Pernut Vo So
 Khi nhận được tin nhắn phải tăng ca, một tay Park Dohyeon vừa rút điện thoại từ trong túi ra để lướt tin tức, tay kia đã kịp cầm thẻ nhân viên giơ lên trước máy chấm công. Trong nhóm chat của công ty, hàng loạt tin nhắn "Đã nhận" và "OK" đồng loạt xuất hiện, khiến lửa giận trong ngực cậu bùng lên, uất nghẹn cuộn trào, đè nặng trong lồng ngực. Thế nhưng, bước chân của một nô lệ tư bản lại phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, chẳng kịp do dự, cậu đã xoay người quay lại bàn làm việc không ngừng nghỉ, tựa như một cỗ máy.Cũng không hẳn là thiệt thòi vì bàn làm việc của cậu vốn không gần cửa sổ nên lúc đi qua hành lang kính trở về, Park Dohyeon còn có dịp liếc ra ngoài. Thành phố đang bị mây đen 
bao phủ, bầu trời nặng trĩu, báo hiệu một trận mưa sắp đến.Kim đồng hồ xoay ba bốn vòng, những trang tài liệu vội vàng chắp vá cũng tạm coi như hoàn thành, được cậu tải thẳng lên hệ thống. Tin nhắn thúc giục của cấp trên liên tiếp nhảy ra như nồi nước sôi ùng ục, bong bóng to nhỏ chen chúc trong khung trò chuyện, xô lấn ầm ĩ chẳng khác gì nước sôi réo vang. Park Dohyeon chẳng buồn mở lấy một tin, trực tiếp kéo xuống cuối cùng, trả lời một câu ngắn ngủi "Vâng, em biết rồi, anh cứ tiếp tục", sau đó "cạch" một tiếng gấp máy tính lại. Thế giới bỗng yên tĩnh hẳn. Cậu lục từ ngăn kéo sâu trong bàn ra một chiếc ô, đeo ba lô lên vai, hòa mình vào màn đêm đặc quánh như mực mà tan ca.Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Trong tiếng mưa xối xả, có những âm thanh vô hình, xé rách, tựa tiếng gào thét vang dội khắp thành phố. Chỉ khi mưa rơi lộp độp, Seoul mới chịu lắng xuống, mới để cho Park Dohyeon bắt được nhịp tim đang đập trong lồng ngực của từng người xa lạ lướt qua, nghe ra họ mang trong tim loại tiếng gào nào. Không gian dưới tán ô nhỏ hẹp đến mức khiến cánh tay trái nâng ô của cậu bị mưa dìm ướt sũng, áo dán chặt vào da thịt, nhớp nháp khó chịu. Đoạn đường đi làm bằng xe đạp vốn chỉ mười phút, nay bỗng kéo dài đằng đẵng.Cuối cùng cũng về đến nhà. Sàn gỗ ở cửa ra vào đã loang lổ vết nước, là những giọt mưa chảy xuống từ nan và vải ô khi khép lại. Đứng trên mảnh sàn gỗ đã ướt sũng này, Park Dohyeon chợt ngửi thấy mùi vị của biển cả. Như sực nhớ ra điều gì, cậu mở lại trang tin tức bị công việc chen ngang lúc nãy, kết quả hiện ra là bảng tỷ số giải đấu Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp. Ngoài dự đoán, đội tuyển cậu theo dõi lại thua thảm hại ở một trận đáng lẽ không nên thua.Park Dohyeon bấm vào một đoạn phỏng vấn, rồi nhìn thấy một đôi mắt chất chứa muôn vàn nỗi buồn. Người đó ngồi phờ phạc trên ghế, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt ngước lên trần, như đang trôi dạt trong suy nghĩ xa xăm nào đó.Qua lớp màn hình, Park Dohyeon lại nghe thấy nhịp tim nện thình thịch trong lồng ngực người ấy, thứ âm thanh trào ra từ tận sâu trong tâm hồn, chảy theo huyết quản mà lan khắp cơ thể. Người ấy lặng lẽ đối diện cậu, như thể đối diện không phải micro, không phải ống kính, cũng chẳng phải thông qua máy ảnh kỹ thuật số hay điện thoại thông minh. Ánh mắt ấy xuyên qua mọi tầng lớp trung gian như thể mua chuộc được cả vũ trụ, chỉ để gửi đến Park Dohyeon một tín hiệu, âm thanh tê dại như dòng điện trực tiếp xuyên thẳng vào tim cậu. Park Dohyeon hiểu rõ, khắc sâu trong ánh mắt như thiêu đốt từng lục phủ ngũ tạng trong cậu, không phải là tiếng gào thét mà là nỗi bi thương tận cùng.Park Dohyeon không phải người Seoul. Hàn Quốc có một đường bờ biển dài dằng dặc, nhưng quê cậu lại chẳng hề giáp biển. Thế mà với mùi vị của biển cả, Park Dohyeon lại quen thuộc đến lạ. Đó là một mùi vị khác biệt so với suối nhỏ sông ngòi, là mùi tanh nồng của sóng thủy triều rộng lớn, bao phủ cả đường chân trời. Cái cảm giác thân thuộc ấy, cùng với năng lực kỳ lạ mà cậu sở hữu đều được ban cho vào năm cậu 17 tuổi.Được ai ban tặng? Hình như là Thượng đế. Ừ, hẳn là Thượng đế rồi. Nhưng vị Thượng đế trong ký ức của cậu lại có đường nét xương hàm sắc sảo, đôi mắt sáng long lanh và khi cười khóe miệng vẽ thành một vòng cung như trái tim.Năm đó, Park Dohyeon vừa qua sinh nhật 17 tuổi, tiết trời tràn ngập cái lạnh của mùa thu, giống hệt tâm trạng ủ dột của cậu. Cậu học ở quê nhà, thành tích chẳng lấy gì làm vẻ vang. Cha mẹ cậu quanh năm vất vả, ít nói nhưng mỗi khi nhắc đến điểm số của con trai thì không nén được tiếng thở dài. Lời cằn nhằn là điều không thể tránh, Park Dohyeon hiểu lòng cha mẹ, nhưng thật sự cậu học không vào. Ngồi trong lớp học chật hẹp, bàn ghế nhỏ bé chẳng hợp với dáng người cao lớn, cậu như kẻ lạc lõng. Những bồn chồn, nông nổi của tuổi thiếu niên chẳng liên quan gì đến cậu, chỉ có bốn bề núi non nơi quê hương lặng lẽ đáp lại nỗi mịt mờ trong lòng. Núi không nói, cậu cũng chẳng nói.Khi ấy, cậu trai chưa thành niên ấy chỉ muốn ra ngoài một lần. Bước ra khỏi núi rừng, bước ra khỏi bàn ghế, bước ra khỏi ánh mắt muốn hỏi nhưng rồi thôi, nhưng cũng không quá trách móc của cha mẹ. Chẳng thể gọi là bỏ nhà đi, cùng lắm chỉ là một cuộc trốn thoát đã định trước ngày trở về. Gom góp hai tuần tiền tiêu vặt, sáng sớm hôm ấy cậu lên xe khách chạy về phía một thành phố khác.Thành phố ấy có biển. Daejeon, quê cậu thì không, cậu muốn thấy biển.Đến khi thực sự đặt chân đến bãi biển. Park Dohyeon giẫm lên bãi cát mịn, trước mắt là nơi nước và trời giao thoa, từng con sóng trắng xóa dâng lên rồi vỡ tan thành lớp bọt dày. Biển quả nhiên chẳng giống suối nguồn. Bao nhiêu lời có thể nói, bao nhiêu điều không thể nói, cái tuổi 17 bị ngâm trong sự "im lặng và tầm thường" của cậu, đều được gửi gắm vào những con sóng không bờ bến này.Một tiếng gọi vang lên. Gọi thẳng tên cậu. Chắc là gọi cậu thôi, trừ phi trên bãi biển thưa thớt bóng người này còn một "Dohyeon" khác.Park Dohyeon quay đầu lại. Một người đàn ông khoác áo trắng, trông còn rất trẻ đang đi về phía cậu."Dohyeon" Người ấy gọi thêm lần nữa.Park Dohyeon vô thức lùi lại hai bước, tim thắt lại. Lẽ nào là giáo viên nhà trường phát hiện cậu nghỉ học, lần theo dấu vết mà tìm tới đây? Rõ ràng cậu đã nhờ bạn bè viết hẳn một tờ đơn xin nghỉ bệnh, logic và hoàn hảo không không kẽ hở."Anh là ai? Sao lại biết tôi?" Đối diện với ánh mắt cảnh giác và câu hỏi không mấy lễ phép, người đàn ông ấy cũng không hề bực bội, chỉ mỉm cười hiền hòa. Anh ta không trả lời câu hỏi thứ nhất, nhưng lại đáp câu thứ hai."Vì anh quen một Dohyeon ở một thế giới khác""Thế giới khác cũng có tôi à?""Đúng vậy, câu này em hỏi thừa rồi, Dohyeon"Cậu học sinh 17 tuổi thở ra một hơi, quan sát vóc dáng gầy gò của đối phương, rõ ràng chẳng mạnh mẽ bằng mình, hẳn cũng chẳng có uy hiếp gì nên tạm buông bớt cảnh giác. Một cuộc trốn chạy đã dự liệu trước lại gặp một con người ngoài dự liệu, bất giác lại thấy thú vị hơn hẳn những bài toán chết dí trên sách vở."Vậy, tôi ở thế giới kia đang làm gì?""Làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Từ đúng cái tuổi này của em đã bắt đầu, rất vất vả""Tuyển thủ sao? Là chơi Liên Minh à? Trong tất cả trò chơi, tôi giỏi trò đó nhất!""Đúng thế. Em cũng rất thông minh, Dohyeon của thế giới này""Cậu ấy, tôi ở thế giới đó, đã làm tốt chứ?""Rất tốt. Vô cùng tốt. Em đã mang về rất nhiều chiếc cúp vô địch"Một nỗi hụt hẫng dâng lên trong ngực. "Thế nhưng ở thế giới này, tôi chẳng làm được gì cả. Ngay cả chuyện có thi đỗ đại học không cũng chẳng biết. Bây giờ mà muốn đi đánh giải chuyên nghiệp thì đã muộn mất rồi""Dù có chơi game hay không, có làm tuyển thủ hay không, đều chẳng quan trọng. Dohyeon ở bất cứ thế giới nào cũng sẽ làm tốt, cũng sẽ hạnh phúc""Thật sao?" Park Dohyeon cúi đầu, mũi giày khẽ cào lớp cát mịn, vẫn không muốn tin. Không khí bỗng chùng xuống, cậu bèn lảng sang chuyện khác, lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Anh là ai? Tại sao lại quen tôi ở thế giới kia?""Anh là đồng đội của em. Chúng ta đã cùng nhau giành được rất nhiều chức vô địch"Ánh mắt cậu trai 17 tuổi chợt sáng lên, nhưng cũng đượm thêm chút ngổn ngang khó tả. Chưa kịp mở lời, người đàn ông đã cúi xuống nhặt một vỏ sò. Một vỏ sò rất đỗi bình thường, màu xám trắng, chạm vào thì thô ráp, trên mặt loang lổ những dấu vết bị sóng nước bào mòn."Anh đến tìm em lần này có mang theo nhiệm vụ"Anh đặt vỏ sò vào lòng bàn tay Park Dohyeon, giọng ôn hòa: "Từ giờ, em đã có siêu năng lực. Dohyeon có thể nghe được những suy nghĩ thật sự trong lòng mọi người, trí nhớ cũng sẽ trở nên sắc bén, thậm chí đôi lúc còn có thể dự đoán tương lai. Dohyeon phải biết sử dụng tốt năng lực này nhé. Dù không có năng lực này, cuộc sống của em vốn dĩ đã có thể viên mãn hạnh phúc, nhưng có nó, em sẽ càng hạnh phúc hơn nữa"Ngón tay khép lại, Park Dohyeon nắm chặt vỏ sò. Trong ánh nắng gay gắt, khuôn mặt người kia dần trở nên trong suốt. Cậu đưa tay ra chạm nhưng chẳng còn cảm nhận được chút hơi ấm nào.Ý thức chợt mơ hồ, rồi lại bừng tỉnh. Park Dohyeon thấy mình vẫn đang gục trên bàn học, trở về lớp toán mà cậu chán ghét. Giấc mộng vừa rồi như một vệt sáng rực rỡ trong tuổi trẻ nhưng từng chi tiết vẫn rõ mồn một. Nhìn xuống lòng bàn tay, trống rỗng, không vỏ sò, chẳng có gì cả, chỉ có cánh tay gối đầu đã tê rần.Nhưng khi nhìn lên bảng, những con số và ký hiệu vốn khó hiểu đến tuyệt vọng, bỗng dưng cậu lại thấy mình không hoàn toàn không hiểu gì.Nửa phút sau, Park Dohyeon chạm đến khoảnh khắc gần với từ "hối hận nhất" trong đời.Anh ấy là ai?Tại sao mình lại không hỏi tên anh?
 bao phủ, bầu trời nặng trĩu, báo hiệu một trận mưa sắp đến.Kim đồng hồ xoay ba bốn vòng, những trang tài liệu vội vàng chắp vá cũng tạm coi như hoàn thành, được cậu tải thẳng lên hệ thống. Tin nhắn thúc giục của cấp trên liên tiếp nhảy ra như nồi nước sôi ùng ục, bong bóng to nhỏ chen chúc trong khung trò chuyện, xô lấn ầm ĩ chẳng khác gì nước sôi réo vang. Park Dohyeon chẳng buồn mở lấy một tin, trực tiếp kéo xuống cuối cùng, trả lời một câu ngắn ngủi "Vâng, em biết rồi, anh cứ tiếp tục", sau đó "cạch" một tiếng gấp máy tính lại. Thế giới bỗng yên tĩnh hẳn. Cậu lục từ ngăn kéo sâu trong bàn ra một chiếc ô, đeo ba lô lên vai, hòa mình vào màn đêm đặc quánh như mực mà tan ca.Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Trong tiếng mưa xối xả, có những âm thanh vô hình, xé rách, tựa tiếng gào thét vang dội khắp thành phố. Chỉ khi mưa rơi lộp độp, Seoul mới chịu lắng xuống, mới để cho Park Dohyeon bắt được nhịp tim đang đập trong lồng ngực của từng người xa lạ lướt qua, nghe ra họ mang trong tim loại tiếng gào nào. Không gian dưới tán ô nhỏ hẹp đến mức khiến cánh tay trái nâng ô của cậu bị mưa dìm ướt sũng, áo dán chặt vào da thịt, nhớp nháp khó chịu. Đoạn đường đi làm bằng xe đạp vốn chỉ mười phút, nay bỗng kéo dài đằng đẵng.Cuối cùng cũng về đến nhà. Sàn gỗ ở cửa ra vào đã loang lổ vết nước, là những giọt mưa chảy xuống từ nan và vải ô khi khép lại. Đứng trên mảnh sàn gỗ đã ướt sũng này, Park Dohyeon chợt ngửi thấy mùi vị của biển cả. Như sực nhớ ra điều gì, cậu mở lại trang tin tức bị công việc chen ngang lúc nãy, kết quả hiện ra là bảng tỷ số giải đấu Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp. Ngoài dự đoán, đội tuyển cậu theo dõi lại thua thảm hại ở một trận đáng lẽ không nên thua.Park Dohyeon bấm vào một đoạn phỏng vấn, rồi nhìn thấy một đôi mắt chất chứa muôn vàn nỗi buồn. Người đó ngồi phờ phạc trên ghế, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt ngước lên trần, như đang trôi dạt trong suy nghĩ xa xăm nào đó.Qua lớp màn hình, Park Dohyeon lại nghe thấy nhịp tim nện thình thịch trong lồng ngực người ấy, thứ âm thanh trào ra từ tận sâu trong tâm hồn, chảy theo huyết quản mà lan khắp cơ thể. Người ấy lặng lẽ đối diện cậu, như thể đối diện không phải micro, không phải ống kính, cũng chẳng phải thông qua máy ảnh kỹ thuật số hay điện thoại thông minh. Ánh mắt ấy xuyên qua mọi tầng lớp trung gian như thể mua chuộc được cả vũ trụ, chỉ để gửi đến Park Dohyeon một tín hiệu, âm thanh tê dại như dòng điện trực tiếp xuyên thẳng vào tim cậu. Park Dohyeon hiểu rõ, khắc sâu trong ánh mắt như thiêu đốt từng lục phủ ngũ tạng trong cậu, không phải là tiếng gào thét mà là nỗi bi thương tận cùng.Park Dohyeon không phải người Seoul. Hàn Quốc có một đường bờ biển dài dằng dặc, nhưng quê cậu lại chẳng hề giáp biển. Thế mà với mùi vị của biển cả, Park Dohyeon lại quen thuộc đến lạ. Đó là một mùi vị khác biệt so với suối nhỏ sông ngòi, là mùi tanh nồng của sóng thủy triều rộng lớn, bao phủ cả đường chân trời. Cái cảm giác thân thuộc ấy, cùng với năng lực kỳ lạ mà cậu sở hữu đều được ban cho vào năm cậu 17 tuổi.Được ai ban tặng? Hình như là Thượng đế. Ừ, hẳn là Thượng đế rồi. Nhưng vị Thượng đế trong ký ức của cậu lại có đường nét xương hàm sắc sảo, đôi mắt sáng long lanh và khi cười khóe miệng vẽ thành một vòng cung như trái tim.Năm đó, Park Dohyeon vừa qua sinh nhật 17 tuổi, tiết trời tràn ngập cái lạnh của mùa thu, giống hệt tâm trạng ủ dột của cậu. Cậu học ở quê nhà, thành tích chẳng lấy gì làm vẻ vang. Cha mẹ cậu quanh năm vất vả, ít nói nhưng mỗi khi nhắc đến điểm số của con trai thì không nén được tiếng thở dài. Lời cằn nhằn là điều không thể tránh, Park Dohyeon hiểu lòng cha mẹ, nhưng thật sự cậu học không vào. Ngồi trong lớp học chật hẹp, bàn ghế nhỏ bé chẳng hợp với dáng người cao lớn, cậu như kẻ lạc lõng. Những bồn chồn, nông nổi của tuổi thiếu niên chẳng liên quan gì đến cậu, chỉ có bốn bề núi non nơi quê hương lặng lẽ đáp lại nỗi mịt mờ trong lòng. Núi không nói, cậu cũng chẳng nói.Khi ấy, cậu trai chưa thành niên ấy chỉ muốn ra ngoài một lần. Bước ra khỏi núi rừng, bước ra khỏi bàn ghế, bước ra khỏi ánh mắt muốn hỏi nhưng rồi thôi, nhưng cũng không quá trách móc của cha mẹ. Chẳng thể gọi là bỏ nhà đi, cùng lắm chỉ là một cuộc trốn thoát đã định trước ngày trở về. Gom góp hai tuần tiền tiêu vặt, sáng sớm hôm ấy cậu lên xe khách chạy về phía một thành phố khác.Thành phố ấy có biển. Daejeon, quê cậu thì không, cậu muốn thấy biển.Đến khi thực sự đặt chân đến bãi biển. Park Dohyeon giẫm lên bãi cát mịn, trước mắt là nơi nước và trời giao thoa, từng con sóng trắng xóa dâng lên rồi vỡ tan thành lớp bọt dày. Biển quả nhiên chẳng giống suối nguồn. Bao nhiêu lời có thể nói, bao nhiêu điều không thể nói, cái tuổi 17 bị ngâm trong sự "im lặng và tầm thường" của cậu, đều được gửi gắm vào những con sóng không bờ bến này.Một tiếng gọi vang lên. Gọi thẳng tên cậu. Chắc là gọi cậu thôi, trừ phi trên bãi biển thưa thớt bóng người này còn một "Dohyeon" khác.Park Dohyeon quay đầu lại. Một người đàn ông khoác áo trắng, trông còn rất trẻ đang đi về phía cậu."Dohyeon" Người ấy gọi thêm lần nữa.Park Dohyeon vô thức lùi lại hai bước, tim thắt lại. Lẽ nào là giáo viên nhà trường phát hiện cậu nghỉ học, lần theo dấu vết mà tìm tới đây? Rõ ràng cậu đã nhờ bạn bè viết hẳn một tờ đơn xin nghỉ bệnh, logic và hoàn hảo không không kẽ hở."Anh là ai? Sao lại biết tôi?" Đối diện với ánh mắt cảnh giác và câu hỏi không mấy lễ phép, người đàn ông ấy cũng không hề bực bội, chỉ mỉm cười hiền hòa. Anh ta không trả lời câu hỏi thứ nhất, nhưng lại đáp câu thứ hai."Vì anh quen một Dohyeon ở một thế giới khác""Thế giới khác cũng có tôi à?""Đúng vậy, câu này em hỏi thừa rồi, Dohyeon"Cậu học sinh 17 tuổi thở ra một hơi, quan sát vóc dáng gầy gò của đối phương, rõ ràng chẳng mạnh mẽ bằng mình, hẳn cũng chẳng có uy hiếp gì nên tạm buông bớt cảnh giác. Một cuộc trốn chạy đã dự liệu trước lại gặp một con người ngoài dự liệu, bất giác lại thấy thú vị hơn hẳn những bài toán chết dí trên sách vở."Vậy, tôi ở thế giới kia đang làm gì?""Làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Từ đúng cái tuổi này của em đã bắt đầu, rất vất vả""Tuyển thủ sao? Là chơi Liên Minh à? Trong tất cả trò chơi, tôi giỏi trò đó nhất!""Đúng thế. Em cũng rất thông minh, Dohyeon của thế giới này""Cậu ấy, tôi ở thế giới đó, đã làm tốt chứ?""Rất tốt. Vô cùng tốt. Em đã mang về rất nhiều chiếc cúp vô địch"Một nỗi hụt hẫng dâng lên trong ngực. "Thế nhưng ở thế giới này, tôi chẳng làm được gì cả. Ngay cả chuyện có thi đỗ đại học không cũng chẳng biết. Bây giờ mà muốn đi đánh giải chuyên nghiệp thì đã muộn mất rồi""Dù có chơi game hay không, có làm tuyển thủ hay không, đều chẳng quan trọng. Dohyeon ở bất cứ thế giới nào cũng sẽ làm tốt, cũng sẽ hạnh phúc""Thật sao?" Park Dohyeon cúi đầu, mũi giày khẽ cào lớp cát mịn, vẫn không muốn tin. Không khí bỗng chùng xuống, cậu bèn lảng sang chuyện khác, lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Anh là ai? Tại sao lại quen tôi ở thế giới kia?""Anh là đồng đội của em. Chúng ta đã cùng nhau giành được rất nhiều chức vô địch"Ánh mắt cậu trai 17 tuổi chợt sáng lên, nhưng cũng đượm thêm chút ngổn ngang khó tả. Chưa kịp mở lời, người đàn ông đã cúi xuống nhặt một vỏ sò. Một vỏ sò rất đỗi bình thường, màu xám trắng, chạm vào thì thô ráp, trên mặt loang lổ những dấu vết bị sóng nước bào mòn."Anh đến tìm em lần này có mang theo nhiệm vụ"Anh đặt vỏ sò vào lòng bàn tay Park Dohyeon, giọng ôn hòa: "Từ giờ, em đã có siêu năng lực. Dohyeon có thể nghe được những suy nghĩ thật sự trong lòng mọi người, trí nhớ cũng sẽ trở nên sắc bén, thậm chí đôi lúc còn có thể dự đoán tương lai. Dohyeon phải biết sử dụng tốt năng lực này nhé. Dù không có năng lực này, cuộc sống của em vốn dĩ đã có thể viên mãn hạnh phúc, nhưng có nó, em sẽ càng hạnh phúc hơn nữa"Ngón tay khép lại, Park Dohyeon nắm chặt vỏ sò. Trong ánh nắng gay gắt, khuôn mặt người kia dần trở nên trong suốt. Cậu đưa tay ra chạm nhưng chẳng còn cảm nhận được chút hơi ấm nào.Ý thức chợt mơ hồ, rồi lại bừng tỉnh. Park Dohyeon thấy mình vẫn đang gục trên bàn học, trở về lớp toán mà cậu chán ghét. Giấc mộng vừa rồi như một vệt sáng rực rỡ trong tuổi trẻ nhưng từng chi tiết vẫn rõ mồn một. Nhìn xuống lòng bàn tay, trống rỗng, không vỏ sò, chẳng có gì cả, chỉ có cánh tay gối đầu đã tê rần.Nhưng khi nhìn lên bảng, những con số và ký hiệu vốn khó hiểu đến tuyệt vọng, bỗng dưng cậu lại thấy mình không hoàn toàn không hiểu gì.Nửa phút sau, Park Dohyeon chạm đến khoảnh khắc gần với từ "hối hận nhất" trong đời.Anh ấy là ai?Tại sao mình lại không hỏi tên anh?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me