Park Heesoon Reader Chu Va Em
Ngày em lên cân đủ 5kg cũng là ngày chú dõng dạc tuyên bố:> – Đủ chuẩn rồi. Từ mai được đi làm lại.
– Thật hả!?
– Ừ. Chú còn đặt bánh mochi khao em nữa kìa.
Em hí hửng chạy vào phòng, mở app đặt vé concert và… đơ người như tượng đá.
Lightstick hết hàng.
Concert gần đến.
Không còn đặt trước được nữa.Em nhìn trân trối dòng chữ đỏ “SOLD OUT” như nhìn kẻ thù đã giành mất giấc mơ cả năm của mình.---Chiều hôm đó: Lạnh như Bắc CựcChú hí hửng bê mochi vào phòng:> – Này, vị dâu mà em thích nhất…
– …
Em im lặng. Không nhìn chú. Không nói gì.
Không phải em giận chú. Mà là em… quá giận chú.Chú chớp mắt, ngồi xuống cạnh em:> – Gì vậy? Vừa mới tăng cân xong, giờ lại chơi im lặng chiến à?
Em quay mặt đi, giọng lí nhí:> – Tại chú… không cho em làm. Nếu em đi làm em đã đặt được lightstick rồi…
– …
Chú im bặt. Nhìn em như hiểu ra vấn đề.
Chú nhẹ giọng:> – Thì chú cũng lo cho em thôi…
– Em đâu cần chú lo đến mức… mất luôn lightstick!!
Lần đầu tiên em quát chú. Mắt còn ươn ướt nữa chứ.---Tối: Một bên là lightstick, một bên là người yêu đang giậnChú lục tung các trang web, group fan mua bán lại. Nhưng ai cũng hét giá cao hơn cả… gấp 3 lần!
Chú lẩm bẩm:> – Cái cây phát sáng này mà làm em không nói chuyện với anh…
Em vẫn không xuống ăn cơm. Chú dọn một mâm thịnh soạn, rồi thở dài:> – Đúng là, lightstick thắng chú thật rồi.
---Đêm hôm đó: Em ngủ quay lưng, chú thở dàiChú nằm cạnh mà không dám ôm em. Chỉ đưa tay vuốt nhẹ tóc em rồi thì thầm:> – Nếu chú đặt trước một cây cho em, chắc giờ được nghe em líu lo rồi ha…
Em nghe thấy. Nhưng em vẫn im lặng. Vì em biết… nếu mở miệng ra lúc này, kiểu gì cũng vừa khóc vừa mắng chú cho xem.---Sáng hôm sau: Một món quà bất ngờTrên bàn ăn sáng, bên cạnh ly sữa và bánh mì trứng, là…
Một hộp màu đen bóng, logo hoa cúc lấp lánh.Em mở to mắt, run run cầm lên.
Là… lightstick phiên bản giới hạn.Chú từ bếp đi ra, tay còn đeo tạp dề, mặt hơi cười:> – Chú thức đến 3 giờ sáng để nhờ người bạn làm trong nghành để lại 1 cây lightstick phiên bản giới hạn cho em đấy . Hơi mắc… nhưng đáng mà, nếu đổi lại được em chịu nói chuyện với chú.
Em bật khóc. Vừa mếu vừa nhào tới ôm chú:> – Đồ đáng ghét… chú làm em tức muốn xỉu…
> – Nhưng em vẫn ôm chú à?
– Tại lightstick thôi! Không phải tại chú!
> – À há, vậy lightstick cũng có công lắm…
---Kết thúc buổi sáng hôm đó là cảnh:
Chú bế em ngồi trong lòng, vừa đút sữa chuối vừa dỗ em ngừng khóc.
Và em, ôm chặt cây lightstick, miệng lẩm bẩm:> – Không tha đâu… nhưng… cảm ơn chú.
– Thật hả!?
– Ừ. Chú còn đặt bánh mochi khao em nữa kìa.
Em hí hửng chạy vào phòng, mở app đặt vé concert và… đơ người như tượng đá.
Lightstick hết hàng.
Concert gần đến.
Không còn đặt trước được nữa.Em nhìn trân trối dòng chữ đỏ “SOLD OUT” như nhìn kẻ thù đã giành mất giấc mơ cả năm của mình.---Chiều hôm đó: Lạnh như Bắc CựcChú hí hửng bê mochi vào phòng:> – Này, vị dâu mà em thích nhất…
– …
Em im lặng. Không nhìn chú. Không nói gì.
Không phải em giận chú. Mà là em… quá giận chú.Chú chớp mắt, ngồi xuống cạnh em:> – Gì vậy? Vừa mới tăng cân xong, giờ lại chơi im lặng chiến à?
Em quay mặt đi, giọng lí nhí:> – Tại chú… không cho em làm. Nếu em đi làm em đã đặt được lightstick rồi…
– …
Chú im bặt. Nhìn em như hiểu ra vấn đề.
Chú nhẹ giọng:> – Thì chú cũng lo cho em thôi…
– Em đâu cần chú lo đến mức… mất luôn lightstick!!
Lần đầu tiên em quát chú. Mắt còn ươn ướt nữa chứ.---Tối: Một bên là lightstick, một bên là người yêu đang giậnChú lục tung các trang web, group fan mua bán lại. Nhưng ai cũng hét giá cao hơn cả… gấp 3 lần!
Chú lẩm bẩm:> – Cái cây phát sáng này mà làm em không nói chuyện với anh…
Em vẫn không xuống ăn cơm. Chú dọn một mâm thịnh soạn, rồi thở dài:> – Đúng là, lightstick thắng chú thật rồi.
---Đêm hôm đó: Em ngủ quay lưng, chú thở dàiChú nằm cạnh mà không dám ôm em. Chỉ đưa tay vuốt nhẹ tóc em rồi thì thầm:> – Nếu chú đặt trước một cây cho em, chắc giờ được nghe em líu lo rồi ha…
Em nghe thấy. Nhưng em vẫn im lặng. Vì em biết… nếu mở miệng ra lúc này, kiểu gì cũng vừa khóc vừa mắng chú cho xem.---Sáng hôm sau: Một món quà bất ngờTrên bàn ăn sáng, bên cạnh ly sữa và bánh mì trứng, là…
Một hộp màu đen bóng, logo hoa cúc lấp lánh.Em mở to mắt, run run cầm lên.
Là… lightstick phiên bản giới hạn.Chú từ bếp đi ra, tay còn đeo tạp dề, mặt hơi cười:> – Chú thức đến 3 giờ sáng để nhờ người bạn làm trong nghành để lại 1 cây lightstick phiên bản giới hạn cho em đấy . Hơi mắc… nhưng đáng mà, nếu đổi lại được em chịu nói chuyện với chú.
Em bật khóc. Vừa mếu vừa nhào tới ôm chú:> – Đồ đáng ghét… chú làm em tức muốn xỉu…
> – Nhưng em vẫn ôm chú à?
– Tại lightstick thôi! Không phải tại chú!
> – À há, vậy lightstick cũng có công lắm…
---Kết thúc buổi sáng hôm đó là cảnh:
Chú bế em ngồi trong lòng, vừa đút sữa chuối vừa dỗ em ngừng khóc.
Và em, ôm chặt cây lightstick, miệng lẩm bẩm:> – Không tha đâu… nhưng… cảm ơn chú.
@isold
🚫 DON'T COPPY MY IDEAS 🚫
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me