Phan 1 Toi La Ba Cua Nhoc Phan Dien Lam Ang Tu Tue An Nhien Dich
Chương 79: Đêm nay định xuất gia luôn à?
Tới tận tối, lúc cùng Lâm Phi tắm rửa chung, Quý Nhạc Ngư mới biết chuyện cậu nhóc sắp chuyển trường."Cho nên sáng mai Phi Phi sẽ không đi học chung xe với con nữa." Lâm Lạc Thanh vừa lấy sữa tắm cho nhóc, vừa dịu dàng nói.Quý Nhạc Ngư sững người. Chuyển trường là có thể không phải đi học sao?Vậy thì nhóc cũng muốn chuyển trường!Nhóc quay sang nhìn Lâm Phi, trong mắt lấp lánh ánh nhìn ngưỡng mộ.Lâm Phi: ...Lâm Lạc Thanh bị ánh mắt ngưỡng mộ quá đỗi trần trụi kia làm cho phì cười: "Sao lại nhìn anh con bằng ánh mắt như vậy? Chờ vài ngày nữa chọn được trường học rồi, anh con vẫn phải đi học như thường."Lâm Phi lặng lẽ gật đầu.Nhóc vẫn không giấu được vẻ hâm mộ: "Nhưng mấy hôm không phải đến trường thế này cũng hay mà."Lâm Phi: ...Lúc này thì Lâm Phi dứt khoát không làm bộ mặt lạnh lùng nữa, mà là hoàn toàn lộ ra vẻ ghét bỏ không che giấu.Quý Nhạc Ngư bị cậu nhóc liếc cho một cái, lập tức cảm thấy không phục, lập tức ngẩng đầu lên, làm bộ làm tịch nói: "Con chỉ nói vậy thôi! Đi học thật tốt mà, con yêu trường học, trường học cũng yêu con!"Lâm Phi: "Vậy thì em giỏi thật đấy."Quý Nhạc Ngư: ... Nhóc cứ cảm thấy giọng điệu của anh ấy nghe sao sao ấy.Nhóc hừ một tiếng, không thèm để ý tới Lâm Phi nữa, tiếp tục quay sang trò chuyện với Lâm Lạc Thanh.Tắm xong, Lâm Lạc Thanh bế nhóc đặt lên giường của Lâm Phi, giúp nhóc thay đồ ngủ.Đến khi cậu quay trở ra, định bế Lâm Phi lên giường, thì đã thấy Quý Nhạc Ngư cuộn tròn trong chiếc chăn nhỏ của mình, nằm gọn gàng ngay giữa giường, rõ ràng là định ngủ cùng Lâm Phi.Lâm Lạc Thanh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Phi, cảm giác như đã quá quen với việc này, thấy mãi thành quen, nên cũng không nói gì thêm, cứ thế đặt Lâm Phi lên giường."Vậy đêm nay con ngủ với Tiểu Ngư nhé?" Cậu hỏi.Quý Nhạc Ngư gật đầu như gà mổ thóc, Lâm Phi cũng bình tĩnh đáp: "Ừm.""Không cần ba ba ngủ cùng con à?"Quý Nhạc Ngư lập tức lắc đầu, cự tuyệt: "Không cần!"Bao lâu rồi ba nhóc chưa được ngủ với ba ba! Ba ba vừa mới về, ngày mai đã lại phải đi, sao có thể không ngủ cùng ba ba được chứ?!Quý Nhạc Ngư tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.Nhóc giơ tay ra ôm lấy eo Lâm Phi, vừa ôm vừa nói tỉnh bơ: "Con ngủ với ca ca, ba ba đi ngủ với ba đi."Lâm Lạc Thanh dở khóc dở cười.Lâm Phi cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm lấy mình, trong mắt ba phần ghét bỏ, bốn phần bất đắc dĩ, ba phần còn lại là... thôi kệ nhóc vậy.Lâm Lạc Thanh thấy ánh mắt ấy thì cũng hiểu, nghĩ thầm: Thôi được rồi, nếu Lâm Phi cũng không phản đối, thì nhân tiện cậu với Quý Dữ Tiêu cũng lâu rồi chưa ngủ cùng nhau, lần đó ở khách sạn không tính.Cậu lần lượt hôn lên trán hai đứa, tắt đèn, rồi ra ngoài.Quý Dữ Tiêu đang ngồi trên giường đọc sách, thấy Lâm Lạc Thanh quay về thì đặt sách lên tủ đầu giường, hỏi: "Không ngủ với Phi Phi à?"Lâm Phi hôm nay gặp chuyện như vậy, Lâm Lạc Thanh lại vội vàng quay về vì cậu nhóc, anh còn tưởng cậu định ngủ cùng Lâm Phi."Ngủ chứ, em chẳng phải đang quay về lấy gối sao?" – Lâm Lạc Thanh cố ý nói, vừa trả lời vừa vòng ra cuối giường, làm bộ định đi lấy gối.Quý Dữ Tiêu: ...Thôi được, tuy anh cũng thấy như vậy là hợp lý, nhưng hiếm khi Lâm Lạc Thanh về một chuyến, vậy mà lại để anh "chăn đơn gối chiếc", Quý Dữ Tiêu cảm thấy mình hơi bị đáng thương.Anh suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Hay là... chúng ta cùng đi ngủ với thằng bé?"Lâm Lạc Thanh bật cười, chớp mắt một cái rồi kéo chăn trèo lên giường, người vừa thò vào đã sáp lại gần anh, cười nói: "Thôi bỏ đi, Phi Phi sáu tuổi rồi, có thể ngủ một mình được rồi. Em phải ở lại bầu bạn với ông chồng yếu đuối không thể tự lo cho bản thân của mình chứ."Quý Dữ Tiêu đưa tay giữ lấy cằm cậu: "Ai yếu đuối không thể tự lo cho bản thân?"Lâm Lạc Thanh vòng tay qua cổ anh, cười híp mắt: "Vậy để xem là ai đòi em ngủ cùng."Quý Dữ Tiêu buông tay, hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: "Ai cần em ngủ cùng."Lâm Lạc Thanh bật cười khẽ: "Thật không cần à? Vậy thì em qua bầu bạn với Phi Phi đây.""Em đi luôn đi, bây giờ đi luôn!"Trong mắt Lâm Lạc Thanh ý cười càng rõ ràng: "Cũng được, con trai anh qua bầu bạn với Phi Phi, vậy thì em đành chịu khó bầu bạn với ba của nó thôi.""Tiểu Ngư à?""Ừ. Tắm xong cái là chui luôn vào chăn Phi Phi, trông như muốn ngủ cùng thằng bé vậy. Em nhìn thấy Phi Phi cũng không có ý kiến gì, thế là đồng ý cho ngủ luôn.""Hai đứa nó cũng khá thân nhau nhỉ." Quý Dữ Tiêu cảm thán, "Tối qua cũng ngủ cùng nhau.""Thế thì tốt." – Lâm Lạc Thanh gật đầu – "Trẻ con mà, ngoài tình cảm gia đình thì cũng cần có bạn bè. Tính Phi Phi lãnh đạm, trước giờ hầu như không có bạn. Em cũng không ép nó, nó thích thế nào thì cứ để nó tự nhiên. Mà giờ nó có thể thân thiết với Tiểu Ngư như vậy thì cũng tốt, ít nhất là nó lại có thêm một người để quan tâm."Hơn nữa, cũng giúp Quý Nhạc Ngư dần quen với môi trường mới.Chuyện này với cả hai đều có lợi, vì vậy Lâm Lạc Thanh nhìn thấy cũng mừng."Ừ." – Quý Dữ Tiêu hơi gật đầu."Cho nên chúng ta cũng ngủ đi thôi." – Lâm Lạc Thanh nằm xuống.Cậu đã lăn lộn cả một ngày, cũng mệt rồi. Mai còn phải đến trường của Lâm Phi một chuyến, rồi lại quay về đoàn phim. Lâm Lạc Thanh cảm thấy sắp tới còn bận nhiều, nên nghỉ ngơi sớm một chút thì hơn.Nghe cậu nói vậy, Quý Dữ Tiêu cũng nằm xuống theo.Anh đưa tay tắt đèn. Hai người một người nằm bên trái, một người nằm bên phải, giữa có một khoảng trống nhỏ, không khí yên tĩnh chảy trôi.Lâm Lạc Thanh lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, ngờ vực không hiểu vì sao Quý Dữ Tiêu không nhích lại gần cậu chút nào. Nhưng rồi rất nhanh, cậu lại nhớ ra chân anh không tiện, thế là chủ động lặng lẽ dịch người sang phía Quý Dữ Tiêu.Đang chuẩn bị lén lút dịch sát lại...Quý Dữ Tiêu: ......Anh lập tức ngừng động tác, tâm trạng đột nhiên phấn khởi, chờ đợi "vợ" chủ động tới gần mình.Lâm Lạc Thanh vừa dịch người một chút, tay đã chạm vào cánh tay Quý Dữ Tiêu. Cảm giác ấm áp ấy trong bóng tối như một ngọn lửa, lập tức thắp sáng những ký ức đã qua, khiến trái tim vốn đã bình lặng của Lâm Lạc Thanh bắt đầu xao động trở lại.Bọn họ khó khăn lắm mới lại được ngủ cùng giường, anh sao lại bình tĩnh đến thế chứ? Đến ôm một cái hay hôn một cái cũng không có.Lâm Lạc Thanh bất mãn nghiêng đầu sang nhìn Quý Dữ Tiêu, tiếc là đêm quá tối, chẳng nhìn rõ biểu cảm của anh."Khụ." Lâm Lạc Thanh khẽ ho một tiếng, ý đồ nhắc nhở ai đó đừng có sống như người xuất gia nữa. Người ta đã dán sát đến vậy rồi mà còn thanh tâm quả dục, không hề nhúc nhích.Lúc nên làm gì thì phải làm, ví dụ như... hôn một cái chẳng hạn, ôm một cái cũng được. Hiểu không?!Quý Dữ Tiêu nhịn không nổi bật cười, giả vờ hỏi: "Sao thế? Họng không thoải mái à?"Lâm Lạc Thanh: ......Anh thật sự không phải là thẳng nam chứ?
Rõ ràng em cảm thấy mình rất được mà!Lâm Lạc Thanh dứt khoát kéo tay anh đặt lên eo mình, tức giận ôm chặt lấy anh:
"Đêm nay anh định xuất gia luôn à? Thanh tâm quả dục dữ thần vậy cơ à?"Quý Dữ Tiêu thở dài:
"Có lẽ là anh quá yếu đuối, chẳng gánh vác được gì."Lâm Lạc Thanh tức đến nỗi liền giơ tay véo anh một cái.Quý Dữ Tiêu bật cười, vươn tay bắt lấy tay cậu, ôm người vào lòng, cúi đầu, môi kề sát môi cậu:
"Nếu anh thật sự xuất gia, vậy cũng phải dẫn theo em cùng đi, để khỏi mỗi ngày em ra ngoài lại trêu hoa ghẹo nguyệt."Lâm Lạc Thanh phì cười:
"Vậy thôi khỏi. Anh sáu căn chẳng thanh tịnh, Phật Tổ còn lâu mới thu nhận."Quý Dữ Tiêu áp môi lên môi cậu, thì thầm:
"Nếu Phật Tổ không thu nhận anh, vậy em thu nhận anh đi."Lâm Lạc Thanh thoáng chững lại, tim như lỡ mất một nhịp. Giây tiếp theo, đã cảm nhận được những nụ hôn dồn dập phủ tới.Quý Dữ Tiêu hôn cuồng nhiệt mà dây dưa, từng chút từng tấc, như thể muốn khắc ghi tất cả vào sâu trong khoang miệng cậu. Anh hôn đến mức Lâm Lạc Thanh gần như không theo kịp tiết tấu, cuối cùng chỉ có thể mặc anh muốn gì lấy nấy, từng chút một xâm nhập.Có lẽ đúng là "tiểu biệt thắng tân hôn", sau ngần ấy ngày xa cách, buổi gặp vội vã hôm qua chẳng thể giải được bao nhiêu nhớ nhung, trái lại càng như ngọn lửa cháy âm ỉ, đến lúc này chỉ cần một tia là bùng lên thành ánh lửa rực rỡ.Quý Dữ Tiêu cảm nhận được sự thay đổi của cậu, khẽ bật cười, ngậm lấy môi cậu, thì thầm:
"Để anh giúp em."Lâm Lạc Thanh giãy giụa nắm lấy tay anh, đầu óc mơ hồ rối loạn, nhưng vẫn nhớ rõ... anh nợ mình một lần."Anh trả nợ trước đi."Cậu nói, giọng nhỏ nhưng lại đánh thẳng vào tai anh. Quý Dữ Tiêu không ngờ giọng cậu lại mềm đến thế, mềm như chính cậu lúc này vậy.Cậu trợn to mắt muốn nhìn rõ Quý Dữ Tiêu, nhưng trong bóng đêm chỉ có thể thấy được dáng hình lờ mờ của anh. Cậu ngẩng đầu hôn môi anh, dụi vào lòng hắn như làm nũng:
"Anh đã đồng ý sẽ trả, đúng không? Dù sao giờ em cũng chẳng nhìn rõ, không sao đâu."Quý Dữ Tiêu thầm nghĩ, không phải như thế...Anh vừa mở miệng định nói gì, đã bị Lâm Lạc Thanh xoay người đè xuống. Cậu thuận thế trèo lên người anh, dán sát, đầu ngón tay lướt qua eo anh, môi dính lấy môi anh.Quý Dữ Tiêu nắm lấy tay cậu, thấp giọng khuyên:
"Lạc Thanh, anh..."Lâm Lạc Thanh lại không yên phận cọ trên người anh như một con mèo nhỏ, vừa mềm mại lại nóng bỏng. Cậu mở tay anh ra, mười ngón đan vào nhau, môi chạm môi, vừa hôn vừa nũng nịu nói:
"Chúng ta cùng nhau được không? Em muốn anh giúp em... anh giúp em một chút... được không?"Quý Dữ Tiêu chỉ cảm thấy tai mình ù đi, như nghe được, mà cũng như không. Trái tim anh đập loạn, tựa như muốn nhảy khỏi lồng ngực, tìm đến người đang khiến nó hỗn loạn thế này.Lý trí bảo anh phải đẩy cậu ra, nhưng anh chẳng thể nhúc nhích, như thể đã mất hết sức lực. Thế nhưng, anh rõ ràng cảm nhận được trong lòng mình có một cơn gió lốc đang cuốn qua, phá tan tất cả lý trí, kéo anh trôi theo cảm xúc.Lâm Lạc Thanh khẽ cười, chuyển môi kề sát tai anh, dịu dàng nói:
"Anh động tình rồi.""Ầm"— một tiếng, lý trí của Quý Dữ Tiêu sụp đổ hoàn toàn.Cơn lốc trong lòng anh ập đến, mạnh mẽ đến mức không thể kháng cự. Anh bật dậy, dùng lực đè Lâm Lạc Thanh xuống giường, hung hăng hôn lấy môi cậu.Lâm Lạc Thanh không hề ngăn cản, ôm lấy vai anh, hôn lại thật sâu.Cậu cảm nhận được khoảnh khắc hiếm hoi Quý Dữ Tiêu mất khống chế, trong đầu có chút hỗn loạn, nhưng vẫn nhớ rõ mục tiêu của mình.Cậu chậm rãi dịch chuyển về phía mục tiêu ấy, tay vừa chạm đã bị Quý Dữ Tiêu giữ lại nhưng lực không lớn.Lâm Lạc Thanh ngửa đầu, hôn môi anh, rồi kéo tay anh đến bên môi, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.Nụ hôn của cậu dịu dàng, tỉ mỉ mà triền miên, rõ ràng chỉ là hôn ngón tay thôi, vậy mà lại khiến trái tim Quý Dữ Tiêu run lên từng nhịp.Cậu toại nguyện rồi. Trong một đêm này, khiến Quý Dữ Tiêu trả cậu một món nợ tình cảm.Đêm đã khuya, Lâm Lạc Thanh tựa vào lòng Quý Dữ Tiêu, mí mắt rũ xuống, vẻ mặt lười biếng buồn ngủ.Tay cậu vẫn đặt trong tay Quý Dữ Tiêu, anh rút ra một tờ khăn giấy, lau sạch lòng bàn tay cho cậu, rồi siết chặt ôm cậu vào lòng.Lâm Lạc Thanh thu được nợ, tâm trạng tốt vô cùng, nên cũng chưa vội ngủ. Cậu cọ cọ cằm vào ngực anh, hỏi nhỏ:
"Thấy thoải mái không?"Quý Dữ Tiêu "ừ" một tiếng, không muốn đáp thêm.Lâm Lạc Thanh cố ý chọc anh:
"Vậy trước đó còn làm bộ không muốn, còn giả vờ bộ dạng 'lục căn thanh tịnh' cơ mà."Quý Dữ Tiêu: ...Anh thật sự cảm thấy cậu đúng là chẳng biết điều. Anh làm vậy là vì ai chứ?Không phải là đang nghĩ cho cậu đấy sao?"Ngủ đi." Anh thấp giọng nói."Hay là lần sau tụi mình tắm chung đi?" Lâm Lạc Thanh tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, "Dù sao bây giờ em cũng sờ qua rồi, đại khái cũng có chút quen, chắc là cũng có thể tắm cùng anh được."Quý Dữ Tiêu: ...Anh thật không ngờ cậu được voi lại đòi cả Hai Bà Trưng nhanh như vậy!"Lúc này em không xíu nào thấy xấu hổ sao?"Thật ra Lâm Lạc Thanh vẫn có hơi ngượng. Nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ đã đi đến bước này, nếu cậu còn giữ khoảng cách nữa, Quý Dữ Tiêu chắc chắn vẫn sẽ chẳng nhúc nhích, vậy nên dù có ngượng, cậu cũng phải chủ động.Cậu nâng tay Quý Dữ Tiêu đặt lên má mình."Thấy nóng không?""Có chút.""Vậy thì là đang ngại ngùng rồi." Lâm Lạc Thanh khẽ nói.Quý Dữ Tiêu: !!!Anh thật sự không nghĩ tới việc cậu kéo tay mình đặt lên mặt là để kiểm tra cái này. Nhất thời bật cười, ôm lấy đầu cậu, cúi người hôn cậu lần nữa.Đáng yêu quá đi mất, anh nghĩ, anh thế này thật sự quá đáng yêu."Ngại ngùng mà còn như vậy?" Anh tựa trán vào trán cậu, hỏi nhỏ, "Không sợ anh thật sự làm gì sao?""Vậy còn phải xem anh có chịu hay không nữa." Giọng Lâm Lạc Thanh nhẹ nhàng, dưới bầu không khí lưu luyến này lại như đang làm nũng, "Cho nên... lần sau tụi mình cùng nhau tắm nha?"Cậu nói:
"Cũng đâu có còn bao lâu nữa, ngày mai ta phải đi rồi, không biết lần sau gặp nhau là khi nào. Cho anh một chút thời gian, được không?"Giọng cậu dịu dàng như thì thầm, mềm mại như nước, khiến trái tim Quý Dữ Tiêu cũng mềm ra theo.Cậu dịu dàng quá, chu đáo quá, cũng thật lòng quá.Anh hoàn toàn không thể từ chối cậu vào khoảnh khắc này, chỉ có thể hôn cậu một cái, nhẹ giọng đáp:
"Ừm.""Anh đồng ý rồi đó, đến lúc đó không được nuốt lời." Lâm Lạc Thanh nói với vẻ rất đỗi nhẹ nhàng."Ừm."Lâm Lạc Thanh lúc này mới thỏa mãn, ôm chặt lấy anh, dựa vào ngực anh, nhắm mắt lại."Ngủ ngon.""Ngủ ngon." Quý Dữ Tiêu hôn lên trán hắn một cái.Một đêm mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Quý Nhạc Ngư bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc, người vẫn còn ngơ ngác.Lâm Phi giúp nhóc tắt chuông, lôi nhóc dậy khỏi giường, giục:
"Mau đi rửa mặt, đánh răng, rồi ăn sáng."Quý Nhạc Ngư gật đầu, mơ màng bước xuống giường. Thấy Lâm Phi vẫn còn ngồi yên không nhúc nhích, nhóc dụi mắt, giọng mơ màng hỏi:
"Anh sao không xuống giường ạ?""Hôm nay anh không đến trường. Em quên rồi à?"Tay đang dụi mắt của Quý Nhạc Ngư lập tức khựng lại. Lúc này nhóc mới hoàn toàn tỉnh táo, nhớ ra hôm nay Lâm Phi bắt đầu nghỉ học để chuẩn bị chuyển trường, nên tạm thời không cần đi học.Quý Nhạc Ngư: QAQNhóc lại bắt đầu ghen tị. Dụi mắt xong, ôm lấy vai mình, giọng đầy thương cảm:"Anh ơi, em thương cho chính em còn phải đi học quá đi..."Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngư: [tự ôm tự khóc.jpg]
Quý tổng đã trả nợ, ngày lên đường không còn xa nữa đâu~ Chúng ta cùng cố lên nhé~
——-
Đó là tác giả nói, còn tui vừa đọc vừa dịch nên cũng không biết bao giờ 2 ba ba mới lái xe. Đi bộ kiểu này khác gì rùa bò chứ. Đã chương 79 rồi ó huhu. Dù biết lái xe thì 2 ba ba cũng kéo rèm nhưng có vẫn hơn không mà nhỉ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me