Phan 1 Toi La Ba Cua Nhoc Phan Dien Lam Ang Tu Tue An Nhien Dich
Chương 35: Về nhà họ Quý
Lâm Phi đợi một lát, Lâm Lạc Thanh đã quay lại. Cậu đặt gối xuống cạnh gối của cậu nhóc, rồi nhẹ nhàng nằm xuống."Ngủ thôi," Lâm Lạc Thanh nói khẽ."Ừm." Lâm Phi cũng nằm xuống, giọng đáp nhỏ như tiếng muỗi.Lâm Lạc Thanh chờ cậu nhóc ổn định tư thế, rồi vòng tay ôm lấy, thì thầm, "Ngủ ngon nhé.""Ngủ ngon." Lâm Phi đáp, giọng khe khẽ.Lâm Lạc Thanh mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán cậu nhóc một cái, lúc này mới yên tâm nhắm mắt, vẫn giữ nguyên tư thế ôm.Còn ở một căn phòng ngủ khác, Quý Dữ Tiêu thì... không được yên ổn như vậy.Anh mở mắt, nhắm mắt. Mở mắt, lại nhắm mắt. Trợn mắt, rồi lại cố gắng nhắm.Cuối cùng, mắt nhắm hẳn, nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh như sáo.Kim đồng hồ quay hết một vòng lại một vòng, thời gian từng phút từng giây trôi qua, mà Quý Dữ Tiêu vẫn không tài nào chợp mắt nổi.Bởi vì — gối của anh, người của anh, đều đang ngủ ở phòng bên cạnh mất rồi!Rõ ràng tối hôm qua giờ này là anh đã ngủ từ lâu rồi, vậy mà hôm nay, lại hoàn toàn không có dấu hiệu buồn ngủ.Quý Dữ Tiêu cố gắng nhớ lại một đoạn diễn xuất thôi miên ngắn mà Lâm Lạc Thanh từng diễn cho anh xem, hy vọng tự ru mình vào giấc ngủ — nhưng hoàn toàn vô dụng.Quả nhiên, vẫn là phải có Lâm Lạc Thanh nằm bên cạnh thì anh mới ngủ được, không thì thôi khỏi nói...Quý Dữ Tiêu bất lực thở dài, cuối cùng đành nhắm mắt lại chịu trận cho đến lúc trời dần hửng sáng.Sáng sớm hôm sau, Lâm Lạc Thanh vẫn đúng giờ dậy đưa hai nhóc là Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư tới trường.Hai nhóc con ngoan ngoãn nói tạm biệt cậu, rồi lần lượt đi vào cổng trường của mình.Đợi đến khi Lâm Lạc Thanh quay về nhà, liền thấy Quý Dữ Tiêu đang ngồi trong phòng khách, ba phần oán thán, ba phần u sầu, bốn phần bất mãn — ánh mắt nhìn thẳng về phía cậu.Lâm Lạc Thanh: ...Cậu thật sự nhịn không nổi, bật cười thành tiếng.Còn Quý Dữ Tiêu — một người cả đêm không ngủ — chỉ có thể trừng mắt:
Em còn cười được hả?!Em không thấy trong mắt anh đầy sự tổn thương và oán trách sao?!
Em biết tối qua anh vượt qua thế nào không?!
Cô đơn! Gối chiếc! Mất ngủ!!"Buồn cười lắm sao?" Quý Dữ Tiêu hỏi, giọng nhạt như nước lã.Lâm Lạc Thanh lắc đầu, vừa cười vừa nói, "Không phải đâu, chẳng qua là anh bây giờ trông y chang Phi Phi ấy. Ánh mắt kiểu... buồn thiu mà giận dỗi, đáng yêu quá."Quý Dữ Tiêu: ..."Làm sao? Không có em bên cạnh, tối qua không ngủ được à?" Cậu nhướn mày hỏi, giọng lộ vẻ trêu ghẹo.Quý Dữ Tiêu hừ lạnh: "Tưởng anh ngủ không được? Anh ngủ rất ngon là đằng khác, mộng đẹp cũng không thiếu!""Vậy hả? Thế thì tối nay em ngủ với Phi Phi tiếp nha?" Lâm Lạc Thanh cố tình nói.Quý Dữ Tiêu: ???!!!Câu đó mà em nói ra được hả trời?!Quý Dữ Tiêu im lặng, không nói một lời.Lâm Lạc Thanh cười càng rạng rỡ, "Vậy nha, quyết định thế nhé?"Quyết định lúc nào? Ai cùng em quyết định?Vui cái gì mà vui!Em mơ đi!"Anh không đồng ý," Quý Dữ Tiêu lạnh mặt, xoay người đẩy xe lăn về phía thư phòng.Lâm Lạc Thanh nhanh chóng theo sau, giọng còn vui như Tết: "Không đồng ý cũng muộn rồi, đã thống nhất bằng ánh mắt rồi còn gì~"Lâm Lạc Thanh cố nhịn cười, vẻ mặt ngây thơ vô tội hỏi:
"Không phải anh bảo không có em bên cạnh thì ngủ còn ngon hơn à?"Quý Dữ Tiêu: ..."Hay là có người miệng thì nói không sao, chứ trong lòng thì nhớ em muốn chết, nhưng cứ phải tỏ ra không có gì cả hả?"Quý Dữ Tiêu: ...Anh nhìn Lâm Lạc Thanh, giọng đều đều, "Em bây giờ nói chuyện với nam thần của em thoải mái quá ha."Lâm Lạc Thanh ra vẻ lười nhác, còn chẳng thèm ngẩng đầu:
"Có được rồi thì người ta mới không biết trân trọng, đó là bản tính con người mà."Quý Dữ Tiêu: ???
Làm sao em có thể nói mấy câu tra như vậy mà nghe vẫn hợp tình hợp lý thế hả?!Quý Dữ Tiêu "à" một tiếng, quay đầu sang hướng khác.Lâm Lạc Thanh nhìn dáng vẻ đó, càng thêm vừa lòng.Hoặc cũng có thể là vì Quý Dữ Tiêu vốn dĩ thích hài hước — mà giờ anh quả thật giống hệt một diễn viên hài đang trình diễn trước mặt cậu.Lâm Lạc Thanh cúi người, sát lại bên tai anh, thấp giọng nói:
"Lừa anh đó. Mười lăm năm yêu thầm, làm sao có chuyện không trân trọng thì không trân trọng chứ. Đêm nay em vẫn sẽ ngủ với anh."Quý Dữ Tiêu lập tức sống lại:
"Không ngủ với Phi Phi nữa?""Phi Phi sáu tuổi rồi, là một đứa trẻ chín chắn mà. Còn anh mới chưa tới hai mươi sáu, vẫn còn cần người ngủ cùng đấy."Quý Dữ Tiêu: ...Tuy rằng lời này nghe kiểu gì cũng thấy sai sai, nhưng nếu nhìn từ góc độ nào đó thì... đúng thật.Em bé to xác Quý Dữ Tiêu đỡ trán, lặng lẽ lăn bánh xe vào thư phòng.Lâm Lạc Thanh đi theo phía sau, đang định hỏi giữa trưa anh muốn ăn gì, thì điện thoại reo lên — là ba của Quý Dữ Tiêu gọi đến.Quý Dữ Tiêu nhấc máy. Quý phụ không nói nhiều, chỉ nhắc chiều nay sau khi Quý Nhạc Ngư tan học sẽ tổ chức một buổi họp gia đình.Anh ừ một tiếng, rồi hỏi:
"Lời tôi nói lần trước, ba vẫn nhớ chứ? Về Lâm Lạc Thanh và Lâm Phi ấy.""Biết rồi." Chỉ là vừa nghe đến cái tên Lâm Lạc Thanh là Quý phụ đã mất kiên nhẫn. Mà biết thêm chuyện cậu còn mang theo một đứa con riêng thì càng không ưa nổi!Không thể sinh thì thôi đi, lại còn dẫn theo một đứa con kéo chân nữa, đúng là...Tuy trong lòng khinh thường là vậy, nhưng Quý phụ cũng không nói ra ngay trước mặt Quý Dữ Tiêu. Dù gì họp gia đình hôm nay kiểu gì cũng cãi nhau long trời lở đất, giờ chưa đến lúc làm căng.Quý Dữ Tiêu cúp máy. Lâm Lạc Thanh nhìn anh hỏi:"Vậy tối nay mình ăn cơm ở nhà, hay ăn ở bên kia?""Ở nhà đi. Bên kia khẩu vị không hợp với em, ăn ở nhà xong rồi mình qua đó sau.""Được thôi."
Lâm Lạc Thanh xưa nay không rõ ràng lắm chuyện nhà bên Quý Dữ Tiêu, cũng không hỏi nhiều, anh nói sao thì cậu nghe vậy."Vậy anh muốn ăn gì trưa nay? Để em nói với dì Trương."
Ăn xong cơm tối, dì Trương còn chưa dọn dẹp xong, Lâm Lạc Thanh đã cùng Quý Dữ Tiêu dẫn theo hai nhóc ra khỏi cửa.Nhà họ Quý hôm nay tụ tập đông đủ. Ba của Quý Dữ Tiêu có hai em trai và một em gái, hôm nay đều đặc biệt về nhà cũ của Quý gia. Một số người đã lập gia đình và có con, giống như Quý Dữ Tiêu cũng mang theo vợ con đến, nên khung cảnh vô cùng náo nhiệt.Thấy người đã đến đủ, Quý phụ mở miệng:
"Lũ nhỏ cứ để ở tầng một chơi đi, Quý Trọng, con trông chúng nó một lát, những người khác lên phòng họp."Phòng họp đặt ở tầng ba. Lâm Lạc Thanh nghe vậy theo bản năng nhìn quanh tầng một, vẫn không thấy bóng dáng thang máy đâu.Thật kỳ lạ. Trước kia đã không có, sau vụ việc lần trước cũng vẫn không lắp. Chẳng lẽ vì nghĩ con trai mình bình thường cũng ít về nhà nên thấy không cần thiết? Không phải là do nhà không có điều kiện, rõ ràng có thể làm mà không làm... chỉ có thể nói là chẳng để tâm.Lâm Lạc Thanh hơi cau mày, trong lòng thấy khó chịu.Mọi người nối đuôi nhau lên lầu. Quý Vân đi đến cạnh Quý Dữ Tiêu, định giúp anh đẩy xe.Lâm Lạc Thanh nghe thấy lời cô, cảm thấy cô bé này cũng dễ thương. Cậu bế Quý Dữ Tiêu lên, cười với Quý Vân:
"Vậy làm phiền em nhé.""Không có gì." Quý Vân nói, rồi gập xe lăn lại, ôm lên theo sau.Mấy người cùng nhau bước lên cầu thang. Khi đi đến chỗ rẽ, Quý Vân nhìn thấy Quý Trọng đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, không thèm đoái hoài gì đến đám trẻ con đang quây quanh mình. Cô bèn lớn giọng gọi:
"Quý Trọng, đừng có chơi nữa! Trông kỹ mấy đứa cháu trai cháu gái đấy!"Quý Trọng gật đầu lấy lệ rồi mới chịu cất điện thoại đi. Quý Vân mím môi, lộ vẻ hơi bất mãn."Sao thế?" Quý Dữ Tiêu hỏi.Quý Vân thở dài:
"Đừng nhắc nữa. Bây giờ nó bị ba chiều đến hư luôn rồi. Chẳng biết đúng sai, học thì không chịu học, cả ngày chỉ biết chơi game. Mà nếu chơi ra thành tích gì đó thì còn đỡ, đằng này đến cả mấy đứa bạn của em nó cũng đánh không lại. Chơi gà còn đam mê như thật."Quý Dữ Tiêu khẽ cười:
"Thế thì đúng là nên quản lại một chút.""Đúng không? Nhưng ba em lại cứ cảm thấy nó giỏi giang, nói gì cũng không nghe," Quý Vân thở dài.Nói đến đây, cô liếc nhìn Quý Dữ Tiêu một cái. Trong nhà bọn họ, nam giới ưu tú nhất chính là hai anh em Quý Dữ Lăng và Quý Dữ Tiêu. Chỉ tiếc một người thì đã ch·ết, một người thì b·ị th·ương—mất hết ý chí chiến đấu, đều chẳng có cái kết nào tốt đẹp."Anh..." Quý Vân nhẹ giọng nói, "Em biết anh rất đau khổ, nhưng em vẫn cảm thấy, công ty lẽ ra nên do anh tiếp quản. Anh cả chắc chắn cũng mong là anh thay ảnh gánh vác, chứ không phải Quý Mộc."Lời này, Quý phụ từng nói. Kết quả chỉ khiến Quý Dữ Tiêu nổi giận.
Nhưng bây giờ là Quý Vân nói, Quý Dữ Tiêu chỉ im lặng một lúc, rồi trầm giọng đáp:
"Anh không còn tâm trí cho chuyện đó nữa."Anh nói:
"Tiểu Vân, em có hiểu không, anh đã liên lụy đến quá nhiều người. Giờ anh chỉ muốn sống bình yên với Lạc Thanh và hai đứa nhỏ, một nhà bốn người như vậy là đủ rồi. Mấy chuyện khác... anh không muốn để tâm nữa."Nghe thấy trong lời anh đầy mỏi mệt và ưu sầu, Quý Vân cũng không khuyên thêm.
Anh họ của cô đã quá vất vả rồi, cô không muốn tạo thêm áp lực cho anh nữa.
Lâm Lạc Thanh bế Quý Dữ Tiêu lên lầu ba, đẩy xe lăn đưa anh vào phòng họp.Phòng họp này rất lớn, phần lớn người đã ngồi vào chỗ. Vị trí của Quý Dữ Tiêu và Quý Vân đã được sắp xếp sẵn, chỉ duy nhất không có chỗ ngồi dành cho Lâm Lạc Thanh."Tiểu Lâm lần đầu tham gia họp mặt gia đình nhỉ, xin lỗi, quên không dặn Tiểu Vương chuẩn bị ghế cho em. Hoặc là, Tiểu Lâm em cứ đứng tạm cũng được, dù sao cũng không khác gì lắm."Quý Dữ Tiêu cười lạnh một tiếng, thật không ngờ bọn họ lại có thể làm ra trò này.Chỗ ngồi được chuẩn bị cho anh hôm nay chính là chỗ năm xưa anh trai anh từng ngồi—đối diện với chỗ chủ tọa của Quý phụ.Anh nhìn cha mình, rồi đưa tay kéo Lâm Lạc Thanh vào lòng, trực tiếp đặt cậu ngồi trên đùi mình."Không cần chuẩn bị chỗ cho Lạc Thanh. Dù sao hai tụi con cũng đã kết hôn, chồng chồng như một, em ấy ngồi trong lòng con là được."Mọi người: ......Tất cả cùng yên lặng quay sang nhìn Quý phụ.Sắc mặt Quý phụ lập tức sầm xuống.Ông ta móc điện thoại ra, gọi một cú: "Tiểu Vương, mang ghế lên phòng họp.""Không cần thiết," Quý Dữ Tiêu điềm nhiên nói, "Tôi thấy thế này là ổn rồi."Quý phụ nhìn con trai mình, không nói một lời.Một lúc lâu sau, ông đột nhiên mỉm cười, nhìn sang Lâm Lạc Thanh: "Cậu cũng cảm thấy vậy sao?"Câu hỏi này, nếu hỏi người khác, hẳn họ sẽ thức thời mà nói: "Vẫn nên thêm ghế thì hơn."Nhưng Lâm Lạc Thanh vốn dĩ đã không vui vì biết Quý Dữ Tiêu không thể đi thang bộ mà hai lần vẫn bị cố ý sắp xếp gặp mặt trên tầng, nên càng không muốn làm người "thức thời" lúc này.Cậu cười nhàn nhạt, chậm rãi nói:
"Thêm cái ghế cũng phiền phức lắm, con thấy ngồi thế này là được rồi. Ba không cần lo lắng đâu, tâm ý của ba, con nhận được rồi, nên không cần phải bận tâm như vậy. Người khác không thương ba, con thương. Đều là người một nhà, không cần khách sáo."Nói xong, cậu còn cố ý quay sang nói với Quý Dữ Tiêu:
"Xem ba anh kìa, khách sáo ghê."Rồi lại quay sang nhìn Quý phụ:
"Ba không cần khách sáo đâu, coi như là ở nhà mình, cứ thoải mái là được."Quý phụ: ...... Đây vốn là nhà tôi!Quý phụ nhìn cậu với nụ cười gượng gạo, mặt ngoài thì cười nhưng trong lòng thì lạnh lẽo.Quý Dữ Tiêu khẽ bật cười, đưa tay ôm cậu vào lòng, bóp nhẹ tay cậu một cái rồi quay sang nhìn cha mình:
"Không phải nói có chuyện cần bàn sao? Vậy thì đi thẳng vào chủ đề đi. Thời gian xuân tiêu quý giá, đừng làm lỡ mất của tôi."Quý phụ: !!!Ông tức đến nghiến răng nghiến lợi.Loại lời như vậy mà cũng dám đem ra bàn họp nói được à?!Con hồ ly tinh kia rốt cuộc cho con trai ông uống bùa mê thuốc lú gì rồi!Mà cha của Quý Mộc, Quý Chấn Dương, thì vội vàng chen vào:
"Đại ca, trước cứ bàn chuyện chính đi đã.""Đúng vậy đại bá, nói chuyện chính đi." Quý Hòe cũng tiếp lời.Lúc này Quý phụ mới miễn cưỡng dời mắt đi, không nhìn Lâm Lạc Thanh nữa.Ông hít một hơi sâu, rồi nói với đám thân thích trước mặt:
"Đơn từ chức của Tiểu Tiêu tôi đã nhận, công ty cũng đã duyệt. Hiện tại chức tổng giám đốc vẫn còn để trống, mọi người thấy là nên mời một người chuyên nghiệp từ ngoài vào, hay chọn người trong nhà?"Trước đó, ông đã bàn bạc với nhị ca mình, Quý Chấn Dương lập tức đáp lời:
"Tiểu Mộc cũng làm trong công ty bao năm rồi, tôi thấy nó rất thích hợp."Con gái, con rể và con trai của Quý Chấn Dương cũng phụ họa theo:
"Đúng vậy, anh Mộc chẳng phải rất giỏi sao?"Lão tam, Quý Chấn Cao, không đồng tình, lên tiếng:
"Tôi thấy mời một giám đốc chuyên nghiệp từ ngoài vào vẫn hơn, người ta làm nghề này, chắc chắn sẽ làm tốt hơn."Quý Chấn Dương lập tức xoay đầu lại, cau mày:
"Ý cậu là Tiểu Mộc làm không tốt?"Quý Chấn Cao cười cười:
"Tôi không có ý đó, chẳng phải tôi cũng vì cái chung mà lo nghĩ sao?""Ai ở đây mà không vì công ty?" Quý Chấn Dương hừ lạnh. "Chính vì nghĩ cho công ty nên tôi mới thấy Tiểu Mộc phù hợp. Có người nhà nào mà khiến người ta yên tâm hơn người trong nhà không?"Không bao lâu sau, lão nhị và lão tam liền tranh cãi ầm ĩ, chen lẫn cả tiếng của Quý Hòe và Quý Chấn Thải, bầu không khí nháo nhiệt vô cùng.Lâm Lạc Thanh ở bên cạnh xem trò vui, vừa nghe vừa cười, đúng kiểu ăn dưa chính hiệu.Đang ăn dưa, cậu bỗng thấy tay mình bị Quý Dữ Tiêu nhéo nhẹ.Lâm Lạc Thanh quay đầu, Quý Dữ Tiêu hỏi với vẻ đùa cợt:
"Xem có vui mắt không?""Cũng được," Lâm Lạc Thanh bình luận.Quý Dữ Tiêu mỉm cười, dáng vẻ thảnh thơi, như thể chẳng liên quan gì đến mình.Đột nhiên, Quý Chấn Cao chỉ đích danh gọi Quý Dữ Tiêu:
"Tiểu Tiêu, cháu nói xem! Cháu cảm thấy Quý Mộc có phù hợp không?"Quý Dữ Tiêu ngẩng đầu nhìn chú ba, rồi lại liếc qua Quý Mộc đang ngồi đằng kia, rõ ràng căng thẳng mà còn cố tỏ ra bình tĩnh."Cháu sao cũng được," anh thản nhiên nói, "Ai cũng được."Quý Chấn Cao tức đến nghiến răng:
"Sao cháu có thể nói thế được! Năm đó anh cháu rõ ràng hy vọng cháu sẽ quản lý công ty! Dù bây giờ cháu bị thương, cũng không thể buông bỏ như thế chứ!"Quý Dữ Tiêu lạnh lùng bật cười, quay đầu nhìn thẳng chú ba:
"Vậy thì tốt quá."Anh nói tiếp:
"Chú ba đứng dậy đi, cháu giúp chú phế hai cái chân, sau đó chờ chú tỉnh lại, nỗ lực cố gắng vươn lên, dùng hành động thực tế để nói cho cháu biết, chỉ là hai cái chân thôi, phế thì phế, có gì to tát? Được chứ?"Quý Chấn Cao: ...Quý Dữ Tiêu cười khẩy, nhìn lướt qua từng người trong phòng:
"Mọi người nói thì hay lắm, chỉ là hai cái chân thôi mà, vậy có ai muốn đứng lên, để tôi giúp phế thử hai chân, rồi sau đó vùng dậy vươn lên, bò lên vị trí cao hơn không? Dù gì cũng chỉ là hai cái chân, với các người chắc đơn giản lắm nhỉ?"Cả phòng lặng ngắt như tờ.Không một ai dám ngẩng đầu.
Quý Mộc thấy rõ Quý Dữ Tiêu thực sự không còn ý định tiếp quản công ty, hoàn toàn buông bỏ khát vọng quyền lực, liền lập tức giả vờ làm người hiểu chuyện, dịu giọng nói:
"Tiểu Tiêu nói rất đúng, có vài người chỉ giỏi cái miệng, nói thì dễ lắm, nhưng lại không hề hiểu được người trong cuộc thân thể và tinh thần phải chịu đựng khổ sở thế nào. Cho nên tốt nhất là lo chuyện của mình, đừng đi áp đặt lên người khác."Quý Chấn Cao lập tức "à" lên một tiếng:
"Tiểu Mộc, cậu nói thẳng tôi là được rồi, còn vòng vo 'có vài người' làm gì.""Đủ rồi." Quý phụ lạnh giọng cắt ngang, "Bỏ phiếu đi. Ai đồng ý để Tiểu Mộc làm tổng giám đốc, giơ tay."Xoạt—
Hơn một nửa người trong phòng đều giơ tay.Quý phụ gật đầu:
"Vậy làm phiền cháu rồi, Tiểu Mộc.""Không phiền đâu," Quý Mộc mỉm cười, "Tất cả là vì công ty cả thôi."Quý Chấn Cao cười khẩy một tiếng, đứng dậy định rời đi, nhưng lại bị Quý phụ quát lên:
"Ngồi xuống cho tôi!"Quý Chấn Cao không tình nguyện ngồi lại."Còn một việc nữa."
Quý phụ quay đầu nhìn Quý Dữ Tiêu, giọng điệu tuy nghe ôn hòa, nhưng lời nói lại chẳng dễ nghe chút nào."Tiểu Tiêu, nếu con đã không muốn quản lý công ty, cũng không muốn đóng góp gì cho nó, vậy số cổ phần con đang nắm giữ là quá nhiều rồi. Hãy giao lại phần cổ phần của anh con cho ba đi."Sắc mặt Quý Dữ Tiêu lập tức thay đổi.
Rõ ràng anh không ngờ cha mình sẽ nói ra những lời như vậy—khuôn mặt anh tối sầm, ánh mắt lạnh lẽo.Lâm Lạc Thanh cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc rõ rệt từ anh, vội quay sang nắm chặt tay, nhẹ giọng gọi:
"Dữ Tiêu."Một tiếng gọi ấy khiến Quý Dữ Tiêu như kéo lại được chút lý trí, sắc mặt dịu đi đôi chút.Anh dựa vào xe lăn, lạnh lùng đến mức giọng nói có thể kết băng:
"Đừng có mơ.""Tiểu Tiêu, phần cổ phần đó vốn dĩ là..."
"Bang!"Tiếng cửa mở mạnh ngắt lời Quý phụ."Ra ngoài hết cho tôi!"
Quý phụ bị cắt lời, giận dữ quát lớn, giọng đầy uy nghiêm.Quý Hâm vốn đã khóc nức nở nãy giờ, nghe tiếng rống này thì sợ hãi bật khóc to hơn:
"Oa—!"Thằng bé lập tức gọi "ba ba" rồi chạy đến bên Quý Hoàn, con trai của Quý Chấn Thải.Ngay sau đó, Quý Trọng, Quý Nhạc Ngư, Lâm Phi cùng những đứa trẻ khác cũng lần lượt xuất hiện ở cửa, nét mặt hoặc ngơ ngác, hoặc hoang mang.Lâm Lạc Thanh nghi hoặc đứng dậy, thầm nghĩ: Có chuyện gì thế này?"Chuyện gì xảy ra vậy?" Quý Hoàn nhìn con trai mình đang khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, đau lòng hỏi:
"Ai bắt nạt con?"Quý Hâm vừa quay đầu, liền chỉ vào Quý Nhạc Ngư, lớn tiếng cáo trạng:
"Là nó bắt nạt con! Nó đẩy con xuống nước! Nó muốn dìm chết con!"Lúc này Quý Hoàn mới phát hiện ra quần áo Quý Hâm đã ướt sũng.Lâm Lạc Thanh sững người, lập tức ngẩng đầu nhìn sang phía Quý Nhạc Ngư.Nhóc con đang đứng ở cửa, ánh mắt đầy ấm ức, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn căng cứng lại, môi mím chặt.Cậu chú ý thấy quần áo nhóc cũng ướt cả rồi."Con không có làm thế," Quý Nhạc Ngư nói, "Là con cứu anh ấy. Anh ấy tự ngã xuống nước, con thấy liền chạy tới vớt anh lên. Kết quả anh ấy sợ người lớn mắng, nên nói con đẩy anh ấy. Rõ ràng là con cứu anh ấy mà..."Vừa nói, nước mắt đã không kìm được lăn dài trên má. Quý Nhạc Ngư cúi đầu lau nước mắt, dáng vẻ nhỏ bé tội nghiệp khiến ai nhìn cũng thấy xót xa.Quý Hâm vốn nổi tiếng trong nhà là đứa trẻ bướng bỉnh, ỷ vào được Quý Hoàn chiều chuộng nên suốt ngày nghịch ngợm gây rối, chuyện thị phi chưa từng thiếu.Quý phụ vừa nghe đến đây, liền nổi giận mắng Quý Hâm một trận:
"Tự mình làm sai còn đi vu oan cho em! Con là cái dạng gì, Tiểu Ngư là cái dạng gì, thật tưởng mọi người không nhìn ra sao? Nói nữa, Tiểu Ngư nhỏ như vậy, nó đẩy được con à? Nói đúng ra, con đẩy nó còn hợp lý hơn!""Quý Hoàn, đưa con trai anh ra ngoài đi. Lần sau còn không dạy dỗ cho tốt, thì đừng có mang nó về nhà tôi nữa."Quý Hâm không ngờ sẽ bị ông nội mắng, lập tức khóc to hơn nữa!Quý Hoàn vội vàng đứng dậy, ôm con trai định rời khỏi phòng. Quý Mộc nhìn bóng lưng hai cha con khuất dần, dường như nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi:
"Tiểu Trọng lúc nãy cũng ở dưới lầu mà phải không? Có thấy gì không?""Ý anh là gì?" Quý Dữ Tiêu lạnh lùng nhìn sang, "Anh nghi ngờ Tiểu Ngư đẩy thằng bé xuống?""Không, tôi không có!" Quý Mộc vội vàng xua tay, "Tôi chỉ là nghĩ...""Anh tốt nhất đừng nghĩ gì cả." Quý Dữ Tiêu cắt lời hắn, ánh mắt sắc như dao, "Anh mà còn tiếp tục nghĩ, thì tôi cũng muốn nghĩ. Tôi nghĩ là thuê một giám đốc chuyên nghiệp thì tốt hơn nhiều. Anh thấy sao?"Quý Mộc: ......Không biết đáp lại thế nào."Tiểu Tiêu à, Tiểu Mộc nó chỉ là—""Chú hai cũng thấy thuê giám đốc chuyên nghiệp không tồi, đúng không?" Quý Dữ Tiêu cười nhạt, "Xem ra chú hai và chú ba có cùng quan điểm đấy."Quý Chấn Cao cười lớn, không nói rõ là tán đồng hay đùa cợt.Quý Chấn Dương thì quay đầu đi, im lặng.Ngay lúc lửa giận trong lòng Quý Dữ Tiêu vừa lắng xuống đôi chút, anh chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên—giọng của chính cha anh."Tiểu Trọng, cháu đến nói rõ đi, vừa rồi xảy ra chuyện gì?"Quý Dữ Tiêu sững người, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Quý phụ, trong mắt hiện rõ vẻ khó tin.Anh không thể ngờ ba mình lại là người hỏi ra câu này.
———/-
Vote cho tui đi các mom ơi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me