TruyenFull.Me

Park Heesoon Reader Chu Va Em

Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng lật sách khe khẽ. Em ngồi bó gối trên ghế sofa, đôi mắt dán vào màn hình tivi, nơi một bộ phim cổ trang dài tập đang chiếu đến đoạn cao trào. Đèn trong nhà tỏa ánh sáng vàng dịu, hắt lên gương mặt em những sắc thái liên tục thay đổi theo tình tiết phim—lúc thì hồi hộp, lúc thì tức giận, rồi lại bỗng bật cười khúc khích.

Chú Hee-soon vừa từ phòng làm việc bước ra, áo sơ mi trắng cởi hờ hai cúc cổ, gương mặt còn chút mệt mỏi vì đọc tài liệu cả buổi. Chú vốn đã quen với cảnh này: mỗi khi em bắt đầu "nghiện" một bộ phim nào đó, em sẽ nhập tâm đến mức quên ăn, quên ngủ, thậm chí bỏ bê cả chú. Nhưng lần này, chú cảm thấy có gì đó… khác thường.

— “Em xem từ chiều đến giờ rồi đấy.” – Chú cầm cốc nước, ngồi xuống cạnh, giọng khẽ trách nhưng lại xen lẫn chút bất lực.

Em chẳng buồn quay sang, mắt vẫn dán vào màn hình, chỉ khẽ đáp:
— “Khoan đã, điện hạ sắp xuất hiện rồi.”

Chú nhíu mày. Điện hạ?

Chỉ vài phút sau, phim hết tập, màn hình tivi nhảy sang đoạn quảng cáo. Em mới chịu buông một tiếng thở dài, gương mặt rạng rỡ hẳn ra như vừa trải qua cả một chuyến phiêu lưu kỳ thú.

— “Chú, chú biết không, nam chính trong phim này soái phong lẫm liệt lắm! Người gì đâu mà cưỡi ngựa cũng đẹp, lại còn cứu mỹ nhân khỏi hổ dữ.” – Em quay sang, đôi mắt long lanh đầy ngưỡng mộ.

Chú chống tay lên trán, bật cười khẽ.
— “Thế còn chú thì sao?”

Em nghiêng đầu suy nghĩ, rồi đáp tỉnh bơ:
— “Chú thì… không phải nam chính, mà là quốc sư quyền uy, lạnh lùng mà lại yêu thương ta trong thầm lặng.”

Chú suýt sặc nước, quay hẳn sang nhìn em.
— “Quốc sư? Em định gọi chú là gì, hử?”

Em nghiêm trang chỉnh lại tư thế, bàn tay nâng nhẹ vạt váy ngủ như đang hành lễ:
— “Thưa quốc sư, tiểu nữ đã rõ.”

Khoảnh khắc ấy, chú thật sự cạn lời.

Từ hôm đó, mọi chuyện bắt đầu thay đổi.

Buổi sáng, khi chú gọi em dậy:
— “Em, dậy đi làm nào.”

Em ngáp dài, mở mắt, giọng lơ mơ:
— “Chú… à không, tướng công, hãy cho thiếp ngủ thêm một khắc nữa.”

Chú đứng sững, không tin vào tai mình.
— “Cái gì cơ?”

Em kéo chăn trùm kín đầu, thỏ thẻ từ trong chăn vọng ra:
— “Thiếp mệt, thiếp muốn tướng công ôm thêm chút nữa…”

Chú nửa muốn bật cười, nửa bất lực. Kéo chăn ra, chú chạm vào trán em, kiểm tra xem có sốt không. Không, hoàn toàn bình thường. Thế thì chỉ có một lý do: em xem phim cổ trang quá nhiều nên hóa "nhập vai".

— “Được rồi, công chúa của chú, dậy đi không muộn làm bây giờ.” – Chú cố tình nhấn mạnh chữ của chú.

Em phụng phịu ngồi dậy, tóc rối bù, mắt lim dim:
— “Chú không hiểu, tướng công phải kiên nhẫn mới chinh phục được trái tim thiếu nữ.”

Chú bật cười, véo nhẹ má em:
— “Thiếu nữ này mà còn chưa bị chú chinh phục à?”

Em đỏ mặt, lẩm bẩm:
— “Trong phim người ta phải làm thơ, đàn hát, cưỡi ngựa bắn tên mới lãng mạn…”

Chú chống cằm nhìn em, ánh mắt vừa cưng chiều vừa bất lực:
— “Được rồi, để chú sắm cho em một cây cung, em bắn chú cho rồi.”

Em phì cười ngã vào lòng chú, vòng tay ôm eo chú, thỏa mãn như vừa được an ủi.

Chẳng những buổi sáng, mà cả ngày hôm đó em kiên trì… nói chuyện như một nhân vật trong phim cổ trang.

Lúc chú bưng cơm lên:
— “Em ăn đi, còn nóng đấy.”

Em chắp tay trước ngực, cúi đầu:
— “Đa tạ quốc sư ban ân.”

Chú suýt đánh rơi bát cơm.

Buổi trưa, khi chú nhắc em nghỉ ngơi:
— “Ngủ một lát đi, mắt em thâm quầng cả rồi.”

Em kéo chăn phủ kín, giọng nhỏ nhẹ:
— “Tướng công yên tâm, thiếp sẽ ngoan ngoãn dưỡng sức, chờ ngày theo người đến chân trời góc bể.”

Chú gõ nhẹ lên trán em, khẽ thở dài:
— “Em mà còn nói thế nữa, chú lôi em về hiện đại ngay.”

Nhưng điều khiến chú "chịu thua" nhất là buổi tối.

Hai người nằm cạnh nhau, em rúc sát vào lòng chú, bàn tay nhỏ nắm lấy tay chú. Trong ánh đèn ngủ mờ ấm, em ngước nhìn, đôi mắt lấp lánh đầy ngọt ngào:
— “Chú…”

— “Ừ?”

— “À không… tướng công.”

Chú nhắm mắt, khẽ bật cười trong cổ họng, vòng tay siết chặt lấy em:
— “Ừ, gọi sao cũng được, miễn là em vẫn là của chú.”

Em cười khúc khích, rồi bất chợt nghiêm túc, giọng nhỏ như thì thầm:
— “Thiếp chỉ có mỗi chàng thôi.”

Câu nói ấy làm tim chú chùng xuống, bàn tay vô thức vuốt tóc em. Dù có lạc vào bao nhiêu vai diễn đi chăng nữa, em vẫn luôn giữ một điều rõ ràng—chỉ có chú mới là thật.

Ngày qua ngày, tình trạng ấy kéo dài. Chú biết, đáng ra phải nghiêm khắc nhắc nhở em, nhưng nhìn ánh mắt long lanh, nụ cười tinh nghịch mỗi khi gọi “tướng công” hay “quốc sư”, chú lại chẳng nỡ.

Thỉnh thoảng, chú giả vờ lạnh lùng:
— “Em gọi như vậy nữa thì chú không nói chuyện đâu.”

Em bĩu môi, giả bộ rơm rớm nước mắt:
— “Nếu chàng phụ thiếp, lòng này biết nương tựa nơi đâu…”

Chú bất lực đến mức phải đưa tay lau khóe mắt em, dỗ:
— “Được rồi, được rồi, chàng không phụ thiếp gì cả. Chàng chỉ sợ thiếp ngốc thôi.”

Em lập tức nhoẻn cười, ôm lấy cổ chú:
— “Biết ngay mà, tướng công thương thiếp nhất.”

Chú khẽ lắc đầu. Đúng là tiểu yêu tinh.

Đêm ấy, khi em lại rúc vào lòng chú, vẫn thì thầm mấy từ cổ trang quen thuộc, chú bỗng siết chặt vòng tay.

— “Này, em nhập vai thế thôi, nhưng nhớ rằng ngoài đời thật… chú vẫn là chú của em, hiểu chưa?”

Em dụi mặt vào ngực chú, khẽ đáp:
— “Thiếp hiểu. Nhưng… trong phim, họ thường hứa sẽ bên nhau đến bạc đầu. Còn chú thì…?”

Chú nghiêng người, hôn nhẹ lên trán em, giọng trầm ấm mà kiên định:
— “Chú thì hứa sẽ bên em đến hết cả đời này, dù có là phim hay đời thật.”

Em sững lại, đôi mắt ngân ngấn, rồi bật cười qua làn nước mắt:
— “Chú đúng là… vừa bất lực, vừa đáng yêu.”

Chú lau nước mắt cho em, thì thầm:
— “Đáng yêu là em, còn bất lực… đúng là chỉ có với em thôi.”

Trong vòng tay ấy, em khẽ thút thít nhưng vẫn cười, để rồi thiếp đi trong hơi ấm dịu dàng của chú.

@isold

🚫 DON'T COPPY MY IDEAS 🚫

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me