Pergun Ke Hoach Thu Hoi Ban Trai Cu
Game 3:Lý Huyễn Quân khó mà có thể ngon giấc, anh trằn trọc đến tận 2 rưỡi sáng mới ngủ được, chiếc gối mềm đến độ khiến đốt sống cổ đau nhức. Lúc này lợi thế của tuổi trẻ được phản ánh cực kỳ rõ rệt, nếu giờ mà là 26 tuổi, gần 80% là anh sẽ bị đau lưng và cứng cổ, thế mà sau khi anh ngủ thẳng cẳng một giấc rồi tỉnh, sự đau đớn do bị va đập đã hoàn toàn biến mất.Khi tỉnh dậy, kí túc xá vẫn còn tối đen, rèm phòng được kéo vào, ánh sáng lạnh xuyên qua chiếu xuống mặt đất. Lý Huyễn Quân mở mắt trong bóng tối, tay mò tìm chiếc điện thoại có kiểu dáng và kích thước không phù hợp, thậm chí anh còn mất 2 giây để mò mẫm tìm nút HOME. Lý Huyễn Quân tự trấn tĩnh lại trước khi cả người lại thấm đẫm mồ hôi lạnh, lúc này mặt sau của ốp điện thoại vẫn để ảnh của idol nữ của anh. Anh đã thoát fan được một thời gian, nhưng khi nhìn idol ăn mặc đẹp đẽ mỉm cười ngọt ngào với mình, vẫn không khỏi có chút tội lỗi.Này cũng không phải là do tôi mà!Lý Huyễn Quân lẩm bẩm trong lòng, cuộc đời nhân viên văn phòng còn kiệt sức hơn cả so với hai điểm một đường*, lúc thì nhìn chằm chằm máy tính y như kẻ thù, khi thì lại cảm thấy nó hệt như người yêu. Mỗi ngày cảnh vật anh nhìn thấy chỉ giới hạn trong những ô cửa sổ của xe buýt và tàu điện ngầm, đó cũng là khoảng thời gian duy nhất trong ngày mà anh có thể thư giãn.*hai điểm một đường: chỉ cuộc sống nhàm chán đơn điệu của người chỉ đi hai điểm cố định là nhà và công ty, hai điểm này nối vào tạo thành một đường thẳng.Anh không cảm thấy mình đã trưởng thành, 18 tuổi không phải là ranh giới, yêu cũng không phải là bước ngoặt, cho dù chia tay đau đớn đến mức khóc cạn nước mắt, anh cũng cảm thấy mình chỉ cần che đầu lại và ngủ là xong. Cả ngày chỉ làm với làm, ngày này qua ngày khác, những góc cạnh đẹp đẽ trong tâm hồn cũng bị mài mòn, chỉ khi nhìn gần mới thấy bề mặt quá mức thô ráp. Sở thích cá nhân, không gian cá nhân cũng đều vứt hết cho quỷ ăn, chỉ còn lại cơ thể đau nhức và làn da mệt mỏi.Hiếm mà có được cơ hội quay về cuộc sống đại học nhàn rỗi ăn không rồi ngồi 20 tuổi lần nữa, Lý Huyễn Quân xoay người, khung giường kêu kẽo kẹt một tiếng nhỏ, anh vùi mặt vào chăn nệm ấm áp, định làm thêm giấc nữa đi gặp Chu Công.Cửa ký túc xá nhẹ nhàng mở ra sau đó lại đóng lại, có người đặt hộp cơm lên bàn, tiếng bước chân dừng lại, có tiếng ghế được kéo ra, sau đó điện thoại trong tay Lý Huyễn Quân khẽ rung.Anh nhắm mắt lại, rên rỉ trong lòng, điện thoại vẫn rung không biết mệt mỏi.Anh lật người lại, ánh sáng màn hình điện thoại đập thẳng vào mắt, vì chưa rời giường nên không đeo kính, đôi mắt hơi đỏ và sưng húp nheo nheo lại, cảm thấy ánh sáng quá chói mắt.Tin nhắn của Điền Dã hiện trên đầu, gửi liên tiếp mấy tin liền.: Mua đồ ăn sáng cho mày đấy: Tỉnh rồi thì đừng có giả chết nữa: Không dậy nổi? Không dậy nổi đúng không?: Sinh viên trao đổi người Hàn hôm qua mày đụng phải đẹp trai mấy điểm~Xen kẽ là đủ loại biểu tượng cảm xúc emoji đi kèm, Lý Huyễn Quân áp cẳng tay lên mắt, đợi cơn đau dịu bớt rồi mới nhoài người ra mép giường nhìn vị trưởng phòng ký túc xá đầy nhiệt huyết, Lý Huyễn Quân nhếch mép rồi làm mặt quỷ, sau đó bị Điền Dã trợn mắt dọa. Anh cầm điện thoại gõ gõ bấm bấm: Làm sao mày biết là tao tỉnh rồi?Điền Dã trả lời: Tao còn không hiểu mày à? Mày mà tỉnh là bắt đầu linh tinh lộn xộn, lúc nào cũng hất hết chăn lên.Chiếc chăn mỏng của Lý Huyễn Quân giờ vắt ngang bụng, từ đùi đến gan bàn chân lộ hết ra ngoài không khí. Anh quấn chân vào chăn, lăn trái lộn phải tự cuốn bản thân thành một con nhộng, hỏi: Sinh viên trao đổi Hàn Quốc nào?Khi hỏi anh có chút đuối lý, vì tài khoản Wechat của Phác Đáo Hiền vẫn đang hiện trên màn hình điện thoại, thậm chí phong bì đỏ mà anh gửi từ qua đến giờ vẫn ở trạng thái chưa nhận. Lý Huyễn Quân có hơi hồi hộp, ánh mắt đảo quanh, bấm vào khung thoại một lát rồi lại lúng túng thoát ra, Điền Dã nhân cơ hội gửi thêm mấy tin nhắn.Một trong số đó là tin nhắn chuyển tiếp từ diễn đàn trường, anh xem Điền Dã nhắn gì trước.: Được đó Lý Huyễn Quân: Lan truyền khắp diễn đàn rồi, sau này giàu sang phú quý nhớ đừng quên taoNhìn không thì giống lời hay ý đẹp, nhưng đi kèm với mấy cái emoji trong thế nào cũng giống như là nó đang cười cợt trên sự đau khổ của người khác.Lý Huyễn Quân bấm vào link, đầu tiên tay sờ lấy kính đeo lên sống mũi, sau đó nhìn xuống bài viết có hai bức ảnh. Bờ vai rộng và tấm lưng mảnh khảnh của Phác Đáo Hiền đã hoàn toàn bày ra vẻ đẹp trai của em ấy. Dù chỉ mặc một chiếc áo khoác hết sức bình thường, một tay còn đang đỡ một người khác ---- Lý Huyễn Quân được người đăng bài tốt bụng crop ra khỏi khung hình, chỉ để lộ một nửa cánh tay, Lý Huyễn Quân cười hehehe, vẫn là phải cảm ơn bạn học này ---- nhưng vẫn không thể giấu nổi phong thái của trai đẹp.Bức hình thứ hai được chụp ngay dưới ký túc xá của bọn họ, Phác Đáo Hiền đứng ngoài cổng từ xa nhìn vào, ánh chiều tà mờ ảo làm khuôn mặt trở nên có chút mơ hồ, gần như chỉ để lại dáng hình rực rỡ.Đẹp trai cũng là một loại cảm giác, lãng mạn mơ hồ cũng là một loại cảm giác, bị thu hút bởi nhan sắc của Phác Đáo Hiền cũng là một loại bản năng của con người.Từ góc độ của người ngoài mà nói, Lý Huyễn Quân cảm giác miễn cưỡng có thể cho bản thân mình 6 điểm, đạt tiêu chuẩn tối thiểu, với người khác mà nói thì chắc chắn Phác Đáo Hiền đã cực kỳ nể mặt anh. Nhưng khi đứng ở trên cương vị người được giúp đỡ, Lý Huyễn Quân nhớ lại cơn đau ngày hôm qua, nghĩ đến lại thấy sợ, may mà lúc đó người xuất hiện trước mặt anh là Phác Đáo Hiền.Dù bọn họ đã 3 năm không gặp nhưng rốt cuộc anh quen thuộc với Phác Đáo Hiền đến mức ngay cả khi nhắm mắt lại cũng có thể nhớ rõ đường nét khuôn mặt của người đó. Chỉ là người trước mặt bây giờ trẻ hơn một chút, gầy hơn một chút, lại càng thêm lễ phép dịu dàng, là một chú chó ngoan vẫn chưa để lộ răng nanh.Lý Huyễn Quân vừa gõ vừa thở dài, từng chữ từng chữ một y như đang uống thuốc đắng, chỉ nhìn văn bản thôi cũng thấy được anh không tình nguyện cỡ nào.Lý Huyễn Quân nhắn: Tao không quen em ấy, chắc là một hậu bối nhiệt tình thôi?Điền Dã lập tức trả lời: Phải vậy không?Lý Huyễn Quân gửi emoji nằm gục xuống, không trả lời.Điện thoại lại rung rung thêm phát nữa, Lý Huyễn Quân làm người hèn rụt đầu vào chăn.Đến trưa, cố vấn học tập đã ngay lập tức chấp thuận đơn xin nghỉ ngay khi anh đến làm thủ tục nhưng lúc sau vẫn gọi điện hỏi thăm, Lý Huyễn Quân ngoan ngoãn nói "Vâng, đúng rồi ạ" và đồng ý với mọi vấn đề để đổi lấy cơ hội ra khỏi trường học vào buổi chiều. Vắc xin thường phải tiêm ba mũi, Lý Huyễn Quân giữa trưa nắng đứng chờ ở cổng. Anh đang đợi Điền Dã họp xong với hội sinh viên, phải một lát nữa mới xong nên đành núp dưới bóng râm xem video.Lúc này người những người nổi tiếng và influencer trên mạng đều đã trở thành di tích của thời đại. Lý Huyễn Quân xem liên tiếp mấy cái meme đã lỗi thời, kì diệu cảm nhận sự sai lệch của dòng thời gian, không phải là anh không bắt kịp xu hướng, mà là bị dòng thời gian bỏ rơi ở nơi này, dạt qua dạt lại, cuối cùng mắc kẹt ở thời thanh xuân mà bản thân tưởng rằng không bao giờ có thể quay trở lại, rồi vẫn không có cảm giác mình thuộc về nơi này.Có hơi buồn chán, anh tắt điện thoại, nhìn chằm chằm vào lũ kiến trên mặt đất.Hiện tại chẳng khác nào một kỳ nghỉ phép dài không lương, anh cũng chẳng muốn nghĩ xem liệu bản thân đã chết chưa, cũng không muốn thản nhiên chấp nhận rằng đây là hồi quang phản chiếu của bản thân, bởi vì thực ra anh hối hận rồi, hối hận vì sao lúc đó không nói rõ ràng với Phác Đáo Hiền mà lại chọn chia tay. Khi còn yêu cái tôi lại quá cao, cứ nhẹ tênh nói rất nhiều lời gây tổn thương đối phương, khi khóc lại chẳng khác nào đang cười, phủ định tình yêu giữa họ.Nếu thời gian muốn trừng phạt anh, cũng nên để anh trở lại quãng thời gian này, được Phác Đáo Hiền yêu, cũng yêu Phác Đáo Hiền, cuối cùng bị vứt bỏ một cách tàn nhẫn.Lý Huyễn Quân bắt đầu cảm thấy hơi muốn khóc, nếu không thì cũng muốn chảy nước mũi, nước trong cơ thể bị nỗi bất an tiêu hao từng chút từng chút một, cứ thế cho đến tận khi điện thoại đột ngột vang lên tiếng chuông gọi video, anh giật mình, vội vàng đứng dậy ấn nút nghe, Điền Dã hai má đỏ bừng hỏi anh: "Mày ở đâu thế? À hình như tao thấy mày rồi!"Lý Huyễn Quân bước lên vài bước, thấy Điền Dã đang nhìn trái nhìn phải tìm mình, anh cười cười định vẫy bạn, nhưng tay lại đột nhiên bị chặn lại giữa không trung, Lý Huyễn Quân không kiềm chế được mà hét lên, miệng lại bị một bàn tay sạch sẽ khác bịt lại, da tay trắng gần như trong suốt. Lý Huyễn Quân không khỏi nảy sinh ý nghĩ cắn một ngụm nếm thử vị da thịt ngọt ngào, anh đột ngột xoay người lại rồi đụng phải ngực của ai đó, cú va đập mạnh khiến dây thần kinh trên trán anh không khỏi nhói lên. Giây tiếp theo anh dùng đầu mũi hít nhẹ một hơi, kinh ngạc ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Phác Đáo Hiền khuất phần lớn ánh sáng, đường quai hàm hoàn hảo xẻ đôi ánh sáng và bóng tối, tạo ra một mảng bóng tối nhỏ hình tam giác không đều phủ lên mí mắt anh.Sai rồi.Không đúng không đúng không đúng.Anh thật sự đã ngửi thấy mùi thơm của bánh bao."Cậu làm gì vậy?" Lý Huyễn Quân dưới ánh nhìn của Phác Đáo Hiền cố gắng che giấu cơn đói đang sôi sục trong bụng, ánh mắt tự chủ được mà lướt tới chiếc túi nhựa lơ lửng giữa không khí đang được móc trên cổ tay của Phác Đáo Hiền. Nhiệt độ nóng hổi phả vào giữa tay của bọn họ. Lý Huyễn Quân không biết là anh bị Phác Đáo Hiền dọa sợ đến mức cả người nóng bừng hay là vì bị bánh bao hun nóng"Em cùng anh đến bệnh viện." Phác Đáo Hiền hơi cau mày, nói.Cổ tay của Lý Huyễn Quân được cậu thả ra nhưng vẫn hơi hằn dấu tay, may thay chỉ một lúc là đã biến mất. Lý Huyễn Quân còn chưa kịp phản bác thì Điền Dã đã chạy vội tới, hơi giận dỗi nói: "Sao mày lại đứng chỗ này? Tao cứ tìm mày mãi thôi!"Lý Huyễn Quân và Phác Đáo Hiền cùng quay đầu lại, tai Lý Huyễn Quân đỏ bừng, cuối cùng thành ra Phác Đáo Hiền lại là người lên tiếng trước: "Tiền bối."Điền Dã ngạc nhiên mở to mắt: "Là em à, Đáo Hiền? Hôm qua là em đưa Huyễn Quân về à?Phác Đáo Hiền gật đầu, Điền Dã cười hờ hững liếc nhìn Lý Huyễn Quân làm anh cảm thấy sống lưng râm ran tê dại. Điền Dã vỗ vỗ cánh tay của Phác Đáo Hiền, nói: "Cảm ơn em nhé, hôm qua nó bị thế may mà có em."Phác Đáo Hiền lắc đầu, đáp: "Em cùng Huyễn Quân đến bệnh viện."Ý cười trên môi Điền Dã không giấu được nữa, má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện: "Ồ, này là thế nào hả Lý Huyễn Quân, đã bắt được người đẹp trai nhất hội sinh viên của bọn tao rồi mà còn muốn người ta đi tiêm vắc-xin cùng mày luôn? Tao còn có việc khác, vậy hai người tự đi đi."Trên mặt Điền Dã viết đầy chữ "bố mày đang xem kịch đây", Lý Huyễn Quân nắm lấy vai bạn, lợi dụng việc Phác Đáo Hiền không thể nhìn thấy biểu cảm của mình mà nhăn mặt cười thỏa hiệp năn nỉ Điền Dã, mắt còn cụp xuống trông cực kỳ đáng thương, miệng lẩm bẩm: Xin mày đấy làm ơn làm ơn hội trưởng tốt của tao ơi! Lông mày của anh nhíu hẳn lại sắp biến thành thành nút thắt kiểu Trung Quốc, rõ ràng là anh thực sự không muốn ở một mình với Phác Đáo Hiền.Điền Dã do dự một chút, hỏi: "Đáo Hiền không phải còn có việc khác à, biên bản báo cáo cuộc họp của hội sinh viên vừa xong đâu?"Phác Đáo Hiền đúng tình hợp lý trả lời: "Em gửi qua cho anh rồi, email." Trình tự câu chữ hơi đảo ngược, nhưng cách phát âm lại rất rõ ràng. "Em hứa với Huyễn Quân rồi, tiền bối bận thì cứ đi làm việc đi."Dù Điền Dã có nhận ra ý đồ của Phác Đáo Hiền hay không thì cậu ấy cũng không cần về làm việc của hội sinh viên nữa.Thực tế Phác Đáo Hiền bên ngoài vẫn luôn thể hiện là một sinh viên rất ngoan, tiếng Trung tốt đến mức trông không hề giống một người Hàn mới đến Trung lần đầu, thái độ cũng rất nghiêm túc, năng lực vượt xa một sinh viên năm nhất bình thường, tuy nhiên có đôi lúc lại tỏ vẻ rằng mình nghe không hiểu, trong vài vấn đề cũng cực kỳ cứng đầu.Không ổn, y sao có thể đẩy anh em của mình vào hố lửa được! Điền Dã trấn tĩnh lại, chuẩn bị chiến đấu, xong lại thấy Lý Huyễn Quân nhún vai, còn quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Phác Đáo Hiền, hỏi: "Cậu thật sự muốn đi cùng tôi hả? Sau này còn phải tiêm thêm mấy mũi nữa đó."Tông giọng của Lý Huyễn Quân lúc nào cũng cao, buồn vui lẫn lộn khó mà phân biệt được, Phác Đáo Hiền nhìn anh chăm chú, thấy khóe mắt anh có vệt ươn ướt còn chưa khô, im lặng gật đầu."... Vậy cậu đi cùng tôi đi." Lý Huyễn Quân nhắm mắt lại, toàn thân như run rẩy nhẹ, sau đó rất nhanh mở mắt ra, tựa như khoảnh khắc đó chỉ là ảo giác của Phác Đáo Hiền.Điền Dã vỗ vỗ bả vai Lý Huyễn Quân, chỉ đành thấp giọng nhắc nhở: "Đáo Hiền bình thường sống cũng không tệ, nhưng mày cũng đừng quá hiền." Điền Dã ngừng lại một lúc, lại nói tiếp: "Nếu thấy không thoải mái thì phải nói với tao ngay."Sau khi Lý Huyễn Quân cười cợt nhả nói rằng người ta biết rồi mà hội trưởng, Điền Dã mới miễn cường rời đi, lúc đi còn quay đầu lại nhìn anh thêm 2-3 lần.Tán cây che bóng mát cũng dần di chuyển về phía sau Phác Đáo Hiền, hai người phơi mình dưới trời nắng. Lý Huyễn Quân nghiêng đầu nhìn Phác Đáo Hiền, tràn đầy nghi vấn, đặt câu hỏi: "Cậu hứa với tôi khi nào, sao tôi không biết?"Phác Đáo Hiền lôi điện thoại ra cho anh xem tin nhắn WeChat.Biệt danh vẫn là hai chữ "Huyễn Quân" đầy mập mờ, lì xì đỏ cố tình bị phớt lờ lúc này trông có hơi khó xử, bên dưới là tin nhắn Phác Đáo Hiền gửi: Hôm nay em đi cùng anh.Đã gửi được 20 phút nhưng Lý Huyễn Quân vẫn chưa đọc tin nhắn.Lần này thì đúng là lỗi của Lý Huyễn Quân, nhưng anh lại cảm thấy, hôm qua cậu bắt tôi chờ lâu như vậy, hôm nay tôi để cậu đợi 20 phút thì đã làm sao. Nhưng anh không thể cây ngay không sợ chết đứng mà nói ra câu này được, không thì chẳng khác nào chính mình quá để ý hoặc có mưu đồ xấu xa với em ấy hết.Lý Huyễn Quân tuyệt vọng, lặng lẽ quẹt thẻ cùng Phác Đáo Hiền ra khỏi cổng trường, nói: "Tôi đói." Mắt nhìn thẳng xuống cổ tay của Phác Đáo Hiền, không thèm che giấu nữa.Phác Đáo Hiền hiểu ý đưa túi nilong cho anh.Lý Huyễn Quân chọn một cái bánh bao tròn xoe, đóng gói đẹp mắt, cắn một miếng, nước thịt ngập miệng. Lý Huyễn Quân hài lòng nheo mắt lại, nhai nhai rồi nuốt, cả cái miệng lẫn cái bụng đều được thỏa mãn, rồi lại cắn thêm một miếng nữa.Về sau khi anh tốt nghiệp tìm không ra tiệm bánh bao nào vừa rẻ lại vừa ngon, hương vị của quán này là thứ anh mãi không thể nào quên được. Lý Huyễn Quân nhét đầy thức ăn vào hai má, lúc đang vùi đầu ăn lại nhớ ra, vô cùng hứng khởi ngẩng đầu lên nói: "Quán này ăn siêu ngon luôn."Lúc Lý Huyễn Quân chia sẻ với cậu đôi mắt anh sáng lên, như thể bản thân Lý Huyễn Quân cũng trở nên mọng nước sốt thịt.Phác Đáo Hiền nhìn chằm chằm vào đôi má anh, nhớ đôi má hơi phồng lên của anh khi cười rộ, đột nhiên muốn cắn một miếng.Rất muốn nuốt trọn anh.Phác Đáo Hiền đã nảy ra suy nghĩ này.Nhưng cậu chỉ liếm răng, chậm rãi nói: "Em vốn mua cho anh mà."Cậu nói nghiêm túc, nhưng Lý Huyễn Quân lại sững sờ một lúc lâu, sau đó dường như bị nghẹn ho vài tiếng, đấm đấm vào ngực cực kỳ vất vả mới nuốt trôi được, lúc nhìn lên khóe mắt đã lại hơi hồng hồng.Sao Huyễn Quân lại muốn khóc nữa rồi.Nhưng Lý Huyễn Quân lại mỉm cười, đôi mắt cong cong, để lộ hàm răng cửa hơi dày đáng yêu.
-
A/N: không cập nhật vì đang làm nô lệ của tư bản, mình sẽ cố gắng cập nhật hàng tuần, bỏ qua độ hot đi, nếu mọi người thích thì nhớ để lại bình luận nhé! cảm ơn cả nhà!
-
A/N: không cập nhật vì đang làm nô lệ của tư bản, mình sẽ cố gắng cập nhật hàng tuần, bỏ qua độ hot đi, nếu mọi người thích thì nhớ để lại bình luận nhé! cảm ơn cả nhà!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me