Phainaxa Mynaxa Ve Mot Chuyen Tinh
Tags: PhaiNaxa, OOC, lệch nguyên tác._ Chàng trai chạm tay vào má người thiếu niên, hắn cảm nhận được cậu đã sững người lại.Phainon phì cười: “Thì ra hồi trẻ thầy dễ thương thế này.”Cậu thiếu niên gạt tay chàng trai ra: “Thầy gì? Anh đang nói cái gì thế?”Trước mặt Phainon là Anaxa thời niên thiếu, tóc hơi ngắn, da dẻ mềm mại và hai mắt sáng rực nhìn hắn đầy khó hiểu. Hắn buông bàn tay ra khỏi má cậu, đầu ngón tay còn vương vấn hơi ấm từ làn da trắng kia.Phainon rũ mi: “Thầy không phải quan tâm điều đó đâu. Nó không quan trọng, chỉ là em muốn gọi vậy thôi.”Sao có thể nói rằng bản thân cùng Nhà Khai Phá khám phá ra sức mạnh của Thời Gian, khiến mình trở về quá khứ đâu chứ. Mà chính Nhà Khai Phá cũng chẳng biết rằng Phainon hắn đang ở khoảng thời gian nào trong dòng lịch sử dài đằng đẵng kia mà.Thiếu niên Anaxa hơi nheo mắt nhìn chàng trai kì lạ trước mặt, sau cũng chẳng hỏi gì thêm. Cậu không biết hắn là ai, cũng chẳng biết hắn từ đâu đến, chỉ cảm thấy rằng hắn sẽ chẳng làm hại mình. Điều đó khiến tinh thần cậu thả lỏng hơn.“Tôi chưa gặp anh bao giờ, anh mới đến đây sao? Anh tên là gì?”“Hì, phải rồi, thầy chưa biết nhỉ? Em tên là Phai…” Chàng trai tóc trắng ngừng lại. Một thoáng do dự ngắn ngủi, hắn nói: “Gọi em là Khaslana đi.”Anaxa chớp chớp mắt nhìn hắn.Nơi hai người đang đứng và trò chuyện là dưới một gốc cây gần ngoại ô thành bang Anaxa sống. Ngày nhỏ, cậu thường hay ra đây tìm thú vui chơi, giờ đây vẫn ngồi ở đây đọc những cuốn sách cậu và chị cậu mua được. Gió mát rười rượi, đã vậy lại còn cách khu chợ trong thành một khoảng cách khá xa, không sợ bị làm ồn.Phainon nhìn cuốn sách đang đọc dở trên tay của Anaxa, thầm cảm thán trong lòng. Thầy hắn từ nhỏ đã ham học hỏi, bảo sao có thể trở thành Học giả với tiếng tăm lẫy lừng ở Điện Cây Giác Ngộ như thế. Là một trong những học trò ưu tú của vị Hiền nhân ấy, hắn cảm thấy rất tự hào.“Khaslana.” Anaxa đột nhiên lên tiếng.“Ừm?” Hơi bất ngờ một chút, Phainon ậm ừ đáp lại. Lâu rồi chưa ai gọi tên thật ấy của hắn, thành ra chính mình lại làm mình bất ngờ.“Khaslana…” Anaxa vẫn gọi, đôi mắt cậu chớp chớp nhìn chàng trai trước mặt.Phainon bật cười: “Thầy à, gọi tên không giải quyết được chuyện gì đâu. Nếu muốn nhờ vả gì đó, thầy hãy nói thẳng mong muốn ra.”Anaxa vẫn nhìn hắn, như ngẫm nghĩ gì đó, cuối cùng vẫn gọi: “Khaslana.”“Em đây.” Phainon rũ mắt nhìn cậu thiếu niên, trong lòng hắn dâng lên một nỗi thoả mãn chưa từng có. “Em nghe thấy thầy rồi.”Anaxa gấp sách lại, thành thật nói: “Lúc đầu tôi cũng có hơi thắc mắc, có thể cái tên Khaslana là tên của anh thật, nhưng hình như chưa ai gọi anh bằng cái tên đấy bao giờ. Vậy tại sao anh lại nói cho tôi cái tên đó?”Anaxa lại ngước lên, khẳng định chắc nịch: “Chỉ có thể là anh muốn tôi gọi anh vậy thôi.”Phainon mỉm cười, thầy của hắn quả nhiên là tinh tường từ nhỏ. Phainon xuất hiện ở đây, một phần là do sức mạnh Thời Gian của Nhà Khai Phá, phần còn lại chính là từ chấp niệm sâu thẳm trong tim hắn. Nhà Khai Phá có thể suy nghĩ ra hàng trăm thời không mà Đấng Cứu Thế có thể đến nhưng không thể ngờ rằng, hắn vì nhớ nhung hương bạc hà mà đẩy bản thân về khoảng thời gian vị Hiền nhân học phái Hạt Trí tuệ kia đang trong tuổi trưởng thành. Càng bất ngờ hơn nữa là hắn lại nói ra cái tên đã bị lãng quên hơn chục triệu năm cho cậu thiếu niên ấy biết. Không vì lí do gì cả, Phainon chỉ muốn người thương gọi tên mình thôi.Phainon toan muốn đưa tay ra xoa đầu thiếu niên nọ, nhưng lại thấy không phù hợp lắm nên lại thôi.Anaxa nghe giọng hắn vui vẻ khen ngợi mình: “Thầy đúng là tinh ý.”Cậu khịt mũi, được khen sao lại không thấy thoải mái nhỉ?Và rồi cậu thiếu niên lại nghe chàng trai kia nói: “Em đến từ một thời không trong tương lai, ở đó em đã thấy thầy và những nghiên cứu của thầy thật vĩ đại. Vậy nên em đã theo chân làm học trò của thầy.”“Tôi tưởng anh vẫn muốn giấu chuyện đó.”“Vậy là thầy biết rồi sao?” Phainon chớp chớp mắt, đột nhiên hắn thấy thầy mình cũng thật nguy hiểm.Anaxa gật đầu: “Không khó để suy ra.” “Vậy thầy có muốn hỏi tương lai sẽ xảy ra chuyện gì không?” Anaxa ngẫm nghĩ kĩ một lúc, lắc đầu: “Không cần, tương lai xảy ra chuyện gì thì cứ để tương lai đến. Hiệu ứng cánh bướm đáng sợ lắm, tôi không muốn làm tội phạm của thời gian.”Phainon cũng đoán rằng cậu sẽ trả lời như vậy. Thầy của hắn vốn không quan tâm đến mấy cái này. Để nghĩ và tin tưởng rằng hắn đến từ tương lai đã là giới hạn tri thức của cậu rồi. Bỗng, một trận gió nổi lên. Phainon ngẩng đầu. Trong cơn gió, trong những dòng thời gian dài đằng đẵng của lịch sử, hắn nghe thấy tiếng của Nhà Khai Phá gọi mình.Phainon thẳng lưng lại: “Đến giờ em phải về rồi.”Anaxa cũng nhìn trời để đoán thời gian, chẳng biết từ bao giờ sắc xanh của chiều thu đã ngả sang màu cam đỏ. Cậu thiếu niên nhớ tới người chị của mình, hẳn giờ này chị ấy đã về rồi. “Thầy ơi, thầy có thể tiễn em về được không?”Anaxa nhíu mày. Tất nhiên là không rồi. Không quen không thân không biết gì nhau, thậm chí nơi hai người đang đứng đây còn không phải là nhà của cậu, việc gì cậu phải tiễn khách ta ra tận “cổng”.“Được.”Cậu thiếu niên đồng ý, chàng trai trước mặt cậu rạng rỡ hẳn lên. Trông y hệt như mặt trời đang dần lui xuống phía chân trời xa xa.Dù không muốn, Anaxa vẫn đồng ý. Cậu cảm thấy Phainon là một người rất lạ. Cái lạ ấy khác sự xa lạ mà cậu cảm nhận với những người khác. Và cậu nghĩ nếu đồng ý với yêu cầu của hắn thì hắn sẽ rất vui. Anaxa không có lí do gì để khiến cho Phainon vui cả, nhưng trái tim cậu lại bảo cậu hãy làm theo những gì nó mách bảo. Chỉ một lần thôi. Nó bảo thế, và cậu nghe theo.Hai người đi ra khỏi thành bang, đến một đồng cỏ lau rộng lớn gần đó. Không phải Anaxa chưa từng ra khỏi thành nhưng chắc chắn cậu nhớ rất rõ bên cạnh nơi cậu đang sống không có một cánh đồng cỏ nào cả. Điều này rất kì lạ nhưng so với người đứng bên cạnh cậu đây thì sự kì lạ ấy chẳng là gì. Tiếng gọi của Nhà Khai Phá có thể vọng tới thời điểm trong lịch sử này thì hẳn rằng hai thời không sẽ giao nhau tại một địa điểm nào đó, đó chính là lối ra. Phainon nhìn đồng cỏ lau rộng lớn ngả nghiêng trong gió trước mặt, thầm nghĩ rằng cánh cổng này thật phô trương. Một “lỗi phần mềm” rõ ràng thế này liệu có ảnh hưởng đến những người bình thường ở thời không này không? Phainon chẳng biết, hắn bước ra giữa đồng cỏ.“Cảm ơn thầy đã tiễn em ra tận “cổng”. Thầy cũng mau về đi, nếu không chị của thầy sẽ lo lắng đấy.”Anaxa không nói gì. Cậu đưa tay lên vẫy vẫy tạm biệt, sau đó quay lưng men theo lối cũ để trở lại thành bang, về lại ngôi nhà nhỏ chỉ có hai chị em của cậu. Thế nhưng, bước được vài bước, chân của cậu đã dừng lại. Trong vô thức, cậu thiếu niên xoay người lại, nhìn về phía cánh đồng.Hai thời không giao nhau một cánh đồng cỏ lau rộng lớn. Ở thời không của Anaxa đang là sắc trời đỏ cam ảm đạm, trời lặng gió và đìu hiu, vậy mà ở cánh đồng kia lại ấm áp nắng hè chiều, mặt trời ngả bóng bốn giờ, từng trận gió nổi lên phả hương cỏ và lúa vờn qua chóp mũi của cậu thiếu niên. Hình như vừa có mưa đi qua, Anaxa nghĩ thầm, thật thơm.Ở giữa cánh đồng, Phainon đứng thẳng, dáng người đơn độc giữa chốn rộng lớn nom thật nhỏ bé. Anaxa nheo mắt nhìn kĩ, hắn đang nhìn về phía này, nhìn thẳng vào cậu. Mới chỉ có vài bước chân mà đã trông thật xa xăm đến lạ lùng. Cậu thiếu niên tóc xanh thầm nhủ, quả là không ngăn được sức mạnh của thời gian. Rồi cậu lại nhìn kĩ chàng trai đứng giữa đồng phía xa với tà áo bay trong gió. Ở đó, chàng trai ấy cũng nhìn về phía này. Hai người chỉ bước xa nhau vài bước chân nhưng khoảng cách lại là cả một lịch sử nhiều đau thương và mất mát.Hắn đứng đó, như tận hưởng cái ôm của cơn gió mùa hè và những bông lau, lại như ngẩn ngơ trước dòng thời gian không thuộc về mình.Hắn đứng đó, dùng đôi mắt đã chứng kiến biết bao chia ly đau khổ, giờ đây ôm trọn lấy hồng trần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me