Park Heesoon Reader Chu Va Em
Cả tuần nay em háo hức như đứa trẻ sắp được đi chơi trung thu. Mỗi ngày đều cầm điện thoại lướt đi lướt lại mấy bài đăng về G-Dragon, miệng thì thầm:
– “Chồng ơi chờ em nha, em tới liền!”Chú chỉ lắc đầu:
– “Lớn đầu mà như con nít… Mặc đồ đàng hoàng, không ai rước mấy đứa mặc váy ngắn cũn đi concert đâu.”
– “Chú thì biết gì! Đây là đêm trọng đại của đời em đó!”Cuối cùng thì cũng đến ngày concert. Em hí hửng mặc áo bóng chày in hình G-Dragon sau lưng, tay ôm lightstick vừa mua được sau bao ngày “chiến đấu” online. Còn chú… trời ơi chú mặc vest, giày tây như đi họp hội nghị. Em nhìn chú, bật cười khúc khích.– “Chú ơi, người ta tưởng chú là vệ sĩ đó!”
– “Ừ, vệ sĩ giữ cho em khỏi leo lên sân khấu ôm idol.”Cả đường tới sân vận động, em cứ cười khúc khích còn chú thì nhăn nhó. Nhưng đến lúc đèn sân khấu bật sáng, âm nhạc vang lên, G-Dragon xuất hiện với tiếng hét vang dội của hàng nghìn fan, chú quay sang nhìn em – em đang khóc, hai mắt sáng rực như sao trời, tay giơ lightstick, miệng hô:
– “Kwon Jiyong!! Saranghae!!!”Chú thở dài, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hẳn.
– “Con nít thật sự...”
Giữa chừng concert, em kéo chú đứng dậy, nhảy theo nhạc "Crooked", miệng hát theo không trật một câu. Chú thì đứng yên, mặt lạnh như băng. Nhưng khi G-Dragon hát "Untitled, 2014", em lặng người. Nước mắt em lăn dài, rồi bất chợt em vòng tay ôm lấy chú:
– “Em thấy hạnh phúc quá...”Chú vỗ nhẹ đầu em, nhỏ giọng:
– “Ừ. Chỉ cần em cười như vậy, chú có đi cả trăm concert cũng được.”Concert kết thúc bằng màn pháo hoa rực rỡ trên sân khấu. Em vẫn còn say mê như thể chưa tin là mình vừa được tận mắt nhìn thấy Jiyong bằng xương bằng thịt.> “Chú ơi!!! Em bắt được khăn của anh Jiyong!!!”
Em hét lên sung sướng, vẫy vẫy chiếc khăn mồ hôi còn thơm mùi nước hoa mà Jiyong vừa ném xuống khán đài. Cả một đám fan giành giật, vậy mà cuối cùng chiếc khăn lại rơi trúng tay em như một định mệnh.Chú đứng cạnh, ánh mắt hơi... tối.> “Đưa đây.”
> “Không! Em cất làm kỷ niệm!”
> “Chú lau mồ hôi cho em được không? Cần gì phải là khăn của cậu đó?”
> “Chú đang… ghen hả?” – Em chớp mắt ngước nhìn.
Chú không trả lời, chỉ đưa tay giật nhẹ chiếc khăn từ tay em, sau đó... nhét vào túi áo trong.> “Cấm mang về nhà. Mang về là chú vứt.”
> “Chú dữ quá…”
---Trên đường về, em vẫn không ngừng líu lo kể lại từng khoảnh khắc trong concert như một con chim sẻ nhỏ đang tăng động. Chú lái xe một tay, một tay nắm tay em không rời. Em xoay qua nhìn chú, thì thầm:> “Chú nắm tay em kiểu này, có phải sợ em chạy đi theo Jiyong không?”
> “Không. Sợ em run chân rồi lại ngã. Cái lúc chen hàng tranh khăn nhìn chẳng ra làm sao.”
> “Chú à…” – Em nhích lại gần – “Nếu em có ngã… thì chú đỡ em nha?”
Chú quay sang nhìn em một cái, ánh đèn đường hắt lên mặt anh, khiến ánh mắt dịu dàng hơn cả bài ballad của Jiyong khi nãy.> “Ừ, ngã đâu cũng được. Nhưng đừng ngã vào lòng mấy thằng idol khác là được.”
---Tới nhà, chú bảo em đi tắm rồi đi ngủ sớm. Nhưng vì quá vui, em cứ nằm ôm gối lăn qua lăn lại, rồi cầm điện thoại xem lại fancam. Cười tít cả mắt.> “Chú ơi… mai mình mua khung về treo khăn lên tường nha.”
> “Không. Khăn đang trong máy giặt rồi.”
> “…CÁI GÌ???”
Chú từ ngoài phòng bước vào, cầm một ly nước mật ong ấm, dỗ giọng:> “Uống cái này cho dịu cổ đi, hét cả đêm rồi còn gì.”
> “Chú giặt mất khăn thần thánh của em rồi mà còn dỗ em à…”
Chú đặt ly nước xuống bàn, kéo em ngồi vào lòng:> “Nghe này, lần sau em mà còn hét đến rát cổ vì một thằng khác… thì chú giặt hết tủ đồ của nó cho em xem.”
Em cười khúc khích, dụi đầu vào ngực chú.> “Ghen lắm phải không?”
> “Ừ, ghen lắm. Nhưng vẫn đưa em đi concert. Biết vì sao không?”
> “Vì em đáng yêu?”
> “Vì chú yêu em. Nên cái gì làm em vui, chú chịu được hết.”
Em khựng lại, đỏ mặt. Chú hôn nhẹ lên đỉnh đầu em.> “Nhưng nhớ. Chỉ được hét vì mỗi concert của Jiyong. Còn hét tên ai khác... chú hôn dằn mặt ngay tại chỗ.”
– “Chồng ơi chờ em nha, em tới liền!”Chú chỉ lắc đầu:
– “Lớn đầu mà như con nít… Mặc đồ đàng hoàng, không ai rước mấy đứa mặc váy ngắn cũn đi concert đâu.”
– “Chú thì biết gì! Đây là đêm trọng đại của đời em đó!”Cuối cùng thì cũng đến ngày concert. Em hí hửng mặc áo bóng chày in hình G-Dragon sau lưng, tay ôm lightstick vừa mua được sau bao ngày “chiến đấu” online. Còn chú… trời ơi chú mặc vest, giày tây như đi họp hội nghị. Em nhìn chú, bật cười khúc khích.– “Chú ơi, người ta tưởng chú là vệ sĩ đó!”
– “Ừ, vệ sĩ giữ cho em khỏi leo lên sân khấu ôm idol.”Cả đường tới sân vận động, em cứ cười khúc khích còn chú thì nhăn nhó. Nhưng đến lúc đèn sân khấu bật sáng, âm nhạc vang lên, G-Dragon xuất hiện với tiếng hét vang dội của hàng nghìn fan, chú quay sang nhìn em – em đang khóc, hai mắt sáng rực như sao trời, tay giơ lightstick, miệng hô:
– “Kwon Jiyong!! Saranghae!!!”Chú thở dài, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hẳn.
– “Con nít thật sự...”
Giữa chừng concert, em kéo chú đứng dậy, nhảy theo nhạc "Crooked", miệng hát theo không trật một câu. Chú thì đứng yên, mặt lạnh như băng. Nhưng khi G-Dragon hát "Untitled, 2014", em lặng người. Nước mắt em lăn dài, rồi bất chợt em vòng tay ôm lấy chú:
– “Em thấy hạnh phúc quá...”Chú vỗ nhẹ đầu em, nhỏ giọng:
– “Ừ. Chỉ cần em cười như vậy, chú có đi cả trăm concert cũng được.”Concert kết thúc bằng màn pháo hoa rực rỡ trên sân khấu. Em vẫn còn say mê như thể chưa tin là mình vừa được tận mắt nhìn thấy Jiyong bằng xương bằng thịt.> “Chú ơi!!! Em bắt được khăn của anh Jiyong!!!”
Em hét lên sung sướng, vẫy vẫy chiếc khăn mồ hôi còn thơm mùi nước hoa mà Jiyong vừa ném xuống khán đài. Cả một đám fan giành giật, vậy mà cuối cùng chiếc khăn lại rơi trúng tay em như một định mệnh.Chú đứng cạnh, ánh mắt hơi... tối.> “Đưa đây.”
> “Không! Em cất làm kỷ niệm!”
> “Chú lau mồ hôi cho em được không? Cần gì phải là khăn của cậu đó?”
> “Chú đang… ghen hả?” – Em chớp mắt ngước nhìn.
Chú không trả lời, chỉ đưa tay giật nhẹ chiếc khăn từ tay em, sau đó... nhét vào túi áo trong.> “Cấm mang về nhà. Mang về là chú vứt.”
> “Chú dữ quá…”
---Trên đường về, em vẫn không ngừng líu lo kể lại từng khoảnh khắc trong concert như một con chim sẻ nhỏ đang tăng động. Chú lái xe một tay, một tay nắm tay em không rời. Em xoay qua nhìn chú, thì thầm:> “Chú nắm tay em kiểu này, có phải sợ em chạy đi theo Jiyong không?”
> “Không. Sợ em run chân rồi lại ngã. Cái lúc chen hàng tranh khăn nhìn chẳng ra làm sao.”
> “Chú à…” – Em nhích lại gần – “Nếu em có ngã… thì chú đỡ em nha?”
Chú quay sang nhìn em một cái, ánh đèn đường hắt lên mặt anh, khiến ánh mắt dịu dàng hơn cả bài ballad của Jiyong khi nãy.> “Ừ, ngã đâu cũng được. Nhưng đừng ngã vào lòng mấy thằng idol khác là được.”
---Tới nhà, chú bảo em đi tắm rồi đi ngủ sớm. Nhưng vì quá vui, em cứ nằm ôm gối lăn qua lăn lại, rồi cầm điện thoại xem lại fancam. Cười tít cả mắt.> “Chú ơi… mai mình mua khung về treo khăn lên tường nha.”
> “Không. Khăn đang trong máy giặt rồi.”
> “…CÁI GÌ???”
Chú từ ngoài phòng bước vào, cầm một ly nước mật ong ấm, dỗ giọng:> “Uống cái này cho dịu cổ đi, hét cả đêm rồi còn gì.”
> “Chú giặt mất khăn thần thánh của em rồi mà còn dỗ em à…”
Chú đặt ly nước xuống bàn, kéo em ngồi vào lòng:> “Nghe này, lần sau em mà còn hét đến rát cổ vì một thằng khác… thì chú giặt hết tủ đồ của nó cho em xem.”
Em cười khúc khích, dụi đầu vào ngực chú.> “Ghen lắm phải không?”
> “Ừ, ghen lắm. Nhưng vẫn đưa em đi concert. Biết vì sao không?”
> “Vì em đáng yêu?”
> “Vì chú yêu em. Nên cái gì làm em vui, chú chịu được hết.”
Em khựng lại, đỏ mặt. Chú hôn nhẹ lên đỉnh đầu em.> “Nhưng nhớ. Chỉ được hét vì mỗi concert của Jiyong. Còn hét tên ai khác... chú hôn dằn mặt ngay tại chỗ.”
@isold
🚫 DON'T COPPY MY IDEAS 🚫
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me