PHÁO HÔI ÁC ĐỘC LÀ VẠN NHÂN MÊ
Chương 41 part 2
Thời Ngọc đứng im lặng ở cửa bếp trong vài giây, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại và lặng lẽ bước ra sân.“Giờ thì tôi có thể hiểu được chủ nhân cũ của cơ thể này rồi.”Hệ thống: “Sao thế?”“Tôi cũng thật sự muốn có một tiểu đệ biết nấu ăn.”Hệ thống: “... Không có tiền đồ.”“Thế giờ cậu bảo tôi phải làm sao đây?” Thời Ngọc bỗng lóe lên ý tưởng kỳ quái: “Có lẽ cậu biết nấu cơm sao? Giống như trong tiểu thuyết viết vậy, bây giờ cậu điều khiển cơ thể của tôi, rồi sau đó tôi..…”Hệ thống cười nhạo: “Sao cậu không để ta giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ luôn?”Thời Ngọc thở dài: “Chưa bắt đầu nhiệm vụ mà tôi đã chết đói trước rồi.”“Con người luôn có tiềm năng vô tận,” hệ thống an ủi, “nấu ăn thôi mà.”Thời Ngọc cầm lấy cuốn sách hướng dẫn: “Dầu vừa đủ, muối vừa đủ, đường vừa đủ, một chút xì dầu, xào cho chín là được. Vấn đề là, vừa đủ là bao nhiêu, một chút là bao nhiêu, và cái gì gọi là chín?”Hệ thống: “...”Hệ thống: “Cuốn sách này đúng là chẳng có tí chi tiết nào cả.”Một người và hệ thống chỉ biết đứng đó nhìn quyển sách với vẻ cứng họng không nói lên lời.Bỗng nhiên, ngoài cổng sắt vang lên tiếng chó sủa, phá tan sự yên tĩnh lúc đó.“Gâu ——”Thời Ngọc giật mình, lập tức buông cuốn sách và quay lại.Dưới ánh nắng tươi đẹp buổi sáng, những tia sáng nhỏ chiếu lên bộ lông dày của chú chó sói, đôi tai dựng đứng, nó nằm lười biếng trước cổng sắt, mắt lim dim nhìn về phía Thời Ngọc.“William!”Buột miệng thốt lên cái tên đó, vẻ mặt Thời Ngọc vui mừng chạy tới cổng, mở toang cửa, ngay khi cửa mở, cậu lao tới ôm chú chó sói màu đen vàng, nép mình vào cổ nó, thân mật cọ hỏi: “Mày đến tìm tao sao?”Chú chó sói đen vàng không chút bận tâm đến sự nhiệt tình ấy, chỉ khẽ vẫy đuôi, cọ đầu vào người thanh niên một chút, từ cổ họng phát ra tiếng “Ôuu” trầm thấp như đáp lại, có gì đó như một sự trấn an.Dù không chắc chắn đây có phải là William hay không, nhưng từ sâu trong lòng, cảm giác thân quen vẫn khiến Thời Ngọc ôm chặt lấy nó, không muốn rời.Trong thôn, chú chó săn lớn này bị mọi người xa lánh, nhưng với Thời Ngọc, nó lại là một đại bảo bối. Cậu vuốt ve bộ lông đen dày mượt mà trên lưng nó, cười nói: “Muốn vào trong xem thử không?”Chú chó lớn ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, rụt rè cọ vào cậu một chút, rồi chậm rì rì đứng dậy, lắc mình, kiêu hãnh đi qua sân nhỏ tiểu viện như một vị vua đi tuần tra lãnh thổ của mình.Thấy vật gì sắc nhọn là nó lại tiến lên ngửi thử, rồi quay lại “Gâu” nhẹ một tiếng về phía sau, như để nhắc nhở Thời Ngọc.Thời Ngọc cười tươi: “Tao biết rồi, sẽ chú ý.”Sau khi kiểm tra xong phòng khách tầng một, nó liền tự nhiên leo lên cầu thang, rồi chạy thẳng vào phòng của Thời Ngọc, ngó nghiêng xung quanh.Lông đen dày, chú chó to lớn quan sát khắp nơi, rồi nhảy lên bậu cửa sổ mở rộng và nhìn ra bên ngoài, sau đó quay đầu về phía Thời Ngọc và “Gâu” một tiếng.Thời Ngọc không rõ ý nó lắm, đi lại gần cửa sổ theo tiếng gọi của nó, nhìn theo ánh mắt của nó ra ngoài, và thấy trên con đường mòn nối ra phía sau núi, có một bóng người chậm rãi tiến tới.Người đàn ông da ngăm đen đang cầm trên tay một con thỏ rừng và một con gà rừng, vóc dáng cao to vạm vỡ, cúi đầu, biểu cảm không rõ ràng, nhưng những cơ ngực rắn chắc lộ rõ dưới làn da rám nắng quanh năm lao động, cùng mồ hôi nhỏ giọt, trượt dọc theo các đường cơ bắp rồi chảy xuống dưới eo, toát lên khí chất thô ráp, hoang dã, mạnh mẽ.Thời Ngọc cảm thấy không khỏe lập tức thu hồi tầm mắt, cảm giác toàn thân nóng bừng lên, mồ hôi cũng bắt đầu chảy nhẹ.Rõ ràng người nam nhân kia chẳng thèm nhìn đến cậu, nhưng không hiểu sao, mỗi lần chạm mặt, cậu lại có cảm giác như mình đang đứng trần trụi trước mặt người đó, da thịt bị ánh nhìn quét qua như thiêu đốt.Cậu vội vã rời khỏi cửa sổ, ngồi xuống ghế và cố gắng bình tĩnh lại.Dường như nhận ra sự khác lạ của cậu, chú chó săn lông đen vàng chóng chạy tới, đôi mắt to tròn sạch sẽ đầy lo lắng nhìn cậu, đầu nó nhẹ nhàng đặt lên đùi cậu, dịu dàng cọ và khẽ “Gừ” một tiếng.Cơ thể căng thẳng của Thời Ngọc dần thả lỏng, cậu xoa đầu chú chó săn, nhìn vào đôi mắt đen dịu dàng ấy mà không kìm được cúi xuống hôn lên đầu nó: “Tao không sao, làm mày lo lắng rồi.”Chiếc đuôi của chú chó săn lập tức vẫy mạnh mừng rỡ, nó đưa đầu lưỡi liếm nhẹ cổ tay của cậu, rồi vui sướng sủa lên một tiếng.Bất chợt, dưới lầu vang lên tiếng gõ vào khóa cổng sắt, âm thanh trong trẻo và rõ ràng.Thời Ngọc buông tay khỏi chú chó, cùng nó xuống cầu thang.Khi vừa đến cửa chính, cảm giác nóng bừng từ lưng lan ra khắp cơ thể khiến cậu như muốn ngã khuỵu, chân bị nhũn ra như bị bỏng. Hơi thở của cậu gấp gáp, cố gắng dựa vào bàn và nhìn ra ngoài cửa.Ngoài cổng sắt, một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đứng đó, cúi đầu, vẻ thành thật chân chất. Đôi tay to lớn, thô ráp của hắn ta đang xách một con gà và một con thỏ, giọng nói trầm thấp phát ra, bộ dáng có chút chất phác: “... Chó của tôi hình như đang ở chỗ cậu.”Hắn ta vẫn mặc bộ đồ lao động cũ, thân hình vạm vỡ rắn chắc với một lớp mồ hôi mỏng khiến làn da thêm bóng bẩy, cơ bắp săn chắc nhưng không khoa trương, như thể có thể dễ dàng như trở bàn tay nhấc bổng một người lên trong nháy mắt.Nhìn vào gương mặt ổn trọng thành thật ấy, Thời Ngọc cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên, không hiểu sao mỗi lần gặp người đàn ông này, cậu đều trở nên luống cuống như vậy. Chú chó sói bên cạnh lo lắng đi quanh cậu hai vòng, hoang mang sủa nhẹ hai tiếng.Trong phòng khách, đôi mắt phượng của thanh niên ánh lên một lớp hơi nước mờ ảo, làn da trắng mịn tinh tế thoáng ửng hồng, hơi thở dồn dập, đôi môi đỏ mọng như vừa bị ai hôn mạnh, mềm mại như nước. Cậu cố gắng đứng vững, giận dữ nói: “Không có ở chỗ tôi… Cút đi!”Thấy người đàn ông ngoài cửa vẫn chưa nhúc nhích, cậu càng thêm bức bối, không biết từ đâu bốc lên một cơn giận dữ, cậu mạnh tay đập lên bàn và hét lớn: “—— Anh còn chưa chịu đi sao!”Trong không gian của Chủ Thần, hệ thống cũng bị cơn giận của cậu làm cho khiếp sợ, không dám thốt lên một lời nào.Người đàn ông ngoài cửa vẫn lặng im.Tay hắn ta siết chặt con gà và con thỏ, lặng lẽ cúi đầu. Từ xa, nhìn vào trong phòng khách, hắn ta thấy chàng thanh niên có đôi mắt phượng sắc sảo, làn da trắng như tuyết, đôi mắt giận giữ hung hăng trừng hắn, nổi bật trong chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen chỉnh tề khoác lên người, che phủ gần như toàn bộ da thịt. Chỉ để lộ đôi bàn tay thon dài và khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, yêu kiều của cậu.Khuôn mặt ấy phớt hồng giữa làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ hồng như cánh hoa phun sương sáng sớm, tươi tắn đầy đặn. Nhìn thấy vậy, người đàn ông bất giác cúi đầu, hầu kết lăn lộn, đôi mắt đen như mực. Ngoài miệng hắn ta chất phát đáp: “Ờ… vậy Đại Bạch buổi trưa nhớ về ăn cơm.”Nói xong, hắn ta siết chặt con gà rừng đang hấp hối trong tay, con gà gần chết, ngón chân run rẩy cựa quậy, còn người đàn ông thẳng thắn cúi đầu, ngượng ngùng nói tiếp: “Nếu mày không về cũng được... Tao có thể mang cơm cho mày.”“Anh nói còn chưa đủ sao!” Thời Ngọc tức giận hét lên.Người cậu nóng rực, mồ hôi tuôn ra, khiến làn da bên dưới lớp áo sơ mi trở nên ngứa ngáy như có dòng điện chạy qua. Chiếc áo sơ mi lụa mỏng dính chặt vào cơ thể, để lộ phần vai và lưng xinh đẹp, mảnh khảnh, trắng mịnBất chợt, mồ hôi trên vai cậu càng tuôn ra nhiều hơn, như thể có thứ gì đó ẩm ướt đang liếm qua. Cảm giác này khiến nửa người cậu mềm nhũn, vô lực ngồi phịch xuống ghế.Làm như không nghe thấy giọng của cậu giận dữ gần như vỡ òa, người đàn ông ngoài cửa chỉ ngượng ngùng đáp “Ừ,” như thể sợ cậu sẽ tiếp tục hét lên. Không dám ngẩng đầu, người đàn ông nhặt con thỏ chết dưới đất lên và quay người rời đi.Chỉ đến khi bóng dáng cao lớn ấy biến mất ở cuối con đường, Thời Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm. Cơ thể cậu vẫn run rẩy từng đợt như sóng đánh, đồng tử có chút giãn ra, phải mất hơn nửa ngày cậu mới lấy lại được tinh thần từ cảm giác có thứ gì đó đang âu yếm trong lòng ngực, vừa mãnh liệt vừa kinh hãi.Điều đầu tiên cậu làm khi lấy lại tinh thần lại là run rẩy nói, giọng đầy nghẹn ngào muốn khóc: "Tôi muốn tắm rửa..."Hệ thống, từ đầu đến cuối vẫn chưa hiểu điều gì đang xảy ra, khi nghe tiếng cậu khóc nghẹn ngạo sợ đến mức ngẩn ra, liền vội vàng đáp: "Được rồi, tắm thì tắm thôi. Phòng của Lục Sính có vòi sen lắp từ tối qua... Nhưng mà chỉ có nước lạnh. Với tình trạng của cơ thể cậu thì—"Chưa kịp nói hết câu, Thời Ngọc đã khóc thút thít, nước mắt lã chã rơi từ hốc mắt. Cơ thể cậu mới bình ổn lại, tinh tế khẽ run,
nhưng sự tê rần sâu trong da thịt vẫn chưa biến mất.Hàng mi dài, mịn màng, ướt đẫm nước mắt, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng giữa làn da trắng mịn, hai điểm trên má chưa tiêu tan đi vết hồng nhạt, tóc đen nhánh rũ xuống trán, tóc đen càng đen, da trắng càng trắng, nổi bật trên nền da, trông càng thêm yếu ớt và ủy khuất.“Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra… Tôi cần phải tắm, tôi nhất định phải tắm rửa.”Chú chó lớn đen vàng lo lắng chạy vòng quanh cậu, đưa lưỡi liếm lên cổ tay cậu an ủi, kêu "gâu gâu" không ngừng, mắt nhìn cậu lúc thì hung dữ, lúc lại đầy mơ hồ, như muốn đòi lại công bằng cho chủ nhân mà không biết tìm ai.Hệ thống bối rối không biết làm gì trước cảnh một người một chó đều đang khổ sở: “Được rồi, được rồi, ngươi đừng khóc, cũng đừng kêu nữa. Tắm phải không? Chờ ta hai phút, ta sẽ lo cho cậu chút nước ấm.”Hai phút sau, nước ấm đã sẵn sàng.Phòng tắm lớn gấp đôi phòng ngủ của cậu, xa hoa hơn gấp bội, nhưng vẫn vọng ra tiếng nước chảy tí tách từ chiếc vòi sen. Trên sàn, vài món quần áo bị ném lộn xộn, áo sơ mi trắng đẫm mồ hôi và chiếc quần đen còn ướt hơn cả áo.Dù có vòi sen, nhưng điều kiện phòng tắm vẫn rất đơn sơ. Chỉ có một ống nhựa gắn vào tường phun ra dòng nước nóng. Dưới ánh đèn mờ ảo của phòng tắm, Thời Ngọc hung hăng ra sức chà rửa cơ thể, không biết nghĩ gì mà đột nhiên đỏ cả mắt. Cậu tức giận đánh mạnh lên bụng mình, để lại dấu tay đỏ trên làn da trắng mịn.Hệ thống cảm thấy buổi sáng hôm nay rõ ràng mình không bỏ lỡ cuộc họp nào, nhưng lại có cảm giác như đã bỏ qua rất nhiều chuyện quan trọng.“Này, ta bảo, cậu nổi nóng với ai thế?”Thời Ngọc lạnh nhạt đáp: “Phiền quá!”Hệ thống: “…”Hệ thống: “Này, cậu làm vậy có quá đáng không đấy?”Thời Ngọc nhướng mày: “Ồ? Tôi thì làm sao mà quá đáng?”Hệ thống đáp: “Được rồi, ta biết cậu nghĩ nhân vật chính công lớn lên khó coi, nhưng có cần vừa nhìn thấy người ta đã la lên bảo cút đi thế không? Cốt truyện còn chưa đến đoạn đó mà!”Nói tới đây, hệ thống xấu hổ vô cùng: “Hơn nữa chú chó của hắn còn đang đứng bên cạnh cậu. Chỉ là vai chính công là người thật thà, nếu không, chuyện này có khi đã lan ra thành cậu trộm chó cưng của hắn và nói lời cay nghiệt rồi! Tin ta đi, chuyện này mà rơi vào các bà tám trong thôn thì năm nay sẽ được truyền tụng khắp nơi cho mà xem.”Nghĩ lại cảnh sáng nay mình đập bàn, kiêu ngạo nói “Không nhìn thấy,” Thời Ngọc tức khắc thấy xấu hổ và ngượng ngùng.“Tôi cũng không hiểu sao, mỗi lần gặp hắn là lại…”Hệ thống bỗng hào hứng: “Lại sao cơ? Bảo bối, nói đi, ta phân tích cho cậu.”Thời Ngọc chán nản rũ mắt, “Cậu thì biết cái gì.”Hệ thống : “......Thật đấy, lời này cậu nói, mỗi lần nhìn thấy nam chính là mặt mũi cậu đỏ rực lên…”Thời Ngọc đang định đáp trả, thì hệ thống đột ngột hạ giọng, nghiêm túc hỏi: “Có phải cậu đang… rung động?”Thời Ngọc: “?”Thời Ngọc: “???”…....Nửa phút sau, chú chó đen lớn đang nằm canh cửa cho Thời Ngọc bất ngờ nghe thấy tiếng quát lớn đầy giận dữ.“Hệ thống!”Nó lập tức đứng dậy, cảnh giác sủa “Gâu” một tiếng.Rồi tiếp theo là một tiếng gằn mạnh nén giận: “Cậu lại thiếu đánh đúng không?”
nhưng sự tê rần sâu trong da thịt vẫn chưa biến mất.Hàng mi dài, mịn màng, ướt đẫm nước mắt, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng giữa làn da trắng mịn, hai điểm trên má chưa tiêu tan đi vết hồng nhạt, tóc đen nhánh rũ xuống trán, tóc đen càng đen, da trắng càng trắng, nổi bật trên nền da, trông càng thêm yếu ớt và ủy khuất.“Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra… Tôi cần phải tắm, tôi nhất định phải tắm rửa.”Chú chó lớn đen vàng lo lắng chạy vòng quanh cậu, đưa lưỡi liếm lên cổ tay cậu an ủi, kêu "gâu gâu" không ngừng, mắt nhìn cậu lúc thì hung dữ, lúc lại đầy mơ hồ, như muốn đòi lại công bằng cho chủ nhân mà không biết tìm ai.Hệ thống bối rối không biết làm gì trước cảnh một người một chó đều đang khổ sở: “Được rồi, được rồi, ngươi đừng khóc, cũng đừng kêu nữa. Tắm phải không? Chờ ta hai phút, ta sẽ lo cho cậu chút nước ấm.”Hai phút sau, nước ấm đã sẵn sàng.Phòng tắm lớn gấp đôi phòng ngủ của cậu, xa hoa hơn gấp bội, nhưng vẫn vọng ra tiếng nước chảy tí tách từ chiếc vòi sen. Trên sàn, vài món quần áo bị ném lộn xộn, áo sơ mi trắng đẫm mồ hôi và chiếc quần đen còn ướt hơn cả áo.Dù có vòi sen, nhưng điều kiện phòng tắm vẫn rất đơn sơ. Chỉ có một ống nhựa gắn vào tường phun ra dòng nước nóng. Dưới ánh đèn mờ ảo của phòng tắm, Thời Ngọc hung hăng ra sức chà rửa cơ thể, không biết nghĩ gì mà đột nhiên đỏ cả mắt. Cậu tức giận đánh mạnh lên bụng mình, để lại dấu tay đỏ trên làn da trắng mịn.Hệ thống cảm thấy buổi sáng hôm nay rõ ràng mình không bỏ lỡ cuộc họp nào, nhưng lại có cảm giác như đã bỏ qua rất nhiều chuyện quan trọng.“Này, ta bảo, cậu nổi nóng với ai thế?”Thời Ngọc lạnh nhạt đáp: “Phiền quá!”Hệ thống: “…”Hệ thống: “Này, cậu làm vậy có quá đáng không đấy?”Thời Ngọc nhướng mày: “Ồ? Tôi thì làm sao mà quá đáng?”Hệ thống đáp: “Được rồi, ta biết cậu nghĩ nhân vật chính công lớn lên khó coi, nhưng có cần vừa nhìn thấy người ta đã la lên bảo cút đi thế không? Cốt truyện còn chưa đến đoạn đó mà!”Nói tới đây, hệ thống xấu hổ vô cùng: “Hơn nữa chú chó của hắn còn đang đứng bên cạnh cậu. Chỉ là vai chính công là người thật thà, nếu không, chuyện này có khi đã lan ra thành cậu trộm chó cưng của hắn và nói lời cay nghiệt rồi! Tin ta đi, chuyện này mà rơi vào các bà tám trong thôn thì năm nay sẽ được truyền tụng khắp nơi cho mà xem.”Nghĩ lại cảnh sáng nay mình đập bàn, kiêu ngạo nói “Không nhìn thấy,” Thời Ngọc tức khắc thấy xấu hổ và ngượng ngùng.“Tôi cũng không hiểu sao, mỗi lần gặp hắn là lại…”Hệ thống bỗng hào hứng: “Lại sao cơ? Bảo bối, nói đi, ta phân tích cho cậu.”Thời Ngọc chán nản rũ mắt, “Cậu thì biết cái gì.”Hệ thống : “......Thật đấy, lời này cậu nói, mỗi lần nhìn thấy nam chính là mặt mũi cậu đỏ rực lên…”Thời Ngọc đang định đáp trả, thì hệ thống đột ngột hạ giọng, nghiêm túc hỏi: “Có phải cậu đang… rung động?”Thời Ngọc: “?”Thời Ngọc: “???”…....Nửa phút sau, chú chó đen lớn đang nằm canh cửa cho Thời Ngọc bất ngờ nghe thấy tiếng quát lớn đầy giận dữ.“Hệ thống!”Nó lập tức đứng dậy, cảnh giác sủa “Gâu” một tiếng.Rồi tiếp theo là một tiếng gằn mạnh nén giận: “Cậu lại thiếu đánh đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me