Phao Hoi Ac Doc La Van Nhan Me
Trong nguyên tác, vai chính thụ mang nét thanh tú, lạnh lùng và kiêu ngạo. Ngoại trừ vai chính công, y không hề có sắc mặt tốt đối với bất kỳ ai.Khi bị lạnh lùng gạt sang một bên, Thời Ngọc vẫn còn ngơ ngác đôi chút.Cậu tựa người vào tường, thấp hơn thanh niên kia một cái đầu. Ánh mặt trời nhỏ nhẹ xuyên qua ô cửa sổ lớn của hành lang, chiếu lên khuôn mặt cậu. Làn da trắng ngần, mịn màng như thể sắp hòa tan vào sữa tươi, đôi môi đỏ mọng, đầy đặn; lông mi, đôi mắt và màu tóc đen tuyền thuần khiết. Khi cậu ngước mắt lên, đôi mắt phượng ánh lên tia nước long lanh, mờ mịt nhưng xinh đẹp. Dường như chỉ cần người khác khẽ dùng chút sức, cậu liền trông như một đóa hoa yếu ớt, dễ dàng bị đè dưới thân tùy ý trêu chọc.Ánh mắt Hứa Lâm thoáng qua một tia ghét bỏ. Y lập tức buông tay, không thèm liếc cậu thêm lần nào nữa, xoay người bỏ đi.Mở màn như vậy quả thực có chút kích thích.Thời Ngọc đứng lặng trong hành lang một lúc, đến khi hệ thống nhắc nhở mới hoàn hồn.“... Hung dữ thật.” Cậu vẫn còn chút sợ hãi.Hệ thống có phần không hài lòng: “Đây còn chưa phải là nam chủ nhân đâu, hung hăng cái nỗi gì?”Thời Ngọc bật cười: “Được rồi, giúp tôi tìm đường. Nhà ăn ở đâu vậy?”Căn biệt thự cổ này thực sự quá lớn.Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, cậu đi qua mấy khúc quanh, cuối cùng cũng nghe được tiếng người.Từ phía cánh cửa lớn bằng gỗ đỏ truyền ra âm thanh nặng nề.Cậu bước vào từ cửa bên hông, vừa mới đi vào đã nghe tiếng gọi:“Thời Ngọc, bên này!”Người gọi cậu là mấy nam sinh trẻ tuổi. Theo nguyên tác, họ chính là đám bạn chó mèo của cậu.Toàn bộ phòng ăn được trang trí lộng lẫy, xa hoa. Ánh sáng mờ ảo từ đèn chùm pha lê chiếu xuống, ánh nến trên bàn dài chập chờn, không khí tĩnh lặng và dễ chịu. Thoang thoảng trong không gian là mùi hương đồ ăn đầy quyến rũ.Cả căn phòng chỉ có một chiếc bàn ăn dài duy nhất, được trải khăn đỏ sang trọng. Ở cuối bàn là vài bậc thang, nơi rèm lụa vàng được buông xuống, che khuất tầm nhìn của người ngoài.Cậu khẽ liếc nhìn sơ qua những người trong phòng.Thời Ngọc không khỏi líu lưỡi. Thật không ngờ, nơi này lại có đến mấy chục người.Nam nữ đều có, tất cả đều trẻ trung và xinh đẹp. Họ không giống như những huyết phó bị nuôi dưỡng, mà trông giống như cảnh tượng lộng lẫy trong một bộ phim điện ảnh.Cậu ngồi vào vị trí phía cuối bàn, những người bạn của cậu lập tức tiến lại gần.“Hôm nay sao cậu đến muộn thế?”Bọn họ ngồi ở góc cuối bàn dài – một hình thức phân cấp khá rõ ràng.Những con người mang dòng máu cao cấp đương nhiên được ngồi ở đầu bàn, còn những người có dòng máu cấp bậc bình thường chỉ có thể ngồi ở những chỗ còn lại.Trong góc ánh sáng mờ tối, ánh nến trên bàn lướt qua sườn mặt Thời Ngọc, tạo nên một vẻ huyền bí.Cậu hơi rũ mắt xuống, hàng mi dài rũ bóng như đôi cánh quạ, để lại một lớp mờ nhạt trước mắt. Dưới ánh sáng nhạt nhòa, đôi môi đỏ mọng của cậu lại càng thêm rực rỡ, tựa như được phủ một lớp sốt đỏ thẫm, óng ánh.“Không có gì, tôi ngủ quên thôi.”Cậu đáp qua loa, không mấy quan tâm.Xung quanh lại rơi vào một khoảng lặng.Thời Ngọc cũng chẳng để ý, chỉ nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm nước.Đột nhiên, người đàn ông vừa nói chuyện với cậu bất ngờ ghé sát lại, hạ giọng hỏi:“Thời Ngọc, cậu mới mua son môi sao?”Thời Ngọc sửng sốt, không thoải mái dịch người ra xa: “Không có.”“Không thể nào,” người đàn ông trừng mắt nhìn cậu chằm chằm, khẳng định chắc nịch: “Mua một thỏi son thôi mà, sao phải gạt tôi chứ?”Thời Ngọc không biết nói gì, chỉ im lặng, lười đáp lại.Nhưng không ngờ, người kia được nước làm tới, dường như cho rằng cậu chột dạ. Hắn thậm chí còn đưa tay ra, định chạm vào môi cậu, thân mình càng áp sát, giọng nói lấp lửng xen chút ngả ngớn đùa cợt:“Cậu đúng là...cho tôi xem thôi, tôi cũng đâu làm gì cậu.”“Quan hệ của chúng ta như vậy, Thời Ngọc, đừng nhỏ nhen thế chứ.”Khuôn mặt Thời Ngọc lập tức lạnh đi.Cậu trở tay muốn đẩy hắn ra, nhưng ngay lúc đó, một ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi quét qua cả hai.Ánh nhìn ấy lạnh lùng, bình thản xẹt qua cổ cậu trong chớp mắt. Cậu cảm thấy không khỏe, nhíu mày lại. Cảm giác giống như ở cổ cậu bị một dòng hơi lạnh băng liếm nhẹ một cái, khiến cậu rùng mình.Trước khi kịp quay đầu, cậu đã thấy người đàn ông bên cạnh đột ngột thu tay lại, mặt tái nhợt, lập tức quay về vị trí của mình mà không nói thêm một lời.… Hắn bị gì vậy? Phát bệnh giữa chừng à?Thời Ngọc còn đang hoang mang, thì người quản gia lớn tuổi "xuất quỷ nhập thần" trong tòa lâu đài cổ đột nhiên xuất hiện.Ông mặc áo bành tô màu đen, phong thái ưu nhã, khom lưng chào: “Bữa sáng đã sẵn sàng, chúc các vị dùng bữa vui vẻ.”Ngay sau đó, những người hầu gái bưng các món ăn đủ màu sắc nối đuôi nhau bước vào, phá vỡ không khí kỳ lạ vừa rồi.Bữa sáng vô cùng phong phú, đầy đủ cả món Trung lẫn món Tây.Tuy nhiên, khi phục vụ đồ ăn cho người đàn ông vừa nãy, một hầu gái không cẩn thận làm đổ cháo lên người hắn.Cô mỉm cười xin lỗi và nói hắn có thể đi thay quần áo.Người đàn ông không từ chối, cúi đầu rồi rời đi cùng cô.Chuyện này chỉ như một sự cố nhỏ giữa bữa sáng, Thời Ngọc không để tâm, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm hơn.Khi bữa ăn đã được một nửa, cậu mới ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía chiếc ghế trống ở bậc thang nơi chủ tọa lẽ ra phải ngồi.… Chuyện này là sao?Tại sao vai chính công lại không đến ăn sáng?Nhấp một ngụm trà, cậu giả vờ lơ đãng hỏi:“Thân vương đại nhân hôm nay không đến dùng bữa sao?”Người ngồi bên cạnh cậu lập tức đáp:“Cậu nói gì cơ? Thân vương đại nhân đã từng đến đây ăn sáng lúc nào?”“À?” Thời Ngọc ngẩn người, tay siết chặt dao nĩa: “Vậy… cái vị trí kia là sao…”“Hai vị đại nhân chưa bao giờ dùng bữa chung với chúng ta cả,” người kia thản nhiên nói, tiện thể nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc: “Hôm nay cậu bị sao vậy? Chuyện này cũng quên luôn rồi sao?”Thời Ngọc không đáp, nhưng động tác của cậu đột nhiên khựng lại.Rất lâu sau, cậu mới quay đầu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ mờ mịt và trống rỗng.“... Hai người? Hai vị đại nhân?”“Đúng vậy, hai vị thân vương đại nhân – Wilson Đệ Nhất và Wilson Đệ Nhị. Nửa năm trước, họ mới thức tỉnh từ giấc ngủ dài. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là dâng máu tươi mỗi tuần một lần. Đến giờ đã ba tháng, tôi vẫn chưa gặp qua họ lần nào. Sao cậu lại nghĩ hôm nay họ sẽ đến đây dùng bữa sáng với chúng ta? Đừng ngây thơ, người ta chắc chắn đang lừa cậu thôi.”.........Thời Ngọc nhắm mắt lại, chậm rãi cất lời:“Hệ thống, hóa ra cậu lừa tôi sao.”Hệ thống im lặng rất lâu mới đáp:“... Thật lòng mà nói, ta đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.”Thời Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh:“Đừng nói chuyện dự cảm này nọ, hiện tại tôi chỉ có một câu hỏi thôi. Vai chính công tên là gì?”Cậu run rẩy bổ sung thêm một câu:“Chính là kẻ tối qua suýt xé nát ta thành búp bê vải rách ấy.”“Wilson.”Thời Ngọc: “……”Thời Ngọc: “Cụ thể hơn chút đi, chẳng lẽ không có hậu tố gì sao?”Hệ thống, với giọng nghẹn ngào hiếm thấy:“Hắn chỉ tên là Wilson.”Thời Ngọc: “…… Giờ làm sao đây, hệ thống?”Hệ thống: “Đừng hỏi ta, ta phế rồi.”Thời Ngọc máy móc uống cháo cá, càng ăn càng cảm thấy khổ sở. Đợi đến khi bữa sáng kết thúc, cả người cậu như một cái xác không hồn lững thững đi theo đoàn người rời khỏi nhà ăn.Vừa bước ra khỏi nhà ăn không xa, cậu đã nghe thấy tiếng nói nhỏ của vài người bên cạnh:“Nghe nói chưa, lát nữa Nam tước đại nhân sẽ đến nhà ăn đấy.”“Hả? Nam tước đại nhân sẽ đến sao?”“Lisa, mau nhìn giúp ta xem tóc có rối không!”“Hừ, mấy người nhìn bên kia kìa, cũng chỉ là máu có chất lượng tốt hơn một chút, vậy mà ngày nào cũng làm bộ làm tịch ra vẻ thanh cao.”Thời Ngọc theo lời bọn họ nhìn qua.Phía cuối hành lang, cậu thấy một thanh niên đang yên lặng đứng đó.Người thanh niên vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như mọi khi. Ánh sáng nhạt chiếu lên người, làm nổi bật khuôn mặt thanh tú cùng khí chất thoát tục. Thỉnh thoảng có những ánh mắt mang theo chút ý tứ gì đó từ những người khác lướt qua, nhưng y dường như chẳng hề nhận ra.Đột nhiên, y ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào Thời Ngọc.Thời Ngọc còn chưa kịp phản ứng, Hứa Lâm đã nhanh chóng quay đi, mặt không biểu cảm, môi mím chặt, hàng mi dài không biết vì sao run rẩy một chút.“Thật là, hai vị đại nhân đúng là yêu thương Nam tước đại nhân hết mực.”“Đúng vậy, dù sao Nam tước đại nhân cũng đã bầu bạn với họ nhiều năm như vậy.”“Còn cái kẻ tự cho là thanh cao nào đó, e rằng trong lòng hai vị đại nhân, đến một sợi lông của Nam tước đại nhân cũng không bằng.”…....Những lời bàn tán làm Thời Ngọc thấy hứng thú, cậu quyết định đứng lại cùng bọn họ chờ xem vị Nam tước đại nhân được mọi người tôn sùng ấy là ai.Chẳng lẽ là một nhân vật phụ quan trọng? Có lẽ là nhân vật chuyên tạo hiểu lầm và gây rắc rối cho vai chính công và thụ?Thời gian trôi qua từng giây từng phút.Cuối cùng, ở cuối hành lang dài, một âm thanh khe khẽ truyền đến.Thời Ngọc đứng phía sau đám người, cố gắng nhìn qua bóng dáng phía trước. Tất cả những gì cậu thấy là vài người mặc áo bành tô màu đen, đồng nhất hành động, chặt chẽ đi theo sát người phía sau.Tiếng bước chân vang lên trên tấm thảm lông dê, càng lúc càng gần.Và rồi Thời Ngọc cuối cùng cũng thấy rõ người đi phía trước.Đó không phải người.Là một con chó sói đen thuần chủng.Không chút để ý đám người đi phía trước, một thân lông ngắn màu đen ánh lên tia sáng mượt mà, đôi tai tam giác mẫn cảm, dựng đứng đầy cảnh giác, bốn chân mạnh mẽ với những đường cơ bắp rắn rỏi hiện rõ. Nó thong thả bước đi, dáng vẻ uy nghi như quý tộc. Trước ngực nó đeo một chiếc ghim cài lông vũ màu ngọc lục bảo, viên đá quý xanh biếc lấp lánh như mặt hồ phản chiếu ánh sáng. Cả cơ thể nó toát ra một khí chất lạnh lẽo, cao quý, không thể xâm phạm.Thời Ngọc: “……”Thời Ngọc: “…………”“Ôi!” Cậu nghe thấy tiếng hô kinh ngạc từ các phụ nữ xung quanh. Trong giọng nói còn xen lẫn chút xúc động:“Nam tước đại nhân quả nhiên trước sau như một vẫn anh tuấn. Các cậu nhìn bộ lông của ngài ấy đi, thật sự quá đẹp!”“Nếu Nam tước đại nhân chịu nhìn ta một cái thì tốt biết bao. Đôi mắt của ngài ấy thật mê người…”Thời Ngọc trơ mắt nhìn vị nam tước đại nhân mang theo bảy tám người tùy tùng đi đến gần. Cậu đứng sững ở phía sau đám đông, ánh mắt vẫn còn mờ mịt và tràn ngập khiếp sợ. Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt của cậu lại tình cờ chạm phải ánh mắt của Nam tước đại nhân cao cao tại thượng(*).(*) chỉ địa vị cao, còn để chỉ lãnh đạo xa rời quần chúng, xa rời thực tế.Nam tước đại nhân cụp mắt, ánh nhìn lướt qua người cậu, rồi tiếp tục ngẩng cao đầu, từng bước oai phong tiến về phía nhà ăn.Khi gần đến chỗ đám đông, Nam tước bỗng dừng bước. Tùy tùng phía sau cũng lập tức dừng lại, một người cúi người cung kính hỏi:“William đại nhân, có chuyện gì sao?”Chú sói đen thuần chủng quay đầu, mí mắt lười biếng như cũ vẫn khép lại một nữa. Nhưng ngay sau đó, nó hơi nghiêng đầu, liếc về phía Thời Ngọc chớp mắt một cái. Đôi mắt xanh lục của nó lóe lên một tia trêu chọc quý tộc, sâu trong đó là sự mờ ám, lén lút câu dẫn.Thời Ngọc: “……”Ánh mắt này… quen thuộc quá rồi.Từ khi bước chân vào thế giới thứ nhất, cậu đã không ít lần bị nhìn bằng ánh mắt kiểu này.Hơi hoảng loạn, Thời Ngọc thẫn thờ buột miệng:“Tôi cảm thấy… con chó này không đơn giản.”Hệ thống nghiêm túc đáp:“Cậu bình tĩnh lại đi. Người ta là Nam tước đại nhân, cậu mà dám động tay, ngày mai chắc chắn sẽ bị xé nát thành búp bê vải.”Thời Ngọc choáng váng suy nghĩ, thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu cái chết kiểu đó có được tính là hoàn thành nhiệm vụ hay không:“…… Nếu vậy, có được tính không?”“Đương nhiên không,” hệ thống thở dài. “Cốt truyện nói rõ cậu phải bị vai chính công xé nát thành búp bê vải rách, không phải vai chính công xé cậu thì không được tính hoàn thành nhiệm vụ.”“Vai chính công là ai?”“Wilson.”“……”“……”Thời Ngọc hoàn toàn tỉnh táo. Suýt chút nữa, hồn phách của cậu đã bay theo Nam tước đại nhân. Hít sâu một hơi, cậu run rẩy bám lấy tường, hung hăng tự tát vào trán mình một cái.Tiếng “bốp” vang lên rõ ràng, ngay sau đó, từ trong bóng tối, một ánh mắt mơ hồ thoáng lướt qua cậu lần nữa.Lần này ánh mắt đó mang chút nặng nề.Cậu xoa trán đang đau nhói, bối rối nhìn quanh.Hệ thống hỏi:“Sao vậy?”“Tôi cứ có cảm giác… có người đang nhìn tôi.”“Nơi này đông người như vậy, có thể chỉ là vô tình thôi.”“Cũng đúng.”Thời Ngọc uể oải ngáp một cái, lặng lẽ theo đoàn người trở về phòng.“Buồn ngủ quá…”Hệ thống dừng lại, lời ít mà ý nhiều:“Chú ý sức khỏe.”“……” Hai thế giới qua đã bồi dưỡng ra sự ăn ý giữa cậu và hệ thống. Thời Ngọc chậm rãi nuốt lại cơn ngáp:“Bệnh nan y sao?”Hệ thống: “Ừ.”“Còn sống được bao lâu?”“Không có thời gian chính xác. Tùy vào việc cậu hoàn thành nhiệm vụ thế nào.”“Hiểu rồi.”Không lâu sau, cậu đã về đến phòng ngủ của mình.Nằm xuống giường, Thời Ngọc mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.Nhưng cái ánh nhìn kỳ quái kia vẫn không rời khỏi người cậu.Mí mắt cậu nặng trĩu, không thể mở ra. Ý thức của cậu trượt vào một khoảng không tối tăm, như bị nhấn chìm dưới hồ sâu…Và thế là, cậu hoàn toàn mất đi ý thức..........P/s : Lời của editor Thời Ngọc không còn đứng ở trên cao coi thường mọi người nữa rồi :< hic
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me