Phep Thuat Va Thu Thach Tinh Yeu 2
Buổi tiệc vừa bắt đầu được một lúc, một chàng trai trẻ diện một bộ vest trắng đến bên bàn chúng tôi. Cậu ta đứng gần Dolley, cúi người xuống và xòe bàn tay ra hỏi:_ Liệu rằng tôi có được vinh dự nhảy cùng người đẹp không?Thì ra là cậu ta muốn mời Dolley khiêu vũ. Dolley quay đầu nhìn cậu ta với dáng vẻ ngạc nhiên. Sau đó cậu ấy hướng ánh mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm điều gì đó rồi quay lại nhìn chàng trai trẻ đẹp trước mặt mình. Dolley định đưa bàn tay của mình đặt lên bàn tay của người kia nhưng nó lại bị tay tôi năm giữ. Hai cặp mắt chuyển sang qua nhìn tôi, tôi vui vẻ nói:_ Xin lỗi nhưng mà tối nay cậu ấy là của tôi rồi! Phiền cậu tìm người khác đi nhé!Mặt cậu ta hơi nhăn nhăn lại, tỏ vẻ khó chịu, nói giọng bực tức:_ ồ! Xin lỗi! Tôi vốn dĩ hai người chỉ là bạn bình thường thôi! Xin phép đi trước!Cậu ta bỏ đi trong dáng vẻ không vui, tôi và Dolley quay qua cười tủm tỉm. Dolley nói:_ Cậu yêu mình đấy hả? Hiếm khi mình được mời nhảy, cậu nên để mình vui vẻ mới đúng chứTôi lấy cốc nước đưa lên miệng uống một hơi rồi nói:_ Cậu thiệt là...Cậu mất giá đến thế sao? Ít ra nên từ chối để người khác năn nỉ chứ! Có ai vừa được lại nhận lời liền như cậu không?Tôi nhìn đồng hồ trên tay mình, chợt phát hiện ra đã tới giờ giao người liền nói với Dolley:_ Ở đây ngột ngạt quá. Tụi mình ra ngoài hít thở không khí chút đi!Sau đó không đợi Dolley đồng ý tôi đã nắm tay cậu ấy lôi ra ngoài.Buổi tối trời khá lạnh, vừa nãy ở trong còn có lò sưởi khiến căn phòng ấm lến, bây giờ ra ngoài lại thấy lạnh vô cùng. Chúng tôi vừa đi vừa xuýt xoa hai vai của mình.Ngước lên trời cao mới thấy hôm nay đúng là nhiều sao thật. Ngồi dưới bãi cỏ, dựa vào gốc cây đại cổ thụ ngắm được một lúc, tôi bắt đầu thốt lên:_ ui da!Dolley đang vui vẻ ngắm sao thấy tôi nhăn mặt khó chịu liền hỏi:_ Có chuyện gì vậy? Cậu khó chịu ở đâu à?_ Hình như lúc nãy mình ăn bậy cái gì đó, nên bây giờ cảm thấy hơi khó chịu. – Tôi vừa xoa bụng vừa tỏ vẻ đau đớn nhăn mặt nhăn mày_ Có cần đến phòng y tế không? – Dolley ngơ ngác hỏi_ Không cần đâu mình đi nhà xí một chút là đươc mà!Sau đó tôi đứng dậy, đi chân đất tay xách đôi giày cao gót của mình giả vờ vội vã chạy đi còn không quên tặng cậu ấy một cậu nói:_ Nhỡ có ai đến nói chuyện, bắt chuyện với cậu thì cậu cũng không được xuôi lòng nhé. Phải nhớ làm cao một chút! Biết chưa?!Tôi chạy được vài bước thì thấy Edward mặt mày có chút khó chịu nhìn tôi. Tôi đoán cậu ta đã nghe được những lời nói._ xong nghĩa vụ rồi đấy nhé. Chuyện còn lại là của cậu. Nếu như vẫn không thành công thì cậu nên xem lại bản thân mình đi – tôi nói_ không cần cậu quan tâm. Tôi đi trước đây!_ À đúng rồi, trời khá lạnh đấy nhé!Tôi ném cho cậu ta một câu nói không rõ ràng rồi bỏ đi. Tôi tin Edward không ngu đến mức không hiểu những lời tôi nóiRời khỏi nơi đó được một chút, tôi không biết nên đi đâu. Quay lại bàn tiệc? Qúa ồn ào, tôi cần một nơi yên tĩnh một chút nên tôi quyết định quay trở về ký túc xá. Vừa đi tôi vừa nhìn phía trước, thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc. Đoán là Samantha nên tôi muốn chạy tới rũ cậu ấy đi chơi một chút. Nhưng hình như Samantha đang nói chuyện với ai đó, tôi nghe tiếng cậu ấy ngẩng đầu lên hỏi người đang ngồi ở trên cây cao kia:_ Tôi có thể leo lên ngồi được không?Tôi không nghe thấy tiếng người ấy đáp, Sam chần chừ khá lâu rồi quyết định bỏ tay vào túi quần lấy ra một sợi dây buộc tóc buộc cao mái tóc dài của mình, cậu ta bỏ giày và bắt đầu leo lên cây. Sam leo một cách thuần thục như thể cậu ta thường xuyên leo cây vậy, Cuối cùng cậu ta cung leo lên được cành cây nơi người kia đang ngồi. Hai người nói gì với nhau tôi không nghe thấy được có lẽ vì ở trên cao. Biết rõ mình không nên nhiều chuyện nên tôi chuyển hướng đi sang hướng khácTôi nghĩ đêm này mình thật cô đơn. À hình như không cô đơn vì tôi còn quên mất một người. Tôi lại chuyển hướng đến một nơi khác. Đứng trước căn nhà, tôi không gõ cửa như mọi khi mà lại đẩy thẳng cửa bước vào. Đẩy vào rồi tôi mới biết hình như mình vừa mắc một sai lầm. Kai ngồi cùng với vài ngừơi nữa đang thảo luận về vấn đề gì đó trông dáng vẻ anh rất nghiêm trọng. Tôi định lùi lại đi ra ngoài nhưng lại nghe được giọng nói từ anh:_ Vào trong phòng đi!Tôi ậm ừ cúi chào rồi bước đi vào phòng ngủ của anh. Gì thế này? Tôi tính hỏi anh một chuyện là việc kế tiếp chúng ta cần làm là gì, sau cùng tôi lại phải chờ anh trong phòng ngủ như vợ chờ chồng đi làm về. tôi thấy hơi nực cười nên bất giác cười một chút.Tôi không thể nghe được tiếng nói từ bên ngoài, cuộc thảo luận có vẻ khá lâu tôi ngồi tự kỉ trong phòng đến không thể chán hơn được nữa. Mắt tôi gần như muốn sụp xuống. Không thể đợi nỗi nữa, lại không để măt dày bước ra ngoài nên tôi đành nằm trên giường của anh đắp mền lại ngủ......................................................................................................................Đêm đến, khi đang chìm trong giấc ngủ mơ hồ, tôi cảm giác có cái gì đó lạnh lành chạm vào thân thể tôi, đầu tiên là mặt sau đó đến tay. Tôi cảm thấy lành lạnh lại nhột nhột nên bắt giữ thứ ấy không cho nó di chuyển lung tung thêm 1 phút nào nữa. Tôi mở mắt tỉnh dậy, thấy mình đang nắm tay Kai còn anh thì đang nhìn tôi chằm chằm._ Em mặc đồ như thế này đi dự tiệc đấy hả? Muốn khiến anh tức chết à?Tôi nhìn chiếc váy mình mặc trên người, ờ thì nó có hơi hở một chút thả nào tôi lại thấy lạnh như vậy như quan trọng là thái độ của Kai khiến tôi có chút buồn cười. Lần đầu tiên nghe anh hỏi câu đó tôi thật không biết nên vui hay nên trách móc anh._ Nếu biết anh nói chuyện với người ta lâu như vậy, thì em nên quay về phòng mới đúng! – Tôi đổi sang chuyện khácKai không nói gì lặng lẽ đi đến cửa sổ, ngước ánh mắt lên nhìn trời:_ Chúng ta vẫn chưa bắt được Vortigern! – tôi nói_ Không sao! Hắn đang chuẩn bị đội quân hung mạnh tấn công chúng ta, anh cũng cần phải xây dựng đội quân hung mạnh trước đã – Kai nhàn nhạt nóiTôi đi đến bên Kai hỏi anh:_ thế chừng nào Wonderland mới trở nên bình yên như lúc trước?Kai quay sang nhìn tôi chằm chằm định nói ra điều gì đó nhưng thôi, cuối cùng anh cúi người phủ lên môi tôi một nụ hôn. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Vortigern rồi sẽ chết và Wonderland sẽ trở lại lúc ban đầu. Chúng tôi sẽ vui vẻ trờ thành những phù thủy giỏi. Tôi vẫn luôn tự an ủi mình như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me