Phan 1 Toi La Ba Cua Nhoc Phan Dien Lam Ang Tu Tue An Nhien Dich
Chương 52: Chịu nhả 50 triệu
"Biết rồi." Quý Dữ Tiêu bất đắc dĩ nói, "Anh đã bảo Ngụy Tuấn hẹn bác sĩ trước rồi, sáng mai chúng ta đi kiểm tra."Lâm Lạc Thanh vui mừng lộ rõ trên mặt, "Thật hả?""Anh còn lừa em chắc?"Lâm Lạc Thanh hài lòng gật đầu, "Vậy để em báo cho anh một tin tốt, em thử vai đậu rồi.""Nhanh vậy à?" Quý Dữ Tiêu ngạc nhiên.Vậy chẳng phải là... sắp phải đi rồi sao?"Khi nào thì quay?""Nửa tháng nữa."Quý Dữ Tiêu: ......Anh cảm thấy vậy là quá nhanh!Nửa tháng?! Không thể đợi đến nửa năm sau à?!Nhưng ngoài mặt anh vẫn giữ vẻ dịu dàng, "Tốt quá, chúc mừng em. Quay ở đâu vậy? Có phải đến phim trường không?""Không cần đâu." Lâm Lạc Thanh cười tít mắt, "Quay ngay gần chỗ mình thôi, nên nếu em không bận lắm thì vẫn có thể về nhà thăm các anh."Quý Dữ Tiêu lập tức như được hồi máu, "Quay ngay gần đây?""Ừm, phim hiện đại mà, đâu phải chỗ nào cũng có thể lấy cảnh được." Lâm Lạc Thanh vẫn cười rạng rỡ.Quý Dữ Tiêu nhìn cậu, cũng không nhịn được mỉm cười theo.Nhưng rất nhanh, anh chợt nhận ra, hiện tại có rất nhiều phim hiện đại, đâu phải phim nào cũng lấy bối cảnh ở thành phố này. Sao tự nhiên phim của Lâm Lạc Thanh lại đúng lúc quay gần nhà?"Em cố tình chọn bộ có cảnh quay ở đây à?" Anh hỏi.Lâm Lạc Thanh cũng không giấu, gật đầu, "Đúng vậy, em đã nói rõ yêu cầu đó với anh Ngô rồi. Mình vừa kết hôn xong mà, em không muốn đi xa quá."Quý Dữ Tiêu nhìn cậu, không nói gì.Trước đây, anh từng mong Lâm Lạc Thanh sẽ nhận phim ở gần, đừng đi đâu quá xa, để nếu cần thì anh có thể gặp cậu ngay.Nhưng bây giờ, Lâm Lạc Thanh thật sự làm vậy rồi, anh lại cảm thấy mình đang làm phiền cậu.Dù rõ ràng anh chưa từng nói với Ngô Tâm Viễn điều gì, cũng không hề can thiệp vào quyết định của Lâm Lạc Thanh."Anh nghĩ em nên chọn những phim phù hợp nhất với định hướng phát triển của em." Anh nhìn cậu, giọng nói dịu dàng, "Sự nghiệp của em là của riêng em, không cần phải vì anh mà gò bó."Lâm Lạc Thanh lắc đầu, cậu nói, "Không phải chỉ vì anh. Em biết mình đang làm gì, và em không thấy quyết định của mình có gì sai cả. Đứng trên góc độ công việc mà nói, phim này có IP nền khá mạnh, tự có độ thu hút, nam chính cũng có tên tuổi, nữ chính thì có chút lưu lượng, chưa quay đã có mức độ chú ý nhất định. Vai của em lại là một vai được yêu thích, có thể nói là ổn định mà không lỗ, em rất hài lòng.""Đứng ở góc độ cá nhân, em quan tâm anh, cũng lo nếu em đi quá lâu, Phi Phi không thấy em, chỉ ở cùng hai người mà không có em bên cạnh, thằng bé sẽ không quen. Vì thế em mới chọn phương án này.""Đối với em, đây là lựa chọn tốt nhất ở thời điểm hiện tại."Nghe đến đây, Quý Dữ Tiêu cuối cùng cũng gật đầu.Lần đầu tiên, anh cảm thấy có lẽ sau khi mình bị thương, quả thật đã trở nên quá nhạy cảm. Vì vậy ngay khi nhận ra Lâm Lạc Thanh chủ động chọn quay phim ở thành phố này, anh lập tức cho rằng cậu làm vậy là vì mình, vì đôi chân không tiện đi lại của anh.Nhưng khi ấy Lâm Lạc Thanh rõ ràng đã nói là "các anh", không phải "anh", mà là "các anh". Vậy mà anh lại vô thức bỏ qua cái "các" đó.Cậu trước nay vẫn là một người cậu có trách nhiệm, mới có thể dạy ra một đứa trẻ như Lâm Phi, biết chủ động hỏi anh: "Chú muốn ôm con một cái không?"Cậu thích Lâm Phi, quan tâm đến từng giai đoạn tâm lý của thằng bé. Nên tự nhiên, khi anh và Lâm Lạc Thanh vừa mới kết hôn, lúc Lâm Phi vẫn còn xa cách, vẫn chưa quen với mối quan hệ này, cậu sẽ không để thằng bé phải sống một mình với hai người bọn họ rồi đi đến nơi khác đóng phim.Thứ cậu không nỡ buông bỏ không chỉ là bản thân anh, mà còn là Lâm Phi. Cho nên, kể cả hôm nay anh không bị thương, tứ chi vẫn lành lặn, thì bộ phim đầu tiên của Lâm Lạc Thanh cũng sẽ không phải là quay ở nơi khác.Đây là lựa chọn do chính tính cách của cậu quyết định, không vì bất kỳ ai mà thay đổi. Thế mà anh lại cho rằng cậu làm vậy là vì muốn chăm sóc cho mình.Đã quá xem nhẹ cậu rồi.Và như thế, thật sự không nên."Em nói đúng." Quý Dữ Tiêu trầm giọng, "Là anh nghĩ nhiều. Anh nên tin vào sự nghiêm túc và chuyên nghiệp của em trong công việc. Em vẫn luôn là một người rất có trách nhiệm. Cho nên, nếu bây giờ để em đi nơi khác đóng phim, đó mới thực sự là trói buộc em."Lâm Lạc Thanh mỉm cười, nói, "Vậy thì đúng là anh nên tin tưởng em nhiều hơn nữa.""Sẽ mà." Quý Dữ Tiêu hứa hẹn với cậu, giọng dịu dàng.
"Nói thật, em có thể quay phim ở ngay trong thành phố, anh rất vui.""Thật à?" Lâm Lạc Thanh nhìn anh, trong mắt sáng lấp lánh.
Cậu cười khẽ: "Em cũng rất vui."Quý Dữ Tiêu bị ánh sáng trong đôi mắt ấy làm cho tim đập mạnh, cảm thấy bản thân lại muốn gần thêm chút nữa.Anh cúi đầu bật cười. Lâm Lạc Thanh nghe thấy tiếng, bèn hỏi, "Anh cười gì vậy?"Quý Dữ Tiêu ngẩng đầu, không đáp, chỉ im lặng nhìn cậu thật lâu.Lâm Lạc Thanh nghi hoặc, "Nhìn em như thế làm gì?""Lại đây." Quý Dữ Tiêu tựa lưng vào ghế, khẽ gọi.Lâm Lạc Thanh vẫn khó hiểu, nhưng vẫn đi tới, đến trước mặt anh thì như linh cảm được điều gì, ánh mắt giảo hoạt liếc anh một cái, rồi khom người cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.Quý Dữ Tiêu đưa tay ấn nhẹ gáy cậu, ngẩng đầu hôn lên môi cậu.Khóe môi Lâm Lạc Thanh cong lên. Trong lòng cậu đã đoán được là sẽ như vậy mà — quả nhiên.Cậu cẩn thận nhích môi mình, đáp lại một nụ hôn thật khẽ, lòng nhẹ tênh như ánh mặt trời ngoài cửa sổ."Vậy anh làm việc tiếp đi, em qua xem kịch bản mới." Lâm Lạc Thanh nói nhỏ.Quý Dữ Tiêu nhéo nhẹ má cậu, "Ừ."Lâm Lạc Thanh nhìn anh lần nữa, ánh mắt lưu luyến, rồi mới rời khỏi thư phòng.Nhưng chưa đến mấy phút, cậu lại quay lại: "Anh giúp em bấm ghim bản thảo mới đi.""Được." Quý Dữ Tiêu nhận lấy bưu kiện từ tay cậu.Lâm Lạc Thanh nhìn động tác của anh, nhẹ giọng hỏi, "Vậy em ngồi ở đây đọc kịch bản được không?"Quý Dữ Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu, khóe môi cong lên: "Em thích là được."Lâm Lạc Thanh cười rạng rỡ, đầy hài lòng.Thấy vậy, Quý Dữ Tiêu không nhịn được trêu: "Nhưng mà em dính người quá rồi đấy. Mới một lúc đã không chịu xa anh hả? Thích anh đến thế sao?"Lâm Lạc Thanh: ...Trên mặt vẫn giữ nụ cười, cậu nhẹ nhàng đáp trả: "Thế còn đỡ hơn ai kia, nhân lúc người ta chưa tỉnh đã hôn trộm người ta."Quý Dữ Tiêu: ..."Lại còn hai lần." Lâm Lạc Thanh cười càng tươi hơn.Quý Dữ Tiêu: !!!Không phải!
Phi Phi! Con làm sao cái gì cũng đi kể với cậu con vậy hả?!
Con không biết là có mấy chuyện không thể nói linh tinh sao?!Xa tận trong phòng ngủ, Lâm Phi đột nhiên hắt xì một cái.Quý Nhạc Ngư nghiêng đầu quan tâm hỏi: "Anh sao vậy? Bị cảm à?"Lâm Phi lắc đầu, không để tâm, tiếp tục đọc sách của mình.Quý Nhạc Ngư thò người lại gần, liếc nhìn xem cậu nhóc đang đọc gì, muốn biết có phải vì sách đẹp nên anh mới thích đọc như vậy hay không. Bằng không thì sao lại mê đọc đến thế, trong khi nhóc thì chẳng có hứng thú gì.Lâm Phi để mặc nhóc xem, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.Nhưng Quý Nhạc Ngư chỉ liếc được mấy dòng đã rút mắt về, cảm thấy sách của anh còn không thú vị bằng sách mình đọc, chẳng đẹp tí nào.Nhóc ngáp một cái, rồi dựa luôn lên quyển sách, ngủ gục.Lâm Phi thấy nhóc có cái thái độ học hành lười nhác như thế, đành bất lực thở dài trong lòng."Lên giường ngủ đi." Cậu nhóc nói nhỏ.Quý Nhạc Ngư không chịu, "Em ngủ luôn ở đây, chợp mắt một lát thôi."Lâm Phi thấy nhóc kiên quyết, cũng không khuyên nữa, tiếp tục xem sách.Quý Nhạc Ngư nhìn cậu nhóc một cái, rồi mới nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Cùng lúc đó, trong thư phòng, Lâm Lạc Thanh thì đang tủm tỉm trêu Quý Dữ Tiêu, giọng chầm chậm, "Thật dính người ghê, không chờ em tỉnh lại mới hôn người ta được à? Thích em đến vậy luôn hả?"Quý Dữ Tiêu: ...Anh im lặng cúi đầu, tiếp tục giúp cậu bấm ghim.Lâm Lạc Thanh đắc ý nở nụ cười, trong mắt ánh lên niềm vui không giấu nổi.Cả buổi trưa, cậu vẫn yên vị trong thư phòng của Quý Dữ Tiêu đọc kịch bản. Thỉnh thoảng Quý Dữ Tiêu ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng thanh tú của cậu, lặng lẽ mà nhã nhặn, tập trung đánh dấu vào từng chi tiết trong kịch bản.Thời gian như bị kéo dài trong ánh mắt ấy của anh, mà cũng như lướt qua trong nháy mắt.Dì Trương gõ cửa, hỏi hai người tối muốn ăn gì, trời đã gần tối.Đúng lúc ấy, điện thoại của Lâm phụ gọi đến.Ông đã căng thẳng mấy ngày nay, vẫn luôn chờ Lâm Lạc Thanh chịu cúi đầu, nhưng chờ mãi không thấy cậu gọi điện hay nhắn tin, cuối cùng đoán rằng cậu thật sự sợ Quý Dữ Tiêu, không dám cứng đối cứng với anh. Nghĩ đi nghĩ lại, ông quyết định gọi cho Quý Dữ Tiêu, chủ động nhượng bộ."Thật lòng mà nói, bác thật sự muốn đoàn tụ với Lạc Thanh. Cho nên năm mươi triệu thì năm mươi triệu vậy, xem như bác bồi thường cho nó và cũng là chúc mừng hôn lễ. Dữ Tiêu, cháu thấy vậy hài lòng rồi chứ?"Quý Dữ Tiêu sao có thể vì chút tiền đó mà thỏa mãn. Nhưng như Lâm Lạc Thanh từng nói, có rất nhiều lúc, rất nhiều việc, không nằm ở chuyện nó đáng giá bao nhiêu, mà là ở đối phương có bao nhiêu.Tài sản nhà họ Lâm đặt ở đó, năm mươi triệu, đối với Lâm phụ mà nói đã là một khoản khiến tim đau xót. Thế là đủ. Nếu ép thêm, ông ta sẽ phản kháng.Quý Dữ Tiêu bèn dịu giọng nói: "Bác à, sao bác lại nói vậy? Bác là cha của Lạc Thanh, tất nhiên em ấy phải đoàn tụ với bác rồi. Vậy ngày mai chuyển khoản luôn được chứ?"Lâm phụ: ...Lâm phụ thật sự không ngờ câu đầu còn nghe như lời tử tế, vậy mà câu sau lại quay về chủ đề tiền tiền tiền!Chỉ biết nói đến tiền!Nhưng mà chuyện đã tới nước này rồi, ông ta còn có thể nói gì nữa? Chỉ đành miễn cưỡng đồng ý:
"Được. Vậy khi nào cháu với Lạc Thanh qua đây?""Đến lúc đó cháu hỏi thử em ấy," Quý Dữ Tiêu dịu dàng đáp, "xem khi nào em ấy rảnh.""Vậy cháu đưa điện thoại cho Lạc Thanh, bác muốn nói chuyện với nó." Lâm phụ vội vàng nói."Không vội." Giọng Quý Dữ Tiêu thản nhiên, "Đợi mai rồi nói sau."Dứt lời, anh thẳng tay cúp máy.Lâm phụ tức đến ném điện thoại lần nữa, trong lòng âm thầm tính toán đến khi gặp lại Lâm Lạc Thanh, nhất định phải tìm cách khiến công ty hai nhà Quý – Lâm hợp tác. Dù không hợp tác được, cũng phải khiến Lâm Lạc Thanh moi được chút lợi từ Quý Dữ Tiêu về cho mình, không thì chẳng phải ông đã uổng phí cả năm mươi ba triệu sao?!Nghĩ đến con số đó, Lâm phụ bực không để đâu cho hết. Càng nghĩ càng thấy Lâm Lạc Thanh vô tích sự, một kẻ tàn phế mà cũng không quản nổi, đúng là đồ ngu ngốc!Mà Lâm Lạc Thanh thì chẳng buồn để tâm xem ông ta đang nghĩ gì. Cậu nhận lại điện thoại, hỏi Quý Dữ Tiêu:
"Thành công rồi?""Chờ mai nhận tiền thôi." Quý Dữ Tiêu cười nói.Lâm Lạc Thanh cũng bật cười, cảm thấy lần này quả thực không uổng công chờ đợi."Nhưng mà nhận tiền rồi, em thật sự muốn đi gặp ba mình sao?" Quý Dữ Tiêu tò mò."Chứ sao." Lâm Lạc Thanh nói, "Đã lên sòng rồi, không cho ông ta chút ngọt thì làm sao nhử được thêm tiền?""Được thôi." Quý Dữ Tiêu không có ý kiến."Nhưng anh không cần đi cũng được." Lâm Lạc Thanh sợ anh ngại phiền, dịu giọng dỗ, "Em một mình ứng phó được mà.""Em nghĩ gì vậy?" Quý Dữ Tiêu nhéo má cậu một cái, " Sau hôn lễ, lần đầu về nhà, làm sao có chuyện chỉ một mình đi? Tất nhiên phải hai người cùng đi rồi.""Với lại, anh không đi thì ai giúp em diễn vai người tốt mặt trắng đây?"Lâm Lạc Thanh nghe thế, trong lòng âm ỉ niềm vui, khẽ đáp một tiếng "Ừa", đôi mắt cong cong.Quý Dữ Tiêu thấy gương mặt cậu ngập tràn vui vẻ, lại không nhịn được nhéo má thêm cái nữa, ngón tay vô thức vuốt nhẹ qua làn da mịn màng.Ngụy Tuấn Hòa mãi đến khi báo cáo kiểm tra sức khỏe của Quý Dữ Tiêu có kết quả, mới lật qua lật lại xem kỹ một hồi, rồi mới như sực nhớ ra mà nhắn tin cho anh:【 Kiểm tra xong rồi đấy, không rụng mất cái gì chứ? 】Quý Dữ Tiêu: ...Anh cười khẩy:
【 Cậu cảm thấy tôi có thể rụng cái gì? 】Ngụy Tuấn Hòa: ... Câu này còn cần tôi nói rõ sao? Cậu không phải không biết!Anh cố gắng uyển chuyển:
【 Có vấn đề gì thì phát hiện sớm, điều trị sớm, hạnh phúc sớm. 】Nghĩ ngợi một chút, Ngụy Tuấn Hòa liền xóa chữ "hạnh phúc", thay bằng "tính phúc" — thế mới rõ ràng!Quý Dữ Tiêu nhìn chằm chằm hai chữ "tính phúc" trên màn hình, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương giật mạnh.【 Có phải cậu gần đây sống quá nhàn rỗi không? 】
Anh cảm thấy tên này chắc sắp rảnh đến mức đi trồng cây gây rừng luôn rồi, bằng không sao lại dám nhắn hai chữ kia cho anh?!Ngụy Tuấn Hòa nhắn:
【 Tôi đây không phải cũng là vì tốt cho cậu sao, anh em một nhà, tôi quan tâm cậu đấy! 】Quý Dữ Tiêu:
【 Câm miệng đi, cậu mà có chuyện thì tôi chắc chắn không sao, bớt quan tâm tôi, lo cho bản thân đi! 】Ngụy Tuấn Hòa nghi hoặc:
【 Thật sự không có chuyện gì à? 】Quý Dữ Tiêu: ...
【 Cảm ơn, vừa mới bị "khen" quá mức. 】Ngụy Tuấn Hòa lập tức gửi một loạt icon ăn dưa kèm vẻ mặt kinh hoàng:
【 Ai? Em dâu à? Cuối cùng cậu cũng nhịn không nổi, thật sự cùng em dâu thành vợ chồng danh xứng với thực rồi? Giỏi thật đấy, không làm người luôn! 】Quý Dữ Tiêu: ...
Anh cảm thấy tên kia hình như còn đang tưởng tượng rất tươi đẹp.【 Việc này không đến lượt cậu quan tâm, hiểu chưa? 】Ngụy Tuấn Hòa không chịu buông tha:
【 Vậy rốt cuộc hai người có danh xứng với thực chưa? 】Tất nhiên là chưa!Quý Dữ Tiêu cảm thấy bất lực, tên này sao mà lắm lời vậy cơ chứ!Ngụy Tuấn Hòa vẫn chưa thôi:
【 Chưa à? Vậy làm sao cậu biết em dâu không phải đang an ủi cậu, lừa cậu? 】Quý Dữ Tiêu nghĩ: Làm sao có thể!Anh uy vũ bất khuất như chim đại bàng thế cơ mà!Ngụy Tuấn Hòa tiếp tục:
【 Hơn nữa cậu cứ như vậy mãi, em dâu tuổi còn trẻ, khí huyết phương cương, cậu còn không cùng cậu ấy danh xứng với thực, chẳng phải là làm khó người ta sao? 】Quý Dữ Tiêu nhíu mày:
【 Câu này là có ý gì? 】Ngụy Tuấn Hòa nhắn ngay:
【 Cậu nghĩ xem, em dâu ám chỉ điên cuồng như thế, chẳng phải là đang muốn cùng cậu danh xứng với thực sao? Cậu lại không làm gì hết, người ta chỉ có thể tiếp tục nhịn. Cặp đôi chưa kết hôn người ta còn định kỳ "lái xe" cơ mà, hai người là kết hôn rồi, cầm bằng lái rồi mà còn ở đây đi bộ, cậu thì thấy không sao, chứ em dâu chắc chắn không nghĩ thế đâu! Nếu thật sự không sao, đã không ám chỉ như vậy rồi, đúng không? 】Quý Dữ Tiêu: Câu này... hình như cũng có lý.Anh nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cảm thấy hình như đúng thật là anh có hơi "tàn nhẫn" quá rồi.Anh thì tự chủ tốt, nhịn được, nhưng Lâm Lạc Thanh rõ ràng là không muốn nhịn, cũng không cần phải cùng anh chịu khổ làm gì.
Không có lý gì anh ở đây từ chối "lên xe", còn bắt Lâm Lạc Thanh phải đi bộ với mình.Nghĩ vậy, anh nhắn lại cho Ngụy Tuấn Hòa:
【 Tôi hiểu rồi. 】Ngụy Tuấn Hòa:
【 Thật không? 】Quý Dữ Tiêu khẽ cười:
【 Thừa lời. 】Chẳng qua là... giải phóng bản năng thôi mà? Anh hiểu rồi!Ngụy Tuấn Hòa:
【 Vậy thì tốt quá. 】
Anh thở phào nhẹ nhõm, may mà huynh đệ mình vẫn ổn, hoảng hốt lo sợ một hồi, giờ mới thấy đúng là hiểu lầm!Suýt nữa bị dọa chết!Ngụy Tuấn Hòa lại nhìn báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Quý Dữ Tiêu lần nữa, rất tốt, những "bộ phận" khác cũng không có vấn đề gì, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để làm một tài xế ưu tú!Lên đường thôi, huynh đệ!
Đèn đã vì cậu sáng lên!
Đường núi đang ở ngay trước mắt!
Anh em vì cậu mà vỗ tay cổ vũ!
Cố lên!
————
Anh Nguỵ tận tuỵ vì huynh đệ quá
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me