Pernut Cuu Dao Nay Anh Mat Adc Nhin Tui Cu La La
Giữa tháng sáu, LCK Mùa Hè bắt đầu khởi tranh.HLE với sự phối hợp nhịp nhàng và khả năng thích hợp meta thể hiện phong độ ngày càng đi lên. Đến đầu tháng 8, họ vững vàng giữ vị trí thứ 2 trên bảng xếp hạng, với hiệu số 13-3."Trận này xong tối về chúng ta ăn gì nhỉ?" Kim Geonwoo, con người nghĩ gì nói đấy, đặt câu hỏi mà cậu ta đang quan tâm nhất hiện giờ.Cả đội đang ngồi trong phòng chờ. Hôm nay họ sẽ đấu với DRX, là một trong những trận cuối cùng vòng bảng. Nếu thắng trận này, họ chắc chắn sẽ tiến thẳng vào vòng 2 Playoff.Thầy Mowgli lấy quyển sổ gõ nhẹ đầu cậu ta: "Thắng đi đã ông tướng."Anh vừa dứt lời thì nghe thấy Park Dohyeon ở góc phòng đang ỏng eo với chị trợ lý: "Chocolate này chỉ có 72%. Em muốn loại thanh to trên 80% cơ."Han Wangho ở góc phòng bên kia thì đang giãn gân giãn cốt khởi động, lờ đi phía bên này.Yoo Hwanjoong thì đang cắm mặt vào trò chơi tìm điểm khác biệt. Huẩn luyện viên Dandy thở dài ngẩng lên từ danh sách ban/ pick, tự nhủ mình nên bình tĩnh, trước trận đấu quan trọng thì bọn nhóc này không thèm lo lắng vẫn hơn là lo lắng. Anh đứng lên hắng giọng: "Mọi người sẵn sàng chuẩn bị lên sân khấu nào. Hwanjoong, tiết kiệm sự tập trung của em đi. Dohyeon, ăn tạm chocolate đi trận sau sẽ mua đúng loại cho em. Geonwoo, nếu hôm nay giành POG thì cho em chọn chỗ ăn tối."Mọi người lục tục đứng lên, xách thiết bị rồi đi dọc hành lang dẫn lên sân khấu. Đối diện, các thành viên đội DRX cũng thân thiện gật đầu chào đội HLE. Đã gần cuối mùa giải nên ai nấy đều rất quen thuộc với thủ tục. Không cần ai hướng dẫn, họ tự động xếp thành hai hàng theo đúng vị trí top - rừng - mid - adc - support. Khi staff ra tín hiệu, cặp tuyển thủ ở mỗi vị trí lần lượt bước lên sân khấu trong tiếng hò reo của fan, cụng tay nhau rồi chia ra đi về phía khu vực thi đấu của đội mình.Hôm nay cũng là kỉ niệm 7 năm debut của Park Dohyeon, nên fan của hắn đến rất đông. Dưới khán đài, vô số biển cổ vũ mang tên Viper với đủ loại phong cách. Trong lúc mọi người đang thử thiết bị, Hwanjoong hỏi:"Em tò mò nha. Sao fan của Dohyeon hyung lại đội mũ Teemo nhiều vậy?"Hyeonjoon khai sáng cho cậu ta. "Tại ngày xưa hồi ở Griffin có lần cậu ta xách Teemo đi ADC, xong còn thực sự thắng đó. Đến bây giờ vẫn là lần duy nhất Teemo được xách ra đấu chuyên nghiệp."Giờ thì đến Han Wangho cũng tò mò. "Cả đội với huấn luyện viên cũng đồng ý cho em vác Teemo ra ư?"Park Dohyeon rất đặc biệt trong dàn ADC của LCK. Hắn được mệnh danh là ADC giỏi nhất trong việc sử dụng những con tướng không phải xạ thủ truyền thống, thành danh với những tướng không ai mang đi bot như Vladimir, Nidalee hay Ryze. Park Dohyeon bật cười:"Không có đâu. Là anh Sword bấm nhầm đó. Thầy CvMax mặt tái xanh luôn haha. Mà trận đó cho Teemo đi top thì chắc chắn là tèo với Sion của đối thủ, nên em bảo thôi để em mang đi bot. May mà thắng."Thầy Dandy không nhịn được nữa chêm vào. "Đừng có ai học theo lock in Teemo đấy. Không anh sẽ khóc luôn ở đây cho mấy đứa xem."Cả đội cùng cười xoà.Trận đấu bắt đầu.----------------Chiến thắng gọn gàng 2-0 cho HLE.
Ván một, xạ thủ Viper cầm POG không một lần nằm xuống với Ashe 6/0/13.Ván hai, POG là Peanut với KDA huỷ diệt 1/0/13, đi kèm 100% Kill Participation.Hai người ở lại phỏng vấn POG, rồi Park Dohyeon phải quay thêm một phỏng vấn ngắn nhân dịp 7 năm debut. Đến lúc hai người quay trở lại phòng nghỉ của đội thì đã không còn bóng người. Wangho nhìn điện thoại. Tin nhắn trong group chat:Hwanjoong: "Bọn em ra xe trước nha. Hai người xong thì ra bãi đỗ xe nhé."Geonwoo: "Đói quá rồi ạ T_T"Anh bật cười rồi hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình. Vừa mở cửa định bước ra, Park Dohyeon phía sau bất chợt kéo anh lại. Han Wangho ngạc nhiên quay lại "Em quên gì à?"Park Dohyeon nhẹ nhàng khép lại cánh cửa sau lưng anh, rồi vươn tay khoá cửa cái "cạch". Hắn đứng ngay sau lưng anh, khuôn mặt bình thường lạnh lùng giờ lại bĩu môi phụng phịu. "Là anh quên đấy chứ!"Han Wangho suy nghĩ một chút là hiểu. Anh cười thầm trong bụng, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ ngây thơ: "Quên gì cơ? Anh mang hết đồ rồi."Đúng như anh nghĩ, Park Dohyeon lại càng xù lông: "Hôm nay là Thất Tịch, còn là kỉ niệm debut của em, xong em còn đánh tốt nữa. Phần thưởng của em đâu?"Han Wangho cười tủm tỉm. "Ồ hôm nay ý nghĩa ghê, thế thì chúc mừng Dohyeonie của chúng ta nhé! Đó, phần thưởng là lời chúc mừng của anh."Park Dohyeon lại bước thêm một bước, bây giờ đã ép sát anh vào cửa. Đôi mắt nhìn anh tràn đầy sự uất ức. "Không có thành ý gì cả. Đừng để em tự đòi phần thưởng.""Làm anh sợ quá cơ." Han Wangho cười nhẹ, rồi kiễng chân hôn cái chóc lên môi hắn."Chưa đủ!" Có người vẫn tiếp tục mè nheo."Về thôi. Cả đội đang đợi đó." "Chúng nó đợi được."Rồi hai tay Dohyeon choàng quanh eo Wangho, kéo anh lại gần hơn.Một nụ hôn sâu. Không còn nhẹ nhàng nữa. Park Dohyeon cuồng nhiệt cướp đi hơi thở của anh.Wangho chỉ biết vô thức giơ tay lên, ôm lấy gáy hắn cho khỏi ngã. Hai mắt anh nhắm nghiền, đầu óc trống rỗng, hé miệng cho Park Dohyeon tuỳ ý chiếm đoạt.Trong căn phòng im lặng chỉ có tiếng thở dốc. Tiếng vải cọ sát.Một phút. Hai phút.Cuối cùng Park Dohyeon cũng thả anh ra. Wangho thở hổn hển. "Đủ chưa?"Dohyeon tựa trán vào trán Wangho, nhìn anh khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt long lanh mà tâm tình rất tốt. "Tạm đủ. Nhưng mà mặt anh đỏ quá kìa."Han Wangho giận dỗi đấm vào vai hắn một cái. Mặt anh rất dễ đỏ, mấy lần bị ai đó hôn đều phải chờ một lúc mới dám đi gặp người.Chỉ tội nghiệp Geonwoo, cậu ta lại phải chờ hai người anh lâu thêm một lúc rồi.--------------Sau khi ăn uống no nê, cả đội kéo nhau về CampOne. Vừa thắng trận nên cả đội đều vui vẻ, quyết định phủi bụi mở stream đã bị bỏ bê cả tháng trời.Dohyeon, Hyeonjoon và Geonwoo thì chỉ stream leo rank như thường lệ. Hwanjoong thì thích vừa stream vừa bật playlist nhạc chill chill cho fan nghe cùng, cũng tiện cho những hôm cậu ta lười nói chuyện. Nhưng đội trưởng của họ nổi hứng đi một con đường khác hắn. Lấy cớ hôm nay là Thất Tịch, anh quyết định mở stream làm quân sư tình yêu.Vì vậy, phòng tập của HLE văng vẳng tiếng vị quân sư nào đó át hết những người còn lại."Chia tay đi!""Vote chia tay nhé. Để thời gian đó làm việc có ý nghĩa hơn.""Bạn không thay đổi được người ta đâu. Chia tay luôn đi đừng quay lại nữa."Park Dohyeon buồn cười liếc sang Han Wangho. Anh khoác chiếc áo khoác lông, trông một cục trắng trắng mềm mềm mà cái mỏ thì không hề đáng yêu đang hăm hở chia rẽ uyên ương. Miệng tía lia, áo khoác hững hờ, dáng ngồi cũng uốn éo vặn vẹo không ngay ngắn chút nào. Hắn thích nhìn anh như vậy, hoạt bát tràn đầy năng lượng, làm ai nhìn cũng có tâm trạng vui vẻ theo."Không không. Đừng có nhắn tin xin lỗi. Người ta block bạn rồi thì tự trọng lên!"
Park Dohyeon cắn môi nhịn cười.Nhưng vui quá hoá buồn, lúc Thầy Ba hạ cố dời ánh mắt về thì thấy màn hình mình đã xám xịt. Chat của đồng đội cũng toàn ??????.Kênh chat đang ào ào tin nhắn:"Viper nhìn gì đến nỗi bị giết cũng không biết vậy ㅋㅋㅋ?""Nhìn theo hướng này thì là nhìn sang Peanut à?""Chồng ơi, tập trung vào game đi !""Ê phản chiếu của cái màn hình sau lưng ảnh thì là nhìn sang Peanut thật nha."
Dohyeon cười lấp liếm. "Không có. Lỡ tay thôi mà."Sau đó, hắn tập trung chơi tiếp mấy ván rank. Toàn thắng. Mặc dù giờ này nếu có thể tắt stream để chuyển sang xem stream của anh Wangho thì hắn còn vui hơn.Dohyeon nhìn đồng hồ. 12 giờ 30.
Bên kia, Han Wangho vẫn chưa định dừng. "Bạn trai cái gì cũng hợp chỉ là mèo của bạn không thích anh ấy? Vote chia tay thôi."
Park Dohyeon đang định vào queue trận, bỗng nghe thấy tiếng AI đọc tin donate trên stream của anh. "Wangho hyung, em thật sự rất rất thích anh. Liệu em có cơ hội không?"Ê! Ông bảo cái gì cơ?Sau đó là tiếng anh Wangho trả lời đều đều: "Xin lỗi nhưng bạn nhưng mà không có cơ hội đâu nhé."Rồi, coi như anh cũng biết mình là hoa đã có chủ! Nhưng mà Park Dohyeon không nhịn được nữa. Hắn nhanh chóng nói với kênh chat. "Mọi người ơi, hôm nay đến đây thôi nhé.""Hả? Sớm vậy???""Chồng ơi đừng đi mà ㅠㅠ""Mới có 3 tiếng mà hôm nay ông đi sớm vậy""Chúc chồng ngủ ngon, hôm nay vất vả rồi!"
Park Dohyeon chỉ mỉm cười lịch sự "Cảm ơn mọi người. Chúc ngủ ngon."Tắt stream.Rồi ngay lập tức mở stream của Wangho lên. Kênh chat chạy vèo vèo nhưng bình luận toàn khen Wangho đẹp trai với tỏ tình thì nhiều vô kể. Là một người ngày ngày được fan gọi là "Lão Công", hắn tự nhận bản thân cũng đã miễn nhiễm với kiểu tỏ tình của fan này. Nhưng mà mấy nghìn người nhăm nhe dòm ngó bạn trai của hắn thì khác."Viper3 đã tặng 100 phô mai!"Message: "Về ngủ thôi."Chat của Wangho bùng nổ:"ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ""VIPER ㅋㅋㅋㅋ""Fan CP dậy ăn cơm chó này!!!""Anh đội trưởng bị bạn cùng phòng quản chặt ㅋㅋㅋ"Han Wangho đọc donation ngẩn ra, rồi quay sang nhìn Dohyeon cười. Hắn vẫy tay chỉ vào đồng hồ.Wangho gật đầu rồi quay lại kênh stream: "Mọi người ơi cũng muộn rồi chúng ta đi ngủ thôi.""Uầy ADC gọi về đi ngủ là về thật kìa"
"Hai người còn có thể lộ liễu hơn được không?"Wangho cười. "Chia tay các bạn tại đây nha. Chúc mọi người đêm Thất Tịch vui vẻ. Nhớ là yêu đương cũng phải lí trí đấy nhé"
Rồi tắt stream luôn. Như mọi khi, Park Dohyeon đã đứng ở góc phòng chờ anh. ---------------Về đến phòng, Han Wangho đã đổ ập ngay xuống giường giọng uỷ khuất. "Cuối cùng cũng được nằm xuống. Ngồi lâu mỏi lưng quá."Park Dohyeon buồn cười vỗ đầu anh. "Dậy thay đồ ngủ đi, rồi em mát xa lưng cho anh."Wangho lật người. Nhìn Dohyeon. "Thật à?""Có anh lừa em chứ em đã lừa anh bao giờ đâu."Wangho lười biếng ngồi dậy vào nhà vệ sinh thay quần áo. Thay xong, anh lại nằm úp xuống giường. "Lại đây để anh thử tay nghề của em nào."Dohyeon ngồi xuống bên cạnh. Đặt tay lên lưng Wangho. Ấn nhẹ."Đau không?""Không. Mạnh hơn một chút."Dohyeon tăng lực. Từ vai xuống lưng. Chậm rãi. Đều đặn.Wangho thở dài. "Thoải mái ghê. Dohyeonie tay nghề tốt ghê."Phòng im lặng. Chỉ có tiếng thở đều của Wangho. Bầu không khí bỗng trở nên vi diệu.Park Dohyeon nhìn anh thoải mái không hề phòng bị nằm dưới thân mình. Cần cổ trắng nõn, vòng eo nhỏ nhắn, làn da mềm mại. Hắn thề lúc đầu chỉ muốn làm anh thoải mái thôi, nhưng hắn sắp không xong rồi.Park Dohyeon mát xa thêm vài phút. Rồi ngừng lại.Wangho mơ màng định hỏi sao dừng. Nhưng chưa kịp mở miệng, thì anh cảm nhận được thứ gì đó ẩm ướt chạm lên cổ mình.Park Dohyeon vừa hôn nhẹ lên gáy anh.Wangho đờ người.Dohyeon tiếp tục hôn xuống cổ. Nhẹ nhàng. Từ từ."Em..." Giọng Wangho khàn.Dohyeon không trả lời. Tay đặt lên vai Wangho. Lật anh lại.Hai người nhìn nhau.Dưới anh đèn vàng mờ, Park Dohyeon cúi xuống hôn lên môi Wangho. Nụ hôn quấn quít có phần khác với mọi khi. Khi hắn cuối cùng cũng dời ra, đôi mắt sâu thẳm đầy kìm nén nhìn thẳng vào anh, hỏi khẽ: "Có thể không?"Han Wangho như không chịu nổi ảnh mắt đó của hắn mà khẽ nhắm mắt lại. Mặt anh đỏ bừng.Park Dohyeon vẫn kiên nhẫn chờ đợi, không tiến thêm bước nữa.Cuối cùng người trong lòng hắn khẽ gật đầu.Park Dohyeon hít sâu, rồi lại cúi xuống dịu dàng hôn anh. Những ngón tay thon dài luồn vào vuốt ve làn da như có điện giật làm anh cháy xém. Loại cảm giác mãnh liệt trong nháy mắt nhấn chìm cả hai người. Tiếng thở hổn hển, không phân rõ ai cao ai thấp, ai nặng ai nhẹ. Ánh đèn mờ dần. Dưới đất, bộ pjama Han Wangho vừa mặc đã bị chủ nhân bỏ quên. Đêm Thất Tịch còn dài.
Ván một, xạ thủ Viper cầm POG không một lần nằm xuống với Ashe 6/0/13.Ván hai, POG là Peanut với KDA huỷ diệt 1/0/13, đi kèm 100% Kill Participation.Hai người ở lại phỏng vấn POG, rồi Park Dohyeon phải quay thêm một phỏng vấn ngắn nhân dịp 7 năm debut. Đến lúc hai người quay trở lại phòng nghỉ của đội thì đã không còn bóng người. Wangho nhìn điện thoại. Tin nhắn trong group chat:Hwanjoong: "Bọn em ra xe trước nha. Hai người xong thì ra bãi đỗ xe nhé."Geonwoo: "Đói quá rồi ạ T_T"Anh bật cười rồi hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình. Vừa mở cửa định bước ra, Park Dohyeon phía sau bất chợt kéo anh lại. Han Wangho ngạc nhiên quay lại "Em quên gì à?"Park Dohyeon nhẹ nhàng khép lại cánh cửa sau lưng anh, rồi vươn tay khoá cửa cái "cạch". Hắn đứng ngay sau lưng anh, khuôn mặt bình thường lạnh lùng giờ lại bĩu môi phụng phịu. "Là anh quên đấy chứ!"Han Wangho suy nghĩ một chút là hiểu. Anh cười thầm trong bụng, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ ngây thơ: "Quên gì cơ? Anh mang hết đồ rồi."Đúng như anh nghĩ, Park Dohyeon lại càng xù lông: "Hôm nay là Thất Tịch, còn là kỉ niệm debut của em, xong em còn đánh tốt nữa. Phần thưởng của em đâu?"Han Wangho cười tủm tỉm. "Ồ hôm nay ý nghĩa ghê, thế thì chúc mừng Dohyeonie của chúng ta nhé! Đó, phần thưởng là lời chúc mừng của anh."Park Dohyeon lại bước thêm một bước, bây giờ đã ép sát anh vào cửa. Đôi mắt nhìn anh tràn đầy sự uất ức. "Không có thành ý gì cả. Đừng để em tự đòi phần thưởng.""Làm anh sợ quá cơ." Han Wangho cười nhẹ, rồi kiễng chân hôn cái chóc lên môi hắn."Chưa đủ!" Có người vẫn tiếp tục mè nheo."Về thôi. Cả đội đang đợi đó." "Chúng nó đợi được."Rồi hai tay Dohyeon choàng quanh eo Wangho, kéo anh lại gần hơn.Một nụ hôn sâu. Không còn nhẹ nhàng nữa. Park Dohyeon cuồng nhiệt cướp đi hơi thở của anh.Wangho chỉ biết vô thức giơ tay lên, ôm lấy gáy hắn cho khỏi ngã. Hai mắt anh nhắm nghiền, đầu óc trống rỗng, hé miệng cho Park Dohyeon tuỳ ý chiếm đoạt.Trong căn phòng im lặng chỉ có tiếng thở dốc. Tiếng vải cọ sát.Một phút. Hai phút.Cuối cùng Park Dohyeon cũng thả anh ra. Wangho thở hổn hển. "Đủ chưa?"Dohyeon tựa trán vào trán Wangho, nhìn anh khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt long lanh mà tâm tình rất tốt. "Tạm đủ. Nhưng mà mặt anh đỏ quá kìa."Han Wangho giận dỗi đấm vào vai hắn một cái. Mặt anh rất dễ đỏ, mấy lần bị ai đó hôn đều phải chờ một lúc mới dám đi gặp người.Chỉ tội nghiệp Geonwoo, cậu ta lại phải chờ hai người anh lâu thêm một lúc rồi.--------------Sau khi ăn uống no nê, cả đội kéo nhau về CampOne. Vừa thắng trận nên cả đội đều vui vẻ, quyết định phủi bụi mở stream đã bị bỏ bê cả tháng trời.Dohyeon, Hyeonjoon và Geonwoo thì chỉ stream leo rank như thường lệ. Hwanjoong thì thích vừa stream vừa bật playlist nhạc chill chill cho fan nghe cùng, cũng tiện cho những hôm cậu ta lười nói chuyện. Nhưng đội trưởng của họ nổi hứng đi một con đường khác hắn. Lấy cớ hôm nay là Thất Tịch, anh quyết định mở stream làm quân sư tình yêu.Vì vậy, phòng tập của HLE văng vẳng tiếng vị quân sư nào đó át hết những người còn lại."Chia tay đi!""Vote chia tay nhé. Để thời gian đó làm việc có ý nghĩa hơn.""Bạn không thay đổi được người ta đâu. Chia tay luôn đi đừng quay lại nữa."Park Dohyeon buồn cười liếc sang Han Wangho. Anh khoác chiếc áo khoác lông, trông một cục trắng trắng mềm mềm mà cái mỏ thì không hề đáng yêu đang hăm hở chia rẽ uyên ương. Miệng tía lia, áo khoác hững hờ, dáng ngồi cũng uốn éo vặn vẹo không ngay ngắn chút nào. Hắn thích nhìn anh như vậy, hoạt bát tràn đầy năng lượng, làm ai nhìn cũng có tâm trạng vui vẻ theo."Không không. Đừng có nhắn tin xin lỗi. Người ta block bạn rồi thì tự trọng lên!"
Park Dohyeon cắn môi nhịn cười.Nhưng vui quá hoá buồn, lúc Thầy Ba hạ cố dời ánh mắt về thì thấy màn hình mình đã xám xịt. Chat của đồng đội cũng toàn ??????.Kênh chat đang ào ào tin nhắn:"Viper nhìn gì đến nỗi bị giết cũng không biết vậy ㅋㅋㅋ?""Nhìn theo hướng này thì là nhìn sang Peanut à?""Chồng ơi, tập trung vào game đi !""Ê phản chiếu của cái màn hình sau lưng ảnh thì là nhìn sang Peanut thật nha."
Dohyeon cười lấp liếm. "Không có. Lỡ tay thôi mà."Sau đó, hắn tập trung chơi tiếp mấy ván rank. Toàn thắng. Mặc dù giờ này nếu có thể tắt stream để chuyển sang xem stream của anh Wangho thì hắn còn vui hơn.Dohyeon nhìn đồng hồ. 12 giờ 30.
Bên kia, Han Wangho vẫn chưa định dừng. "Bạn trai cái gì cũng hợp chỉ là mèo của bạn không thích anh ấy? Vote chia tay thôi."
Park Dohyeon đang định vào queue trận, bỗng nghe thấy tiếng AI đọc tin donate trên stream của anh. "Wangho hyung, em thật sự rất rất thích anh. Liệu em có cơ hội không?"Ê! Ông bảo cái gì cơ?Sau đó là tiếng anh Wangho trả lời đều đều: "Xin lỗi nhưng bạn nhưng mà không có cơ hội đâu nhé."Rồi, coi như anh cũng biết mình là hoa đã có chủ! Nhưng mà Park Dohyeon không nhịn được nữa. Hắn nhanh chóng nói với kênh chat. "Mọi người ơi, hôm nay đến đây thôi nhé.""Hả? Sớm vậy???""Chồng ơi đừng đi mà ㅠㅠ""Mới có 3 tiếng mà hôm nay ông đi sớm vậy""Chúc chồng ngủ ngon, hôm nay vất vả rồi!"
Park Dohyeon chỉ mỉm cười lịch sự "Cảm ơn mọi người. Chúc ngủ ngon."Tắt stream.Rồi ngay lập tức mở stream của Wangho lên. Kênh chat chạy vèo vèo nhưng bình luận toàn khen Wangho đẹp trai với tỏ tình thì nhiều vô kể. Là một người ngày ngày được fan gọi là "Lão Công", hắn tự nhận bản thân cũng đã miễn nhiễm với kiểu tỏ tình của fan này. Nhưng mà mấy nghìn người nhăm nhe dòm ngó bạn trai của hắn thì khác."Viper3 đã tặng 100 phô mai!"Message: "Về ngủ thôi."Chat của Wangho bùng nổ:"ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ""VIPER ㅋㅋㅋㅋ""Fan CP dậy ăn cơm chó này!!!""Anh đội trưởng bị bạn cùng phòng quản chặt ㅋㅋㅋ"Han Wangho đọc donation ngẩn ra, rồi quay sang nhìn Dohyeon cười. Hắn vẫy tay chỉ vào đồng hồ.Wangho gật đầu rồi quay lại kênh stream: "Mọi người ơi cũng muộn rồi chúng ta đi ngủ thôi.""Uầy ADC gọi về đi ngủ là về thật kìa"
"Hai người còn có thể lộ liễu hơn được không?"Wangho cười. "Chia tay các bạn tại đây nha. Chúc mọi người đêm Thất Tịch vui vẻ. Nhớ là yêu đương cũng phải lí trí đấy nhé"
Rồi tắt stream luôn. Như mọi khi, Park Dohyeon đã đứng ở góc phòng chờ anh. ---------------Về đến phòng, Han Wangho đã đổ ập ngay xuống giường giọng uỷ khuất. "Cuối cùng cũng được nằm xuống. Ngồi lâu mỏi lưng quá."Park Dohyeon buồn cười vỗ đầu anh. "Dậy thay đồ ngủ đi, rồi em mát xa lưng cho anh."Wangho lật người. Nhìn Dohyeon. "Thật à?""Có anh lừa em chứ em đã lừa anh bao giờ đâu."Wangho lười biếng ngồi dậy vào nhà vệ sinh thay quần áo. Thay xong, anh lại nằm úp xuống giường. "Lại đây để anh thử tay nghề của em nào."Dohyeon ngồi xuống bên cạnh. Đặt tay lên lưng Wangho. Ấn nhẹ."Đau không?""Không. Mạnh hơn một chút."Dohyeon tăng lực. Từ vai xuống lưng. Chậm rãi. Đều đặn.Wangho thở dài. "Thoải mái ghê. Dohyeonie tay nghề tốt ghê."Phòng im lặng. Chỉ có tiếng thở đều của Wangho. Bầu không khí bỗng trở nên vi diệu.Park Dohyeon nhìn anh thoải mái không hề phòng bị nằm dưới thân mình. Cần cổ trắng nõn, vòng eo nhỏ nhắn, làn da mềm mại. Hắn thề lúc đầu chỉ muốn làm anh thoải mái thôi, nhưng hắn sắp không xong rồi.Park Dohyeon mát xa thêm vài phút. Rồi ngừng lại.Wangho mơ màng định hỏi sao dừng. Nhưng chưa kịp mở miệng, thì anh cảm nhận được thứ gì đó ẩm ướt chạm lên cổ mình.Park Dohyeon vừa hôn nhẹ lên gáy anh.Wangho đờ người.Dohyeon tiếp tục hôn xuống cổ. Nhẹ nhàng. Từ từ."Em..." Giọng Wangho khàn.Dohyeon không trả lời. Tay đặt lên vai Wangho. Lật anh lại.Hai người nhìn nhau.Dưới anh đèn vàng mờ, Park Dohyeon cúi xuống hôn lên môi Wangho. Nụ hôn quấn quít có phần khác với mọi khi. Khi hắn cuối cùng cũng dời ra, đôi mắt sâu thẳm đầy kìm nén nhìn thẳng vào anh, hỏi khẽ: "Có thể không?"Han Wangho như không chịu nổi ảnh mắt đó của hắn mà khẽ nhắm mắt lại. Mặt anh đỏ bừng.Park Dohyeon vẫn kiên nhẫn chờ đợi, không tiến thêm bước nữa.Cuối cùng người trong lòng hắn khẽ gật đầu.Park Dohyeon hít sâu, rồi lại cúi xuống dịu dàng hôn anh. Những ngón tay thon dài luồn vào vuốt ve làn da như có điện giật làm anh cháy xém. Loại cảm giác mãnh liệt trong nháy mắt nhấn chìm cả hai người. Tiếng thở hổn hển, không phân rõ ai cao ai thấp, ai nặng ai nhẹ. Ánh đèn mờ dần. Dưới đất, bộ pjama Han Wangho vừa mặc đã bị chủ nhân bỏ quên. Đêm Thất Tịch còn dài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me