PHÁO HÔI ÁC ĐỘC LÀ VẠN NHÂN MÊ
Chương 57 part 1
Bốn phương tám hướng ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía họ.Những người xung quanh, phần lớn đều là những kẻ khôn ngoan, tự giác im lặng, nhưng ánh mắt vẫn qua lại giữa hai người, dò xét đầy ý vị.Trần Chính tựa như không cảm nhận được điều đó, vẫn điềm tĩnh cúi đầu.Trước mặt hắn là một chàng thanh niên. Hàng mi dài khẽ rung động, ngũ quan đẹp đẽ đến mức khiến người khác không thể rời mắt, hoàn mỹ như hình ảnh năm nào còn in sâu trong tâm trí.Làn da trắng mịn như tuyết, mái tóc đen óng ánh, đôi mắt phượng sắc sảo. Hai năm sống trong nhung lụa đã khiến Thời Ngọc thêm phần kiêu ngạo và thanh lịch, hoàn toàn xứng danh "tiểu tiên sinh nhà họ Lục" – người được cưng chiều nhất, không ai sánh bằng.Nhưng trước mắt Trần Chính, cậu không còn là chàng trai trẻ từng xuất hiện ở ngôi làng nhỏ tại nông thôn năm nào. Không còn là người đã cùng hắn chia sẻ hơi thở, ngày đêm ở chung.Ánh mắt Trần Chính chậm rãi chuyển đi, dừng lại trên một góc yên tĩnh. Nơi đó, một con mèo nhỏ đang kêu "meo meo" trong lòng người thanh niên khác. Sự tĩnh lặng kỳ dị bị phá vỡ bởi câu hỏi bất ngờ của hắn:
“Là mèo của em sao?”Thời Ngọc hơi tái mặt, theo ánh nhìn của Trần Chính mà ngó qua.Trong lòng Từ Nhị, Tiểu Li Hoa đang ngây thơ kêu "meo meo", trông vô cùng đáng yêu.Từ Nhị đứng giữa hai người, đột nhiên cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm đang bao trùm. Hắn giật mình, ôm chặt chú mèo vào lòng, vội lắc đầu giải thích:
“Đây... đây là mèo của tôi.”Rũ mắt xuống một lần nữa, từ đầu đến cuối, Thời Ngọc vẫn không nói gì. Nhìn không ra cảm xúc gì từ ánh mắt rơi xuống trên người cậu. Nhưng cái nhìn trầm tĩnh ấy lại làm chân cậu như mềm nhũn, hô hấp dần dồn dập, một dòng điện chạy dọc sống lưng khiến cậu vừa tê vừa ngứa từng đợt.Bầu không khí trong đại sảnh ngày càng kỳ quái.Góc khuất trước đó chẳng ai chú ý bỗng chốc trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.Không ai hiểu tại sao vị phú thương vừa trở về từ Quảng Đông lại có mối liên hệ nào đó với tiểu thiếu gia nhà họ Lục – người luôn được bảo vệ cẩn thận đến mức kín như bưng.Cha Từ không hổ là một người khôn ngoan trên thương trường, ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Chỉ trong hai câu nói, ông đã điều chỉnh tình thế, bật cười phá vỡ sự ngượng ngập:
“Ôi chà, lão Trần, hóa ra cậu cũng quen Thời Ngọc sao? Đúng là có duyên, đều tụ họp trong cùng một bữa tiệc!”Trần Chính lặng lẽ nhìn ông ta, gật đầu nhẹ như để xác nhận:
“Ừm.”Một chữ đáp lại cũng đủ biết rằng hắn có quen biết.Khí chất của Trần Chính quá mạnh mẽ, bộ âu phục vừa vặn tôn lên thân hình cao lớn và uy nghiêm.Không biết có phải vì từng gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, mạo hiểm trong kinh doanh hay không, mà khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ sắc sảo, lạnh lùng đầy góc cạnh. Khí chất ấy hoàn toàn khác biệt với những ông chủ được sinh ra trong gia đình giàu có mà chúng ta thường gặp ngày nay. Trên người hắn toát lên phong thái của một người từng trải, từng đối mặt với hiểm nguy, sống chết trên thương trường trong hai năm, và chứng kiến máu đổ và mạng sống bị đe dọa mới có thể tôi luyện nên sự trầm ổn và lạnh lùng đến mức đóTừ phụ rất kiêng dè Trần Chính, nhưng đồng thời lại vô cùng ngưỡng mộ hắn. Ông liếc nhanh qua dáng vẻ uể oải của Thời Ngọc, không dám làm tiểu thiếu gia mà Lục Sính nâng niu trong lòng bàn tay phải khó xử thêm, liền vội vàng chuyển đề tài:“Lão Trần, mấy chuyện của đám trẻ thì cứ để chúng tự giải quyết. Ồ, ông chủ Hoàng đến rồi kìa! Đó là ông chủ bất động sản lớn nhất khu vực này, để tôi dẫn cậu qua giới thiệu.”Trần Chính vẫn nhìn Thời Ngọc, không buồn liếc mắt về phía ông chủ Hoàng.Hắn chỉ cúi đầu nhìn thanh niên trước mặt. Từng chi tiết nhỏ nhặt hiện lên rõ ràng: một xoáy tóc nhỏ đầy đáng yêu, từ trên nhìn xuống thì lại thấy sống mũi cao thẳng, và đôi môi mím chặt đến tái nhợt. Và sắc mặt lại nhợt nhạt đến đáng lo.Trần Chính trầm ngâm vài giây, rồi mở lời:
“Em—”Hắn chưa kịp nói hết câu thì thanh niên kia bỗng ngẩng đầu đối diện hắn, biểu cảm lạnh lùng treo trên gương mặt nhỏ, xinh đẹp, trắng như tuyết của cậu. Cậu chỉ nhìn hắn một cái liền dời tầm mắt. Mở miệng nói:
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.”Không để ai kịp phản ứng, cậu xoay người rời đi.Sau lưng, ánh mắt của mọi người đều bị cậu phớt lờ. Thời Ngọc bước nhanh vào nhà vệ sinh.Trong nhà vệ sinh, chỉ có một người đàn ông đang rửa tay. Người đó quay lại nhìn cậu với ánh mắt tò mò, nhưng Thời Ngọc không hề quan tâm. Cậu bước vào một gian trống, đóng chặt cửa.Mùi hương hoa tươi mát lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp.Một người một hệ thống thẳng đến thời khắc này không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
“Tôi thật không thể tin nổi...”Tâm trí đình trệ trong phút chốc, ngay lặp tức cậu lại bắt đầu lo lắng, tay nắm chặt then cửa, hoàn toàn không còn bộ dáng bình tĩnh trong sảnh lớn:
“Chỉ mới hai năm, Trần Chính đã trở thành một ông chủ lớn sao?”Hệ thống so với cậu còn lo lắng hơn:
“... Thành thật mà nói, cảnh tượng này quen thuộc đến mức đáng sợ.”“Không thể chờ đợi ở đây lâu hơn được nữa. Chúng ta phải mau chóng rời đi.”Thời Ngọc gật đầu, gấp gáp đến mức chỉ hận không thể mọc cánh mà bay đi.“Giúp tôi kiểm tra xem chú nhỏ của tôi đang ở đâu?”“Hắn vẫn đang ngồi trong xe ngoài cửa.”Nghe vậy, Thời Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, khẩn trương nói: “Vậy lên kế hoạch tuyến đường đi. Chúng ta rời khỏi đây ngay bây giờ.”Lục Sính xưa nay không can thiệp vào các mối quan hệ xã giao của cậu. Nếu có bữa tiệc kéo dài, hắn sẽ không tùy tiện xông vào phòng riêng để tìm cậu, mà chỉ an tĩnh chờ đợi. Nhưng lần này thì khác. Đây không phải một buổi tiệc bình thường, lại có cả cha Từ và những nhân vật quan trọng khác. Không loại trừ khả năng Lục Sính sẽ vào gặp gỡ xã giao vài câu.Nếu để Lục Sính gặp Trần Chính…Nghĩ đến những lời chán ghét lạnh lùng mà người đàn ông ấy đã nói với mình trong xe hai năm trước, lòng Thời Ngọc không khỏi rét lạnh.Và sâu thẳm trong tâm trí, một ý nghĩ không dám nghĩ tiếp cũng bắt đầu le lói.Không do dự thêm, Thời Ngọc mở cửa phòng vệ sinh, vừa bước xuống bậc thang đi đến bồn rửa tay, không kịp phòng ngừa đã bất ngờ đối diện với một bóng dáng quen thuộc.Người lẽ ra nên đang bận rộn tiếp nhận những lời tán dương từ người khác – Trần Chính – không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh bồn rửa, bóng dáng cao lớn của hắn tạo thành một bóng đen đổ dài. Khi nghe tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu nhìn lại.Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ còn tiếng nước chảy khe khẽ.Gương mặt Trần Chính không biểu lộ chút cảm xúc nào. Đôi mắt đen sâu thẳm, bình tĩnh mà xa cách, nhìn Thời Ngọc rất lâu trước khi cất tiếng nói trầm thấp:
“... Đã lâu không gặp, tiểu thiếu gia.”Lời nói ấy, trong bầu không khí này, chẳng khác nào câu “Tôi tới lấy mạng chó của cậu ”.....Đặc biệt là khi hắn nhắc lại lần thứ hai, từng chữ đều chậm rãi, rõ ràng.Chuyện nên tới, cuối cùng cũng phải tới.Sắc mặt Thời Ngọc dần trầm xuống. Ánh mắt cảnh giác nhìn Trần Chính, cậu lạnh lùng hỏi:
“Anh muốn gì?”Trong đầu cậu hỗn loạn, từng dòng ký ức ùa về. Những câu chuyện trong tiểu thuyết về kẻ phụ bạc bị nhân vật chính trả thù ác liệt bằng cách lột da rút xương, kết cục nam phụ ác độc thảm hại đến mức thân bại danh liệt, khiến cậu không khỏi run rẩy.Cố gắng bình tĩnh, Thời Ngọc nhắm mắt, hạ giọng nói:
“... Hai năm trước là tôi có lỗi với anh. Có oán thì báo oán, có thù thì báo thù. Anh muốn tôi làm gì, cứ nói thẳng đi.”Trần Chính đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu.Hắn nhấp môi, ánh mắt âm u dường như sắp xé rách màn đêm bình thản này. Rất lâu sau, hắn vẫn không lên tiếng.Sự im lặng ấy khiến Thời Ngọc không chịu nổi.Cậu nghĩ đến người đang đợi mình ngoài cửa, lo lắng rằng bất cứ lúc nào Lục Sính cũng sẽ bước vào đại sảnh. Cảm giác bất an càng ngày càng rõ rệt.Cắn chặt môi, cậu quay người định đi, nhưng vừa lướt qua Trần Chính, cánh tay đã bị hắn mạnh mẽ giữ lại.Cảm giác lòng bàn tay ấm áp siết lấy cổ tay, Thời Ngọc chậm rãi ngẩng đầu lên.Nằm ngoài dự đoán của cậu, nam nhân rất bình tĩnh. Hắn không thèm che dấu ánh mắt chăm chú nhìn cậu.Người đàn ông cao lớn, cường tráng, dù khoác lên mình bộ âu phục cũng không thể che giấu khí chất hung bạo và lạnh lùng, giống như một mãnh thú lớn đầy nguy hiểm.Vậy mà lúc này, lại ngoan ngoãn cúi đầu trước cậu, trong đôi mắt đen tràn đầy sự bối rối và căng thẳng. Vẫn giống như hai năm trước, hắn ta đứng thẳng trước mặt cậu, thành thật nhưng lóng ngóng nói:
"….Em đang giận sao?"“Xin lỗi, là tôi sai rồi.”Thời Ngọc sững sờ. Tất cả những suy đoán trước đó trong đầu cậu đều tan biến, nhường chỗ cho sự trống rỗng.Cậu buột miệng “Hả?”, còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị Trần Chính ôm chặt lấy eo.Gương mặt anh tuấn lạnh lùng của người đàn ông tựa lên vai cậu. Hắn cẩn thận từng chút, động tác nhẹ nhàng và tay chân đầy sự vụng về như cũ, hắn cố hết sức làm mình trông giống một kẻ nghe lời vô hại.Giống như sợ chọc cậu giận, Trần Chính nhỏ giọng hỏi:
“......Tiểu thiếu gia, tôi có thể ôm em một cái được không?”Thời Ngọc hoàn toàn ngơ ngác.Cả người cậu được ôm bởi vòng tay quen thuộc, rắn chắc và rộng lớn.Hầu kết của Trần Chính khẽ động, hắn nhắm mắt lại, hắn chôn đầu ở cổ cậu, thở ra hơi nóng rực phả lên cổ. Hai năm xa cách tình yêu, mọi cảm xúc như một dòng điện mạnh mẽ lan tỏa khắp thân thể, khiến hắn không kìm được mà run lên.Thời Ngọc chân mềm nhũn, không thể đứng vững. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu giật mình bừng tỉnh, nhíu mày đẩy mạnh người đàn ông ra.Nam nhân bị cậu đẩy ra, hắn ngoan ngoãn lùi lại, không dám nhúc nhích.Nhớ đến cảm giác đôi môi nóng rực vừa liếm nhẹ vào cổ mình, Thời Ngọc vẫn thật sự cho rằng hắn vẫn còn nghe lời giống như hai năm trước.
“Anh làm gì thế hả?!”Da thịt nhạy cảm của Thời Ngọc chịu không nổi sự liếm láp, hốc mắt cậu ẩm ướt, đuôi mắt hẹp dài phớt một màu hồng nhạt. Trong đôi mắt ánh lên sự giận dữ đầy quyến rũ.Người đàn ông trước mặt không hề phản kháng, cánh tay rắn chắc vẫn siết chặt lấy eo cậu. Hắn cụp mắt nhận sai:
“Xin lỗi, tiểu thiếu gia.”Biểu cảm và thái độ hiện tại của Trần Chính hoàn toàn khác xa với dáng vẻ cường thế đầy khí chất mà hắn thể hiện trong đại sảnh vừa rồi. Người đàn ông ấy, dù chỉ một cử chỉ nhỏ, cũng đủ khiến người khác phải suy đoán về ông chủ lớn này.Hai năm đã trôi qua, nhưng cách nói chuyện của hắn vẫn chẳng hề thay đổi.Trầm mặc, im lặng khiến người khác khó chịu. Mở miệng thì chỉ có vài câu lặp đi lặp lại.Và bất kể nói điều gì, hắn luôn thêm cụm từ “tiểu thiếu gia,” cung kính như một chú chó ngoan. Nhưng bản chất hắn lại là một kẻ vụng về, lỗ mãng, chỉ biết chọc giận người khác.Thời Ngọc chống tay lên cánh tay hắn, ngẩng mắt nhìn chăm chú, giọng đầy giễu cợt:
“Anh không có gì khác để nói với tôi sao?”Nam nhân ôm cậu, ngực hắn rộng lớn, đủ để bao bọc lấy cả cơ thể Thời Ngọc. Tim hắn đập mạnh mẽ, hỗn loạn, vang lên như tiếng trống dồn dập. Trần Chính im lặng, lắc đầu:
“Không có.”“Thật sự không có?” Thời Ngọc lạnh lùng nheo mắt. “Anh không muốn hỏi vì sao hai năm trước tôi lại rời đi?”Lần này, Trần Chính im lặng lâu hơn, cánh tay đang ôm eo cậu khẽ siết chặt theo phản xạ. Nhưng rất nhanh, hắn đã kiềm chế được bản thân, giảm bớt lực đạo. Hắn cúi đầu, giọng nói khàn đặc:
“Là tôi sai.”Thời Ngọc: "?”Cậu sắp bật cười vì tức giận. Hai năm qua, con chó ngu này vẫn chẳng hề thay đổi. Đối diện với cậu, hắn chỉ biết lặp đi lặp lại mấy câu: “Tôi sai rồi” hay “Thật xin lỗi.”Một chút tiến bộ cũng không cóP/s : Lời của editor
Thích bé Ngọc gọi Trần Chính là con chó ngu ghê.Trần Chính tiếp tục nói
“... Là do tôi quá nghèo.”Hắn bất an cúi đầu, thấp thỏm như sợ bị cậu cười nhạo.“Nhưng hiện giờ tôi đã có rất nhiều tiền. Tiểu thiếu gia, tôi có thể mua cho em bất cứ thứ gì.”Thời Ngọc chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu nổi:
“... Hả?”Hệ thống cũng im lặng một hồi lâu, rồi lên tiếng với giọng điệu tán thưởng:
“Cách cư xử này đúng là không thể coi thường."Vai chính vẫn là vai chính. Sự nhẫn nhịn và tấm lòng rộng lớn như thế, vợ bỏ đi rồi cũng phải tự trách mình vô dụng thôi. Cách này rất hữu hiệu, tránh cho nhiều phân đoạn phải đổ máu.Thời Ngọc hoảng hốt, suy nghĩ rối loạn. Cậu vỗ vào cánh tay hắn, nói:
“....Được rồi, anh buông tôi ra trước đã.”Trần Chính rầu rĩ đáp “Ừ”. Giọng điệu ngoan ngoãn như con chó lớn biết nghe lời. Hắn tự nhiên vùi đầu vào cổ cậu, giọng nói khàn khàn, mang theo chút khẩn cầu:
“... Có thể cho tôi ôm em thêm một chút được không?”Hiện giờ thân phận lẫn địa vị hắn được cả hội trường bên ngoài kính nể, khen tặng, mà giờ đây lại đứng trong toilet hẻo lánh này, giọng điệu cẩn thận, chỉ cầu xin cậu một chút ân huệ.Thời Ngọc nhấp môi, đẩy cánh tay hắn:
“Không thể. Mau buông ra!”Nhưng tên chó lớn cố chấp kia làm như không nghe thấy. Hai cánh tay rắn chắc siết chặt lấy eo cậu, như muốn hòa tan cả người cậu vào cơ thể hắn.Cảm giác đau nhè nhẹ truyền đến, Thời Ngọc nhịn không được túm lấy tóc hắn, phiền chán mắng hắn:
“Anh có nghe hiểu tiếng người không hả? Trần Chính! Tôi bảo anh buông ra, nghe rõ không? Nhanh lên!”Dù bị mắng, thậm chí bị đánh, chó bự vẫn không nhúc nhích. Trong ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng tối, nơi mà chủ nhân không thể thấy. Hắn tham lam hít một hơi thật sâu, ánh mắt u ám ngập tràn dục vọng và sự cố chấp.Một lúc lâu sau, hắn mới cố gắng kiềm nén cảm xúc, nhẹ nhàng buông lỏng tay ra. Nhưng ngay cả khi đã thả tay, hắn vẫn cúi đầu ngoan ngoãn, để mặc cánh tay bị đánh vài cái mà không hề phản kháng.Cánh tay của hắn cứng như đá, rắn chắc đầy cơ bắp.Thời Ngọc nhìn lòng bàn tay trắng nõn của mình sau khi đánh hắn, cảm thấy chính mình có chút đau.Không muốn để ý đến tên chó điên hư hỏng này thêm nữa, cậu nhanh chóng chỉnh lại quần áo, không chậm trễ thêm giây nào mà rời khỏi nơi đó.Cánh tay Thời Ngọc lại bị giữ chặt.Chó bự dùng đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cậu. Giọng nói trầm ổn cất lên, mang theo sự cẩn thận xen lẫn bất an:
“.....Tôi còn có thể tới tìm em không, tiểu thiếu gia?”Nếu không phải vì bộ âu phục cao cấp, sang trọng hắn đang mặc, cảnh tượng này gần như trùng khớp với hai năm trước.Khi đó, trên chiếc giường gỗ đơn sơ nơi nông thôn, tên chó hư này dùng cơ thể cao lớn ngăm đen bao lấy cậu, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, nhưng xen lẫn làn hơi nóng rực và khát vọng không cách nào kiềm chế.Còn bây giờ, điều còn sót lại chỉ là nỗi sợ hãi bị vứt bỏ, là sự cẩn thận, dè dặt đến tội nghiệp.Bao nhiêu năm trôi qua, đối mặt với Thời Ngọc, Trần Chính vĩnh viễn nguyện ýcúi đầu.Thời Ngọc im lặng nhìn hắn, không nói gì, chỉ hất mạnh cánh tay ra.Tên chó hư ngẩn ra trong một thoáng, rồi nhanh chóng bước theo, không dám chần chừ.Hắn lặng lẽ đi phía sau cậu, cả người toát ra vẻ đáng thương như một con chó vừa bị mưa làm ướt nhẹp. Sắc mặt hắn có chút ủ dột.Khi cánh cửa toilet được đẩy ra, Thời Ngọc khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng vừa bước chân ra, cậu chợt nhận ra bầu không khí trong phòng tiệc là một mảnh yên tĩnh đến mức quỷ dị.Ánh đèn sáng trưng chiếu rọi một khung cảnh ăn uống linh đình. Mọi người vẫn ngồi quanh bàn tròn, nơi bánh ngọt và đồ ăn vặt được bày đầy ắp. Hương rượu thoang thoảng trong không khí, nhưng không một ai cất tiếng, không một âm thanh nào vang lên.Thời Ngọc cứng người, da đầu như tê dại. Cậu buộc phải ngẩng đầu lên, nhìn qua đám đông đang yên lặng dõi theo mình.Đám người đứng bất động, ánh mắt tò mò xen lẫn kinh ngạc. Và giữa những ánh mắt đó, một người đàn ông trầm tĩnh, đầy khí chất nổi bật lên trong đám đông.Đôi mắt của Lục Sính thâm trầm, sâu không thấy đáy. Hắn bình tĩnh đối diện với ánh mắt Thời Ngọc. Sau đó, ánh nhìn ấy chuyển dần sang người đàn ông đang đứng sau cậu nửa bước.Giọng nói nhàn nhạt, bình thản của Lục Sính vang lên, chỉ bốn chữ đơn giản:
“—— Thời Ngọc, lại đây.”Bốn chữ ấy nghe qua thật bình tĩnh, nhưng đối với Thời Ngọc, chúng như tiếng sét đánh ngang tai. Trong nháy mắt, cậu cảm giác như toàn bộ dây thần kinh trong đầu mình căng lên, sắp nổ tung.
“Là mèo của em sao?”Thời Ngọc hơi tái mặt, theo ánh nhìn của Trần Chính mà ngó qua.Trong lòng Từ Nhị, Tiểu Li Hoa đang ngây thơ kêu "meo meo", trông vô cùng đáng yêu.Từ Nhị đứng giữa hai người, đột nhiên cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm đang bao trùm. Hắn giật mình, ôm chặt chú mèo vào lòng, vội lắc đầu giải thích:
“Đây... đây là mèo của tôi.”Rũ mắt xuống một lần nữa, từ đầu đến cuối, Thời Ngọc vẫn không nói gì. Nhìn không ra cảm xúc gì từ ánh mắt rơi xuống trên người cậu. Nhưng cái nhìn trầm tĩnh ấy lại làm chân cậu như mềm nhũn, hô hấp dần dồn dập, một dòng điện chạy dọc sống lưng khiến cậu vừa tê vừa ngứa từng đợt.Bầu không khí trong đại sảnh ngày càng kỳ quái.Góc khuất trước đó chẳng ai chú ý bỗng chốc trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.Không ai hiểu tại sao vị phú thương vừa trở về từ Quảng Đông lại có mối liên hệ nào đó với tiểu thiếu gia nhà họ Lục – người luôn được bảo vệ cẩn thận đến mức kín như bưng.Cha Từ không hổ là một người khôn ngoan trên thương trường, ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Chỉ trong hai câu nói, ông đã điều chỉnh tình thế, bật cười phá vỡ sự ngượng ngập:
“Ôi chà, lão Trần, hóa ra cậu cũng quen Thời Ngọc sao? Đúng là có duyên, đều tụ họp trong cùng một bữa tiệc!”Trần Chính lặng lẽ nhìn ông ta, gật đầu nhẹ như để xác nhận:
“Ừm.”Một chữ đáp lại cũng đủ biết rằng hắn có quen biết.Khí chất của Trần Chính quá mạnh mẽ, bộ âu phục vừa vặn tôn lên thân hình cao lớn và uy nghiêm.Không biết có phải vì từng gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, mạo hiểm trong kinh doanh hay không, mà khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ sắc sảo, lạnh lùng đầy góc cạnh. Khí chất ấy hoàn toàn khác biệt với những ông chủ được sinh ra trong gia đình giàu có mà chúng ta thường gặp ngày nay. Trên người hắn toát lên phong thái của một người từng trải, từng đối mặt với hiểm nguy, sống chết trên thương trường trong hai năm, và chứng kiến máu đổ và mạng sống bị đe dọa mới có thể tôi luyện nên sự trầm ổn và lạnh lùng đến mức đóTừ phụ rất kiêng dè Trần Chính, nhưng đồng thời lại vô cùng ngưỡng mộ hắn. Ông liếc nhanh qua dáng vẻ uể oải của Thời Ngọc, không dám làm tiểu thiếu gia mà Lục Sính nâng niu trong lòng bàn tay phải khó xử thêm, liền vội vàng chuyển đề tài:“Lão Trần, mấy chuyện của đám trẻ thì cứ để chúng tự giải quyết. Ồ, ông chủ Hoàng đến rồi kìa! Đó là ông chủ bất động sản lớn nhất khu vực này, để tôi dẫn cậu qua giới thiệu.”Trần Chính vẫn nhìn Thời Ngọc, không buồn liếc mắt về phía ông chủ Hoàng.Hắn chỉ cúi đầu nhìn thanh niên trước mặt. Từng chi tiết nhỏ nhặt hiện lên rõ ràng: một xoáy tóc nhỏ đầy đáng yêu, từ trên nhìn xuống thì lại thấy sống mũi cao thẳng, và đôi môi mím chặt đến tái nhợt. Và sắc mặt lại nhợt nhạt đến đáng lo.Trần Chính trầm ngâm vài giây, rồi mở lời:
“Em—”Hắn chưa kịp nói hết câu thì thanh niên kia bỗng ngẩng đầu đối diện hắn, biểu cảm lạnh lùng treo trên gương mặt nhỏ, xinh đẹp, trắng như tuyết của cậu. Cậu chỉ nhìn hắn một cái liền dời tầm mắt. Mở miệng nói:
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.”Không để ai kịp phản ứng, cậu xoay người rời đi.Sau lưng, ánh mắt của mọi người đều bị cậu phớt lờ. Thời Ngọc bước nhanh vào nhà vệ sinh.Trong nhà vệ sinh, chỉ có một người đàn ông đang rửa tay. Người đó quay lại nhìn cậu với ánh mắt tò mò, nhưng Thời Ngọc không hề quan tâm. Cậu bước vào một gian trống, đóng chặt cửa.Mùi hương hoa tươi mát lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp.Một người một hệ thống thẳng đến thời khắc này không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
“Tôi thật không thể tin nổi...”Tâm trí đình trệ trong phút chốc, ngay lặp tức cậu lại bắt đầu lo lắng, tay nắm chặt then cửa, hoàn toàn không còn bộ dáng bình tĩnh trong sảnh lớn:
“Chỉ mới hai năm, Trần Chính đã trở thành một ông chủ lớn sao?”Hệ thống so với cậu còn lo lắng hơn:
“... Thành thật mà nói, cảnh tượng này quen thuộc đến mức đáng sợ.”“Không thể chờ đợi ở đây lâu hơn được nữa. Chúng ta phải mau chóng rời đi.”Thời Ngọc gật đầu, gấp gáp đến mức chỉ hận không thể mọc cánh mà bay đi.“Giúp tôi kiểm tra xem chú nhỏ của tôi đang ở đâu?”“Hắn vẫn đang ngồi trong xe ngoài cửa.”Nghe vậy, Thời Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, khẩn trương nói: “Vậy lên kế hoạch tuyến đường đi. Chúng ta rời khỏi đây ngay bây giờ.”Lục Sính xưa nay không can thiệp vào các mối quan hệ xã giao của cậu. Nếu có bữa tiệc kéo dài, hắn sẽ không tùy tiện xông vào phòng riêng để tìm cậu, mà chỉ an tĩnh chờ đợi. Nhưng lần này thì khác. Đây không phải một buổi tiệc bình thường, lại có cả cha Từ và những nhân vật quan trọng khác. Không loại trừ khả năng Lục Sính sẽ vào gặp gỡ xã giao vài câu.Nếu để Lục Sính gặp Trần Chính…Nghĩ đến những lời chán ghét lạnh lùng mà người đàn ông ấy đã nói với mình trong xe hai năm trước, lòng Thời Ngọc không khỏi rét lạnh.Và sâu thẳm trong tâm trí, một ý nghĩ không dám nghĩ tiếp cũng bắt đầu le lói.Không do dự thêm, Thời Ngọc mở cửa phòng vệ sinh, vừa bước xuống bậc thang đi đến bồn rửa tay, không kịp phòng ngừa đã bất ngờ đối diện với một bóng dáng quen thuộc.Người lẽ ra nên đang bận rộn tiếp nhận những lời tán dương từ người khác – Trần Chính – không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh bồn rửa, bóng dáng cao lớn của hắn tạo thành một bóng đen đổ dài. Khi nghe tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu nhìn lại.Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ còn tiếng nước chảy khe khẽ.Gương mặt Trần Chính không biểu lộ chút cảm xúc nào. Đôi mắt đen sâu thẳm, bình tĩnh mà xa cách, nhìn Thời Ngọc rất lâu trước khi cất tiếng nói trầm thấp:
“... Đã lâu không gặp, tiểu thiếu gia.”Lời nói ấy, trong bầu không khí này, chẳng khác nào câu “Tôi tới lấy mạng chó của cậu ”.....Đặc biệt là khi hắn nhắc lại lần thứ hai, từng chữ đều chậm rãi, rõ ràng.Chuyện nên tới, cuối cùng cũng phải tới.Sắc mặt Thời Ngọc dần trầm xuống. Ánh mắt cảnh giác nhìn Trần Chính, cậu lạnh lùng hỏi:
“Anh muốn gì?”Trong đầu cậu hỗn loạn, từng dòng ký ức ùa về. Những câu chuyện trong tiểu thuyết về kẻ phụ bạc bị nhân vật chính trả thù ác liệt bằng cách lột da rút xương, kết cục nam phụ ác độc thảm hại đến mức thân bại danh liệt, khiến cậu không khỏi run rẩy.Cố gắng bình tĩnh, Thời Ngọc nhắm mắt, hạ giọng nói:
“... Hai năm trước là tôi có lỗi với anh. Có oán thì báo oán, có thù thì báo thù. Anh muốn tôi làm gì, cứ nói thẳng đi.”Trần Chính đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu.Hắn nhấp môi, ánh mắt âm u dường như sắp xé rách màn đêm bình thản này. Rất lâu sau, hắn vẫn không lên tiếng.Sự im lặng ấy khiến Thời Ngọc không chịu nổi.Cậu nghĩ đến người đang đợi mình ngoài cửa, lo lắng rằng bất cứ lúc nào Lục Sính cũng sẽ bước vào đại sảnh. Cảm giác bất an càng ngày càng rõ rệt.Cắn chặt môi, cậu quay người định đi, nhưng vừa lướt qua Trần Chính, cánh tay đã bị hắn mạnh mẽ giữ lại.Cảm giác lòng bàn tay ấm áp siết lấy cổ tay, Thời Ngọc chậm rãi ngẩng đầu lên.Nằm ngoài dự đoán của cậu, nam nhân rất bình tĩnh. Hắn không thèm che dấu ánh mắt chăm chú nhìn cậu.Người đàn ông cao lớn, cường tráng, dù khoác lên mình bộ âu phục cũng không thể che giấu khí chất hung bạo và lạnh lùng, giống như một mãnh thú lớn đầy nguy hiểm.Vậy mà lúc này, lại ngoan ngoãn cúi đầu trước cậu, trong đôi mắt đen tràn đầy sự bối rối và căng thẳng. Vẫn giống như hai năm trước, hắn ta đứng thẳng trước mặt cậu, thành thật nhưng lóng ngóng nói:
"….Em đang giận sao?"“Xin lỗi, là tôi sai rồi.”Thời Ngọc sững sờ. Tất cả những suy đoán trước đó trong đầu cậu đều tan biến, nhường chỗ cho sự trống rỗng.Cậu buột miệng “Hả?”, còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị Trần Chính ôm chặt lấy eo.Gương mặt anh tuấn lạnh lùng của người đàn ông tựa lên vai cậu. Hắn cẩn thận từng chút, động tác nhẹ nhàng và tay chân đầy sự vụng về như cũ, hắn cố hết sức làm mình trông giống một kẻ nghe lời vô hại.Giống như sợ chọc cậu giận, Trần Chính nhỏ giọng hỏi:
“......Tiểu thiếu gia, tôi có thể ôm em một cái được không?”Thời Ngọc hoàn toàn ngơ ngác.Cả người cậu được ôm bởi vòng tay quen thuộc, rắn chắc và rộng lớn.Hầu kết của Trần Chính khẽ động, hắn nhắm mắt lại, hắn chôn đầu ở cổ cậu, thở ra hơi nóng rực phả lên cổ. Hai năm xa cách tình yêu, mọi cảm xúc như một dòng điện mạnh mẽ lan tỏa khắp thân thể, khiến hắn không kìm được mà run lên.Thời Ngọc chân mềm nhũn, không thể đứng vững. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu giật mình bừng tỉnh, nhíu mày đẩy mạnh người đàn ông ra.Nam nhân bị cậu đẩy ra, hắn ngoan ngoãn lùi lại, không dám nhúc nhích.Nhớ đến cảm giác đôi môi nóng rực vừa liếm nhẹ vào cổ mình, Thời Ngọc vẫn thật sự cho rằng hắn vẫn còn nghe lời giống như hai năm trước.
“Anh làm gì thế hả?!”Da thịt nhạy cảm của Thời Ngọc chịu không nổi sự liếm láp, hốc mắt cậu ẩm ướt, đuôi mắt hẹp dài phớt một màu hồng nhạt. Trong đôi mắt ánh lên sự giận dữ đầy quyến rũ.Người đàn ông trước mặt không hề phản kháng, cánh tay rắn chắc vẫn siết chặt lấy eo cậu. Hắn cụp mắt nhận sai:
“Xin lỗi, tiểu thiếu gia.”Biểu cảm và thái độ hiện tại của Trần Chính hoàn toàn khác xa với dáng vẻ cường thế đầy khí chất mà hắn thể hiện trong đại sảnh vừa rồi. Người đàn ông ấy, dù chỉ một cử chỉ nhỏ, cũng đủ khiến người khác phải suy đoán về ông chủ lớn này.Hai năm đã trôi qua, nhưng cách nói chuyện của hắn vẫn chẳng hề thay đổi.Trầm mặc, im lặng khiến người khác khó chịu. Mở miệng thì chỉ có vài câu lặp đi lặp lại.Và bất kể nói điều gì, hắn luôn thêm cụm từ “tiểu thiếu gia,” cung kính như một chú chó ngoan. Nhưng bản chất hắn lại là một kẻ vụng về, lỗ mãng, chỉ biết chọc giận người khác.Thời Ngọc chống tay lên cánh tay hắn, ngẩng mắt nhìn chăm chú, giọng đầy giễu cợt:
“Anh không có gì khác để nói với tôi sao?”Nam nhân ôm cậu, ngực hắn rộng lớn, đủ để bao bọc lấy cả cơ thể Thời Ngọc. Tim hắn đập mạnh mẽ, hỗn loạn, vang lên như tiếng trống dồn dập. Trần Chính im lặng, lắc đầu:
“Không có.”“Thật sự không có?” Thời Ngọc lạnh lùng nheo mắt. “Anh không muốn hỏi vì sao hai năm trước tôi lại rời đi?”Lần này, Trần Chính im lặng lâu hơn, cánh tay đang ôm eo cậu khẽ siết chặt theo phản xạ. Nhưng rất nhanh, hắn đã kiềm chế được bản thân, giảm bớt lực đạo. Hắn cúi đầu, giọng nói khàn đặc:
“Là tôi sai.”Thời Ngọc: "?”Cậu sắp bật cười vì tức giận. Hai năm qua, con chó ngu này vẫn chẳng hề thay đổi. Đối diện với cậu, hắn chỉ biết lặp đi lặp lại mấy câu: “Tôi sai rồi” hay “Thật xin lỗi.”Một chút tiến bộ cũng không cóP/s : Lời của editor
Thích bé Ngọc gọi Trần Chính là con chó ngu ghê.Trần Chính tiếp tục nói
“... Là do tôi quá nghèo.”Hắn bất an cúi đầu, thấp thỏm như sợ bị cậu cười nhạo.“Nhưng hiện giờ tôi đã có rất nhiều tiền. Tiểu thiếu gia, tôi có thể mua cho em bất cứ thứ gì.”Thời Ngọc chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu nổi:
“... Hả?”Hệ thống cũng im lặng một hồi lâu, rồi lên tiếng với giọng điệu tán thưởng:
“Cách cư xử này đúng là không thể coi thường."Vai chính vẫn là vai chính. Sự nhẫn nhịn và tấm lòng rộng lớn như thế, vợ bỏ đi rồi cũng phải tự trách mình vô dụng thôi. Cách này rất hữu hiệu, tránh cho nhiều phân đoạn phải đổ máu.Thời Ngọc hoảng hốt, suy nghĩ rối loạn. Cậu vỗ vào cánh tay hắn, nói:
“....Được rồi, anh buông tôi ra trước đã.”Trần Chính rầu rĩ đáp “Ừ”. Giọng điệu ngoan ngoãn như con chó lớn biết nghe lời. Hắn tự nhiên vùi đầu vào cổ cậu, giọng nói khàn khàn, mang theo chút khẩn cầu:
“... Có thể cho tôi ôm em thêm một chút được không?”Hiện giờ thân phận lẫn địa vị hắn được cả hội trường bên ngoài kính nể, khen tặng, mà giờ đây lại đứng trong toilet hẻo lánh này, giọng điệu cẩn thận, chỉ cầu xin cậu một chút ân huệ.Thời Ngọc nhấp môi, đẩy cánh tay hắn:
“Không thể. Mau buông ra!”Nhưng tên chó lớn cố chấp kia làm như không nghe thấy. Hai cánh tay rắn chắc siết chặt lấy eo cậu, như muốn hòa tan cả người cậu vào cơ thể hắn.Cảm giác đau nhè nhẹ truyền đến, Thời Ngọc nhịn không được túm lấy tóc hắn, phiền chán mắng hắn:
“Anh có nghe hiểu tiếng người không hả? Trần Chính! Tôi bảo anh buông ra, nghe rõ không? Nhanh lên!”Dù bị mắng, thậm chí bị đánh, chó bự vẫn không nhúc nhích. Trong ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng tối, nơi mà chủ nhân không thể thấy. Hắn tham lam hít một hơi thật sâu, ánh mắt u ám ngập tràn dục vọng và sự cố chấp.Một lúc lâu sau, hắn mới cố gắng kiềm nén cảm xúc, nhẹ nhàng buông lỏng tay ra. Nhưng ngay cả khi đã thả tay, hắn vẫn cúi đầu ngoan ngoãn, để mặc cánh tay bị đánh vài cái mà không hề phản kháng.Cánh tay của hắn cứng như đá, rắn chắc đầy cơ bắp.Thời Ngọc nhìn lòng bàn tay trắng nõn của mình sau khi đánh hắn, cảm thấy chính mình có chút đau.Không muốn để ý đến tên chó điên hư hỏng này thêm nữa, cậu nhanh chóng chỉnh lại quần áo, không chậm trễ thêm giây nào mà rời khỏi nơi đó.Cánh tay Thời Ngọc lại bị giữ chặt.Chó bự dùng đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cậu. Giọng nói trầm ổn cất lên, mang theo sự cẩn thận xen lẫn bất an:
“.....Tôi còn có thể tới tìm em không, tiểu thiếu gia?”Nếu không phải vì bộ âu phục cao cấp, sang trọng hắn đang mặc, cảnh tượng này gần như trùng khớp với hai năm trước.Khi đó, trên chiếc giường gỗ đơn sơ nơi nông thôn, tên chó hư này dùng cơ thể cao lớn ngăm đen bao lấy cậu, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, nhưng xen lẫn làn hơi nóng rực và khát vọng không cách nào kiềm chế.Còn bây giờ, điều còn sót lại chỉ là nỗi sợ hãi bị vứt bỏ, là sự cẩn thận, dè dặt đến tội nghiệp.Bao nhiêu năm trôi qua, đối mặt với Thời Ngọc, Trần Chính vĩnh viễn nguyện ýcúi đầu.Thời Ngọc im lặng nhìn hắn, không nói gì, chỉ hất mạnh cánh tay ra.Tên chó hư ngẩn ra trong một thoáng, rồi nhanh chóng bước theo, không dám chần chừ.Hắn lặng lẽ đi phía sau cậu, cả người toát ra vẻ đáng thương như một con chó vừa bị mưa làm ướt nhẹp. Sắc mặt hắn có chút ủ dột.Khi cánh cửa toilet được đẩy ra, Thời Ngọc khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng vừa bước chân ra, cậu chợt nhận ra bầu không khí trong phòng tiệc là một mảnh yên tĩnh đến mức quỷ dị.Ánh đèn sáng trưng chiếu rọi một khung cảnh ăn uống linh đình. Mọi người vẫn ngồi quanh bàn tròn, nơi bánh ngọt và đồ ăn vặt được bày đầy ắp. Hương rượu thoang thoảng trong không khí, nhưng không một ai cất tiếng, không một âm thanh nào vang lên.Thời Ngọc cứng người, da đầu như tê dại. Cậu buộc phải ngẩng đầu lên, nhìn qua đám đông đang yên lặng dõi theo mình.Đám người đứng bất động, ánh mắt tò mò xen lẫn kinh ngạc. Và giữa những ánh mắt đó, một người đàn ông trầm tĩnh, đầy khí chất nổi bật lên trong đám đông.Đôi mắt của Lục Sính thâm trầm, sâu không thấy đáy. Hắn bình tĩnh đối diện với ánh mắt Thời Ngọc. Sau đó, ánh nhìn ấy chuyển dần sang người đàn ông đang đứng sau cậu nửa bước.Giọng nói nhàn nhạt, bình thản của Lục Sính vang lên, chỉ bốn chữ đơn giản:
“—— Thời Ngọc, lại đây.”Bốn chữ ấy nghe qua thật bình tĩnh, nhưng đối với Thời Ngọc, chúng như tiếng sét đánh ngang tai. Trong nháy mắt, cậu cảm giác như toàn bộ dây thần kinh trong đầu mình căng lên, sắp nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me