Phia Sau Anh Hao Quang
buổi tối hôm đó.trời sài gòn vừa dứt cơn mưa.minh hằng đang ngồi trong phòng khách, ánh mắt vẫn dán vào màn hình tivi đang chiếu lại một show ca nhạc cũ — nơi cô từng đứng hát, với ánh đèn rọi thẳng vào mặt.cửa bật mở. tiếng chìa khoá tra vào, tiếng bước chân quen thuộc.minh hằng ngẩng lên.-em về rồi à? chị nấu đồ ăn rồi nèquỳnh không trả lời ngay. cô bước vào, tay vẫn còn đeo túi, mắt dừng lại vài giây trên khuôn mặt người đối diện – rồi nhanh chóng lảng sang hướng khác.-em không ăn đâuminh hằng đứng dậy, chạy đến ôm quỳnh -chị thấy nhớ em quá, em có ăn ngủ đủ không?quỳnh đứng yên. tay gạt tay minh hằng xuống
trái tim đập rất nhanh, nhưng cả người như bị đông cứng.rồi...-mình nói chuyện chút đi—họ ngồi trên ghế sofa, cách nhau một khoảng rất gần... mà lạnh.minh hằng nhìn cô, cười nhẹ:-có chuyện gì vậy? có ai làm gì em à?-tụi mình dừng lại nhé?câu nói chém thẳng xuống không khí như nhát dao.minh hằng sững lại. đôi mắt mất đi sự sống trong một nhịp thở.-em đang nói gì vậy? đùa chị à?quỳnh nhìn cô. lần đầu tiên... không né tránh.-em không đùaminh hằng bật cười. một tiếng cười ngắn, nghẹn, như cổ họng có đá:-tại sao?-em mệt rồi hằng ạ. em chán rồi, mười năm đi với chị, nay em đã quá mệt và em cũng nhận ra tụi mình không có hợp nhau lắmtừng chữ như đá ném vào ngực minh hằngminh hằng nén nước mắt vào trong, cố gắng nghĩ chỉ là một trò đùa-em nói dù như nào em cũng không bỏ lại chị mà?quỳnh im lặng một lúc lâu dài-em nói suông đấy, giờ em hối hận vì câu nói đó rồiminh hằng nhào tới, níu tay cô:-em nghĩ chị tin vào mấy lời đó à?-em nghĩ chị nên tinđồng ánh quỳnh hất nhẹ tay minh hằng mỗi chữ như nhát kéo, cắt từng vệt trên ngực minh hằng.quỳnh im lặng vài giây. rồi nói, không chớp mắt:-em đã nghĩ mình có tình cảm với chị, nhưng để khi bắt đầu với chị em mới nhận ra tình cảm của mình chỉ là thương hại chị mà thôiminh hằng đứng bật dậy, giọng vỡ ra:-em nói dối tệ lắm quỳnh ạ. chả có ai không yêu mà chờ chị từng giờ, mang cho chị từng cái áo, cốc nước. chẳng có ai không yêu mà dầm mưa sốt đêm suy nghĩ về một câu nói cũ kĩ của chịquỳnh vẫn ngồi yên.-muốn thì tin không muốn thì thôi. mới yêu thử mấy tháng thôi mà fan chị hành em dữ lắm, em nghĩ cứ lúc đó thà chị đóng mấy cảnh thêm với bé khả ngân là tốt rồi. em tưởng chị cũng thích nómỗi câu như đâm thẳng vào tim minh hằng. cô thở hổn hển, như thể có ai bóp nghẹt lồng ngực mình.-em .... quỳnh im lặng nhìn minh hằngnước mắt minh hằng rơi xuống không kiểm soát quỳnh đứng dậy. lặng lẽ tháo chìa khoá nhà đặt lên bàn.-giữ lấy đi. em không về nữa đâu.-chị chưa nói chuyện xong với emđồng ánh quỳnh đứng khựng lại một lúc-còn em chẳng còn gì để nói với chị cả, tụi mình cứ kết thúc vậy đicô bước thẳng ra cửa, như thể chưa từng có gì níu giữ cô lại nơi này.—tiếng cửa khép lại. rất khẽ.nhưng trong lòng minh hằng, là một tiếng sập vỡ trời.cô ngã xuống sàn nhà, ôm ngực.tiếng nấc khẽ trong căn nhà rộng cả thế giới sụp đổ... trong vòng chưa đến một phút.chỉ còn mùi bữa tối nguội lạnh và những câu nói không thể rút lại.___________________đồng ánh quỳnh bước ra khỏi căn hộ của họ.... của minh hằng thôi, đôi giày va vào từng bậc cầu thang như đạp lên chính tim mình.cô không quay đầu lại.không dám.phía sau là căn hộ có ánh đèn vàng ấm áp... và người con gái mà cô đã từng thề sẽ không bao giờ rời xa.gió sài gòn lạnh lẽo một cách kỳ lạ sau mưa.
nó lùa qua cổ áo, xuyên vào lồng ngực — nơi trái tim đang rạn.cô gọi taxi. lên xe. không nói gì suốt quãng đường về căn phòng trọ cũ.đến nơi, cánh cửa mở ra, mùi ẩm mốc và bụi bặm quen thuộc bủa vây.
như một cái ôm cay đắng của quá khứ.quỳnh buông túi xuống.ngồi bệt giữa sàn.rồi khóc.không thành tiếng. chỉ là... nước mắt rơi liên tục, như thể đã bị dồn nén suốt những ngày qua,
giờ chỉ cần một cái khẽ chạm, tất cả đều sụp đổ.tay cô run, siết chặt lấy điện thoại.màn hình sáng lên. 10 tin nhắn chưa đọc từ " chị bé""em đang ở đâu vậy?chúng mình nói chuyện rõ ràng đi, chị không tin đâu''"em giận chị à? nói chị biết, chị sửa.""em đang ở đâu? chị sẽ đến."....một giọt nước mắt rơi vào điện thoạiquỳnh cắn chặt môi, cổ họng nghẹn lại, bàn tay như muốn đập tan cái điện thoại đang phát sáng ấy.
nhưng rốt cuộc, cô chỉ tắt màn hình và bật khóc... như một đứa trẻ biết rõ mình là người sai — nhưng lại không còn đường lui.'' em xin lỗi... em xin lỗi chị. nhưng em không muốn chị khổ thêm nữa đâu''—đêm hôm đó,
trong một căn phòng cũ kĩ nơi ánh đèn trần chập chờn, một cô gái ôm gối, vừa khóc vừa tự dằn lòng mình
bởi vì đôi khi, yêu một người là biết cách... bước ra khỏi cuộc đời họ — dù tim mình chưa từng muốn rời đi.và từ ở căn hộ kía, cũng có một người phụ nữ chỉ ngồi đó, nước mắt rơi từng giọt — như thể toàn thân vừa bị vét sạch sinh khí.
_____________
sài gòn không còn mưa, nhưng lòng người thì vẫn ướt sũng.đã 3 ngày kể từ đêm đó. từ lúc đồng ánh quỳnh buông câu "tụi mình dừng lại đi" rồi biến mất khỏi đời minh hằng như chưa từng tồn tại.minh hằng vẫn nhắn. mỗi ngày, như một thói quen khó bỏ."em đang ở đâu?""ăn gì chưa?""em đừng im lặng như vậy, chị sợ..."tin nhắn không hồi âm. gọi điện thì không bắt máy. duy nhất chỉ còn dòng chữ "đã nhận" trên màn hình, như lời xác nhận rằng quỳnh vẫn còn ở đâu đó – nhưng chẳng còn ở trong tim hằng nữa.trong đêm căn hộ vắng tanh, chỉ còn tiếng điều hòa kêu đều và âm báo từ điện thoại đổ chuông lần thứ năm.minh hằng khó lắm mới vào giấc được, nửa đêm cô dậy khỏi giường, chạy về phía bàn.không phải quỳnh.chỉ là thông báo ráccô chụp lấy chai rượu đang để dở trên bàn. cổ họng cháy rát sau mỗi ngụm, nhưng lành lặn hơn trái tim vừa bị ai đó bóp nghẹt không thương tiếc.cô tìm tiếp tục một viên thuốc an thần. rồi hai viên. rồi ba viên.cầm lấy chai rượu uống thay nước lọc, hậu vị đắng ngắt nhưng cũng không bằng trong lòng côcô bấm gọi quỳnh thêm một lần nữa. nhưng tiếp tục không có hồi âmcô bật khóc. không phải lần đầu. nhưng là lần đầu cô hiểu... đau như thế nào khi yêu một ngườitrong đầu cô, vẫn là câu nói hôm ấy quỳnh lạnh lùng buông ra:"tụi mình không hợp đâu đâu"nhưng nếu không hợp, sao lại ôm cô mỗi đêm đến phát sốt? nếu mệt rồi, sao lại từng động viên cô, quyết định cùng cô đi tiếp con đường chông gai ấyminh hằng cầm điện thoại, gửi tin nhắn... "em hủy số chị cũng được. block luôn cũng được. nhưng nếu có một ngày em thấy đau... thì xin em đừng khóc một mình như chị"rồi cô rút người lại, tay siết lại, minh hằng lẩm bẩm trong miệng, cô gào lên trong căn phòng, một mình cô-chị nhớ em...điện thoại rơi xuống sàn.
_
bên ngoài cửa sổ, trời lại bắt đầu đổ mưađồng ánh quỳnh vẫn tiếp tục làm việc, làm để quên đi người ấycô vẫn dậy đúng giờ, vẫn làm việc chăm chỉ, vẫn ăn uống đủ bữa.nhưng ai cũng nói:"con bé này có đôi mắt buồn."đến khi xong công việc, khi đóng laptop, quỳnh thường bật bài nhạc hằng từng thích nghe.cô không mở to. chỉ vừa đủ để bản thân nghe.và mỗi lần tiếng hát vang lên, cũng là lúc một đoạn nào đó trong lòng cô nứt toạc thêm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me