[Phainon x Reader] Bình Minh Của Đấng Cứu Thế
chương 7: ký ức về những đêm sao băng
Từng ngày, từng giờ, cứ thế lặng lẽ lướt qua như những đợt sóng âm thầm xóa nhòa dấu chân trên cát. em và Phainon cứ thế cùng nhau trải qua thêm 5 năm, vẫn ở cạnh nhau, vẫn trò chuyện, vẫn cười, vẫn chia sẻ những điều nhỏ bé thường nhật. Mọi thứ tưởng chừng bình lặng như mặt hồ buổi sớm.Nhưng sự bình lặng ấy đối và với em không phải là yên ổn. Nó là thứ yên bình đến mức giả tạo. Một khoảng tĩnh lặng khiến người ta nghẹt thở, bởi chẳng ai biết được điều gì đang chờ đợi phía sau sẽ là một cơn gió nhẹ hay một đợt bão ngầm?Cảm giác bất an không biến mất. Ngược lại, nó lớn dần lên, như cái bóng cứ bám riết vào gót chân em, khiến mỗi cái chạm, mỗi ánh nhìn dịu dàng từ Phainon đều trở nên mong manh như thể sẽ bị giật khỏi tay vào một buổi sớm nào đó. Không báo trước. Càng gần nhau hơn, em lại càng sợ. Sợ chính mình đã quen với hơi ấm ấy đến mức không còn đủ sức để mất nó lần nữa. Cơn đau của những lần chia ly chưa từng rời khỏi lồng ngực em. Nó chỉ im lặng, cắm rễ, rồi gặm nhấm từng chút một phần lương tri còn sót lại. Âm ỉ dai dẳng Và không thể nói thành lời.Bầu trời hôm ấy không đổ mưa. Nhưng mọi thứ lại âm u đến mức dường như ánh sáng cũng không dám chiếu vào.y/n ngồi một mình nơi bậc thềm lát đá cũ , tấm áo choàng mỏng hắt màu xám tro trong ánh sáng hoàng hôn lặng lẽ trôi đi như khói. Xa xa, lũ chim đã không còn bay về nữa. Và gió... thì chẳng còn mang mùi hoa như mọi khi, mà chỉ có cái lạnh là cứa dần vào cổ tay, cổ chân, vào những nơi không ai nhìn thấy, kể cả trái tim.Có một dạng mỏi mệt mà nghỉ ngơi không thể chữa được.y/n đã sống qua quá nhiều mùa. Quá nhiều "cuộc đời". Đã từng chết, từng lùi lại, từng mất ai đó. Và rồi lại đứng dậy, lại bước tiếp như chưa có gì xảy ra, bởi nếu em không làm vậy, ai sẽ ôm lấy người em yêu khi cậu ấy cô độc nhất đây?Ký ức của những lần hồi quy lẫn vào nhau như tấm vải bị nhuộm quá tay, vệt này chưa khô, vệt khác đã tràn vào. Đôi khi y/n không còn chắc liệu cảm giác đau đớn này là của hiện tại, hay chỉ là dư chấn từ một cái chết nào đó ở một nơi rất xa.Thứ bệnh đó… không thể gọi tên. Chỉ là đôi lúc, khi mọi người cười nói bên nhau, em vẫn thấy lòng trống rỗng như thể đang nhìn qua một tấm kính. Thứ kính không vỡ, nhưng cách biệt.Em không còn có thể phân biệt được đâu mới là tính cách thật của chính mình nữa, không thể nào nhận ra đâu mới thật sự là em. Hay đúng hơn, là em đã từng là quá nhiều người… đến mức không còn tin rằng mình thật sự được phép là một ai đó nữa.Em co gối, vùi mặt vào hai cánh tay. khẽ thì thầm giọng mũi để tự chính bản thân có thể nghe được."Đến cuối cùng, niềm tin vô dụng nhất là niềm tin vào thần linh của thế giới này"Gió vẫn thổi. Thổi qua những kẽ ngón tay lạnh cóng và mái tóc buộc lỏng. Em không ngẩng lên. Không còn lý do gì để ngẩng lên cả.Cho đến khi…"Đã bảo đừng đợi em rồi mà, trời đêm lạnh lắm đấy"Tiếng nói đó... níu kéo em ra hỏi những suy nghĩ hỗn loạn của ký ức. Em cảm thấy được có gì đó ấm áp áp vào má mình rồi nhẹ nhàng nâng lên.y/n ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe chẳng vì khóc, mà vì quá lâu rồi không chớp. Trước mặt em, là Phainon, chiếc áo choàng cậu khoác hờ bay lật phật trong gió, vạt trước hơi nhàu như thể vừa vội chạy đến. Tay cậu áp vào nâng nhẹ khuôn mặt em lên, khẽ cau mày nhìn em bằng ánh mắt... vừa bất mãn, vừa lo lắng."Đấy thấy chưa, mặt mũi đỏ lên cả rồi, em xót chết đi được đấy"Phainon nói, giọng cậu khẽ nhưng gấp gáp, như thể đang trách em vì không biết tự thương lấy bản thân mình. Tay cậu vẫn giữ ở hai bên má em, ấm áp đến mức khiến cái lạnh kia như bị xua đuổi ngay lập tức.y/n nhìn cậu. Gương mặt ấy, quá quen thuộc, đến mức đôi khi em sợ nếu mình nhắm mắt lại, khi mở ra rồi thì cậu sẽ biến mất như bao người khác. Nhưng không, lần này Phainon vẫn ở đây. Ở gần đến mức em thấy được cả nhịp thở gấp gáp vì lo lắng chưa kịp tan trong mắt cậu."Chỉ là, muốn đợi em cùng về"y/n bình thản trả lời, mi mắt có hơi cụp xuống.Phainon thoáng khựng lại.Ánh mắt cậu dừng ở mi mắt đang cụp xuống của em, cái dáng vẻ như thể đang giấu đi điều gì đó không thể nói thành lời. Cậu không hỏi thêm, nhưng những đầu ngón tay áp trên gò má y/n lại khẽ siết lại một chút, như thể cố giữ em khỏi trượt khỏi thực tại.Chắc là lạnh đến ngốc cả người rồi chăng?Phainon bỗng cúi người, dè dặt đưa tay ra như thể sợ em sẽ tránh đi, một tay luồn dưới gối em, tay còn lại đỡ lấy lưng, rồi nhẹ nhàng đỡ lấy em. Cậu bế bổng y/n lên mà không hề báo trước. Không quá đột ngột, không hùng hổ như anh hùng cứu mỹ nhân, mà là một cái bế cẩn thận, như thể sợ ôm chặt quá sẽ làm em vỡ."Ph-Phainon?! Nè?!"y/n phản ứng theo bản năng, giật khẽ người trong vòng tay cậu, giọng lạc đi vì bất ngờ."Chị mệt rồi đúng không?"Giọng Phainon nhỏ xíu, đôi tai hơi đỏ nhưng cố tỏ ra bình tĩnh.y/n tròn mắt, có hơi phản ứng."Phainon nè, đừng có bế kiểu đó… chị không sao, thật mà…""Không sao cái gì? rõ là sợ lạnh như vậy mà vẫn đợi em, chị bị ngốc à?"Phainon nói, giọng không lớn nhưng dồn dập, như thể nếu không nói ra hết bây giờ thì sẽ nghẹn luôn trong cổ họng. Cậu nhìn thẳng vào mắt em, rồi lại vội lảng đi như sợ ánh mắt ấy sẽ khiến cậu quên mất mình đang giận."Còn nữa, mặt đỏ cả lên, tay thì lạnh ngắt như đá… vậy mà bảo là không sao?"y/n im lặng. Có gì đó gãy nhẹ vào nơi đáy tim. Không phải vì lời trách móc, mà là vì ánh mắt kia, ánh mắt như muốn ôm trọn tất cả mỏi mệt trong lòng em mà không cần lời giải thích nào.Phainon bế em, nhẹ nhàng chỉnh lại vạt áo cho em khỏi bị tuột, từng bước chậm rãi, cẩn thận như đang mang một điều quý giá nhất đời mình đi giấu vào nơi ấm áp. Áo choàng của cậu quấn quanh em như một cái ôm dài."Ít nhất… lần sau đợi em thì ngồi trong phòng làm việc của giáo sư nhé? Hoặc gọi em một tiếng thôi cũng được..."Giọng cậu nhỏ dần, hơi thở phả xuống vai em thật khẽ."Đừng có để em thấy chị như vậy nữa… em không chịu nổi đâu."y/n nhìn xuống, bàn tay buông thõng bất giác siết lấy vạt áo cậu.Lúc này mới nhận ra, chính em luôn là người đang được ôm lấy. Và cũng là người luôn được yêu một cách dịu dàng đến vậy." Ngồi ở phòng làm việc thì xa phòng học lắm..."Phainon khựng lại một nhịp, như không tin vào tai mình."...Hả?"y/n ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt vẫn lấp lánh ươn ướt, nhưng môi lại cong cong, giọng nhè nhẹ như đang nũng nịu pha trêu ghẹo."Xa lắm~không cảm nhận được sự hiện diện của em, là chị lại bất an chết đi được..."Phainon đứng sững lại một nhịp. Câu nói ấy nhỏ thôi, nhưng như mũi kim chạm đúng dây thần kinh khiến tim cậu thắt lại.y/n vẫn tựa vào vai cậu, hơi thở phả nhẹ vào cổ, ngón tay vẫn nắm lấy vạt áo cậu như sợ buông ra sẽ mất đi vậy. Và chỉ cần như vậy thôi... mọi lý trí trong Phainon đều im lặng.Không nói thêm lời nào, cậu cúi xuống, thật khẽ, môi mình áp vào môi em trong một nụ hôn rất ngắn. Nhẹ đến mức như chỉ để xác nhận.Chỉ là một cái chạm, nhưng chứa trong đó là cả sự bất lực lẫn cưng chiều. Như thể nếu không làm gì, cậu sẽ phát điên mất. Mà nếu làm quá, lại sợ em tan biến.y/n mở to mắt vì bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì Phainon đã hơi lùi lại, ánh mắt lấp lánh nhưng bình tĩnh như không có chuyện gì. Duy chỉ có đôi tai đỏ ửng là phản bội cậu. Dù đây không phải lần đầu hai người hôn nhau, nhưng nụ hôn bất ngờ và vô thức này có lẽ là lần đầu chăng? Vì Phainon ngốc trước kia sẽ luôn hỏi trước rồi mới hôn em, dù em có bảo không cần phải làm vậy nhưng cậu nhóc vẫn cứ ngại ngùng mà hỏi ý người thương.Cậu bối rối quay mặt đi, ôm em chặt hơn một chút như để giấu đi phản ứng đang ồn ào trong lòng mình."Chị... đúng là... lúc nào cũng...""Sao cơ?"y/n nghiêng đầu, cố nhìn vào mặt cậu để giấu đi tâm tư cũng đang hỗn loạn của em, ai mà biết được, người thiếu nữ này dù trải qua bao nhiêu lần thì vẫn cảm thấy rung động khi được chạm môi người mình yêu chứ.Phainon mím môi, như thể đang cố chống lại cả vũ trụ chỉ để không thốt ra câu "chị dễ thương quá". Một lúc sau, cậu đành đầu hàng, thở ra một hơi dài, nhỏ xíu."Em đang thiết nghĩ có nên trốn học ở nhà luôn với chị hay không"y/n khẽ cười, rồi tựa đầu vào vai cậu."Đừng có nói tào lao, em mà nghỉ thì thể nào thầy Anaxa cũng làm rần rần lên cho xem"Phainon nghe vậy, môi mím lại như thể đang cố giấu một tiếng cười khổ. Vai cậu hơi rung nhẹ vì cười im lặng, rồi cúi xuống, gò má cọ khẽ vào tóc em, không quá cố ý, cũng chẳng hoàn toàn vô tình."Ừ… thầy mà biết chắc sẽ bắt em học bù gấp đôi, thậm chí là gấp ba mất"Giọng cậu lẩm bẩm như tự nhắc bản thân, nhưng bàn tay lại siết nhẹ eo em thêm chút nữa, chẳng ăn nhập gì với ý định "không trốn học" cả. Vì y/n quá mạnh mẽ, em rất ít tỏ ra yếu đuối truớc mặt cậu nên những lúc em dựa vào cậu thế này, làm Phainon có chút trân quý.Cậu cúi xuống, tựa cằm lên đỉnh đầu em. Mùi hương quen thuộc phảng phất từ mái tóc buộc lỏng, mùi của những sáng em vừa giặt đồ, của nắng nhẹ hong trên sân sau, của một người luôn tự mình chống chọi với mọi thứ mà chẳng kêu một lời. Phainon tham lam hít lấy một chút mùi hương dễ chịu ấy.Phainon không nói gì. Cậu chỉ siết tay lại. Một chút thôi. Như thể nếu ôm không đủ chặt, em sẽ lại tan vào đâu đó giữa những dòng thời gian mà em luôn phải tự mình đối mặt."Nhưng mà nhìn chị trong lòng thế này, em cứ muốn thế này mãi"Phainon biết, Aurora của cậu luôn sợ. Sợ cậu gánh vác trọng trách quá lớn mà quên mất bản thân. Sợ cậu cứ luôn nhìn về phía trước, mang trên vai những hy vọng, lời thề và cả vận mệnh của những người khác… rồi vô tình bỏ quên chính mình ở đâu đó giữa những giấc ngủ chập chờn.Aurora của cậu sợ… rằng nếu em để bản thân dựa dẫm vào cậu, dù chỉ một chút, thì sẽ khiến người kia mỏi mệt hơn. Mà em lại không cho phép chuyện đó xảy ra, đặc biệt là với cậu. Vì Phainon là người em yêu, là ngọn lửa duy nhất em thầm giữ lại từ những lần chết đi sống lại không tên. Người con gái ấy… lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy đấy.Lúc nào cũng nở một nụ cười nhẹ tênh dù có đang đứng bên bờ vực. Lúc nào cũng chọn cách im lặng thay vì khóc. Lúc nào cũng nói "Ngốc ghê, lo cho em trước đã, chị ổn mà", ngay cả khi lòng trống rỗng như vực sâu không đáy. Và vì thế, Phainon càng sợ hơn sợ rằng nếu cậu lơ là chỉ một giây thôi, em sẽ lại lùi về phía sau, sẽ lại gói tất cả đau đớn vào trong và cất kỹ, để không ai phải thấy… kể cả người em yêu nhất là cậu.Phainon biết hết.Nhưng cậu không nói. Vì cậu sợ hơn, nhưng nỗi đau em mang sẽ mưng mủ, cậu sợ nếu mình nói ra, dù chỉ một lời dịu dàng quá mức, một cái siết tay quá chặt, em sẽ vỡ tan và hoà vào gió cát bay đi.Và Phainon sợ điều đó còn hơn cả việc em đau. Cậu sợ rằng nếu cậu tỏ ra quá lo lắng, em sẽ gồng lên mạnh mẽ thêm lần nữa. Sợ rằng nếu cậu nói "chị kể em nghe với được không? em muốn gánh vác cùng chị mà" , thì em sẽ cười, rồi lắc đầu như mọi chuyện đều ổn…sau đó giấu cả phần đuối sức cuối cùng vào đáy lòng mà không để lại chút vết tích nào.Aurora là như vậy, luôn yêu bằng cách âm thầm chịu đựng, luôn sống như thể thế giới này chưa từng làm gì tổn thương em.Còn Phainon… là người chỉ biết siết em vào lòng thật chặt, dùng vòng tay để vá lại những mảnh em không biết cách giữ.Cậu thở ra khẽ khàng, để nỗi đau em mang không bị khuấy động. Nhưng đâu đó trong ánh mắt dịu đi của cậu, là một lời thề lặng lẽ."Nếu chị quên đi cách yêu bản thân mình… thì hãy để em làm điều đó"y/n cười khẽ, vẫn tựa vào vai cậu.…Em không nói gì thêm. Không phải vì không nghĩ ra điều gì ngọt ngào hơn, mà vì đôi khi, có những khoảnh khắc không cần lời nói.Bàn tay em lặng lẽ trượt lên lưng áo cậu, nắm lấy một nếp gấp nhỏ như thể để giữ lấy hơi ấm trong lòng mình. Phainon vẫn im lặng, nhưng nhịp thở cậu dần ổn định hơn, không còn bối rối như khi nãy nữa. Cậu chỉ nhẹ nhàng xoay vai, áp mặt vào mái tóc em, thì thầm như sợ phá vỡ cái tĩnh lặng mềm mại đang quấn quanh cả hai."Em nghĩ mình bị nghiện chị mất rồi…"y/n không trả lời. Em chỉ khẽ nhắm mắt, để mặc thế giới trôi đi trong cái ôm dịu dàng ấy. Đôi lúc, những nỗi đau không tên chẳng cần được chữa lành bằng lời. Mà chỉ cần một người ở cạnh-một người sẵn sàng ôm em vào lòng và chẳng hỏi tại sao.…Và đúng lúc ấy, bầu trời phía sau lưng cậu chợt lóe lên một vệt sáng dài. Một ngôi sao băng lướt ngang qua đường chân trời, lặng lẽ như một điều ước bị bỏ quên. Không tiếng động. Không báo trước.Phainon cảm nhận được ánh sáng ấy phản chiếu trong mắt em-lấp lánh, dịu dàng và buồn bã. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo ngôi sao đang tan vào khoảng không đậm mực."Sao băng sao?"Giọng cậu khẽ khàng, gần như hòa tan trong tiếng gió đêm. Em cũng ngẩng đầu, tựa vào vai cậu, nhìn theo ánh sáng ấy như thể đang cố gửi một lời nhắn gì đó vào khoảng không xa tít. Em nhớ về vô số lần trước đó, về những đêm sao băng rơi đầy trời."Aa mau ước đi Phainon"Phainon nghiêng đầu nhìn em, đôi mắt ngập ngừng trong giây lát như thể đang cân nhắc giữa một lời nói đùa và một lời ước thật lòng. Nhưng rồi, cậu chỉ khẽ cười."Em ước rồi"Giọng cậu nhẹ như gió lướt qua cánh đồng đêm, không nhanh, không chậm.Y/n hơi nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt lấp lánh ánh sao băng vừa tắt, như muốn hỏi: Ước gì cơ? Khi nào chứ?"Ăn gian, sao lại không đợi chị chứ"Nói rồi em nhắm tịt mắt lại."Ước gì..."y/n bắt đầu, rồi dừng lại. Em, đã lặp đi lặp lại điều ước đó vô số lần rồi, chỉ cần nhắm mắt lại, em nghĩ những ngôi sao ấy sẽ nghe thấy lời em.Phainon nghiêng đầu nhìn em, ánh mắt loáng lên một chút lo lắng."Sao không nói tiếp?"Em mỉm cười , mi mắt khẽ rung. Tay đưa lên nhéo nhẹ vào mặt người thương."Vì nếu nói ra... thì điều ước có khi sẽ không thành"Phainon khựng lại một giây. Rồi cậu khẽ gật đầu, như thể hiểu ngay được cảm xúc mà em đang cố giấu sau nụ cười mờ nhạt kia."Ngốc thật, chị tin à…"Giọng cậu trầm xuống, ấm và thấp, như một lời đồng thuận không cần lý do."Vậy thì giữ nó lại đi. Cất kỹ trong tim chị. Khi nào thành rồi, nhớ kể cho em nghe nhé"[Chắc là không cơ cơ hội rồi, vì nó chưa từng thành sự thật Phainon à] Cậu đưa tay lên, ngón tay luồn vào giữa mái tóc em, chạm nhẹ lên đỉnh đầu như một lời an ủi âm thầm.y/n mở mắt ra, bắt gặp ánh nhìn dịu dàng đang đợi mình. Không vội, không thúc giục, chỉ lặng lẽ ở bên, như thể cậu là người duy nhất còn kiên nhẫn chờ một điều ước chưa thành."...Chị sẽ kể, khi nó thành sự thật"Em khẽ đáp, giọng nhẹ tênh như gió. Nhưng trong đôi mắt kia, là cả một trời bất an mà chính em cũng chẳng biết phải làm sao để dập tắt.Phainon không trả lời nữa. Cậu chỉ nghiêng người, thật khẽ, đặt một nụ hôn lên trán em.Không phải vì em yếu đuối. Mà vì cậu biết, đôi khi những người mạnh mẽ nhất… lại cần được giữ lấy nhất.y/n nằm im trong lòng cậu một lúc, cảm giác hơi thở đều đều của Phainon ngay bên cạnh vẫn đang ấm lên nơi cổ mình. Gió đêm nhẹ thổi qua cửa sổ, mang theo chút lạnh còn sót lại từ đầu đông, khiến em bất giác rùng nhẹ vai."...Phainon."Giọng em nhỏ nhẹ như thì thầm, cẩn trọng đến mức nghe như thể đang nói vào khoảng tối trong căn phòng.Cậu quay xuống nhìn người trong lòng,ánh mắt dịu dàng như thể sẽ luôn đứng đó chờ đợi và bảo vệ em suốt quãng đời còn lại."Em nghe"y/n cắn nhẹ môi dưới một chút, rồi khẽ kéo vạt áo choàng trên người lên cao hơn, như đang tìm thứ dũng khí giấu trong từng nếp vải."Đêm nay...ở lại nhà chị được không? khuya như vậy về nhà không tiện lắm..."Phainon chớp mắt."Không sao đâu, đêm nay trăng sáng mà"Em lắc đầu. Rồi khẽ thì thầm."Không. Chỉ là... chị muốn ngủ với em"Không gian bỗng im bặt. Chỉ còn tiếng gió đêm va vào song cửa. Phainon chớp mắt mấy lần, tai đỏ lên gần như ngay lập tức dù mặt vẫn cố giữ bình tĩnh."...Chị nói... ngủ gì cơ? ngủ với em á?""Ừ"y/n trả lời, giọng nhỏ mà chắc."Có vội vàng quá không? em...em...em chưa có kinh nghiệm gì hết-...em sợ"Mặt cậu đỏ gay, nói năng cũng không còn lưu loát nữa.Y/n im lặng một nhịp. Em nhìn Phainon, rồi bỗng bật cười khúc khích."Nè nha… em nghĩ đi đâu vậy hả?"Phainon lập tức chết trân tại chỗ. Mặt đỏ bừng như thể vừa bị đốt nguyên bó nhang lên người."Chị… chị nói rõ ràng là… là ngủ với em mà… còn ánh mắt đó, giọng nói đó…""Ngủ chung giường thôi, đồ ngốc"y/n rút sâu hơn vào lòng cậu, cố nén cười."Chị chỉ muốn em ở lại… vì chị muốn sáng mở mắt ra đã thấy em bên cạnh"Phainon im phăng phắc, đôi mắt dại đi mất vài giây như đang khởi động lại não."…À. Ra là vậy sao"Cậu ngồi đơ thêm một nhịp nữa, rồi xoay mặt đi chỗ khác như trốn tránh ánh nhìn."Em xấu hổ quá… đừng nhìn em…""Vậy mà em nghĩ đi đâu vậy? cái tên ngốc lưu manh này"Phainon bế em lên cao một chút, úp mặt vô vai em, giọng cậu nghe nghèn nghẹn như thể vừa bị vạch trần giữa ban ngày."Em đâu có lưu manh… em chỉ tưởng…chị, chị nói chuyện mập mờ quá…"y/n khẽ cười, tay luồn lên lưng cậu, vỗ nhẹ nhẹ như dỗ dành."Vậy là lỗi chị sao hả? nhưng em cũng ngốc nữa. Rõ ràng là chị đang run vì lạnh, còn dám nghĩ bậy"Phainon rúc sâu hơn vào cổ em, âm mũi nghe rõ ràng đang giận nhẹ."Không có nghĩ bậy… em chỉ… ngạc nhiên thôi. Với lại… chị cũng từng bảo muốn có em bé với em mà…""Vậy là em có mong đúng không?""Không phải, em… em…"Cậu úp mặt sâu thêm một lớp, như muốn tan luôn vô không khí.y/n giơ hai tay lên, choàng lấy cổ cậu và ngay lúc ấy, trong vòng tay ấy, khi hai cánh tay em vòng ra sau cổ cậu, không quá chặt, nhưng cũng không muốn buông, Phainon có thể cảm thấy nhịp tim mình như lỡ một nhịp.y/n khẽ nói, giọng mang đến sự dịu dàng vô cùng."Em đã từng bảo, em muốn một ngôi nhà với một đứa con nhỉ?""Bây giờ thì chưa được nhưng khi mọi chuyện kết thúc...chị sẽ cùng em xây một mái ấm nhé..?"Phainon sững người trong thoáng chốc. Cánh tay đang đỡ lấy lưng em khẽ siết lại một chút như để kiểm tra xem mình có đang mơ hay không. Cậu ngẩng đầu ra khỏi vai em, đôi mắt mở lớn, đầy kinh ngạc, xúc động, và thứ gì đó như thể bị ai đó dịu dàng đánh tan từ bên trong."Chị… nói lại lần nữa đi" Giọng cậu nghèn nghẹn, run đến lạ.y/n nhìn cậu, ánh mắt dịu đến mức tưởng chừng có thể hòa tan cả đêm lạnh phía ngoài khung cửa. Em gật khẽ đầu, đôi tay vẫn còn vắt ngang cổ cậu như một chiếc ôm không muốn rời."Ừm. Chị nói là, đợi mọi chuyện kết thúc, chị sẽ cùng em xây một mái ấm. Nếu em vẫn còn muốn…""Chị đừng nói 'nếu'"Phainon cắt lời, thì thào."Em luôn muốn. Từ lần đầu gặp chị, em đã luôn muốn"y/n bật cười, không lớn, nhưng đủ để đôi mắt cong lên trong ánh đèn mờ nhạt. Em gối đầu vào vai cậu, tựa như mưa đã ngưng ngoài cửa sổ và lòng đã ngưng bão từ lâu. Phainon cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn khẽ lên tóc em, rồi thì thầm bằng giọng gần như tan vào tim."Vậy thì, mình cùng nhau về nhà, được không?"Chỉ ba chữ " cùng về nhà" thôi, mà mang theo cả giấc mơ đã cất giấu trong bao lần chờ đợi."Ừm...cùng về nhà thôi"Em nhớ về rất lâu trước đây, chắc là ở một lần hồi quy nào đó, y/n từng hỏi Phainon "mong ước của em là gì" lúc ấy cậu nhóc ngây ngô đó còn chẳng thèm suy nghĩ mà thẳng thắn trả lời."Mong ước của em hả? Mong ước của em là thực hiện ước nguyện của mọi người"Lúc đó em đã phản ứng như nào nhỉ? lúc mà em còn chưa bị cảm xúc bào mòn đến cạn kiệt, lúc vẫn còn giữ được nhiệt huyết trong tim ấy, em đã phản ứng như nào ta? À, phải rồi, em đã mắng cậu ấy thật ngốc nghếch, chẳng biết suy nghĩ cho mình gì cả, đã thế còn quay lại giận dỗi không rõ lý do.Em nhớ cậu ấy đã dỗ dành em thật lâu, rồi mỉm cười, hôn lên khoé môi em."Vậy mong ước của em là mọi điều ước và ước nguyện của Aurora sẽ thành sự thật nhé?""Ừm...chị cũng mong, luôn mong như vậy"y/n của hiện tại hay quá khứ vẫn luôn mong như vậy, như giữ lại một phần ích kỷ trong tim, em thật sự mong em và cậu ấy có thể sống thật hạnh phúc.Thần linh ơi, nếu người có thật, nếu người thật sự có thể lắng được lời cầu xin này, làm ơn hãy che chở cho cậu ấy, làm ơn đừng để cậu ấy phải đau khổ nữa, đây là lần 10.001 lần con cầu xin người, làm ơn, lắng nghe lời con với...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me