PERTHSANTA - CHẠM KHẼ VÀO TIM EM
Chương 4
Tối hôm đó, sau khi rời khỏi tiệm bánh, Perth về đến nhà trong tâm trạng khó tả. Anh ngồi trên ghế sofa mở điện thoại, nhìn tên "Santa" sáng lên trong danh bạ mới lưu. Chỉ một cái tên thôi mà cũng khiến tim anh xao động lạ thường.Màn hình vẫn mở, nhưng ngón tay anh ngập ngừng vài giây trước khi nhắn:"Này, tôi nghiêm túc vụ bộ phim cuối tuần đấy. Nếu cậu rảnh, đi cùng tôi nhé?"Tin nhắn được gửi đi. Perth ngồi im, mắt dán chặt vào màn hình. Anh không biết Santa sẽ trả lời ra sao. Cậu ấy luôn dịu dàng nhưng cũng luôn giữ một khoảng cách an toàn, có một bức tường vô hình mà anh chưa biết phải vượt qua bằng cách nào.Ở đầu dây bên kia, Santa nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn. Không phải vì cậu không hiểu ý mà là vì tim cậu đang đánh lạc lý trí.Santa ngồi trước bàn ăn trong căn bếp đã tắt đèn, chỉ còn ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên gương mặt cậu. Cậu đọc đi đọc lại tin nhắn rồi đặt máy xuống, rồi lại cầm lên. Trong đầu cậu là một mớ hỗn độn: "Đi xem phim với anh ấy thì có sao đâu, chỉ là bạn bè thôi mà. Nhưng nếu là bạn, thì tại sao tim mình lại đập nhanh như này?"Cậu cắn nhẹ môi dưới, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Cuối cùng, thay vì nghĩ thêm cậu nhắn lại một câu ngắn gọn. "Vậy hẹn anh tối thứ Bảy nhé."Vừa nhận tin nhắn, Perth cười đến mức phải ngả người ra ghế, tay vò đầu như thể không tin vào mắt mình. Anh cười với chiếc điện thoại như một kẻ mới biết yêu. Và đúng lúc ấy, anh cũng nhận ra không phải như một kẻ đang yêu. Anh đang yêu, trái tim anh đã lỡ nhịp vì cậu trai kia.Santa với sự trầm lặng, đôi mắt biết cười và ánh nhìn vừa dịu vừa buồn. Cậu khiến Perth muốn chạm vào, nhưng cũng không dám chạm quá sâu. Anh chưa từng thấy mình kiên nhẫn với ai đến thế, chưa từng muốn hiểu một người nhiều đến thế.Từ hôm đó, Perth càng có động lực. Anh định sẽ rủ cậu ăn tối sau buổi xem phim và nếu có cơ hội anh sẽ nói hết lòng mình.Những ngày tiếp theo, Perth gần như không ghé được tiệm bánh. Công việc cuối quý khiến anh bù đầu tăng ca, tan làm là đêm muộn. Nhưng bất kể mệt mỏi đến đâu mỗi tối trước khi ngủ, anh vẫn gửi tin cho Santa:"Hôm nay có mẻ bánh nào đặc biệt không?""Nếu mai tôi xong việc sớm, tôi ghé ăn thử bánh nhé?""Cậu đừng quên cuối tuần mình có hẹn xem phim đấy nhé."Santa trả lời đều đặn, không quá thân thiết cũng không quá xa cách. Lời nhắn của cậu luôn ngắn gọn nhưng ấm áp như một cách cậu đang dần quen với việc Perth hiện diện trong cuộc sống hằng ngày của mình.Tối thứ Bảy đến nhanh hơn cả hai tưởng. Buổi hẹn đầu tiên không phải là buổi hẹn chính thức nhưng cả hai đều chọn đồ kỹ như đi ra mắt.Perth đứng trước gương, thay ít nhất ba cái áo sơ mi. Cái đầu tiên quá đứng đắn, cái thứ hai lại nhăn ở cổ tay. Cuối cùng, anh chọn một chiếc áo khoác nâu nhạt, sơ mi trắng, tóc chải gọn vừa đủ chững chạc mà vẫn có chút gì đó gần gũi.Trước khi ra khỏi cửa, anh còn đứng lại nhìn gương, lẩm bẩm:
"Không phải buổi phỏng vấn, bình tĩnh." Rồi lại cười như tự giễu mình.Ở bên kia, Santa cũng đang đối diện tủ quần áo của mình một điều cậu hiếm khi làm. Tủ đồ của Santa toàn áo phông trắng đen, hầu hết để tiện cho việc làm bánh.Nhưng tối nay khác. Sau một hồi lục tung tủ quần áo, cậu mặc thử chiếc áo len be phối cổ sơ mi trắng, nhìn vào gương rồi đỏ mặt với chính mình. "Trông như đi xem mắt vậy trời."
Vừa chuẩn bị xong, điện thoại sáng lên:Perth: "Tôi đang đến. Cậu sẵn sàng chưa cậu chủ nhỏ."Santa nhìn dòng chữ, bất giác mím môi cười nhẹ. Thời gian gần đây, không hiểu vì sao Perth cứ thích gọi cậu như thế "cậu chủ nhỏ của tiệm bánh". Ban đầu Santa đỏ mặt phản đối nhưng càng về sau cậu không còn phản ứng gì. Có lẽ vì trong cái cách Perth nói có một thứ âm điệu khiến tim cậu ấm áp.Santa: "Cậu chủ nhỏ đã sẵn sàng" . Santa đùa theo anh.Tiếng còi xe vang lên ngoài ngõ khiến cậu giật mình. Qua khung cửa kính mờ hơi sương, cậu thấy bóng chiếc xe quen thuộc đang đợi. Perth bước xuống, tay đút túi áo khoác, vừa ngước nhìn lên đã thấy Santa bước ra, khép nhẹ cánh cửa gỗ phía sau lưng.Perth nhướng mày, khẽ cười một cái: "Mời cậu chủ nhỏ lên xe nhé ạ."Santa đỏ mặt, bối rối không đáp. Perth tiến đến mở cửa xe cho cậu, tự nhiên như đã làm điều đó rất nhiều lần."Không tới tiệm bánh mấy hôm nay, cậu có nhớ tôi không?". Perth hỏi khi xe lăn bánh chầm chậm giữa phố xá lên đèn.Cơn đỏ mặt ban nãy còn chưa kịp dịu đi thì giờ đây đã lan đến tận vành tai. Santa nghiêng đầu tránh ánh mắt anh, vờ nhìn ra ngoài cửa kính: "Nhớ, nhớ gì chứ."Perth khẽ cười, giọng trầm nhẹ: "Vậy à. Còn tôi thì nhớ lắm đấy."Câu nói lấp lửng khiến Santa càng thêm bối rối không khí trong xe cũng vì thế mà dường như nóng lên thấy rõ. Thấy phản ứng đáng yêu đó, Perth nhếch môi, ra vẻ vô tư: "Tôi chỉ nhớ hương vị bánh cậu làm thôi mà."Santa đỏ mặt quay sang nhìn anh định nói gì đó, nhưng lại thôi.Họ đến rạp phim đúng giờ. Perth đã đặt vé trước, họ xem một bộ phim nhẹ nhàng không ồn ào, không kịch tính. Ghế họ chọn nằm ở hàng sau cùng. Trong bóng tối mờ mờ của rạp chiếu, Santa ngồi im, đôi khi khẽ nghiêng đầu cười vì tình tiết dễ thương, nhưng mắt lại vô thức liếc sang người bên cạnh.Perth không chạm vào cậu, không vội vã nắm tay, cũng không cố gắng thu hẹp khoảng cách. Chỉ thỉnh thoảng nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Cậu thấy cảnh này giống bánh nhà cậu không?" hoặc "Nhân vật chính tính cách có giống cậu không nhỉ?"Santa bật cười, nhỏ đến mức không ai khác nghe được. Nhưng trong tim cậu, âm thanh đó lại vọng rất sâu.Kết thúc phim, Perth đưa cậu đến một nhà hàng sushi yên tĩnh nhưng rất ấm áp ơi. Bàn họ ngồi gần cửa sổ vừa đủ riêng tư, vừa đủ để nghe thấy tiếng gió lùa qua hàng cây.Sau khi gọi món, Perth ngước nhìn cậu khẽ mỉm cười. Khi nhân viên rời đi, anh chống cằm, nhìn Santa một lúc lâu không nói gì.Santa cảm nhận ánh mắt ấy ngại ngùng hỏi: "Mặt em dính gì à?""Tôi đang suy nghĩ không ngờ lại có ngày tôi ngồi đây cùng em."Santa khựng lại. Cậu ngẩng lên, vừa ngạc nhiên, vừa bối rối không chỉ vì câu nói, mà vì cách anh gọi "em" chứ không còn là "cậu" xa cách thường ngày nữa.Sự thay đổi nhỏ trong cách xưng hô khiến tim Santa lỡ một nhịp. Cậu cúi mặt, giả vờ chỉnh khăn ăn trước mặt, cố lảng tránh cảm xúc vừa ùa lên trong lòng. Mặt lại đỏ thậm chí lần này còn lan đến tận cổ."Là vì chiếc bánh đó à?". Santa trêu anh sau khi lấy lại bình tĩnh, khóe môi khẽ cong lên.Perth nhìn cậu, nhẹ lắc đầu, giọng trầm nhưng đầy chắc chắn:"Không. Vì em. Là vì em, không phải bánh."Santa không cười nữa. Cậu chớp mắt nhìn Perth, môi mím lại nhẹ. Không khí trong phút chốc trôi chậm hơn. Tiếng người nói chuyện bàn bên dường như xa hơn."Santa." Perth gọi khẽ, như đang dò nhịp tim của chính mình.
"Tôi biết em dè dặt, tôi thấy điều đó mỗi lần em lảng đi ánh mắt tôi. Nhưng tôi cũng thấy em cười khi tôi giả vờ giỏi làm bánh. Và tôi thấy mình không muốn bỏ lỡ điều gì từ em cả."Santa cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt viền khăn trải bàn. Một lúc sau, cậu ngẩng lên, mắt không trốn tránh nhìn thẳng vào anh."Vậy, nếu em cũng đang cố dẹp bỏ sợ hãi trong lòng, anh có đợi được không?"Perth không đáp. Anh vươn tay, đặt nhẹ lên bàn, chạm nhẹ vào mu bàn tay Santa. Rồi khẽ nói với tất cả sự chân thành:"Bao lâu anh cũng đợi."Ngoài khung kính, phố đã lên đèn rực rỡ. Trong lòng hai người, thứ ánh sáng mờ nhạt của những ngờ vực đã dần bị thay bằng thứ ánh sáng dịu dàng của điều gì đó đang bắt đầu chậm rãi, nhưng vững vàng.
"Không phải buổi phỏng vấn, bình tĩnh." Rồi lại cười như tự giễu mình.Ở bên kia, Santa cũng đang đối diện tủ quần áo của mình một điều cậu hiếm khi làm. Tủ đồ của Santa toàn áo phông trắng đen, hầu hết để tiện cho việc làm bánh.Nhưng tối nay khác. Sau một hồi lục tung tủ quần áo, cậu mặc thử chiếc áo len be phối cổ sơ mi trắng, nhìn vào gương rồi đỏ mặt với chính mình. "Trông như đi xem mắt vậy trời."
Vừa chuẩn bị xong, điện thoại sáng lên:Perth: "Tôi đang đến. Cậu sẵn sàng chưa cậu chủ nhỏ."Santa nhìn dòng chữ, bất giác mím môi cười nhẹ. Thời gian gần đây, không hiểu vì sao Perth cứ thích gọi cậu như thế "cậu chủ nhỏ của tiệm bánh". Ban đầu Santa đỏ mặt phản đối nhưng càng về sau cậu không còn phản ứng gì. Có lẽ vì trong cái cách Perth nói có một thứ âm điệu khiến tim cậu ấm áp.Santa: "Cậu chủ nhỏ đã sẵn sàng" . Santa đùa theo anh.Tiếng còi xe vang lên ngoài ngõ khiến cậu giật mình. Qua khung cửa kính mờ hơi sương, cậu thấy bóng chiếc xe quen thuộc đang đợi. Perth bước xuống, tay đút túi áo khoác, vừa ngước nhìn lên đã thấy Santa bước ra, khép nhẹ cánh cửa gỗ phía sau lưng.Perth nhướng mày, khẽ cười một cái: "Mời cậu chủ nhỏ lên xe nhé ạ."Santa đỏ mặt, bối rối không đáp. Perth tiến đến mở cửa xe cho cậu, tự nhiên như đã làm điều đó rất nhiều lần."Không tới tiệm bánh mấy hôm nay, cậu có nhớ tôi không?". Perth hỏi khi xe lăn bánh chầm chậm giữa phố xá lên đèn.Cơn đỏ mặt ban nãy còn chưa kịp dịu đi thì giờ đây đã lan đến tận vành tai. Santa nghiêng đầu tránh ánh mắt anh, vờ nhìn ra ngoài cửa kính: "Nhớ, nhớ gì chứ."Perth khẽ cười, giọng trầm nhẹ: "Vậy à. Còn tôi thì nhớ lắm đấy."Câu nói lấp lửng khiến Santa càng thêm bối rối không khí trong xe cũng vì thế mà dường như nóng lên thấy rõ. Thấy phản ứng đáng yêu đó, Perth nhếch môi, ra vẻ vô tư: "Tôi chỉ nhớ hương vị bánh cậu làm thôi mà."Santa đỏ mặt quay sang nhìn anh định nói gì đó, nhưng lại thôi.Họ đến rạp phim đúng giờ. Perth đã đặt vé trước, họ xem một bộ phim nhẹ nhàng không ồn ào, không kịch tính. Ghế họ chọn nằm ở hàng sau cùng. Trong bóng tối mờ mờ của rạp chiếu, Santa ngồi im, đôi khi khẽ nghiêng đầu cười vì tình tiết dễ thương, nhưng mắt lại vô thức liếc sang người bên cạnh.Perth không chạm vào cậu, không vội vã nắm tay, cũng không cố gắng thu hẹp khoảng cách. Chỉ thỉnh thoảng nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Cậu thấy cảnh này giống bánh nhà cậu không?" hoặc "Nhân vật chính tính cách có giống cậu không nhỉ?"Santa bật cười, nhỏ đến mức không ai khác nghe được. Nhưng trong tim cậu, âm thanh đó lại vọng rất sâu.Kết thúc phim, Perth đưa cậu đến một nhà hàng sushi yên tĩnh nhưng rất ấm áp ơi. Bàn họ ngồi gần cửa sổ vừa đủ riêng tư, vừa đủ để nghe thấy tiếng gió lùa qua hàng cây.Sau khi gọi món, Perth ngước nhìn cậu khẽ mỉm cười. Khi nhân viên rời đi, anh chống cằm, nhìn Santa một lúc lâu không nói gì.Santa cảm nhận ánh mắt ấy ngại ngùng hỏi: "Mặt em dính gì à?""Tôi đang suy nghĩ không ngờ lại có ngày tôi ngồi đây cùng em."Santa khựng lại. Cậu ngẩng lên, vừa ngạc nhiên, vừa bối rối không chỉ vì câu nói, mà vì cách anh gọi "em" chứ không còn là "cậu" xa cách thường ngày nữa.Sự thay đổi nhỏ trong cách xưng hô khiến tim Santa lỡ một nhịp. Cậu cúi mặt, giả vờ chỉnh khăn ăn trước mặt, cố lảng tránh cảm xúc vừa ùa lên trong lòng. Mặt lại đỏ thậm chí lần này còn lan đến tận cổ."Là vì chiếc bánh đó à?". Santa trêu anh sau khi lấy lại bình tĩnh, khóe môi khẽ cong lên.Perth nhìn cậu, nhẹ lắc đầu, giọng trầm nhưng đầy chắc chắn:"Không. Vì em. Là vì em, không phải bánh."Santa không cười nữa. Cậu chớp mắt nhìn Perth, môi mím lại nhẹ. Không khí trong phút chốc trôi chậm hơn. Tiếng người nói chuyện bàn bên dường như xa hơn."Santa." Perth gọi khẽ, như đang dò nhịp tim của chính mình.
"Tôi biết em dè dặt, tôi thấy điều đó mỗi lần em lảng đi ánh mắt tôi. Nhưng tôi cũng thấy em cười khi tôi giả vờ giỏi làm bánh. Và tôi thấy mình không muốn bỏ lỡ điều gì từ em cả."Santa cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt viền khăn trải bàn. Một lúc sau, cậu ngẩng lên, mắt không trốn tránh nhìn thẳng vào anh."Vậy, nếu em cũng đang cố dẹp bỏ sợ hãi trong lòng, anh có đợi được không?"Perth không đáp. Anh vươn tay, đặt nhẹ lên bàn, chạm nhẹ vào mu bàn tay Santa. Rồi khẽ nói với tất cả sự chân thành:"Bao lâu anh cũng đợi."Ngoài khung kính, phố đã lên đèn rực rỡ. Trong lòng hai người, thứ ánh sáng mờ nhạt của những ngờ vực đã dần bị thay bằng thứ ánh sáng dịu dàng của điều gì đó đang bắt đầu chậm rãi, nhưng vững vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me