TruyenFull.Me

[Phainon x Reader] Bình Minh Của Đấng Cứu Thế

chương 17: hạnh phúc vay mượn từ kẻ khác

bonqqqqq

Dạo gần đây, em cảm thấy bầu không khí giữa cả hai cứ chùng xuống như thể trong căn phòng này đang lặng lẽ đếm ngược. Hắn vẫn ở bên, vẫn im lặng nghe em kể những chuyện vụn vặt, vẫn kéo em vào lòng mỗi tối, nhưng ánh mắt hắn ngày một xa hơn, như không còn trú ngụ hoàn toàn ở nơi đây nữa.

Hắn hay ra ngoài, thường vào những đêm sương dày nhất, khi em giả vờ ngủ mà vẫn nghe tiếng cửa khẽ khàng đóng lại. Em biết hắn đi đâu, và để làm gì. Cái mùi bụi lạnh lẽo ấy đã chẳng còn lạ với em nữa.

Nhưng em không hỏi. Không phải vì không muốn biết, mà vì em biết định mệnh không thể nào thay đổi. Chúng em chưa từng có cơ hội lựa chọn một con đường khác. Những gì ở giữa hai đứa, từng cái chạm tay, từng nụ hôn, từng câu thì thầm trước khi ngủ, tất cả đều là thứ ăn trộm được từ số phận.

y/n ngồi trên chiếc giường trắng, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ vàng nhạt hắt lên bức tường loang lổ bóng đêm. Ngoài kia, gió cứ thổi từng đợt, lùa qua khe cửa để lại một âm thanh rất khẽ, rất lạnh, như tiếng thì thầm của những điều chẳng ai dám nói thành lời.

Em đang ôm lấy đầu gối, đầu hơi cúi xuống, mái tóc dài rũ nhẹ che nửa gương mặt, ánh mắt không rõ đang nhìn vào đâu có lẽ là khoảng trống giữa hai người, hoặc sâu hơn, là một đoạn ký ức nào đó em đang cố giữ chặt.

Hắn vừa bước vào, không vội, không chậm, vẫn là dáng người quen thuộc mà em có thể nhận ra trong cả một căn phòng không đèn. Mùi tanh nhàn nhạt vẫn còn vương trên áo hắn, dù hắn đã cố giấu, nhưng em biết. Em luôn biết.

Không một lời. Hắn đứng đó, ánh mắt liếc qua em rồi dừng lại một chút, như thể muốn nói gì nhưng không thể cất lời. Em ngẩng lên, đưa tay vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình, động tác đơn giản mà chứa đựng tất cả những điều không nói.

"Lại đây"

y/n khẽ mỉm cười, môi cong lên nhẹ như đang dỗ một đứa trẻ mệt mỏi.

Hắn nhìn em vài giây, rồi như bị một lực vô hình kéo lại, hắn bước tới và ngồi xuống. Chỉ thế thôi, nhưng giường như đã khiến căn phòng thở nhẹ. Em nghiêng người, tựa đầu vào vai hắn, mùi máu còn vương lại đó nhưng em không tránh, cũng không hỏi. Tay hắn hơi siết lại một chút, như đang kìm nén điều gì.

"Cipher..."

y/n thì thầm, mắt vẫn nhắm lại, như thể nếu không mở ra thì sẽ không phải nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của người bạn đã nằm xuống.

"Em không ra tay quá nặng chứ?"

Câu hỏi vang lên như một giọt nước nhỏ rơi xuống bề mặt phẳng lặng giữa hai người. Không buộc tội. Không phán xét. Chỉ là một lời thì thầm, đủ nhẹ để tan vào đêm, nhưng cũng đủ nặng để làm hắn siết lấy tay em chặt hơn một chút.

Hắn không trả lời ngay. Đáng lẽ hắn nên hỏi vì sao em biết được những chuyện này nhưng rồi cảm thấy hắn cũng không cần thiết biết nhiều như thế.

Một khoảng lặng kéo dài. Căn phòng lúc này chỉ còn tiếng gió đập vào khung cửa và hơi thở nặng nề của hắn, thứ từng là gió mát giữa đêm, giờ lại âm ấm mùi máu và khói.

"...Không"

Hắn cuối cùng cũng cất lời, giọng khàn và mệt mỏi đến mức tưởng như gió cũng có thể cuốn đi.

"Ta đã cho cô ấy cơ hội... nhưng cô ấy vẫn chọn lừa ta"

Em khẽ gật đầu khi nghe hắn nói, vẫn không mở mắt, như thể nếu mở ra, em sẽ nhìn thấy máu còn nhỏ giọt trên tay hắn, hoặc tệ hơn, sự trống rỗng trong mắt người từng là bạn của em.

"Ừm"

Em đáp, giọng khô khốc như đang nuốt thứ gì đó đắng nghét.

Khaslana không nhìn em. Hắn vẫn giữ yên ánh mắt vào khoảng tối trong phòng, như thể nơi đó cất giấu điều gì mà hắn không thể chạm tới được. Tay hắn thả lỏng ra một chút rồi bất giác đưa lên, ngón cái nhẹ chạm vào gò má em, một vệt máu khô bị cạo ra, rơi xuống áo hắn.

"Chị không giận ta à?"

Lời hỏi cộc lốc, không mang chút mong đợi nào. Như thể chính hắn cũng không nghĩ mình xứng đáng được tha thứ.

Em lắc đầu, không dứt khoát, chỉ là một chuyển động rất nhẹ nơi tóc chạm vào vai hắn.

"Không... Không giận"

Vì em hiểu, hắn đã từng có cơ hội không ra tay. Nhưng cô ấy thì không. Không chọn sự an toàn. Không chọn con đường khác. Và hắn, hắn chưa bao giờ là người trốn chạy khỏi cái giá của sự phản bội. Có lẽ hắn đã không còn sự lựa chọn nào nữa nên mới làm thế để lấy đi Hoả Chủng.

Ánh mắt em khẽ dời xuống bàn tay hắn đang đặt trên đùi, những vết máu chưa kịp rửa sạch đã bắt đầu khô lại, bám theo rãnh da và móng tay như thể ký ức cũng có màu.

"Chị biết"

y/n khẽ nói, lời thì thầm như một nhánh khói, tan ngay khi vừa thốt ra.

"Từ đầu Cipher cũng biết, nếu lừa em... thì kết cục sẽ như thế"

Hắn khựng lại. Đôi vai rộng run lên nhẹ đến mức nếu em không tựa đầu lên đó, có lẽ sẽ chẳng ai nhận ra.

"Chị ấy chọn như vậy..."

Em nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để kìm cơn run trong ngực.

"Thì cũng phải chấp nhận."

Im lặng lại buông xuống, như một tấm chăn dày phủ lên hai cơ thể đang dựa vào nhau. Nhưng lần này, không còn là khoảng lặng gượng gạo hay buốt giá. Mà là yên ắng giữa hai kẻ cùng kiệt sức. Không ai buộc tội ai, cũng không còn cố giữ lấy lý do để tha thứ. Họ chỉ còn lại nhau, và chút ấm áp ít ỏi sót lại trong bàn tay nắm lấy nhau chưa buông.

"Chị biết không... Đáng lẽ cô ấy đã thoát được"

Giọng hắn vang lên, khàn đặc như có hàng trăm mảnh vỡ mắc trong cổ họng. Mỗi từ bật ra đều như bị cứa vào từ bên trong.

"Nhưng cô ấy... quay lại. Chỉ vì một đồng xu chứa lời nói dối của cô ấy"

Bàn tay hắn bất giác siết lại, móng tay găm vào lòng bàn tay, đến mức rớm máu. Nhưng hắn không để ý. Không còn cảm nhận được gì nữa.

"Chị biết mà... biết rõ chứ... vì ánh sáng của Okhema, vì bảo vệ lời nói dối ấy... nên cô ấy mới chết"

"Và ta..."

Hắn bật cười. Một tiếng cười rỗng đến mức em cảm thấy rùng mình.

"Ta lại hèn hạ đến mức... dùng đồng xu để nhử cô ấy"

"Ta biết rõ Cipher sợ có người nhận ra lời nói dối đó. Ta biết chứ..."

"Vậy mà ta vẫn..."

Khaslana cúi đầu, hai tay chống vào đùi, như thể trọng lượng của những lời vừa nói ra đang đè gục cả sống lưng hắn.

"Ta vẫn đưa nó ra. Như một cái móc câu. Và rồi... ta giết cô ấy"

Vai hắn rung lên, không phải vì lạnh, mà là vì bên trong hắn đang nổ tung thành từng mảnh vụn. Tất cả niềm tin, đạo lý, lý trí, mọi thứ từng khiến hắn nghĩ rằng mình còn kiểm soát được, giờ đang sụp đổ, như thể chỉ còn lại một đứa trẻ hoảng loạn đứng giữa đống đổ nát, tay bê bết máu, mắt không còn dám nhìn thẳng.

y/n không ngăn hắn lại. Không dỗ dành. Không nói rằng "không phải lỗi của em"

Vì em biết, hắn không cần được tha thứ. Hắn chỉ cần một người ngồi yên ở đó, nghe hắn trút hết nỗi đau, như một cánh cửa cuối cùng để hắn không chìm hẳn vào vực.

Em không nói gì nữa.

Có quá nhiều điều muốn thốt ra, có quá nhiều cảm xúc đang trào lên trong lồng ngực, nhưng rồi tất cả lại nghẹn tắc nơi cổ họng. Một nửa em là đứa trẻ từng khóc cạn nước mắt bên xác bạn, một nửa còn lại là người đã thấy rõ sự thật, rằng chính người em đang tựa vào lúc này... là kẻ đã kết thúc sinh mệnh của cô ấy.

Nếu là trước kia, nếu em không biết hắn là ai, thì có lẽ em đã căm hận hắn đến tận xương tủy. Nhưng bây giờ, em lại không biết phải hận thế nào nữa. Chỉ thấy mệt. Chỉ thấy trái tim mình như bị rút hết máu.

y/n để im như vậy, không nói gì, không động đậy. Hắn cũng không nói gì thêm. Căn phòng rơi vào một khoảng yên lặng đến mức tưởng như thời gian cũng bị chôn lại ở đó.

Lúc này, trong đầu em không còn là những hình ảnh của Cipher đang cười, hay Cipher đang nằm trên nền đất lạnh nữa. Mà là một đồng xu. Nhỏ thôi. Nhưng đủ để đánh đổi tất cả. Á thần mưu kế, Miêu tặc dối trá sao? thế là lại chết đi chỉ vì bảo vệ một lời nói dối, thật nực cười. Gì mà mê tiền như mạng, không phải chỉ với một đồng xu đã đủ kéo cô ấy trở về với cái chết sao?

Nếu đó là cái giá để bảo vệ ánh sáng, thì cô ấy đã chấp nhận. Còn hắn... hắn chỉ là người buộc phải kết thúc lựa chọn đó.

Không anh hùng. Cũng chẳng tội đồ. Chỉ là những kẻ sống sót, cố giữ cho bản thân không hóa tro. Em thở dài, khẽ khàng đến mức như không có thật. Rồi dựa sát hơn vào vai hắn, không nói gì. Không phải vì tha thứ. Cũng không phải vì đồng cảm.

Mà vì em biết, chẳng còn ai khác có thể hiểu nổi sự nặng nề ấy, ngoài hắn. Và nếu giờ hắn buông tay, thì sẽ không còn ai níu lại nữa.

Đau khổ thì cả hai đều đau cả, nhưng em biết hắn là người đau khổ nhất ở đây. Chính tay giết bạn mình, cái hình ảnh đó như một lời nguyền lặp lại trong giấc ngủ của hắn. Hắn không kể, nhưng em biết. Mỗi đêm hắn quay lưng về phía em, cái cách bờ vai co lại như một đứa trẻ, bàn tay giấu trong chăn khẽ run, là em biết. Không có vết thương nào đáng sợ bằng vết thương do chính tay mình tạo ra.

Em đã từng thử nói rằng "Chúng ta không còn lựa chọn nào khác" nhưng lời đó nghe như một sự nguỵ biện rẻ tiền. Có những thứ, dù biết không tránh khỏi, vẫn khiến lòng người nát vụn khi buộc phải làm. Và em tin, nếu hắn có thể chết thay cho người kia, hắn đã làm rồi, thậm chí là hắn đã tự mình chết đi cả triệu lần vì những người thân yêu trong mỗi giấc mơ đầy máu, trong từng đêm không dám ngủ, trong tiếng nấc nghẹn mà hắn luôn cố nuốt vào ngực.

Em quay sang, khẽ nhích người, hôn nhẹ lên thái dương hắn.

Một cái hôn rất khẽ. Như gió chạm vào mặt hồ. Nhưng cũng như một câu trả lời không lời cho nỗi đau hắn đang gánh. Một lúc sau, em khẽ nói, giọng gần như thì thầm vào hơi thở hắn.

"Ít nhất thì...cô ấy cũng có thể gặp Aglaea rồi"

Hắn hơi sững người.

"Chị tò mò không biết hai cô ấy sẽ nói gì nếu gặp nhau ha...sau khoảng thời gian dài như vậy, chắc cô ấy không biết chị Agy đã nhớ cô ấy đến thế nào"

y/n mỉm cười nhẹ, không châm chọc, cũng chẳng chua xót. Chỉ là một nụ cười rất dịu dàng, như thể đang trấn an trái tim đang đau thắt từng hồi của hắn.

Hắn vẫn không đáp lại câu nói đó, chỉ hơi cúi đầu, mắt nhìn xuống sàn như thể sợ nếu ngẩng lên sẽ khiến những ký ức kia ùa về lần nữa. Nhưng đôi vai đã không còn căng cứng như trước. Cái chạm môi rất nhẹ đó, cùng lời thì thầm về hai người đã khuất, đã khiến nỗi đau trong hắn thôi gào thét. Nó vẫn còn đó, âm ỉ như tro trong lửa, nhưng đã dịu lại, đủ để hắn ngồi yên trong phút chốc không vùng vẫy.

Em vẫn dựa vào hắn, yên lặng vài giây, rồi rất khẽ, như thể chỉ đang nói cho gió nghe.

"Em đói chưa?"

Giọng em không quá dịu dàng, không cố tình mềm mỏng, chỉ mang đúng một sự quan tâm rất thật. Hắn quay sang nhìn em một chút, ánh mắt vẫn mờ mịt nhưng lần này không còn u tối hoàn toàn.

"...Không biết"

Giọng hắn đáp lại, mệt mỏi nhưng thành thật đến lạ.

Em gật nhẹ đầu, mỉm cười.

"Vậy ăn một chút đi. Chị có bất ngờ cho em đây"

Lần này, hắn khẽ nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu. Tay đưa lên xoa nhẹ mặt mình, như muốn lau sạch đi cơn mỏi trong từng tế bào.

"...Ừ"

Em đứng dậy trước, nhẹ nhàng như thể không muốn đánh thức nỗi buồn vẫn còn đang ngủ vùi trong mắt hắn. Rồi em chìa tay ra, không nói gì thêm, chỉ chờ hắn đặt tay mình vào. Và hắn đã làm thế, không do dự, không rút lại, chỉ là một cái chạm lặng lẽ như đang tự nói với chính mình: Còn có thể đi tiếp, ít nhất là hôm nay.

Em dắt hắn về phía bàn nhỏ ở trung tâm phòng. Một cái bàn gỗ mộc giản dị, phủ lớp khăn màu đất, ánh đèn vàng dịu trải lên mặt bàn như đang sưởi ấm mọi thứ nó chạm tới. Trên bàn, có ba món đơn giản, nhưng là tất cả những gì thuộc về một phần ký ức không thể chạm tới nữa.

Ba chiếc bánh nướng mật ong còn nóng, hương thơm dìu dịu lan trong không khí. Một phần thịt nai hun khói được thái mỏng, bày lên đĩa đá đen. Và cuối cùng, một chén nước ô liu sóng sánh, có vài lát vỏ cam khô nổi nhẹ lên mặt, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ của miền quê xưa cũ.

Hắn khựng lại.

Đôi mắt trước đó vẫn còn mơ hồ bỗng trở nên trong veo, gần như trong suốt, như thể một lớp băng vừa bị phá vỡ. Hắn không lập tức bước tới, chỉ đứng đó vài giây, nhìn những món ăn trước mặt như không tin nổi vào mắt mình.

"...Chị biết làm những món này từ đâu?"

Giọng hắn không hẳn là nghi ngờ, mà là nghẹn ngào.

Em chỉ nhún vai khẽ.

"Sao? Bất ngờ lắm chứ gì, chị đã học rất chăm chỉ đó"

Hắn im lặng. Đôi mắt nhìn vào những chiếc bánh mật ong lâu đến mức như thể đang thấy lại căn bếp cũ, mùi khói củi vương trong mái tóc của mẹ, cái vuốt má nhẹ nhàng sau khi hắn gắt gỏng: "Đợi con về, còn muốn ăn bánh nướng mật ong, thịt nai hun khói và nước ô liu"

Không ai nói gì thêm. Em kéo ghế ra, ngồi xuống, rồi ngước nhìn hắn.

"Chị không làm ngon như mẹ em đâu. Nhưng... hy vọng là đủ để khiến em ăn hết"

Hắn khẽ cười. Một nụ cười rất nhỏ, rất mệt, nhưng thật. Hắn ngồi xuống, cầm lấy chiếc bánh đầu tiên, ngón tay run nhẹ. Mùi mật ong thoảng qua mũi, và trong khoảnh khắc ấy, có lẽ... hắn đã về lại nhà một chút. Không phải bằng đôi chân, mà bằng trái tim.

Và em, ngồi đó, lặng thinh. Không cần làm gì hơn. Chỉ cần ở đây, cùng hắn, giữa nỗi đau vẫn còn ấm.

Hắn cầm đũa, gắp một miếng thịt nai hun khói, đưa lên miệng. Không nói gì. Cũng không phản ứng gì. Chỉ nhai chậm, rồi nuốt xuống. Em nhìn. Một ánh nhìn hồi hộp, gần như nín thở. Mắt không rời lấy hắn một giây.

Khaslana lại gắp đến bánh nướng mật ong, chiếc bánh có hơi cháy một góc, lớp vỏ ngoài sậm màu hơn mức bình thường, và có vẻ hơi cứng. Hắn cắn một miếng. Lần này lâu hơn. Một giây... rồi hai giây...rồi ba...

"Ngon không?"

y/n hỏi, cố làm giọng vô tư, nhưng nghe kỹ vẫn thấy chút lo lắng luồn trong đó.

Hắn nhìn em một cái. Một thoáng yên lặng. Rồi, thật khẽ.

"Ừm. Ngon"

Chỉ vậy thôi. Em mừng rỡ, hai mắt sáng lên như được thắp đèn. Vội vã gắp lấy nửa chiếc bánh còn lại, không suy nghĩ gì, cắn thật to và rồi ngay lập tức khựng lại.

Tròng mắt trợn tròn, mặt đổi sắc, cổ họng nghẹn cứng. Bên trong bánh chưa chín hẳn, lớp bột dính lại với nhau thành từng khối nặng trịch, mật ong cháy khét còn đọng ở đáy. Cảm giác như đang nhai đất ẩm pha nhựa cây.

"Ugh-"

y/n bịt miệng, ho sặc một tiếng rồi lật đật nhè ra ngay vào chiếc khăn nhỏ kế bên. Mắt long lanh như sắp khóc, tay thì vội quạt quạt miệng.

"Má ơi... dở quá..."

Hắn hơi khựng lại, tay dừng ngay trên ly nước ô liu. Một nhịp, hai nhịp. Rồi hắn bật cười. Một tiếng cười thấp, mơ hồ ban đầu. Nhưng sau đó là cả một tràng cười thoát ra như từ đáy ngực, thật, nhẹ nhàng, và nhẹ như cơn mưa đầu hạ. Không phải kiểu cười vì châm chọc, mà là một tiếng cười được sinh ra từ tận cùng mỏi mệt, như thể nó đã bị kìm nén rất lâu, và giờ chỉ vì một cái bánh dở mà có lý do để tràn ra.

Em nhăn mặt, lườm hắn.

"Dở quá, em nhè ra đi, đừng có cố ăn... ai bắt em phải ăn hết hả? Bộ em nghĩ chị sẽ vui nếu em chết vì ngộ độc thực phẩm hả?"

Hắn vẫn cười. Nhưng ánh mắt dần dịu lại, như nước chảy trên mặt đá. Nỗi buồn trước đó vẫn còn đó, nhưng đã lùi về, nhường chỗ cho một cảm giác khác yên hơn.

"Không sao, chị làm nên phải ăn hết chứ, dù gì cũng quen với mùi vị tệ hơn thế này rồi"

y/n tròn mắt nhìn, định phản bác gì đó, nhưng rồi im bặt. Vì ánh mắt hắn không phải đang nói về thức ăn. Vì y/n biết hắn không nói dối, nhưng cái "quen rồi" ấy không dành cho món canh mặn chát, mà là dành cho nỗi đau ngấm ngầm hắn đã quen thuộc suốt từng đó năm.

Khaslana để ý em cứ như đang che giấu đôi bàn tay của mình úp xuống nên hắn vươn tay ra, nắm lấy cổ tay em, nhẹ nhàng lật lên. Lòng bàn tay lộ ra một vết cắt nhỏ, đỏ hồng, thậm chí còn không buồn băng bó lại nữa chứ.

"Chị bị thương rồi kìa"

Giọng hắn nhỏ, rất khẽ. Như thể đang nói với chính mình hơn là em.

Em rụt tay lại theo phản xạ, lí nhí.

"Ừ thì...chị nấu ăn mà. Đừng có đòi hỏi nhiều quá"

Hắn nhìn em. Lâu. Có lẽ hắn lại âm thầm đau lòng, âm thâm xót xa cho em đây mà.

Rồi hắn lại thở ra, một hơi thật nhẹ.

"Đừng làm mấy thứ này nữa... nếu phải tự làm mình đau"

Em định cãi, thật sự định cãi. Rằng đau một chút có sao đâu, rằng em làm vì muốn hắn vui, rằng không ai bắt em cả. Nhưng khi em ngước lên nhìn, ánh mắt hắn đã kịp nói trước mọi điều.

Nên em ngậm miệng. Chỉ thở ra một tiếng.

"Không làm nữa... nhưng nếu em lại buồn thì chị sẽ tiếp tục nấu"

Hắn mỉm cười. Không phải vì câu nói hài hước. Mà vì trong lời nói đó, có một điều gì khiến tim hắn dịu lại. Một điều mà em không hề nhận ra, đó là: em đã trở thành nhà.

"Ngồi yên đấy"

Giọng hắn nhỏ, nhưng dứt khoát.

Rồi hắn đứng dậy, đi về phía kệ gỗ cũ góc phòng. Lục lọi một hồi, tìm được một mảnh vải sạch và lọ thuốc sát trùng còn sót lại từ lần trước. Hắn cẩn thận rửa tay, rồi quay về, kéo tay em ra đặt lên đùi mình, bắt đầu sát trùng vết thương bằng đầu ngón tay lành lạnh.

Em nhìn hắn, không nhịn được mà bật cười khẽ.

"Chúng ta bây giờ giống một gia đình quá nhỉ? Vợ bị thương còn chồng cuống cuồng lo lắng"

Hắn khựng lại nửa giây. Không ngẩng lên, cũng không cười như lúc nãy. Chỉ lặng lẽ quấn lớp băng lên lòng bàn tay em, rất nhẹ, như sợ nếu mạnh tay một chút cũng có thể làm em đau.

"Ừ"

Hắn nói, chậm rãi, gần như chỉ là một hơi thở.

"Một người vợ không thể khiến ta ngừng lo lắng"

Lòng em hơi se lại. Một cái se khẽ, như khi gió lạnh tràn qua vết trầy. Không đau buốt, nhưng đủ để khiến trái tim thắt lại. Em không biết nên đáp gì. Chỉ cúi đầu nhìn bàn tay mình trong tay hắn, bàn tay gầy, chai sạn vì kiếm và máu, nhưng lúc này lại ấm đến lạ.

"Vậy thì"

y/n lên tiếng, dịu hơn.

"chị sẽ cố gắng không làm 'chồng' lo nữa"

Hắn lại mỉm cười. Nụ cười không hoàn hảo, nhưng là chút dịu dàng xót lại mà thời gian còn để giành lại cho mình em. Cũng giống như lúc này: căn phòng nhỏ, mâm cơm tệ hại, hai người với những vết thương chẳng bao giờ lành, nhưng đâu đó, vẫn có thứ gì đó rất giống "bình yên".

Và hắn, người tưởng như chẳng còn gì để mất, vẫn đang ngồi đây, băng bó vết thương cho em, bằng đôi tay từng mang theo cả thế giới sụp đổ.

Sau khi băng xong, hắn không rút tay về ngay. Vẫn để tay em nằm gọn trong tay hắn, lòng bàn tay ấm lên theo từng nhịp thở chậm.

Cả hai không nói gì thêm. Không cần.

Một lúc sau, như thể cảm xúc lắng xuống vừa đủ để cơn mệt ập đến, hắn ngước nhìn em. Đôi mắt vẫn thâm quầng vì mất ngủ, nhưng lần đầu tiên, có một chút dịu đi, như thể hắn đã buông xuống được phần nào những xiềng xích vô hình bám vào lồng ngực mình bấy lâu.

"Chị muốn ngủ chưa?"

Hắn hỏi, giọng không cao, không thấp, như đang hỏi chính mình.

Em gật đầu nhẹ. Em thấy hắn có vẻ mệt mỏi rồi, có lẽ thứ hắn cần bây giờ là được nằm xuống.

"Ngủ"

Hắn khẽ "ừ " rồi cúi người xuống phía em. Không để em kịp phản ứng, hắn đã luồn một tay qua lưng, tay còn lại đỡ lấy đầu gối em, bế em lên khỏi ghế nhẹ như thể em chẳng nặng chút nào.

y/n tròn mắt.

"Ơ- này... chị tự đi được mà..."

"Biết"

Hắn đáp đơn giản, giọng trầm như sóng vỗ bờ.

"Nhưng ta muốn bế"

Em câm nín. Chỉ biết bám hờ vào cổ hắn, nghe từng nhịp tim hắn đập sát bên tai. Vững vàng, ấm áp, như một nhịp trống duy nhất trong căn nhà cũ kỹ còn biết rung lên vì một người. Hắn bước chậm về phía chiếc giường lớn. Ga giường đã sờn, chăn đắp là tấm vải dày có mùi nắng, nhưng ở đây, có hơi thở, có da thịt, có một chút bình yên.

Hắn đặt em xuống giường, chăn khẽ phủ lên chân em như một cử chỉ quá đỗi quen thuộc. Sau đó, hắn cũng nằm xuống bên cạnh, không quá gần nhưng đủ để vai hai người chạm nhau. Tay hắn vẫn giữ lấy tay em. Một nhịp thở dài bật ra, rất khẽ.

"Nhắm mắt ngủ đi đi"

Hắn nói, mắt đã nhắm.

"Hôm nay hơi mệt"

Em mỉm cười, rất nhỏ. Tay vẫn nằm yên trong bàn tay hắn, hơi ấm truyền sang như một dòng suối chảy ngược lại giữa đêm lạnh.

"Ừ, hôm nay mệt thật..."

Giọng em rơi xuống gần như một tiếng thở, lẫn vào nhịp gió bên ngoài khung cửa sổ đang khẽ lay. Mọi thứ đều im lặng, không phải sự im lặng đáng sợ của trống rỗng, mà là kiểu yên lặng khiến người ta có thể thả mình vào mà không thấy cô đơn.

Trong bóng tối nhạt, y/n khẽ quay mặt sang phía hắn. Đôi mi hắn đã cụp xuống, hàng lông mày không còn nhíu lại như mọi khi. Trông hắn trẻ hơn hoặc có thể là bớt tổn thương hơn. Em muốn nói gì đó, muốn thầm cảm ơn hắn vì vẫn còn ở đây, vì vẫn chọn tin vào một mâm cơm dở tệ và một người phụ nữ không giỏi nấu ăn. Nhưng thôi. Không cần nói gì cả. Vì thứ hạnh phúc nhất đang ở đây, đơn giản là cùng nhau ngủ một giấc thật ngon.

Khi nhịp thở của em dần sâu lại, đều đặn như sóng nhỏ vỗ bờ, hắn mở mắt. Ánh trăng lặng lẽ len qua khung cửa sổ cũ, lướt qua mái tóc em, rơi lên gò má và bờ mi khép hờ. Em ngủ rồi. Ngay cả khi đã ngủ, vẫn không buông tay hắn ra.

Hắn nhìn em thật lâu. Ánh mắt không còn vẩn đục vì tức giận, hay nặng nề bởi những điều chưa thể tha thứ. Chỉ có một nỗi buồn mỏng, trong veo như lớp sương ban sớm, bao phủ lấy sự dịu dàng đã từng là của hắn, và cũng có lẽ, chưa từng.

"y/n à..."

Hắn khẽ gọi, giọng đủ nhỏ để không đánh thức em, nhưng cũng đủ thật để tự mình nghe thấy.

"Người tiếp theo... có lẽ sẽ là Mydei"

Ngực hắn khẽ phập phồng, như vừa thở ra một điều đã cố giữ trong lòng quá lâu.

"Ta sợ... ta không giữ được bình tĩnh nữa"

Câu nói lặng lẽ rơi xuống khoảng không, như một mũi tên không nhắm vào ai nhưng lại cắm rất sâu vào chính bản thân hắn. Bàn tay cầm lấy tay em khẽ siết lại một chút, như muốn ghi nhớ hơi ấm này lần cuối.

Rồi... hắn buông.

Không phải vội vàng, không phải cứng rắn, mà là một sự rời tay chậm rãi, nhẹ nhàng như cách người ta gói lại một món quà đã cũ, đặt vào ngăn sâu nhất trong ký ức. Hắn quay mặt về phía trần nhà, mắt không nhắm lại nữa. Có lẽ hắn đã được hưởng quá nhiều hạnh phúc trong khoảng thời gian em ở đây nhưng hắn biết thứ cảm xúc đó là thứ hắn đã cướp đi từ một người khác, và giờ đã đến lúc phải trả lại rồi.

"Ta không muốn chị phải chịu cảm giác tội lỗi ấy với ta nữa.."

Trong bóng tối, hắn không khóc, nhưng có điều gì đó đang rạn ra từ bên trong. Không có tiếng nứt, nhưng đau, như thể một phần tim hắn đang tự rút ra khỏi chỗ mà em đã nằm xuống quá lâu.

Ngày mai, có lẽ hắn sẽ đưa y/n về nơi đáng lẽ em phải thuộc về với một lời chào tạm biệt hoặc, không nói gì cả.

Chỉ có một điều là chắc chắn.

Hắn muốn giữ em lại. Nhưng hắn không dám nữa. Và điều cuối cùng hắn có thể làm cho em, là để em tự do. Trả em về với Phainon của em, người mà hắn biết mình không bao giờ đủ tươi sáng để so sánh. Vì tình yêu, đôi khi chính là biết mình phải rời đi.













Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me