữa họ có một khoảng cách vô hình mà Orm không thể chạm tới."Tại sao em lại để Ira ra đến nhà hoài vậy???" Giọng Orm trầm thấp, mang theo sự bực dọc kìm nén.Ling không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng vỗ về Charsiu như thể chẳng nghe thấy gì:" Ira đến để thăm Charsiu."Orm bật cười nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo:" Em nghĩ tôi sẽ tin cái lý do đó sao? Em và Ira rốt cuộc là gì?"Ling lúc này mới chậm rãi ngẩng lên, đôi mắt không có dao động, chỉ có một vẻ bình tĩnh đến khó chịu: " Là bạn""Bạn?" Orm nhếch môi, từng bước tiến đến gần Ling. " Bạn mà cứ tìm cách tiếp cận em, cứ ra vào nhà như thể đây là chỗ của nó?"" Vậy chị muốn em làm gì?" Ling nhìn thẳng vào mắt Orm:" Muốn em phải đóng cửa, cắt đứt mọi mối quan hệ, sống như một cái bóng trong khi chính chị là người bỏ rơi em trước?"Orm vẫn đứng đó, ánh mắt đầy căng thẳng khi nhìn Ling. Cảm xúc trong Orm vẫn còn rối loạn, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì Ling đã chậm rãi lên tiếng." Chị có biết tại sao Ira đến đây không?" Giọng Ling nhẹ nhưng sắc lạnh.Orm nhíu mày, định phản bác nhưng rồi bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Ling. Ling không khóc, nhưng trong đáy mắt lại chất chứa quá nhiều thất vọng." Em gọi cho chị mấy cuộc, chị không bắt máy."" Em nhờ Charlot thì cậu ấy bận."" Đặt thuốc online thì chẳng ai nhận đơn ngay lúc đó."" Charsiu sốt cao ngủ mê man, em không thể bỏ con ở nhà một mình hay đem theo con để chạy ra ngoài. Em hết cách rồi, chỉ có thể nhờ Ira mang thuốc đến."Orm sững sờ. Từng câu từng chữ Ling nói ra như từng nhát dao cắt vào lòng mình. Orm liếc nhìn Charsiu trong vòng tay Ling đang ngủ thiếp đi sau cơn sốt. Gương mặt bé con vẫn còn đỏ bừng vì mệt."Con bệnh?" giọng Orm trầm xuống.Ling bật cười nhạt: " Bây giờ chị mới biết sao?"Orm im lặng.Ling nhìn Orm thật lâu rồi tiếp tục: " Chị biết không, trước đây, chị còn dành thời gian về chơi với con. Nhưng mấy ngày qua, chị đi đâu? làm gì? Em không muốn hỏi, cũng không muốn truy cứu"" Đến cả khi con bệnh, chị cũng không hay biết, chị à... rốt cuộc, chị còn là ba của Charsiu không?"Mỗi lời nói của Ling như bóp nghẹt tim Orm. Orm cảm thấy khó thở. Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lồng ngực, siết chặt lấy Orm." Tôi..." Orm mở miệng, nhưng chẳng thể nói tiếp. Orm cũng không biết mình nên giải thích như thế nào.Ling không đợi Orm nói nữa, quay lưng lại, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy chua xót:" Chị không còn nợ em cái gì cả. Nhưng làm ơn, ít nhất, hãy là một người ba có trách nhiệm với con."" Chị không còn thương em...xin hãy thương con mình..."Orm đứng đó, như một kẻ lạc lối giữa chính cuộc đời mình.___________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me