Park Heesoon Reader Chu Va Em
Em tan ca lúc gần 7 giờ tối, trời vừa mưa xong, không khí se lạnh, quán cũng bớt khách. Em tháo tạp dề, xách túi đứng trước cửa chờ chú đến đón. Vừa mới bấm điện thoại định nhắn chú “em tan làm rồi” thì một cậu nam sinh từ đâu lù lù xuất hiện bên cạnh:– Cậu gì ơi… hôm nay cậu hết ca rồi hả?Em quay sang, nhận ra là cậu khách ban nãy – người đã cố hỏi chuyện trong lúc em phục vụ. Em cười lịch sự:– Ừ, Tôi đang đợi người nhà đến đón.Cậu ta có vẻ không bỏ cuộc, gãi đầu cười ngượng:– Vậy… Cậu cho mình xin in4 được không ạ? Facebook hay Insta cũng được. Mình thấy Cậu dễ thương quá…Em chưa kịp trả lời thì từ phía xa vang lên tiếng phanh xe “két” một cái nhẹ, rồi chiếc xe đen quen thuộc của chú thắng lại ngay trước mặt.Kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt người đàn ông lạnh như tiền nhưng lại đầy phong độ. Chú nghiêng đầu, giọng trầm trầm:– Em, lên xe.Em gật đầu ngoan ngoãn, nhưng chưa kịp bước thì chú nghiêng mắt nhìn sang cậu sinh viên đứng kế bên, ánh mắt lạnh tanh:– Cậu trai trẻ, hỏi xin in4 vợ người khác không phải là hành động an toàn, biết không?Cậu sinh viên giật mình như bị ai dội gáo nước lạnh, ấp úng:– Ơ… v-vợ? Em tưởng cậu ấy…Chú gật đầu không chút biểu cảm:– Phải. Vợ tôi. Dán tên từ trong nhà ra đến trường rồi. Lần sau định làm quen ai thì nhớ quan sát cổ tay xem có đeo nhẫn không.Cậu sinh viên sợ tái mặt, líu ríu cúi đầu:– D-dạ… em xin lỗi ạ… em không biết… em đi trước…Chú nhìn theo cậu ta lùi đi, rồi mới quay sang em, cười một cái thật mỉa mai:– Hôm nay mặc váy hơi ngắn thì phải.Em đỏ mặt:– Em mặc y như hôm qua chú khen đẹp đó!– Vậy hôm nay chú không khen nữa. Tối nay về phải kiểm tra lại tủ đồ.Em leo lên xe, mặt phụng phịu:– Chú bá đạo vừa thôi, em đâu phải học sinh cấp 2!Chú khởi động xe, vừa lái vừa liếc sang:– Học sinh cấp mấy cũng là vợ chú. Mà vợ chú thì không được ai xin in4, trừ chú.Em phì cười, ngả đầu vào vai chú, lẩm bẩm:– Người ta chỉ hỏi thôi mà…Chú không trả lời, nhưng tay lại nắm lấy tay em, đan chặt mười ngón.Sau khi rời khỏi quán, chú đưa em đến một quán ăn Nhật nhỏ xinh. Vừa ngồi xuống, còn chưa kịp gọi món, chú đã chậm rãi nhấp ngụm trà, mắt nhìn thẳng vào em như thể đang định đưa ra lời luận tội nghiêm túc lắm:— “Vợ nhỏ của chú bây giờ nổi tiếng ghê ha. Ra khỏi quán là có người canh sẵn để xin thông tin.”Em gượng cười, cắm cúi nghịch đôi đũa, lắp bắp:— “Thì… em có làm gì đâu… Cậu ấy hỏi, em từ chối rồi mà…”— “Chú đừng nói quá…” – Em khịt mũi, cố giữ vẻ nghiêm túc – “Chú nhìn cái mặt cậu ấy mà còn cười hí hửng là sao hả?”
— “Tại chú tự hào vì vợ chú xinh thế cơ mà , phải giữ kĩ thôi ,kẻo lại bị người khác cướp mất " Em bật cười vì vẻ mặt ‘không biết ngượng là gì’ của chú. Nhưng chưa kịp thở phào, chú lại nói tiếp, lần này giọng pha chút tếu táo:— “Mà nè, nói thật đi… Cậu sinh viên đó đẹp trai không? Nếu không có chú, em có cho in4 không?”— “Chú thôi ngay đi!” – Em đập tay lên bàn, xấu hổ đỏ mặt – “Ai lại hỏi vậy!”— “Chú hỏi nghiêm túc mà.” – Chú chống cằm, ánh mắt sáng rỡ như đang hóng hớt gossip – “Chú chỉ muốn biết mình có bao nhiêu phần trăm cơ may giữ được em trong cái xã hội đầy cám dỗ này thôi…”— “Cái gì mà giữ với cơ may chứ! Em là vợ chú rồi, ai thèm so đo phần trăm!”— “Ô hô, em nói câu đó làm chú thấy hơi choáng đấy…” – Chú cười khoái chí, vươn người lấy miếng cá hồi bỏ vào bát em – “Thế thì phải ăn nhiều vô để còn giữ vững phong độ. Lỡ mốt lại có thêm sinh viên ngành khác đứng canh trước quán em làm thì chú biết làm sao đây .”— “Chú mà cà khịa nữa là em về đi bộ luôn nha.”— “Về đi bộ?” – Chú nghiêng đầu – “Đi bộ dễ bị người ta xin số nữa đó vợ nhỏ . Thôi ngoan, ăn đi.”
Tối hôm đó, trên Instagram của em bất ngờ xuất hiện một story: hình đôi tay đeo đồng hồ đôi, caption là:
“In4 em nè: vợ của chú.”
Kèm một icon mặt nháy mắt và trái tim đỏ chót.
— “Tại chú tự hào vì vợ chú xinh thế cơ mà , phải giữ kĩ thôi ,kẻo lại bị người khác cướp mất " Em bật cười vì vẻ mặt ‘không biết ngượng là gì’ của chú. Nhưng chưa kịp thở phào, chú lại nói tiếp, lần này giọng pha chút tếu táo:— “Mà nè, nói thật đi… Cậu sinh viên đó đẹp trai không? Nếu không có chú, em có cho in4 không?”— “Chú thôi ngay đi!” – Em đập tay lên bàn, xấu hổ đỏ mặt – “Ai lại hỏi vậy!”— “Chú hỏi nghiêm túc mà.” – Chú chống cằm, ánh mắt sáng rỡ như đang hóng hớt gossip – “Chú chỉ muốn biết mình có bao nhiêu phần trăm cơ may giữ được em trong cái xã hội đầy cám dỗ này thôi…”— “Cái gì mà giữ với cơ may chứ! Em là vợ chú rồi, ai thèm so đo phần trăm!”— “Ô hô, em nói câu đó làm chú thấy hơi choáng đấy…” – Chú cười khoái chí, vươn người lấy miếng cá hồi bỏ vào bát em – “Thế thì phải ăn nhiều vô để còn giữ vững phong độ. Lỡ mốt lại có thêm sinh viên ngành khác đứng canh trước quán em làm thì chú biết làm sao đây .”— “Chú mà cà khịa nữa là em về đi bộ luôn nha.”— “Về đi bộ?” – Chú nghiêng đầu – “Đi bộ dễ bị người ta xin số nữa đó vợ nhỏ . Thôi ngoan, ăn đi.”
Tối hôm đó, trên Instagram của em bất ngờ xuất hiện một story: hình đôi tay đeo đồng hồ đôi, caption là:
“In4 em nè: vợ của chú.”
Kèm một icon mặt nháy mắt và trái tim đỏ chót.
@isold
🚫 DON'T COPPY MY IDEAS 🚫
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me