TruyenFull.Me

Phá Đảo Dị Giới Cùng Nữ Thần Không Tín Đồ P2

Chương 239: Takatsuki Makoto Gặp Gỡ Thánh Long

Tienlucc

—Dũng Giả Abel và Thánh Long Helemerck.

Tôi đã nhìn thấy cảnh này ở khắp nơi trên các bức tượng đồng ở các khu định cư, sách ảnh và tranh tường của các nhà thờ về Ám Nguyên.

Nó được vẽ ở nhiều nơi như là nhân vật tượng trưng nhất của các Anh Hùng Huyền Thoại đánh bại Đại Ma Vương.

Và thế là, có một con rồng với lớp vảy trắng tinh đang nằm ngay trước mặt tôi.

Quaoo...thì ra đó là Thánh Long huyền thoại...

Tôi đã quên mất Kỹ năng Minh Mẫn của mình và cảm động một lúc.

"S-Sư phụ..." (Momo)

Momo nắm chặt lấy cánh tay tôi.

"Có chuyện gì vậy, Momo?" (Makoto)

"Ờm, anh hỏi 'có chuyện gì' nhưng...?" (Momo)

Momo run rẩy.

"Makoto-san...đó là chúa tể của Laberintos." (Abel)

"Chúa tể của Laberintos?" (Makoto)

Abel nói điều này khi nhìn vào con rồng trắng.

"Cổ Long huyền thoại được đồn đại là ở Tầng sâu nhất của Laberintos và được cho là đã sống hơn 10.000 năm... Không ngờ nó thực sự tồn tại..." (Abel)

Giọng của Dũng Giả Abel run run.

10.000 năm?!

Ấn tượng đấy!

Không hổ danh là Cổ Long của Đấng Cứu Tinh Abel-sama.

"Ma~a, giờ thì, tụi mình hãy đi nói chuyện với nó." (Makoto)

""?!""

Dũng Giả Abel và Momo đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Như thể họ đang nhìn một kẻ lập dị.

Tôi đã nói điều gì đó kỳ lạ à?

Tôi liếc nhìn Thuỷ Đại Tinh Linh.

"Có chuyện gì vậy, Đức vua?" (Dia)

"Không, không có gì đâu." (Makoto)

Vẫn giống như mọi khi.

Cô đang vươn vai.

Tôi đi về phía con rồng trắng, Dũng Giả Abel và Momo chậm rãi theo sau.

Rồng trắng khổng lồ đã nhắm mắt, nhưng nó không giống như nó đang ngủ nhỉ.

Bằng chứng là, khi chúng tôi đến gần nó khoảng 10 mét, nó khẽ mở mắt và nhìn xuống cả nhó,.

Nhìn kỹ nó thực sự mang lại một mức độ áp lực hoàn toàn khác.

"Rất vui được gặp nhau, tôi tên là Makoto." (Makoto)

Tôi tự giới thiệu.

Nhưng không có phản hồi.

Nó không nghe thấy tôi sao?

"Ờm ~ , có nghe tôi nói không...Thánh long-sama?" (Makoto)

"......"

Hở?

Chẳng lẽ tiếng người nó không hiểu sao?

Điều này gây phiền hà...

"Có thể là không hiểu những gì—" (Makoto)

(Đến đây làm gì, con người?)

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi.

C-Có thể nào đây là...?! Loại thần giao cách cảm?!

"Ờm...chúng tôi đang du hành để đánh bại Đại Ma Vương. Thánh long-sama có thể vui lòng cho chúng tôi mượn sự giúp đỡ của mình không?" (Makoto)

Tôi nhận thấy sau khi đã nói điều này, nhưng đây không phải là điều tốt hơn nên để Dũng Giả Abel nói sao?

(Tại sao ta phải giúp đỡ con người chứ?)

Câu trả lời tôi nhận được không thuận lợi.

Hay đúng hơn là, nó rất lạnh lùng.

"M-Makoto-san..." (Abel)

"Sư phụ..." (Momo)

Dũng Giả Abel và Đại Hiền Giả-sama đang kéo quần áo của tôi từ phía sau.

"Có chuyện gì vậy?" (Makoto)

Khi tôi quay lại, cả hai đều có khuôn mặt cứng đờ.

"Đ-Đi thôi..." (Abel)

"Em nghĩ rằng Rồng-sama đang tức giận..." (Momo)

Thật ư?

Nó là Thánh Long huyền thoại, nên tôi không nghĩ nó nóng tính như vậy.

Tôi lại nhìn rồng trắng một lần nữa, nhưng có vẻ như nó đã mất hứng thú với chúng tôi rồi, nó đã nhắm mắt lại.

Nó dường như cũng không phản ứng gì với Dũng Giả Abel.

Eee? Nó không cho chúng tôi mượn sự giúp đỡ của mình à?

Có phải chúng tôi đến đây quá sớm không...?

Theo cuốn sách tranh Truyền thuyết về Dũng Giả Abel, Bạch Thánh Long trở thành đồng đội của họ sau khi đánh bại Bifrons.

'Con rồng huyền thoại thừa nhận họ sau khi đánh bại một Ma Vương', chắc là do chuyện này.

Có vẻ như nó sẽ không giúp chúng tôi lúc này.

Không thể khác được. Hãy quay về thôi.

Hãy coi việc chúng tôi đã đến được Tầng sâu nhất của Laberintos là một tiến triển tốt.

Chính vào lúc đó...

Một cơn gió dữ dội đã xảy ra và mặt đất rung chuyển.

Một bóng đen khổng lồ xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Một con Cổ Long có vảy đỏ như đang bốc cháy.

Con rồng đó liếm môi và nói tiếng người.

"Mẹ Rồng ạ, người sẽ không quan tâm nếu con ăn chúng chứ?"

O-Oi oi.

Cổ Long sống một thiên niên kỷ chắc là già lắm rồi nhỉ?

Vậy sao lại có một con Cổ Long giống yankee như thế này chứ?!

"Makoto-san! Con rồng này là Xích Long ăn thịt huyền thoại! Một con Cổ Long hung bạo thích tấn công con người! Số lượng ngôi làng mà tên này đã phá hủy là không thể đếm được!" (Abel)

"Hiih!" (Momo)

Momo hét lên trước những lời của Dũng Giả Abel.

Ra là vậy...

Một con Cổ Long có sở thích ăn thịt người...

Vậy là một con rồng như vậy đã để mắt tới chúng tôi.

Điều này thật đáng lo ngại.

"Bạch long-sama, chúng tôi không đến đây để chiến đấu. Chúng tôi sẽ ngoan ngoãn rời đi, vì vậy có thể tha cho chúng tôi không?" (Makoto)

Tôi không nói chuyện với con Xích Long mà là Bạch Thánh Long chắc chắn phải có địa vị cao hơn.

Nhưng...

(Hãy làm những gì con thích.)

Tôi có thể nói những lời đó không nhắm vào chúng tôi mà là Xích Long.

Khoảnh khắc tiếp theo, miệng của Xích Long cong lên thành một nụ cười, và nó tấn công chúng tôi.

Điều này...chúng tôi nên làm gì đây?

Tôi nắm lấy tay Dia.

"Thời Không Ma Pháp: [Gia Tốc Tâm Trí]." (Makoto)

Tôi kích hoạt Vận Mệnh Ma Pháp.

Đó là Sơ Cấp Ma Pháp mà tôi đã luyện tập gần đây.

Ma thuật này vốn là phép thuật cho phép mình kéo dài 1 giây ra thêm vài chục lần bên trong đầu.

Hiệu ứng đó cũng đến với Dia, người mà tôi đang nắm tay.

Tôi đồng bộ hóa với Dia và nói chuyện với cô nàng.

(Dia, em có nghe thấy anh nói không?) (Makoto)

(Vâng, thưa Đức vua. Có chuyện gì vậy?) (Dia)

(Anh không muốn chiến đấu với đồng đội của Thánh Long...) (Makoto)

(Nhưng con thằn lằn đỏ đó lại xấc xược nói rằng nó muốn ăn thịt Đức vua?) (Dia)

Đôi mắt Dia lạnh lùng.

Tôi có thể thấy rằng cô hơi tức giận.

(Dia, làm ơn vô hiệu hóa nó mà không giết nó.) (Makoto)

(Vâng, thưa Đức vua.) (Dia)

Tác dụng của Gia Tốc Tâm Trí đã hết.

"[Băng Tức]." (Dia)

Tôi nghe thấy giọng nói của Dia.

Dia thổi một tiếng 'fuuuh'.

Và rồi, con Xích Long trước mặt chúng tôi biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng trong nháy mắt.

...Điều này...không chết sao?

"Dia?" (Makoto)

"Không sao đâu ạ ~ . Em đã kiềm chế lại rồi." (Dia)

Dia cười khúc khích trước tiếng gọi của tôi.

Có vẻ như cô đã cảm thấy tốt hơn bây giờ.

"Hở?" (Abel)

"C-Cái gì?" (Momo)

Dũng Giả Abel và Momo là những người phát ra những tiếng nói chết lặng.

Và cả những con Cổ Long xung quanh nữa.

Sau một hồi im lặng, những con Cổ Long đứng dậy và hướng sát khí vào chúng tôi.

Vậy là nó thành ra thế này...

"Thánh long-sama, chúng tôi không muốn chiến đấu. Làm ơn để chúng tôi đ—" (Makoto)

"Guoooooooh!"

"Đồ khốn! Con người hèn hạ!"

"Đừng nghĩ rằng ngươi có thể sống sót trở về!"

Giọng nói của tôi bị át đi bởi tiếng hét giận dữ của những con Cổ Long khác.

Không, tệ rồi đây.

Những con Cổ Long nóng nảy hơn tôi nghĩ.

"Makoto-san! Chạy ngay đi!" (Abel)

"Sư phụ! Những con Cổ Long khác cũng đang tấn công!" (Momo)

Dũng Giả Abel rút kiếm ra khỏi vỏ và Momo đang niệm chú.

Nhưng tôi chỉ đến đây để gặp Thánh Long, không phải để chiến đấu.

Và hơn hết, nếu tôi đánh bại chúng, liệu Thánh Long có trở thành đồng đội của chúng tôi không?

Tôi nhìn con rồng trắng.

Nhưng nó đã nhắm mắt.

Có vẻ như nó không có ý định ngăn cản những con Cổ Long khác.

"Có vẻ như sẽ rất khó để chạy trốn, thưa Đức vua." (Dia)

Dia thì thầm với tôi như thể đang rất vui.

Đúng là chúng tôi đang bị bao vây bởi những con Cổ Long và không thể chạy trốn.

Có vẻ như chúng tôi đang ở trong một trận chiến không thể tránh khỏi.

Một con rồng mở miệng định bắn ra một hơi thở của rồng.

Hàa...

Tôi một lần nữa kích hoạt Vận Mệnh Ma Pháp.

"Thời Không Ma Pháp: [Gia Tốc Tâm Trí]." (Makoto)

(Dia, em có thể vô hiệu hóa tất cả Cổ Long ở đây không?) (Makoto)

(Để xem nào ~ . Sẽ khó khăn nếu chỉ có một mình em.) (Dia)

(...Bao nhiêu người sẽ làm được điều đó?) (Makoto)

(Em nghĩ 4-5 là đủ. Em có nên gọi họ không?) (Dia)

(Không còn lựa chọn nào khác.) (Makoto)

Không thể khác được.

(Em sẽ lấy một ít mana của ngài để triệu hồi nhé, Đức vua. Được chứ?) (Dia)

(Của anh á...? Không sao đâu.) (Makoto)

Dù mana của tôi gần như bằng không...

Liệu nó cần thiết đến thế?

(Fufu! Cảm ơn mọi người rất nhiều. Vậy thì...đến đây, các chị em của tôi.) (Dia)

Dia vẫy tay và ánh sáng xanh tập trung trong không khí, và ngay sau đó, nó biến thành hình dạng của con người.

5 Undine xuất hiện.

Vẻ ngoài của họ giống hệt Dia.

(H-Hở...?) (Makoto)

Tầm nhìn của tôi tối sầm lại trong một giây.

Cảm giác như sức lực bị rút cạn khỏi cơ thể tôi.

Và sau đó, tôi cảm thấy như thể trọng lượng được đặt trên cả hai vai của mình.

Cảm giác này... chẳng lẽ là...

"Dia nè, em đã sử dụng bao nhiêu tuổi thọ của anh để triệu hồi các chị em của mình vậy?" (Makoto)

"Hở?" (Dia)

Dia làm vẻ mặt kinh ngạc.

Cô gái này không lấy mana của tôi mà là tuổi thọ của tôi.

Hay đúng hơn, mana và tuổi thọ của các Tinh Linh là vô hạn.

Tôi chắc rằng Dia thấy cả hai đều giống nhau.

"Ờm...để xem...khoảng 10 năm mana?" (Dia) <Tluc: R.i.p Makoto :v >

"Vậy à." (Makoto)

10 năm tuổi thọ nhỉ...

5 Thuỷ Đại Tinh Linh trong 10 năm.

Vì vậy, tôi không thể sử dụng nó như tôi muốn.

Hay đúng hơn là, khi tôi mượn sự giúp đỡ của Dia, nó khiến tôi rất mệt mỏi. Có thể là điều này cũng đang hút tuổi thọ của tôi?

Có vẻ như tôi sẽ phải nạp nó ở đâu đó.

"Ơ-Ờm...điều đó không tốt sao ạ...?" (Dia)

Dia lo lắng hỏi với đôi mắt buồn bã.

"Không, không sao đâu." (Makoto)

Dù sao chúng tôi cũng đang gặp rắc rối ở đây.

"Anh sẽ để nó cho em, Dia." (Makoto)

Khi tôi nói điều này, Dia nở một nụ cười thật tươi.

"Vâng, thưa Đức vua. Hãy gọi cho em như ngài muốn. Hãy dạy những con thằn lằn chỉ mới sống vài nghìn năm này một bài học." (Dia)

Dia cười nham hiểm.

Những Thuỷ Đại Tinh Linh thực sự hành động theo cảm xúc của họ.

Tôi khẽ thở dài và ra lệnh cho các Undine.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me