TruyenFull.Me

PHÁO HÔI ÁC ĐỘC LÀ VẠN NHÂN MÊ

Chương 35 part 2

dabgthuha

Căn phòng ngủ chìm trong tĩnh lặng.

Không khí im ắng bao trùm khắp nơi.

Một lúc sau, Thời Ngọc cảm thấy bất an liền gọi: “Hệ thống, sao hôm nay cậu lại im lặng vậy?”

Hệ thống đáp buồn bã: “Bởi vì ta vừa nghĩ ra một điều.”

Thời Ngọc hỏi: “Điều gì vậy?”

Hệ thống hỏi lại: “Loài người các cậu, nếu chảy máu suốt cả đêm thì có chết không?”

“......” Thời Ngọc: “Cậu đang nói gì thế?”

Giọng của hệ thống trở nên căng thẳng: “Cậu biết đấy, ta là một hệ thống có trách nhiệm.”

Thời Ngọc: “...... Đúng vậy, tôi biết.”

“Cậu cũng hiểu rằng, để hai nhân vật chính có mối liên hệ trong cốt truyện thì phải có xung đột.”

Tim Thời Ngọc bất chợt đập nhanh, lập tức cảnh giác hỏi: “Cậu đã làm gì nhân vật chính rồi?”

Hệ thống nghẹn ngào đáp: “Chết tiệt, tên Thẩm Thác đáng ghét đó, hắn dám quay về! Để cho hắn gặp vai chính công, ta đã để vai chính công bị đâm rồi!”

Thời Ngọc kinh ngạc đến tái mặt: “Cậu thậm chí có thể làm chuyện đó sao!”

Hệ thống vội lau nước mắt: “Không phải vấn đề ở đây. Vấn đề là ta tưởng rằng sau khi vai chính công bị đâm... À, thực ra không phải ta đâm, là người đòi nợ đâm... Khi gặp Thẩm Thác, hắn sẽ xuất phát từ lòng thương xót mà giúp đỡ. Sau đó hai người sẽ gắn kết với nhau! Việc nhân vật chính công thích Thẩm Thác chẳng phải là điều tất yếu sao!”

Thời Ngọc sững sờ: “...... Hiện tại thế nào rồi?”

“Bây giờ thì máu của nhân vật chính công chắc đã chảy khô rồi ô ô ô,” hệ thống thực sự đau lòng: “Tên Thẩm Thác khốn nạn kia, đâm ai chứ? Ngươi nghĩ hắn đâm nhân vật chính sao? Không, đó là ta mà!”

Thời Ngọc:......

Trước đây khi cậu rời khỏi diễn đàn, tôi đã không đồng tình rồi.

Và với cái cốt truyện này, cậu cũng thật sự dám nghĩ ra.

Hệ thống khóc một lúc rồi đột nhiên nói: “Cậu nghĩ sao nếu có ai đó đi ngang qua, đưa nhân vật chính công đến bệnh viện, liệu anh ta có thể sống lại không?”

Thời Ngọc suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Còn tùy thuộc vào y học hiện đại có thể tạo ra kỳ tích hay không.”

Hệ thống lập tức khóc to hơn: “Thẩm Thác! Đồ khốn nạn!”

Nghe vậy, Thời Ngọc tự động bỏ qua những lời thô tục của hệ thống, hỏi: “Thẩm Thác đâu rồi?”

Hệ thống: “…… Không biết!”

Thời Ngọc cau mày: “Cậu không biết Thẩm Thác ở đâu sao?”

Hệ thống giận dữ: “Tất nhiên không biết! Nghe tên hắn là ta tức điên rồi!”

Nói xong, hệ thống càng thêm tức tối: “Không thể để yên thế này, ta phải tra xem hắn đang ở đâu, đừng để hắn gây thêm chuyện rắc rối nào nữa!”

Thời Ngọc: “……”

Mười giây sau, hệ thống phát ra tiếng nghi vấn: “Hừm, sao Thẩm Thác lại ở trên cao tốc vậy? Tốc độ cực kỳ nhanh, sắp đến bến tàu của thành phố bên cạnh rồi.”

So với cơn mưa dai dẳng ở thành phố A, thời tiết ở thành phố bên cạnh lại giống như tên gọi của nó, trời nắng to, ánh mặt trời chói chang.

Ánh mắt Thời Ngọc hơi nheo lại, thoáng suy nghĩ đã hiểu rõ ý đồ của Thịnh Huyền.

Thẩm Thác bị kẹt ở thành phố A vì mưa lớn, máy bay không thể cất cánh, nên Thịnh Huyền đã quyết định đưa hắn đến thành phố bên cạnh và có thể sẽ đẩy hắn ra khỏi đất nước.

Người đàn ông nhìn có vẻ cấm dục lạnh lùng kia, khi đã ra tay lại tàn nhẫn... Nhanh như chớp.

Nhớ lại sự việc tối qua, Thời Ngọc thẫn thờ cúi đầu, kéo chăn lên để nhìn cơ thể dưới tấm chăn.

Trên làn da trắng mịn là chi chít những vệt đỏ, còn hai bắp đùi mềm mại thì thậm chí đã xuất hiện vết bầm tím.

Nhìn vào cũng biết không phải là do véo, mà là bị đâm vào.

“Trời ạ,” Thời Ngọc chưa kịp thấy phiền, hệ thống lơ lửng trên không đã tặc lưỡi: “Không ngờ Thịnh Huyền lại mạnh đến vậy.”

“?” Thời Ngọc lập tức kéo chăn lại: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

Hệ thống ngay lập tức tỏ vẻ bất mãn: “Làm sao vậy, bạn tốt với nhau chẳng lẽ không thể chia sẻ một chút sao?”

Thời Ngọc với gương mặt không cảm xúc: “Cậu không sợ bị lộ hết hay sao.”

Hệ thống: “Ôi trời, sẽ không đâu, cậu yên tâm đi, nhanh cho ta xem, ta còn phải nghiên cứu thêm.”

Thời Ngọc: “……”

Thời Ngọc: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Hệ thống vui vẻ đáp: “Ta mới xuất xưởng được một năm thôi.”

…… Một năm?

Khóe miệng Thời Ngọc khẽ nhếch lên, cười lạnh: “Vị thành niên, không được xem.”

Hệ thống: “……?”

Cậu gài ta hả?

Hệ thống tức giận định nói gì đó thì bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên từ đầu giường.

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm William, con chó bên cạnh Thời Ngọc, giật mình tỉnh dậy. Nó nhanh chóng ngẩng đầu, cảnh giác nhìn quanh, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống giường, đứng cạnh và vểnh tai nghe ngóng.

Thời Ngọc cảm thấy mềm lòng, vừa cầm điện thoại vừa xoa đầu William, nhẹ nhàng trấn an: “Không sao đâu, chỉ là điện thoại reo thôi, quay lại ngủ tiếp đi.”

Nghe giọng nói của Thời Ngọc, William dùng đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn cậu. Sau đó, nó liếm nhẹ bàn tay cậu như để an ủi, rồi nhanh chóng nhảy lại lên giường, nằm ngoan ngoãn bên cạnh thiếu niên và tiếp tục ngủ.

Người gọi đến là Thịnh Huyền.

Vừa thể hiện sự dịu dàng với William, Thời Ngọc liền trở lại lạnh nhạt và bấm tắt cuộc gọi.

Năm giây sau, điện thoại lại đổ chuông, dù cậu đã tắt âm thanh.

Thiếu niên trên giường với mái tóc đen và làn da trắng ngần chỉ liếc nhìn màn hình, rồi lại bấm tắt cuộc gọi lần nữa.

Sau khoảng bảy lần như vậy, Thời Ngọc bắt đầu cảm thấy khó chịu, cuối cùng mới nghe máy và lạnh lùng hỏi: “Chú có thấy phiền không?”

Đầu dây bên kia lập tức im lặng.

Thời Ngọc tiếp tục nói: “Có chuyện gì không thể nhắn tin sao, tại sao cứ phải gọi điện?”

“Chú có biết William đang ngủ cạnh tôi không? Chú đã làm nó tỉnh giấc đấy.”

Lại một lần nữa, sự im lặng bao trùm cuộc gọi.

Thật lâu sau, một giọng nói trầm ấm, đầy dịu dàng của Thịnh Huyền mới vang lên: “Chú sai rồi, thực sự xin lỗi, Thời Ngọc.”

Thời Ngọc nhíu mày một cách lạnh lùng, vuốt ve William với tốc độ nhanh hơn mà không tự nhận ra: “Không có gì thì cúp máy đi.”

Thịnh Huyền dừng lại một chút, rồi nhẹ giọng nói, như thể sợ làm cậu sợ hãi: “Mẹ em đã trở về, bà sắp đến trạm tàu cao tốc. Em có muốn cùng tôi đi đón bà ấy không?”

Thời Ngọc: “……”

Thời Ngọc: “…… Sắp là khi nào?”

Thịnh Huyền dường như bật cười khẽ, giọng nói khàn khàn, đầy an ủi: “Không cần vội, nếu em không thoải mái, em có thể không đi.”

Thời Ngọc lập tức ngắt lời hắn: “Tôi sẽ đi.”

Thịnh Huyền đáp: “Vậy hãy mặc đồ vào, đừng cử động nhiều quá, chú sẽ đến đón em ngay lập tức.”

Lời vừa dứt, Thời Ngọc dứt khoát cúp máy, ánh mắt trở nên nặng nề, cậu thở dài một hơi.

Nghĩ đến tính cách yêu con như mạng của mẹ, cùng với cuộc gọi từ bà vài ngày trước khi cậu đã hứa rằng mọi thứ đều ổn, Thời Ngọc cảm thấy da đầu như tê dại.

Cậu chậm rãi bước xuống giường, cảm thấy cơ thể đã hồi phục đáng kể sau một đêm nghỉ ngơi và một buổi sáng.

Loại thuốc mà bác sĩ đưa quả thực rất hiệu quả, mát lạnh và dịu nhẹ khi bôi lên da.

Cậu tiến đến tủ quần áo và mở ra.

Bên trái là những bộ vest chỉnh tề, áo sơ mi cùng cúc tay áo và cà vạt được sắp xếp ngay ngắn.

Bên phải là quần áo thể thao, trang phục thoải mái với nhiều màu sắc khác nhau.

Thời Ngọc chọn một bộ trang phục mềm mại và thoải mái, sau đó từ từ bước ra khỏi phòng. Bên ngoài, quản gia đã đợi sẵn và cúi chào cậu, “Tiểu thiếu gia, để tôi đưa cậu xuống lầu.”

Thịnh Huyền quả thực làm việc rất nhanh.

Chỉ khoảng mười phút sau, chiếc Cayenne màu đen quen thuộc đã xuất hiện trong tầm nhìn.

Thời tiết ảm đạm, mưa lất phất rơi.

Đèn pha trước của Cayenne sáng rực, xuyên thủng màn mưa.

Khi Thời Ngọc đi đến cửa, Cayenne dừng lại và cửa sau được mở ra. Một thân hình cao lớn, thon dài bước xuống xe.

Người đàn ông không xuất hiện suốt cả buổi sáng cuối cùng cũng đến, Thịnh Huyền khẽ nhíu mày, bước đến trước mặt Thời Ngọc, đưa tay đỡ lấy vai cậu và giọng nói trầm xuống: “Sao lại mặc ít như vậy?”

“Bên ngoài gió lớn, coi chừng cảm lạnh.”

Hắn ngước nhìn quản gia, người lập tức hiểu ý và đi lấy áo khoác.

Thời Ngọc bị nửa ôm vào trong ngực Thịnh Huyền, biết rằng mình không thể tránh đi đâu, nên cũng không tốn sức phản kháng, chỉ hỏi: “Mẹ đến trạm khi nào?”

Thịnh Huyền cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt đen thẳm đầy sự dịu dàng: “Còn khoảng nửa giờ nữa.”

“Vậy chúng ta đi thôi,” áo khoác đã được mang tới, Thời Ngọc kéo nhẹ vạt áo khoác, “Đừng để bà ấy phải đợi.”

Hai người cùng lên xe.

Dưới sự che chắn của Thịnh Huyền, Thời Ngọc không cảm thấy chút mưa gió nào, chỉ trong nháy mắt đã bị Thịnh Huyền gần như bế đưa lên xe.

Cửa xe khép lại.

Lão Trần nhấn ga, chiếc xe lao thẳng về hướng nhà ga tàu cao tốc.

Trên đường, Thịnh Huyền nhận thêm hai cuộc điện thoại. Hắn dường như rất bận rộn, gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng đối thoại với người ở đầu dây bên kia, thỉnh thoảng kèm theo vài lời trách móc nhẹ nhàng nhưng đủ khiến người ta sợ hãi.

Dù ngồi xa, Thời Ngọc vẫn có thể nghe thấy tiếng người đàn ông trung niên trong điện thoại liên tục xin lỗi, giọng đầy lo lắng và bất an.

Thời Ngọc giữ gương mặt bình thản nhìn về phía trước, nhưng trong lòng thì không ngừng thổn thức, như chờ đợi một cơn giông bão sắp bùng nổ.

Bất chợt, bàn tay cậu bị nắm lấy.

Bàn tay thon dài và ấm áp của Thịnh Huyền bao trọn lấy tay Thời Ngọc. Khi thấy cậu ngẩn ngơ, dường như cảm thấy dáng vẻ ấy thật đáng yêu, Thịnh Huyền khẽ cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cậu.

"Đừng lo lắng," giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên, như thể đang vỗ về một báu vật quý giá dễ vỡ: "Không sao đâu."

Nói xong, Thịnh Huyền quay lại tiếp tục nói chuyện điện thoại. Nhưng suốt chặng đường còn lại, hắn vẫn không buông tay Thời Ngọc, nhẹ nhàng xoa nắn như để trấn an.

Thời Ngọc im lặng trong giây lát, không hề rút tay lại.

Hơn hai mươi phút sau, xe dừng lại trước nhà ga tàu cao tốc.

Thỉnh thoảng, có vài hành khách kéo theo hành lý từ cổng ra, nhưng vì trời mưa lớn và là mùa ít khách, mọi người vội vàng bắt xe và rời đi ngay.

Nửa giờ vừa đến, dòng người từ ga tàu bắt đầu bước ra.

Một dáng người cao gầy, mảnh khảnh trong chiếc áo khoác dài màu đen, gương mặt được trang điểm tinh xảo, đi đôi giày cao gót năm phân, lướt đi uyển chuyển giữa hai trợ lý đang theo sau.

Đó chính là Thịnh Mẫn.

Một nữ cường nhân xuất sắc, không thua kém bất kỳ người đàn ông nào, và là người thực sự đứng sau quyền lực của gia tộc Yến, người phụ nữ luôn bên cạnh Yến Thành Lãng (cha của Thời Ngọc).

Với đôi mắt sắc sảo giống hệt Thời Ngọc, Thịnh Mẫn quét một vòng khắp xung quanh và nhanh chóng nhận ra chiếc xe của gia đình.

Khi chuẩn bị tiến tới, bỗng nhiên, cửa sổ chiếc Cayenne đen quen thuộc không xa trượt xuống, để lộ gương mặt thân quen.

"Mẹ!" Thời Ngọc vừa mở cửa xe định bước xuống thì vẻ mặt lạnh lùng, bất cần của Thịnh Mẫn ngay lập tức chuyển thành nụ cười ôn nhu và kinh ngạc: "Bảo bối! Đừng xuống xe, ngoài kia gió lắm!"

Thịnh Mẫn nhanh chóng tiến đến với đôi giày cao gót, trong khi hai trợ lý chỉ biết nhìn nhau, rồi thành thật cất hành lý vào xe của gia đình Yến.

Thời Ngọc nghe lời ngồi lại trong xe chờ mẹ.

Trước đây, vì Thời Ngọc từng bị cảm do gió, Thịnh Mẫn trở nên đặc biệt nhạy cảm với thời tiết. Bất kể trời có se lạnh hay không, bà luôn chú ý mặc thêm quần áo cho con trai.

Khi đến trước chiếc Cayenne, Thịnh Mẫn hạnh phúc khom người và bước vào xe, sẵn sàng ôm lấy đứa con yêu quý xa cách hơn một tháng trời.

Thịnh Huyền, như thường lệ, vẫn rất đáng tin cậy.

Chỉ liếc nhanh vào không gian trong xe, Thịnh Mẫn liền cảm thấy hài lòng khi thấy Thời Ngọc khỏe mạnh, có thể chạy nhảy. Bà dịu dàng nói: "Bảo bối, dạo này con thế nào rồi? Mẹ nghe chú nói con đều uống thuốc đúng giờ, giỏi lắm. Mẹ sẽ thưởng cho con 100 vạn(*), có đủ không? Con muốn mua gì thì cứ nói với mẹ."

(*) khúc này teenfic vãi :))))

Thời Ngọc im lặng.

Nếu nhớ không lầm, cậu chỉ uống thuốc ba ngày mỗi tuần.

Khẽ ho một tiếng, cậu ngoan ngoãn đáp: "Không cần đâu mẹ, con có tiền rồi, con cũng chẳng muốn mua gì cả."

"Sao lại không muốn mua gì được?" Thịnh Mẫn lo lắng: "Nhà ta nhiều tiền như vậy, con không tiêu thì ai tiêu?"

"…" Thời Ngọc bối rối trước lời nói hào phóng của mẹ, cậu ngập ngừng đáp: "Thật ra, con muốn mua một chiếc siêu xe…"

Nghe vậy, Thịnh Huyền, người đang ngồi ở góc khuất, khẽ liếc mắt nhìn thiếu niên.

Thời Ngọc không nhận ra, vẫn trông mong nhìn mẹ mình.

"Mua!" Thịnh Mẫn phẩy tay, hào phóng đáp: "Mẹ sẽ đặt riêng cho con một chiếc. Gần đây, giới trẻ đặc biệt thích loại xe gì nhỉ… Apollo phải không? Ngày mai mẹ sẽ cho quản gia lo liệu."

Sự yêu thương của mẹ đôi khi giản đơn nhưng đong đầy ý nghĩa.

Nó tỏa sáng lấp lánh như ánh vàng.

Thời Ngọc bị sốc không biết nói gì: "Cũng không cần thiết lắm đâu…"

Chưa kịp nói hết câu, Thịnh Mẫn đã không thể kiềm chế được nụ cười, bà mở rộng vòng tay và ôm chặt lấy Thời Ngọc: "Bảo bối, con còn chưa có bằng lái, chỉ có thể ngồi nhìn, nhưng mẹ sẽ mua cho con nhiều thứ khác nữa. Lát nữa về chú thu dọn hành lý, rồi chúng ta về nhà nhé."

Bà ôm cậu thật nhẹ nhàng, cẩn thận, như sợ làm đau con trai yêu quý.

Mùi nước hoa đặc trưng từ mẹ tràn ngập không gian, khiến lòng Thời Ngọc như tan chảy. Cậu cũng ôm lại mẹ và nhẹ nhàng đáp: "Vâng, mẹ."

Bên trong xe, sự dịu dàng và yêu thương đang lan tỏa khắp nơi.

Trong màn đêm, giọng nói nghi hoặc của Thịnh Mẫn vang lên: "Bảo bối, con bị dị ứng sao? Sao trên cổ lại có dấu như vậy...?"

Vừa nói, bà vừa cau mày định kéo áo khoác của Thời Ngọc. Thời Ngọc hốt hoảng, tim đập nhanh, lạnh người, vội nói: "Khoan đã, mẹ..."

Nhưng vừa dứt lời, chiếc áo khoác đã bị mở ra.

Trên làn da mềm mại, trắng muốt của cổ cậu hiện rõ những dấu vết đỏ hồng, kéo dài ẩn dưới lớp áo sơ mi.

Không khí trong chiếc Canyenne bỗng trở nên đặc quánh.

Sự im lặng lan tỏa như làn sóng, bao trùm cả không gian.

Sắc mặt Thời Ngọc tái nhợt, lo lắng nhìn Thịnh Mẫn, cố gắng mở miệng muốn giải thích, nhưng Thịnh Mẫn bỗng nhiên ôm cậu, ánh mắt lạnh băng của bà chuyển hướng về phía Thịnh Huyền, như lưỡi dao sắc bén đầy sát khí.

Ở góc xe, Thịnh Huyền thu lại chiếc iPad trong tay, đôi mắt phượng sâu thẳm, khó đoán, như hồ nước không chút gợn sóng.

Hắn im lặng đối diện với ánh nhìn sắc lạnh của Thịnh Mẫn. Ngay sau đó, Thời Ngọc nghe thấy giọng nói của Thịnh Mẫn vang lên, bình tĩnh đến đáng sợ.

"Bảo bối, con lên xe về nhà trước, mẹ có chút chuyện cần nói với chú con."

Giọng bà bình thản, như nước giếng cổ, không một chút gợn. Bà còn giúp Thời Ngọc cài lại cúc áo, che chắn kỹ càng trước khi đưa cậu ra khỏi xe.

Trợ lý ở cửa xe nhìn thấy Thời Ngọc bất ngờ bước xuống, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn theo thói quen lịch sự nói: "Thiếu gia, xin mời theo tôi."

Sắc mặt Thời Ngọc không thể gọi là đẹp, mái tóc đen mềm mại buông xuống che khuất đôi mắt xinh đẹp của cậu, hàng mi dày rủ xuống tạo thành một bóng tối mờ nhạt.

Cậu không để lộ chút cảm xúc nào, lặng lẽ kéo áo khoác trên vai, cúi đầu đi theo trợ lý dưới bầu trời đêm đen tối, rồi ngồi vào xe.

Trong xe, không khí ấm áp tràn đầy. Yên tĩnh, chỉ có tiếng quạt điều hòa khẽ vang lên. Hồi lâu, cậu không thấy tài xế Yến gia ngồi trên buồng lái, liếc nhìn gương chiếu hậu, Thời Ngọc chìm trong suy nghĩ, đầu óc trống rỗng, hỗn loạn không kềm được.

Nghĩ đến ánh mắt ôn nhu và sự nhớ nhung của Thịnh Mẫn mỗi khi nhìn thấy mình, cậu càng cảm thấy bản thân thật không ra gì. Làm sao cậu có thể ở bên Thịnh Huyền, khiến người quan trọng nhất trên đời đau lòng đến vậy?

Thời Ngọc yên lặng thở dài, đôi mắt đen láy dần trở nên lạnh nhạt và lãnh đạm. Nếu Thịnh Mẫn yêu cầu, cậu nhất định sẽ không liên lạc với Thịnh Huyền nữa.

Nhiệm vụ pháo hôi chỉ có thể hoàn thành bằng cách sống đến ngày nhân vật chính trong câu chuyện này qua đời. Sau đó, cậu sẽ tự động rời khỏi thế giới này.

Khoảng cách đến ngày đó còn vài năm nữa.

Dù nhiệm vụ có thành công hay không, cậu vẫn sẽ chăm sóc tốt cho Thịnh Mẫn, không để bà rơi vào cảnh như nguyên tác đã viết — đến 50 tuổi, sau một trận bệnh nặng, tỉnh dậy thấy mình đã mất đi tất cả, kể cả đứa con yêu thương nhất, rồi cuối cùng tự sát bằng cách uống thuốc ngủ.

Cậu yêu thích hình ảnh Thịnh Mẫn đầy khí phách, tự tin, kiêu hãnh. Nhưng cậu không thích hình ảnh người mẹ ốm yếu, tuyệt vọng và u buồn.

Trong không gian yên tĩnh của xe, tiếng quạt điều hòa khẽ vang, Thời Ngọc suy nghĩ rất nhiều.

Cậu nắm chặt quần áo trên người, bất chợt nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài xe.

"Tháp, tháp, tháp..."

Thịnh Mẫn đã quay lại.

Cửa xe mở ra, người phụ nữ cao gầy, tinh tế ngồi xuống, mang theo một luồng khí lạnh thấu xương. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt lo lắng của Thời Ngọc, vẻ mặt bà dần mềm đi, tràn đầy bất đắc dĩ.

"Bảo bối."

Thời Ngọc nuốt khan, im lặng chờ đợi những lời trách mắng.

Thịnh Mẫn: "Sao con không nói sớm với mẹ là con thích con trai? Mẹ sẽ không trách con đâu."

Thời Ngọc: "?"

Cậu ngây người, mờ mịt ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy khoan dung của Thịnh Mẫn. Hiếm khi thấy bà mệt mỏi như vậy, giọng nói đầy bất lực: "Con à, trên đời thiếu gì người tốt, sao con lại chọn Thịnh Huyền?"

Không biết có phải hay là không biết quan hệ hiện tại của Thời Ngọc và Thịnh Huyền, cảm giác đoạn tình cảm này rõ ràng là Thời Ngọc chiếm cứ thượng phong (*)

(*) ở thế mạnh hơn, chiếm nhiều quyền hơn.

Thịnh Mẫn hiếm khi nói xấu Thịnh Huyền trước mặt cậu, nhưng lúc này đây, bà dường như không thể kìm nén được nữa: "Con trẻ trung, xinh đẹp, gia đình mình thì có điều kiện tốt như vậy, tại sao con lại phải chọn một người lớn tuổi như thế?"

Thời Ngọc: "..."

Thịnh Mẫn thở dài, xoa mặt cậu, hạ giọng: "Bảo bối, để mẹ tìm vài cậu trai trẻ đẹp về cho con, nuôi ngay trong nhà, mẹ đảm bảo Thịnh Huyền sẽ không biết."

"Nếu con muốn về nhà, cứ về, không cần phải ở bên Thịnh Huyền. Yên tâm đi, mẹ sẽ giúp con che giấu, Thịnh Huyền không phát hiện được đâu."

Thời Ngọc không thể tin nổi lời nói hào phóng và dễ dãi của Thịnh Mẫn, cậu choáng váng đến mức đầu óc trống rỗng.

Một lúc sau, cậu mới khó nhọc lấy lại tinh thần, lắp bắp: "Mẹ... Mẹ không trách con sao?"

Thịnh Mẫn không biết rằng cậu im lặng lâu như vậy là suy nghĩ đến điều gì.

Thịnh Mẫn cười, dịu dàng vuốt tóc cậu, giọng nói ấm áp: "Sao mẹ lại trách con? Nếu có ai sai, thì đó là Thịnh Huyền."

"Bảo bối, mẹ đã nói rồi, bất kể con làm gì, mẹ đều sẽ ủng hộ con," Thịnh Mẫn nhẹ nhàng nói tiếp: "Con chỉ thích đàn ông thôi mà, không sao đâu. Để mẹ tìm cho con vài người tốt hơn Thịnh Huyền."

"Nếu con thích người lớn tuổi cũng không vấn đề gì, giới giải trí thiếu gì minh tinh lớn lên vừa đẹp lại vừa giỏi, mẹ sẽ tìm cho con."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me