Parallel Hearts
Hôm nay đã là ngày thứ năm kể từ khi Soobin bị trúng độc. Mặc dù sức khỏe của bản thân đang dần hồi phục những chàng chẳng thể nào yên lòng. Là một vị thái tử đã che dấu thân phận để du ngoạn đó đây, ngậm đắng nuốt cay suốt ba năm trời. Nên chàng vẫn chưa thể quen với việc nhận lấy quá nhiều mà chưa hồi đáp được điều gì.
Chưa kể lần này chàng còn để chủ nhân của căn nhà chăm sóc cho mình, lo liệu từ thuốc men tới phòng nghỉ. Nằm ở đây, trên chiếc giường mềm mại này- thứ vốn thuộc về chủ nhân của nó, khiến lòng tự trọng của Soobin càng không cho phép. Mặc dù, chàng đã rất nhiều lần ngỏ ý với nữ hầu rằng muốn đổi phòng, nhưng tất cả đều lễ phép lắc đầu, nói không thể làm trái lệnh được giao.Thật là...ngại chết mất! Đó có lẽ là lần đầu tiên vị thái tử hấy bản thân đang làm phiền người khác nhiều như vậy.
"Cốc cốc cốc"- tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói theo đó mà vang lên: "Tôi xin phép vào nhé" Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, là khuôn mặt của một chàng thiếu niên trắng trẻo, mịn màng. Hai đôi mắt vô tình chạm nhau, hàng mi của Yeonjun híp lại, khẽ mỉm cười. Thấy người kia cười với mình, ánh mắt của vị thái tử theo phản xạ mà né tránh, giấu diếm đi sự ngại ngùng mà lén lút rung động.Xinh đẹp quá rồi!-Tôi đến để xem tình hình vết thương của ngài, xin phép mạo phạm chạm vào mặt ngài nhé- Vừa nói Yeonjun vừa đặt hộp dụng cụ của mình xuống. Bàn tay thuôn dài của cậu khẽ chạm vào mặt người kia, đôi mắt chăm chú quan sát vết thương. Đôi mắt trong veo tựa hồ xanh sâu thẳm, đôi lúc lạ ánh lên những vệt sáng lạ kì. "Nhẹ nhàng và ấm áp quá!"- Soobin nghĩ thầm, đầu cậu hơi nghiêng sang một bên như thể khao khát, muốn đón nhận hết tất thảy sự dịu dàng của bàn tay ấy. "Nghiêng đầu một chút chắc không sao đâu nhỉ?"- vị thiếu gia tự trấn an bản thân, như muốn dặn dò trái tim đừng đập nhanh nữa, không là mặt sẽ đỏ bừng lên đấy.
Nhưng ở khoảng cách gần như thế này, đúng là đang làm khó vị thiếu gia của chúng ta rồi. Mặt Soobin đỏ ửng hết cả lên, đôi mắt cứ nhìn loạn xạ đi nơi khác. Để xua tan đi cái bầu không khí ngại ngùng, có chút căng thẳng này. Chàng hít một hơi thật sâu, rồi nói:
-Bao giờ thì vết thương của ta mới lành vậy?
-Hừm, như này thì ngài mai là khỏi rồi, thêm tầm vài ngày nữa thì nó sẽ hoàn toàn biến mất.
-Ta nghe nói..-vị thiếu gia có chút ngập ngừng- Thiếu gia Yeonjun đây mai sẽ đi hái hương dược đúng chứ
-Đúng vậy, thực ra ta đã định đi từ mấy hôm trước rồi cơ, nhưng trời cứ mưa mãi.
-Vậy...ta có thể đi cùng được chứ?
Chưa kịp để người kia kịp phản ứng lại, Soobin đã cuống cuồng, vội vàng giải thích:
-À, thực ra là ta chỉ muốn phần nào giúp đỡ ngài coi như là cảm ơn ngài thời gian qua đã chăm sóc ta- vị thiếu gia đột nhiên nói to lên- Với cả, với cả, ta cũng có chút hứng thú với y học và ngành y dược, ta cũng muốn nhận dịp này đi tìm hiểu luôn...
Soobin dứt lời, cả căn phòng trở nên im bặt một cách lạ thường, dường như đang trách mắng chàng:
- Thân là một thái tử mà có thể ăn nói như vậy sao? Từ nhỏ tới lớn, chàng luôn được dạy rằng: Lời nói của một vị quân chủ là chìa khóa quyết định vận mệnh đất nước, vậy nên không bao giờ để con tim nói thay lý trí, muốn nói điều gì cũng phải suy nghĩ kĩ càng rồi mới thốt ra.
Nhưng hôm nay, chẳng hiểu vì một lý do nào đó mà lại khiến chàng thái tử anh minh thường ngày nay lại bối rối, nói vội vàng như thể chột dạ. Ngay lập tức, mặt vị thiếu gia cũng nóng bừng hết cả lên, tay khẽ dụi dụi mũi, nhìn sang hướng khác: "Mình vừa tạo ra đống hỗn độn gì thế này!!??". Trong lòng Soobin không ngừng gào thét, tự chất vấn mình.
Ánh năng vàng óng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa kính lớn, tinh nghịch, soi rọi khuôn mặt đỏ ửng của Soobin, như muốn cho Yeonjun nhìn thấy. Đột nhiên, trái tim chàng vũ công đập nhanh một nhịp:
-Ừm, được thôi, với tình hình hiện tại của ngài thì cũng được đó.- Yeonjun khẽ gật đầu- Vậy nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé.
Vừa nói, bàn tay của chàng vô thức nắm lấy tay đối phương. Bàn tay của cậu thiếu niên tuổi mười tám đôi mươi đã to lắm rồi, nhưng khi so kè với đôi tay thô ráp của vị lữ khách này thì bàn tay của Yeonjun lại chẳng khác gì đôi tay nhỏ nhắn của mấy cô thiếu nữ. Hai bàn tay chưa kịp cảm nhận được hơi ấm của nhau thì một người đã vội đứng lên, tạm biệt rồi ra ngoài. Cánh cửa gỗ đóng lại, như ranh giới phân định rõ ràng hai bờ thế giới. Hai con người, đứng ở hai bên ranh giới khác nhau nhưng hai khuôn mặt không hẹn mà lại cùng đỏ lên, trái tim bỗng chốc cùng đập chung một nhịp.
Đôi bàn tay vì sự vội vàng của tuổi trẻ mà chưa kịp cảm nhận được hơi ấm của nhau.
Hai đôi mắt tuy không còn gặp nhưng đâu đó, nó vẫn lưu luyến lại bóng hình mờ ảo của người ấy.
Dường như....
Dù cho ngày mai chẳng hái được gì, hay đang đi thì mưa lớn đi chăng nữa, thì chẳng sao cả. Đó vẫn là một ngày vui...======================- Nè, hôm nay vị lữ khách đó cũng đi cùng chúng ta phải không?- Một nữ hầu tóc tém cất tiếng hỏi
-Đúng đó, đúng đó, trơi ơi, lâu lắm rồi ta mới được đi theo hầu cho một người điển trai ngoài chủ nhân đó~- Một nữ hầu tóc nâu đáp lại với tông giọng như muốn ngân nga một bài hát vui mừng.
-Ta thấy bảo sáng nay, chủ nhân đã dậy sớm rồi chuẩn bị rất kỹ lưỡng đó, lâu lắm rồi mới thấy chủ nhân như vậy.- Cô hầu tóc đen vui vẻ đáp lại hai người bạn của mình
-Đúng rồi, nghe bảo chủ nhân toàn đồ đẹp thôi nhưng ngài ấy ít khi mặc lắm
-Vậy là hôm nay chúng ta sẽ được theo hầu tận hai mỹ nhân lận đó, thích quá đi- Mắt cô hầu sáng rực, lộ rõ vẻ háo hức, chờ đợi. "Chắc là ổn rồi ha..."- Yeonjun vừa ngắm nghía mình trong gương, vừa thầm nghĩ. Hôm nay chàng vũ công ăn mặc có chút chỉnh chủ hơn thường ngày. Cậu mặc trên mình một chiếc áo sơ mi màu trắng ngà ống dài sắn lên quá khuỷu tay, cùng với chiếc quần vải thô ống thụng màu xanh thẫm. Bờ vai rộng cùng với tấm lưng mảnh càng làm tôn lên sự đẹp tới độc đáo của người.
Đúng là, lụa đẹp vì "người"!
"Xin phép ngài, tiểu nhân mang bữa sáng tới ạ"- Một cô hầu vừa nói, vừa khẽ đẩy cửa tiến vào, như thói quen, cô quay qua nhìn về phía chiếc giường lớn- "Ơ, người đâu rồi..?" Cô đứng ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì. "A, xin lỗi, tôi mới chuẩn bị xong"- Từ cánh cửa nhà tắm, chàng lữ khách bước ra với mái tóc vàng được chải chuốt kĩ lưỡng và quần áo tươm tất, gọn gàng. Cô gái quay về phía có tiếng nói, trong thoáng chốc, mặt trở nên nóng bừng. Bình thường người này đã đẹp, nay lại còn đẹp hơn. Đẹp như tượng vậy. Thấy đối phương cứ nhìn mình như vậy, Soobin cảm thấy có chút buồn cười, chàng nhẹ nhàng tiến tới, nhận lấy đồ ăn trên xe đẩy:
- Chà, ta cảm ơn nhé, ta sẽ ăn thật ngon miệng.
- D...Dạ, chủ nhân Yeonjun chuyển lời rằng khi nào ngài ăn xong thì xuống tầng gặp ngài ấy ạ.- Nữ hầu có chút ấp úng, ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
- Ừm, ta biết rồi, cảm ơn ngươi.- vị thiếu gia gật đầu, khẽ mỉm cười. Lạ thật, hôm nay có gì đó cứ đốc thúc Soobin mãi, khiến chàng chẳng tài nào yên lòng được, đêm thì trằn trọc khó ngủ, sáng thì dậy sớm trước cả bình mình, chưa kể, tốc độ ăn hôm này của chàng cũng nhanh hơn nữa.
Rốt cuộc vị thiếu gia đang trông ngóng điều gì?
========= Bầu trời hôm nay thực sự rất trong lành, từng áng mây nhẹ tênh, trắng muốt cữ lặng lẽ trôi. Từng đợt gió mát khẽ luồn qua tán lá, tinh nghịch, lả lướt trên mặt đất làm cho những bụi cát mịn bị cuốn bay lên, gió như đang muốn làm trò, dỗ dành, an ủi cho vị mỹ nhân kia bớt căng thẳng. Yeonjun cảm thấy bản thân căng thẳng hơn mọi ngày, không biết vì lý do gì nhưng sự căng thẳng này không làm trái tim chàng cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại giống như thanh âm của sự mong chờ, muốn nhanh được nhìn thấy vị lữ khách kia, muốn xem hôm nay chàng mặc đồ như thế nào, muốn thử nghe chàng nói, muốn lắng nghe chàng cười. Chắc chắn, người con trai ấy cười lên sẽ đẹp lắm. Yeonjun thoáng chốc giật mình: "Mình vừa nghĩ linh tinh cái gì vậy"- Chàng tự chất vấn bản thân, thật chẳng giống chàng chút nào!
Có lẽ vị vũ công chìm vào suy nghĩ của bản thân sâu quá, nên cậu không hề hay biết người cậu trông ngóng đang ở ngay sau lưng mình. Nhưng hình như chẳng phải mỗi chàng vũ công đang bất thường đâu, chàng trai sau lưng chàng cũng chẳng bình thường chút nào. Chàng ta đứng đó cũng được một lúc rồi. Cứ đứng bất động, ngập ngừng như vậy. - Ô trời, hai ngài đã xong rồi sao, xin thứ lỗi vì thể hai vị phải đợi rồi, chúng ta đi thôi nhỉ?- Một người phụ nữ trung niên nói lớn, nhẹ nhàng đi tới, tay bà còn xánh theo một chiếc giỏ ngào ngạt mùi bánh.
Có vài người hầu đi theo ngay sau bà, ba nam hầu và ba nữ hầu, mỗi người đều xách theo một chiếc giỏ rơm lớn rỗng bên trong. Tất cả đều cung kính cúi chào. Những hành động vừa rồi khiến Yeonjun có chút hoảng rồi đứng phắt dậy, có gắng lấy lại phong thái vốn có của mình, còn Soobin, chàng giật nảy mình khi nghe thấy giọng nói của nữ hầu trung niên kia, tay vội vàng chỉnh đốn lại cổ áo và tóc tai. Đây đã là lần thứ sáu chàng chỉnh lại trang phục của mình rồi. Hai người bước ra cánh cửa, Yeonjun đi trước, Soobin theo sau. Chào đón ở ngoài là một lão quản gia đang nở một hiền từ:
- Thưa chủ nhân, thưa quý ngài, thần đã chuẩn bị xong ngựa rồi đây ạ. Chúc hai người lên đường bình an, hai được nhiều hương dược.
-Ừm, cảm ơn ngươi.- Yeonjun gật đầu.
Vậy là tất cả mọi người chính thức lên đường. Tiến thẳng vào trong khu rừng đầy nắng. Vừa đi, mọi người đều nói chuyện rất vui vẻ, tiếng lộp cộp của ngựa xen lẫn với tiếng cười vui vẻ của người hầu. Đối với Soobin- một hoàng thái tử thì việc này rất đỗi mới mẻ. Cả đời chàng từ khi sinh ra tới giờ, chưa bao giờ có một cuộc đi săn mà mọi người có thể rôm rả nói chuyện với nhau như này. Ai cũng nghiêm túc, im lặng, khiến chàng lúc nào cũng cảm thấy ngột ngạt, chán nản. Ở nơi này, đối với vị hoàng tử mà nói nó chẳng khác gì thiên đường cả, cả đời chàng, dù có chết cũng chẳng tưởng tượng ra được sẽ có một ngày, chàng đi săn mà được vui vẻ nói chuyện với những hầu cận như thế này.
Đột nhiên, con ngựa đen của Yeonjun hí lên một tiếng vang trời, rẽ ngoặt sang một hướng khác.Trong phút chốc, tiếng nói cười rôm rả bỗng lặng hẳn đi, thay vào đó là sự hoảng loạn và những tiếng gọi với.Soobin quay lại, trấn an mọi người:
-Mấy người tốt nhất hãy bình tĩnh, nghe ta, cứ tiếp tục thúc ngựa chạy về nơi có hương dược, nhanh lên, không mấy con ngựa này mà thấy ngựa của chủ nhân các ngươi đột ngột chạy đi thì nó sẽ chạy theo, lúc đó, không chừng sẽ có người bị thương, còn ta sẽ chạy theo sau để cứu chủ nhân các ngươi. - Chúng thần cảm ơn ngài.- Một nam hầu nói lớn rồi thúc dục những người khác tiếp tục đi Soobin để lời cảm ngày lúc một nhỏ dần sau lưng, chàng đánh ngựa, phóng nhanh về phía ngựa đen vừa chạy. May mắn thay, ngựa của Yeonjun chạy chưa được xa, nó cũng không chạy quá nhanh nên Yeonjun vẫn có thể ngồi chắc trên yên ngựa. Hai con ngựa cứ thế đuổi theo nhau trong rừng già, cứ chạy mãi,vó ngựa tung lên từng đợt bụi mịt mù, lá cây mục ẩm ướt cũng theo đó mà tung lên. Soobin chẳng dám chạy lên chặn đầu ngựa của Yeonjun, dựa trên kinh nghiệm của chàng. Ngựa chạy với tốc độ này nghĩa là nó đang chạy tới nơi thường xuyên được dẫn tới, nghĩa là cả Yeonjun và ngựa đều biết lối quay lại. Nếu giờ chặn nó lại, e rằng ngựa sẽ hoảng hốt mà chạy tứ tung, khi ấy, có muốn quay về cũng khó. Chi bằng cứ để mặc cho nó chạy tới nơi nó muốn, khi đó bắt nó về cũng chưa muộn.
Soobin chạy theo sau, nói lớn:
-Ngài ổn chứ?
-Ta ổn-Yeonjun lớn tiếng đáp lại. Chàng thái tử vừa thúc ngựa, vừa phải cúi xuống để né những tán cây râm rạp, tim chàng nảy lên theo từng cú sóc của yên ngựa. Đột nhiên, không còn tiếng vó ngựa, cũng không còn bùn đất bị đá bay. Trước mắt chỉ còn một mặt hồ xanh. Mở ra trước mắt hai người và một hồ nước trong veo, nhìn thấy được cả những hòn sỏi bên dưới, mặt hồ lặng im, đôi lúc lại hơi gợn sóng, xung quanh hồ là những cây liễu lớn, xanh mướt nhẹ nhàng rũ mình xuống hồ trong, những cành cây cổ thụ cao lớn, nhờ nắng mà in bóng xuống làn nước mát. Xung quanh, chim chích hót líu lo, thi thoảng lại có thấp thoáng vài bóng của mấy con cá xanh, cam đủ loại.- Thật xin lỗi, đây là con ngựa mới của ta, con ngựa cũ đang tới kì sinh nở nên không thể đi được. Nhìn nó vậy thôi chứ là ngựa mới lớn đấy, ta thường cưỡi nó đi tới đây nên có vẻ như nó chỉ nhớ mỗi đường tới nơi này thôi- Yeonjun vừa nói, vừa vuốt ve con ngựa đang phe phẩy cái đuôi như tự hào vì bản thân là tốt.
- Không sao đâu mà, nhờ có con ngựa của ngài mà ta cũng mới được thấy khung cảnh tuyệt đẹp như thế này.- Soobin vừa nói vừa len lén tiến tới đứng cạnh Yeonjun, lòng thầm cảm ơn con ngựa mới lớn kia.
Động vật rất nhạy bén, có thể cảm nhận được tình yêu
Đúng là..
Ngựa quen đường cũ Chưa kịp đứng cạnh bao lâu thì Yeonjun đã vội sắn quần rồi đi xuống hồ nước. Mặt nước lăn tăn đón lấy người con trai trắng trẻo, mảnh khảnh, rạng rỡ dưới nắng vàng. Soobin đứng yên như trời trồng, đôi mắt không thể rời khỏi dáng vẻ xinh đẹp kia. Có lẽ do tập trung ngắm nhìn quá nên vị thái tử không thể ý mình đang bị con ngựa đằng sau lấy đầu, toan đẩy chàng xuống hồ. Lúc kịp phản ứng lại thì chàng đã chới với rồi ngã xuống mặt nước phẳng lặng. Tiếng động lớn làm Yeonjun giật mình quay lại. Lúc này, Soobin vẫn chưa kịp hoàn hồn. Ngồi thẫn thờ ở dưới làn nước mát. Quần áo từ bụng trở xuống ướt sũng, bám sát vào cơ thể săn chắc của chàng. Một vài giọt nước bắn lên trên mái tóc, chúng lấp lánh giống như nhưng hạt kim cương nhỏ, làm mái tóc bạch kim thêm nổi bật. Chàng thất vọng, có chút buồn tủi có lẽ buổi "đi chơi" hôm nay thất bại rồi. Nhưng đột nhiên đôi môi đỏ của Yeonjun cong lên, bật cười thành tiếng. Cậu đưa tay ra, giọng nói có chút vui vẻ:
-Nào, để ta đỡ dậy.
-Cảm ơn ngài..- Soobin vừa cảm ơn, mắt không ngừng dán chặt vào nụ cười đó.
Có lẽ buổi đi chơi hôm nay cũng không hẳn là thất bại nhỉ? Vị thiếu gia chầm chậm đứng lên, như đang cố kéo dài thời gian được nắm tay người đẹp. Mặt hồ từ phẳng lặng trở nên không ngừng gợn sóng. Hệt như trái tim của ai đó đang dao động, rung lên từng hồi.
-Mà này, chúng ta bỏ kính ngữ nhé?- Yeonjun mỉm cười, trìu mến nhìn Soobin.
-Đ...được- mặt Soobin đột nhiên đỏ ửng cả lên, nắng giúp chàng cố che dấu đi thứ xúc cảm kì lạ ấy nhưng mặt chàng đỏ quá, có muốn cũng chẳng giúp được. Sâu trong rừng, nơi mặt hồ trong veo gợn sóng, nằm ẩn mình trong tán liễu xanh thẳm. Có hai chàng trai đắm mình dưới nắng vàng óng ả, cả khu rừng, như đang im lặng, tĩnh lại để lắng đón chờ khoảnh khắc hai con tim cùng đập chung một nhịp. Đâu đó, tiếng chim cũng đã ngừng hót, tất cả chỉ lẳng lặng chờ gió về. Gió trong veo, không có mắt, chẳng có mũi, không có giọng nói cũng chẳng có hình hài. Nhưng gió lại tài tình, thấu hiểu được cảm xúc rung động, sự khao khát cháy bỏng của một trái tim lần đầu được nếm thử vị ngọt của xúc cảm mới mẻ chưa biết gọi tên, sự ngại ngùng, bẽn lẽn, cả sự thẹn thùng, xấu hổ thuở ban đầu.
Cả khu rừng lặng im nghe gió nói
Tiếng xào xạc lay động cả khu rừng
Những cảm xúc mới mẻ đó
Tất thảy gọi là:
"Yêu"
Chưa kể lần này chàng còn để chủ nhân của căn nhà chăm sóc cho mình, lo liệu từ thuốc men tới phòng nghỉ. Nằm ở đây, trên chiếc giường mềm mại này- thứ vốn thuộc về chủ nhân của nó, khiến lòng tự trọng của Soobin càng không cho phép. Mặc dù, chàng đã rất nhiều lần ngỏ ý với nữ hầu rằng muốn đổi phòng, nhưng tất cả đều lễ phép lắc đầu, nói không thể làm trái lệnh được giao.Thật là...ngại chết mất! Đó có lẽ là lần đầu tiên vị thái tử hấy bản thân đang làm phiền người khác nhiều như vậy.
"Cốc cốc cốc"- tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói theo đó mà vang lên: "Tôi xin phép vào nhé" Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, là khuôn mặt của một chàng thiếu niên trắng trẻo, mịn màng. Hai đôi mắt vô tình chạm nhau, hàng mi của Yeonjun híp lại, khẽ mỉm cười. Thấy người kia cười với mình, ánh mắt của vị thái tử theo phản xạ mà né tránh, giấu diếm đi sự ngại ngùng mà lén lút rung động.Xinh đẹp quá rồi!-Tôi đến để xem tình hình vết thương của ngài, xin phép mạo phạm chạm vào mặt ngài nhé- Vừa nói Yeonjun vừa đặt hộp dụng cụ của mình xuống. Bàn tay thuôn dài của cậu khẽ chạm vào mặt người kia, đôi mắt chăm chú quan sát vết thương. Đôi mắt trong veo tựa hồ xanh sâu thẳm, đôi lúc lạ ánh lên những vệt sáng lạ kì. "Nhẹ nhàng và ấm áp quá!"- Soobin nghĩ thầm, đầu cậu hơi nghiêng sang một bên như thể khao khát, muốn đón nhận hết tất thảy sự dịu dàng của bàn tay ấy. "Nghiêng đầu một chút chắc không sao đâu nhỉ?"- vị thiếu gia tự trấn an bản thân, như muốn dặn dò trái tim đừng đập nhanh nữa, không là mặt sẽ đỏ bừng lên đấy.
Nhưng ở khoảng cách gần như thế này, đúng là đang làm khó vị thiếu gia của chúng ta rồi. Mặt Soobin đỏ ửng hết cả lên, đôi mắt cứ nhìn loạn xạ đi nơi khác. Để xua tan đi cái bầu không khí ngại ngùng, có chút căng thẳng này. Chàng hít một hơi thật sâu, rồi nói:
-Bao giờ thì vết thương của ta mới lành vậy?
-Hừm, như này thì ngài mai là khỏi rồi, thêm tầm vài ngày nữa thì nó sẽ hoàn toàn biến mất.
-Ta nghe nói..-vị thiếu gia có chút ngập ngừng- Thiếu gia Yeonjun đây mai sẽ đi hái hương dược đúng chứ
-Đúng vậy, thực ra ta đã định đi từ mấy hôm trước rồi cơ, nhưng trời cứ mưa mãi.
-Vậy...ta có thể đi cùng được chứ?
Chưa kịp để người kia kịp phản ứng lại, Soobin đã cuống cuồng, vội vàng giải thích:
-À, thực ra là ta chỉ muốn phần nào giúp đỡ ngài coi như là cảm ơn ngài thời gian qua đã chăm sóc ta- vị thiếu gia đột nhiên nói to lên- Với cả, với cả, ta cũng có chút hứng thú với y học và ngành y dược, ta cũng muốn nhận dịp này đi tìm hiểu luôn...
Soobin dứt lời, cả căn phòng trở nên im bặt một cách lạ thường, dường như đang trách mắng chàng:
- Thân là một thái tử mà có thể ăn nói như vậy sao? Từ nhỏ tới lớn, chàng luôn được dạy rằng: Lời nói của một vị quân chủ là chìa khóa quyết định vận mệnh đất nước, vậy nên không bao giờ để con tim nói thay lý trí, muốn nói điều gì cũng phải suy nghĩ kĩ càng rồi mới thốt ra.
Nhưng hôm nay, chẳng hiểu vì một lý do nào đó mà lại khiến chàng thái tử anh minh thường ngày nay lại bối rối, nói vội vàng như thể chột dạ. Ngay lập tức, mặt vị thiếu gia cũng nóng bừng hết cả lên, tay khẽ dụi dụi mũi, nhìn sang hướng khác: "Mình vừa tạo ra đống hỗn độn gì thế này!!??". Trong lòng Soobin không ngừng gào thét, tự chất vấn mình.
Ánh năng vàng óng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa kính lớn, tinh nghịch, soi rọi khuôn mặt đỏ ửng của Soobin, như muốn cho Yeonjun nhìn thấy. Đột nhiên, trái tim chàng vũ công đập nhanh một nhịp:
-Ừm, được thôi, với tình hình hiện tại của ngài thì cũng được đó.- Yeonjun khẽ gật đầu- Vậy nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé.
Vừa nói, bàn tay của chàng vô thức nắm lấy tay đối phương. Bàn tay của cậu thiếu niên tuổi mười tám đôi mươi đã to lắm rồi, nhưng khi so kè với đôi tay thô ráp của vị lữ khách này thì bàn tay của Yeonjun lại chẳng khác gì đôi tay nhỏ nhắn của mấy cô thiếu nữ. Hai bàn tay chưa kịp cảm nhận được hơi ấm của nhau thì một người đã vội đứng lên, tạm biệt rồi ra ngoài. Cánh cửa gỗ đóng lại, như ranh giới phân định rõ ràng hai bờ thế giới. Hai con người, đứng ở hai bên ranh giới khác nhau nhưng hai khuôn mặt không hẹn mà lại cùng đỏ lên, trái tim bỗng chốc cùng đập chung một nhịp.
Đôi bàn tay vì sự vội vàng của tuổi trẻ mà chưa kịp cảm nhận được hơi ấm của nhau.
Hai đôi mắt tuy không còn gặp nhưng đâu đó, nó vẫn lưu luyến lại bóng hình mờ ảo của người ấy.
Dường như....
Dù cho ngày mai chẳng hái được gì, hay đang đi thì mưa lớn đi chăng nữa, thì chẳng sao cả. Đó vẫn là một ngày vui...======================- Nè, hôm nay vị lữ khách đó cũng đi cùng chúng ta phải không?- Một nữ hầu tóc tém cất tiếng hỏi
-Đúng đó, đúng đó, trơi ơi, lâu lắm rồi ta mới được đi theo hầu cho một người điển trai ngoài chủ nhân đó~- Một nữ hầu tóc nâu đáp lại với tông giọng như muốn ngân nga một bài hát vui mừng.
-Ta thấy bảo sáng nay, chủ nhân đã dậy sớm rồi chuẩn bị rất kỹ lưỡng đó, lâu lắm rồi mới thấy chủ nhân như vậy.- Cô hầu tóc đen vui vẻ đáp lại hai người bạn của mình
-Đúng rồi, nghe bảo chủ nhân toàn đồ đẹp thôi nhưng ngài ấy ít khi mặc lắm
-Vậy là hôm nay chúng ta sẽ được theo hầu tận hai mỹ nhân lận đó, thích quá đi- Mắt cô hầu sáng rực, lộ rõ vẻ háo hức, chờ đợi. "Chắc là ổn rồi ha..."- Yeonjun vừa ngắm nghía mình trong gương, vừa thầm nghĩ. Hôm nay chàng vũ công ăn mặc có chút chỉnh chủ hơn thường ngày. Cậu mặc trên mình một chiếc áo sơ mi màu trắng ngà ống dài sắn lên quá khuỷu tay, cùng với chiếc quần vải thô ống thụng màu xanh thẫm. Bờ vai rộng cùng với tấm lưng mảnh càng làm tôn lên sự đẹp tới độc đáo của người.
Đúng là, lụa đẹp vì "người"!
"Xin phép ngài, tiểu nhân mang bữa sáng tới ạ"- Một cô hầu vừa nói, vừa khẽ đẩy cửa tiến vào, như thói quen, cô quay qua nhìn về phía chiếc giường lớn- "Ơ, người đâu rồi..?" Cô đứng ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì. "A, xin lỗi, tôi mới chuẩn bị xong"- Từ cánh cửa nhà tắm, chàng lữ khách bước ra với mái tóc vàng được chải chuốt kĩ lưỡng và quần áo tươm tất, gọn gàng. Cô gái quay về phía có tiếng nói, trong thoáng chốc, mặt trở nên nóng bừng. Bình thường người này đã đẹp, nay lại còn đẹp hơn. Đẹp như tượng vậy. Thấy đối phương cứ nhìn mình như vậy, Soobin cảm thấy có chút buồn cười, chàng nhẹ nhàng tiến tới, nhận lấy đồ ăn trên xe đẩy:
- Chà, ta cảm ơn nhé, ta sẽ ăn thật ngon miệng.
- D...Dạ, chủ nhân Yeonjun chuyển lời rằng khi nào ngài ăn xong thì xuống tầng gặp ngài ấy ạ.- Nữ hầu có chút ấp úng, ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
- Ừm, ta biết rồi, cảm ơn ngươi.- vị thiếu gia gật đầu, khẽ mỉm cười. Lạ thật, hôm nay có gì đó cứ đốc thúc Soobin mãi, khiến chàng chẳng tài nào yên lòng được, đêm thì trằn trọc khó ngủ, sáng thì dậy sớm trước cả bình mình, chưa kể, tốc độ ăn hôm này của chàng cũng nhanh hơn nữa.
Rốt cuộc vị thiếu gia đang trông ngóng điều gì?
========= Bầu trời hôm nay thực sự rất trong lành, từng áng mây nhẹ tênh, trắng muốt cữ lặng lẽ trôi. Từng đợt gió mát khẽ luồn qua tán lá, tinh nghịch, lả lướt trên mặt đất làm cho những bụi cát mịn bị cuốn bay lên, gió như đang muốn làm trò, dỗ dành, an ủi cho vị mỹ nhân kia bớt căng thẳng. Yeonjun cảm thấy bản thân căng thẳng hơn mọi ngày, không biết vì lý do gì nhưng sự căng thẳng này không làm trái tim chàng cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại giống như thanh âm của sự mong chờ, muốn nhanh được nhìn thấy vị lữ khách kia, muốn xem hôm nay chàng mặc đồ như thế nào, muốn thử nghe chàng nói, muốn lắng nghe chàng cười. Chắc chắn, người con trai ấy cười lên sẽ đẹp lắm. Yeonjun thoáng chốc giật mình: "Mình vừa nghĩ linh tinh cái gì vậy"- Chàng tự chất vấn bản thân, thật chẳng giống chàng chút nào!
Có lẽ vị vũ công chìm vào suy nghĩ của bản thân sâu quá, nên cậu không hề hay biết người cậu trông ngóng đang ở ngay sau lưng mình. Nhưng hình như chẳng phải mỗi chàng vũ công đang bất thường đâu, chàng trai sau lưng chàng cũng chẳng bình thường chút nào. Chàng ta đứng đó cũng được một lúc rồi. Cứ đứng bất động, ngập ngừng như vậy. - Ô trời, hai ngài đã xong rồi sao, xin thứ lỗi vì thể hai vị phải đợi rồi, chúng ta đi thôi nhỉ?- Một người phụ nữ trung niên nói lớn, nhẹ nhàng đi tới, tay bà còn xánh theo một chiếc giỏ ngào ngạt mùi bánh.
Có vài người hầu đi theo ngay sau bà, ba nam hầu và ba nữ hầu, mỗi người đều xách theo một chiếc giỏ rơm lớn rỗng bên trong. Tất cả đều cung kính cúi chào. Những hành động vừa rồi khiến Yeonjun có chút hoảng rồi đứng phắt dậy, có gắng lấy lại phong thái vốn có của mình, còn Soobin, chàng giật nảy mình khi nghe thấy giọng nói của nữ hầu trung niên kia, tay vội vàng chỉnh đốn lại cổ áo và tóc tai. Đây đã là lần thứ sáu chàng chỉnh lại trang phục của mình rồi. Hai người bước ra cánh cửa, Yeonjun đi trước, Soobin theo sau. Chào đón ở ngoài là một lão quản gia đang nở một hiền từ:
- Thưa chủ nhân, thưa quý ngài, thần đã chuẩn bị xong ngựa rồi đây ạ. Chúc hai người lên đường bình an, hai được nhiều hương dược.
-Ừm, cảm ơn ngươi.- Yeonjun gật đầu.
Vậy là tất cả mọi người chính thức lên đường. Tiến thẳng vào trong khu rừng đầy nắng. Vừa đi, mọi người đều nói chuyện rất vui vẻ, tiếng lộp cộp của ngựa xen lẫn với tiếng cười vui vẻ của người hầu. Đối với Soobin- một hoàng thái tử thì việc này rất đỗi mới mẻ. Cả đời chàng từ khi sinh ra tới giờ, chưa bao giờ có một cuộc đi săn mà mọi người có thể rôm rả nói chuyện với nhau như này. Ai cũng nghiêm túc, im lặng, khiến chàng lúc nào cũng cảm thấy ngột ngạt, chán nản. Ở nơi này, đối với vị hoàng tử mà nói nó chẳng khác gì thiên đường cả, cả đời chàng, dù có chết cũng chẳng tưởng tượng ra được sẽ có một ngày, chàng đi săn mà được vui vẻ nói chuyện với những hầu cận như thế này.
Đột nhiên, con ngựa đen của Yeonjun hí lên một tiếng vang trời, rẽ ngoặt sang một hướng khác.Trong phút chốc, tiếng nói cười rôm rả bỗng lặng hẳn đi, thay vào đó là sự hoảng loạn và những tiếng gọi với.Soobin quay lại, trấn an mọi người:
-Mấy người tốt nhất hãy bình tĩnh, nghe ta, cứ tiếp tục thúc ngựa chạy về nơi có hương dược, nhanh lên, không mấy con ngựa này mà thấy ngựa của chủ nhân các ngươi đột ngột chạy đi thì nó sẽ chạy theo, lúc đó, không chừng sẽ có người bị thương, còn ta sẽ chạy theo sau để cứu chủ nhân các ngươi. - Chúng thần cảm ơn ngài.- Một nam hầu nói lớn rồi thúc dục những người khác tiếp tục đi Soobin để lời cảm ngày lúc một nhỏ dần sau lưng, chàng đánh ngựa, phóng nhanh về phía ngựa đen vừa chạy. May mắn thay, ngựa của Yeonjun chạy chưa được xa, nó cũng không chạy quá nhanh nên Yeonjun vẫn có thể ngồi chắc trên yên ngựa. Hai con ngựa cứ thế đuổi theo nhau trong rừng già, cứ chạy mãi,vó ngựa tung lên từng đợt bụi mịt mù, lá cây mục ẩm ướt cũng theo đó mà tung lên. Soobin chẳng dám chạy lên chặn đầu ngựa của Yeonjun, dựa trên kinh nghiệm của chàng. Ngựa chạy với tốc độ này nghĩa là nó đang chạy tới nơi thường xuyên được dẫn tới, nghĩa là cả Yeonjun và ngựa đều biết lối quay lại. Nếu giờ chặn nó lại, e rằng ngựa sẽ hoảng hốt mà chạy tứ tung, khi ấy, có muốn quay về cũng khó. Chi bằng cứ để mặc cho nó chạy tới nơi nó muốn, khi đó bắt nó về cũng chưa muộn.
Soobin chạy theo sau, nói lớn:
-Ngài ổn chứ?
-Ta ổn-Yeonjun lớn tiếng đáp lại. Chàng thái tử vừa thúc ngựa, vừa phải cúi xuống để né những tán cây râm rạp, tim chàng nảy lên theo từng cú sóc của yên ngựa. Đột nhiên, không còn tiếng vó ngựa, cũng không còn bùn đất bị đá bay. Trước mắt chỉ còn một mặt hồ xanh. Mở ra trước mắt hai người và một hồ nước trong veo, nhìn thấy được cả những hòn sỏi bên dưới, mặt hồ lặng im, đôi lúc lại hơi gợn sóng, xung quanh hồ là những cây liễu lớn, xanh mướt nhẹ nhàng rũ mình xuống hồ trong, những cành cây cổ thụ cao lớn, nhờ nắng mà in bóng xuống làn nước mát. Xung quanh, chim chích hót líu lo, thi thoảng lại có thấp thoáng vài bóng của mấy con cá xanh, cam đủ loại.- Thật xin lỗi, đây là con ngựa mới của ta, con ngựa cũ đang tới kì sinh nở nên không thể đi được. Nhìn nó vậy thôi chứ là ngựa mới lớn đấy, ta thường cưỡi nó đi tới đây nên có vẻ như nó chỉ nhớ mỗi đường tới nơi này thôi- Yeonjun vừa nói, vừa vuốt ve con ngựa đang phe phẩy cái đuôi như tự hào vì bản thân là tốt.
- Không sao đâu mà, nhờ có con ngựa của ngài mà ta cũng mới được thấy khung cảnh tuyệt đẹp như thế này.- Soobin vừa nói vừa len lén tiến tới đứng cạnh Yeonjun, lòng thầm cảm ơn con ngựa mới lớn kia.
Động vật rất nhạy bén, có thể cảm nhận được tình yêu
Đúng là..
Ngựa quen đường cũ Chưa kịp đứng cạnh bao lâu thì Yeonjun đã vội sắn quần rồi đi xuống hồ nước. Mặt nước lăn tăn đón lấy người con trai trắng trẻo, mảnh khảnh, rạng rỡ dưới nắng vàng. Soobin đứng yên như trời trồng, đôi mắt không thể rời khỏi dáng vẻ xinh đẹp kia. Có lẽ do tập trung ngắm nhìn quá nên vị thái tử không thể ý mình đang bị con ngựa đằng sau lấy đầu, toan đẩy chàng xuống hồ. Lúc kịp phản ứng lại thì chàng đã chới với rồi ngã xuống mặt nước phẳng lặng. Tiếng động lớn làm Yeonjun giật mình quay lại. Lúc này, Soobin vẫn chưa kịp hoàn hồn. Ngồi thẫn thờ ở dưới làn nước mát. Quần áo từ bụng trở xuống ướt sũng, bám sát vào cơ thể săn chắc của chàng. Một vài giọt nước bắn lên trên mái tóc, chúng lấp lánh giống như nhưng hạt kim cương nhỏ, làm mái tóc bạch kim thêm nổi bật. Chàng thất vọng, có chút buồn tủi có lẽ buổi "đi chơi" hôm nay thất bại rồi. Nhưng đột nhiên đôi môi đỏ của Yeonjun cong lên, bật cười thành tiếng. Cậu đưa tay ra, giọng nói có chút vui vẻ:
-Nào, để ta đỡ dậy.
-Cảm ơn ngài..- Soobin vừa cảm ơn, mắt không ngừng dán chặt vào nụ cười đó.
Có lẽ buổi đi chơi hôm nay cũng không hẳn là thất bại nhỉ? Vị thiếu gia chầm chậm đứng lên, như đang cố kéo dài thời gian được nắm tay người đẹp. Mặt hồ từ phẳng lặng trở nên không ngừng gợn sóng. Hệt như trái tim của ai đó đang dao động, rung lên từng hồi.
-Mà này, chúng ta bỏ kính ngữ nhé?- Yeonjun mỉm cười, trìu mến nhìn Soobin.
-Đ...được- mặt Soobin đột nhiên đỏ ửng cả lên, nắng giúp chàng cố che dấu đi thứ xúc cảm kì lạ ấy nhưng mặt chàng đỏ quá, có muốn cũng chẳng giúp được. Sâu trong rừng, nơi mặt hồ trong veo gợn sóng, nằm ẩn mình trong tán liễu xanh thẳm. Có hai chàng trai đắm mình dưới nắng vàng óng ả, cả khu rừng, như đang im lặng, tĩnh lại để lắng đón chờ khoảnh khắc hai con tim cùng đập chung một nhịp. Đâu đó, tiếng chim cũng đã ngừng hót, tất cả chỉ lẳng lặng chờ gió về. Gió trong veo, không có mắt, chẳng có mũi, không có giọng nói cũng chẳng có hình hài. Nhưng gió lại tài tình, thấu hiểu được cảm xúc rung động, sự khao khát cháy bỏng của một trái tim lần đầu được nếm thử vị ngọt của xúc cảm mới mẻ chưa biết gọi tên, sự ngại ngùng, bẽn lẽn, cả sự thẹn thùng, xấu hổ thuở ban đầu.
Cả khu rừng lặng im nghe gió nói
Tiếng xào xạc lay động cả khu rừng
Những cảm xúc mới mẻ đó
Tất thảy gọi là:
"Yêu"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me