TruyenFull.Me

Phap Su Can Chien Q5 Q10 Ho Diep Lam

Chương 383: Ám độ Trần Thương [1].

"Chúng ta cũng đi theo đi!" Kiếm Nam Du nói. Nói thẳng gã mới không thèm để ý nhiệm vụ này do dong binh đoàn Bách Chiến hoàn thành hay là do ai hoàn thành, mục tiêu của gã chỉ có pháp sư video, chỉ cần bạo được trang bị của pháp sư video thì xem như thắng lợi. Thêm dong binh đoàn Bách Chiến có thể lấy một địch mười trong truyền thuyết làm đồng bọn hợp tác nên gã càng vui vẻ hơn mà thôi.

Còn về đoàn trưởng Vô Địch nghĩ gì thì đó lại là một chuyện khác, nhưng bất kể ra sao, cùng đi về phía bên này đã là điều tất yếu. Có điều gã vẫn để lại mấy anh em đi về hướng khác xem thử. Ngoài ra còn hô hào đám bạn liên minh của mình tới nhanh.

"Dong binh đoàn Bách Chiến tới rồi!!" Cái kiểu đứt hơi khản tiếng đó hệt như đang gào sói tới rồi ấy.

Người chơi từ mấy con đường khác không ngừng báo cáo "không phát hiện", "không phát hiện", "vẫn không phát hiện", khả năng nhóm người Hàn Gia Công Tử đang ở con đường cụt này càng lúc càng lớn, hoài nghi trong lòng Kiếm Nam Du cũng càng lúc càng nặng.

Rõ ràng nên tranh thủ thời gian hộ tống mục tiêu vào trong thành, sao cứ chui rúc trong cái con đường cụt này mãi vậy hả?

Cuối cùng đi tới tận cuối lòng sông, đám người chơi dong binh đoàn Bách Chiến đứng thành một vòng, thế mà còn cố ý chừa lại ví trí cho đám người đoàn trưởng Vô Địch và Kiếm Nam Du đến muộn hơn chút.

Chỉ là tình cảnh trước mắt khiến tất cả mọi người mém tí thì hộc cả máu.

Đám người này ngồi quanh ở cuối con đường, đang nhàn nhã ăn cá nướng. Trên đất rải đầy bình rượu và xương cá, Kiếm Nam Du ở thành Lâm Thủy nên chỉ liếc mắt cái đã nhận ra mấy con cá đó hẳn là đặc sản thành Lâm Thủy bọn hắn.

"Không được rồi, tay nghề của Vô Thương anh thật sự kém xa người chơi ở bến tàu Lâm Thủy." Hàn Gia Công Tử đang phê bình Chiến Vô Thương.

Trong tay Chiến Vô Thương cầm một bó lớn xiên cá đang nướng hết sức chuyên chú, còn vừa phản bác: "Người ta chuyên làm ăn đó, sao tôi so với người ta được."

"Vấn đề là anh muốn dựa vào món nghề này để cua gái, chỉ với tay nghề này của anh, chả biết là muốn cua gái hay muốn báo thù nữa?" Hàn Gia Công Tử nói.

"Hừ!" Chiến Vô Thương phẫn nộ, "Vậy thì mấy cậu đừng có ăn!"

Cái đám này đúng là chẳng có nhân tính gì cả. Vừa nắm cá do hắn nướng cạp từng miếng lớn vô mồm, còn vừa mạnh mẽ khiển trách tay nghề của hắn.

Cảnh tượng vui sướng này khiến đoàn trưởng Vô Địch phí sức lớn đi tìm bọn hắn rất là phẫn nộ. Nhưng giờ khắc này chán nản trong lòng Kiếm Nam Du còn mạnh mẽ hơn cả gã.

Chỉ liếc mắt đã nhìn thấy rõ hết cả đám người, mục tiêu mà gã từ xa xôi vạn dặm đuổi theo truy sát lại không ở bên trong.

"Đại Nam, tên pháp sư kia..." Hỏa Nhiên Y chỉ Phiêu Lưu, gã không biết Cố Phi, chỉ cảm thấy cách ăn mặc của tên pháp sư này khác xa tên pháp sư video trong truyền thuyết.

"Hắn không phải." Kiếm Nam Du lắc đầu, theo đó còn muốn co rút thân thể vào trong đội ngũ, nhưng gã tiếc nuối phát hiện ánh mắt của Hữu Ca đã sớm rơi trên người của gã. Ngoại trừ tên đó thì còn cả Kiếm Quỷ, cũng đang nhìn gã chằm chằm.

Mà đoàn trưởng Vô Địch thì giờ đan g chỉ một tên trong bảy người, ngón tay run rẩy "cậu cậu cậu" lúc lâu. Nhưng vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

"Tôi cái gì mà tôi chứ?" Người này chính là Tod áo quần rách rưới trong mắt đoàn trưởng Vô Địch. Nhưng lúc này đây anh Tod đang một tay cầm cá một tay nâng rượu, ăn uống còn sướng hơn cả mấy tên khác. Làm gì còn dáng vẻ ủ rũ lúc mới gặp chứ.

"Mày rốt cuộc là ai! !" Đoàn trưởng Vô Địch cả giận nói.

"Tả Thủ Tả Ái." Người này hớn hở trả lời.

Cái tên này với rất nhiều người là không hề xa lạ. Người nào biết Phiêu Lưu, thì phần lớn đều biết tổ hợp hai người Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái, bởi vì cái tên thật sự rất có cá tính, rất dễ nhớ. Nhưng có thể phân rõ Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái tên nào là võ gia tên nào là cung tiễn thủ, ngoại trừ ba người bọn họ thì đúng là chẳng có mấy ai nhớ.

"Cậu là Tả Thủ Tả Ái?" Đoàn trưởng Vô Địch rất kinh ngạc, "Vậy thì cậu là Phiêu Lưu hả?" Gã nhìn về phía pháp sư trong nhóm. Lúc giao thủ hồi nãy, lực sát thương của pháp sư này khá là đáng sợ.

Phiêu Lưu chỉ cười không nói chuyện.

"Vậy Hữu Thủ Tả Soái đâu?" Ánh mắt của đoàn trưởng Vô Địch chuyển về phía cung tiễn thủ trong đội của đối phương – Ngự Thiên Thần Minh.

"Móa, anh nhìn tôi là có ý gì hả! ! !" Ngự Thiên Thần Minh nổi trận lôi đình, Phiêu Lưu ở trong mắt cậu ta chỉ như một đống tro bụi, giờ người ta nhận lầm cậu là người hầu của Phiêu Lưu, bảo cậu không giận sao được?

"Cậu không phải?" Đoàn trưởng Vô Địch ngạc nhiên.

"Cậu ta không phải." Nói chuyện lại là Hàn Gia Công Tử, "Nhân số của tụi này đã đến hạn mức cao nhất rồi, không còn vị trí nữa."

"Nhân số đến giới hạn?" Đoàn trưởng Vô Địch không hiểu, nhưng Kiếm Nam Du ở bên cạnh nghe được lời này thì lòng lập tức như gương sáng. Giờ gã đã tin chắc, phe mình đã sớm bị đối phương phát hiện. Gã cho rằng mình là bọ ngựa bắt ve, ai mà ngờ được đã bị đối phương đùa giỡn trong lòng bàn tay. Nhân số đến giới hạn? Lời này quá rõ ràng rồi, giới hạn của tổ đội bình thường tuyệt đối không chỉ có bảy người được, đoán chừng đối phương cố ý xếp đặt bảy người chính là để nhằm vào đám bảy người bọn hắn.

Nói vậy xảy ra hiểu lầm với đám người đoàn trưởng Vô Địch chẳng phải là ngoài ý muốn, điều này là do người ta cố ý tạo ra.

"Rốt cuộc Tod ở đâu!" Lúc này đoàn trưởng Vô Địch có chút tức đến nổ phổi rồi, biết rõ đối phương tuyệt đối sẽ không nói vậy mà vẫn không nhịn được còn hỏi.

Quả nhiên Hàn Gia Công Tử không thèm để ý đến vấn đề này của gã, chìa mấy xiên cá với mọi người: "Có muốn ăn cá nướng không? Có điều tôi không đề cử lắm đâu, thật sự rất dở." Hàn Gia Công Tử nói, còn chào hỏi từng đám người một: "Ấy? Anh Kiếm Nam, các vị dong binh đoàn Bách Chiến, còn có vị này, ừm... đoàn trưởng vô danh."

"Ha ha ha ha!" Bách Thế Kinh Luân bên này đột nhiên bật cười, "Thú vị, nhưng cậu ta không gọi là Vô Danh, cậu ta gọi là Vô Địch."

Đám cao thủ đều lộ vẻ mặt khác lạ, không ngờ cái tên phách lối thế này còn có người dám đặt, đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn cái tên đã chết trên tay bọn họ một lần.

"Vị này chắc hẳn là Bách Thế Kinh Luân trong truyền thuyết rồi." Ánh mắt của Hàn Gia Công Tử chuyển về phía Bách Thế Kinh Luân đang cười ha ha: "Có muốn ăn cá nướng không?"

Bách Thế Kinh Luân lắc đầu: "Tụi này tới không phải để ăn cá, là tới để đánh nhau! Tìm cậu ta!" Bách Thế Kinh Luân chỉ về phía Phiêu Lưu.

"Tìm tôi?" Phiêu Lưu rất ngạc nhiên. Đúng là hắn từng đi qua không ít chủ thành, cũng quen biết rất nhiều người, nhưng thành Lạc Diệp là tới lần đầu tiên, hơn nữa chưa từng giao lưu với Bách Thế Kinh Luân lần nào, sao có thể khiến người ta nhớ thương được.

"Không hổ là một trong Năm Kẻ Mạnh, không ngờ là cao thủ thâm tàng bất lộ, hôm nay chúng ta..." Bách Thế Kinh Luân đang nói thì có anh em của gã tiến lên lầm bầm hai câu bên tai gã, Hàn Gia Công Tử bên này cũng nói: "Anh tìm pháp sư đánh nhau, vậy chắc tìm lộn người rồi."

Quả nhiên Bách Thế Kinh Luân lầm tưởng Phiêu Lưu chính là pháp sư mà anh em gã nhắc đến, lúc này vừa nghe không phải thì lộ ra vẻ mặt thất vọng, tiếp đó lại bắt đầu hỏi thăm: "Vậy hắn chạy đi đâu rồi."

"Hắn..." Hàn Gia Công Tử còn chưa kịp nói xong, đã thấy dọc theo phía trên bờ sông lộ ra một dãy đầu, đội ngũ hai phe chém giết đều đã đến, theo thứ tự là ám sát và cứu giá, đúng là cực kỳ náo nhiệt.

"Tod ở đâu, Tod ở đâu! !" Đám dong binh đoàn thành Lạc Diệp vừa chạy tới đang điên cuồng gào thét.

"Ở cái đầu mày! !" Người chơi Vân Đoan lập tức tiến hành công kích, bên bờ sông đã trở thành chiến trường, song phương đánh đập tàn nhẫn. Có không ít người hệt như bánh chẻo từ trên bờ bị chen lộn cổ xuống. Với tình huống bình thường thì đây xem như rớt xuống nước, nhưng con sông trước mắt khô cạn, chỉ rơi cả người đầy bụi bặm.

Người chơi bên trong lòng sông thì hiển nhiên chỉ xem đây như một vở kịch khôi hài. Bọn hắn biết Tod cũng không ở nơi này, lần này mọi người lại chạy uổng công một chuyến rồi.

Đoàn trưởng Vô Địch vội vàng truyền tin tức này ra ngoài, mà người chơi Vân Đoan đều nhận ra Tod, cũng vẫn luôn cho rằng Tod ở trong tiểu đội ngũ này. Giờ đến bên bờ sông nhìn xuống, làm gì có bóng dáng của Tod chứ. Song phương đều cảm thấy kinh ngạc, càng đánh càng ỉu xìu.

"Tod ở đâu, Tod ở đâu?""Thế mà tiếng gào vẫn còn, có điều đã từ chỉ có dong binh đoàn thành Lạc Diệp gào trở thành hai nhóm cùng gào loạn. Không có Tod, đội ngũ của hai phe đều không thể hoàn thành nhiệm vụ.

"Tod giờ chắc đã đến cửa thành Bắc rồi đó? Giờ mấy người tới vẫn còn kịp." Hàn Gia Công Tử vẻ mặt tươi cười thắng lợi.

"Yeah!!" Đám người chơi thành Vân Đoan nghe vậy vui mừng giơ cả hai tay hoan hô, tuy bọn họ cũng bị lừa gạt không hề hay biết, nhưng chỉ cần có thể đổi lại được thành quả thắng lợi, cái sự lừa dối này tạm thời không tính toán!

Đám người phe Lạc Diệp tuy phí công lâu như vậy, mỗi người đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng giờ nghe đối phương đã đến cửa thành Bắc, trong lòng không ít người còn ôm chút xíu hy vọng. Bởi vì cửa Bắc thành Lạc Diệp cách nhà tù vẫn có một đoạn đường, có lẽ vẫn đuổi kịp.

"Nhanh, cửa thành Bắc! ! !" Có người đã gào. Người có tốc độ thì nhanh chóng rời đi, muốn cố gắng lần cuối. người chơi Vân Đoan thấy tụi này rục rịch, lại bắt đầu ra tay ngăn cản, song phương lại binh binh cộp cộp náo nhiệt trở lại.

Mà trong lòng sông thì sao? Hàn Gia Công Tử thúc giục Chiến Vô Thương tiếp tục nghiêm túc nướng cá.

"Sao lại nói hành tung của Tod ra chứ?" Chiến Vô Thương vừa nướng cá vừa lầm bầm trong kênh chat.

"Tìm chút việc cho bọn chúng làm..." Hàn Gia Công Tử nói, "Nếu không chẳng lẽ để chúng làm phiền chúng ta à?"

Mọi người đều hiểu ý của hắn. Nếu đối phương phát hiện nhiệm vụ đã không còn bất kỳ hy vọng nào nữa, rất có thể sẽ PK bọn họ để phát tiết phẫn nộ.

Ví dụ như tên đoàn trưởng Vô Địch kia, bị đùa giỡn đến xoay vòng vòng, nhất định đã nén giận rất lâu. Giờ người nhiều thế mạnh, sao có thể không mượn cơ hội khai đao với bọn họ cơ chứ. Nhưng giờ nghe Tod còn ở cửa thành Bắc, không ngoài dự đoán, tên này lập tức dẫn người chạy đi. Còn dong binh đoàn Bách Chiến à, ở đây không tim được Cố Phi cũng chả có đánh nhau, tất nhiên cũng vội vàng chạy đi cướp chuyện làm ăn rồi.

Giờ Kiếm Nam Du đã kết luận Tod chắc chắn ở trong một tiểu đội tầm thường, rất có thể chỉ có hai ba người, nhân cơ hội bốn đội ngũ luyện binh với đối thủ trên bản đồ, thoát ly khỏi đội ngũ, giả bộ làm người chơi bình thường đi thành Lạc Diệp.

Mà tên cao thủ siêu cấp như pháp sư video chắc chắn sẽ gánh vác nhiệm vụ bảo hộ chân chính này.

Vừa nghĩ đến đây, Kiếm Nam Du cũng chuẩn bị rời đi, lại không ngờ mấy người Công Tử tinh anh đoàn đã đứng hết cả dậy: "Anh Kiếm Nam, anh cũng muốn đi à? Không trọng nghĩa thật đó? Anh cho rằng đám đại cao thủ tụi này tổ thành một đội nhỏ, là để chuẩn bị cho ai chứ?"

——-

[1] 暗渡陈仓 – ám độ Trần Thương: Là một trong 36 kế trong Binh Pháp Tôn Tử, tức là người chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới để làm nên chiến thắng. Ám Độ Trần Thương nghĩa là "Ngầm vượt con đường Trần Thương". Đây là mưu kế phát xuất từ một câu chuyện lịch sử thời Hán Sở Tranh Hùng trong lịch sử Trung Hoa: Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.

------

ps: Happy Birthday to me :3 

ps2: Tiếp tục khất chương thiếu nợ sang tuần sau ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me