TruyenFull.Me

PHÁO HÔI ÁC ĐỘC LÀ VẠN NHÂN MÊ

Chương 58 part 3

dabgthuha

Thời Ngọc nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén giọt nước mắt đang trực trào:
“... Có phải là vì tôi không?”

Người đàn ông dường như cảm nhận được cảm xúc của cậu, bàn tay lớn dịu dàng bao lấy tay cậu, nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên má:
“Không phải.”

“Anh không cần lừa tôi, tôi cảm nhận được...” Chủ nhân của vòng tay đó cúi đầu, nhưng không rời khỏi cái ôm ấm áp, cũng không hề sợ hãi:
“....Anh đã thay đổi, rất nhiều.”

Trần Chính khựng lại, thở dài đầu hàng, siết chặt vòng tay ôm cậu, cánh tay ghì lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, giọng trầm thấp nói:
“Phải, là tôi đã thay đổi một chút.”

Bên trong xe rơi vào sự im lặng.

Thời Ngọc cụp mắt xuống, khẽ thì thầm:
“... Xin lỗi.”

Người đàn ông phía sau khẽ hôn lên làn da mềm mại nơi cổ cậu, giọng điệu như đang cười:
“Không sao đâu.”

Hắn dịu dàng dỗ dành:
“Tiểu thiếu gia, mặc kệ tôi thay đổi ra sao, tôi vẫn luôn là của em.”

Bỗng nhiên, ngoài xe vang lên tiếng động cơ xe.

Thời Ngọc ngẩng đầu, bắt gặp một chiếc Santana quen thuộc. Đồng tử cậu co lại, vội vàng ngồi thẳng dậy, ánh mắt dán chặt vào cảnh Lục Sính bước xuống xe. Hắn nói gì đó với quản gia đứng ở cửa, sau đó xoay người, mặt không biểu cảm mà bước về phía chiếc Jeep.

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, ánh mắt của Lục Sính sắc lạnh như băng, cả người toát lên khí thế âm trầm đáng sợ, tựa như một con mãnh thú bị chọc giận, từng bước từng bước chậm rãi tiến đến chiếc xe jeep.

Trái tim Thời Ngọc đập loạn xạ, hơi thở dần trở nên gấp gáp, lồng ngực đau thắt không thở nổi.

Cậu hít thở khó khăn, trước mắt bỗng trở nên trống rỗng. Khi lấy lại ý thức, cậu đã bị Trần Chính xoay người lại, đôi bàn tay gấp gáp giữ lấy khuôn mặt cậu, lo lắng gọi tên cậu.

Mọi thứ dường như cách rất xa, giọng nói của Trần Chính trở nên mơ hồ, nhưng cậu vẫn cố nắm lấy tay hắn, lẩm bẩm:
“... Tôi thấy, thấy chú nhỏ.....”

“Tiểu thiếu gia, không sao đâu.”

Giọng nói của hắn vang lên bên tai, mang theo sự dao động cảm xúc lẫn sự bất an hiếm thấy. Đôi tay thô ráp dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cậu. Nhưng cậu không cảm nhận được đau đớn, chỉ có thể nghe thấy Trần Chính cố gắng trấn tĩnh, nhưng giọng nói lại run rẩy:
“Không sao cả, tôi ở đây. Đừng sợ, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ.”

Ánh sáng chợt lóe lên trước mắt.

Tai cậu ù đi, nhưng trong ánh sáng ấy, cậu ngây ngốc nhìn thấy cánh cửa Jeep bị mạnh mẽ đá tung ra.

Giây tiếp theo, cậu trông thấy Lục Sính, gương mặt bừng bừng lửa giận.

Thế giới như rơi vào tĩnh lặng.

Thời Ngọc ngồi ngây ngốc trên xe, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Chỉ thấy đồng tử của Lục Sính co lại, thời gian như ngừng trôi, kéo dài vô tận.

Giống như trôi qua thật lâu, mà cũng chỉ trong chớp mắt, cậu trông thấy đội bác sĩ của Lục Sính xuất hiện.

“Lục tiên sinh, xin đừng tiến lại gần, hãy để không khí được lưu thông!”

“Vị tiên sinh này không cần đứng ở đây, xin ngài tránh ra một chút, đừng làm chậm trễ việc chữa trị!”

“Xin hai người giữ bình tĩnh, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho tiểu thiếu gia, được chứ?”

Cậu được đội bác sĩ cẩn thận đặt lên cáng cứu thương. Đại Bạch liền chạy theo phía sau, nó im lặng đi sát bên, ánh mắt trong trẻo tràn đầy lo lắng cùng khẩn trương

Trước mắt Thời Ngọc tối đen, hình ảnh từ hệ thống chiếu lên khiến cậu nhìn thấy cảnh hai người đàn ông to lớn, mạnh mẽ đang lao vào đánh nhau giữa con đường vắng lặng.

Như hai con mãnh thú điên cuồng, mỗi cú đấm đều mang theo sức mạnh tàn bạo, không chút nương tay, phát tiết sự phẫn nộ và lòng đố kị đáng sợ.

Thân thể dẻo dai và nhanh nhẹn khiến họ đủ sức đối đầu với sự thô bạo và sức mạnh hoang dã của đối phương. Lục Sính, từng trải qua hệ thống huấn luyện nghiêm khắc và tàn khốc, nhưng do chấn thương ở chân nên không thể phát huy hoàn toàn khả năng. Trần Chính thì từ nhỏ đã lên núi săn bắn, thường bị trẻ con trong thôn bài xích, phải lăn lộn trong bùn lầy, từ đó rèn luyện được những chiêu thức hoang dã. Vì vậy, khi đối đầu với Lục Sính, hắn ta hoàn toàn không hề yếu thế.

Chỉ trong chốc lát, cả hai người đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở dồn dập, trên mặt ai cũng mang đầy vết bầm tím. Trông họ chẳng khác nào hai con mãnh thú ngang sức, không cam lòng chịu thua. Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo thấu xương.

Bầu không khí tĩnh lặng bị phá vỡ bởi một giọng nói khàn khàn, lạnh băng.

Lục Sính, với bộ dạng tàn tạ chưa từng có, ánh mắt phượng sâu thẳm ngưng tụ như một cơn giông tố sắp đổ xuống. Đôi mắt đen thăm thẳm tựa vực sâu, đáng sợ và đầy oán hận, như muốn nghiền nát Trần Chính dưới chân. Hắn gằn từng chữ, giọng nói trầm thấp đầy áp lực:
“Trần Chính, mày đã làm gì em ấy?”

"Phải là tôi hỏi câu đó mới đúng." Từ phía đối diện, một giọng nói khác vang lên, lạnh lẽo như quỷ dữ bò ra từ lòng đất.

Trần Chính, khóe môi rách toạc, máu chảy ròng ròng, đứng dưới bóng cây đại thụ che phủ trời xanh, mặt mày u ám, đôi mắt nhìn Lục Sính đầy vẻ âm trầm và sự tàn nhẫn đến thấu xương:
“Lục Sính, anh đã làm gì tiểu thiếu gia của tôi?”

“Em ấy là người của Lục gia, là cháu trai nhỏ của tao, Lục Sính!” Giọng nói của Lục Sính mang theo sự độc ác:
“Mày là cái thá gì mà dám đến tìm em ấy?”

“Cháu trai nhỏ?” Trần Chính bật cười châm biếm:
“Cháu trai là người mà anh có thể mang lên giường sao? Em ấy tin tưởng anh, gọi anh là chú nhỏ, ở bên cạnh anh... Vậy mà anh đã làm gì với em ấy? Anh xứng đáng được gọi là chú nhỏ sao?”

“Còn mày thì sao?” Lục Sính cười nhạt:
“Dựa vào việc em ấy còn nhỏ tuổi, không có thân nhân lẫn người lớn bên cạnh, mày lừa gạt và dẫn dắt em ấy đi sai đường. Cho tới tận bây giờ, mày vẫn lừa em ấy. Mày còn dám tự so mình đúng sai với tao sao?”

“Dù tôi có ghê tởm, thì tôi cũng chưa bao giờ lợi dụng danh nghĩa thân nhân để tiếp cận em ấy và dụ dỗ em ấy.” Trần Chính lạnh lùng phun ra một ngụm máu:
“Còn anh, anh dựa vào chính mình có thân phận đặc biệt, dựa vào việc em ấy không thể rời bỏ thân nhân cuối cùng, anh đã từng nghĩ đến cảm nhận của em ấy chưa?”

“Em ấy là cháu trai Lục Sính, cả đời này đều là vậy. Tất cả của tao đều thuộc về em ấy, danh chính ngôn thuận, hợp tình hợp lý. Còn mày thì sao? Một kẻ quê mùa nghèo khổ, cũng dám mơ tưởng giữ em ấy mãi mãi?”

“Em ấy là tiểu thiếu gia của tôi. Năm đó tôi đã có thể cho em ấy tất cả, thì từ nay về sau cũng vậy. Còn anh, anh tưởng thân phận chú nhỏ sẽ trói buộc được em ấy cả đời sao? Anh mới là kẻ vọng tưởng!”

......

......

Thời Ngọc không muốn nghe thêm cuộc tranh cãi của họ.

Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại. Bên cạnh, chỉ còn tiếng tích tắc của các thiết bị y tế.

Lục gia đã chi rất nhiều tiền chuẩn bị cho cậu một bộ máy móc trị liệu hiện đại nhập khẩu từ nước ngoài, tất cả chỉ để phục vụ riêng cho cậu.

Cậu khoanh tay nằm yên, hoàn toàn không có ý định nhúc nhích, khó chịu gọi:
“Hệ thống.”

Một giọng nói vô tri quen thuộc vang lên bên tai:
“Ta đây.”

“......Tôi bị sao vậy?”

“Đã đến điểm cuối của cốt truyện rồi,” hệ thống lạnh lùng trả lời, “Thật ra, đáng lẽ nó đã đến từ đầu năm nay.”

“Vậy tại sao?”

Hệ thống nói: “Ta đã cố kéo dài thời hạn thêm nửa năm cho cậu.”

“Để làm nhiệm vụ sao? Xin lỗi, hình như tôi lại thất bại rồi.”

“Không phải. Ta chỉ nghĩ... có lẽ cậu nên gặp Trần Chính một lần bây giờ, và cũng nên nghe những lời Lục Sính luôn muốn nói với cậu.”

Hệ thống dừng lại, nó bất an phát hiện được sự im lặng kéo dài của Thời Ngọc.

Là một cỗ máy, nó không thể hiểu được cảm xúc phức tạp của cậu vào giờ phút này. Vì thế, nó cho rằng sự im lặng ấy là dấu hiệu của cơn giận:
“Ký chủ, cậu giận ta sao?”

“... Không.”

Một lúc lâu sau, ký chủ của nó nhẹ nhàng mới trả lời, nhưng trong thanh âm đầy sự mỏi mệt:
“Cậu không nên giữ tôi lại đến bây giờ.”

“Tại sao?”

“Bởi vì càng nhớ rõ những chuyện này, tôi càng đau khổ.”

“Cậu muốn chuẩn bị rời khỏi?”

“Đúng vậy.”

Khi câu trả lời đó vang lên, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.

Thời Ngọc mơ màng, rồi nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

“Tích ——”

Giọng nói của hệ thống vang lên, lạnh lùng và vô cảm, như một vị thần đang phán xét:
“Ký chủ số hiệu 2047, thế giới số hiệu 012, chính thức tiến vào điểm cuối cốt truyện ——

‘Lục Thời Ngọc tử vong.’”

..........

P/s : Lời của editor
Khúc này là nếu Ngọc Ngọc đi đúng cốt truyện ban đầu nè.

Trần Chính bước ra từ tiệm cơm. Gần đây, hắn vừa làm việc nửa tháng tại công trường. Tiền lương được trả theo ngày, cùng với số tiền tích góp trong nhiều năm ẩn dật, hắn cũng coi như dành dụm được không ít.

Gió đông lạnh như lưỡi dao lướt qua mặt, mang đến cảm giác đau buốt khó chịu.

Mấy ngày trước, hắn tìm được một căn phòng cho thuê gần công trường. Dù chật chội, không có cửa sổ, nhưng vẫn tốt hơn căn phòng tạm bợ đầy gió lùa tại công trường. Ít nhất nơi đó có một gian bếp nhỏ, những ngày giá rét có thể đun nước sôi uống.

Đi ngang qua tòa cao ốc Lục Thị cách đó không xa, ánh mắt hắn thoáng lướt qua tòa nhà sáng loáng, xa hoa vô cùng. Hắn quấn chặt áo khoác, mặt không biểu cảm, lặng lẽ bước qua.

Bỗng nhiên, từ tòa nhà đó, hai người phụ nữ bước ra. Cả hai ăn mặc chỉnh tề, khí chất mạnh mẽ, đang hạ giọng thảo luận điều gì đó.

“Đây là một bí mật của hào môn sao? Thật đáng sợ!”

“Đúng vậy. Tổng giám đốc của chúng ta năm đó cũng từng bị trục xuất về nông thôn, nhưng so với vị tiểu thiếu gia kia thì may mắn hơn, ít nhất vẫn còn sống.”

“Năm nay đã là năm 2000, vị tiểu thiếu gia đó cũng đã chết hơn mười năm rồi.”

“Chết khi mới 25 tuổi, đúng không? À, tên cậu ta là gì nhỉ? Tôi nhớ cái tên nghe rất hay...”

“À đúng rồi, Lục Thời Ngọc.”

“Đúng đúng, Lục Thời Ngọc!”

Hai người vừa cười vừa trò chuyện, bước ngang qua một bóng dáng cứng đờ mà không hề để ý.

Bóng dáng ấy bất giác sững người.

Lục Thời Ngọc?

Đã chết hơn mười năm?

Trần Chính hiếm khi cảm thấy mê mang.

Vậy ra, người hắn căm hận suốt bao nhiêu năm nay, thực chất đã sớm không còn trên đời?

Một cảm giác nhàm chán dâng lên trong lòng. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên tấm biển quảng cáo đối diện với dòng chữ “Hân hoan chào đón hàng nghìn niềm vui mới.”

Thời đại đã thay đổi quá nhanh. Thành thị giờ đây là một khu rừng bê tông cốt thép, dòng người tấp nập như nước chảy.

Căn nhà nhỏ sơ sài ở nông thôn nhiều thập niên trước, nơi hắn từng bị thanh niên giẫm đạp và sỉ nhục, giờ đây thậm chí không thể nhìn thấy được cảnh phồn hoa này.

Hắn siết chặt áo khoác, lặng lẽ bước đi, hướng về căn phòng nhỏ của mình.

— Hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho Lục Thời Ngọc.

Nhưng cũng sẽ không từ bỏ cuộc sống mới của mình.

Không ai có thể mãi mãi mắc kẹt trong quá khứ.

Hắn cũng vậy.

.........

Lục Sính mệt mỏi xoa bóp giữa hai hàng chân mày, ánh mắt chăm chú nhìn vào tập kế hoạch trên bàn.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên.

Thấy rõ tên người gọi, khuôn mặt hắn vẫn bình thản, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo nét thâm trầm. Những năm tháng trôi qua đã khiến hắn trở nên điềm đạm và ưu nhã, không còn là con người nóng nảy, sắc lạnh như vài thập niên trước.

“Alô?”

“... Lục tiên sinh, phải không?”

“Có chuyện gì?”

“Là thế này, hôm nay là ngày giỗ của Thời Ngọc. Nhị gia hỏi liệu ngài có muốn về nhà dùng cơm không?”

Giọng Lục Sính vẫn điềm đạm, thậm chí có chút ôn hòa:
“Ngày giỗ mà lại không đến bia mộ sao?”

Đầu dây bên kia ngập ngừng, sau đó vội vàng giải thích:
“Là thế này... Ngài cũng biết, năm đó chúng ta không tìm được thi thể của Thời Ngọc, nên mọi người chỉ muốn tụ họp bên nhau...”

“Liên quan gì đến tôi?”

Giọng nói ôn hòa nhưng lạnh nhạt truyền qua điện thoại khiến người phụ nữ bên kia sững người. Lục Sính chậm rãi tiếp lời, giọng nói như mang theo nụ cười nhàn nhạt:
“Nếu tôi nhớ không nhầm, năm đó chính nhị gia của các người là người đã đuổi cậu ta ra nông thôn.”

“... Lục, Lục tiên sinh, chúng tôi—”

Tút tút tút.

Cuộc gọi bị cắt ngang.

Lục Sính hạ ánh mắt, tâm trí không bị quấy nhiễu bởi cuộc điện thoại vừa rồi. Hắn tiếp tục xử lý công việc trên bàn.

Thế nhưng, bất giác, hắn lại nhớ đến cuộc trò chuyện nghe được trong phòng trà ngày hôm qua.

“Nhiều năm như vậy rồi, tại sao tổng giám đốc vẫn chỉ có một mình?”

“Nghe nói Tết năm nay cũng không nghỉ ngơi, vẫn đến công ty xử lý văn kiện.”

Ánh mắt Lục Sính lóe lên một tia thú vị, nhưng nụ cười nơi khóe môi lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

— Hắn không cần bạn đời hay người thân. Những mối quan hệ yếu ớt ấy chỉ là gánh nặng.

Một mình, hắn vẫn có thể sống rất tốt.

---

“Tích ——”

“Phát lại cốt truyện hoàn tất —— Ký chủ 2047, xin hãy tiếp tục nỗ lực ——”

P/s : Lời của editor
Nếu bọn họ không gặp tiểu thiếu gia, cuộc đời họ như một trang giấy trắng, đến khi gặp tiểu thiếu gia mới bắt đầu được tô vẽ những mảng màu rực rỡ, nhưng cũng xen lẫn những vệt mực đen đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me