TruyenFull.Me

Phao Hoi Ac Doc La Van Nhan Me

Bên trong khoang trực thăng có hai người đàn ông.

Cả hai đều trang bị vũ khí đầy đủ, trên lưng còn vác theo súng máy hạng nặng.

Cửa khoang nhanh chóng đóng lại, âm thanh ầm ầm của cánh quạt hòa lẫn với tiếng mưa xối xả bên ngoài. Chiếc trực thăng lao về phương nam.

Trên đường đi, trong cơn mơ hồ, Thời Ngọc loáng thoáng nghe thấy giọng nói của người đàn ông đối diện:

“Tiểu Hứa… Sao lần này còn mang theo người?”

Hứa Lâm kéo tấm chăn lông bên cạnh, quấn chặt lên người cậu. Cậu cảm thấy hơi bất an, cố gắng mở mắt, nhưng lại nghe thấy giọng nói bình thản của thanh niên bên cạnh:

“Thuận tay thôi.”

Người đàn ông nhất thời không biết nói gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

“…… Vậy cậu ta bị sao thế?”

“Sốt. Anh Lãng, có thuốc không?”

“Có.”

Viên thuốc và nước ấm được đưa đến bên môi. Thời Ngọc mơ màng nuốt xuống, chưa bao lâu lại nghe tiếng giấy sột soạt.

Đôi môi mềm mại được một bàn tay dịu dàng lau sạch. Hứa Lâm cúi sát, hơi thở gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng.

Cậu nhíu mày, mở mắt ra, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của thanh niên.

“Cậu tỉnh rồi?” Hứa Lâm hỏi.

Thời Ngọc mệt mỏi gật đầu. Cậu ngẩng lên, chạm phải ánh nhìn dò xét từ người đàn ông xa lạ ngồi đối diện. Người đàn ông trông khoảng ngoài ba mươi, ngũ quan khuôn mặt rắn rỏi, nam tính. Nhìn thấy cậu tỉnh lại, hắn thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh liền mỉm cười thân thiện.

“Chào cậu.”

Thời Ngọc ngồi dậy, giọng nói có chút khàn khàn:

“…… Chào anh. Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.”

Người đàn ông nhìn cậu, rồi lại nhìn sang Hứa Lâm. Độ cong trên khóe môi càng sâu hơn:

“Chuyện nhỏ thôi. Chủ yếu vẫn là nhờ Tiểu Hứa một đường đưa cậu đến đây. Đúng rồi, đó là chó của cậu sao?”

Theo ánh mắt hắn, Thời Ngọc cúi đầu, nhìn thấy William đang cuộn mình bên chân mình, nhắm mắt dưỡng thần.

Vị trí nó chọn rất khéo, vừa đủ để ngay lập tức lao đến bảo vệ cậu khi cần, vừa có thể quan sát toàn bộ tình huống xung quanh, sẵn sàng đối phó với bất kỳ nguy hiểm nào.

Ánh mắt người đàn ông tràn đầy tán thưởng:

“Là một con chó giữ chủ rất giỏi.”

Thời Ngọc nhẹ nhàng xoa đầu William nhưng không tiếp lời. Cũng may đối phương không tiếp tục bàn về William của cậu mà chuyển chủ đề, hỏi Hứa Lâm:

“Tiểu Hứa, người bạn này của cậu… cũng sẽ cùng chúng ta trở về sao?”

Hứa Lâm mím môi, nhìn thẳng vào Thời Ngọc, chậm rãi nói:

“Điểm đến của chúng ta là trụ sở Giám sát bộ của thợ săn máu, đặt tại thủ đô loài người.”

Ngay lập tức, sắc mặt Thời Ngọc đột nhiên cứng đờ. Hứa Lâm nhìn cậu, bình tĩnh hỏi:

“Cậu muốn đi không?”

…..Máu, thợ săn máu?

Giữa màn đêm hỗn loạn, lạnh lẽo và mưa bão dữ dội, bên tai là tiếng cánh quạt trực thăng vẫn gào thét trên bầu trời. Tứ phía đều không có đường lui, ở trên không đụng trời và ở dưới không chạm đất.

Thời Ngọc trăm triệu lần chưa bao giờ nghĩ rằng mình vừa thoát khỏi miệng cọp, lại rơi vào ổ sói.

Thợ săn máu, chỉ cần nghe tên cũng đủ hiểu nghĩa, thợ săn loài quỷ hút máu.

Kẻ thù không đội trời chung của Huyết Tộc.

Nếu cậu vẫn còn là con người, thì khi biết được tin tức này chẳng có gì đáng lo. Dù sao, thợ săn máu vốn là đồng minh của loài người, ngoại trừ việc một số người mang huyết mạch người sói, nhưng về cơ bản vẫn có thể xem là “người”.

Nhưng vấn đề là bây giờ cậu chỉ đang lẩn trốn quỷ hút máu. Vả lại cậu cũng là một huyết tộc thật sự đã nếm qua mùi vị của máu.

…Số mệnh cậu còn có thể khổ đến mức nào nữa đây?

Nhân vật chính thụ là một thợ săn máu sao?

Hài thật đấy.

Cốt truyện thế giới này vốn dĩ đã đi theo hướng ngược thân ngược tâm, giờ lại còn muốn ép cậu vào kịch bản bi thảm nữa sao?

Ngay khoảnh khắc này, cậu cảm thấy đầu óc không còn mơ màng nữa. Thay vào đó, sinh mệnh của mình… có vẻ đang rất mong manh.

Cậu lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói:

"Không cần đâu, đến thủ đô thì tùy tiện tìm một chỗ thả tôi xuống là được."

Hứa Lâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu:

"Cậu có chỗ ở sao?"

Thời Ngọc rưng rưng gật đầu:

"Có."

Nhất định phải có.

Dù có phải ngủ dưới gầm cầu cũng tốt hơn đến tổng bộ của đám thợ săn máu các người.

Hứa Lâm không tỏ rõ ý kiến.

"Anh Lãng, tìm một khách sạn gần tổng bộ đi."

Người đàn ông tên anh Lãng nhanh chóng đáp lại:

"Được rồi."

Cơ thể huyết tộc có khả năng tự hồi phục rất mạnh. Sau khi uống thuốc hạ sốt, Thời Ngọc cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn nhiều. Cậu tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc trực thăng bay rất thấp. Ngoài xa, có thể thấy rõ giữa tầng mây đen vần vũ ở xa xa, những tia chớp sáng lóa đan xen nhau, thỉnh thoảng lại nổ vang như muốn xé toạc bầu trời. Cảnh tượng ấy khiến cậu có ảo giác rằng, chỉ một giây nữa thôi, sét sẽ đánh xuống, biến chiếc trực thăng này thành tro bụi.

William nhẹ nhàng nhảy lên ghế, Thời Ngọc kéo tấm chăn lông ra, để con chó sói gối đầu lên đùi mình.

Rời khỏi tòa lâu đài cổ nghiêm ngặt đầy áp lực và ràng buộc ấy, ngay cả không khí cũng mang theo cảm giác tự do.

Thời Ngọc chậm rãi vuốt phần lông ngắn sau gáy William. Một người, một chó cuộn mình vào nhau, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy sấm chớp ngoài kia.

Bên cạnh cậu, cuộc đối thoại giữa Hứa Lâm và anh Lãng không cố tình đè thấp thanh âm truyền đến, tràn đầy nghiêm túc.

"Hơn một tháng rồi, vậy mà nhiệm vụ đầu tiên của cậu vẫn chưa hoàn thành?"

"Nơi đó có quá nhiều vệ binh, tôi không tìm được cách tiếp cận hai vị Thân Vương đó."

"Không phải bọn chúng rất ham thích thu thập máu chất lượng cao sao? Những phần máu mà tổng bộ chuẩn bị chẳng lẽ vô dụng?"

"Có tác dụng," Hứa Lâm bình thản nói, "Phản hồi từ bọn chúng cũng rất khả quan... Nhưng cảnh giác quá cao, tôi vẫn chưa có cơ hội diện kiến."

Anh Lãng hít sâu một hơi:

"Vậy giờ phải làm sao? Ngay cả máu của mấy tên huyết tộc bình thường mà cậu cũng chưa lấy được sao?"

"Kẻ phụ trách trông coi tôi và đám huyết tộc là đại quản gia của bọn chúng. Hắn rất mạnh, tôi không phải đối thủ."

"…Đợi về tổng bộ rồi nói tiếp vậy." Anh Lãng thở dài, giọng điệu rõ ràng có chút bất an. "Tôi sẽ giúp cậu giải thích."

"Không cần."

Hứa Lâm lắc đầu, sắc mặt tái nhợt nhưng lạnh lùng:

"Đây là vấn đề của tôi."

Sau câu nói ấy, khoang trực thăng rơi vào im lặng.

Thời Ngọc cụp mắt xuống, hàng mi dày tạo thành một bóng mờ tinh tế.

Cậu không biết bản thân đang nghĩ gì. Ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không. Một lúc lâu sau, cậu nhẹ nhàng ôm lấy William đang ngủ say.

........

Ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy, cậu đã đến thủ đô của loài người.

Bị Hứa Lâm đánh thức, Thời Ngọc vẫn còn chút mơ hồ. Cậu nhìn quanh trái phải, mất vài giây mới nhận ra đây không phải là căn phòng ngủ quen thuộc. Mọi thứ xung quanh đều xa lạ nhưng cũng rất mới mẻ.

Khác hẳn với vùng lãnh thổ của Huyết tộc, nơi luôn bị bao trùm bởi mưa bão và sấm chớp, thế giới của loài người đang là ban đêm.

Những ánh đèn rực rỡ vừa lên, ánh trăng sáng trong vắt. Trên đường phố, thỉnh thoảng có những nhóm thanh niên cười đùa rôm rả, tự do dạo chơi. Họ tán gẫu, ăn uống bên quán vỉa hè, hưởng thụ sự yên bình mà không cần lo nghĩ.

Những cột đèn hai bên đường sáng rực kéo dài vô tận, nhìn không thấy điểm cuối, như nối liền đến tận chân trời.

Trực thăng không đáp xuống tầng cao nhất của khách sạn mà dừng lại ở một quảng trường thông tin lớn gần đó.

Khoác lên mình chiếc áo khoác, Thời Ngọc dắt William bước ra khỏi quảng trường. Cảnh tượng náo nhiệt ngay trước mắt khiến cậu khẽ sững sờ.

Đây hẳn là khu vực gần làng đại học, bởi trên con phố ăn vặt này, đâu đâu cũng là những gương mặt tràn đầy sức sống của sinh viên.

Không khí vương vấn mùi lẩu, oden, thịt xiên nướng… Từ xa, loa phát thanh đang mở một bài nhạc đường phố nhẹ nhàng, khiến cả không gian như dịu lại.

…...Đây mới là một thế giới bình thường.

Từ bóng tối trong khu rừng nhỏ phía sau, một người đàn ông cao ráo bước ra. Thân hình y thon dài, vững chãi, khuôn mặt tuấn tú nhưng tái nhợt.

Trong khoảnh khắc, Thời Ngọc có chút hoảng hốt. Một cảm giác quen thuộc kỳ lạ dâng lên trong lòng. Cậu theo bản năng lùi lại một bước. Ngay sau đó, cậu nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông ấy.

—— Là Hứa Lâm.

Lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cậu nghe thấy Hứa Lâm khẽ cười, giọng điệu bình thản nhưng dịu dàng:

"—— Hoan nghênh trở về nhà."

"Khách sạn của cậu đã được sắp xếp ổn thỏa. Chứng minh thân phận tạm thời có lẽ sẽ đến trong vài ngày tới. Hiện tại, tôi phải quay lại tổng bộ cùng anh Lãng."

"Chắc hẳn… cậu sẽ thích nơi này."

"Tôi…"

Thời Ngọc siết chặt vạt áo, vội vàng nói:

"Cảm ơn cậu, Hứa Lâm."

"Không cần khách sáo."

Từ khi trở lại lãnh địa của loài người, Hứa Lâm trông có vẻ thả lỏng hơn rất nhiều. Rõ ràng y vẫn là con người ấy, nhưng không hiểu sao, Thời Ngọc lại cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Vừa thân thuộc, vừa xa cách, khiến cậu không biết phải nói thế nào.

“…Vậy, tôi về khách sạn trước đây.”

“Ừ.” Hứa Lâm đáp, “Tôi cũng phải đi rồi.”

Y xoay người, bước chân hướng về phía rừng cây.

Đầu óc Thời Ngọc có chút rối loạn. Nhìn theo bóng lưng Hứa Lâm, không hiểu sao cậu bất giác bước nhanh lên, nắm lấy vạt áo của đối phương. Bước chân người đàn ông khựng lại, y hơi nghiêng người, ánh mắt ôn hòa nhìn cậu:

“Có chuyện gì sao?”

“Tôi…”

Chạm phải đôi mắt sâu thẳm khó lường ấy, Thời Ngọc theo bản năng co người lại một chút. Nhưng vẫn cắn răng lấy hết can đảm, thấp giọng hỏi:

“Cậu có thời gian không? Có thể cùng tôi về khách sạn một chuyến không? Tôi có chuyện muốn nói với ngươi.”

Hứa Lâm im lặng trong chốc lát. Dưới ánh đèn le lói, khuôn mặt y ẩn mình trong bóng tối, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, y lẳng lặng đáp:

“Lần sau rồi nói sau.”

“Không được.”

Giọng nói Thời Ngọc có phần dồn nén gấp gáp.

“Ngay bây giờ.”

Sắc mặt cậu quá khó coi. Hứa Lâm khẽ thở dài:

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Cậu không cần nói với anh Lãng—”

“Không cần.”

Y trở tay nắm lấy cổ tay Thời Ngọc, người đàn ông dẫn đầu đi phía trước, dẫn cậu đi tìm khách sạn.

“Bay lâu như vậy rồi, bọn họ cũng cần nghỉ ngơi.”

Thời Ngọc bất an siết chặt lòng bàn tay.

Rừng cây nhỏ phía sau tối đen như mực, bóng lá che khuất cả quảng trường. Tiếng cánh quạt của chiếc trực thăng dần lặng xuống, nhấn chìm mọi âm thanh vào sự tĩnh lặng.

Không bao lâu sau, một cái bóng đen lọt vào tầm mắt, từ phía xa vọng đến giọng nói của anh Lãng.

“Này, hai người các cậu định đi đâu vậy?”

Hứa Lâm không ngoảnh đầu lại, chỉ đáp ngắn gọn:

“Anh Lãng, tôi dẫn cậu ấy đi tìm khách sạn.”

“Được thôi,” giọng nam nhân vang lên, “Một tiếng nữa nhớ quay lại!”

Cảm giác bất an lượn lờ vô cớ trong lòng Thời Ngọc lập tức tan biến. Cậu nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục đi theo Hứa Lâm.

Nhưng chỉ sau vài bước, cậu chợt nhận ra có gì đó… sai sai.

Một tay cậu dắt William, tay còn lại bị Hứa Lâm nắm chặt. Xung quanh vốn rất náo nhiệt, vậy mà không biết từ khi nào, tất cả tiếng cười nói đã lặng xuống. Ngẩng đầu lên, cậu phát hiện những sinh viên xung quanh đều đang lén lút nhìn bọn họ với ánh mắt đầy ẩn ý.

Rõ như ban ngày, hai người đàn ông tay trong tay, dắt theo chó lớn, cùng nhau đi… thuê phòng.

Chẳng phải đây chính là tình huống trong truyền thuyết——

Hai thằng chó.

Thời Ngọc: "…"

Thời Ngọc: "……"

.........

Khách sạn cách phố ăn vặt không xa.

Từ bên ngoài nhìn vào, nơi này xa hoa lộng lẫy. Nhân viên phục vụ đứng ngay ngắn trước cửa, bãi đỗ xe ngoài trời xếp đầy siêu xe.

Dù sao cũng là trung tâm thủ đô, những khách sạn đẳng cấp như thế này có thể tìm thấy ở khắp nơi.

Hứa Lâm dẫn Thời Ngọc lên phòng.

Phòng giường lớn, bài trí tinh tế, ánh đèn tường trên đầu giường tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, nháy mắt tạo cho bầu không khí cảm giác vô cùng ấm áp.

Hứa Lâm thúc giục cậu đi tắm rửa, bảo cậu mau chóng thay đồ sạch sẽ.

Dịch vụ khách sạn năm sao quả nhiên chu đáo. Sau khi thay áo tắm dài, Thời Ngọc bước ra ngoài, chỉ thấy người đàn ông kia đang ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt ẩn trong ánh sáng tranh tối tranh sáng, khó mà nhìn rõ biểu cảm.

Cậu giơ tay xoa tóc, động tác chợt khựng lại. Trái tim vô cớ đập nhanh hơn. Ngay lúc ấy, giọng nói trầm thấp của Hứa Lâm vang lên:

“Tôi có thể dùng phòng tắm không?”

“Hả?”

Cậu gật đầu:

“…Được.”

Người đàn ông chậm rãi đứng dậy. Hai chân vắt chéo buông ra. Dáng vẻ y trước sau vẫn ôn hòa nhưng xa cách. Bước vào phòng tắm, nước chảy ào ào, vang lên nhè nhẹ.

Thời Ngọc đem khăn lông trên tay treo lên giá hong khô. William lo lắng chạy đến cọ cọ vào chân cậu.

Bên trong cách cửa phòng tắm, tiếng bước chân nặng nề vang lên. Hứa Lâm hẳn là ở bên trong rửa tay, rửa mặt. Dòng nước ùng ục vang lên.

Rất nhanh, tất cả quay về sự im lặng, cửa phòng tắm bị đẩy ra. Một bóng người không nhanh không chậm bước ra ngoài.

“Cậu có thể ở lại đây trước. Sau này nếu muốn thuê nhà, tốt nhất đừng rời khỏi thủ đô. Nơi này có an ninh khá tốt…”

Y vừa nói, vừa ngẩng đầu lên.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt y chạm đến cảnh tượng trước mặt, giọng nói lập tức khựng lại.

Đồng tử bỗng nhiên co chặt.

Căn phòng tốt tăm chìm trong ánh đèn dịu nhẹ.

Dưới ánh sáng, một thanh niên mặc áo choàng tắm ngồi yên trên mép giường. Tóc đen ướt sũng rủ xuống hai bên gò má tái nhợt. Cổ tay mảnh khảnh lộ ra dưới ống tay áo tắm, làn da gần như mỏng manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ đã có thể vỡ tan.

Trên da thịt trắng muốt, một vết cắt nhỏ vừa mới rạch ra, từng giọt máu đặc sệt nhỏ xuống.

Từng giọt, từng giọt rơi vào chiếc ly pha lê trong suốt. Đáy ly đã bị bao phủ bởi một lớp chất lỏng đỏ tươi, trông vừa chói mắt, vừa khiến người ta kinh hãi.

Dưới ánh đèn, răng nanh nhọn hoắt trắng như tuyết khẽ lộ ra từ bờ môi mỏng. Thời Ngọc chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ thẫm nhìn về phía người đàn ông đang sững sờ.

Giọng cậu thấp thỏm bất an, cẩn thận hỏi:

“…Các cậu cần máu huyết tộc sao?”

“Tôi có rất nhiều.”

P/s : Lời của editor
Sắp end tg thứ 3 rồi nên tác giả viết mấy chương gần cuối dài ghê.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me