Our Beloved Santorini Light
Special note: Hãy nghe Home của Morvasu (ft. Violette Wautier) và Cherry Wine của grentperez trong lúc đọc oneshot này, khá relax và hợp với vibe của fic :>
—
Jaehyun đã từng ghét cay ghét đắng việc phải về nhà mỗi tối sau giờ làm.
—
Đồng hồ phía cuối lớp vừa điểm đến đúng năm giờ, nhưng dường như vị giáo sư đứng lớp vẫn không có ý định dừng lại bài giảng của mình.
Renjun đứng một bên bục giảng, trong tai tiếng Tây tiếng Ta đánh nhau bôm bốp cảm thấy hơi choáng, chỉ dám cúi đầu đưa tay che miệng nén lại cơn ngáp đang muốn ngân vang khỏi cổ họng. Cậu đưa tầm mắt xuống nhìn xung quanh, nghịch ngợm giơ hai ngón tay chào lại một bạn sinh viên ngồi đầu hàng đang vẫy tay với mình."Jun, cậu phát cái này cho lớp, phổ biến luôn về lịch kiểm tra tiếng Pháp tuần tới nữa nhé." Vị giáo sư cuối cùng cũng ngừng nói, xoay người rút một tập giấy dày đưa Renjun rồi dặn dò mấy câu, vừa làm vừa tắt file powerpoint trên màn chiếu.Trước tiếng kêu than thở ngắn dài của hơn trăm sinh viên ngồi trong khán phòng, cậu cười trừ phân tập giấy cho từng dãy để các bạn tự chuyền xuống cho nhau, dặn thêm có ai cần hỏi gì về bài thi thì lên hỏi bây giờ để cậu không phải mất công trả lời tin nhắn."Nhưng em vẫn muốn nhắn riêng cho thầy Jun cơ ạ." Một sinh viên nữ lớn tiếng nói vọng lên làm mọi người xung quanh cùng cười theo.Renjun không nói, chỉ đưa tay che miệng cười, bàn tay trái đặt ngay môi để lộ ngón áp út đeo một cái nhẫn bạc dạng mảnh kiểu đơn giản mà sáng lấp lánh, hồi sau mới thong thả đáp."Không có thắc mắc gì thì thầy về nhé, khi nào gặp trên trường thì hỏi, thầy không trả lời tin nhắn riêng vào cuối tuần đâu. Thầy cũng cần nghỉ ngơi chứ bộ."Không để ý đến tiếng xì xầm nghi hoặc từ mọi người sau lưng về ngón tay trắng trẻo đẹp đẽ xuất hiện cái vòng bạc kia của mình, cậu ôm theo tập tài liệu dạy, sải bước dài đi ra cổng trường, vừa đi vừa nhìn đồng hồ đeo tay.Ra muộn tận hai mươi ba phút, chẳng biết anh đợi lâu không?Jaehyun đứng ngoài xe hơi nói chuyện điện thoại. Lúc Renjun đến gần, vô tình nghe được anh đang thảo luận nốt về công việc với thư ký, bèn đứng yên ngoan ngoãn sau lưng đợi không lên tiếng. Đang ngắm cảnh ngắm cây, bỗng anh rút tay khỏi túi quần rồi bấm mở khóa cửa xe, sau đó xoay người đan tay với Renjun dẫn cậu lên ngồi vào ghế phó lái. Renjun ngẩn mặt lon ton chạy theo, mất một lúc mới tỉnh lại được.Đợi đến khi anh cũng vào xe rồi, chưa kịp hỏi gì thì đối phương đã nở nụ cười xán lạn, nghiêng đầu ghé lại gần mặt cậu. Renjun cũng hí hửng chớp mắt, vui vẻ hôn anh."Hôm nay lâu nhỉ?""Bọn em có kiểm tra tuần sau nên giáo sư muốn dạy thêm cho xong để không lỡ bài ấy. Anh biết tính ông í mà, thích nói dông dài xong toàn dạy lệch tiết thôi."Renjun định ngọ nguậy cất đồ ra ghế sau thì Jaehyun đã nhanh hơn, bàn tay to lớn cầm lấy hết tập tài liệu và túi đeo vai cất đi, còn giúp cậu cài dây an toàn, lúc vươn người sang kéo dây còn hôn má thêm một cái mới chịu."Sao lúc nãy anh biết là em?""Bóng em phản chiếu trên kính xe đấy, trông tròn một cục nhìn ngố không chịu được."Cậu nghe thế bèn bĩu môi.Điện thoại hai người đột ngột vang lên. Renjun với lấy điện thoại Jaehyun xem trước giúp anh trong lúc anh quành xe lại, vui vẻ thông báo."Ngày mai là ngày kỷ niệm của bọn mình này."Jaehyun ghé mặt vào xem, cũng mỉm cười. "Mai cuối tuần nhỉ, tốt quá. Em muốn ăn gì đặc biệt không?""Anh nấu hả?" Cậu tựa đầu vào ghế, nhìn anh đầy hào hứng."Hôm nay và hai ngày cuối tuần, anh sẽ làm đầu bếp đặc biệt của riêng em luôn." Jaehyun đẩy cần số xe cho dừng đèn đỏ, đan tay với Renjun đưa lên môi. "Trợ lý của chúng ta đã rất mệt mỏi tuần qua rồi, cũng phải cho anh có cơ hội chăm sóc em chứ?""Vậy làm pasta nhá? Sốt kem sốt kem sốt kem!!! Lần trước mẹ anh làm ngon dã man, em xin công thức thì mẹ bảo anh cũng biết nấu nên anh nấu cho em nhá?"Anh bật cười gật khẽ, không buông tay Renjun ra, giữ nguyên như vậy tiếp tục lái xe bằng một tay đến thẳng siêu thị chuyên bán đồ nước ngoài gần trung tâm thành phố."Èo, nhiều nguyên liệu vậy?" Cậu mếu máo nhìn danh sách những thứ cần mua, ngón tay vắt vẻo một cách điệu đà trên thành xe đẩy, trông như kiểu người có sức lực ba bò chín trâu, túm nhẹ một góc là có thể kéo xe đi băng băng, trên thực tế là có người hỗ trợ đẩy theo. Jaehyun đi phía sau khom người vịn lên tay cầm, nhìn ngó xung quanh tìm khu để pasta."Không khó lắm đâu, chủ yếu cần nấm mỡ tươi, với whipping cream phải là hàng càng mới càng tốt." Jaehyun đứng chọn loại pasta phù hợp, không quên giơ lên hỏi Renjun thích kiểu pasta nào."Em có phải trẻ con đâu, cái nào chẳng được." Renjun dở khóc dở cười."Em cứ chọn đi."Cuối cùng cậu chọn gói pasta xoắn ốc và mỳ Ý loại trung bình. Jaehyun bỏ hai ba gói mỗi loại vào xe, ôm ghì lấy Renjun rồi hít một cái lên tóc."Với anh, lúc nào em cũng là bé con của anh hết."Khi đi ngang quầy cream, Renjun ngắm đi ngắm lại danh sách nguyên liệu rồi lẩm bẩm bình phẩm. "Em thấy phô mai cũng quan trọng ấy, dù sao cũng là sốt có phô mai mà.""Chỉ cần không phải loại nhiều hóa phẩm là được, phô mai thì chủ yếu cần để dậy mùi, kem để tạo vị và độ sệt, nấm thì cả hai, nên nấm thường đứng ở vị trí quan trọng số một đó." Jaehyun kéo cái ghế sắt nhỏ xíu chỗ trước mặt tay cầm, cười khúc khích. "Em bé ngồi lên đây cho anh đẩy đi nè~"Renjun ngượng quá hóa giận, đánh nhẹ lên vai anh. "Hâm!"Không biết có phải vì lý do đặc biệt hay chỉ là siêu thị chưa nhập thêm hàng, khu bán nấm mỡ chỉ còn lại vài túi, cũng may không phải nấm cũ. Jaehyun lựa được hai túi để vào xe, tiện tay lấy thêm măng tây và hành tây cùng hương thảo sấy khô làm steak, gom xong đồ lại kéo theo Renjun đi khỏi quầy đông lạnh tránh để cậu khó chịu."Nhà mình còn bơ không ấy nhỉ?" Anh nghiêng đầu hỏi cậu."Còn đấy, lần trước lỡ mua quá trời làm mỳ Ý với bánh kẹp ăn hoài chưa hết nữa." Renjun với tay lấy một hộp phô mai trên quầy lạnh, giơ cho người yêu xem. "Chị giảng viên làm cùng em có bảo loại này ngon này, nên ăn thử không anh?"Jaehyun nhíu mày xoay xoay tìm chỗ liệt kê nguyên liệu, trông có vẻ không hài lòng lắm nhưng vẫn gật đầu. "Lấy hộp nhỏ ăn thử đã, ngon thì lần sau anh mua thêm cho em."Cả hai đi lòng vòng mua thêm một đống thứ khác để ngày mai lẫn ngày kia không phải ra khỏi nhà đi chợ. Renjun thương lượng được ngày kỷ niệm sẽ để Jaehyun làm bánh gạo và ăn lẩu, đến hôm Chủ nhật thì anh muốn làm gì cũng được."Thế à? Thế để anh đi mua thêm xà phòng tắm với dụng cụ hỗ trợ.""Là sao?" Renjun khó hiểu.Jaehyun cầm tay cậu, ghé sát tai thì thầm giữa tiếng cười khẽ. "Làm thịt này mà không kỹ thì lúc thưởng thức không thoải mái, phải cẩn thận thì mới ăn lâu ăn nhiều được."Có lẽ vì hai người đã yêu nhau lâu, Renjun mới nghe vế đầu đã hiểu ngay ý Jaehyun là gì, mặt mũi cậu đỏ bừng muốn vung tay lên trút giận (theo kiểu hờn dỗi quờ quạng nhẹ hều) thì bị anh túm được rồi chặn lại, bên tai còn nghe thủ phạm cười ha hả không ngừng né tránh mấy cú đá của cậu."Nào thôi, không đánh nữa, người ta nhìn đấy." Jaehyun giữ chặt Renjun bên mình, bàn tay nắm lấy nắm đấm nhỏ của em người yêu. Vì đều vừa đi làm về, anh vẫn mặc bộ suit lúc sáng, chỉ bỏ mỗi caravat và cúc áo đầu, còn cậu giữ nguyên kiểu đóng thùng áo sơ mi xanh dương nhạt trong quần dài màu trắng. Bởi vì sự chênh lệch về chiều cao nên Jaehyun trông lớn hơn hẳn Renjun, nếu tay anh không dài thì lúc vòng tay ra sau ôm cậu chắc còn không chạm được đến eo. Renjun muốn né ngón tay không ngừng chọt lên eo mình, tay nhỏ áp ra ngoài tay lớn, hai chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh chồng lên nhau thoắt ẩn thoắt hiện, làm các chị em đứng cùng hàng lẫn ngoài hàng nhìn trộm nãy giờ không khỏi thở dài tiếc nuối.Về đến nhà, Renjun nhảy tưng tưng đi tắm trước, tranh thủ gom quần áo giặt hết một lượt. Lúc Renjun nấu cơm thì không nói, Jaehyun sẽ luôn quanh quẩn bên chân cậu hệt như chú chó nuôi trong nhà thích quấn chân chủ, đòi làm giúp hết cái này đến cái khác. Nhưng chỉ cần Jaehyun đứng bếp là anh sẽ không cho cậu phụ mình cái gì, đứng ăn thử thành phẩm thì được. Có lần Renjun được đút cho một miếng thịt chiên giòn cháy cạnh, sốt thịt mặn ngọt vừa phải ngon lành làm cậu muốn ăn mãi, đến lúc giật mình nhận ra thì đĩa thịt đã hết gần một nửa. Cậu áy náy nhìn Jaehyun, nhưng anh cũng chỉ cười rồi thái thịt làm thêm hẳn một đĩa mới cho cậu. Trong lúc ngồi xem TV, Renjun tựa đầu ra sau thì thầm hỏi."Sao em cứ ăn vụng thế mà anh không thấy khó chịu à?"Jaehyun ngâm khẽ một tiếng, chậm rãi đáp lời."Em thích là được.""Thế giờ em thích anh ôm em được không?"Anh bật cười, đỡ lấy Renjun lăn vào lòng mình, lúc ôm lấy em còn không quên hôn hôn thơm thơm nhẹ lên tóc, dụi dụi đầu hệt như cún con.Mùi sốt nấm thơm lừng lan toả khắp nhà. Renjun ngửi được hương vị đồ ăn ngon bèn xúc động ôm lấy Jaehyun thơm chùn chụt lên bắp tay anh, không ngớt lầm bầm khen anh giỏi quá."Ăn thử miếng pasta này xem mềm chưa."Cậu nhón lấy miếng pasta đã được thổi nguội nhai thử, chóp chép miệng. "Với em thì vừa đẹp."Jaehyun lập tức tắt bếp vớt mỳ ra đĩa, sau đổ sốt kem nấm lên trên. Lúc Renjun hí hửng bưng món ra bàn, anh tranh thủ tìm chai rượu vang còn dở đem ra uống nốt.Mặc dù không phải kiểu bữa tối ánh nến trang trọng, chỉ là Renjun muốn ăn thì anh sẽ làm cho cậu, còn rượu vang chẳng qua hợp để uống cùng nên anh lấy thêm. Hai người cùng nói chuyện với nhau như mọi ngày, thậm chí có lẽ vì ngày mai là ngày đặc biệt nên cả hai đều rất vui vẻ. Renjun vẫn vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện không ngừng, như việc sinh viên lớp cậu bị giáo sư mắng đến nỗi đỏ cả mặt, về kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật cho thầy vì thầy ở nơi đất khách quê người đã lâu, cũng một thời gian không được mọi người chúc mừng sinh nhật mình."Vậy em có cần phòng tổ chức tiệc không, có gì anh sẽ xem xét số người rồi đặt cho em, yêu cầu thực đơn cũng được nữa."Renjun hào hứng đồng ý, lấy điện thoại nhắn tin cho lớp trưởng lớp tiếng Pháp thông báo vài thứ mới chịu quay lại ăn. Đến Jaehyun hôm nay cũng kể chuyện ngoài lề trong chỗ làm, khách nam đến làm càn mỗi ngày ra sao, khách nữ thích liếc mắt đưa tình với anh thế nào,... Anh lén nhìn cậu đang nhai mỳ ống, buồn cười hỏi."Em tự tin thế à?"Cậu giơ ngón áp út tay trái của mình lên. "Ngoài cái này ra thì em thừa bản lĩnh để giữ anh bên mình mãi mãi nhé."Như thường lệ, người nấu sẽ không phải rửa bát. Nhưng vẫn là những lúc Renjun dọn dẹp trong bếp, Jaehyun lại xuất hiện bên cạnh hỗ trợ cậu hết mình."Anh cứ thế này làm sao em làm được phần việc của mình một cách trọn vẹn đây?"Anh cúi đầu hôn cậu, chặn lại cái miệng đang chu ra vì bức xúc. "Anh thích thế đấy."Tiếng gõ máy lạch cạch trong phòng đều đặn vang lên ở hai góc phòng, thỉnh thoảng còn đan xen tiếng lật giấy hay giọng đọc tiếng Pháp hơi mang hướng châu Á phát ra. Jaehyun chỉ cần xử lý phần việc có liên quan đến mình là xong, nhưng Renjun còn cần phải kỹ càng hơn trong việc soát đề kiểm tra và bảng điểm để đối chiếu cuối học kỳ, không muốn phải làm thêm việc vào hai ngày cuối tuần đặc biệt. Cậu buồn cười nhìn anh người yêu đang ngồi bó gối khoanh chân xem điện thoại bên cạnh ghế của mình vì không chịu về phòng trước, cố gắng tập trung để đẩy nhanh hiệu suất làm việc.Ngay khi Renjun vừa vươn vai và nhấn nút shut down, Jaehyun nhanh nhẹn đứng dậy rồi nhấc bổng cậu về phòng, không quên cằn nhằn theo thói quen."Mốt không cho em làm trợ lý giảng viên đại học gì đó nữa! Đau lưng thì mãi không hết mà em cứ ngồi nhiều thế này làm sao chịu nổi?"Cậu khoan khoái ngâm chân vào nước nóng, mùi dược liệu xông lên khiến đầu óc hơi choáng. "Sau này em sẽ được dạy chính thức ở trường khác mà, hết hợp đồng với bên này xong là em qua đó liền, mà trường ấy còn gần nhà mình hơn trường cũ nữa.""Nhưng thế thì anh lại không được đón em nữa." Jaehyun phụng phịu, nhấc một chân Renjun lên bắt đầu xoa bóp."Ừ thế xe anh mua cho em để muốn mốc dưới hầm rồi đó? Phải cho nó được ra ngoài để có cơ hội tiếp xúc với không gian xung quanh chứ?!" Cậu phì cười."Anh muốn được hôn Renjunie mỗi lần đi làm về cơ." Anh vẫn tiếp tục dùng dằng hệt như một đứa trẻ con, nhưng động tác xoa bóp massage trên tay vẫn rất từ tốn nhẹ nhàng."Bọn mình có thể làm điều đó sau khi về nhà mà? Kiểu như trong phim ấy, em sẽ ra đón anh và anh muốn hôn em thế nào cũng được.""Em lên làm giảng viên chính thức thì kiểu gì cũng có hôm về sau cả anh cho xem." Jaehyun thở dài. "Anh thật sự không muốn em mệt mỏi chút nào hết."Renjun nhéo mặt anh. "Hình như bọn mình cầm lộn kịch bản rồi?"Hai người cùng phá ra cười, nhưng Jaehyun đã quay lại vẻ nghiêm túc một cách nhanh chóng đến mức cậu chưa bao giờ thấy anh thay đổi cảm xúc mau đến vậy."Bọn mình sống với nhau cũng được một thời gian dài rồi, em biết đấy. Tính anh thế nào em cũng rõ mà đúng không? Có nhiều lúc anh chỉ muốn nói thẳng là em không cần đi làm nữa, anh thừa sức lo cho em suốt quãng thời gian sau này, nhưng lại lo em không được tiếp tục ước mơ nên đành thôi. Người em yếu đã đành, lại cứ thích đâm đầu vào mấy việc nặng làm gì?!"Cậu chỉ yên lặng cong môi cười."Anh chăm em, chiều chuộng em như thế không phải vì anh cảm thấy áy náy khi không ở bên em nhiều hơn. Ừ thì cái đấy cũng là một phần, nhưng chủ yếu vì anh muốn thế thôi, anh thương em mà. Anh thích cảm giác được thấy em cười và liến thoắng không ngừng, bộc lộ hết bản thân mỗi khi ở cạnh anh như thể anh là nơi an toàn tuyệt đối chỉ sau gia đình và hai người bạn thân của em vậy. Cho nên, anh biết em sẽ không làm điều này, nhưng anh vẫn phải dặn em, nếu có gì khó khăn hay bức xúc phải nói anh ngay, hiểu không? Ngay cả khi anh không giải quyết được thì ít nhất em cũng có chỗ để giải tỏa với khóc cho đã thì thôi.""Một ngày anh hứng đủ thứ rồi về nhà còn muốn làm thùng rác cho em trút nữa hả?" Renjun lắc lư lúng liếng cười.Jaehyun nhìn thẳng vào mắt cậu, điềm tĩnh trả lời. "Môi trường làm việc của anh và em có chỗ giống mà cũng có chỗ khác, nhưng anh muốn ít nhất sẽ trở thành chỗ dựa để em luôn có được tinh thần thoải mái nhất có thể. Dù sao anh vẫn còn khỏe mạnh chán, chủ yếu là em thôi, cần phải bồi bổ thêm đó.""Em biết rồi, chàng giám đốc khó tính ạ." Renjun nâng mặt anh lại gần hôn nhẹ."Là tổng giám đốc.""Ôi oai quá, nhất người yêu em~" Renjun thích chí trêu lại, bị Jaehyun lườm yêu một cái, lấy khăn vò lên chân cậu."Ngủ thôi."—"Anh Doyoung bảo cuối tháng này anh ấy cưới."Renjun đón lấy bát cháo trắng từ tay Jaehyun, trầm trồ. "Ảnh vội dữ vậy hả?""Mãi anh Taeyong mới chịu đồng ý, lại chả không vội?" Anh chúm chím. "Đợt này mà không nhanh lên để có chuyện nữa thì chắc ông í nằm khóc ngất mất. Hôm nay em muốn làm gì?"Cậu nhìn quanh quất, chép miệng. "Dọn nhà nhé? Bẩn quá."Anh gật đầu. "Không sao, nhà mình căn hộ nhỏ mà, nhanh thôi."Trong lúc Jaehyun xuống tầng lấy hàng, Renjun tranh thủ gỡ sạch rèm cửa và thảm gom lại đem ra tiệm giặt. Kiểu người theo chủ trương tiết kiệm như cậu đã quyết định ngoài những việc khó làm thì nhất quyết sẽ không nhờ đến người giúp việc hay ai khác. Bản thân Jaehyun cũng thấy việc vận động cũng giúp tình hình sức khỏe Renjun tiến triển tốt hơn nên anh càng không có ý kiến. Nhiều lúc Donghyuck đến chơi nhà cũng phải cảm thán sao cậu huấn luyện được quả chồng ngon nghẻ thế, Renjun chỉ rì rầm bảo nó bớt nghịch đi thì tự khắc anh Minhyung cũng chịu chiều nó thôi."Anh Doyoung vừa gọi, hỏi bọn mình ngày mai đến nhà chơi được không, anh bảo mai sẽ qua sớm giúp luôn.""Mình cần mua gì cầm sang không nhỉ?""Người quen với nhau hết nên không cần đâu, nhưng anh ấy có bảo nếu muốn góp đồ ăn thì được đấy."Đến chiều, Renjun bỗng nổi hứng muốn làm bánh ăn mừng kỷ niệm.Jaehyun cũng không phàn nàn, vừa ngồi sofa lật sách vừa cười. "Sau một buổi sáng rã rời thế kia mà em vẫn còn sức đi làm bánh à?""Tự dưng thèm tart trứng quá nên em muốn làm." Cậu lướt lướt tìm công thức trên điện thoại. "Ở đây họ toàn bảo lấy sẵn khuôn bánh rồi đổ hỗn hợp vào thôi. Nhưng mà nhà mình làm gì có khuôn bánh? Mà hôm nay em cũng làm biếng ra đường lắm trời ơi!"Renjun lảo đảo đi ra phòng khách, nằm phịch lên đùi Jaehyun với vẻ chán nản rầu rĩ. Anh ló ra nhìn, cố nén cảm giác muốn phá ra cười trong lòng, quyển sách to lớn che đi được gương mặt sáng bừng vì nụ cười và má lúm đáng yêu. Jaehyun vuốt tóc cậu, hồi sau chuyển sang vỗ nhẹ lên đầu, trông như đang dỗ dành một con mèo giận dỗi, đuôi với tai cụp hết xuống vì buồn bã."Không muốn nhờ anh mua cho bé à?" Anh cười cười nhìn cậu. Renjun chỉ ủ rũ lắc đầu, bỗng đột ngột đứng phắt dạy, suýt nữa để tay Jaehyun đang trong tư thế vỗ thành tư thế va mạnh vào mặt cậu."Nhà mình còn gì ăn không? Em làm cái khác cũng được.""Có đào mật em thích ăn đấy."Buổi tối, Renjun được nạp một bữa lẩu ngon lành từ tay người yêu làm, khoan khoái cầm cốc nước ép ngồi sát trên bệ cửa sổ. Bầu trời đêm nay không chỉ có trăng, ít mây quang đãng, mà dùng kính viễn vọng có thể ngắm được một khoảng trên không bao la. Mặc dù hơi tiếc là kính bị Mark Lee mượn đem đi mãi chưa trả về, nhưng ít nhất được ngồi ngắm trời ngắm mây với người thương đối với Renjun cũng đủ.Jaehyun cho chạy một đĩa nhạc than, chỉnh âm lượng ở mức vừa phải, sau đó nhẹ nhàng bước đến từ phía sau ôm lấy người yêu, để cậu ngả đầu lọt thỏm trong ngực mình. Anh cúi đầu hít một hơi sâu hương thơm trên tóc, còn không quên hôn nhẹ lên đó. Hai người không nói câu gì, chỉ yên lặng thưởng thức khoảng thời gian đặc biệt của một ngày đặc biệt, không hẹn trước mà cùng nở nụ cười ngọt ngào trên môi.Đĩa nhạc phát đến bài Cherry Wine của grentperez. Jaehyun đặt cốc nước trên tay Renjun xuống rồi nửa lôi kéo nửa nài nỉ cậu ra nhảy với mình. Tuy chỉ muốn làm một chú mèo lười biếng hưởng gió trời cả tối, cậu vẫn chịu thua và cùng Jaehyun bước từng bước trong gian phòng khách rộng rãi của căn hộ. Giai điệu bài hát nhẹ nhàng hòa hợp, quấn lấy từng chuyển động chân nhịp nhàng của hai người. Jaehyun đôi khi nói vài câu pha trò gì đó làm Renjun cười muốn ngã ngửa, được vòng tay chắc chắn của anh đỡ lại. Trán hai người tựa sát vào nhau, bầu không khí êm ả hài hòa. Không biết là ai đã bắt đầu trước, nụ hôn cứ thế xuất hiện như một lẽ tự nhiên, như một phản ứng hóa học cần có. Jaehyun đã thỏa được phần nào ước nguyện của mình, còn Renjun bị cuốn theo một cách vô tình nhưng hoàn toàn tự nguyện, và nếu có hỏi lý do vì sao, câu trả lời chắc chắn sẽ chỉ là một mình cái tên Jaehyun được thốt lên trong sự hạnh phúc của cậu.—"Đừng quên chiều nay mình về sớm để giúp anh Doyoung đấy." Jaehyun dừng xe trước cổng trường đại học, xuống xe tháo dây an toàn và mở cửa cho Renjun, tranh thủ hôn một cái thật nhanh trên môi."Em biết rồi." Renjun cười tươi, hôn lại má anh, mở cặp cất điện thoại và sạc pin vào trong. Jaehyun đứng nhìn ngón tay trái sáng lấp lánh chiếc nhẫn đính hôn của cậu, lại nhớ đến chiều nay đi xem trang phục cưới cho người anh thân thiết, khẽ hắng giọng."Hay mình cũng cưới nhỉ?""Sao cơ?" Cậu ngẩng lên, đôi mắt sáng long lanh chứa đầy vẻ nghi hoặc.Nghe thấy rồi.Anh tựa người vào xe, nghiêng đầu cười dịu dàng. "Anh nói, nhân cơ hội chiều nay đến chỗ anh Doyoung, hay mình cũng cưới đi?"Lời nói ra tuy đường đột, nhưng không hiểu sao tâm trạng Renjun nhẹ bẫng, dù cậu chưa hề chuẩn bị trước cho ngày này sẽ đến với mình. Cậu cũng không lý giải được cảm xúc hỗn độn trong lòng lúc ấy là gì, nhưng chắc chắn nó không phải điều gì đó tương tự như sự trống rỗng hay thất vọng."Tự nhiên vậy sao?""Không." Jaehyun chắc nịch. "Anh nghĩ về chuyện này được một thời gian rồi."Renjun chớp mắt nhìn Jaehyun, ánh lên cả một bầu trời sao long lanh xinh đẹp giữa ban ngày. Anh tiến đến gần, vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên tay cậu, thì thầm."Em không cần vội, cứ từ từ trả lời anh thôi."Vừa kết thúc cái hôn tạm biệt, cậu đã nhanh chóng mở lời."Em đồng ý.""Hở?""Em nói là em đồng ý."Gió trời thổi qua, làm rối mái tóc mà Renjun đã cất công ngồi chải cả buổi, làm loạn cả caravat mà Jaehyun ưng ý nhất đem ra đeo sáng nay. Nhưng có hề gì đối với lời hồi đáp đầy sức sống cho sự mong chờ trong lo lắng kia, như một liều thuốc mạnh an ủi tốt nhất trên thế gian này dành cho Jaehyun."Nhớ nhé, chiều nay đón em, đến trễ một phút phạt anh hôn em một lần, còn em trễ một phút thì anh được hôn em một lần. Một phút hôn môi nửa phút hôn má, quyết định vậy đi." Renjun nhảy lên hôn trộm anh rồi quay đầu bỏ chạy, đột ngột đứng khựng lại, xoay người nói lớn. "Chồng em đi làm vui vẻ, em yêu anh~"Jaehyun đã từng rất ghét phải về nhà vào mỗi buổi tối. Không ai muốn ở trong một căn hộ đã nhỏ còn lạnh lẽo thiếu hơi người. Anh càng không muốn chui đầu vào những chỗ nhộn nhịp trong khi một ngày đã đủ mệt mỏi nhức đầu. Thành ra đến cuối cùng, nhà vốn đã từng là nơi đứng đầu danh sách anh ghét phải đến nhất.Nhưng tất cả chỉ còn là thì quá khứ của quá khứ.Còn bây giờ, việc về nhà không chỉ ở thì hiện tại, tiếp diễn và tương lai, mà nó còn là động từ được anh yêu thích nhất mãi mãi về sau.Bởi vì từ giờ trở đi, Jaehyun đã có Renjun cùng đồng hành bên cạnh mình.23h51′ – 04/04/2022 – "Home" – Fin.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me