Phao Hoi Ac Doc La Van Nhan Me
Sáng sớm, nước trong thôn bỗng vang lên những âm thanh kỳ lạ từ xa."Ong ong ong" "Tích tích tích"Những âm thanh kỳ quái khiến dân làng sững sờ, chó sủa không ngớt, người ngã, ngựa đổ, tất cả nháo nhào như kiến vỡ tổ.Không chỉ thế, ngôi làng vốn yên tĩnh vào mỗi buổi sáng nay bỗng rộn ràng với tiếng động ầm ĩ. Một người đàn ông đang đánh răng rửa mặt trong sân, tay cầm bát trà, thắc mắc: "Chuyện gì xảy ra vậy?"Người làng đi ngang qua, vừa tặc lưỡi vừa nói với anh ta: "Có một đoàn người lớn tới!""Đừng nói là lại có đoàn sinh viên đến khảo sát nhé..." Người đàn ông lẩm bẩm, ánh mắt lại thấy người dân trong làng chạy tới như ong vỡ tổ, chỉ còn bóng dáng vội vã khuất xa.Nước trong thôn nằm kề núi, gần sông, vị trí địa lý thuận lợi.Người xưa có câu, "dựa núi ăn núi," nhưng năm nay lúa mì mất mùa, chỉ có hái nấm rừng trên núi lớn, không ít người cũng có thể lấp đầy bụng.Lúc này, ngoài khu vườn nhỏ cuối thôn bị rừng cây rậm rạp bao quanh bên ngoài tiểu viện (*), một đám người chen chúc lại, tò mò dõi theo. Từng cái đầu người ẩn sau lùm cây, lộ ra vẻ ngạc nhiên, trầm trồ.(*) khu nhà cổ của TQ"Đúng là một đoàn người lớn thật...""Sao lại đi nhanh thế? Không lẽ có lãnh đạo trong huyện đến?""Ai mà biết, trông kỳ quái đến mức dọa người !""Ơ kìa, cửa mở, có người xuống rồi kìa."Ánh nắng mạnh mẽ bị bóng râm che khuất. Bóng người đẩy cửa ra vừa bước xuống xe làm cả đám đông bỗng lặng đi.Một lát sau, có một giọng nam trẻ ngập ngừng hỏi nhỏ: "... Là nữ nhân hay nam nhân vậy nhỉ?"......Thỉnh thoảng, từ bên ngoài vẫn vọng vào những tiếng động rời rạc.Cánh cửa sắt bên ngoài tiểu viện chắn kín mít.Sau một chuyến đi xóc nảy dài đằng đẵng, thật vất vả mới tới nơi,Thời Ngọc đã thấy chóng mặt, buồn nôn, đỡ xe jeep, đôi chân mềm nhũn bước xuống."Cậu ổn không?"Thời Ngọc mặt trắng bệt quay đầu lại, thấy tài xế hộ tống mình suốt chặn đường này - một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi kẻ ca-rô xanh dương chất liệu sợi tổng hợp, quần dài rộng thùng thình. Toàn thân toát lên khí chất cứng cỏi, mạnh mẽ. Đôi mắt người lái xe nhìn cậu có chút lạc mất phương hướng, làn da rám nắng nắng cũng hơi ửng hồng.Thời Ngọc uể oải lắc đầu: "Không sao."Cậu nhìn về chiếc Santana đằng sau, đợi mãi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, bèn hỏi: "Chú nhỏ thế nào rồi?""Đường núi chết tiệt ở đây không dễ đi đâu....." Nghĩ tới lời nhắc nhở trước đó, Tài xế thoáng lúng túng rồi cứng đờ đổi giọng, cố gắng giải thích: "Lục tiên sinh sẽ đến ngay thôi."Thời Ngọc gật đầu, thấy người tài xế không muốn nói thêm gì, cũng không hỏi nữa.Cổ họng còn cảm giác đắng ngắt, cậu nhíu mày, cảm giác từng trận buồn nôn xông đến trán, đôi lông mi dày, đen nhánh tức khắc bị hơi nước thấm ướt, trĩu nặng, rũ mi mắt xuống dưới, che khuất ánh mắt mệt mỏ. Phác họa đuôi mắt thon dài mơ màng, lãng đãng."Hệ thống," cậu nén khó chịu, hỏi dồn: "Có loại buff nào chống say xe không?"Hệ thống đang xem lại cốt truyện thế giới này, thở dài: "Lần sau ta sẽ chọn cho cậu một thế giới dễ tốt hơn."Thời Ngọc nhận lấy nước và khăn giấy từ tay tài xế, lau mồ hôi trên thái dương, nhấp một ngụm nước và nói: "Rõ ràng trước giờ tôi đâu có say xe...""Thân thể này quá yếu, đi xa thế này không chịu nổi.""........." Thời Ngọc : "Thân thể này cũng có bệnh à?"Hệ thống nhanh chóng đáp: "Đúng vậy. Ta đã chỉnh sửa xong cốt truyện, cậu hãy chuẩn bị tiếp nhận.""Được."Vừa dứt lời, một chuỗi ký ức không phải của mình nhanh nhạy, mạnh mẽ chợt ùa vào trong đầu.Đây là một thế giới lấy bối cảnh thập niên 80.Trong thế giới này, Thời Ngọc sắm vai là cậu con út của gia đình Lục ở kinh thành.Vị tiểu công tử này sinh ra thể trạng yếu ớt, lại trái tính trái nết, tâm tình thất thường. Trong thời gian ở kinh thành, cậu gây không ít rắc rối, thế là bị gia chủ nghiêm khắc, lạnh lùng viện cớ "dưỡng tính tu thân" để gửi thẳng đến quê nhà cách kinh thành tám trăm dặm, cho cậu "dưỡng bệnh," tiện thêt để cậu có thời gian suy nghĩ lại về bản thân.Cùng bị đuổi về nông thôn với cậu là một người chi thứ nhà họ Lục - Lục Sính, một người từng trải qua chiến trường, nhờ những công lao kiên cường mà lên được địa vị cao.Lục gia vốn có gốc rễ sâu rộng, rút dây động rừng - động đến một người là ảnh hưởng đến cả dòng họ.Lục Sính không phải cùng Lục gia có quan hệ huyết thống chi thứ, hắn là người ngoài nhưng với tài năng và nỗ lực của mình, hắn đã đạt được những thành tựu mà không ai trong thế hệ trẻ của Lục gia có được. Để giữ gìn sự thuần khiết của dòng họ, gia chủ âm thầm ra tay, khiến Lục Sính gặp tai nạn trên đường trở về doanh trại sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng sợ dù hắn được đưa đến bệnh viện kịp thời, đôi chân vẫn không thể hồi phục như xưa và trở nên tàn tật.Thế là, Lục Sính như bị sung quân biên cương, cùng với Lục Thời Ngọc.Cốt truyện của Thời Ngọc không liên quan đến hắn ta, giới thiệu về Lục Sính tới đây là kết thúc . Thế giới này chủ yếu xoay quanh mối tình chính giữa nhân vật thụ chính và nhân vật chính công.Nhân vật thụ chính ở đây là Mạc Cẩm - một người có tính cách dịu dàng, tài năng nghệ thuật xuất sắc. Lần này, anh đến nông thôn để hoàn thành một bức tranh về mùa thu hoạch và dự định ở lại đến mùa đông, để có thể ghi lại toàn bộ vẻ đẹp của hai mùa tại đây mà vẽ ra.Vào thời điểm những năm 80, cuộc sống dân dã, mộc mạc ở nông thôn khiến lòng người gần gũi, đoàn kết hơn. Họ đối xử đặc biệt thân thiện với những người trí thức như Mạc Cẩm. Ở đây, anh cảm nhận được sự ấm áp to lớn và cũng tình nguyện dành nửa năm vẽ tranh chân dung miễn phí cho bà con trong thôn.Vào thời điểm mà chụp ảnh còn là một thứ xa xỉ, việc có người sẵn sàng vẽ chân dung miễn phí là điều vô cùng quý báu. Chẳng mấy chốc, tin đồn lan nhanh trong làng, từ già đến trẻ kéo đến, ai cũng muốn một bức chân dung cho riêng mình.Mạc Cẩm không từ chối bất kỳ ai, mỗi bức tranh đều được anh hoàn thành với sự kiên nhẫn, vì thế mà anh càng trở thành người tốt trong mắt dân làng.Cho đến một buổi sáng, khi anh đang giặt đồ bên bờ sông, hắn tình cờ nhìn thấy vai chính công mới từ trên núi đi săn về.Đó là một buổi sáng sương mù dày đặc, trời chưa sáng hẳn, cả ngôi làng vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Vai chính công tay cầm một con dao cong, tay kia xách theo con mồi vẫn còn nhỏ máu. Hắn vô cảm lặng lẽ ngồi bên bờ sông rửa sạch con mồi mà không thèm liếc nhìn Mạc Cẩm lấy một lần, rồi quay lưng bước đi.Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tim Mạc Cẩm bỗng đập loạn, mặt đỏ tai hồng.Mạc Cẩm trời sinh là đồng tính luyến ái, từ bé anh đã nhận ra mình khác biệt so với mọi người, nhưng cũng hiểu rằng xã hội thời ấy không chấp nhận chính mình dị biệt.Vì thế, sau khi hỏi thăm chút ít về công việc của nhân vật chính công, anh chỉ lặng tránh ở chỗ tối, lặng lẽ trộm quan sát người đàn ông khiến trái tim mình loạn nhịp, từ xa trong bóng tối.Hai người cứ thế lặng lẽ giao thoa như những đường thẳng không chạm.Rồi vào một đêm giông bão, chiều hôm đó, Mạc Cẩm nhìn thấy nhân vật chính công lên núi đi săn mà trong lòng không yên. Anh ngồi chờ trên con đường bắt buộc phải qua để về làng, đợi suốt đêm mà không thấy nam nhân trở về. Ngày hôm sau, khi bão tan, Mạc Cẩm vội vã leo lên núi và tìm thấy vai chính công bị mắc kẹt suốt đêm vì sạt lở đất. Từ đó, tình cảm của họ ngày càng trở nên sâu đậm.Nhân vật chính công vốn mồ côi từ nhỏ, bị người làng xa lánh nên chỉ sống một mình ở rìa làng. Bao năm qua hắn sống sót nhờ ý chí kiên cường, bệnh nặng hay nhẹ đều tự chống đỡ. Lần đầu tiên cảm nhận được Mạc Cẩm quan tâm, chăm sóc khiến hắn bối rối nhưng cũng dần nhận ra tình cảm đối với mình từ chàng trai trẻ mặt hay đỏ bừng này.Cả hai cứ vậy, dần dần tiếp xúc, cho đến khi tưởng chừng sắp phá vỡ được lớp ngăn cách tình cảm.Thế rồi một vị khách không mời mà đến bất ngờ xen ngang, khiến thời điểm hai người không nói rõ chút ái muội nhỏ này trong nháy mắt tan thành mây khói.Vị khách không mời đó chính là Lục Thời Ngọc, người mà Thời Ngọc thủ vai với thân phận "vai ác độc pháo hôi."Pháo hôi ác độc vốn sau khi bị đày về vùng nông thôn trong lòng ngùn ngụt một cơn giận dữ. Mang hết nhiệt huyết muốn kết bạn với dân làng, cậu phô trương khí thế mạnh mẽ như "hổ sa cơ lạc xuống Bình Dương". Thế nhưng, kết quả cậu phát hiện ra bản thân đã bị âm thầm cô lập.Rốt cuộc, chẳng ai lại muốn gần gũi với một kẻ tính tình kỳ quặc, thô lỗ và thiếu lễ phép như vậy.Chính vì thế, pháo hôi ác độc sinh lòng ghen ghét với Mạc Cẩm - người được dân làng yêu quý. Sau vài lần lén lút quan sát, cậu nhanh chóng nhận ra Mạc Cẩm thường lén gặp một thợ săn trong làng mỗi khi không có ai.Gã thợ săn đó tuy có dáng vẻ cao to, da ngăm đen, nhưng lại rất giỏi, thường săn được nhiều con mồi để Mạc Cẩm có thể thưởng thức món ngon.Ban đầu, pháo hôi ác độc độc định vạch trần mối quan hệ bí mật của hai người. Nhưng sau một hồi suy tính, cậu nghĩ rằng nếu thợ săn kia có thể trở thành đàn em của mình thì lại càng tốt!Vì vậy, vào đêm đó, Thời Ngọc lặng lẽ mò đến nhà thợ săn, sử dụng những chiêu trò mà từ nhỏ cậu đã học được từ những nơi ngư long hỗn loạn, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, buộc thợ săn phải chia tay với Mạc Cẩm, để rồi cậu có thể chiếm lấy vị trí của Mạc Cẩm làm một "tiểu đệ" và sống một cuộc sống an nhàn, lười biếng, không cần làm gì cả.Đáng thương thay, Mạc Cẩm và nhân vật chính công đều đã rõ ràng cảm mến nhau, nhưng tất cả lại bị ngắt quãng bởi sự can thiệp của một kẻ lạ mặt.Mạc Cẩm không chịu nổi sự đau khổ, và sau một khoảng thời gian, anh đã lặng lẽ rời đi khỏi ngôi làng trong cô đơn và buồn bã.Mạc Cẩm vừa đi, nhân vật chính công liền tức giận, không thể chịu đựng thêm nữa trước tất cả những bi kịch mà pháo hôi ác độc gây ra.Vào đêm ấy, hắn tức giận xách dao đến cửa nhà pháo hôi ác độc, quyết tâm khiến cậu phải trả giá.Tuy nhiên, pháo hôi ác độc rất ranh ma, thấy tình hình không ổn, vào buổi trưa đã vội vã bỏ trốn, mang theo tất cả những gì có thể.Cậu ta đã phải trải qua một chặng đường gian nan, mệt mỏi, quay lại Lục gia. Nhưng chỉ mới đến nơi, cậu ta chưa kịp bán thảm(*), đã bị gia chủ tức giận đuổi đi một lần nữa, lần này càng xa hơn, đến một ngôi làng nhỏ giữa núi.(*) giả bộ đáng thươngLần này, cậu không nhận được dù chỉ một đồng cũng không, pháo hôi ác độc chỉ chạy trốn rồi lạc đường, trải qua những ngày tháng khó khăn, đói khổ, mệt mỏi, và phải chịu đựng những trừng phạt cùng tra tấn. Cơ thể cậu suy yếu đến mức không thể chống đỡ nổi, vừa mới ngoài 25 tuổi, cậu đã chết trong cảnh tha hương cầu thực, không ai hay biết.Mấy năm sau, khi theo Mạc Cẩm vào thành phố lớn, nhân vật chính công trong một lần vướng phải tình huống rối ren lại một lần nữa tình cờ gặp được Mạc Cẩm.Lúc này, Mạc Cẩm đã có chút danh tiếng trong giới nghệ thuật, nhưng anh vẫn không thể quên được vai chính công đã mang lại cho mình sự ấm áp vô bờ bến.Hai người cuối cùng cũng giải quyết được những hiểu lầm, và từ đó, tình yêu của họ kết thúc HE viên mãn.Câu chuyện kết thúc, mọi thứ đều được giải quyết, và nam phụ ác độc cũng nhận được cái kết thích đáng.Thời Ngọc đọc xong cốt truyện, hít một hơi thật sâu, đôi mắt chậm rãi ươn ướt: " Hệ Thống""Ta hiểu," hệ thống đáp lại, giọng điệu đầy khích lệ: "Chỉ cần hơn nửa tháng nữa, cậu có thể chặn đứng thời điểm quan trọng. Được rồi, baby, ta tin rằng cả hai chúng ta sẽ ổn thôi, sóng gió nào cũng sẽ vượt qua được."Thời Ngọc liên tục gật đầu: "Yên tâm, tôi làm chuyện xấu rất có kinh nghiệm.""Đình đình đình," hệ thống lập tức ngắt lời: "Cậu không cần làm chuyện xấu. Cậu hãy cứ thành thành thật thât đi theo cốt truyện đi, mặc khác cái gì cũng đừng làm !"Thời Ngọc cảm thấy có chút tổn thương, nhưng khi nghĩ đến thế giới trước đó mà cậu đã phá hỏng, cậu kiên quyết gật đầu: "Được rồi!"Trong khi Thời Ngọc vẫn đang tính toán kế hoạch tiếp theo để đối phó với người trong làng, đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên bên cạnh."Cùm cụp --"Cửa xe mở ra.Thời Ngọc theo phản xạ quay lại, nhìn thấy một cánh tay tái nhợt, thon dài.Lục Sính, người đã nằm viện an dưỡng suốt nửa năm vì tai nạn xe cộ, giờ đây đã không còn khí thế nắm quyền mạnh mẽ như trước. Hắn giờ đây chỉ còn lại bộ dáng yếu đuối, tái nhợt.Trong khoảnh khắc hoảng hốt, Thời Ngọc chợt nhớ lại tai nạn xe cộ trong thế giới cũ và cảm thấy thương tiếc cho Thịnh Huyền.Không biết sau khi cậu đi rồi, Thịnh Huyền sẽ thế nào.Thời Ngọc cắn môi, lùi lại một bước, rồi tiến lên định giúp Lục Sính kéo cửa xe.Ngay lúc đó, một bóng đen bỗng chặn trước mặt cậu.Tài xế của chiếc Santana, người đột ngột xuất hiện trước mặt Thời Ngọc, mỉm cười xin lỗi rồi không chút dấu vết chặn ánh mắt cậu hướng về Lục Sính. Giọng nói của anh ta đầy nhẹ nhàng và hòa nhã:"Xin lỗi tiểu tiên sinh, tôi đã đến rồi. Ngài vào nhà nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ lo liệu mọi thứ."Thời Ngọc ngạc nhiên vì bị ngăn cản, vội vã thu tay lại và chỉ đáp nhẹ một tiếng "Ừ", rồi không quay đầu lại bước vào trong.Chỉ trong vài giây, cậu đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người.Tài xế trẻ tuổi nhìn theo bóng lưng Thời Ngọc khuất dần, người tài xế có chút do dự , không hiểu vì sao người đàn ông bên cạnh lại tỏ ra thái độ khó chịu như vậy. Anh ta nhìn về phía chiếc Santana đang xa dần, nhỏ giọng hỏi: "... Tiên sinh vì sao lại chán ghét tiểu tiên sinh như thế?"Phía trước rõ ràng chỉ chuẩn bị một chiếc xe, Lục Sính lạnh mặt đã chuẩn bị thêm một chiếc xe khi biết Thời Ngọc sẽ cùng họ đi tiếp. Cả chặng đường dài, từ đầu đến cuối, hắn không hề hỏi một câu nào về Thời Ngọc, rõ ràng tỏ ra chán ghét.Người đàn ông bên cạnh không nhịn được cười, quay lại hỏi: "Lục gia có yêu thích gì với người đó sao?"Tài xế trẻ tuổi hơi ngập ngừng, liếm môi, sờ sờ chóp mũi rồi nhẹ nhàng đáp: "Tiểu tiên sinh thực ra không như mọi người nói đâu..."Trong đầu anh, không tự chủ được mà nhớ lại tình hình dọc đường.Trong không gian mờ mịt của chiếc xe, thanh niên trẻ mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen, với làn mi dài tinh tế, dáng người mảnh mai uyển chuyển. Tóc đen óng ả, khi xoay qua mặt lộ ra vẻ đẹp mơ màng đầy quyến rũ, yêu dã. Cậu dựa người mệt mỏi vào cửa sổ xe, đôi môi hé mở, phả ra hơi thở nóng hổi, khuôn mặt đỏ ửng lên, làn da tươi sáng rạng ngời.Xinh đẹp lại yếu ớt.Những cú xóc nảy trên con đường núi khiến cậu cũng khó mà chịu đựng nổi.Khuôn mặt cậu càng thêm tái nhợt, gò má lấm tấm mồ hôi mỏng. Cả người chỉ lặng lẽ nghiêng người xuống, thả lỏng áo sơ mi trắng để lộ đường cong mềm mại của vòng eo thanh mảnh. Bờ vai trắng muốt, mảnh khảnh, tựa hồ bốc hơi hơi nóng như ẩn hiện trong không gian.Cậu cứ như vậy, ngoan ngoãn, nhu thuận nằm im trên chiếc ghế dựa, không hề nhúc nhích. ... Cảnh tượng này đâu giống với người ta đồn thổi về một kẻ kiêu ngạo, ương ngạnh với bộ dáng miệng lưỡi cay nghiệt.Người đàn ông bên cạnh ho khan một tiếng, mặt đỏ lên, rồi cất lời: "Vậy tối nay, cơm chiều...""Anh hỏi nhiều quá," nụ cười đánh gãy lời đang nói, nam nhân trung niên cắt ngang lời anh, nhìn chằm chằm vào mặt anh, ôn hòa cảnh cáo: "Tiểu thiếu gia này vốn là người của gia tộc chúng ta. Tiên sinh tạm thời không muốn cùng gia tộc xé rách cái mặt nạ này, nên bất đắc dĩ phải đưa cậu ta theo. Anh là người của tiên sinh, tôi mới nói thêm mấy câu với anh. Tiên sinh thật sự rất phiền khi gặp phải bọn họ, những kẻ chỉ biết dựa vào xuất thân, tự nhận mình là con cháu cao quý của thế gia, cho nên......."Khi nhìn thấy người tài xế trẻ mặt tái đi, người đàn ông từ từ thu lại nụ cười: "Đừng để họ gặp mặt. Cũng đừng nhắc đến Lục Thời Ngọc trước mặt tiên sinh. Tiên sinh không muốn nghe, cũng không muốn biết, hiểu chưa?"Tài xế trẻ run rẩy, vội vàng đáp: "Biết rồi, đã biết!"..........Lặn lội đường xa một ngày, Thời Ngọc lên lầu hai, tìm phòng của mình theo chỉ dẫn.Mở cửa phòng, cậu bị một làn bụi mù xộc vào mũi, khiến cậu phải hắt xì hai lần.Phòng không lớn cũng không nhỏ, chỉ có một chiếc giường, một tủ đầu giường và một chiếc ghế dựa. Tuy không có dấu vết mốc meo trên ván giường, nhưng có vài chỗ nhìn qua có vẻ đã lâu không được tu sửa. Nhưng nhìn kĩ, chỉ là rêu xanh và bụi đất tích tụ theo thời gian.Mặt sàn xi măng khá phẳng, không có vết lõm hay gồ ghề.Đây là nơi ở của gia tộc Lục trước làm giàu, nơi gia chủ thỉnh thoảng sẽ quay về và tu sửa lại một chút.Đây là một căn phòng mang đậm dấu ấn đặc sắc của thời đại này.Dù từ bên ngoài nhìn vào có vẻ xa hoa, nhưng bên trong đã rách nát không còn bộ dáng.Phòng của Thời Ngọc có một cửa sổ lớn.
Từ đó, cậu có thể nhìn thấy cảnh vật phía sau vườn nhỏ.Con đường nhỏ nối thẳng lên núi.Hậu viện có cây cối rậm rạp, một cây đại thụ tán lá rộng khổng lồ, vừa khéo che khuất tấm cửa sổ nhỏ không mấy nổi bật này.Thời Ngọc dần dần hiểu ra cách mà Lục Thời Ngọc phát hiện ra mối quan hệ giữa vai chính thụ và vai chính côngThiên thời, địa lợi, nhân hòa.Cậu phải làm vai chính công thụ, vượt qua những chướng ngại trên con đường tình yêu.Mặt trời từ từ lên cao, sương mù sáng sớm tan dần.Núi non trùng trùng điệp điệp phập phồng, phía trên núi là những rừng xanh um tươi tốt, chỉ còn vài làn sương trắng vẫn lượn lờ. Người dân trong thôn chủ yếu sống bằng nghề nông, nhưng cũng có thợ săn lên núi tìm kiếm thức ăn.Các thôn dân từ sáng sớm đã bắt đầu di chuyển xuống núi, những âm thanh rộn rã vang lên từ con đường nhỏ.Một bóng người từ con đường nhỏ đi ra.Đó là một người đàn ông, với chiếc đầu rất cao, thân hình vạm vỡ, mặc áo vải thô màu đen kỳ quái. Khuôn mặt hắn ta có những đường nét khắc sâu và sắc nét, làn da sạm màu do lâu dài lao động ngoài trời, cơ bắp trên cánh tay lộ rõ với những đường cong mạnh mẽ, các tĩnh mạch xanh nổi bật, như thể ẩn chứa một sức mạnh bùng nổ. Khuôn mặt hắn ta không biểu cảm, khi bước ra từ bóng tối mang theo thanh đao, đôi mắt hắn ta chợt nhấc lên, nhanh nhạy quét về phía cửa sổ.P/s : Lời của editor
Tác giả viết 1 chương càng ngày càng dài
Từ đó, cậu có thể nhìn thấy cảnh vật phía sau vườn nhỏ.Con đường nhỏ nối thẳng lên núi.Hậu viện có cây cối rậm rạp, một cây đại thụ tán lá rộng khổng lồ, vừa khéo che khuất tấm cửa sổ nhỏ không mấy nổi bật này.Thời Ngọc dần dần hiểu ra cách mà Lục Thời Ngọc phát hiện ra mối quan hệ giữa vai chính thụ và vai chính côngThiên thời, địa lợi, nhân hòa.Cậu phải làm vai chính công thụ, vượt qua những chướng ngại trên con đường tình yêu.Mặt trời từ từ lên cao, sương mù sáng sớm tan dần.Núi non trùng trùng điệp điệp phập phồng, phía trên núi là những rừng xanh um tươi tốt, chỉ còn vài làn sương trắng vẫn lượn lờ. Người dân trong thôn chủ yếu sống bằng nghề nông, nhưng cũng có thợ săn lên núi tìm kiếm thức ăn.Các thôn dân từ sáng sớm đã bắt đầu di chuyển xuống núi, những âm thanh rộn rã vang lên từ con đường nhỏ.Một bóng người từ con đường nhỏ đi ra.Đó là một người đàn ông, với chiếc đầu rất cao, thân hình vạm vỡ, mặc áo vải thô màu đen kỳ quái. Khuôn mặt hắn ta có những đường nét khắc sâu và sắc nét, làn da sạm màu do lâu dài lao động ngoài trời, cơ bắp trên cánh tay lộ rõ với những đường cong mạnh mẽ, các tĩnh mạch xanh nổi bật, như thể ẩn chứa một sức mạnh bùng nổ. Khuôn mặt hắn ta không biểu cảm, khi bước ra từ bóng tối mang theo thanh đao, đôi mắt hắn ta chợt nhấc lên, nhanh nhạy quét về phía cửa sổ.P/s : Lời của editor
Tác giả viết 1 chương càng ngày càng dài
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me