Phia Sau Anh Hao Quang
một tuần sau, vào một ngày trời mưahôm nay là quay đầu tiên.minh hằng đã đến và chuẩn bị rất sớm. hôm nay cô và khả ngân diễn cảnh đầu gặp gỡ giữa hai nhân vật nữ chính – một cảnh ngắn nhưng đòi hỏi cảm xúc mãnh liệt.ở sau máy quay, đồng ánh quỳnh đứng lặng.
tay cô nắm chặt cây dù, vai áo đã ướt hết, hai mắt cô hướng về nơi minh hằng đứng quay–MỘT HAI BA ACTION -đạo diễn hô lớn.hai người đứng dưới mưa, ánh sáng hắt xuống, tạo nên khung cảnh tình cảm đến mức... quá thật."CẮT"cả ekip vỗ tay rào rào, đạo diễn đi ra chỗ hai người khen ngợi– tốt lắm, minh hằng vẫn rất chuyên nghiệp. khả ngân nên lạnh lùng thêm một chút nữa, nhưng với người mới như em thì quá tuyệt rồiminh hằng quay lại, bước về phía đồng ánh quỳnh đang hướng mắt về phía mình. cô
đi ra phía đồng ánh quỳnh nói-nhìn gì chị thế? chị diễn có được không?đồng ánh quỳnh bật tỉnh giữa đống hỗn loạn, cô gật đầu rồi đưa khăn cho minh hằng-chị diễn tuyệt lắm. khăn này chị lau điminh hằng cầm lấy chiếc khăn lau những phần dính mưa. dạo này đồng ánh quỳnh rất lạ, hay đột ngột im lặng giữa chừng, hay nhìn cô rất lâu rồi lại vội vàng quay đi như thể đang giấu một thứ gì đóánh mắt đó... hơi khác.
có thứ gì đó mặn chát và mông lung trong ánh nhìn của đồng ánh quỳnh đã khiến minh hằng khẽ khựng lại vài giây.đồng ánh quỳnh quay sang nói với minh hằng-để em đi lấy cà phê cho chị nhánói rồi đồng ánh quỳnh liền chạy đi chưa kịp để minh hằng trả lờimột lúc sau, đồng ánh quỳnh quay lại đang thấy minh hằng ngồi bên khả ngân cười đùa nói chuyện với nhau– chị hằng, em có xem hết những phim trước của chị luôn á. vừa đi vừa khóc này, giải cứu thần chết này, bẫy ngọt ngào này. phim nào em cũng mê mẩn hết trơn!– thật hả? – thiệt đó, em mà được đóng chung với chị hồi đó thì tốt haminh hằng bật cười nhẹ. khả ngân đưa tay vén nhẹ những sợi tóc màu cam của cô– thì bây giờ em đang đóng với chị luôn rồi đótừ góc xa, đồng ánh quỳnh đứng đó, tay cầm ly cà phê nóng hổi. hơi nước bốc lên từ ly cà phê như làm nhòa đi tầm nhìn của cô, hoặc... chỉ đơn giản là đôi mắt cô đã mờ đi từ trước đó.minh hằng bật cười một lần nữa. âm thanh quen thuộc ấy, tiếng cười ấy... từng khiến quỳnh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.nhưng giờ đây, nó lại va vào tim cô như những cơn gió sắc lạnh, tê tái.cô siết chặt ly cà phê trong tay, nhưng không bước tới.minh hằng đã không quay lại nhìn cô.người trợ lý luôn bên cạnh suốt hơn mười năm... dường như bị lãng quên chỉ trong vài ngày.
—————————hôm saulà sinh nhật của đồng ánh quỳnhkhông ai nhớ, không ai nhắcvà cô cũng không định nói, bởi nó cũng như một ngày thường trôi quađồng ánh quỳnh trên đường đi đón minh hằng đi làm như mọi ngày thì rẽ vào một tiệm bánh nhỏ, mua một chiếc bánh kem với giá vài chục nghìn. chỉ là một chiếc bánh bông lan nhỏ, không nến, không kem. cô bỏ vào hộp giấy, nhét vào chiếc túi sách nhỏ của mình như món đồ không quan trọngđồng ánh quỳnh đứng từ xa, vẫn làm công việc thường ngày của một người trợ lí không hơn không kém. chỉ là lòng cô hôm nay nặng trĩubuổi quay kéo dài cả ngày dàiminh hằng thì bận rộn với cảnh quay ngoài trời. khả ngân đứng kế bên cô hầu hết thời gian, hai người liên tục diễn thử, cười nói, chỉnh trang phục cho nhau giữa gió lạnh.tầm lúc chiều tối, khi cả phim trường đang nghỉ giải lao, đồng ánh quỳnh tiến gần lại chỗ minh hằng -chị hằng ơiminh hằng đang cầm điện thoại, nghe thấy tiếng nói của đồng ánh quỳnh liền ngẩng lên đáp-sao đấy, chị đâyđồng ánh quỳnh ngậm ngừng một lúc rồi lên tiếng-tí nữa quay xong thì chị cũng không có lịch gì ý, hay là..chưa nói hết câu, một tiếng nói quen thuộc vang lên " chị hằng ơi"là khả ngân, cô lại đến chỗ minh hằng rồi. đồng ánh quỳnh im lặng không nói nữa. khả ngân tiến đến, trên tay là một chiếc bánh kem nhỏ. đồng ánh quỳnh nói một câu vừa đủ nghe cho minh hằng-thôi tí em nói, chị cứ nói chuyện với bạn ý đinói rồi đồng ánh quỳnh liền lủi thủi đi vào trong, minh hằng cũng ngơ ngác nhìn theo rồi quay về phía khả ngân nói-chị đâykhả ngân ngồi xuống cạnh minh hằng cùng với chiếc bánh nhỏ trên tay, cười toe– hôm nay là sinh nhật em, mẹ em gửi bánh với quà lên nè. em mang tới mời chị ăn cho vuiminh hằng nhìn khả ngân rồi bật cười– ủa, nay sinh nhật em hả? trời ơi, vậy mà dấu không tính để cho ai biết luôn hả?khả ngân khẽ cười, có chút ngại ngùng– em chỉ muốn cho chị hằng biết đầu thôiminh hằng quay sang phía khả ngân cười–thế em muốn quà gì không?khả ngân suy nghĩ một lúc, rồi nói thầm vào tai minh hằng-muốn đi ăn với chịminh hằng suy nghĩ một lúc rồi nói-đi thôi, để mời cả đoàncô quay sang phía đoàn phim nói lớn-mọi người ơi, tối nghỉ sớm quay xong đi ăn sinh nhật ngân nhámọi người rộn ràng hưởng ứng. tiếng cười rộn lên. tiếng nói ấy đã lọt vào tai đồng ánh quỳnh nhưng cô thì chỉ đứng yên lặng phía bên trong nhìn ra minh hằng không ai hỏi, cũng không ai nhớ.
dù ngày sinh của cô... cũng là hôm nay. nhưng chỉ tiếc, khả ngân cũng là một nghệ sĩ đầy triển vọng, còn đồng ánh quỳnh vẫn chỉ là người trợ lí phía sau cho nghệ sĩthậm chí minh hằng từng biết, những năm trước minh hằng là người chúc cô đầu tiên, nhớ ngày ấy đầu tiên nhưng năm nay, mọi sự chú ý đã dành hết cho một người khácđồng ánh quỳnh đứng từ xa, nghe thấy lời mời rộn ràng cùng tiếng vỗ tay hưởng ứng khắp phim trường. cô biết nếu mình không nói gì, chắc chắn cũng sẽ bị kéo đi cùng nhưng lần này... cô nhẹ nhàng bước đến chỗ quản lý đoàn, nói nhỏ:– em cảm thấy hơi mệt... chắc em xin phép về trước nhé. nếu chị hằng có hỏi thì nói lại giúp em ạquản lý đoàn phim gật đầu, còn minh hằng thì đang cười nói bên khả ngândạo này sài gòn đang vào mùa mưa, nhất là vào buổi tối. đồng ánh quỳnh bước ra khỏi phim trường, không mang dù. chiếc áo khoác mỏng dính mưa nhanh chóngvề tới căn phòng nhỏ của mình, trong phòng tối om, chẳng có ai đợi, chẳng có lời chúc mừng nào. đồng ánh quỳnh mở điện thoại ra, chỉ có tin nhắn thông báo khuyến mại sim. cô thở dài đặt chiếc túi xuống bàn, lôi ra chiếc bánh bông lan đã hơi bị méo một góc. cô nhìn nó một lúc lâu rồi ngồi xuống, chống tay lên bàn. mọi thứ như chực trào ra. cô thì thầm nhẹ trong miệng, giọng khô khan-sinh nhật vui cô ăn một miếng rồi buông chiếc dĩa xuống. bỗng nhiên người cô run lên từng đợt. cơn sốt bắt đầu kéo đến, rát nóng nơi trán, mỏi mệt lan xuống toàn thân.cô nằm xuống chiếc giường nhỏ, không cả thay đồ. mắt nhắm lại, môi khẽ mấp máy:-chị không quên đúng không hằng?...một giọt nước lăn dài từ đuôi mắt xuống gối. không ai nhìn thấy, nghe thấy cả
tay cô nắm chặt cây dù, vai áo đã ướt hết, hai mắt cô hướng về nơi minh hằng đứng quay–MỘT HAI BA ACTION -đạo diễn hô lớn.hai người đứng dưới mưa, ánh sáng hắt xuống, tạo nên khung cảnh tình cảm đến mức... quá thật."CẮT"cả ekip vỗ tay rào rào, đạo diễn đi ra chỗ hai người khen ngợi– tốt lắm, minh hằng vẫn rất chuyên nghiệp. khả ngân nên lạnh lùng thêm một chút nữa, nhưng với người mới như em thì quá tuyệt rồiminh hằng quay lại, bước về phía đồng ánh quỳnh đang hướng mắt về phía mình. cô
đi ra phía đồng ánh quỳnh nói-nhìn gì chị thế? chị diễn có được không?đồng ánh quỳnh bật tỉnh giữa đống hỗn loạn, cô gật đầu rồi đưa khăn cho minh hằng-chị diễn tuyệt lắm. khăn này chị lau điminh hằng cầm lấy chiếc khăn lau những phần dính mưa. dạo này đồng ánh quỳnh rất lạ, hay đột ngột im lặng giữa chừng, hay nhìn cô rất lâu rồi lại vội vàng quay đi như thể đang giấu một thứ gì đóánh mắt đó... hơi khác.
có thứ gì đó mặn chát và mông lung trong ánh nhìn của đồng ánh quỳnh đã khiến minh hằng khẽ khựng lại vài giây.đồng ánh quỳnh quay sang nói với minh hằng-để em đi lấy cà phê cho chị nhánói rồi đồng ánh quỳnh liền chạy đi chưa kịp để minh hằng trả lờimột lúc sau, đồng ánh quỳnh quay lại đang thấy minh hằng ngồi bên khả ngân cười đùa nói chuyện với nhau– chị hằng, em có xem hết những phim trước của chị luôn á. vừa đi vừa khóc này, giải cứu thần chết này, bẫy ngọt ngào này. phim nào em cũng mê mẩn hết trơn!– thật hả? – thiệt đó, em mà được đóng chung với chị hồi đó thì tốt haminh hằng bật cười nhẹ. khả ngân đưa tay vén nhẹ những sợi tóc màu cam của cô– thì bây giờ em đang đóng với chị luôn rồi đótừ góc xa, đồng ánh quỳnh đứng đó, tay cầm ly cà phê nóng hổi. hơi nước bốc lên từ ly cà phê như làm nhòa đi tầm nhìn của cô, hoặc... chỉ đơn giản là đôi mắt cô đã mờ đi từ trước đó.minh hằng bật cười một lần nữa. âm thanh quen thuộc ấy, tiếng cười ấy... từng khiến quỳnh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.nhưng giờ đây, nó lại va vào tim cô như những cơn gió sắc lạnh, tê tái.cô siết chặt ly cà phê trong tay, nhưng không bước tới.minh hằng đã không quay lại nhìn cô.người trợ lý luôn bên cạnh suốt hơn mười năm... dường như bị lãng quên chỉ trong vài ngày.
—————————hôm saulà sinh nhật của đồng ánh quỳnhkhông ai nhớ, không ai nhắcvà cô cũng không định nói, bởi nó cũng như một ngày thường trôi quađồng ánh quỳnh trên đường đi đón minh hằng đi làm như mọi ngày thì rẽ vào một tiệm bánh nhỏ, mua một chiếc bánh kem với giá vài chục nghìn. chỉ là một chiếc bánh bông lan nhỏ, không nến, không kem. cô bỏ vào hộp giấy, nhét vào chiếc túi sách nhỏ của mình như món đồ không quan trọngđồng ánh quỳnh đứng từ xa, vẫn làm công việc thường ngày của một người trợ lí không hơn không kém. chỉ là lòng cô hôm nay nặng trĩubuổi quay kéo dài cả ngày dàiminh hằng thì bận rộn với cảnh quay ngoài trời. khả ngân đứng kế bên cô hầu hết thời gian, hai người liên tục diễn thử, cười nói, chỉnh trang phục cho nhau giữa gió lạnh.tầm lúc chiều tối, khi cả phim trường đang nghỉ giải lao, đồng ánh quỳnh tiến gần lại chỗ minh hằng -chị hằng ơiminh hằng đang cầm điện thoại, nghe thấy tiếng nói của đồng ánh quỳnh liền ngẩng lên đáp-sao đấy, chị đâyđồng ánh quỳnh ngậm ngừng một lúc rồi lên tiếng-tí nữa quay xong thì chị cũng không có lịch gì ý, hay là..chưa nói hết câu, một tiếng nói quen thuộc vang lên " chị hằng ơi"là khả ngân, cô lại đến chỗ minh hằng rồi. đồng ánh quỳnh im lặng không nói nữa. khả ngân tiến đến, trên tay là một chiếc bánh kem nhỏ. đồng ánh quỳnh nói một câu vừa đủ nghe cho minh hằng-thôi tí em nói, chị cứ nói chuyện với bạn ý đinói rồi đồng ánh quỳnh liền lủi thủi đi vào trong, minh hằng cũng ngơ ngác nhìn theo rồi quay về phía khả ngân nói-chị đâykhả ngân ngồi xuống cạnh minh hằng cùng với chiếc bánh nhỏ trên tay, cười toe– hôm nay là sinh nhật em, mẹ em gửi bánh với quà lên nè. em mang tới mời chị ăn cho vuiminh hằng nhìn khả ngân rồi bật cười– ủa, nay sinh nhật em hả? trời ơi, vậy mà dấu không tính để cho ai biết luôn hả?khả ngân khẽ cười, có chút ngại ngùng– em chỉ muốn cho chị hằng biết đầu thôiminh hằng quay sang phía khả ngân cười–thế em muốn quà gì không?khả ngân suy nghĩ một lúc, rồi nói thầm vào tai minh hằng-muốn đi ăn với chịminh hằng suy nghĩ một lúc rồi nói-đi thôi, để mời cả đoàncô quay sang phía đoàn phim nói lớn-mọi người ơi, tối nghỉ sớm quay xong đi ăn sinh nhật ngân nhámọi người rộn ràng hưởng ứng. tiếng cười rộn lên. tiếng nói ấy đã lọt vào tai đồng ánh quỳnh nhưng cô thì chỉ đứng yên lặng phía bên trong nhìn ra minh hằng không ai hỏi, cũng không ai nhớ.
dù ngày sinh của cô... cũng là hôm nay. nhưng chỉ tiếc, khả ngân cũng là một nghệ sĩ đầy triển vọng, còn đồng ánh quỳnh vẫn chỉ là người trợ lí phía sau cho nghệ sĩthậm chí minh hằng từng biết, những năm trước minh hằng là người chúc cô đầu tiên, nhớ ngày ấy đầu tiên nhưng năm nay, mọi sự chú ý đã dành hết cho một người khácđồng ánh quỳnh đứng từ xa, nghe thấy lời mời rộn ràng cùng tiếng vỗ tay hưởng ứng khắp phim trường. cô biết nếu mình không nói gì, chắc chắn cũng sẽ bị kéo đi cùng nhưng lần này... cô nhẹ nhàng bước đến chỗ quản lý đoàn, nói nhỏ:– em cảm thấy hơi mệt... chắc em xin phép về trước nhé. nếu chị hằng có hỏi thì nói lại giúp em ạquản lý đoàn phim gật đầu, còn minh hằng thì đang cười nói bên khả ngândạo này sài gòn đang vào mùa mưa, nhất là vào buổi tối. đồng ánh quỳnh bước ra khỏi phim trường, không mang dù. chiếc áo khoác mỏng dính mưa nhanh chóngvề tới căn phòng nhỏ của mình, trong phòng tối om, chẳng có ai đợi, chẳng có lời chúc mừng nào. đồng ánh quỳnh mở điện thoại ra, chỉ có tin nhắn thông báo khuyến mại sim. cô thở dài đặt chiếc túi xuống bàn, lôi ra chiếc bánh bông lan đã hơi bị méo một góc. cô nhìn nó một lúc lâu rồi ngồi xuống, chống tay lên bàn. mọi thứ như chực trào ra. cô thì thầm nhẹ trong miệng, giọng khô khan-sinh nhật vui cô ăn một miếng rồi buông chiếc dĩa xuống. bỗng nhiên người cô run lên từng đợt. cơn sốt bắt đầu kéo đến, rát nóng nơi trán, mỏi mệt lan xuống toàn thân.cô nằm xuống chiếc giường nhỏ, không cả thay đồ. mắt nhắm lại, môi khẽ mấp máy:-chị không quên đúng không hằng?...một giọt nước lăn dài từ đuôi mắt xuống gối. không ai nhìn thấy, nghe thấy cả
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me