TruyenFull.Me

Phan 1 Toi La Ba Cua Nhoc Phan Dien Lam Ang Tu Tue An Nhien Dich


Chương 90: Thi Chính làm vậy vì điều gì?

Lâm Lạc Thanh vừa diễn xong đã nghe Ngô Tâm Viễn bảo rằng Mã Bác Chung gọi cậu tới để tập dượt cho cảnh quay tối nay.

"Đợi đối xong cảnh diễn thì chúng ta cùng ăn một bữa cơm với ông ấy đi. Cũng xem như là bồi tội chút. Dù sao người ta cũng là tiền bối, mình không thể khiến ông ấy mất mặt quá. Giữa trưa ông ấy giận chắc là vì thấy em làm ông ấy mất thể diện đấy." Ngô Tâm Viễn vừa khuyên vừa nhẹ giọng phân tích.

Lâm Lạc Thanh nghe vậy thì hơi bất đắc dĩ, nhưng suy cho cùng cũng không định trở mặt với Mã Bác Chung, vậy nên cùng nhau ăn một bữa cơm tối cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Chỉ là cậu cảm thấy Mã Bác Chung có phần hơi tự cho mình là trung tâm.

Nhưng nghĩ lại, ai bảo ông ấy vừa có tư cách lại vừa có kỹ năng diễn xuất, bên cạnh lại có cả trợ lý lẫn người đại diện hết mực cung phụng. Lâu ngày thành thói, cũng khó tránh khỏi có chút tự cao.

Lâm Lạc Thanh khẽ lắc đầu, thầm nhủ sau này mình nhất định không được như thế.

"Được." Cậu gật đầu đáp, "Vậy em đi tìm ông ấy luôn."

"Anh đi với em." Ngô Tâm Viễn nói.

Lúc Mã Bác Chung nhìn thấy Lâm Lạc Thanh lần nữa, vẻ mặt ông lại trở về trạng thái bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lâm Lạc Thanh mỉm cười nói: "Mã lão sư, em tới tìm thầy để đối cảnh quay tối nay."

"Ừ." Mã Bác Chung khẽ đáp, cầm kịch bản lên bắt đầu diễn thử với cậu.

Kỹ năng diễn xuất của ông vốn rất tốt, khiến Lâm Lạc Thanh cũng vô thức bị cuốn theo, đôi lúc còn bộc lộ ra cảm xúc mạnh mẽ hơn bình thường. Ngô Tâm Viễn đứng bên nhìn mà thầm nghĩ, cậu nhóc này đúng là kiểu gặp người giỏi thì càng cố gắng, thật không dễ có được.

Cũng không biết trước kia Lý ca dẫn dắt kiểu gì, lại có thể để một người như thế không ai biết đến, còn để phí phạm từng ấy thời gian, đúng là không đáng tin cậy. Ngô Tâm Viễn lại âm thầm chửi Lý ca thêm lần nữa trong lòng.

Sau khi tập xong cảnh, Ngô Tâm Viễn liền chủ động nói: "Vừa hay cũng đến giờ ăn rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé."

Lâm Lạc Thanh gật đầu, khách sáo bảo: "Vâng, Mã lão sư, cùng đi thôi."

"Ăn gì?" Mã Bác Chung hỏi.

Lâm Lạc Thanh rất nể mặt: "Tùy thầy quyết định ạ, em sao cũng được."

Lúc này Mã Bác Chung mới đứng dậy, đi cùng cậu ra khỏi lều, hướng về phía chiếc xe bảo mẫu.

Gần phim trường có một quán món Quảng Đông khá ngon, vốn là chỗ Mã Bác Chung định mời Lâm Lạc Thanh ăn trưa, giờ liền dẫn cậu tới đó dùng bữa tối.

"Chỗ này nấu cũng được lắm." Mã Bác Chung nói.

Lâm Lạc Thanh mỉm cười "Ừm" một tiếng, cúi đầu nhìn thực đơn rồi gọi khá nhiều món hấp.

Cùng lúc đó, Thi Chính vừa quay xong liền vội tới tìm Lâm Lạc Thanh, lại phát hiện cậu không ở khu nghỉ ngơi. Anh đi một vòng vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu, đành phải nhắn WeChat:
【Em đâu rồi?】

Lâm Lạc Thanh nhanh chóng trả lời:
【Em đang ăn tối ở bên ngoài.】

Thi Chính cũng không nghĩ gì nhiều, đang định dặn cậu ăn nhiều một chút, thì thấy tin nhắn tiếp theo:
【Chẳng phải trưa không ăn cùng Mã lão sư khiến ông ấy giận sao, nên giờ em mời lại một bữa, sợ ông ấy vì chuyện này mà có ý kiến với em.】

Tay cầm điện thoại của Thi Chính lập tức cứng đờ. Anh trầm mặc hồi lâu, rồi mới nhắn lại:
【Vậy em ăn nhanh lên, tối còn chưa luyện đâu.】

Lâm Lạc Thanh:
【Biết rồi biết rồi, em nhớ mà.】

Thấy cậu cúi đầu bấm điện thoại, Mã Bác Chung hỏi: "Có chuyện gì gấp sao?"

"Không ạ." Lâm Lạc Thanh vội vàng nhắn nốt cho Thi Chính rồi cất điện thoại, "Chỉ là tối còn phải luyện thêm, nên nói trước với thầy ấy để thầy lo việc của mình, khỏi phải chờ em."

Mã Bác Chung: ...

Ông thật không hiểu nổi, sao cậu lại mê rèn luyện đến vậy? Ban ngày luyện còn chưa đủ, tối cũng phải luyện nữa?

"Em còn trẻ thế này, cần gì phải luyện nhiều như vậy?" Ông nói.

Lâm Lạc Thanh lại không đồng ý: "Cũng ổn mà ạ. Rèn luyện đâu có phân biệt tuổi tác, tập nhiều luôn là chuyện tốt. Hơn nữa giờ sắp sang đông, rèn luyện còn giúp tăng sức đề kháng. Mã lão sư, thật ra nếu có thời gian rảnh, thầy cũng có thể vận động nhẹ một chút, đoàn mình còn có cả phòng tập riêng, dùng rất tiện."

Mã Bác Chung: ... Cậu nhìn tôi giống người muốn rèn luyện lắm sao?!

Mã Bác Chung có phần phiền lòng, không hiểu sao Lâm Lạc Thanh lại đột nhiên trở thành như vậy. Rõ ràng ban đầu, cậu đâu có ý định đi tập thể hình cơ mà!

"Sao em lại đột nhiên bắt đầu rèn luyện vậy?"

"Vì em muốn tăng thêm chút thể lực, đánh võ trên màn ảnh sẽ đẹp hơn. Với lại cũng giúp cơ thể khỏe mạnh hơn một chút."

"Vậy em định rèn bao lâu?"

Lâm Lạc Thanh thật ra chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Chủ yếu là Thi Chính cũng chưa nói với cậu thời gian cụ thể, thế nên cậu đáp: "Chắc là... chờ quay xong bộ phim này rồi tính."

Mã Bác Chung: ...

Ông cảm thấy bản thân dường như chẳng còn mấy hứng thú với cậu nữa.

Ông không muốn nhìn thấy nước da trắng trẻo của Lâm Lạc Thanh biến thành màu bánh mật mà người ta vẫn gọi là "khỏe mạnh", lại càng không muốn thấy cậu khoe bắp tay lực lưỡng với vẻ tự hào. Đó không phải là hình ảnh thiếu niên trong lòng ông. Ông thích kiểu con trai sạch sẽ, thuần khiết, mang dáng vẻ trong trẻo như ánh nắng, không tô vẽ, tự nhiên mà đẹp đẽ.

Thế nên Mã Bác Chung cũng chẳng nói gì thêm, gượng gạo ăn xong bữa rồi quay lại phim trường.

Lâm Lạc Thanh không đi cùng ông. Cậu còn định đến phòng tập chạy bộ một lát, nên vừa xuống xe đã nói lời tạm biệt với Mã Bác Chung.

Nghe cậu nói vậy, trong lòng Mã Bác Chung càng thêm bực bội xen lẫn bất đắc dĩ.
Ông chỉ "Ừ" một tiếng, nhíu mày bỏ đi.

Lâm Lạc Thanh nhìn thấy hàng mày ông hơi chau lại, không khỏi khó hiểu, nghiêng người lại gần Ngô Tâm Viễn, thấp giọng hỏi: "Ông ấy lại giận rồi à?"

Ngô Tâm Viễn cũng không chắc, đáp: "Chắc không đâu, mình đã cùng ông ấy ăn cơm, lại còn chủ động mời nữa, khách cũng là mình mời, vậy chắc không thể xem là làm mất mặt ông ấy được chứ?"

Lâm Lạc Thanh thở dài: "Ông ấy thật sự khó hiểu quá..."

"Không sao đâu." Ngô Tâm Viễn cũng chẳng mấy quan tâm, "Dù sao em cũng đâu cần thân thiết với ông ta làm gì, chỉ cần ông ta không ghét em, lúc phỏng vấn không nói xấu em là được rồi."

Lâm Lạc Thanh nghĩ cũng đúng. Tục ngữ nói ba tuổi đã khác biệt, huống chi giữa cậu và Mã Bác Chung cách nhau gần ba mươi tuổi, cảm giác như cách nguyên một cái rãnh nứt Đông Phi, nên chỉ cần bên ngoài nhìn không có xung đột gì là được. Còn chuyện ông ấy có thích hay không, hài lòng hay không cũng chẳng quan trọng, vì cậu vốn dĩ đâu có định làm bạn với ông ấy.

Nghĩ vậy, cậu vui vẻ đi đến phòng tập để chạy bộ.

Lúc ấy Thi Chính đang chạy bộ trên máy. Thấy cậu tới, anh liền giảm tốc độ, vừa chạy vừa trò chuyện cùng cậu.

Lâm Lạc Thanh vừa mới ăn xong, tuy đã qua một lúc, nhưng Thi Chính cũng không vội bắt cậu luyện ngay, chỉ bảo cậu đứng nghỉ thêm một lát.

Cậu đứng cạnh anh, hỏi nhỏ: "Mã lão sư ở các đoàn phim khác cũng vậy sao?"

"Vậy là sao?"

"Kiểu... đột nhiên như không vui ấy." Lâm Lạc Thanh hạ giọng nói.

Nghe thế, Thi Chính ngẩng đầu nhìn cậu: "Ông ấy lại không vui nữa à?"

Lâm Lạc Thanh gật đầu: "Nên em mới tò mò là do ông ấy chỉ đối với em như vậy, hay ở các đoàn phim khác cũng thế."

Thi Chính suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như với người khác cũng từng có tình trạng vậy, nhưng anh không rõ lắm nên không dám khẳng định."

Lâm Lạc Thanh nghĩ cũng đúng. Mã Bác Chung còn không nhớ ra anh ấy là ai, thì chắc Thi Chính cũng chẳng có nhiều cơ hội tiếp xúc, không rõ cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Thi Chính cũng nói, hình như Mã Bác Chung đối với người khác cũng như vậy, cho nên có thể thấy được tính cách ông ấy vốn dĩ là thế. Tâm tình thất thường, sáng nắng chiều mưa.

Cậu nghĩ đến hai cụm từ đó, lại không khỏi nhớ đến người kia ở nhà mình. Một người bề ngoài trông cũng hỉ nộ vô thường, tính khí khó đoán. Trong lòng vừa động, cậu quay sang hỏi Thi Chính:
"Em có thể nghỉ thêm một lúc nữa không?"

"Ừ."

"Vậy em đi gọi điện một chút, anh đến giờ thì gọi em nhé."

"Được." Thi Chính gật đầu.

Lâm Lạc Thanh lập tức cầm di động, đi vào phòng nghỉ trong phòng tập và gọi điện cho Quý Dữ Tiêu.

Thi Chính nhìn bóng lưng cậu, lúc này mới nở một nụ cười.

Vậy cũng tốt. Nếu Mã Bác Chung đã nổi giận, thì tức là ông ta đã thất vọng. Mà thất vọng thì sẽ từ bỏ.

Tuy anh không chắc khi Lâm Lạc Thanh biết được sự thật sau này có trách mình không, nhưng ít nhất với anh mà nói, mùa đông năm nay có thể bình yên mà ngủ một giấc.

Thi Chính chạy thêm một lúc nữa, rồi mới đến gọi Lâm Lạc Thanh đi chạy bộ.

Lâm Lạc Thanh làm theo sự sắp xếp của Thi Chính: chạy bộ nửa tiếng, sau đó nhảy dây nửa tiếng, rồi vào khu tập luyện vận động thêm một chút, cuối cùng mới đến phòng hoá trang để chuyên viên trang điểm làm lại tạo hình. Cậu chuẩn bị lên đường quay cảnh đêm.

Đêm đã buông sâu. Mã Bác Chung có chút mỏi mệt, ông ngồi trên ghế trong đám đông tán gẫu đôi ba câu, đang nhàm chán nâng mí mắt lên thì vừa vặn nhìn thấy Lâm Lạc Thanh đang bước tới từ nơi ánh sáng chiếu vào.

Cậu mặc một chiếc hoodie mỏng màu trắng, quần jeans màu xanh lam, mái tóc đen nhánh càng làm nổi bật làn da trắng nõn. Dường như cổ hơi lạnh, cậu rụt vai, cúi đầu, đem phần cằm giấu vào cổ áo, chỉ để lộ đôi mắt đen lấp lánh như hắc diệu thạch, ánh nhìn trong suốt, tinh khiết.

Ánh trăng đã rất sáng, nhưng cậu còn rực rỡ hơn cả ánh trăng.

Trong khoảnh khắc đó, Mã Bác Chung bỗng dưng cảm thấy thì ra ông vẫn rất thích cậu.

Trong kiểu người ông ưa thích, Lâm Lạc Thanh quả thực là một gương mặt nổi bật. Kỳ thật, ông hoàn toàn có thể cho cậu thêm một chút cơ hội.

Ông nhìn Lâm Lạc Thanh đi tới, bèn chủ động đứng lên, cùng cậu đến chỗ đạo diễn Trương, bắt đầu quay những cảnh đầu tiên của buổi tối hôm đó.

Đợi đến khi quay xong, Lâm Lạc Thanh đang chuẩn bị về khách sạn, lại nghe thấy Mã Bác Chung gọi tên mình.

Cậu quay đầu lại, thấy gương mặt ông dịu đi hẳn, giọng nói cũng hiền hòa:
"Diễn rất tốt."

"Cảm ơn thầy." Lâm Lạc Thanh lễ phép đáp.

"Bây giờ em đã rất tốt rồi. Ý tôi là em nên dành thời gian để tập trung nghiên cứu kỹ thuật diễn, thay vì lãng phí nó vào việc rèn luyện thể chất."

Mã Bác Chung nói thẳng, không vòng vo: "Giới giải trí này không thiếu người thích tập thể hình, nhưng lại luôn thiếu những diễn viên thực sự có kỹ thuật. Nói thật thì, tôi không thích em bỏ thời gian vào mấy chuyện không cần thiết như vậy."

Lâm Lạc Thanh nghe xong thì hơi sững người. Cậu thật sự không ngờ Mã Bác Chung sẽ chủ động nói ra điều này với mình.

Quá thẳng thắn, cũng quá bất ngờ.

"Nhưng em không cảm thấy đó là lãng phí thời gian." Cậu nhìn thẳng vào ông, giọng dịu dàng nhưng kiên định, "Mạnh Hoa vốn là một người thích rèn luyện, sáng chạy bộ, tối chơi bóng rổ, thể lực rất tốt, cũng vì thế mà anh ta đánh nhau rất cừ. Anh ta mới có thể bảo vệ chị mình, khi chị gặp chuyện, rõ ràng là em trai, nhưng lại đứng ra che chắn phía trước."

"Từ góc độ nhân vật mà nói, điều này khiến vai diễn càng giống thật hơn. Còn từ bản thân em mà nói, rèn luyện giúp em khỏe mạnh. Cho nên em không cảm thấy đó là lãng phí thời gian."

"Em hiểu ý thầy, cũng rất cảm ơn vì thầy đã góp ý. Nhưng mỗi vai diễn có một tính cách khác nhau. Sau này nếu em đóng vai một cậu thiếu gia ốm yếu, em chắc chắn sẽ không rèn luyện nhiều như vậy đâu."

Mã Bác Chung không ngờ cậu lại trả lời như thế. Ông lần nữa cau mày, có vẻ không hài lòng.

Lâm Lạc Thanh chỉ mỉm cười: "Vậy em xin phép về trước nhé, trời cũng tối rồi, thầy cũng nên nghỉ sớm. Mai gặp lại ạ."

Nói rồi cậu xoay người rời đi, bước chậm rãi, không nhanh không chậm.

Mãi đến khi về đến khu nghỉ, Ngô Tâm Viễn mới không nhịn được nữa mà lên tiếng:
"Ông ấy có ý gì vậy chứ? Tại sao người ta tập thể hình cũng phải can thiệp? Chính ông ấy không thích thì thôi, sao lại không cho người khác tập?"

Lâm Lạc Thanh nhún vai: "Ai mà biết được."

"Vậy hóa ra hôm nay ông ấy giận không phải chỉ vì em không đi ăn cơm cùng, mà là vì em đi rèn luyện nên mới không ăn với ông ấy?"

"Có khả năng đấy."

Ngô Tâm Viễn cạn lời: "Bảo sao trước đó ông ấy nói với anh là không muốn em rèn luyện, nói chuyện đó không hợp với hình tượng của em. Anh còn tưởng ông ấy sợ em tập đến thành Kim Cang Babi, hình tượng bị phá. Lúc đó anh còn cam đoan với ông ấy là sẽ để ý giùm em. Giờ nghĩ lại, chắc là anh nghĩ nhiều quá rồi."

Lâm Lạc Thanh bật cười khẽ. Trước đây cậu cứ tưởng Mã Bác Chung chỉ là kiểu người hay quản một chút, giờ nhìn lại... đúng là quản rất nhiều.

Không hiểu ông ta lấy đâu ra tự tin mà nghĩ mình có thể quản người khác như thế. Thật có chút buồn cười.

Cậu lắc đầu, cười, thu dọn đồ đạc rồi cùng Ngô Tâm Viễn và Tiểu Vương lên xe bảo mẫu.

Sau đó, cậu gửi tin nhắn WeChat kể lại chuyện này với Quý Dữ Tiêu, còn hỏi:
【Anh có thấy chuyện này buồn cười không?】

Quý Dữ Tiêu không thấy buồn cười, anh chỉ thấy kỳ lạ.

Vừa khéo Thi Chính khuyên Lâm Lạc Thanh bắt đầu rèn luyện. Vừa khéo Mã Bác Chung lại cực kỳ ghét chuyện đó. Mà trước đó, Mã Bác Chung dường như rất thích Lâm Lạc Thanh.

Anh vẫn nhớ lần trước Lâm Lạc Thanh từng kiêu hãnh nói với anh:
"Kỹ thuật diễn của em thật sự không tệ đâu. Em còn có thể diễn được ngang ngửa với thầy Mã, thầy ấy cũng từng khen em diễn tốt mà."

Anh cũng nhớ lần khác, cậu từng than phiền với anh:
"Em thấy thầy Mã dạo này cũng chẳng tốt đẹp gì. Ông ấy đối xử với Lý Hàn Hải và Diêu Mạc Mạc hời hợt quá. Hai người họ đều cảm nhận được, nên hơi thất vọng. Thực ra họ cũng rất nỗ lực, chỉ là thiên phú không bằng, nên diễn chưa nổi bật thôi. Nhưng thầy Mã không nên diễn cùng họ mà tỏ ra lạnh nhạt như thế, dễ khiến người ta tổn thương."

"Ông ấy nếu đã không thích thì thôi, đằng này lại cứ gọi em đến diễn đối lúc có hai người kia. Mất mặt lắm chứ. May mà Lý Hàn Hải và Diêu Mạc Mạc không nghĩ gì, chứ nếu là nam nữ chính khác thì chắc đã nổi điên rồi. Cứ như em là tấm bia di động, trên người viết: 'Bắn vào tôi đi!'"

"Em còn khuyên ông ấy, nói là mọi người trong đoàn đều rất nỗ lực, nhưng ông ấy chẳng nghe. Làm như cả đoàn chỉ có mỗi em là diễn viên chính vậy."

Rõ ràng trước đây, Mã Bác Chung thật sự đánh giá cao Lâm Lạc Thanh, thậm chí có thể nói là thích. Thế mà Thi Chính lại chọn đúng thời điểm này, phá hỏng thiện cảm đó.

【Thi Chính trước đây có quen Mã Bác Chung không?】 Quý Dữ Tiêu hỏi.

【Có.】 Lâm Lạc Thanh trả lời, 【Bốn năm trước anh ấy từng tham gia đoàn phim của thầy Mã, nhưng hồi đó chỉ là một vai quần chúng, thầy Mã không nhớ ra đâu.】

Quý Dữ Tiêu đọc đến đây thì cảm thấy câu chuyện ngày càng thú vị. Mã Bác Chung không nhớ Thi Chính, nhưng Thi Chính thì nhớ rất rõ ông ta. Có khi, còn nhớ rõ cả những gì ông ta từng thích và từng ghét.

Lâm Lạc Thanh:
【Sao anh lại hỏi chuyện đó?】
Cậu ngẫm nghĩ rồi lại hỏi tiếp:
【Anh cảm thấy Thi Chính và thầy Mã có quan hệ gì sao? Hoặc là... Thi Chính, thầy Mã và em, cái cục diện hiện tại này, có liên quan gì không?】

Cậu không phải ngốc. Vừa nghe Quý Dữ Tiêu hỏi như vậy, cậu đã nhớ ra: chính Thi Chính là người đầu tiên đề nghị cậu nên tập luyện tăng sức mạnh, để khi quay mấy cảnh đánh nhau sẽ đẹp hơn.

Mà Mã Bác Chung, lại rõ ràng cực kỳ phản cảm chuyện đó.

Lâm Lạc Thanh:
【Anh cảm thấy Thi Chính cố ý à?】

Quý Dữ Tiêu khẽ cười:
【Vậy thì em có thể đi hỏi thẳng anh ta xem. Đương nhiên, anh cũng sẽ tìm hiểu thêm. Em chẳng phải đang muốn ký hợp đồng anh ta sao? Vậy cứ đi hỏi xem anh ta trả lời thế nào, để biết có đáng để ký hợp đồng không.】

【Được.】Lâm Lạc Thanh đáp.

Cậu nói tiếp: 【Đến lúc đó, em sẽ kể lại cho anh nghe anh ấy trả lời thế nào.】

Muốn xem xem, những gì Thi Chính nói là thật lòng hay chỉ là giả vờ.

Cậu tất nhiên nguyện ý tin tưởng Thi Chính, cũng hy vọng mọi điều Thi Chính nói đều là thật, càng hy vọng rằng dù Thi Chính có làm vậy là cố ý hay vô tình thì cũng đều là vì muốn tốt cho cậu.

Cậu coi Thi Chính như chính bản thân mình thuở trước, muốn giúp đỡ anh ta, mà thực tế cũng đã dành cho anh ta sự tin tưởng và thiện ý rất lớn. Vì thế, cậu tất nhiên cũng mong rằng, Thi Chính đối với cậu, cũng là thật lòng tốt bụng.

Như vậy, ít nhất có thể chứng minh rằng lòng tốt của cậu không bị phí hoài.

Cậu hy vọng Thi Chính là thật sự vì muốn giúp cậu. Cậu nhớ ánh mắt anh ta khi nhìn về phía mình, lúc mỉm cười, ánh mắt ấy rất sáng và thẳng thắn. Cậu cũng nhớ sự kiên nhẫn, dịu dàng của Thi Chính mỗi khi cùng cậu đối diễn, sửa lại các động tác đánh võ. Cậu nguyện ý tin tưởng anh ta, chỉ hy vọng... anh ta đừng phụ lòng tin ấy.

Lâm Lạc Thanh trở về khách sạn, tắm rửa xong xuôi rồi mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Cùng lúc đó, Quý Dữ Tiêu nhờ Ngô Tâm Viễn gửi phần tư liệu về Thi Chính sang cho mình. Sau đó, anh chuyển tiếp nó cho trợ lý, dặn dò:

"Đi tra thử về Thi Chính, đặc biệt là chuyện xảy ra bốn năm trước. Lúc hắn từng quen biết Mã Bác Chung, xem thời điểm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Vâng." Trợ lý đáp.

"À đúng rồi, Quý tổng," trợ lý vừa nhìn tài liệu vừa nói tiếp, "Chuyện phía bên ba sếp... đúng là có một khoản chuyển tiền rất phức tạp."

Ánh mắt Quý Dữ Tiêu tối sầm lại, giọng anh trầm thấp: "Phức tạp?"

"Vâng, lúc đầu em tra cũng không thấy có gì đặc biệt, vì khoản tiền ấy được chuyển lòng vòng qua tay nhiều người. Nếu không điều tra sâu, đúng là không tài nào lần ra được nguồn gốc là từ ba sếp."

"Người nhận tiền là ai?" Quý Dữ Tiêu hỏi.

"Là một công ty HR tư nhân nhỏ, em cũng tra rồi, người nhà bọn họ gần như không có liên hệ gì với ba sếp cả."

"Vậy tiếp tục tra." Giọng Quý Dữ Tiêu trầm hẳn xuống, "Một khoản tiền có vấn đề như vậy, thì trước đó hoặc sau đó chắc chắn cũng còn những khoản đáng ngờ khác. Tôi muốn xem ông ấy rốt cuộc đã hối lộ ai, mà đến mức phải làm vòng vo như thế, sợ bị phát hiện như vậy."

"Vâng."

"Còn bên công ty thì sao?" Quý Dữ Tiêu lại hỏi.

"Mọi thứ vẫn như cũ. Quý Mộc cũng chưa có hành động gì quá lớn, chưa có sự thay đổi nhân sự rõ ràng, tất cả đều đang giữ thế ổn định."

Quý Dữ Tiêu đã đoán được điều này. Dù Quý Mộc có ngu đến mấy, cũng không đến mức vừa mới ngồi vào ghế đã bắt đầu hành động bừa bãi.

Hắn biết rõ bản thân không phải con trai ruột của Quý Chấn Hồng, vì vậy chỉ cần hắn đi quá giới hạn, Quý Chấn Hồng nhất định sẽ không ngại ra tay kéo hắn xuống.

Thế nên hắn chỉ có thể ẩn nhẫn, đợi đến khi qua một năm, mọi chuyện đã lắng xuống, mới mượn lực lượng của những người khác trong nhà họ Quý để củng cố quyền lực của mình. Sau đó mới dần dần lộ rõ dã tâm.

Chỉ tiếc, hắn định sẵn là sẽ không chờ được đến ngày đó.

Quý Chấn Hồng xưa nay chỉ xem hắn như một quân cờ, một tấm biển hiệu, dùng để mê hoặc và làm mỏi mệt những người khác — một lớp khiên chắn sống.

Quý Dữ Tiêu siết nhẹ hai bàn tay, ký ức từng chút một hiện về, khiến lòng anh dấy lên cảm giác chua chát.

Người cha kia của anh, vẫn luôn giấu giếm anh điều gì đó.

Một bí mật rất sâu, rất kín.

Mà anh, lại hoàn toàn không biết.

Quý Dữ Tiêu cảm thấy mỉa mai. Thật đúng là phụ từ tử hiếu, đúng là một "gia đình" kiểu mẫu.

Hai người bọn họ, thật sự quá nực cười.

Anh ngẩng đầu nhìn ra khung cửa sổ tối đen, mùa đông đã bắt đầu, năm mới cũng sắp đến. Năm mới này, định sẵn là sẽ trở thành một cái tết mà anh không bao giờ quên được.

Lâm Lạc Thanh ngủ một giấc no nê, hôm sau tỉnh dậy, ăn sáng, trang điểm rồi theo đoàn tới phim trường.

Cậu vẫn như mọi hôm, vừa đọc kịch bản, vừa giơ tạ tay luyện tập. Ngô Tâm Viễn nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng tự nhiên của cậu mà âm thầm cảm thán một tiếng: đúng là trâu bò thật.

Mã Bác Chung không đến, nhưng Thi Chính lại đến từ sớm.

"Cầm lấy." Anh đưa bánh bao trong tay cho Lâm Lạc Thanh, "Em trước đây không phải nói bánh bao ở khách sạn không ăn nổi sao? Hôm nay lúc anh đi ăn sáng thấy bánh bao ở đây cũng không tệ lắm, em thử xem."

Lâm Lạc Thanh nghe vậy, nhìn vào bao nilon trong tay Thi Chính, bên trong là mấy chiếc bánh bao trắng mềm mại, nhìn qua rất ngon miệng.

"Cảm ơn." Cậu đưa tay nhận lấy bao nilon.

"Không cần khách khí." Thi Chính nói, "Ăn đi, nếu nguội thì không ngon nữa, nếu em ăn không hết, có thể chia cho người đại diện hay trợ lý của em."

"Được."

"Vậy anh đi trước, ăn xong nhớ luyện tạ tay tiếp nhé." Anh cười lớn, chuẩn bị rời đi.

Lâm Lạc Thanh gọi anh lại, nhìn vào bánh bao trong tay, nghi hoặc hỏi: "Vậy Chính ca, anh đến đây là để đưa bánh bao cho em sao?"

"Thuận tiện kiểm tra xem em có luyện tập thể dục buổi sáng không." Thi Chính trả lời nửa đùa nửa thật.

Lâm Lạc Thanh nghe vậy, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc. Cậu nhìn Thi Chính, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy kiên định.

"Chính ca, có một vấn đề, em muốn hỏi anh."

Thi Chính nhìn vẻ nghiêm túc của cậu, tò mò hỏi: "Cái gì?"

"Tại sao anh đột nhiên muốn em luyện tập vậy?" Cậu nói, "Chỉ vì như vậy có thể giúp em diễn tốt hơn sao?"

Thi Chính sửng sốt một lúc.

Biểu cảm của anh không che giấu được, rõ ràng là rất ngạc nhiên, kỹ năng diễn của anh rất tốt, nhưng ở khoảnh khắc này, anh không thể không để lộ sự xấu hổ và bất ngờ của mình.

Sau một hồi, anh cười khẽ, giọng nhẹ nhàng: "Vậy em nghĩ anh làm vậy là vì cái gì?"

"Là vì Mã lão sư sao?" Lâm Lạc Thanh hỏi, "Anh cố ý sao?"

Thi Chính nhìn cậu, nghe thấy anh thở dài một hơi, như thể có chút bất đắc dĩ nhưng lại như vừa thở phào nhẹ nhõm. Anh đứng đó, trong gió đông lạnh lẽo, lặng lẽ, không nói gì.

Ánh nắng chiếu qua từ đỉnh đầu, sáng lên khuôn mặt anh, khiến anh càng thêm kiên cường, lại mang chút nhu hòa, giống như ánh sáng lấp lánh, ấm áp nhưng cũng rất sáng rõ.

"Đã bị em nhìn ra rồi." Anh nói nhẹ nhàng, trên mặt nở một nụ cười nhạt.

Dường như anh đã chờ khoảnh khắc này rất lâu.

Lâm Lạc Thanh mời anh vào lều, muốn nghe anh giải thích.

Thi Chính im lặng một lúc lâu, có vẻ như không biết phải nói sao. Cuối cùng, anh quyết định kể lại theo dòng thời gian.

"Trước đây anh đã nói với em rồi. Bốn năm trước, anh và một người bạn cùng nhau vào đoàn phim của Mã Bác Chung. Đó là một bộ phim cổ trang, anh đóng vai thị vệ, còn cậu ấy đóng vai gã sai vặt. Cậu ấy rất xinh đẹp, vai gã sai vặt lại hay đi theo nam chính, không biết từ khi nào, đã được Mã Bác Chung chú ý."

Lâm Lạc Thanh gật đầu, im lặng lắng nghe.

Thi Chính nhìn ánh mắt tò mò của cậu, khẽ cười bất đắc dĩ: "Chuyện sau đó, chắc em cũng đoán được rồi. Mã Bác Chung muốn cậu ấy đi theo ông ta, nói là có thể cho tài nguyên. Bạn anh do dự giằng co một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý."

Dù sao cũng là chuyện xảy ra từ bốn năm trước, giờ kể lại, Thi Chính không còn cảm xúc mãnh liệt như khi đó nữa.

Năm ấy, anh còn trẻ, bồng bột, vừa mới đặt chân vào giới này đã đụng phải chuyện như vậy, làm sao có thể chấp nhận nổi? Có lẽ vì biết anh không thể chấp nhận, nên bạn anh cũng chẳng nói gì. Cậu ấy âm thầm gặp riêng Mã Bác Chung, gọi điện cho ông ta, quen biết, hoặc nói thẳng ra là bị bao dưỡng.

Bọn họ cùng nhau vào đoàn phim, nhưng lại không cùng nhau rời đi. Anh đi trước, còn bạn anh thì ở lại, được thêm một vài cảnh diễn. Mãi đến khi đoàn chuẩn bị đóng máy, cậu ấy mới hoàn thành phần diễn của mình.

Khi rời khỏi căn phòng trọ mà hai người cùng thuê, Thi Chính hỏi: "Cậu chuyển đi đâu vậy?"

Bạn anh chỉ nói: "Có công ty mới muốn ký hợp đồng với tớ, họ có ký túc xá."

Thi Chính nghe vậy thì vui mừng thay cho cậu ấy, liền kéo tay hỏi thăm tình hình công ty mới, nhưng bạn anh lại ấp úng, trả lời rất mơ hồ. Khi đó, anh cứ nghĩ cậu ấy ngại, vì bọn họ đều là những kẻ đang loay hoay dưới đáy giới giải trí, giờ có người vươn mình, tất nhiên sẽ ngại khi nhắc đến điều đó với một kẻ vẫn còn đang chật vật như anh.

Thi Chính nghĩ mình thấu hiểu nên không hỏi thêm. Mãi đến sau này, anh không biết đã bao nhiêu lần hối hận vì sao lúc đó lại không hỏi thêm chút nữa. Dù có thể chẳng thay đổi được gì, nhưng ít nhất nếu đã từng cố gắng ngăn lại, thì so với việc không làm gì vẫn tốt hơn nhiều. Bởi vì một khi đã không ngăn, người ta sẽ dễ dàng thả trôi bản thân, thậm chí là buông bỏ.


———
Kiểu bao nuôi này đọc ở mấy truyện khác thấy bình thường mà chắc tại truyện này bữa giờ chữa lành, giọng văn nhẹ nhàng quá nên tui cũng hơi hơi ...🥹

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me