Phan 1 Toi La Ba Cua Nhoc Phan Dien Lam Ang Tu Tue An Nhien Dich
Chương 40: Nếu con tận mắt nhìn thấy có người bị người khác đẩy xuống nước, con sẽ làm gì?
"Chú đang thắc mắc sao phòng con không có ai, thì ra là đang ở đây à." Lâm Lạc Thanh mở miệng nói.Quý Nhạc Ngư quay đầu lại, nhìn cậu cười ngoan ngoãn, đáng yêu: "Con tới chơi với anh Lâm Phi.""Cũng gần đến giờ tắm rửa đi ngủ rồi, hai đứa ai tắm trước đây?"Lâm Lạc Thanh liếc nhìn nhóc, rồi lại nhìn sang Lâm Phi.Lâm Phi đang mải đọc sách đến mức nhập tâm, không muốn bị quấy rầy vào lúc này, hiếm khi chủ động lên tiếng: "Để em ấy tắm trước đi, con đọc nốt đoạn này."Cậu cũng không có ý kiến gì, nhìn sang Quý Nhạc Ngư, ra hiệu cho nhóc lại gần.Quý Nhạc Ngư hết cách, đành thở dài một tiếng, leo xuống giường, đi đến trước mặt Lâm Lạc Thanh.Trước khi ra khỏi phòng, nhóc còn cố tình quay lại liếc nhìn Lâm Phi một cái — Lâm Phi vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú đọc sách như lúc nãy.Quý Nhạc Ngư: ......Sách có gì mà hấp dẫn đến thế chứ? Đọc lâu như vậy rồi mà vẫn chưa xong!Thật là kỳ quặc!Quá kỳ quặc luôn ấy!Lâm Lạc Thanh đưa nhóc về phòng Quý Nhạc Ngư, bật đèn.Cậu xả nước ấm xong thì bế nhóc đặt vào bồn tắm, rồi hỏi nhỏ: "Có sợ không? Hồi nãy ở nhà ông nội ấy."Quý Nhạc Ngư lắc đầu, còn vốc nước tạt lại mình một cái để trả lời: "Ba sẽ bảo vệ con mà.""Ừ, đúng thật." Lâm Lạc Thanh gật đầu.Cậu nhớ lại chuyện trước đó Lâm Phi từng kể — rằng Quý Hâm bắt nạt Quý Nhạc Ngư — liền hỏi nhóc: "Mấy đứa nhóc cùng Quý Hâm chỉ nói miệng thôi à? Không có đánh hay làm gì khác với con chứ?"Quý Nhạc Ngư lắc đầu, trong lòng hơi lo lắng cậu sẽ hỏi tiếp những gì bọn họ đã nói về mình.Thế nhưng ngay giây tiếp theo, nhóc lại nghe thấy Lâm Lạc Thanh nhẹ nhàng nói: "Nếu con không muốn bọn chú biết Quý Hâm đã nói gì, vậy thì chú sẽ không hỏi. Nhưng có thể khiến con phản ứng như thế, chắc chắn thằng bé đã chẳng nói lời gì hay ho rồi."Cậu nhìn nhóc, dịu dàng dặn dò:
"Tiểu Ngư, con phải hiểu rằng trên đời này không phải ai cũng biết cư xử. Có những người không có phép tắc, họ sẽ buông ra những lời khó nghe. Mà như vậy không phải lỗi của con, là lỗi của họ. Vậy nên, khi nghe được những lời đó, con có quyền tức giận, có thể không vui, có thể đáp trả lại, nhưng đừng vì thế mà nghi ngờ bản thân hay tự trách mình.""Người sai là kẻ mắng con, là kẻ bắt nạt con. Không phải con, hiểu chưa?"Quý Nhạc Ngư ngẩn người ra, sững sờ nhìn Lâm Lạc Thanh.Dĩ nhiên là nhóc chưa từng thấy mình sai.
Quý Hâm mắng nhóc, sao lại là lỗi của nhóc được chứ?Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, nhóc vẫn thấy lòng mình ấm áp vì sự quan tâm của Lâm Lạc Thanh.Chú ấy không hề nghi ngờ nhóc, ngược lại còn lo nhóc vì những lời kia mà buồn.Chú ấy không hỏi nhóc Quý Hâm đã nói gì, vì chú ấy biết nhóc không muốn người khác biết chuyện đó.Chú ấy thật sự là một người dịu dàng, tốt bụng đến lạ."Vâng ạ." Quý Nhạc Ngư cười tít mắt đáp lời."Nhưng mà Quý Hâm mắng con như vậy, vậy mà con vẫn chịu ra tay cứu nó, đúng là nhóc Tiểu Ngư nhà mình ngoan thật đấy." Lâm Lạc Thanh nhìn nhóc, dịu dàng nói.Quý Nhạc Ngư chỉ cong cong mắt, không lên tiếng."Có điều cậu ta quá đáng quá, lại còn quay ngược lại đổ oan cho con." Lâm Lạc Thanh như có hơi lo lắng, hỏi thử: "Tiểu Ngư, sau này nếu gặp người cần giúp đỡ, con còn muốn cứu họ không?"Nhóc chu môi suy nghĩ một lúc lâu, rồi mới nhỏ giọng đáp: "Thôi thì... chắc là không đâu ạ. Nhỡ đâu người ta lại nói con làm, vậy thì không hay."Lâm Lạc Thanh nhìn ánh mắt trong veo, vô tội kia, chỉ khẽ thở dài, không nói gì thêm.Quý Nhạc Ngư thì lại bất chợt nhớ đến cảnh trong phòng họp ban sáng, liền quay đầu hỏi: "Chú, hôm nay chú là đang giúp ba con đúng không ạ?"Lâm Lạc Thanh không ngờ nhóc vẫn nhớ chuyện đó, bật cười: "Chú là người ở bên ba con, đương nhiên là sẽ giúp rồi.""Lúc nào cũng giúp sao?""Ừ.""Gặp ai cũng giúp à?""Tất nhiên."Quý Nhạc Ngư hài lòng lắm.Nhóc cười híp mắt, đôi mắt sáng như trăng non đầu tháng, vừa cười vừa nói: "Chú tốt thật đó."Lâm Lạc Thanh đưa tay nhéo nhẹ má nhóc.Quý Nhạc Ngư kéo tay chú lại, nắm lấy bàn tay ấm áp mềm mại của mình, nghiêm túc mà vẫn mang chút trẻ con nói: "Chú phải nhớ rõ lời chú vừa nói đó nha ~"Lâm Lạc Thanh nhìn nhóc, mỉm cười gật đầu.Quý Nhạc Ngư lại cười tươi rói, buông tay ra rồi cúi xuống xả nước trong bồn tắm, như thể những lời nhóc vừa nói chỉ là thuận miệng nhắc đến, không có gì quan trọng cả.Thế nhưng Lâm Lạc Thanh lại hiểu, nhóc là thật lòng.Nhóc quan tâm Quý Dữ Tiêu, quan tâm đến mức dù có mười mấy hay hai chục năm trôi qua cũng chẳng thể quên được, thậm chí sẵn sàng khiến những người từng làm tổn thương chú mình phải trả giá thật đắt.Cậu lấy ít sữa tắm xoa lên người nhóc, vừa làm vừa cân nhắc: rốt cuộc có phải là nhóc đã đẩy Quý Hâm không?Cậu không thể dễ dàng quy kết tội cho Quý Nhạc Ngư. Nhóc còn nhỏ lắm, trước mặt cậu cũng chưa từng để lộ mặt tối kia ra, mà bản thân cậu cũng chẳng có bằng chứng gì rõ ràng. Mọi suy đoán, đến cuối cùng, cũng chỉ là suy đoán.Thế nhưng cậu vẫn muốn để Quý Nhạc Ngư hiểu rằng chuyện này nguy hiểm đến mức nào.Dù có phải do nhóc làm hay không, thì việc để nhóc nhận thức được cũng chẳng hề dư thừa. Lỡ như sau này còn có chuyện tương tự xảy ra, nhóc sẽ biết đường mà dừng lại.Cậu vừa xoa xà phòng lên người nhóc, tạo thành cả đống bong bóng trắng xóa, vừa dịu giọng nói:
"Tiểu Ngư, chính con cũng phải để ý hơn một chút. Nước rất nguy hiểm, người lớn mà chẳng may ngã xuống còn có thể mất mạng, huống gì là mấy đứa con nít như các con. Nên con phải thật sự chú ý, đừng có học theo Quý Hâm mà rơi xuống nước."Quý Nhạc Ngư ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ.""Nhưng hôm nay con rất thông minh, biết đưa quấn phao vào người. Lần sau nếu gặp ai rơi xuống nước, nhớ nhìn quanh xem có công cụ gì có thể dùng được không, đừng vội nhảy xuống cứu người. Cứu người là chuyện tốt, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải bảo vệ bản thân mình trước. Nếu lỡ không cứu được mà còn để mình gặp chuyện, thì không ổn đâu."Quý Nhạc Ngư thấy cậu nói rất nghiêm túc, nghĩ là cậu thật sự đang lo lắng cho mình, bèn vội vàng gật đầu liên tục, ngoan ngoãn đáp, "Con biết rồi.""Vậy thì tốt." Lâm Lạc Thanh mỉm cười, "Còn nữa, ba con rất thương con, chú cũng rất thương con. Nên nếu lỡ sau này con có làm gì sai, cứ nói với bọn chú. Nếu con ngại không dám nói với ba, thì cứ nói với chú cũng được. Đừng học Quý Hâm, chỉ vì sợ mà nói dối, rồi còn đổ oan cho người khác. Nói dối đã không tốt, mà đổ oan cho người khác thì càng không nên. Biết không?"Quý Nhạc Ngư hiếm khi bị một câu nói làm cho sững người.Dĩ nhiên nhóc biết nói dối là không tốt, cũng biết đổ oan cho người khác là điều càng tệ hơn. Nhưng... nhóc vốn dĩ là một người như vậy mà.Sao có thể đem những việc mình làm kể lại cho Lâm Lạc Thanh hay Quý Dữ Tiêu được?
Sao có thể không nói dối, sao có thể không đổ oan cho người khác?Quý Nhạc Ngư khẽ cười, ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng ạ."Lâm Lạc Thanh cũng không rõ những lời mình vừa nói, Quý Nhạc Ngư liệu có thật sự nghe lọt tai hay không, hoặc nếu có thì nhóc nghe được bao nhiêu. Nhưng trong lúc sự thật vẫn chưa sáng tỏ, cậu cũng không thể nói điều gì quá rõ ràng, quá trực tiếp.Nếu Quý Nhạc Ngư thực sự là người đã đẩy Quý Hâm, vậy chứng tỏ nhóc đã không còn đơn thuần vô hại như vẻ ngoài nữa. Tâm tư của nhóc, có lẽ đã sớm phức tạp và sâu xa hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi.Mà nếu vậy, nói thêm điều gì cũng chỉ khiến nhóc sinh nghi, cảnh giác.Mà đó không phải là điều Lâm Lạc Thanh mong muốn.Cậu tuy đang nghi ngờ Quý Nhạc Ngư, nhưng cũng không muốn mình trở thành người làm nhóc tổn thương oan uổng.Hôm nay, nhóc đã phải chịu quá nhiều ánh mắt nghi ngờ. Nếu ngay cả cậu cũng tỏ ra nghi ngờ, thì dù có đúng là nhóc làm thật đi chăng nữa, cậu cũng không đành lòng. Mà nếu cuối cùng chứng minh được nhóc không làm gì sai, vậy vết thương lòng ấy... chắc chắn sẽ khiến Quý Nhạc Ngư thất vọng và buồn bã.Dù sao, nhóc cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Với thế giới này, nhóc vẫn đang trong giai đoạn chập chững tìm hiểu, vẫn đang trên con đường lớn lên. Cậu không dám chắc sau này nhóc có thể trưởng thành thật suôn sẻ và rực rỡ, nhưng ít nhất, cậu không muốn chính mình trở thành một vết đau trong quá trình ấy.Lâm Lạc Thanh giúp Quý Nhạc Ngư tráng sạch lớp bọt xà phòng còn sót lại trên người, lau khô, rồi đặt nhóc nằm xuống giường. Sau đó, cậu rời khỏi phòng, đi sang phòng Lâm Phi.Quý Nhạc Ngư nhìn theo cánh cửa vừa khép lại, chống cằm ngồi trên giường, trong lòng chẳng yên. Chú ấy đi tìm Lâm Phi... Lâm Phi sẽ kể hết cho chú ấy biết sao?Chú ấy sẽ phát hiện ra mình vốn dĩ không phải một đứa bé ngoan ngoãn gì, mà chỉ là kẻ biết nói dối, biết đổ oan cho người khác?Quý Nhạc Ngư khẽ nhíu mày. Nhóc không muốn để Lâm Lạc Thanh biết chuyện đó. Không chỉ vì sợ sau khi Lâm Lạc Thanh biết, Quý Dữ Tiêu cũng sẽ biết, mà còn vì... đơn giản là không muốn để Lâm Lạc Thanh biết.Chú ấy sẽ thất vọng, đúng không?Nhóc nghĩ, chú ấy sẽ bất ngờ, sẽ giận, và rồi thất vọng thật nhiều.Nghĩ tới đôi mắt thất vọng đó, trong lòng nhóc lại bứt rứt không thôi.Lâm Phi liệu có giữ lời không? Anh ấy sẽ không nói với chú ấy đấy chứ?Quý Nhạc Ngư thở dài. Lần này thật sự sơ suất quá. Lẽ ra phải chờ thêm một chút, che giấu kỹ hơn một chút, cẩn thận hơn một chút... chứ không phải để cho Lâm Phi thấy hết mọi thứ như bây giờ.Điểm yếu của nhóc... đã rơi vào tay Lâm Phi.Lúc này, Lâm Phi đã đọc xong cuốn sách ban nãy, đóng lại rồi trở về phòng, vào nhà tắm. Cậu nhóc tự cởi đồ, ngồi vào bồn tắm, để mặc cho Lâm Lạc Thanh vừa giúp mình tắm, vừa dùng đầu ngón tay đùa nghịch trong nước. Sau khi xối sạch bọt, cậu nhóc mới nghe Lâm Lạc Thanh nhẹ giọng hỏi:"Tiểu Ngư thật sự bị oan à?"Lâm Phi ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Cậu không tin em ấy?"Lâm Lạc Thanh thành thật gật đầu: "Nếu là con, cậu sẽ tin. Nhưng Tiểu Ngư... thời gian cậu ở cùng thằng bé đâu có nhiều, con cũng biết rồi đấy, trước đây cậu từng nghe vài chuyện đồn rằng thằng bé rất dữ, rất hung, cho nên khi cậu với chú Quý con mới chỉ có ý định kết hôn, cậu đã lo lắng mãi, sợ sau khi dọn vào sống cùng rồi, thằng bé sẽ bắt nạt con."Lâm Phi nghe vậy, nhớ ra đúng là từng có chuyện như thế. Lúc mới dọn đến, Lâm Lạc Thanh quả thực đã lo nghĩ không ít lần.Mà đến giờ nhìn lại... những lo lắng ấy, có lẽ cũng chẳng phải không có lý.Chỉ là... cậu nhóc đã hứa với Quý Nhạc Ngư rồi, vì vậy tất nhiên không thể nói thật với Lâm Lạc Thanh.Lâm Phi thoáng chốc cảm thấy hơi áy náy.Cậu nhóc từng nghĩ Lâm Lạc Thanh sẽ không nghi ngờ Quý Nhạc Ngư, lại càng không hỏi cậu nhóc về sự thật đằng sau chuyện đó. Cho nên ngay khi nhóc vào phòng mình, cậu nhóc đã chủ động nói sẽ không kể với ai khác.Từ trước đến nay cậu nhóc vốn không thích xen vào chuyện người khác, càng không thích nói nhiều. Mà chuyện này, lại là bí mật của người khác.Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu đều tin nhóc. Nhóc cũng không muốn họ biết sự thật. Nếu vậy, cậu nhóc việc gì phải phá vỡ lòng tin của họ, khiến Quý Nhạc Ngư khó xử và đau khổ?Chỉ là cậu không ngờ, Lâm Lạc Thanh lại không thật sự tin tưởng Quý Nhạc Ngư như vẻ ngoài thể hiện. Trong lòng cậu ấy vẫn có nghi ngờ, chỉ là không nói ra.Lâm Phi mím môi. Một lúc lâu sau, mới khẽ khàng đáp: "Ừm."Lâm Lạc Thanh nhìn chằm chằm vào cậu nhóc, giọng nói dịu nhẹ: "Quý Hâm... thật sự đã vu oan cho nhóc ấy à?""Ừm." Lâm Phi vẫn giữ nét mặt bình tĩnh như cũ.Lâm Lạc Thanh dõi mắt nhìn vào đôi mắt cậu nhóc. Lông mi Lâm Phi rất dài, rậm rạp, giống như sương mù che khuất tâm trạng thật sự.Thế nhưng trong làn sương đó, Lâm Lạc Thanh lại thấy một chút áy náy rất nhỏ.Nhỏ đến mức chỉ cần chớp mắt một cái... dường như sẽ tan biến ngay.Vậy thì... vì sao lại áy náy?Vì đã nói dối với cậu sao?Thế thì... vì sao lại phải nói dối?Lâm Lạc Thanh nhớ lại lúc mình bước vào, Quý Nhạc Ngư đang ngồi trên giường cậu nhóc.Phải chăng... vì cậu nhóc đã hứa với Quý Nhạc Ngư?Không thể phá bỏ lời hứa ấy, cho nên mới đành lừa dối cậu... rồi bởi vì lừa dối, nên trong lòng mới thấy áy náy.Lâm Lạc Thanh khẽ thở dài trong lòng, tiếp tục giúp cậu nhóc kỳ lưng, không nói gì thêm."Phi Phi..." Cậu khẽ gọi tên Lâm Phi, giọng nói dịu dàng, hỏi như đang dẫn dắt, "Vậy nếu có một ngày, có người không phải tự mình rơi xuống nước, mà là bị người khác đẩy xuống, con tận mắt nhìn thấy... thì con sẽ làm gì?"
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me