TruyenFull.Me

Phan 1 Toi La Ba Cua Nhoc Phan Dien Lam Ang Tu Tue An Nhien Dich


Chương 94: Anh trai Quý Dữ Tiêu

Có Lâm Lạc Thanh ở bên cạnh, Quý Dữ Tiêu hiếm hoi mới có một giấc ngủ ngon.

Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên, Lâm Lạc Thanh vươn tay tắt báo thức, liền cảm thấy người phía sau cựa quậy, ôm cậu chặt hơn một chút.

Cánh tay anh còn vòng qua trước ngực cậu, cằm tựa lên vai, chăn đắp ấm áp, khiến Lâm Lạc Thanh thoáng chốc thật sự chẳng muốn dậy đi làm sớm nữa.

Cậu nắm lấy tay Quý Dữ Tiêu, nằm thêm một lúc mới đành phải bất đắc dĩ rời giường.

Quý Dữ Tiêu cảm nhận được cậu trở mình, giọng còn ngái ngủ hỏi, "Sắp phải đến phim trường à?"

"Ừ." Lâm Lạc Thanh đáp, "Còn phải qua hóa trang nữa."

Quý Dữ Tiêu vô thức siết chặt vòng tay, dụi mặt lên vai cậu, y như một chú chó lớn đang làm nũng.

Lâm Lạc Thanh to gan xoay người lại, đưa tay xoa đầu anh: "Ngoan."

Quý Dữ Tiêu:......

Anh mở mắt ra, chỉ tiếc ánh mắt vừa tỉnh ngủ còn vương chút dịu dàng, nhìn thế nào cũng không thấy nổi chút sát khí.

Lâm Lạc Thanh bật cười, thu tay về: "Anh ngủ tiếp đi, em để tiểu Lý chở là được rồi."

"Anh đưa em đi." Quý Dữ Tiêu nói.

"Thế nhóc con thì sao?"

"Để lại lời nhắn cho tụi nhỏ là được, với lại không phải còn có Lạc Gia đó sao?"

"Cho nên anh bắt Lạc Gia cũng dọn qua ở, là để trông con giùm anh?"

"Chứ còn gì nữa?" Quý Dữ Tiêu vẻ mặt dĩ nhiên, "Đó là vinh hạnh của cậu ta, anh khuyên cậu ta nên biết trân trọng."

Lâm Lạc Thanh:...... Không hổ là anh, trước sau như một, tự luyến chưa từng gián đoạn.

Cậu ngồi dậy, xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

Sau đó, Quý Dữ Tiêu đưa Lâm Lạc Thanh đến phim trường, ngồi đợi cậu hóa trang xong, không nhịn được cảm thán: "Nhìn em chẳng khác gì sinh viên thật."

"Em cũng mới tốt nghiệp đại học chưa bao lâu mà." Lâm Lạc Thanh nói.

"Vậy à." Quý Dữ Tiêu gật đầu, "Vẫn còn trẻ thật."

"Anh cũng trẻ mà." Lâm Lạc Thanh nhìn anh cười nói.

Quý Dữ Tiêu cong môi cười nhẹ. Đúng lúc ấy, Thi Chính đến.

Lần trước anh ta mua bánh bao cho Lâm Lạc Thanh, hương vị khá ổn, cậu ăn rất thích nên đã khen vài câu trên WeChat. Thi Chính nhớ kỹ, sáng nay lại có dịp ghé tiệm bánh đó cùng mấy người khác, tiện tay mua thêm vài cái mang đến cho cậu.

Lâm Lạc Thanh không ngờ anh ta lại nhớ, vội vàng nhận lấy, không quên nói cảm ơn.

Thi Chính cười, "Không cần khách sáo."

Vừa nói xong, Thi Chính liền định rời đi.

Lâm Lạc Thanh gọi anh lại, quay sang Quý Dữ Tiêu giới thiệu: "Đây là anh trai em, Quý Dữ Tiêu."

Ngay sau đó, cậu lại nói với Quý Dữ Tiêu: "Còn đây là Thi Chính."

Thật ra Thi Chính đã sớm nhìn thấy Quý Dữ Tiêu, chỉ là anh vốn rất khách khí, dù có tò mò người kia là ai thì cũng không tiện lên tiếng hỏi ngay trước mặt. Bây giờ được Lâm Lạc Thanh giới thiệu, anh cũng thoải mái nhìn sang, cười nói sảng khoái: "Chào anh."

Quý Dữ Tiêu tựa người trên xe lăn, từ trên cao đánh giá anh một lượt. Quả thật trông cũng có phần anh tuấn, vẻ ngoài rộng mở thoải mái. Nhưng mà...

Quý Dữ Tiêu khẽ thở ra, so với chính mình thì... vẫn còn kém xa.

"Chào." Anh bình tĩnh đáp.

Thi Chính thấy tuy rằng anh đang ngồi xe lăn, nhưng lại khiến người ta có cảm giác mình đang ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt anh không hề dao động, chẳng giống đang ngước nhìn, mà ngược lại như người đã quen ở vị trí cao, từ trên nhìn xuống đánh giá người khác. Trong lòng thầm nghĩ, người này chắc chắn không đơn giản.

Xem ra, bối cảnh của Lâm Lạc Thanh đúng là không tầm thường như mình tưởng.

Dù vậy, Thi Chính cũng không nghĩ nhiều. Sau khi chào hỏi khách khí với Quý Dữ Tiêu, anh liền rời đi, không nấn ná lâu.

Nhìn theo bóng lưng anh ta, Quý Dữ Tiêu hỏi Lâm Lạc Thanh: "Anh ta cứ thế đi luôn? Chạy cả một chuyến tới đây, chỉ để đưa em mấy cái bánh bao?"

Lâm Lạc Thanh gật đầu: "Anh ấy cũng bận lắm."

Hơn nữa, giữa cậu và Thi Chính chỉ đơn thuần là qua lại đúng mực. Trước đây cậu từng giúp Thi Chính vài chuyện nhỏ, nên giờ Thi Chính cũng sẽ để tâm tới cậu ở vài việc.

Nhưng cũng chỉ đến vậy, chẳng có cảm tình mập mờ nào, càng không phải kiểu muốn lấy lòng để đổi lấy gì từ cậu. Vì thế mỗi lần đến, anh ta đều thoải mái tự nhiên, đến thong dong, đi cũng nhẹ nhàng, chẳng cần phải vội vàng thể hiện điều gì.

Nếu cậu có yêu cầu, Thi Chính sẽ phối hợp cùng cậu diễn, nếu không có, anh cũng sẽ không hỏi thêm.

Lâm Lạc Thanh rất thích tính cách như vậy. Ở bên cạnh không có áp lực, cũng chẳng thấy gượng gạo.

"Em còn chưa nói với anh ấy chuyện ký hợp đồng đâu. Em định đợi đến khi anh ấy chuẩn bị rời đoàn thì mới nhắc. Như vậy sau khi về, anh ấy có thể suy nghĩ kỹ càng, sẽ không bị chuyện hằng ngày gặp mặt em ở đoàn ảnh hưởng đến quyết định."

"Nghe em nói vậy... nhưng với tình hình hiện tại, em đồng ý mời anh ta, chẳng phải là chuyện tốt với anh ta à?"

"Là chuyện tốt chứ, nhưng chuyện tốt cũng cần thời gian suy nghĩ mà, đúng không? Dù gì cũng là chuyện lớn, phải để người ta có thời gian cân nhắc nữa."

Quý Dữ Tiêu cảm thấy cậu đúng là quá chu đáo. Nếu là anh, chắc chẳng nghĩ được sâu xa như vậy. Có được may mắn bất ngờ từ trên trời rơi xuống, thì việc đầu tiên anh nghĩ đến là nhanh chóng nắm chặt lấy, đâu còn rảnh mà để người ta từ từ tiêu hóa "niềm vui bất ngờ" ấy. Quả thật là một nhà đầu tư có lương tâm hiếm thấy.

Quý Dữ Tiêu ở phim trường ngồi thêm một lúc, rồi lần lượt có những diễn viên khác đến tìm Lâm Lạc Thanh để tập thoại.

Người đến sớm nhất hôm nay là Ngô Giai. Phân cảnh của cô nằm ở phần đầu, nên hóa trang xong là chạy ngay đến tìm Lâm Lạc Thanh để luyện trước một chút.

Lâm Lạc Thanh tất nhiên sẽ không từ chối, nói với Quý Dữ Tiêu một tiếng rồi cùng Ngô Giai ra tập thoại.

Quý Dữ Tiêu nhìn hai người họ nói vài câu, liền điều chỉnh lại tư thế, vội vàng quay mặt đi, sợ mình lại nhìn đến mức buồn ngủ.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chẳng phải chính vì muốn nhìn Lâm Lạc Thanh mà anh mới tới đây sao? Thế là anh lại quay đầu về chỗ cũ.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, mí mắt anh bắt đầu nặng trĩu, bóng dáng Lâm Lạc Thanh trong tầm mắt cũng dần mờ đi, nhỏ lại, rồi cuối cùng... gần như không còn thấy nữa.

Anh lại ngủ mất rồi.

Lâm Lạc Thanh cùng Ngô Giai tập thoại một lúc, đến khi thấy hơi khát, cậu quay đầu lại định lấy nước, kết quả vừa nhìn sang đã thấy Quý Dữ Tiêu ngủ ngon lành.

Lâm Lạc Thanh: ...

Thôi được, cậu quen rồi.

Cậu khẽ thở dài, lấy tấm chăn mỏng phủ lên người anh.

Ngô Giai thấy vậy, lặng lẽ đưa tay ôm má, trong lòng cảm thán: quan hệ anh em tốt như vậy, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ. Cô cũng muốn có một người anh như thế...

Lúc này, Mã Bác Chung vừa từ xe bảo mẫu bước xuống, đi về phía lều của mình thì vô tình thấy cảnh đó.

Quý Dữ Tiêu nghiêng mặt, hơi khom người, ông không nhìn rõ gương mặt người kia, chỉ thấy đối phương đang ngồi trên xe lăn.

"Đó là ai?" Mã Bác Chung hỏi trợ lý đi cùng.

"Không biết, em đi hỏi thử xem."

Mã Bác Chung gật đầu. Trợ lý lập tức đi tới.

"Thầy Lâm có đang bận không ạ?"

Lâm Lạc Thanh đang định bắt đầu "giáo án mầm non" phiên bản hai thì nghe thấy giọng trợ lý Mã Bác Chung, liền quay đầu lại, mỉm cười gật đầu: "Em đang tập với chị Ngô, xong đoạn này sẽ vào cảnh quay luôn."

"Vậy à." Trợ lý đáp, rồi ánh mắt bất giác dừng lại nơi Quý Dữ Tiêu đang ngủ, có chút tò mò hỏi: "Vị này là...?"

"Anh em đấy." Lâm Lạc Thanh mỉm cười, "Đến thăm em."

"Anh ấy là..."
Trong lúc hỏi, ánh mắt trợ lý khẽ liếc xuống chiếc xe lăn bên dưới người Quý Dữ Tiêu.

Lâm Lạc Thanh không thích người khác dùng ánh mắt đó để nhìn Quý Dữ Tiêu, liền bình tĩnh nói: "Chuyện này chắc không phải việc của anh đâu nhỉ?"

Trợ lý thấy cậu đột nhiên cứng giọng, thầm nghĩ có lẽ cậu không muốn người ta cảm thấy anh mình đáng thương, nên cũng không nói thêm gì, quay về báo lại với Mã Bác Chung.

Mã Bác Chung nghe trợ lý báo lại, trong đầu lặp lại chữ "anh" kia mà Lâm Lạc Thanh đã nói.

Tuy không rõ là anh trai ruột hay "anh" kiểu khác, nhưng nếu là anh ruột thật thì lại càng dễ đoán, người thân bị tàn tật, càng cần tiền và tài nguyên. Mà nếu là tình nhân... một người trẻ trung đẹp đẽ như vậy lại nguyện ý ở bên một người tàn tật, chỉ sợ cũng không ngoài hai chữ "tiền" và "quyền".

Dù là trường hợp nào, cũng đều dễ đối phó hơn hẳn so với những gì hắn từng nghĩ.

Hắn đã điều tra qua Lâm Lạc Thanh, xuất thân bình thường, cha ruột và mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, không tiền không thế bước chân vào giới giải trí. Trước đó đóng hai bộ phim, nhưng kỹ thuật diễn không tốt nên công ty không còn mặn mà. Năm nay không hiểu vì sao lại lọt vào mắt xanh của Tinh Dập, được công ty mời về. Có thể là vì một năm bị ghẻ lạnh kia đã mài giũa cậu trưởng thành hơn, nên giờ diễn xuất tiến bộ rõ rệt.

Nhưng một người từng bị đối xử lạnh nhạt như thế, cho dù hiện tại có dựa vào công ty lớn, trong lòng vẫn sẽ mang cảm giác bất an, lo lắng lặp lại vết xe đổ.

Vậy nên, nếu cậu muốn tìm một "anh trai" để bảo đảm cho đãi ngộ của mình... cũng chẳng phải chuyện gì không thể hiểu nổi.

Mã Bác Chung liếc nhìn bản thân trong gương. Trạng thái của hắn cũng không tệ, tuy đã gần năm mươi, nhưng bề ngoài chỉ như mới ngoài bốn mươi. Thân thể vẫn còn cường tráng, thế nào cũng thấy mình còn có sức cạnh tranh cao hơn hẳn cái người đang ngồi xe lăn kia.

Cho nên, dù người kia là anh ruột hay tình nhân, hắn đều cảm thấy mình có thể thử một lần.

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn nhìn Lâm Lạc Thanh cũng không khỏi thấp đi vài phần.

Trước đó còn tưởng là người khó tiếp cận, không ngờ bản thân cậu ta có khi cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam, quả đúng là "ngoài vàng trong thối".

Nếu không phải khuôn mặt và khí chất của Lâm Lạc Thanh thật sự hợp với gu của hắn, chỉ riêng cái khả năng "thân thể không sạch" kia thôi cũng đủ để hắn muốn từ bỏ.

Trong khi đó, Quý Dữ Tiêu ngủ một giấc sâu từ sáng đến tận khi mặt trời lên cao. Mãi đến lúc cảm thấy đã ngủ đủ, anh mới từ từ mở mắt.

Tấm chăn mỏng trên người trượt xuống, Tiểu Vương giúp anh nhặt lại, đắp lại lên đùi.

Quý Dữ Tiêu giật giật vai, duỗi người giãn gân cốt. Anh như một thân cây vừa được tưới đẫm nước, ngay khoảnh khắc ấy, lại bừng bừng sức sống.

"Lạc Thanh đâu rồi?" Anh hỏi Tiểu Vương.

Tiểu Vương chỉ về phía khu vực đang quay, "Còn đang nghe đạo diễn dặn diễn xuất, chắc lát nữa quay xong thì nghỉ."

Quý Dữ Tiêu nhìn sườn mặt thanh tú của Lâm Lạc Thanh đang nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt lặng lẽ dừng lại nơi đó rất lâu, sau đó mới cúi đầu lấy điện thoại ra.

Quý Nhạc Ngư và Lâm Phi đã tỉnh từ sớm, giờ này đang bị Lạc Gia giám sát làm bài tập.

【Chừng nào cậu về?】— Lạc Gia nhắn đến.

Quý Dữ Tiêu nghĩ một chút, rồi trả lời: 【Chút nữa là về.】

Anh đoán Lâm Lạc Thanh chắc cũng muốn cùng hai đứa nhỏ ăn trưa.

Quả nhiên, vừa quay xong cảnh diễn, Lâm Lạc Thanh đã chạy ngay tới chỗ Quý Dữ Tiêu, cúi người nhìn anh cười nói: "Ơ, tỉnh rồi à?"

Quý Dữ Tiêu lúc này tinh thần đã khá hơn nhiều, tiện tay vươn ra nắm lấy mặt cậu, lôi lôi kéo kéo.

Lâm Lạc Thanh giơ tay gạt tay anh ra, ánh mắt dừng lại trên gương mặt anh, thấy sắc mặt Quý Dữ Tiêu quả thực khá hơn trước không ít, lúc này mới yên tâm.

Chắc là do quá mệt, giờ nghỉ ngơi đủ rồi, nhìn cũng không còn yếu ớt như trước.

"Đi thôi, mình về ăn cơm nhé." Cậu nói.

"Ừ." Quý Dữ Tiêu buông tay ra.

Lâm Lạc Thanh đẩy xe đưa anh rời khỏi phim trường.

Mã Bác Chung vừa trò chuyện với người khác xong, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp cảnh đó. Một người cúi xuống, một người ngồi xe lăn, thân mật gần gũi.

Hắn âm thầm tính toán trong lòng: chờ thêm mấy ngày nữa, đợi người kia rời đi rồi, chính là thời cơ ra tay.

Bất kể là anh ruột hay "tình nhân", hắn giờ đã có ấn tượng đầu tiên, tất sẽ hiểu được điểm yếu của đối phương, cũng biết cách lợi dụng sự thảm thương ấy... hoặc dùng chính bản thân mình để hình thành thế đối lập rõ rệt.

Tới lúc đó, Lâm Lạc Thanh hẳn sẽ đưa ra lựa chọn giống như hắn mong muốn.

Mã Bác Chung khẽ cong môi cười, rồi lại tiếp tục quay sang trò chuyện với người khác như chưa có chuyện gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Mã Bác Chung không nhìn thấy biểu cảm của Quý tổng khi nhìn Mã Bác Chung đâu nhỉ: Tự tin level max!

Mà nếu hắn có nhìn thấy đi nữa, chắc cũng sẽ nghĩ: "Hắn tàn tật còn tôi thì khỏe mạnh, tự tin vẫn là trên hết!"

Quý tổng: Tự luyến như tôi, ai dám tranh?

Chương này là gửi đến mọi người một món bất ngờ nho nhỏ (coi như hối lộ nha), còn về hành trình tiếp theo thì...


Vote cho tui đi. Lại sắp đủ 10 chương rồi 🥰🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me