Park Heesoon Reader Chu Va Em
Cả trường đang rộn ràng chuẩn bị cho lễ hội nghệ thuật vào đầu năm học. Đặc biệt nhất là vở kịch Romeo và Juliet, được đầu tư sân khấu hoành tráng, đạo cụ chỉnh chu và... dàn diễn viên học sinh toàn gương mặt nổi bật. Và đương nhiên, vai Juliet – nữ chính – lại rơi trúng em, cô sinh viên có gương mặt trong trẻo, giọng nói dịu dàng và... có chút gì đó rất kịch tính tự nhiên.Điều đáng nói là em... đã giấu chú Hee-soon.Vì em biết, chỉ cần lỡ nói ra mình đóng Juliet thôi là chú sẽ nhíu mày:> “Đóng nữ chính? Diễn kịch tình cảm? Có hôn không?”
“Không!”Buổi trưa, khi em ngồi lướt điện thoại trong căn-tin trường, đám bạn thân chen chúc đến vỗ vai em liên tục như fan vỗ vai idol:– Trời ơi Juliet của lớp mình!
– Này này này, vai nữ chính luôn đấy nha!
– Diễn với nam khôi của trường nữa chớ!!!Em bị chọc đến phát đỏ mặt, còn chưa kịp phản ứng gì thì con nhỏ lớp phó đã đẩy kịch bản vào tay:– Cảnh 5, đoạn cuối á nha… Hôn thiệt đó!– Hôn thiệt?! – Em suýt phun ngụm sữa ra bàn.Đám bạn gật đầu cái rụp, còn làm vẻ mặt mờ ám:
– Diễn là phải có tâm chớ, lỡ đâu lại rung động thiệt thì sao nè~~~
Em lặng lẽ đi tập hằng ngày, giả vờ về nhà muộn là do… “phụ đạo môn Sinh học ứng dụng.” Mỗi lần chú hỏi:> “Dạo này đi học siêng thế?”
Em chỉ cười:
“Vì sắp thi đó mà…”
Chú không nghi ngờ gì. Đôi khi còn tự hào vì em chăm chỉ.Cho đến hôm buổi diễn chính thức bắt đầu.Em để tên mình ẩn trên poster, nhờ bạn bè che giấu kỹ. Vé mời thì in hàng loạt, vô tình một chiếc lọt vào tay chú.Tối hôm đó, em đang backstage trang điểm, hóa trang, run như cầy sấy vì sắp hôn bạn nam khôi của trường trên sân khấu. Trong đầu em chỉ toàn tiếng nhạc nền Romeo and Juliet 1996, chưa dám nghĩ đến chuyện…Giờ biểu diễn gần đến, em ngơ ngác bước ra sân khấu dựng tạm sau trường, nơi có cây cầu gỗ, dàn đèn, và cánh hoa giấy bay lả tả. Romeo – tức Jun-woo lớp bên – là nam sinh hot nhất khối, đang chỉnh tóc trước gương.– Sẵn sàng chưa, Juliet?Em cười gượng, không nói nên lời.Bỗng một tin nhắn bật lên:> [Chú Hee-soon]: Nhân vật Juliet kia có phải là em thủ vai không?
Em hoảng hồn. Chân tay bủn rủn. Cảm giác như đang đóng phim… và sắp bị đạo diễn gọi ra xử.Nhưng... chẳng còn đường lui nữa. Kịch sắp diễn, mọi thứ đã vào khuông. Em chỉ biết nuốt nước miếng, cầu mong chú không đến.Thế nhưng...Ngay hàng ghế thứ ba, sát giữa, trong ánh đèn vàng ấm áp, một người đàn ông mặc sơ mi sẫm, khoanh tay, ánh mắt sắc như dao... đang nhìn thẳng vào sân khấu. Là chú.Và em – Juliet – xuất hiện.Khán giả vỗ tay rần rần. Em lúng túng nói lời thoại:> “Romeo ơi, chàng là vì sao sáng nhất bầu trời của thiếp…”
Nhưng ánh mắt em liên tục lướt xuống hàng ghế thứ ba. Nhìn thấy khuôn mặt chú tối sầm lại từng chút. Mỗi lần Romeo tiến lại gần, chú lại cau mày. Mỗi lần em nắm tay Romeo, chú siết chặt tay vịn ghế.Và đến cảnh hôn.Romeo tiến sát lại gần em, ánh đèn spotlight rọi xuống, cả hội trường im phăng phắc. Em thấy gò má Jun-woo đỏ lên, còn tim mình thì muốn nhảy khỏi lồng ngực.Ngay khoảnh khắc đôi môi sắp chạm nhau —Từ hàng ghế thứ ba, một giọng trầm khàn, lạnh băng vang lên:> “Đủ rồi.”
Khán giả giật mình. Em sững người. Romeo đứng như trời trồng.Cả hội trường quay lại nhìn. Chú Hee-soon vẫn ngồi, không đứng dậy, nhưng ánh mắt sắc bén như ra lệnh.Đạo diễn cuống quýt ra hiệu… chuyển cảnh. Cảnh hôn bị cắt. Em thở phào... mà cũng run rẩy.Hậu trường náo loạn. Bạn bè túm tụm quanh em:> “Trời ơi giáo sư cool ngầu quá.”
“ Thầy ấy đúng kiểu... mafia ghen ngầm luôn đó.”
“Chắc tối nay mày toi rồi.”
Và đúng vậy. Sau khi kết thúc buổi diễn, em bước ra ngoài thì đã thấy chú đứng cạnh xe, tay đút túi quần, mắt nhìn em không chớp.> “Lên xe.”
Em khẽ lí nhí:> “Chú đừng giận…”
Chú mở cửa xe, không nói gì. Suốt quãng đường, không khí căng như dây đàn.Về đến nhà, vừa bước vào cửa, chú lên tiếng:> “Em giấu chú.”
> “Tại em sợ chú không cho…”
> “Em sợ đúng rồi.”
Em cúi đầu, lí nhí:> “Cũng chỉ là diễn thôi mà…”
Chú bước lại gần, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt em:> “Diễn mà hôn thật à?”
> “ Nhưng chưa có chạm môi mà …”
Chú thở dài, ánh mắt vẫn không dịu lại, nhưng giọng thì đã trầm ấm hơn:> “Lần sau nếu có vai nào phải ôm, hôn, hay nằm gục trên người con trai khác... thì em khỏi diễn luôn đi.”
Em cười nịnh:> “Vậy… em chỉ làm Juliet của riêng chú thôi nha?”Chú vẫn lặng thinh một lúc lâu. Rồi cuối cùng cũng thở dài, xoa đầu em, bàn tay dịu dàng vuốt mái tóc rối tung sau buổi diễn.“Lần sau mà còn giấu chú chuyện kiểu này nữa thì khỏi diễn, khỏi ra khỏi nhà luôn, nghe rõ chưa?”Em cười hí hửng, gật đầu rối rít như chim sẻ: “Dạaa! Em thề sẽ không giấu chú gì hết trơn nữa!”Chú khẽ nhéo má em, vẻ mặt vẫn còn chút nghiêm nghị: “Với lại, cái thằng Romeo đó… từ giờ cách xa ba mét. Nếu không, chú lên trường gặp phụ huynh nó.”“Vâng vâng!” Em che miệng cười khúc khích, ôm lấy cánh tay chú rồi dụi đầu vào lòng chú như một đứa trẻ ngoan vừa được tha thứ. “Chú ghen dễ thương quá đi mất…”“Im. Ghen cái gì. Chú đang giận.”“Vậy để em hôn chú cái nữa cho chú hết giận nhé?”Chú thở dài, nhưng không giấu được nụ cười nơi khóe miệng. Lúc em ngẩng lên, chú đã nghiêng mặt, hôn nhẹ lên trán em, giọng trầm ấm:“Nhớ giữ lời đấy, Juliet nhỏ của chú.”
@isold
🚫 DON'T COPPY MY IDEAS 🚫
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me