TruyenFull.Me

Phao Hoi Ac Doc La Van Nhan Me

Trong căn phòng rộng lớn, lúc này chỉ còn vang vọng duy nhất giọng nói của y.

Hứa Lâm đứng trong bóng tối, tựa như hòa làm một với màn đêm xung quanh.

Rất lâu sau, y mới lên tiếng, giọng trầm thấp, lạnh lẽo nhưng vô cùng kiên nhẫn, từng câu từng chữ đều rõ ràng:

“Trước đây… tôi đã từng muốn lấy máu của cậu sao?”

Không khí lạnh lẽo như báo hiệu cơn bão sắp ập đến, nguy hiểm đến mức khiến người ta sợ hãi.

“Không có, nhưng nhiệm vụ lần này của cậu… chẳng phải là để lấy máu của huyết tộc hay sao?” Giọng Thời Ngọc ngày càng nhỏ lại. “Cảm ơn cậu đã dẫn tôi ra khỏi nơi đó, tôi cũng không có gì khác để báo đáp cậu… Nếu chừng này vẫn chưa đủ, tôi có thể…”

Chưa dứt lời, Hứa Lâm bỗng nhiên động. Theo bản năng, Thời Ngọc lập tức ngậm miệng.

Người đàn ông đó bước nhanh về phía cậu, sắc mặt không chút biểu cảm, khí thế trong khoảnh khắc bỗng trở nên dữ dội, đáng sợ đến mức khiến người ta nghẹt thở. Nhưng chưa kịp để cậu phản ứng, luồng áp lực đáng sợ ấy đã biến mất như chưa từng tồn tại.

Hứa Lâm nhìn chằm chằm vết thương trên cổ tay cậu trong chốc lát, sắc mặt càng thêm căng thẳng. Không nói một lời, y cầm lấy tờ khăn giấy bên cạnh, lau sạch vết máu còn sót lại trên cổ tay Thời Ngọc.

Chiếc ly pha lê dính đầy máu đặt trên bàn bị y phớt lờ hoàn toàn.

Sắc mặt Hứa Lâm cực kỳ khó coi, y đi thẳng vào phòng tắm. Khi bước ra, trên tay cầm theo một chiếc khăn ướt, ấn chặt lên miệng vết thương của cậu.

Thời Ngọc mờ mịt liếc nhìn y. Khoảng cách giữa hai người quá gần, áp lực đến từ người đàn ông này mạnh mẽ đến mức không thể phớt lờ. Từ góc độ này nhìn lên, cậu có thể thấy rõ đôi mày nhíu chặt và bờ môi mím chặt của đối phương. Ngay khi cậu định mở miệng nói điều gì đó, Hứa Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cậu.

Ánh mắt sâu thẳm, nặng nề, chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ khiến Thời Ngọc nghẹn lời. Cậu ngoan ngoãn ngồi yên, không dám động đậy.

Không gian lại lần nữa rơi vào sự im lặng chết chóc.

Thậm chí còn ngột ngạt hơn cả trước đó.

Kể từ giây phút nhìn thấy vết thương trên cổ tay cậu, toàn thân Hứa Lâm như bao phủ một luồng áp lực đáng sợ. Ánh mắt y lạnh lẽo, giống như một con dã thú vừa bị chọc giận. Loại cảm giác này khiến Thời Ngọc không khỏi liên tưởng đến một số ký ức mà cậu không muốn nhớ lại.

“Cậu là huyết tộc?”

Hứa Lâm đột ngột mở miệng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

“Ừm, tôi là.”

Hứa Lâm tiếp tục hỏi cậu:

“Cậu vẫn luôn là huyết tộc?”

Thời Ngọc cứng đờ, ký ức về quá khứ đột nhiên tràn về, tả lại việc cậu biến thành huyết tộc như thế nào, những câu chuyện cũ đó, từng hình ảnh đáng sợ đó hiện lên trong đầu.Nhưng trên mặt cậu không có bất kỳ biểu cảm nào, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ:

“.....Phải, tôi vẫn luôn là huyết tộc.”

Hứa Lâm nhất thời không nói gì. Khi y lên tiếng lần nữa, giọng nói cực bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh lẽo:

“Cậu không sợ tôi sẽ bắt cậu đi sao?”

Thời Ngọc bất giác bật cười:

“Không thể nào.”

“Cậu tin tưởng tôi đến vậy sao?”

Cậu cảm thấy đề tài cuộc đối thoại này đang đi theo một hướng có gì đó...không đúng lắm. Nhưng vẫn gật đầu:

“Nếu cậu thực sự chê tôi liên lụy cậu, thì ngay tại nơi đó, tại thời điểm đó, cậu đã không đưa tôi đi theo.”

Cả hai đều hiểu rõ “nơi đó” mà cậu nhắc đến là đâu.

Bầu không khí càng trở nên kỳ lạ.

Thời Ngọc không biết mình đã nói sai điều gì, chỉ thấy Hứa Lâm nhếch môi, ánh mắt không hề có ý cười:

“Vậy sao? Xem ra trong lòng cậu, tôi có hình tượng không tệ nhỉ.”

… Nhưng sao vẻ mặt y trông chẳng có chút gì là vui vẻ vậy?

Chiếc khăn ướt vẫn ấn trên cổ tay cậu, cảm giác lạnh lẽo thấm vào da thịt. Cảm thấy tình thế hiện tại không tồi, cậu tranh thủ bào chữa:

“Vết thương của huyết tộc có thể tự lành, chỉ cần cầm máu là được.”

Hứa Lâm ngẩng đầu nhìn cậu, giọng điệu nhàn nhạt:

“Vậy nên cậu định cứ để vết thương chảy máu đến khi tự lành?”

Nói rồi, y lật chiếc khăn sang mặt khác, quan sát miệng vết thương đã ngừng chảy máu, hờ hững nói:

“Tôi không thấy có dấu hiệu gì gọi là ‘tự lành’ cả.”

Bởi vì cần có tác dụng của nước bọt mà!

Nhưng chuyện này có thể nói ra sao?

Thời Ngọc cười gượng:

“Có lẽ… cần thêm chút thời gian nữa.”

“Không cần chờ.”

Người đàn ông đột nhiên đứng dậy.

“Tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ.”

Thời Ngọc: “???”

Cậu cúi đầu nhìn vết thương trên cổ tay, chỉ dài khoảng nửa đốt ngón tay. So với phản ứng quá mức của Hứa Lâm, người suýt chút nữa đã gọi xe cấp cứu đưa cậu đi, vết thương này thực sự chẳng đáng nhắc đến.

“Không cần đâu.” Giọng cậu yếu ớt, cố gắng trấn an: “Chỉ một lát nữa là sẽ ổn thôi.”

Người đàn ông đứng ở đầu giường, từ trên cao nhìn xuống cậu. Đôi mắt đen sâu thẳm không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.

“Vậy tôi sẽ ở đây đợi đến khi nó lành.”

Thời Ngọc lập tức tuyệt vọng:

“Nhưng mà… Anh Lãng còn đang chờ cậu đấy!”

“Không gọi điện thúc giục thì nghĩa là chưa vội.”

Cho nên hôm nay y nhất định phải nghiên cứu cấu tạo sinh lý của huyết tộc cho bằng được sao?

Thời Ngọc thở dài, căng da đầu giải thích:

“Thực ra, không phải cứ nhìn chằm chằm là nó sẽ tự lành đâu…”

Giọng người đàn ông có chút nhỏ lại:

“Vậy phải làm thế nào mới có thể lành?”

“Thì là… Dùng nước bọt.”

Chàng thanh niên cúi đầu, ánh đèn vàng ấm áp trên đầu giường phủ xuống cần cổ tinh tế, lướt qua làn da trắng như tuyết, mịn màng tựa men sứ, khiến người ta không khỏi say mê.

Hàng mi dài khẽ run, ánh mắt trĩu nặng, phủ xuống một bóng tối tựa đôi cánh quạ trước mắt. Chiếc áo tắm rộng thùng thình, sạch sẽ bao bọc thân hình, để lộ tứ chi trắng nõn, mềm mại như sữa tươi đọng lại, tựa hồ chỉ cần khẽ dùng chút lực cũng có thể để lại dấu vết trên đó.

Mà thực tế, đúng là như vậy.

Trên làn da non mịn ấy, từng dấu vết mà hai người đàn ông lưu lại vẫn còn rõ ràng, từng đường liếm mút, từng dấu hôn nồng nhiệt, cả những vết cắn sâu hằn.

Bọn họ đã dùng mọi cách để chiếm hữu, muốn giữ lấy tiểu huyết tộc này để cậu cùng hoan ái, cùng hưởng lạc với bọn họ, mong cậu có thể an tâm ở lại bên họ, mãi mãi không bước ra khỏi tòa lâu đài cổ này dù chỉ nửa bước.

Nhưng cuối cùng, vẫn thất bại.

Yết hầu Hứa Lâm khẽ trượt lên xuống, y ngồi xuống ghế sô pha lần nữa.

Y ngồi hoanh chân trên sô pha, ánh mắt tối tăm, thâm thúy nhìn chằm chằm ánh mắt mơ hồ của người thanh niên. Giọng nói không mang theo bất kỳ sắc thái cảm xúc nào:

“Vậy cậu liếm cho tôi xem.”

Thời Ngọc sững sờ, suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm.

“… Cái gì?”

Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh, thản nhiên hỏi lại cậu:

“Gì mà ‘cái gì’? Nếu nước bọt có tác dụng, chẳng phải cậu nên liếm sao?”

Thời Ngọc lập tức trợn tròn mắt, chưa kịp tức giận thì đã nghe thấy Hứa Lâm khe khẽ thở dài:

“Xin lỗi, có lẽ tôi nói sai rồi.”

Y day day mi tâm.

“Nhưng tôi thực sự không yên tâm về vết thương của cậu. Hay là cứ đến gặp bác sĩ đi, chắc chắn bác sĩ có phương pháp hiệu quả hơn nước bọt.”

Nói lời này mà nghe giống lời con người nói sao?!

Y thực sự đang nghi ngờ khả năng hồi phục của huyết tộc à?!

Thời Ngọc tức đến run rẩy, nhưng đối phương lại là ân nhân cứu mạng vừa đưa cậu thoát khỏi nơi ma quỷ kia, cậu có thể làm gì đây?

Chỉ có thể nhìn ánh mắt lo lắng của William mà nén giận, cắn răng, rồi bất đắc dĩ nói:

“Vậy…cậu cứ nhìn đi.”

Cậu giơ cổ tay lên, nhẫn nhịn cảm giác ngượng ngùng khi bị vây xem, khẽ cúi đầu, hàng mi dài, nhẹ nhàng run run, đưa đầu lưỡi lướt qua vết thương không còn chảy máu.

Đầu lưỡi mềm mại đỏ bừng khẽ thè ra từ cánh môi ướt át, lưu lại trên da một tầng nước lấp lánh trong suốt. Chỉ bủn xỉn liếm qua vội qua hai lần, cậu liền nhanh chóng rụt tay lại, chỉ để sót lại vài vệt nước lấp lánh chưa khô trên cổ tay.

“Được rồi đó.” Thanh niên tức giận nói, vành tai cậu có chút hồng, trừng mắt nhìn Hứa Lâm: “Lập tức sẽ khỏi thôi.”

Người đàn ông ngồi trên sô pha cụp mắt, “ừ” một tiếng khàn khàn.

Đôi chân dài của y vắt lên nhau, không biết đang suy nghĩ cái gì mà lặng thing như không khí. Cho đến khi Thời Ngọc không chịu nổi nữa mà đuổi người, y mới đứng dậy. Cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt dịu đi đôi chút, nhẹ nhàng nói:

“Tôi đi đây.”

“Thời Ngọc, ngủ ngon.”

Lời nói quá đỗi dịu dàng khiến cơn giận trong lòng Thời Ngọc tan đi ít nhiều.

“… Ừm. Đừng quên lấy số máu này đi.”

“Không đủ thì cứ tìm tôi xin thêm.”

Nụ cười của Hứa Lâm dần biến mất, nhưng y không nói gì, chỉ cầm lấy ly pha lê chứa máu rồi xoay người rời đi.

“Ngày mai tôi lại đến thăm cậu.”

“A?” Giọng nói uể oải của Thời Ngọc vang lên phía sau: “Cậu rảnh rỗi đến vậy sao?”

Hứa Lâm bật cười khẽ, ánh mắt lấp lánh ý cười:

“Ừ, cũng không quá bận.”

......

Sau khi Hứa Lâm rời đi, kim đồng hồ lặng lẽ chỉ đến mười giờ.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, Thời Ngọc vào phòng tắm, tắm rửa cho William. William rất nghe lời, đôi mắt xanh biếc dịu dàng dõi theo cậu, bảo xoay mình liền xoay, bảo nhấc chân liền nhấc.

Vì không có sữa tắm dành cho thú cưng, Thời Ngọc cũng không dám tùy tiện dùng sữa tắm của người. Cậu chỉ tráng nước cho nó hai lần, thấy nam tước đại nhân uy phong lẫm liệt này đã sạch sẽ như trước, cậu mới hài lòng ôm nó ra ngoài, cầm máy sấy sấy lông.

Cả quá trình lại mất thêm nửa tiếng đồng hồ.

Cậu mệt đến mức mắt cũng mở không nổi, qua loa tắm rửa rồi nhào lên giường, ôm lấy William, ngủ thiếp đi.

Màn đêm dần buông sâu.

Đêm nay có một cơn mưa nhỏ, để lại không khí mát lạnh thoang thoảng.

Thời Ngọc quên đóng cửa ban công, gió lạnh khẽ lùa vào phòng.

Cậu hoàn toàn không hay biết gì, thậm chí trong lúc ngủ vì nóng mà thò một chân ra khỏi chăn, còn William trong lúc ngủ mơ mà vẫn duy trì cảnh giác. Nó mơ hồ nâng lên mí mắt, vẫy vẫy cái đuôi, nhảy xuống giường, bước đến ban công.

Vừa mới tới ban công, cả thân chó lập tức run lên, lông dựng ngược, răng nanh lộ ra đầy cảnh giác. Nó chăm chú nhìn chằm chằm vào một cái bóng đen bất động ngoài cửa sổ, một bóng dáng không biết đã đứng đó từ bao giờ.

Bóng đen lặng lẽ tựa vào góc ban công, dáng người thẳng tắp, khí chất trầm ổn. Hắn yên tĩnh đứng đó, như thể đã hòa làm một với màn đêm u tối.

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của William, hắn bình tĩnh nghiêng đầu, ánh mắt chậm rãi dời đến.

Chó sói thoáng sững lại, răng nanh lập tức thu hồi. Nó lặng lẽ tiến đến, dùng mõm đẩy khe cửa sổ rồi nhảy lên ban công, xoay người đóng lại cửa, sau đó nhẹ nhàng kêu một tiếng "Gâu".

“Ngoan.”

Người đàn ông nhìn nó lắc đầu.

“Đừng kêu.”

Hắn chống một tay lên lan can lạnh lẽo, đầu ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc. Trong bóng tối, tàn thuốc màu đỏ tươi lập lòe, khói thuốc mơ hồ cuộn lên, ngũ quan ẩn hiện trong làn khói thuốc uốn lượn, làm mờ đi ngũ quan của hắn. Chỉ có đôi mắt phượng đen sâu thẳm vẫn lặng lẽ dõi theo màn đêm.

William tiến lên, dùng đầu cọ cọ vào chân hắn.

Hắn cúi đầu nhìn nó.

“Vất vả cho mày rồi.”

Đôi mắt màu ngọc lục bảo của chó sói ánh lên vẻ dịu dàng yên tĩnh, lười biếng liếc hắn một cái, rồi cuộn tròn bên cạnh chân hắn, cùng hắn lặng lẽ nhìn về bầu trời đêm vô tận.

Điếu thuốc nhanh chóng cháy hết. Louis đứng ở ban công dụi tàn thuốc, để mặc mùi khói nhàn nhạt tan biến trong không khí. Hồi lâu, hắn mới nhìn về phía trong phòng. Ánh mắt xuyên qua lớp rèm chưa kéo kín, rơi lên bóng dáng trên giường. Người thanh niên ngủ không yên giấc, đôi chân trắng muốt thò ra khỏi chăn, mái tóc đen mềm mại rũ xuống gáy, hô hấp đều đặn. Nhìn có vẻ ngủ rất sâu, không thấy cậu cử động.

Hắn nhìn hắn thật lâu.

Cuối cùng, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ sát đất, bước vào.

Tiếng bước chân rất khẽ. Con chó theo sát sau đó, dùng mõm nhẹ nhàng đẩy cửa đóng lại.

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, ánh trăng từ khe hở của rèm cửa rọi vào, để lại những vệt sáng nhàn nhạt.

Hệ thống sưởi trung tâm thổi ra hơi ấm, phiến lá cây trong góc phòng khe khẽ lay động, phát ra âm thanh vù vù.

Dường như hắn cười một cái, đi đến bên mép giường, cúi người, kiên nhẫn đắp chăn lại đàng hoàng cho thanh niên.

Sau đó, hắn cứ thế đứng yên một lúc lâu, mới cụp mắt ngồi lên mép giường, hàng mi cụp xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Người đàn ông ấy, luôn luôn cao cao tại thượng, là vị thân vương luôn bày mưu tính kế, vậy mà hiếm hoi lộ ra một tia trầm lặng.
Đáy mắt hắn u tối, xen lẫn sự bất đắc dĩ và mệt mỏi.

William nằm bên cạnh hắn, chậm rãi nhắm mắt.

Hắn vươn tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó, giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm tối:

“Ta nên làm gì mới có thể khiến em ấy nguôi giận?”

Chó sói dựng lỗ tai, thoải mái phát ra tiếng hừ hừ.

Ánh trăng như nước chảy dịu dàng lướt qua gương mặt trầm tư, u buồn, hắn ngồi đó, bất động như một bức tượng điêu khắc trầm mặc, âm thầm bảo vệ huyết tộc nhỏ bé đang vô tư say ngủ trên giường.

“… Cùng em ấy xin lỗi sao?”

Hắn nhỏ giọng lầu bầu:

“Nhưng em ấy chắc chắn sẽ không muốn nghe.
Chó sói mở mắt, lặng lẽ liếc nhìn hắn, như thể đang bất mãn với chủ nhân của mình. Nhưng rất nhanh, nó bị động tĩnh trên giường thu hút, nó khẩn trương đứng dậy.

Không biết có phải do bị giọng nói thì thầm của người đàn ông quấy nhiễu hay không, thanh niên trở mình, đầu vùi vào chăn, mơ màng chưa tỉnh. Nhưng một cánh tay trắng muốt như tuyết lại rơi ra khỏi chăn, vô thức buông thõng bên mép giường.

Không gian bỗng chốc tĩnh lặng.

Một lúc lâu sâu, Louis mới rũ mắt nhìn  cánh tay ấy.

Làn da tinh tế không chút tỳ vết, dù chỉ một dấu vết nhỏ cũng sẽ hiện lên rõ ràng.

Trên cổ tay thanh niên vẫn còn lưu lại một vết sẹo mờ nhạt, chưa kịp phai đi. Nó hiện lên nhàn nhạt trên làn da trắng muốt như sữa, tựa một vết cắt trên tuyết nguyên sơ, chói mắt đến mức khó chịu.

Hắn im lặng trong chốc lát, rồi chậm rãi giơ tay nắm lấy cổ tay gầy guộc kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo. Nhắm mắt lại, hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn khẽ khàng lên đó, mềm nhẹ đến mức tưởng như không tồn tại.

—— Hắn nhất định sẽ khiến tiểu huyết tộc của hắn quay về bên cạnh hắn.

Chậm rãi mở mắt, ánh nhìn của nam nhân dần trở nên lạnh lẽo, âm trầm.

Nhưng trước khi làm điều đó, hắn phải thanh trừ thứ vốn không nên được tạo ra - "đứa con" kia.

Giống như Charles từng có ý định tạo phản hắn, lần này hắn cũng nên cho tên đó một bài học đích đáng.

P/s : Lời của editor
Mọi người đợi lâu hăm :>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me