TruyenFull.Me

Phao Hoi Ac Doc La Van Nhan Me

Bệnh viện tràn ngập mùi cay nồng của thuốc sát trùng.

Dù là Trung Quốc hay phương Tây, nơi đây đều có thể nhìn thấy bóng dáng của cả hai thế giới giao thoa.

Thỉnh thoảng, bên ngoài lại có người nhà của bệnh nhân bật khóc trong bất lực khi được thông báo tình trạng khẩn cấp.

Trên gương mặt mỗi người đều mang một biểu cảm khác nhau, người chết lặng, người đau thương.

Muôn hình vạn trạng của nhân sinh, tại nơi này, đều hiện rõ mồn một.

Thời Ngọc bước theo sát phía sau Thẩm Thành, được một nhóm vệ sĩ bảo vệ chặt chẽ, đi thẳng lên tầng 5.

So với đại sảnh tầng một ồn ào, tầng năm yên tĩnh lạ thường.

Cuối hành lang dài, vài người đàn ông mặc đồ đen đang đứng nghiêm trang, như đang thủ thế chờ địch, canh giữ trước cửa một phòng bệnh.

Ngoài cửa sổ, mây đen nặng nề cuộn tròn trên bầu trời.

Trời lại sắp mưa.

Gió bắt đầu thổi mạnh, có lẽ đây sẽ là cơn mưa cuối cùng của mùa đông năm nay.

Càng tiến gần đến căn phòng ấy, tim Thời Ngọc càng đập loạn.

Cậu bất giác siết chặt tay Thẩm Thành.

Người đàn ông nhẹ nhàng xoa ngón tay cậu, trấn an:
“Đừng sợ.”

Khi họ đến trước nhóm vệ sĩ, những người đàn ông mặc đồ đen lập tức cúi người, cung kính chào:
“Thẩm thiếu, Thời thiếu gia.”

Ánh mắt Thời Ngọc rơi trên gương mặt từng người, đột nhiên khựng lại.

Đây là...?

Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

“Ầm ——”

Trên chân trời vang lên một tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc.

Cơn mưa lớn trút xuống, từng giọt đập rào rào lên cửa kính.

Bên ngoài trời mưa xối xả, nhưng bên trong phòng bệnh lại yên lặng như tờ.

Dưới ánh đèn trắng chói chang, người đàn ông ngồi trên giường bệnh đang chậm rãi ngẩng đầu từ trang sách trong tay.

Ngũ quan anh tuấn, đường nét rõ ràng, đôi mắt phượng dài và sâu, thâm trầm khó lường. Dù khoác trên người bộ đồ bệnh nhân đơn bạc, nhất cử nhất động của hắn vẫn mang khí chất ung dung, ổn định, đĩnh đạc của người từng ở vị trí cao.

Trên ngón cái tay phải của hắn đeo một chiếc nhẫn ngọc màu xanh biếc, phản chiếu ánh sáng lạnh mờ mịt.

Thời Ngọc sững sờ nhìn vào mắt hắn.

Đôi mắt đen sâu thẳm kia dần dần hiện lên nét cười quen thuộc, giống như vô số đêm trong quá khứ, người đàn ông ấy lại nhìn cậu, dịu dàng nói:

“Thời Ngọc, lại đây.”

Cậu không thể khống chế bản thân, bước chân vô thức tiến tới.

Thẩm Thành không ngăn cản.

Chỉ yên lặng nhìn cậu, từng bước từng bước tiến lại gần người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh kia.

“… Nhị gia?”

Cậu đứng bên giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc đến cực điểm ấy.

Chỉ hơn một tháng không gặp, người đàn ông ấy đã gầy đi rất nhiều.

Gương mặt tuấn tú nhợt nhạt pha chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như trước. Hắn chậm rãi nắm lấy tay cậu, kéo cậu ngồi xuống mép giường.

“Thời Ngọc.”

Cố Hàn Sơn vén tóc cậu lên, giọng nói trầm thấp và chậm rãi:
“Xin lỗi, đã khiến em lo lắng.”

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu.

Làn da mềm mại bị bàn tay thô ráp, rộng lớn của hắn chạm vào đau rát. Thời Ngọc theo bản năng muốn tránh đi, nhưng hắn lại bất ngờ siết chặt, giữ cậu tại chỗ.

Đôi mắt đen của Cố Hàn Sơn sâu hun hút khiến người ta kinh sợ, ẩn chứa một cơn sóng ngầm mãnh liệt mà Thời Ngọc không tài nào đoán nổi...

Cậu vẫn không động đậy, người đàn ông trước mặt như vừa mới chợt nhớ ra điều gì, liền khẽ cười với cậu, vẫn là nụ cười dịu dàng như một tháng trước, rồi dịu dàng hôn giữa hai hàng mày của cậu, ôn hòa dỗ dành:

“Đau không?”

Cậu nheo mắt lại.
“...Không đau.”

Ngay sau lưng, vang lên một giọng nói khiến người ta sởn tóc gáy.

Người đàn ông trước mặt vẫn tiếp tục hôn lên má cậu, động tác dịu dàng mà kín đáo ve vuốt eo và bụng cậu, nhẹ nhàng mà đầy ẩn ý.

Thời Ngọc chưa từng thấy hắn như vậy, một người luôn trầm lặng, khó đoán, chưa bao giờ để lộ cảm xúc, giờ đây lại hiện rõ sự kiềm chế, áp lực và tức giận âm ỉ trong ánh mắt. Giống như đang cố gắng dỗ dành một con chim hoàng yến nhỏ bé chẳng biết đã trêu chọc nhầm ai.

Thời Ngọc kẹt ở giữa hai luồng khí tức đối lập ấy, cảm giác bất an dâng trào trong lòng.

Cậu cố gắng thoát ra khỏi cái ôm ngày càng siết chặt của người đàn ông, lảo đảo đứng dậy, lưỡng lự mở miệng hỏi:
“...Tàu hỏa?”

Cố Hàn Sơn khẽ "ừ" một tiếng, nhẹ nhàng giải thích:
“Khoang đầu tiên đã phát nổ. Lúc đó tôi đang ở khoang số 8, bị thương nhẹ một chút.”

“Thương nhẹ?” – Thời Ngọc nhìn chằm chằm cánh tay và chân vẫn còn quấn băng của hắn.

Người đàn ông cười khẽ:
“Già rồi, không còn hồi phục nhanh như bọn trẻ nữa.”

Trong phòng bệnh, chỉ có hai người họ trò chuyện.

Thẩm Thành đứng lặng lẽ ở cửa, không lên tiếng.

Cuộc gặp lại này vừa đột ngột, lại vừa kỳ lạ.

Dù là Cố Hàn Sơn hay Thẩm Thành, không ai tỏ ra xúc động hay sợ hãi trước một kiếp nạn vừa vượt qua. Không kinh ngạc, không vui mừng, chỉ bình thản đến lạnh người.

Giống như chuyện Cố Hàn Sơn không phải vừa thoát chết trong gang tấc, mà chỉ là vừa khỏi một trận cảm cúm nhẹ, một cơn sốt vặt, một chuyện chẳng đáng nhắc tới.

Chỉ có Thời Ngọc là hoảng hốt, bối rối, chẳng biết phải làm gì.

“Tại sao không về nhà?” – cậu hỏi.

Cố Hàn Sơn cụp mắt xuống, nhẹ dàng dỗ dành cậu:
“Về nhà, sẽ khiến em và mọi người gặp nguy hiểm.”

Thời Ngọc không biểu lộ cảm xúc gì.
“Vậy nên... em là người cuối cùng được biết?”

Giọng nói của người đàn ông lập tức trở nên gấp gáp:
“Thời Ngọc, đừng giận.”

Thời Ngọc ngẩng đầu lên nhìn hắn:
“Em không giận.”

Ánh mắt ấy khiến Cố Hàn Sơn khựng lại trong giây lát.

Sau một khoảng im lặng, hắn vươn tay ôm cậu vào lòng, khẽ thở dài:
“Ngọc Bảo, nhị gia rất nhớ em.”

“Nhưng em thì không nhớ ngài chút nào.”

Người đàn ông bật cười trầm thấp bên tai cậu:
“...Em khóc rồi à?”

Biết hắn đang nói đến chuyện gì, Thời Ngọc không đáp, chỉ thầm thì:
“Em từng nghĩ...ngài đã chết.”

Cố Hàn Sơn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cậu, dường như chẳng hề để tâm đến câu nói ấy.

Lần này trở về từ cõi chết, hắn như đã thay đổi rất nhiều mà cũng như chẳng thay đổi gì cả.

Thời Ngọc có thể cảm nhận rõ ánh mắt của hắn, từ đầu đến cuối, chưa từng rời khỏi mình. Ánh nhìn sâu đậm, u tối, xoáy sâu vào cậu với những cảm xúc mà cậu không thể hiểu nổi.

Tim Thời Ngọc đập thình thịch.

Cảm giác này thật kỳ lạ. Trước đây, Cố Hàn Sơn cũng thường nhìn cậu như thế, trong mắt tràn đầy ý cười, khi cậu thay váy trước gương, khi cậu tô son hát nghêu ngao.

Đôi khi, hắn sẽ bước đến, ôm lấy cậu đang vui vẻ đổi quần áo, kiên nhẫn sơn móng tay cho cậu, chỉnh lại tà váy rộng thùng thình.

Ở độ tuổi này, hắn mang theo sự chững chạc, điềm tĩnh, dịu dàng, và yêu thương cậu bằng cách âm thầm bao bọc.

Như thể đang cưng chiều một người tình bé nhỏ còn chưa hiểu sự đời, yêu thương quá mức, che chở quá đỗi.

Nhưng lúc này đây đôi mắt ấy, dù vẫn ngập tràn dịu dàng như xưa, không hiểu sao lại khiến cậu sợ hãi.

Giống như một con thú dữ bị xé bỏ lớp ngụy trang, đang rình rập, thả ra hơi thở nóng rất tràn ngập dục vọng chiếm hữu, khiến từng tấc da thịt đều như bị ánh mắt ấy thiêu đốt đến bỏng rát.

........

Cậu không ở lại phòng bệnh quá lâu.

Khi bác sĩ bước vào, chỉ nói đơn giản rằng bệnh nhân cần thay thuốc.

Nắm lấy tay Thẩm Thành, cậu bước theo người đàn ông rời khỏi phòng bệnh.

Từ phía sau, vẫn luôn có một ánh mắt âm u, lạnh lẽo như muốn thiêu đốt da thịt cậu, cậu không dám quay đầu lại, cũng không dám nhìn Thẩm Thành.

Ngoài cửa sổ, trời lại đổ cơn mưa nhỏ.

Từng hạt mưa lộp bộp rơi xuống mặt đất, vang lên những tiếng "tách tách" nặng nề.

Chiếc Buick lao đi băng băng qua màn mưa, bắn tung nước hai bên đường, chở cậu trở lại Cố gia.

Tối hôm đó, Thẩm Thành rất thô bạo.

Thời Ngọc đã khóc suốt một đêm.

Trong ánh đèn phòng ngủ dịu nhẹ vẫn sáng mãi đến tận rạng sáng, cậu mới được người đàn ông ôm lấy, dịu dàng dỗ dành trong lòng.

Thẩm Thành không giỏi nói lời ngon ngọt, chỉ ghé sát bên tai cậu, dùng giọng khàn khàn mà hỏi:

“Thấy thoải mái không?”

Cậu không muốn trả lời. Mí mắt sưng lên khiến cậu chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông kia, chỉ có thể bực bội quay mặt đi chỗ khác.

Nhưng Thẩm Thành đâu chịu buông tha, lại nhẹ nhàng hỏi:

“So với chú hai... ai làm em thấy thoải mái hơn?”

Thời Ngọc: “……”

Cậu lập tức giật lấy cái gối ôm, mạnh tay ném thẳng vào đầu Thẩm Thành, rồi ra sức đá loạn xạ như muốn đạp hắn xuống đất.

Bệnh tâm thần.

Một tên điên, hai tên điên. Tất cả đều điên.

......

Sáng sớm hôm sau, khi Thời Ngọc còn đang ăn sáng, vài người bỗng bước vào từ cửa chính.

Quản gia đang pha trà, tay run lên.

“Cốp ——”

Ly pha lê rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“…Đàm… Tiểu Đàm?”

Người vệ sĩ mặc áo đen, cúi người thật sâu, cung kính nói với Thời Ngọc vẫn còn đang ngây người, chưa kịp hoàn hồn:

“Thời thiếu gia, Nhị gia cho gọi cậu đi gặp ngài ấy.”

“Nhị… Nhị gia?” – Quản gia toàn thân run rẩy, tin tức chấn động trời đất này khiến ông hoàn toàn choáng váng, phải mất một lúc lâu dưới sự đỡ đần của A Tùng mới lắp bắp hỏi được một câu:

“…Nhị gia… vẫn bình an?”

“Vâng.”

Đại sảnh chìm trong một bầu không khí tĩnh mịch đến nghẹt thở.

Thẩm Thành đã rời đi từ sớm để đến thương hội, trong nhà chỉ còn lại mình Thời Ngọc.

Cậu buông đũa, trong lòng nghĩ đến Cố Hàn Sơn vẫn còn nằm cô đơn trong phòng bệnh, khẽ thở dài:
“Đi thôi.”

Quản gia đột nhiên quay đầu lại, vừa nhìn thấy những dấu vết dày đặc trên cổ cậu, mắt liền tối sầm lại. Ông run rẩy nắm lấy tay cậu:
“Thiếu gia… cậu…”

Cố Hàn Sơn còn sống.

Đây lẽ ra phải là một tin tức tốt trời giáng.

Nhưng đối với Cố Hàn Sơn mà nói, người tình nhỏ vốn thuộc về hắn, trước mặt thì đi theo mình, sau lưng lại quấn lấy một người đàn ông khác, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Quản gia đã theo hầu Cố Hàn Sơn bao nhiêu năm, ông biết rõ trong mắt hắn, không bao giờ tồn tại hai chữ “tha thứ.”

Một kẻ phản bội hắn.

Một người tình chẳng còn sạch sẽ.

Cố Hàn Sơn sẽ giết cậu.

Không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp đến mức này.

Cháu trai và người tình.

So với nhau, bên nào nặng, bên nào nhẹ?

Vừa nhìn là hiểu.

Thời Ngọc đi theo vệ sĩ, rời khỏi biệt thự.

Quản gia đứng lặng hồi lâu, đến khi bừng tỉnh thì hét lớn như phát điên:
“Mau! Mau gọi điện cho thiếu gia!”

Người đầu bếp nữ mặt trắng bệch, chỉ lắc đầu nói:
“…Tôi thử rồi… Gọi không được.”

Thẩm Thành không thể nào không nghe điện thoại của nhà.

Mọi chuyện, từng chi tiết nhỏ nhặt, dường như đều bị một sợi dây vô hình xâu chuỗi lại, khớp vào nhau một cách hoàn hảo. Thiếu bất kỳ mắt xích nào, cả chuỗi sẽ sụp đổ.

Quả nhiên là Cố Hàn Sơn.

Không hổ danh Cố Hàn Sơn.

..........

P/s: Lời của editor
Chương này tách làm đôi nha

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me